Đêm đó, sau khi thẳng thắng với Dịch Dương.
Công ty của Hứa Tân Di, có người đến giao hoa trước quầy lễ tân, tiếp tân theo thường lệ sẽ ném hoa vào thẳng thùng rác. Thật ra, Hứa Tân Di đã đến công ty từ sớm, mai phục sẵn gần đó, chỉ cần ngửi được mùi hoa hồng sẽ xuất hiện ngay.
Vừa thấy bóng dáng shipper giao hoa, chị lập tức bay ra ngay, ngăn cản hành động tàn nhẫn của tiếp tân.
"Dừng tay!"
Cô bé tiếp tân giật bắn mình, dừng tay lại: "Chị Tân Di... Chị..."
Tân Di biết bản thân hơi quá lố, thanh thanh giọng nói, nhìn bé lễ tân cười cười: "Hoa là của chị, từ giờ trở đi, ai giao hoa đến đều trực tiếp giao thẳng đến văn phòng cô.
Cô bé lễ tân bối rối, nhưng vẫn gật đầu.
Tân Di ôm bó hoa hồng vào lòng, vẻ mặt hạnh phúc, ôm hoa vào văn phòng.
An Nhã đang trên đường đến văn phòng Tân Di, thì thấy cô ôm bó hoa, cô đen mặt: "Em cầm hoa làm gì, thích thì nói cho chị biết, chị mua tặng em."
Tân Di dùng ánh mắt có chút trách cứ An Nhã: "Hoa là của Dịch Dương tặng em, không phải của Lạc Kiệt."
An Nhã hơi giật mình: "Em nói cái gì, em có nhầm lẫn không?"
Tân Di liếc xem thường An Nhã, cô lấy tấm thiệp nhỏ nằm giữa bó hoa hồng, mở ra đưa đến trước mắt An Nhã. Nội dung tấm thiệp "Gửi: Tân Di, chúc em một ngày làm việc vui vẻ. Dịch Dương".
An Nhã mới chợt hiểu ra, biết mình hiểu lầm, sắc mặt của cô hơi xấu hổ: "Em tính ân ái trước mắt chị sau, chê chị thân chó độc thân hả?"
Tân Di bồi thêm một cú, mấy bó hoa trước đó đều là của Dịch Dương, đặc biệt giao tặng cho em. Vừa nói vừa liếc mắt xem thường An Nhã.
An Nhã xấu hổ, nói: "Sao em biết tất cả hoa hồng giao đến công ty là của Dịch Dương?"
"Chồng em nói."
Chỉ một câu đã giết chết An Nhã.
An Nhã xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái động chui tọt vào đó, Tân Di dứt thêm một câu nữa: "Sao này chị nhớ đọc tấm thiệp rồi hãy quyết định nó có phải của chị hay không?"
"Được rồi, chị sai, được chưa. Còn không phải tại lúc đó Lạc Kiệt nhắn tin cho chị hỏi có thích hoa anh ta tặng không, cho nên chị mới tưởng..."
"Tội chồng của em, vì một câu hỏi bâng quơ của Lạc Kiệt mà tốn tiền phí công... Haizzz, tính từ đó đến nay, cũng hơn 9999 đóa rồi, bao nhiêu tiền..."
"Ngưng, chị đền cho em, đừng nói nữa, nhục." Tất cả là tại tên khốn kia, làm mình hiểu lầm, làm mình xấu hổ.
"Thôi, dù sao chồng em cũng không thiếu chút tiền lẻ của chị, hahaha"
"Em đó nha, thích chọc chị hoài."
- -------
Từ ngày đó trở đi, văn phòng Hứa Tân Di tràn ngập hoa hồng, dần dần đã hết chỗ chưng hoa, liên lụy toàn bộ công ty tràn ngập mùi hoa hồng.
An Nhã ngửi đâu đâu trong công ty đều là hương hoa hồng, không ngừng gia tăng u oán đối với Hứa Tân Di: "Chủ nghĩa tư bản ác độc, ngay cả tặng hoa cũng tản ra mùi hôi làm người khác chán ghét."
"Đó là tại chị ghen ghét."
"Ghen ghét?"
An Nhã lấy di động ra, đưa cho Tân Di xem danh bạ điện thoại của mình, hơn một trăm số liên lạc của trai trẻ: "Tới, em nói cho chị biết, chị ghen ghét em cái gì? Ghen ghét em thắt cổ chết ở trên một thân cây? Được rồi, không nổ với em nữa."
Cô trở lại chuyện chính: "Gần nhất Giang Niệm sao rồi?"
"Sao là sao? Thằng bé chưa liên lạc với chị nữa hả?"
"Chưa, từ lúc cha thằng bé qua đời đến nay vẫn chưa liên lạc lại với chị, chị nghĩ là chắc thằng bé sẽ liên lạc với em."
Hứa Tân Di thở dài: "Cha thằng bé qua đời, thằng bé bị đả kích rất lớn, em cho thằng bé nghĩ mấy ngày, chị đẩy hết lịch trình mấy ngày nay của thằng bé đi."
"Đẩy từ sớm, đợi em..."
"Ừ, được rồi, chị làm gì ghê vậy."
Nhắc tới Giang Niệm, Hứa Tân Di không thể không nhiều lời hai ba câu: "Có chuyện này, liên quan đến Giang Niệm, chị nghe thử xem, thấy thế nào."
"Chuyện gì?"
"Em muốn cho Giang Niệm xuất ngoại đào tạo sâu."
"Xuất ngoại? Đào tạo sâu?"
Hứa Tân Di gật đầu: "Phương thức học bù kiến thức không thích hợp với thằng bé cho lắm. Hơn nữa gần đây lịch trình của thằng bé quá nhiều, hiệu quả học tập cũng chậm. Em muốn sấn hiện tại thằng bé còn trẻ, có nhiều thời gian, có thể đi nước ngoài đào tạo sâu, có thêm nhiều kiến thức và kinh nghiệm. Còn trẻ đã thành danh bên trong lại rỗng ruột, em rất lo lắng cho con đường tương lai sau này của thằng bé."
Người như vậy, ở giới giải trí không phải không có.
Tuổi còn trẻ đã nổi tiếng, nhưng idol thần tượng biết ca hát nhảy múa trong giới giải trí nhiều vô số kể, nếu muốn đứng vững gót chân, chỉ sợ tài nghệ có nhiêu đó còn chưa đủ, sẽ sớm bị đào thải, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
"Em nói không sai, nhưng chuyện này cần Giang Niệm tự mình quyết định, như vậy đi, tìm thời gian chị nói chuyện này với thằng bé, hỏi thử ý kiến của thằng bé. Dù sao đó cũng là tương lai của riêng thằng bé."
Hứa Tân Di gật đầu: "Vậy chuyện này giao cho chị đó."
"Còn nữa, bộ phim điện ảnh của đạo diễn Từ sắp khởi động máy rồi, em đã chuẩn bị chưa."
"Khởi động máy?"
An Nhã trêu chọc cô: "Sao? Luyến tiếc ông chồng khăng khăng một mực kia của em?"
Hứa Tân Di trợn mắt liếc cô, không biết tốt xấu, cái hay không nói, nói toàn cái dở, có thương tổn cùng nhau hưởng, quả là chị em tốt.
"Ai luyến tiếc... Chỉ là, có cảm giác quá đột nhiên... Đúng rồi, gần đây chị sao rồi? Mối quan hệ với cậu nhóc đó vẫn tốt chứ?"
"Em hỏi nhóc nào?"
"Hiện tại chị đang cặp với nhóc nào chính là hỏi nhóc đó."
"Hiện tại chị mày không có nhóc nào."
"Không có nhóc nào?"
An Nhã lời ít mà ý nhiều: "Chia tay hết rồi."
"Vậy Lạc Kiệt..."
"Đã chết, chị mày giết."
Hứa Tân Di vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Chết tốt, giết hay lắm."
An Nhã liếc cô: "Em hết chuyện nói rồi sao, nhắc tới tên khốn kiếp chó chết đó làm gì?"
"Em cũng đâu muốn nhắc tới anh ta, nhưng em sắp hợp tác chung với Hàn Kiêu, không thể thiếu chạm mặt với tên khốn đó, em phải hỏi một chút ý kiến của chị mới quyết định đối phó anh ta như thế nào chứ bộ..."
"Làm quản lý của em, ý kiến của chị chính là, có thể thiến thì thiến, không thể thiến đánh nát trứng! Tóm lại, đừng để chị gặp lại tên khốn đó, nếu không, chị thấy một lần đánh chết một lần!"
Văn phòng có người gõ cửa.
"Chị An Nhã, có người tìm chị kìa."
"Tìm chị? Ai?"
"Người đó tự xưng là Lạc Kiệt."
Lạc Kiệt?
Hứa Tân Di và An Nhã liếc nhau.
An Nhã đứng dậy, nhìn quanh văn phòng Tân Di như là đang tìm thứ gì.
"An Nhã, chị tìm cái gì?"
An Nhã không nói lời nào, xách ra một cây đàn ghi-ta nằm bơ vơ trong một góc từ trong văn phòng Hứa Tân Di, khiêng lên vai, hùng hổ đi ra ngoài.
