Vị trí của Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ cách xa chỗ đậu xe nhất, cũng tương đối vắng vẻ hơn, gần đấy cũng chỉ có một hai người ở cạnh bên.
Trên mặt Ngôn Mặc Bạch tỏ vẻ ung dung bình tĩnh, kỳ thật trong lòng một chút cũng không có được như bên ngoài.
Địch trong tối ta ngoài sáng, bây giờ tình hình như thế nào, bọn họ bên này hoàn toàn không biết gì cả, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Người như bọn họ, đi tới chỗ nào, cũng đều mang theo vũ khí bên người, cho nên không cần lo lắng không thể phản kích lại.
Nhưng mà bây giờ kẻ địch có bao nhiêu cũng không biết, đánh đòn phủ đầu chỉ tự làm loạn vị trí, không cẩn thận, sẽ lâm vào cục diện bị động chịu đòn. Cho nên, bọn họ chỉ có thể mang tính cảnh giác đẩy lên cao nhất, nếu như bị kẻ địch đánh bất ngờ, trước đảm bảo sự an toàn cho người thân của mình.
Từ đầu tới cuối Ngôn Mặc Bạch đều bảo hộ Tư Mộ ở trong ngực, cũng không để lộ ra một chút nguy hiểm đến từ cách đó không xa.
Không biết là bắt đầu như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng súng đùng đùng vang lên, nhờ vào ánh lửa mà có thể thấy được mọi nơi đều đã trở nên hỗn loạn, vài người là dựa vào nhĩ lực hơn người tránh né đạn bắn tới, một phần thì bắt đầu phối hợp lẫn nhau phản kích.
Thì ra Ngôn Mặc Bạch nói “quỷ” là chỉ việc này.
Nhưng bây giờ cô cũng không có tâm tư đi suy nghĩ những “quỷ” này tới cùng là nhằm vào ai mà đến, giờ cô phải nghĩ nên làm sao để vượt qua nguy hiểm lần này.
Cô không nghi ngờ năng lực của Ngôn Mặc Bạch, nhưng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân1, cô sẽ không ngây thơ cho rằng Ngôn Mặc Bạch là đệ nhất, hơn nữa tình huống vào lúc này không phải đã nói rõ bọn họ đang ở trong hoàn cảnh xấu sao?
[1] Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người hay có người khác hay hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dày có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị"
Lộn mấy vòng trên mặt đất, dưới chân cùng sau lưng luôn có đạn đuổi theo, chỉ thiếu một chút là muốn mạng của bọn họ.
Tư Mộ nắm lấy vạt áo của Ngôn Mặc Bạch, tận lực co người mình lại, giảm nhẹ đi cảm giác tồn tại của bản thân, không để cho Ngôn Mặc Bạch vì bảo vệ cô mà lộ ra tàn khốc quá nhiều, khiến chính mình dấn thân vào nguy hiểm.
Trong giây phút này, Tư Mộ thật muốn khóc.
Chưa bao giờ cảm thấy mình được Ngôn Mặc Bạch yêu biết bao, dùng cơ thể xây lên một thành tường, che chở cô bình an.
Nhưng…
Khi Ngôn Mặc Bạch ôm cô lật người lăn đi, tránh thoát được một viên đạn nguy hiểm thì tim của Tư Mộ co rút lại, tựa như bị viên đạn kia bắn trúng vào ngực vậy.
Tư Mộ có thể nhìn ra Ngôn Mặc Bạch rất cố hết sức, dĩ nhiên năng lực của đối phương cũng không yếu, mà hiện tại Ngôn Mặc Bạch vẫn còn không thể ra hết sức được, mỗi một lần tránh đạn đều rất miễn cưỡng.
Tư Mộ nghĩ, nếu như không phải bởi vì có mình, Ngôn Mặc Bạch nhất định sẽ không bị động chịu đòn như bây giờ, nhếch nhác tìm chỗ trốn khắp nơi. Anh là Ngôn Mặc Bạch, anh là người cường đại kiêu ngạo, khẳng định cả đời đều không có chịu qua chật vật như thế.