Hứa Tân Di nơi nào còn ngồi được, lập tức đứng dậy ngăn cản cô, sợ cô xúc động làm Lạc Kiệt tẩm máu công ty của mình: "An Nhã, bình tĩnh! Giết người là phạm pháp, vì tên khốn đó ngồi tù không đáng."
"Chị không giết người..."
An Nhã vô cùng bình tĩnh: "Chị đập nát trứng, phế cái chân thứ ba của tên khốn đó thôi."
"Vậy cũng không được! Vì tên khốn đó vào đồn ngồi cũng không đáng, nghe em nghe em đi, đừng xúc động, nha!"
"Hứa Tân Di, em còn là chị em với chị thì buông tay."
"Ngươi đương nhiên là chị em của em, chính là chị em, cho nên sao em có thể trơ mắt nhìn chị tự hại chính mình? Chúng ta có chuyện gì thì hãy ngồi xuống nói chuyện với nhau, đừng động tay động chân, được không?"
An Nhã thấy Hứa Tân Di ôm chặt eo cô, rất có tư thế " chị không đồng ý thì em không buông tay".
"Được."
Hứa Tân Di buông tay: "Đúng rồi, mọi người đều là người văn minh, có thể nói thì đừng ra tay."
Năm phút đồng hồ sau, hai người đồng thời đứng ở trước của phòng nghỉ.
An Nhã khiêng đàn ghi-ta trên vai, Hứa Tân Di cầm gậy bóng chày.
Tuy rằng không động thủ, nhưng khí thế không thể thua, cần thiết ra oai phủ đầu dọa tên khốn Lạc Kiệt này.
An Nhã đẩy cửa ra.
Phòng nghỉ, Lạc Kiệt đang nôn nóng đứng ngồi không yên trong căn phòng hơn mười mét vuông, nghe được tiếng mở cửa, vui mừng nhìn ra phía cửa.
"An Nhã, em đã đến rồi? Rốt cuộc em cũng chịu gặp anh. Hôm nay anh tới để giải thích, buổi tối ngày hôm đó..."
Lạc Kiệt chưa thấy bóng dáng người đâu đã vội nói, nhưng khi nhìn thấy An Nhã thì ánh mắt đã di chuyển đến thứ nguy hiểm đến tánh mạng anh, là cây đàn ghi-ta đặt ở trên vai An Nhã, trên tay Hứa Tân Di là gậy bóng chày, thời gian yên lặng ngừng tại chỗ, ánh mắt đề phòng nhìn hai người.
"Chuyện này anh có thể giải thích, chúng ta đều là người có thân phận, động thủ không tốt."
An Nhã đầy sát khí nhìn anh.
Hai người đồng thời đi vào trong phòng.
Đóng cửa, khóa trái.
Lạc Kiệt nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu hối hận đối với hành động đến tìm đường chết hôm nay của mình.
Hai người tới gần, Lạc Kiệt dần dần lui về phía sau, thẳng đến gót chân dán vào vách tường, hết đường lui. Anh mới hoảng hồn nói lung tung, trong lòng chỉ muốn mau mau giải thích cho hai người hiểu.
"Lúc ấy thật sự không phải cố ý, An Nhã, chắc em cũng nhớ rõ em uống say... Tuy rằng em có khả năng không nhớ rõ chuyện sau khi em uống say, nhưng buổi tối ngày đó em cũng đã nhìn camera hành trình trên xe và ameraan ninh của khách sạn, tất cả có thể nói lên rõ ràng tình hình ngay lúc đó..."
"Hơn nữa, cho dù em không hiểu biết anh, nhưng em cũng nên nghe anh nói, anh là loại đàn ông tùy tiện lên giường với phụ nữ sao? Sao anh có thể giậu đổ bìm leo lên... Nhưng thật là khi đó em thần chí không rõ, nhào lên người anh..."
"Nhào lên người anh?"
Hứa Tân Di cười lạnh, giơ gậy bóng chày gõ gõ lên vai anh: "Ý của anh là nói... An Nhã cho không anh?"
"Không không không, anh không có ý này, là anh, là anh vẫn luôn mặt dày mày dạn ăn vạ An Nhã, là anh cho không cô ấy."
Cảm nhận được lực gõ gậy bóng chày trên vai đã yếu bớt, Lạc Kiệt nhẹ nhàng thở ra: "Đến nỗi buổi tối ngày đó, An Nhã, em phải tin anh, anh không phải cố ý, mọi người đều uống say rượu, dưới loại tình huống trai đơn gái chiếc này..."
Mắt thấy An Nhã giơ lên đàn ghi-ta, trái tim Lạc Kiệt dừng một nhịp: "Mặc kệ chuyện như thế nào, hai chúng ta lên giường là sự thật, mặc kệ vì nguyên nhân gì, anh đều sẽ phụ trách đối với em..."
"Phụ trách?"
An Nhã cười khinh bỉ.
"Tôi yêu cầu anh phụ trách sao? Lạc Kiệt, mọi người đều là người trưởng thành, thành thục chút đi, ok? Lên giường mà thôi, anh không cần muốn chết muốn sống phải phụ trách với tôi làm gì, tôi làm anh phụ trách sao?"
"Đúng là ngày đó tôi uống say, cam theo dõi tôi cũng đã xem, là tôi chủ động không sai. Nhưng trước nay tôi chưa từng nói qua làm anh phụ trách, coi như là tình một đêm, anh cũng không có hại gì? Mọi chuyện kết thúc ở đây đi."
Lạc Kiệt ấn đường nhíu lại: "Ý của em là?"
"Không cần anh phụ trách, trước đó không phải anh từng hỏi tôi, muốn chơi với anh hay không? Hiện tại tôi chơi đã rồi, bình tĩnh mà xem xét hương vị cũng không tệ lắm. Dựa theo quy tắc quen bạn trai của tôi, phiền toái sẽ kết thúc ngay, cho dù tôi và anh lên giường, cũng phải dựa theo quy tắc của tôi."
"Tôi không quấn lấy bắt anh phụ trách, anh cũng không cần tới tìm tôi giải thích, trên giường triền miên ân ái, mặc quần vào anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, đều là người trưởng thành, mọi người tự phụ trách bản thân mình là được."
An Nhã ném đàn ghi-ta xuống: "Tôi không cần anh phụ trách, sau này chúng ta vẫn giữ nguyên quan hệ như trước, nước sông không phạm nước giếng, đừng chân tình thật cảm như vậy."
"Tôi nói đã đủ rõ ràng chưa?"
Nụ cười trên mặt Lạc Kiệt đã sớm biến mất từng chút từng chút một theo lời nói của An Nhã, sắc mặt càng ngày càng đen, nếp gấp ấn đường càng nhăn càng sâu.
Dưới loại tình huống này, Hứa Tân Di cũng không thể ở lại lâu.
"À... Hai người từ từ nói chuyện, gây bóng chày này hình như hơi nặng, em đi... Đổi cái khác nhẹ hơn..." Hứa Tân Di bước nhanh chạy thoát khỏi căn phòng đầy không khí căng thẳng đó.
Chỉ là điều làm cô trăm triệu không ngờ tới chính là, An Nhã vốn là người chưa từng lớn tiếng hay nói nặng một lời nào trước mặt những anh chàng đẹp trai, luôn miệng bảo bối cục cưng, nhưng khi ở trước mặt Lạc Kiệt lại giống như thay đổi thành người khác vậy, những câu nặng nề đều nói ra được.
Rõ ràng, chính là vì phủi sạch quan hệ với Lạc Kiệt.
Nói thẳng ra, tuy rằng Lạc Kiệt không tính đẹp trong mắt cô, nhưng từ ngũ quan tướng mạo mà nói, dư sức bước vào giới giải trí, cũng xem như một chín một mười với Hàn Kiêu.
Cô vắt hết óc nhớ lại những lần gặp mặt giao của của An Nhã và Lạc Kiệt, cũng không có xảy ra mâu thuẫn và hiểu lầm, nhưng thái độ An Nhã đối với Lạc Kiệt, từ lúc bắt đầu đã rất bài xích anh, sau khi lên giường, thái độ như kẻ thù.
Tuy rằng không biết An Nhã nghĩ như thế nào, nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người bọn họ, làm chị em, cô cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Hứa Tân Di ở ngoài cửa đứng hồi lâu, không nghe được âm thanh khắc khẩu càng không nghe được tiếng đồ vật tan vỡ, ước chừng qua hơn nửa tiếng đồng hồ. Lúc này An Nhã mới từ phòng nghỉ ra tới, biểu tình đạm mạc lại vô cùng bình tĩnh, dẫm lên giày cao gót, dưới ánh mắt của mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực trở về văn phòng của chính mình.
Giống như đã quay trở về hình ảnh nữ vương đầy khí phách, không có vướng bận gì trong lòng.
Đại khái lại qua mười phút, Lạc Kiệt mời từ phòng nghỉ ra tới, trên mặt nhìn không ra manh mối gì, im lặng rời khỏi công ty.
Chuyện này như một viên đá nhỏ đột nhiên bị ném xuống mặt hồ yên tĩnh, chỉ hơi gợn sóng một chút sau đó mặt hồ lại như lúc đầu.
Sau đó, Hứa Tân Di không còn nhắc tới Lạc Kiệt ở trước mặt An Nhã nữa, Lạc Kiệt cũng không tìm An Nhã nữa, một đoạn thời gian rất dài, khung cảnh hao người chạm mặt cơ hồ bằng không.