Cái mũi Tư Mộ đau xót, một bàn tay bảo vệ bụng, một bàn tay để ở ngực Ngôn Mặc Bạch: “Ông xã, em tìm một chỗ núp. Anh không cần quan tâm đến em mà nói, tay chân có thể thoải mái đánh trả, nhanh chóng giải quyết hết những người này…
Ngôn Mặc Bạch giống như không nghe thấy, một tay ôm chặt cô, một tay đưa lên ra dấu đâu vào đấy chỉ huy Tiểu Cửu mang người tới tiến hành đánh trả.
Bọn họ từng người đều trải qua huấn luyện siêu cường độ, năng lực mỗi người đều vô cùng mạnh, đánh gần cùng bắn kích càng lợi hại hơn.
Cố Khuynh cũng ở đây chỉ huy thuộc hạ tiến hành công kích, một phần đã ẩn vào khu hắc ám.
Chỉ trong chốc lát, có thể cảm nhận rõ ràng công kích của đối phương đã yếu đi rất nhiều, nhưng bên này của Ngôn Mặc Bạch đạn bắn ra một chút cũng không giảm bớt.
Ngôn Mặc Bạch xem thường trong mắt hiện lên hàn quang, híp lại, xem ra những người này là nhắm vào anh.
Tiểu Cửu phải bảo vệ Diêu Dao, nhưng buồn bực là bên này của cậu lại không có lấy một viên đạn. Muốn xông qua giúp một tay, nhưng lo lắng khi cậu vừa đi đối phương lại bắn ra một viên đạn thì đã có thể kết lieui64 cô.
Tiểu Cửu lôi kéo Diêu Dao cúi thấp xuống đi tới gần chiếc xe bên kia, kéo ra một chiếc xe ở chỗ trống, nhét Diêu Dao ngồi vào trong.
“Ngoan ngoãn ở trong này chờ,
Ngôn thiếu 113
đừng đi ra!” Tiểu Cửu nhét Diêu Dao vào, vừa định đóng sầm cửa, tay liền bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn giữ chặt.
Đôi tay như vậy nhìn qua vô cùng mềm mại, cậu cảm thấy mình không cần dùng sức cũng có thể bẻ gãy được. Thế nhưng một đôi tay vô cùng yếu ớt lại gắt gao túm chặt lấy cậu, sức lực lớn như vậy, đã níu chặt tâm của cậu từ lâu, Tiểu Cửu ngước mắt nhìn về phía Diêu Dao, môi mỏng mấp máy, đáy mắt nổi lên sóng to cuồn cuộn.
Tiểu Cửu đối với Diêu Dao chưa bao giờ nói chuyện lạnh lùng như thế, đáy mắt cậu loé lên tức giận muốn phun nhanh ra ngoài: “Buông tay!”
Không nhìn tới sắc mặt sợ hãi cùng nước mắt yêu kiều trên khuôn mặt cô, Tiểu Cửu cắn răng đóng sầm cửa xe trước, lại nghe thấy giọng nói của cậu truyền tới: “Thật ngốc!”
Bây giờ đã là tình huống nào rồi, cô gái này làm sao có thể lôi kéo tay cậu, làm trễ nải cậu đi cứu đại ca chứ?
Lòng của Tiểu Cửu như lửa đốt, lại có chút tức giận. Phụ nữ, quả nhiên đều cực kỳ phiền phức! Cô lại có thể dưới tình huống như vậy mà lôi kéo tay của cậu? Là lo lắng an nguy của cậu?Là không muốn để cậu bất chấp nguy hiểm đi cứu người?
Mặc kệ là loại tình huống nào, Tiểu Cửu đều cảm thấy cực kỳ khó chịu! Hoặc là coi thường năng lực của cậu, hoặc chính là đưa cậu vào bất nghĩa. Cho nên Tiểu Cửu sau khi đóng cửa xesuy nghĩ, vẫn là không nên để ý tới cô.
Thật ra thid Diêu Dao chỉ là muốn nói cậu chú ý an toàn, còn có nhất định phải bảo vệ Tư Mộ thật tốt, cô ấy đang mang thai không thể va va chạm chạm. Nào biết Tiểu Cửu vậy mà lại dùng ánh mắt hung ác trừng cô, cô đau lòng muốn chết!