Không bao lâu, gameshow mà Hứa Tân Di và Giang Niệm tham gia đã lên sóng. Ngày đó bởi vì một cuộc gọi Giang Niệm đã mượn được một triệu, khiến cho toàn bộ khán giả dưới khán đài ồn ào xôn xao, leo lên hot search. Tuy rằng không bao lâu hot search đã bị đè ép xuống.
Nhưng Internet là có ký ức.
Chương trình gameshow vừa lên sóng, có rất nhiều dân mạng chụp lại màn hình cảnh gọi điện thoại vay tiền, PS ảnh thành emoji rồi sôi nổi gửi cho nhau. Bởi vì thật sự là Giang Niệm là thiếu gia nhà giàu nên Hứa Tân Di không sợ cậu bị bôi đen, có chuyện gì đều sẽ có đội ngũ ê kíp trong công ty lo.
Trong lúc nhất thời, # Giang Niệm thiếu gia nhà giàu #, # Giang Niệm suýt chút nữa về nhà kế thừa gia nghiệp #, # Giang Niệm cuộc gọi tiền triệu# đề tài cứ vậy mà bị fans từ từ đưa lên bảng hot search.
Tiểu sử của Giang Niệm vốn là không tồi, tuổi còn nhỏ, lớn lên đẹp trai, mới mười tám tuổi, là độ tuổi hăng hái nhất, fans bạn gái không có nhiều, tất cả đều là fans mommy, trên Weibo một tiếng một tiếng kêu con trai, bảo bối...
Hơn nữa ở BIG_FIVE nhiều năm không nổi, vẫn luôn không có tiếng tăm gì chấp nhận làm một idol nhỏ bé, giới giải trí là nơi nịnh nọt chỗ cao dẫm đạp chỗ thấp, cũng không biết đã ăn bao nhiêu ủy khuất, các fan đau lòng không thôi.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ?
Ngược tâm fans chính là fans trung thành.
Kịch bản một bộ lại tiếp một bộ.
Sau khi chương trình gameshow này được phát sóng, Weibo Giang Niệm tăng chóng mặt, đã đạt tới con số hai triệu lượt theo dõi, nhiệt độ nằm trong top 10. Hoàn toàn xuất hiện ở trong mắt các nhà truyền thông lớn cùng các nhãn hàng, ai ai cũng muốn ký hợp đồng với cậu, mọi chương trình truyền hình và thương hiệu sản phẩm lần lượt tìm đến công ty của Hứa Tân Di.
Nhưng cũng có không ít antifans lấy bằng cấp của Giang Niệm ra bôi đen cậu. Cho rằng một người còn chưa tốt nghiệp cấp hai, không đọc vấn, cũng chỉ là hạng thiếu gia nhà giàu chơi bời lêu lổng.
Còn phát triển thành kể chuyện xưa tích cũ, về Vương Nhị Cẩu một người dân quê sống trong núi. Chủ yếu là muốn nói cho mọi người biết, không có trải qua tố chất giáo dục cao đẳng, tính cách sẽ có khuyết điểm, nhân phẩm sẽ có vấn đề, sau này cũng sẽ không thể làm giàu cho đất nước.
Đối với loại ngôn luận cơ trí này, fans đều lười đến phản ứng, không bao lâu đã biến mất ở trên Weibo mênh mang rộng lớn.
Mặc kệ như thế nào, nghệ sĩ của công ty nổi tiếng là dấu hiệu tốt, dù chỉ mới có một người.
Ngay sau khi gameshow lên sóng, Mango TV đã chính thức công chiếu bộ《 hoàng đồ 》 vào giờ vàng trên nhà đài, phim do Hứa Tân Di và Hàn Kiêu cùng diễn vai chính.
Kỹ thuật diễn của Hứa Tân Di đáng giá thưởng thức, Hàn Kiêu càng không cần nói đến, cái tên " Hàn Kiêu " chính là bảo đảm của phòng bán vé. Lần đầu tiên diễn phim truyền hình chính là mánh lới lớn nhất của nhà làm phim, gợi lên vô số lòng hiếu kỳ từ fans.
Ngày đầu tiên lên sóng, trang web chính thức của 《 hoàng đồ 》 trên nhà đài đã tràn ngập làn sóng bình luận.
"A a a a a a tao chết tồi tụi bây ơi!!! Hứa Tân Di lại quá đẹp!!!"
"Hàn Kiêu cũng quá đẹp trai, chỉ bằng vào gương mặt này tôi có thể liếm xong hoàn chỉnh một bộ phim!!!"
"Đạo diễn cũng quá biết chọn người, vai phụ không một ai xấu, đều là trai trẻ, mặt quần áo cổ trang quả thật đúng phong cách của mị!"
"Một ngày có hai tập, ta hận!!!"
Cốt truyện tiết tấu mau, kỹ thuật diễn của diễn viên đều tuyệt vời, cảnh tượng đặc hiệu kết cấu cùng võ thuật đều thuộc cực phẩm màn ảnh rộng, không chút nào vì làm phim truyền hình mà làm ẩu làm tả, trổ hết tài năng cho khán giả xem đã mắt, trở thành bộ phim hot nhất đầu năm nay.
Những anh chàng đóng vai phụ trong phim cũng đều bị fans khai quật ra, có người có tiềm lực trở thành ngôi sao.
Hứa Tân Di cũng bởi vậy nước lên thì thuyền lên, danh tiếng nổ mạnh lật trời, nhân khí lên như diều gặp gió. Fans trên Weibo đột phá hơn mười triệu, nhãn hiệu đại ngôn cùng kịch bản sôi nổi tìm tới cửa. Từ bộ phim này, các fan lại lần nữa nhận thức Hứa Tân Di thông qua góc độ kỹ thuật diễn của cô.
Lần đầu tiên, fans để lại lời bình ca ngợi toàn là lời khen dưới trang Weibo của cô, mà không phải giống như lúc trước, tràn ngập nhục mạ cùng trào phúng.
Ngày 《 hoàng đồ 》phát sóng, đạo diễn Từ gọi điện thoại cho cô, nói có việc muốn gặp mặt.
Hứa Tân Di thầm nghĩ mối quan hệ giữa cô và đạo diễn Từ còn chuyện gì yêu cầu gặp mặt nói?
Hơn nữa ở di động, giọng đạo diễn Từ nghe có chút chột dạ.
"Vừa lúc tôi cũng có việc muốn tìm ngài, khi nào gặp mặt?"
Sau khi hẹn ngày cùng thời gian xong, buổi chiều ngày hôm sau, Hứa Tân Di đúng giờ đi đến công ty ông.
Khoảng bốn giờ chiều đã tới trước cửa công ty, đạo diễn Từ chờ cô đã lâu.
"Đạo diễn Từ, có chuyện gì gấp cần nói với tôi như vậy?"
Vừa vào cửa, đạo diễn Từ tự rót trà cho cô: "Chuyện về kịch bản, có chuyện tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên nói trước tiên cùng cô, có chuyện tôi cần hỏi ý kiến của cô, cô gật đầu mới được..."
"Ý kiến của tôi?"
"Chuyện gì là long trọng như vậy, còn tự mình rót trà cho tôi, còn tôi gật đầu mới được? Tôi nhưng gánh không nổi."
Hợp tác vài lần, còn tính khá quen với đạo diễn Từ, nhưng giờ ông ta lại nói như vậy, thật đúng là không khách khí: "Có việc gì, ngài cứ nói."
Từ Tư Minh do dự luôn mãi, gật đầu, "Được rồi. Chuyện là như thế này, bộ điện ảnh này của chúng ta cho tới tận bây giờ, phía diễn viên tôi đều đã sắp xếp xong vai diễn, vốn là quyết định ngày mùng 3 tháng sau sẽ khởi động máy."
"Nhưng là đã định tốt vai nam nhị giữa đường nói không diễn, thế là phía nhà đầu tư nhét một người vào, người đó cũng từng hợp tác với tôi, kỹ thuật diễn cũng không tệ lắm, hình tượng khá giống nam nhị..."
Hứa Tân Di có chút tò mò: "Ai?"
Đạo diễn Từ cười cười: "Người này cô cũng quen biết, là Tạ Trì."
Nụ cười trên mặt Hứa Tân Di nháy mắt hạ xuống.
"Đạo diễn Từ, ông phí công sức kêu tôi lại đây chính là bởi vì việc này?"
"Tôi biết cô và Tạ Trì có chút không thoải mái, cho nên không phải tôi mời cô đến đây để thương lượng sao? Đây cũng là bộ điện ảnh đầu tiên của tôi, các phương diện đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu trong quá trình quay phim diễn viên không chịu hợp tác, tôi xem như xong. Nếu cô thật sự không thích, tôi cũng không làm khó dễ."
"Vậy ý của đạo diễn Từ là nói, nếu tôi không đồng ý, ông sẽ thay đổi Tạ Trì?"
Đạo diễn Từ vuốt vuốt trán: "Đúng vậy."
Hứa Tân Di im lặng một lát.
Tạ Trì.
Cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, trước kia, cô xác thật cảm thấy Tạ Trì không tệ. Nhưng sau đó Tạ Trì hất cô văng ra buổi chụp hình phỏng vấn tạp chí, cô cũng hất Tạ Trì ra khỏi đại ngôn sản phẩm. Tuy rằng hai người đã huề nhau, nhưng quan hệ chỉ có thể dùng một từ kém tới hình dung.