Chỉ có thể qua lớp kính cửa xe nhìn bóng lưng kiên định nhanh chóng gia nhập chiến trường của anh, cắn răng nghiến lợi nghĩ: Chờ anh trở lại, anh sẽ biết tay. Hừ!
Cố Khuynh mang theo hơn mười thủ hạ, một đường xông vào trong hắc ám, tiêu diệt hơn nửa vòng vây hạ trại xung quanh bọn họ, nhưng luôn cảm thấy xa xa không chỉ có bao nhiêu đây người.
Bởi vì là vào sâu trong núi săn thú, buổi tối còn muốn qua đêm ở đây, nên bọn họ đều có mang theo mắt kính hồng ngoại, ở trong bóng tối cũng giống như ban ngày, nhìn thấy rất rõ.
Tề Dự đi theo phía sau anh, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, chuyện gì xảy ra? Chúng ta đều đã giết chết nửa vòng người vây quanh, nhưng tại sao lại cảm thấy hoả lực bên phía Ngôn thiếu không có giảm bớt?”
“Đoán chừng những người này là nhắm về phía cậu ta, tập trung hoả lực đối phó với cậu ta đấy.” Cố Khuynh ở trong bóng tối, mắt nhìn chằm chằm một mảng lớn trước mặt, tia lạnh hoàn toàn hiện lên, đưa ngón tay lên vung ra phía sau: “Chúng ta phải nhanh chóng một chút tiêu diệt hết nhưng người này.”
Cố Khuynh biết Ngôn Mặc Bạch còn phải chăm sóc cô vợ nhỏ của cậu ta, đối mặt với hoả lực cường đại như vậy, phỏng chừng đã quá sức, đại khái chống đỡ không được bao lâu nữa, cho nên anh muốn nhanh chóng chạy đến giúp cậu ta trừ khử chướng ngại.
Trước hỗn loạn bất quá là do địch trong tối ta ngoài sáng, hiện tại sau khi bọn họ xông vào, nháy mắt liền xoay chuyển thế cục.
Thực lực của những người đó quả thật không hề yếu, nhưng mà bọn họ lại thắng ở kinh nghiệm phong phú, dã chiến bụi rậm là ưu thế của một đội Cố Khuynh, có thể nói là vua dã chiến, cho nên không cần tới mười phút, đã có thể tiêu diệt hơn phân nửa người.
Cố Khuynh bớt thời gian nhìn thoáng qua phương hướng phía Ngôn Mặc Bạch, có chướng ngại vật che chắn, hơn nữa thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch đã bắt đầu thay đổi thế cục, vẫn luôn bảo hộ bên người cậu.
Cố Khuynh thoáng yên tâm, liếc mắt nhìn một chỗ trên cao có điều kiện thuận lợi nhất, anh biết nơi đó có cất giấu một tay súng bắn tỉa.
Cố Khuynh ngoắc tay, Tề Dự ở phía sau hiểu ý, lập tức đưa lên một cây súng bắn tỉa, sau khi Cố Khuynh nhận lấy, chỉ là thoáng nhắm một cái, rồi ra lệnh cho những người phía sau: “Hành động!”
Nhiều năm vào sinh ra tử làm cho bọn họ có sự ăn ý không thể so sánh, mỗi người đều đã xác định rất rõ nhiệm vụ từng người ‘quét sách khu rừng’, khi Cố Khuynh hướng tới tay súng bắn tỉa kia nổ súng, tiếng súng giảm thanh đồng thời bụp bụp vang lên.
Cố Khuynh nhắm chính xác vị trí, sau khi anh nổ súng, nơi đó lập tức liền có người rớt xuống.Hoàn hảo bể đầu, tắt thở tại chỗ.Những người còn lại cũng bị từng thủ hạ của Cố Khuynh bắn trúng.
Khi tiếng súng giảm thanh dừng lại, Cố Khuynh phẩy tay với nhưng người phía sau: “Đi lên kiểm tra xem có còn cá lọt lưới không!”
Thuận tiện lên xem một chút đám người này rốt cuộc có lai lịch gì, lại có lá gan lớn như vậy, dám đánh lén bọn họ!