Hiện tại chính là ngươi đi cầu gỗ của ngươi, ta đi đường lớn của ta, không liên quan đến nhau.
Hai bên đều không có chút tình nghĩa, Hứa Tân Di cũng không nghĩ tới sau này sẽ làm việc chung với Tạ Trì.
Nhưng cô quan sát biểu tình của đạo diễn Từ, hiển nhiên là ở đang vô cùng khó khăn khi lựa chọn từ bỏ Tạ Trì.
Phía nhà đầu tư không dễ tống cổ, xác thật Tạ Trì rất phù hợp với vai này.
"Đạo diễn Từ, ngài là đạo diễn, ngài mới có quyền lên tiếng, ngài cho rằng Tạ Trì có thể đảm nhiệm vai nam nhị, vậy ký đi, chỉ cần có kỹ thuật diễn, tôi đều có thể thông cảm."
Một nhân vật mà thôi, Hứa Tân Di cũng không muốn phân cao thấp cùng Tạ Trì: "Huống chi xác thật kỹ thuật diễn của Tạ Trì không tồi, có thể đảm nhiệm vai nam nhị."
Đạo diễn Từ vỗ đùi: "Tôi biết mà, cô không keo kiệt như vậy!"
Hứa Tân Di nhún vai: "Đạo diễn Từ, vậy ông nhìn lầm rồi, tôi chính là rất hẹp hòi, sau này nhớ phải giới thiệu thêm mấy kịch bản chất lượng tốt cho tôi đó, kịch bản không tốt tôi không thèm."
"Được, được, được, yên tâm đi."
Việc này xem như xong.
"Chỉ có việc này thôi sao? Không có chuyện gì khác?"
Đạo diễn Từ lắc đầu: "Không có."
Hứa Tân Di đứng dậy: "Loại chuyện này nói trong điện thoại không phải được rồi sao? Thế nào cũng phải kêu tôi tới cố ý nói một lần trước mặt mới được, được rồi, tôi đi đây."
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, còn nữa, tối mai sẻ tổ chức buổi tiệc khánh công cho 《 hoàng đồ 》, cô là nữ chủ, cô nhất định phải đến."
Hứa Tân Di đồng ý ngay: "Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, yên tâm đi."
Chân trước cô vừa rời khỏi văn phòng đạo diễn Từ, chân sau Tạ Trì mang vẻ mặt không thể tin được từ trong vách ngăn ra tới.
Đạo diễn Từ sảng khoái uống ly nước trà, lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của.
"Tôi nói rồi, Tân Di không phải loại người keo kiệt, trước kia cô ấy từng khen cậu trước mặt tôi, nói kỹ thuật diễn của cậu không tệ, cậu còn không tin. Tới, cậu nói với tôi, nguyên nhân gì làm cậu không thích Tân Di đến như vậy?"
Thật ra, Tạ Trì đã đến công ty của đạo diễn Từ từ sớm đền bàn về kịch bản lần này. Anh cho rằng, Hứa Tân Di tuyệt đối sẽ không cho phép anh có mặt tại đoàn phim, mà đạo diễn Từ lại cảm thấy, Hứa Tân Di sẽ không keo kiệt mang thù lâu như vậy.
"Lúc đóng trong bộ 《 hoàng thành căn hạ 》 của ngài, không phải cô ta đề nghị với ngài đổi vai nam hai của tôi thành vai nam ba sao?"
Đạo diễn Từ nghĩ nghĩ, việc này qua đi rất lâu rồi, nhưng vẫn còn có chút ấn tượng.
"Làm sao vậy?"
Tạ Trì nhịn hai năm, giờ mới có cơ hội hỏi: "Đạo diễn Từ, năm đó tôi mới xuất đạo không, ngài biết vai nam hai với tôi mà nói có bao nhiêu quan trọng sao? Suất diễn nam ba rất ít so với vai nam hai, nếu không phải năm đó trời xui đất khiến tôi có nổi tiếng, hiện tại tôi cũng không biết..."
"Trời xui đất khiến nổi tiếng?"
Đạo diễn Từ cắt ngang lời nói của anh ta, cười nói: "Cậu thật sự cho rằng năm đó là trời xui đất khiến nổi tiếng?"
Tạ Trì ấn đường vừa nhíu, hỏi lại: "Ngài có ý gì?"
"Cậu có thể nổi, đó là bởi vì cậu diễn đạt vai nam ba, cậu biết người đóng vai nam hai năm đó hiện tại ở đâu sao?"
Tạ Trì lắc đầu.
"Không biết là được rồi, tôi cũng không biết, cậu cảm thấy, nếu năm đó cậu đóng vai nam hai, hiện tại tình cảnh sẽ tốt hơn so với người kia sao?"
"Ý của ngài là..."
"Hừ, không nói vòng quanh với cậu nữa."
"Năm đó xác thật Tân Di đề nghị với tôi đổi vai cho cậu, nhưng cô ấy không phải cố ý chơi xấu như cậu nghĩ, vì ghét cậu mà giảm suất diễn của cậu. Cậu cho rằng tôi là người dễ dàng nghe người khác sắp đặt như vậy?"
"Lúc trước, cô ấy từng phân tích với tôi, nói từ hình tượng đến ánh mắt của cậu đều rất thích hợp vào vai nam ba, tò tò theo tôi suốt ba ngày, nói không ngừng, tôi mới cho cậu diễn thử, không ngờ lại giống như những gì cô ấy đã phân tích, xác thật cậu đóng rất tuyệt."
Tạ Trì sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Nhưng mà, lúc ấy..."
"Hợp tác làm việc với cô ấy nhiều năm như vậy, con người của Tân Di ra sao, tôi hiểu rất rõ. Lúc trước, cậu có thể nổi tiếng thật sự là nên cảm ơn cô ấy."
Đạo diễn Từ nói thầm: "Tôi còn đang suy nghĩ nguyên nhân gì làm hai người không ưa nhau, không ngờ là bởi vì việc này, được rồi, chi tiết hợp đồng kêu quản lý của cậu tới nói chuyện sau. Hôm nay cậu cứ cầm kịch bản đi trước đi, khi nào khởi động máy tôi sẽ thông báo cho cậu sau."
Tạ Trì nhận kịch bản, mới vừa tỉnh sau cơn mơ, cúi đầu nhìn mấy chữ cái to trên bìa kịch bản, thất hồn lạc phách.
――――
Bữa tiệc khánh công, Hứa Tân Di uống đến say không còn biết gì, đạo diễn Từ ra mặt, Hứa Tân Di cầm ly rượu, đi cảm ơn từng người, mới đầu lời nói còn rõ ràng, sau trong miệng mơ hồ nói không rõ, chính cô cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì.
Anh choàng vai Hàn Kiêu, như bạn bè chí cốt: "Thầy Hàn, tôi thật sự... Đặc biệt cảm ơn anh, anh biết không? Từ trước... Căn bản sẽ không có nam diễn viên nào nguyện ý đóng chung với tôi, bọn họ đều cảm thấy đứng chung một với tôi là điều xỉ nhục, anh là người thứ nhất nguyện ý đóng chung với tôi, còn là một diễn viên nổi tiếng..."
Cô uống đến mức đỏ cả người, hai mắt mê ly, môi đỏ vô ý thức khẽ nhếch, khoảng cách gần trong gang tấc, cơ hồ có thể ngửi được mùi nước hoa cùng mùi hương của rượu.
Hứa Tân Di nói xong, đẩy Hàn Kiêu ra, đi " thông đồng " đạo diễn Từ.
"Đạo diễn Từ, cảm ơn ông... Lần này... Loại bỏ muôn ngàn khó khăn cũng muốn chọn tôi làm nữ chủ, đối với loại tín nhiệm vô điều kiện này, tôi tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng, ngài yên tâm, lần sau hợp tác, tôi nhất định sẽ không làm ngài lật thuyền trong mương!"
Lời này nói rất có khí phách, lúc đứng đắn nói cũng không có gì, cố tình cô đã say, đầu lưỡi ngọng ngịu, nói không thành lời chứ đừng nói thành câu văn hoàn chỉnh, dưới chân lảo đảo, đứng còn không vững.
"Được được, tâm tư của cô tôi đã rõ, đừng uống đừng uống, trở về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi ha"
Đạo diễn Từ kêu trợ lý của Hứa Tân Di tới, nhờ cô đỡ Hứa Tân Di: "Quản lý của Tân Di không có tới?"
Trợ lý lắc đầu: "Chị An Nhã hôm nay có việc, không thể phân thân."
Đạo diễn Từ ấn đường nhíu chặt, ông thân là một đạo diễn, tiệc khánh công cũng không thể rời khỏi lâu được.
"Để tôi đưa cô ấy trở về."
Hàn Kiêu buông ly rượu trong tay xuống: "Tôi và Tân Di ở chung một chỗ, tiện đường."
"Đúng đúng đúng, hai người đều ở Nhất Phẩm Lan Đình, tiện đường."
Đạo diễn Từ không nghi ngờ gì, yên tâm giao Hứa Tân Di cho Hàn Kiêu.
Góc của ad:
Thông báo: Chương sau Dịch Dương được ăn thịt.