Bọn họ làm việc đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, mỗi lần đều phải xác định kẻ địch đều bị tiêu diệt hết sạch, mới có thể thu quân. Bất quá, mỗi lần kiểm tra đều không có lọt lưới.
Chỗ ánh lửa sáng, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ từ trên mặt đất đứng dậy, cẩn thận kiểm tra hết từ đầu đến chân của Tư Mộ, không có phát hiện bị thương, mới hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Tư Mộ mới vừa bị doạ tới hồn cũng không còn, nhiều lần Ngôn Mặc Bạch vì che chở cho cô, thiếu chút nữa bị đạn bắn trúng.
Cục diện bây giờ đã ổn định trở lại, nhưng trong lòng Tư Mộ vẫn còn đang loạn thất bát tao.
Nhào vào trong ngực ôm hông của anh, cả người đều phát run. Cảm nhận được bàn tay to lớn của Ngôn Mặc Bạch đang để trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, một lòng mới dần dần bình tĩnh lại.
Tư Mộ nắm tay Ngôn Mặc Bạch, đặt lên ngực mình.
Ngôn Mặc Bạch có thể cảm nhận rõ ràng được phía dưới là một mảnh mềm mại, hơi thở vừa mới bình tĩnh trở lại liền thô loạn lên. Cho dù anh luôn luôn không sợ ở trước mặt thuộc hạ mà thân thiết với cô vợ nhỏ của mình, nhưng khi cô vội vã chủ động như vậy nhất thời lại làm cho anh có chút ngây người.
Tư Mộ cầm lấy tay anh đè ép lên ngực….
Ngôn Mặc Bạch cả kinh, trời ơi, cô vợ nhỏ đây là đang khiêu khích anh sao?Là động thật sao?Được rồi, dù sao hiện tại cũng đã giải quyết hết người xấu, nếu không thì chúng ta liền ở trong lều này đi! Lập tức vào lều như thế nào?
Ngôn Mặc Bạch chuẩn bị khom lưng ôm ngang Tư Mộ lên, còn là hoa lệ ôm kiểu công chúa, liền nghe thấy cô vợ nhỏ của mình đặc biệt thương tâm nói: “Ông xã, em, nơi này không thoải mái….”
Ngôn Mặc Bạch vừa cúi được nửa người thân thể liền cứng đờ, lập tức giương mắt nhìn về phía cô, trong mắt khẩn trương: “Không thoải mái ở đâu?”
Đây đã là lần thứ hai trong ngày, Tư Mộ chủ động gọi anh là ‘ông xã’, cả hai lần Ngôn Mặc Bạch dều làm như không nghe thấy. Đổi lại trước đây, anh khẳng định sẽ kiêu ngạo mừng điên lên rồi.
“Là ở đây sao?” Giọng nói của Ngôn Mặc Bạch có chút gấp gáp, bán tay đặt ở trước ngực cô xoa xoa vài cái, khẩn trương hận không thể ở ngay tại chỗ vén quần áo của cô lên cẩn thận kiểm tra một phen.
Tư Mộ hít hít cái mũi, trợn mắt nhìn anh, người này vậy mà lại nhân cơ hội sờ soạng ngực cô, thiếu chút nữa làm cô kêu lên thành tiếng.
Vội vàng chặn lại bàn tay không an phận của anh, nói: “Tốt lắm tốt lắm, bây giờ em rất thư thái, a…. không phải, là em vốn không có không thoải mái_______”
Điên rồi, đây là câu trả lời gì?
Trên mặt Ngôn Mặc Bạch tỏ vẻ ung dung bình tĩnh, kỳ thật trong lòng một chút cũng không có được như bên ngoài.
Địch trong tối ta ngoài sáng, bây giờ tình hình như thế nào, bọn họ bên này hoàn toàn không biết gì cả, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Người như bọn họ, đi tới chỗ nào, cũng đều mang theo vũ khí bên người, cho nên không cần lo lắng không thể phản kích lại.
Nhưng mà bây giờ kẻ địch có bao nhiêu cũng không biết, đánh đòn phủ đầu chỉ tự làm loạn vị trí, không cẩn thận, sẽ lâm vào cục diện bị động chịu đòn. Cho nên, bọn họ chỉ có thể mang tính cảnh giác đẩy lên cao nhất, nếu như bị kẻ địch đánh bất ngờ, trước đảm bảo sự an toàn cho người thân của mình.