Hết chương 82
Công ty của Hứa Tân Di, có người đến giao hoa trước quầy lễ tân, tiếp tân theo thường lệ sẽ ném hoa vào thẳng thùng rác. Thật ra, Hứa Tân Di đã đến công ty từ sớm, mai phục sẵn gần đó, chỉ cần ngửi được mùi hoa hồng sẽ xuất hiện ngay.
Vừa thấy bóng dáng shipper giao hoa, chị lập tức bay ra ngay, ngăn cản hành động tàn nhẫn của tiếp tân.
"Dừng tay!"
Cô bé tiếp tân giật bắn mình, dừng tay lại: "Chị Tân Di... Chị..."
Tân Di biết bản thân hơi quá lố, thanh thanh giọng nói, nhìn bé lễ tân cười cười: "Hoa là của chị, từ giờ trở đi, ai giao hoa đến đều trực tiếp giao thẳng đến văn phòng cô.
Cô bé lễ tân bối rối, nhưng vẫn gật đầu.
Tân Di ôm bó hoa hồng vào lòng, vẻ mặt hạnh phúc, ôm hoa vào văn phòng.
An Nhã đang trên đường đến văn phòng Tân Di, thì thấy cô ôm bó hoa, cô đen mặt: "Em cầm hoa làm gì, thích thì nói cho chị biết, chị mua tặng em."
Tân Di dùng ánh mắt có chút trách cứ An Nhã: "Hoa là của Dịch Dương tặng em, không phải của Lạc Kiệt."
An Nhã hơi giật mình: "Em nói cái gì, em có nhầm lẫn không?"
Tân Di liếc xem thường An Nhã, cô lấy tấm thiệp nhỏ nằm giữa bó hoa hồng, mở ra đưa đến trước mắt An Nhã. Nội dung tấm thiệp "Gửi: Tân Di, chúc em một ngày làm việc vui vẻ. Dịch Dương".
An Nhã mới chợt hiểu ra, biết mình hiểu lầm, sắc mặt của cô hơi xấu hổ: "Em tính ân ái trước mắt chị sau, chê chị thân chó độc thân hả?"
Tân Di bồi thêm một cú, mấy bó hoa trước đó đều là của Dịch Dương, đặc biệt giao tặng cho em. Vừa nói vừa liếc mắt xem thường An Nhã.
An Nhã xấu hổ, nói: "Sao em biết tất cả hoa hồng giao đến công ty là của Dịch Dương?"
"Chồng em nói."
Chỉ một câu đã giết chết An Nhã.
An Nhã xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái động chui tọt vào đó, Tân Di dứt thêm một câu nữa: "Sao này chị nhớ đọc tấm thiệp rồi hãy quyết định nó có phải của chị hay không?"
"Được rồi, chị sai, được chưa. Còn không phải tại lúc đó Lạc Kiệt nhắn tin cho chị hỏi có thích hoa anh ta tặng không, cho nên chị mới tưởng..."
"Tội chồng của em, vì một câu hỏi bâng quơ của Lạc Kiệt mà tốn tiền phí công... Haizzz, tính từ đó đến nay, cũng hơn 9999 đóa rồi, bao nhiêu tiền..."
"Ngưng, chị đền cho em, đừng nói nữa, nhục." Tất cả là tại tên khốn kia, làm mình hiểu lầm, làm mình xấu hổ.
"Thôi, dù sao chồng em cũng không thiếu chút tiền lẻ của chị, hahaha"
"Em đó nha, thích chọc chị hoài."
- -------
Từ ngày đó trở đi, văn phòng Hứa Tân Di tràn ngập hoa hồng, dần dần đã hết chỗ chưng hoa, liên lụy toàn bộ công ty tràn ngập mùi hoa hồng.
An Nhã ngửi đâu đâu trong công ty đều là hương hoa hồng, không ngừng gia tăng u oán đối với Hứa Tân Di: "Chủ nghĩa tư bản ác độc, ngay cả tặng hoa cũng tản ra mùi hôi làm người khác chán ghét."
"Đó là tại chị ghen ghét."
"Ghen ghét?"
An Nhã lấy di động ra, đưa cho Tân Di xem danh bạ điện thoại của mình, hơn một trăm số liên lạc của trai trẻ: "Tới, em nói cho chị biết, chị ghen ghét em cái gì? Ghen ghét em thắt cổ chết ở trên một thân cây? Được rồi, không nổ với em nữa."
Cô trở lại chuyện chính: "Gần nhất Giang Niệm sao rồi?"
"Sao là sao? Thằng bé chưa liên lạc với chị nữa hả?"
"Chưa, từ lúc cha thằng bé qua đời đến nay vẫn chưa liên lạc lại với chị, chị nghĩ là chắc thằng bé sẽ liên lạc với em."
Hứa Tân Di thở dài: "Cha thằng bé qua đời, thằng bé bị đả kích rất lớn, em cho thằng bé nghĩ mấy ngày, chị đẩy hết lịch trình mấy ngày nay của thằng bé đi."
"Đẩy từ sớm, đợi em..."
"Ừ, được rồi, chị làm gì ghê vậy."
Nhắc tới Giang Niệm, Hứa Tân Di không thể không nhiều lời hai ba câu: "Có chuyện này, liên quan đến Giang Niệm, chị nghe thử xem, thấy thế nào."
"Chuyện gì?"
"Em muốn cho Giang Niệm xuất ngoại đào tạo sâu."
"Xuất ngoại? Đào tạo sâu?"
Hứa Tân Di gật đầu: "Phương thức học bù kiến thức không thích hợp với thằng bé cho lắm. Hơn nữa gần đây lịch trình của thằng bé quá nhiều, hiệu quả học tập cũng chậm. Em muốn sấn hiện tại thằng bé còn trẻ, có nhiều thời gian, có thể đi nước ngoài đào tạo sâu, có thêm nhiều kiến thức và kinh nghiệm. Còn trẻ đã thành danh bên trong lại rỗng ruột, em rất lo lắng cho con đường tương lai sau này của thằng bé."
Người như vậy, ở giới giải trí không phải không có.
Tuổi còn trẻ đã nổi tiếng, nhưng idol thần tượng biết ca hát nhảy múa trong giới giải trí nhiều vô số kể, nếu muốn đứng vững gót chân, chỉ sợ tài nghệ có nhiêu đó còn chưa đủ, sẽ sớm bị đào thải, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
"Em nói không sai, nhưng chuyện này cần Giang Niệm tự mình quyết định, như vậy đi, tìm thời gian chị nói chuyện này với thằng bé, hỏi thử ý kiến của thằng bé. Dù sao đó cũng là tương lai của riêng thằng bé."
Hứa Tân Di gật đầu: "Vậy chuyện này giao cho chị đó."
"Còn nữa, bộ phim điện ảnh của đạo diễn Từ sắp khởi động máy rồi, em đã chuẩn bị chưa."
"Khởi động máy?"
An Nhã trêu chọc cô: "Sao? Luyến tiếc ông chồng khăng khăng một mực kia của em?"
Hứa Tân Di trợn mắt liếc cô, không biết tốt xấu, cái hay không nói, nói toàn cái dở, có thương tổn cùng nhau hưởng, quả là chị em tốt.
"Ai luyến tiếc... Chỉ là, có cảm giác quá đột nhiên... Đúng rồi, gần đây chị sao rồi? Mối quan hệ với cậu nhóc đó vẫn tốt chứ?"
"Em hỏi nhóc nào?"
"Hiện tại chị đang cặp với nhóc nào chính là hỏi nhóc đó."
"Hiện tại chị mày không có nhóc nào."
"Không có nhóc nào?"
An Nhã lời ít mà ý nhiều: "Chia tay hết rồi."
"Vậy Lạc Kiệt..."
"Đã chết, chị mày giết."
Hứa Tân Di vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Chết tốt, giết hay lắm."
An Nhã liếc cô: "Em hết chuyện nói rồi sao, nhắc tới tên khốn kiếp chó chết đó làm gì?"
"Em cũng đâu muốn nhắc tới anh ta, nhưng em sắp hợp tác chung với Hàn Kiêu, không thể thiếu chạm mặt với tên khốn đó, em phải hỏi một chút ý kiến của chị mới quyết định đối phó anh ta như thế nào chứ bộ..."
"Làm quản lý của em, ý kiến của chị chính là, có thể thiến thì thiến, không thể thiến đánh nát trứng! Tóm lại, đừng để chị gặp lại tên khốn đó, nếu không, chị thấy một lần đánh chết một lần!"
Văn phòng có người gõ cửa.
"Chị An Nhã, có người tìm chị kìa."
"Tìm chị? Ai?"
"Người đó tự xưng là Lạc Kiệt."
Lạc Kiệt?
Hứa Tân Di và An Nhã liếc nhau.
An Nhã đứng dậy, nhìn quanh văn phòng Tân Di như là đang tìm thứ gì.
"An Nhã, chị tìm cái gì?"
An Nhã không nói lời nào, xách ra một cây đàn ghi-ta nằm bơ vơ trong một góc từ trong văn phòng Hứa Tân Di, khiêng lên vai, hùng hổ đi ra ngoài.
Hứa Tân Di nơi nào còn ngồi được, lập tức đứng dậy ngăn cản cô, sợ cô xúc động làm Lạc Kiệt tẩm máu công ty của mình: "An Nhã, bình tĩnh! Giết người là phạm pháp, vì tên khốn đó ngồi tù không đáng."
"Chị không giết người..."
An Nhã vô cùng bình tĩnh: "Chị đập nát trứng, phế cái chân thứ ba của tên khốn đó thôi."
"Vậy cũng không được! Vì tên khốn đó vào đồn ngồi cũng không đáng, nghe em nghe em đi, đừng xúc động, nha!"
"Hứa Tân Di, em còn là chị em với chị thì buông tay."
"Ngươi đương nhiên là chị em của em, chính là chị em, cho nên sao em có thể trơ mắt nhìn chị tự hại chính mình? Chúng ta có chuyện gì thì hãy ngồi xuống nói chuyện với nhau, đừng động tay động chân, được không?"
An Nhã thấy Hứa Tân Di ôm chặt eo cô, rất có tư thế " chị không đồng ý thì em không buông tay".
"Được."
Hứa Tân Di buông tay: "Đúng rồi, mọi người đều là người văn minh, có thể nói thì đừng ra tay."
Năm phút đồng hồ sau, hai người đồng thời đứng ở trước của phòng nghỉ.
An Nhã khiêng đàn ghi-ta trên vai, Hứa Tân Di cầm gậy bóng chày.
Tuy rằng không động thủ, nhưng khí thế không thể thua, cần thiết ra oai phủ đầu dọa tên khốn Lạc Kiệt này.
An Nhã đẩy cửa ra.
Phòng nghỉ, Lạc Kiệt đang nôn nóng đứng ngồi không yên trong căn phòng hơn mười mét vuông, nghe được tiếng mở cửa, vui mừng nhìn ra phía cửa.
"An Nhã, em đã đến rồi? Rốt cuộc em cũng chịu gặp anh. Hôm nay anh tới để giải thích, buổi tối ngày hôm đó..."
Lạc Kiệt chưa thấy bóng dáng người đâu đã vội nói, nhưng khi nhìn thấy An Nhã thì ánh mắt đã di chuyển đến thứ nguy hiểm đến tánh mạng anh, là cây đàn ghi-ta đặt ở trên vai An Nhã, trên tay Hứa Tân Di là gậy bóng chày, thời gian yên lặng ngừng tại chỗ, ánh mắt đề phòng nhìn hai người.
"Chuyện này anh có thể giải thích, chúng ta đều là người có thân phận, động thủ không tốt."
An Nhã đầy sát khí nhìn anh.
Hai người đồng thời đi vào trong phòng.
Đóng cửa, khóa trái.
Lạc Kiệt nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu hối hận đối với hành động đến tìm đường chết hôm nay của mình.
Hai người tới gần, Lạc Kiệt dần dần lui về phía sau, thẳng đến gót chân dán vào vách tường, hết đường lui. Anh mới hoảng hồn nói lung tung, trong lòng chỉ muốn mau mau giải thích cho hai người hiểu.
"Lúc ấy thật sự không phải cố ý, An Nhã, chắc em cũng nhớ rõ em uống say... Tuy rằng em có khả năng không nhớ rõ chuyện sau khi em uống say, nhưng buổi tối ngày đó em cũng đã nhìn camera hành trình trên xe và ameraan ninh của khách sạn, tất cả có thể nói lên rõ ràng tình hình ngay lúc đó..."
"Hơn nữa, cho dù em không hiểu biết anh, nhưng em cũng nên nghe anh nói, anh là loại đàn ông tùy tiện lên giường với phụ nữ sao? Sao anh có thể giậu đổ bìm leo lên... Nhưng thật là khi đó em thần chí không rõ, nhào lên người anh..."
"Nhào lên người anh?"
Hứa Tân Di cười lạnh, giơ gậy bóng chày gõ gõ lên vai anh: "Ý của anh là nói... An Nhã cho không anh?"
"Không không không, anh không có ý này, là anh, là anh vẫn luôn mặt dày mày dạn ăn vạ An Nhã, là anh cho không cô ấy."
Cảm nhận được lực gõ gậy bóng chày trên vai đã yếu bớt, Lạc Kiệt nhẹ nhàng thở ra: "Đến nỗi buổi tối ngày đó, An Nhã, em phải tin anh, anh không phải cố ý, mọi người đều uống say rượu, dưới loại tình huống trai đơn gái chiếc này..."
Mắt thấy An Nhã giơ lên đàn ghi-ta, trái tim Lạc Kiệt dừng một nhịp: "Mặc kệ chuyện như thế nào, hai chúng ta lên giường là sự thật, mặc kệ vì nguyên nhân gì, anh đều sẽ phụ trách đối với em..."
"Phụ trách?"
An Nhã cười khinh bỉ.
"Tôi yêu cầu anh phụ trách sao? Lạc Kiệt, mọi người đều là người trưởng thành, thành thục chút đi, ok? Lên giường mà thôi, anh không cần muốn chết muốn sống phải phụ trách với tôi làm gì, tôi làm anh phụ trách sao?"
"Đúng là ngày đó tôi uống say, cam theo dõi tôi cũng đã xem, là tôi chủ động không sai. Nhưng trước nay tôi chưa từng nói qua làm anh phụ trách, coi như là tình một đêm, anh cũng không có hại gì? Mọi chuyện kết thúc ở đây đi."
Lạc Kiệt ấn đường nhíu lại: "Ý của em là?"
"Không cần anh phụ trách, trước đó không phải anh từng hỏi tôi, muốn chơi với anh hay không? Hiện tại tôi chơi đã rồi, bình tĩnh mà xem xét hương vị cũng không tệ lắm. Dựa theo quy tắc quen bạn trai của tôi, phiền toái sẽ kết thúc ngay, cho dù tôi và anh lên giường, cũng phải dựa theo quy tắc của tôi."
"Tôi không quấn lấy bắt anh phụ trách, anh cũng không cần tới tìm tôi giải thích, trên giường triền miên ân ái, mặc quần vào anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, đều là người trưởng thành, mọi người tự phụ trách bản thân mình là được."
An Nhã ném đàn ghi-ta xuống: "Tôi không cần anh phụ trách, sau này chúng ta vẫn giữ nguyên quan hệ như trước, nước sông không phạm nước giếng, đừng chân tình thật cảm như vậy."
"Tôi nói đã đủ rõ ràng chưa?"
Nụ cười trên mặt Lạc Kiệt đã sớm biến mất từng chút từng chút một theo lời nói của An Nhã, sắc mặt càng ngày càng đen, nếp gấp ấn đường càng nhăn càng sâu.
Dưới loại tình huống này, Hứa Tân Di cũng không thể ở lại lâu.
"À... Hai người từ từ nói chuyện, gây bóng chày này hình như hơi nặng, em đi... Đổi cái khác nhẹ hơn..." Hứa Tân Di bước nhanh chạy thoát khỏi căn phòng đầy không khí căng thẳng đó.
Chỉ là điều làm cô trăm triệu không ngờ tới chính là, An Nhã vốn là người chưa từng lớn tiếng hay nói nặng một lời nào trước mặt những anh chàng đẹp trai, luôn miệng bảo bối cục cưng, nhưng khi ở trước mặt Lạc Kiệt lại giống như thay đổi thành người khác vậy, những câu nặng nề đều nói ra được.
Rõ ràng, chính là vì phủi sạch quan hệ với Lạc Kiệt.
Nói thẳng ra, tuy rằng Lạc Kiệt không tính đẹp trong mắt cô, nhưng từ ngũ quan tướng mạo mà nói, dư sức bước vào giới giải trí, cũng xem như một chín một mười với Hàn Kiêu.
Cô vắt hết óc nhớ lại những lần gặp mặt giao của của An Nhã và Lạc Kiệt, cũng không có xảy ra mâu thuẫn và hiểu lầm, nhưng thái độ An Nhã đối với Lạc Kiệt, từ lúc bắt đầu đã rất bài xích anh, sau khi lên giường, thái độ như kẻ thù.
Tuy rằng không biết An Nhã nghĩ như thế nào, nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người bọn họ, làm chị em, cô cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Hứa Tân Di ở ngoài cửa đứng hồi lâu, không nghe được âm thanh khắc khẩu càng không nghe được tiếng đồ vật tan vỡ, ước chừng qua hơn nửa tiếng đồng hồ. Lúc này An Nhã mới từ phòng nghỉ ra tới, biểu tình đạm mạc lại vô cùng bình tĩnh, dẫm lên giày cao gót, dưới ánh mắt của mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực trở về văn phòng của chính mình.
Giống như đã quay trở về hình ảnh nữ vương đầy khí phách, không có vướng bận gì trong lòng.
Đại khái lại qua mười phút, Lạc Kiệt mời từ phòng nghỉ ra tới, trên mặt nhìn không ra manh mối gì, im lặng rời khỏi công ty.
Chuyện này như một viên đá nhỏ đột nhiên bị ném xuống mặt hồ yên tĩnh, chỉ hơi gợn sóng một chút sau đó mặt hồ lại như lúc đầu.
Sau đó, Hứa Tân Di không còn nhắc tới Lạc Kiệt ở trước mặt An Nhã nữa, Lạc Kiệt cũng không tìm An Nhã nữa, một đoạn thời gian rất dài, khung cảnh hao người chạm mặt cơ hồ bằng không.
Không bao lâu, gameshow mà Hứa Tân Di và Giang Niệm tham gia đã lên sóng. Ngày đó bởi vì một cuộc gọi Giang Niệm đã mượn được một triệu, khiến cho toàn bộ khán giả dưới khán đài ồn ào xôn xao, leo lên hot search. Tuy rằng không bao lâu hot search đã bị đè ép xuống.
Nhưng Internet là có ký ức.
Chương trình gameshow vừa lên sóng, có rất nhiều dân mạng chụp lại màn hình cảnh gọi điện thoại vay tiền, PS ảnh thành emoji rồi sôi nổi gửi cho nhau. Bởi vì thật sự là Giang Niệm là thiếu gia nhà giàu nên Hứa Tân Di không sợ cậu bị bôi đen, có chuyện gì đều sẽ có đội ngũ ê kíp trong công ty lo.
Trong lúc nhất thời, # Giang Niệm thiếu gia nhà giàu #, # Giang Niệm suýt chút nữa về nhà kế thừa gia nghiệp #, # Giang Niệm cuộc gọi tiền triệu# đề tài cứ vậy mà bị fans từ từ đưa lên bảng hot search.
Tiểu sử của Giang Niệm vốn là không tồi, tuổi còn nhỏ, lớn lên đẹp trai, mới mười tám tuổi, là độ tuổi hăng hái nhất, fans bạn gái không có nhiều, tất cả đều là fans mommy, trên Weibo một tiếng một tiếng kêu con trai, bảo bối...
Hơn nữa ở BIG_FIVE nhiều năm không nổi, vẫn luôn không có tiếng tăm gì chấp nhận làm một idol nhỏ bé, giới giải trí là nơi nịnh nọt chỗ cao dẫm đạp chỗ thấp, cũng không biết đã ăn bao nhiêu ủy khuất, các fan đau lòng không thôi.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ?
Ngược tâm fans chính là fans trung thành.
Kịch bản một bộ lại tiếp một bộ.
Sau khi chương trình gameshow này được phát sóng, Weibo Giang Niệm tăng chóng mặt, đã đạt tới con số hai triệu lượt theo dõi, nhiệt độ nằm trong top 10. Hoàn toàn xuất hiện ở trong mắt các nhà truyền thông lớn cùng các nhãn hàng, ai ai cũng muốn ký hợp đồng với cậu, mọi chương trình truyền hình và thương hiệu sản phẩm lần lượt tìm đến công ty của Hứa Tân Di.
Nhưng cũng có không ít antifans lấy bằng cấp của Giang Niệm ra bôi đen cậu. Cho rằng một người còn chưa tốt nghiệp cấp hai, không đọc vấn, cũng chỉ là hạng thiếu gia nhà giàu chơi bời lêu lổng.
Còn phát triển thành kể chuyện xưa tích cũ, về Vương Nhị Cẩu một người dân quê sống trong núi. Chủ yếu là muốn nói cho mọi người biết, không có trải qua tố chất giáo dục cao đẳng, tính cách sẽ có khuyết điểm, nhân phẩm sẽ có vấn đề, sau này cũng sẽ không thể làm giàu cho đất nước.
Đối với loại ngôn luận cơ trí này, fans đều lười đến phản ứng, không bao lâu đã biến mất ở trên Weibo mênh mang rộng lớn.
Mặc kệ như thế nào, nghệ sĩ của công ty nổi tiếng là dấu hiệu tốt, dù chỉ mới có một người.
Ngay sau khi gameshow lên sóng, Mango TV đã chính thức công chiếu bộ《 hoàng đồ 》 vào giờ vàng trên nhà đài, phim do Hứa Tân Di và Hàn Kiêu cùng diễn vai chính.
Kỹ thuật diễn của Hứa Tân Di đáng giá thưởng thức, Hàn Kiêu càng không cần nói đến, cái tên " Hàn Kiêu " chính là bảo đảm của phòng bán vé. Lần đầu tiên diễn phim truyền hình chính là mánh lới lớn nhất của nhà làm phim, gợi lên vô số lòng hiếu kỳ từ fans.
Ngày đầu tiên lên sóng, trang web chính thức của 《 hoàng đồ 》 trên nhà đài đã tràn ngập làn sóng bình luận.
"A a a a a a tao chết tồi tụi bây ơi!!! Hứa Tân Di lại quá đẹp!!!"
"Hàn Kiêu cũng quá đẹp trai, chỉ bằng vào gương mặt này tôi có thể liếm xong hoàn chỉnh một bộ phim!!!"
"Đạo diễn cũng quá biết chọn người, vai phụ không một ai xấu, đều là trai trẻ, mặt quần áo cổ trang quả thật đúng phong cách của mị!"
"Một ngày có hai tập, ta hận!!!"
Cốt truyện tiết tấu mau, kỹ thuật diễn của diễn viên đều tuyệt vời, cảnh tượng đặc hiệu kết cấu cùng võ thuật đều thuộc cực phẩm màn ảnh rộng, không chút nào vì làm phim truyền hình mà làm ẩu làm tả, trổ hết tài năng cho khán giả xem đã mắt, trở thành bộ phim hot nhất đầu năm nay.
Những anh chàng đóng vai phụ trong phim cũng đều bị fans khai quật ra, có người có tiềm lực trở thành ngôi sao.
Hứa Tân Di cũng bởi vậy nước lên thì thuyền lên, danh tiếng nổ mạnh lật trời, nhân khí lên như diều gặp gió. Fans trên Weibo đột phá hơn mười triệu, nhãn hiệu đại ngôn cùng kịch bản sôi nổi tìm tới cửa. Từ bộ phim này, các fan lại lần nữa nhận thức Hứa Tân Di thông qua góc độ kỹ thuật diễn của cô.
Lần đầu tiên, fans để lại lời bình ca ngợi toàn là lời khen dưới trang Weibo của cô, mà không phải giống như lúc trước, tràn ngập nhục mạ cùng trào phúng.
Ngày 《 hoàng đồ 》phát sóng, đạo diễn Từ gọi điện thoại cho cô, nói có việc muốn gặp mặt.
Hứa Tân Di thầm nghĩ mối quan hệ giữa cô và đạo diễn Từ còn chuyện gì yêu cầu gặp mặt nói?
Hơn nữa ở di động, giọng đạo diễn Từ nghe có chút chột dạ.
"Vừa lúc tôi cũng có việc muốn tìm ngài, khi nào gặp mặt?"
Sau khi hẹn ngày cùng thời gian xong, buổi chiều ngày hôm sau, Hứa Tân Di đúng giờ đi đến công ty ông.
Khoảng bốn giờ chiều đã tới trước cửa công ty, đạo diễn Từ chờ cô đã lâu.
"Đạo diễn Từ, có chuyện gì gấp cần nói với tôi như vậy?"
Vừa vào cửa, đạo diễn Từ tự rót trà cho cô: "Chuyện về kịch bản, có chuyện tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên nói trước tiên cùng cô, có chuyện tôi cần hỏi ý kiến của cô, cô gật đầu mới được..."
"Ý kiến của tôi?"
"Chuyện gì là long trọng như vậy, còn tự mình rót trà cho tôi, còn tôi gật đầu mới được? Tôi nhưng gánh không nổi."
Hợp tác vài lần, còn tính khá quen với đạo diễn Từ, nhưng giờ ông ta lại nói như vậy, thật đúng là không khách khí: "Có việc gì, ngài cứ nói."
Từ Tư Minh do dự luôn mãi, gật đầu, "Được rồi. Chuyện là như thế này, bộ điện ảnh này của chúng ta cho tới tận bây giờ, phía diễn viên tôi đều đã sắp xếp xong vai diễn, vốn là quyết định ngày mùng 3 tháng sau sẽ khởi động máy."
"Nhưng là đã định tốt vai nam nhị giữa đường nói không diễn, thế là phía nhà đầu tư nhét một người vào, người đó cũng từng hợp tác với tôi, kỹ thuật diễn cũng không tệ lắm, hình tượng khá giống nam nhị..."
Hứa Tân Di có chút tò mò: "Ai?"
Đạo diễn Từ cười cười: "Người này cô cũng quen biết, là Tạ Trì."
Nụ cười trên mặt Hứa Tân Di nháy mắt hạ xuống.
"Đạo diễn Từ, ông phí công sức kêu tôi lại đây chính là bởi vì việc này?"
"Tôi biết cô và Tạ Trì có chút không thoải mái, cho nên không phải tôi mời cô đến đây để thương lượng sao? Đây cũng là bộ điện ảnh đầu tiên của tôi, các phương diện đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu trong quá trình quay phim diễn viên không chịu hợp tác, tôi xem như xong. Nếu cô thật sự không thích, tôi cũng không làm khó dễ."
"Vậy ý của đạo diễn Từ là nói, nếu tôi không đồng ý, ông sẽ thay đổi Tạ Trì?"
Đạo diễn Từ vuốt vuốt trán: "Đúng vậy."
Hứa Tân Di im lặng một lát.
Tạ Trì.
Cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, trước kia, cô xác thật cảm thấy Tạ Trì không tệ. Nhưng sau đó Tạ Trì hất cô văng ra buổi chụp hình phỏng vấn tạp chí, cô cũng hất Tạ Trì ra khỏi đại ngôn sản phẩm. Tuy rằng hai người đã huề nhau, nhưng quan hệ chỉ có thể dùng một từ kém tới hình dung.
Hiện tại chính là ngươi đi cầu gỗ của ngươi, ta đi đường lớn của ta, không liên quan đến nhau.
Hai bên đều không có chút tình nghĩa, Hứa Tân Di cũng không nghĩ tới sau này sẽ làm việc chung với Tạ Trì.
Nhưng cô quan sát biểu tình của đạo diễn Từ, hiển nhiên là ở đang vô cùng khó khăn khi lựa chọn từ bỏ Tạ Trì.
Phía nhà đầu tư không dễ tống cổ, xác thật Tạ Trì rất phù hợp với vai này.
"Đạo diễn Từ, ngài là đạo diễn, ngài mới có quyền lên tiếng, ngài cho rằng Tạ Trì có thể đảm nhiệm vai nam nhị, vậy ký đi, chỉ cần có kỹ thuật diễn, tôi đều có thể thông cảm."
Một nhân vật mà thôi, Hứa Tân Di cũng không muốn phân cao thấp cùng Tạ Trì: "Huống chi xác thật kỹ thuật diễn của Tạ Trì không tồi, có thể đảm nhiệm vai nam nhị."
Đạo diễn Từ vỗ đùi: "Tôi biết mà, cô không keo kiệt như vậy!"
Hứa Tân Di nhún vai: "Đạo diễn Từ, vậy ông nhìn lầm rồi, tôi chính là rất hẹp hòi, sau này nhớ phải giới thiệu thêm mấy kịch bản chất lượng tốt cho tôi đó, kịch bản không tốt tôi không thèm."
"Được, được, được, yên tâm đi."
Việc này xem như xong.
"Chỉ có việc này thôi sao? Không có chuyện gì khác?"
Đạo diễn Từ lắc đầu: "Không có."
Hứa Tân Di đứng dậy: "Loại chuyện này nói trong điện thoại không phải được rồi sao? Thế nào cũng phải kêu tôi tới cố ý nói một lần trước mặt mới được, được rồi, tôi đi đây."
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, còn nữa, tối mai sẻ tổ chức buổi tiệc khánh công cho 《 hoàng đồ 》, cô là nữ chủ, cô nhất định phải đến."
Hứa Tân Di đồng ý ngay: "Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, yên tâm đi."
Chân trước cô vừa rời khỏi văn phòng đạo diễn Từ, chân sau Tạ Trì mang vẻ mặt không thể tin được từ trong vách ngăn ra tới.
Đạo diễn Từ sảng khoái uống ly nước trà, lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của.
"Tôi nói rồi, Tân Di không phải loại người keo kiệt, trước kia cô ấy từng khen cậu trước mặt tôi, nói kỹ thuật diễn của cậu không tệ, cậu còn không tin. Tới, cậu nói với tôi, nguyên nhân gì làm cậu không thích Tân Di đến như vậy?"
Thật ra, Tạ Trì đã đến công ty của đạo diễn Từ từ sớm đền bàn về kịch bản lần này. Anh cho rằng, Hứa Tân Di tuyệt đối sẽ không cho phép anh có mặt tại đoàn phim, mà đạo diễn Từ lại cảm thấy, Hứa Tân Di sẽ không keo kiệt mang thù lâu như vậy.
"Lúc đóng trong bộ 《 hoàng thành căn hạ 》 của ngài, không phải cô ta đề nghị với ngài đổi vai nam hai của tôi thành vai nam ba sao?"
Đạo diễn Từ nghĩ nghĩ, việc này qua đi rất lâu rồi, nhưng vẫn còn có chút ấn tượng.
"Làm sao vậy?"
Tạ Trì nhịn hai năm, giờ mới có cơ hội hỏi: "Đạo diễn Từ, năm đó tôi mới xuất đạo không, ngài biết vai nam hai với tôi mà nói có bao nhiêu quan trọng sao? Suất diễn nam ba rất ít so với vai nam hai, nếu không phải năm đó trời xui đất khiến tôi có nổi tiếng, hiện tại tôi cũng không biết..."
"Trời xui đất khiến nổi tiếng?"
Đạo diễn Từ cắt ngang lời nói của anh ta, cười nói: "Cậu thật sự cho rằng năm đó là trời xui đất khiến nổi tiếng?"
Tạ Trì ấn đường vừa nhíu, hỏi lại: "Ngài có ý gì?"
"Cậu có thể nổi, đó là bởi vì cậu diễn đạt vai nam ba, cậu biết người đóng vai nam hai năm đó hiện tại ở đâu sao?"
Tạ Trì lắc đầu.
"Không biết là được rồi, tôi cũng không biết, cậu cảm thấy, nếu năm đó cậu đóng vai nam hai, hiện tại tình cảnh sẽ tốt hơn so với người kia sao?"
"Ý của ngài là..."
"Hừ, không nói vòng quanh với cậu nữa."
"Năm đó xác thật Tân Di đề nghị với tôi đổi vai cho cậu, nhưng cô ấy không phải cố ý chơi xấu như cậu nghĩ, vì ghét cậu mà giảm suất diễn của cậu. Cậu cho rằng tôi là người dễ dàng nghe người khác sắp đặt như vậy?"
"Lúc trước, cô ấy từng phân tích với tôi, nói từ hình tượng đến ánh mắt của cậu đều rất thích hợp vào vai nam ba, tò tò theo tôi suốt ba ngày, nói không ngừng, tôi mới cho cậu diễn thử, không ngờ lại giống như những gì cô ấy đã phân tích, xác thật cậu đóng rất tuyệt."
Tạ Trì sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Nhưng mà, lúc ấy..."
"Hợp tác làm việc với cô ấy nhiều năm như vậy, con người của Tân Di ra sao, tôi hiểu rất rõ. Lúc trước, cậu có thể nổi tiếng thật sự là nên cảm ơn cô ấy."
Đạo diễn Từ nói thầm: "Tôi còn đang suy nghĩ nguyên nhân gì làm hai người không ưa nhau, không ngờ là bởi vì việc này, được rồi, chi tiết hợp đồng kêu quản lý của cậu tới nói chuyện sau. Hôm nay cậu cứ cầm kịch bản đi trước đi, khi nào khởi động máy tôi sẽ thông báo cho cậu sau."
Tạ Trì nhận kịch bản, mới vừa tỉnh sau cơn mơ, cúi đầu nhìn mấy chữ cái to trên bìa kịch bản, thất hồn lạc phách.
――――
Bữa tiệc khánh công, Hứa Tân Di uống đến say không còn biết gì, đạo diễn Từ ra mặt, Hứa Tân Di cầm ly rượu, đi cảm ơn từng người, mới đầu lời nói còn rõ ràng, sau trong miệng mơ hồ nói không rõ, chính cô cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì.
Anh choàng vai Hàn Kiêu, như bạn bè chí cốt: "Thầy Hàn, tôi thật sự... Đặc biệt cảm ơn anh, anh biết không? Từ trước... Căn bản sẽ không có nam diễn viên nào nguyện ý đóng chung với tôi, bọn họ đều cảm thấy đứng chung một với tôi là điều xỉ nhục, anh là người thứ nhất nguyện ý đóng chung với tôi, còn là một diễn viên nổi tiếng..."
Cô uống đến mức đỏ cả người, hai mắt mê ly, môi đỏ vô ý thức khẽ nhếch, khoảng cách gần trong gang tấc, cơ hồ có thể ngửi được mùi nước hoa cùng mùi hương của rượu.
Hứa Tân Di nói xong, đẩy Hàn Kiêu ra, đi " thông đồng " đạo diễn Từ.
"Đạo diễn Từ, cảm ơn ông... Lần này... Loại bỏ muôn ngàn khó khăn cũng muốn chọn tôi làm nữ chủ, đối với loại tín nhiệm vô điều kiện này, tôi tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng, ngài yên tâm, lần sau hợp tác, tôi nhất định sẽ không làm ngài lật thuyền trong mương!"
Lời này nói rất có khí phách, lúc đứng đắn nói cũng không có gì, cố tình cô đã say, đầu lưỡi ngọng ngịu, nói không thành lời chứ đừng nói thành câu văn hoàn chỉnh, dưới chân lảo đảo, đứng còn không vững.
"Được được, tâm tư của cô tôi đã rõ, đừng uống đừng uống, trở về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi ha"
Đạo diễn Từ kêu trợ lý của Hứa Tân Di tới, nhờ cô đỡ Hứa Tân Di: "Quản lý của Tân Di không có tới?"
Trợ lý lắc đầu: "Chị An Nhã hôm nay có việc, không thể phân thân."
Đạo diễn Từ ấn đường nhíu chặt, ông thân là một đạo diễn, tiệc khánh công cũng không thể rời khỏi lâu được.
"Để tôi đưa cô ấy trở về."
Hàn Kiêu buông ly rượu trong tay xuống: "Tôi và Tân Di ở chung một chỗ, tiện đường."
"Đúng đúng đúng, hai người đều ở Nhất Phẩm Lan Đình, tiện đường."
Đạo diễn Từ không nghi ngờ gì, yên tâm giao Hứa Tân Di cho Hàn Kiêu.
Góc của ad:
Thông báo: Chương sau Dịch Dương được ăn thịt.
Hết chương 82
/88
|