Từ đầu tới cuối Ngôn Mặc Bạch đều bảo hộ Tư Mộ ở trong ngực, cũng không để lộ ra một chút nguy hiểm đến từ cách đó không xa.
Không biết là bắt đầu như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng súng đùng đùng vang lên, nhờ vào ánh lửa mà có thể thấy được mọi nơi đều đã trở nên hỗn loạn, vài người là dựa vào nhĩ lực hơn người tránh né đạn bắn tới, một phần thì bắt đầu phối hợp lẫn nhau phản kích.
Thì ra Ngôn Mặc Bạch nói “quỷ” là chỉ việc này.
Nhưng bây giờ cô cũng không có tâm tư đi suy nghĩ những “quỷ” này tới cùng là nhằm vào ai mà đến, giờ cô phải nghĩ nên làm sao để vượt qua nguy hiểm lần này.
Cô không nghi ngờ năng lực của Ngôn Mặc Bạch, nhưng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân1, cô sẽ không ngây thơ cho rằng Ngôn Mặc Bạch là đệ nhất, hơn nữa tình huống vào lúc này không phải đã nói rõ bọn họ đang ở trong hoàn cảnh xấu sao?
[1] Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người hay có người khác hay hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dày có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị"
Lộn mấy vòng trên mặt đất, dưới chân cùng sau lưng luôn có đạn đuổi theo, chỉ thiếu một chút là muốn mạng của bọn họ.
Tư Mộ nắm lấy vạt áo của Ngôn Mặc Bạch, tận lực co người mình lại, giảm nhẹ đi cảm giác tồn tại của bản thân, không để cho Ngôn Mặc Bạch vì bảo vệ cô mà lộ ra tàn khốc quá nhiều, khiến chính mình dấn thân vào nguy hiểm.
Trong giây phút này, Tư Mộ thật muốn khóc.
Chưa bao giờ cảm thấy mình được Ngôn Mặc Bạch yêu biết bao, dùng cơ thể xây lên một thành tường, che chở cô bình an.
Nhưng…
Khi Ngôn Mặc Bạch ôm cô lật người lăn đi, tránh thoát được một viên đạn nguy hiểm thì tim của Tư Mộ co rút lại, tựa như bị viên đạn kia bắn trúng vào ngực vậy.
Tư Mộ có thể nhìn ra Ngôn Mặc Bạch rất cố hết sức, dĩ nhiên năng lực của đối phương cũng không yếu, mà hiện tại Ngôn Mặc Bạch vẫn còn không thể ra hết sức được, mỗi một lần tránh đạn đều rất miễn cưỡng.
Tư Mộ nghĩ, nếu như không phải bởi vì có mình, Ngôn Mặc Bạch nhất định sẽ không bị động chịu đòn như bây giờ, nhếch nhác tìm chỗ trốn khắp nơi. Anh là Ngôn Mặc Bạch, anh là người cường đại kiêu ngạo, khẳng định cả đời đều không có chịu qua chật vật như thế.
Cái mũi Tư Mộ đau xót, một bàn tay bảo vệ bụng, một bàn tay để ở ngực Ngôn Mặc Bạch: “Ông xã, em tìm một chỗ núp. Anh không cần quan tâm đến em mà nói, tay chân có thể thoải mái đánh trả, nhanh chóng giải quyết hết những người này…
Ngôn Mặc Bạch giống như không nghe thấy, một tay ôm chặt cô, một tay đưa lên ra dấu đâu vào đấy chỉ huy Tiểu Cửu mang người tới tiến hành đánh trả.
Bọn họ từng người đều trải qua huấn luyện siêu cường độ, năng lực mỗi người đều vô cùng mạnh, đánh gần cùng bắn kích càng lợi hại hơn.
Cố Khuynh cũng ở đây chỉ huy thuộc hạ tiến hành công kích, một phần đã ẩn vào khu hắc ám.
Chỉ trong chốc lát, có thể cảm nhận rõ ràng công kích của đối phương đã yếu đi rất nhiều, nhưng bên này của Ngôn Mặc Bạch đạn bắn ra một chút cũng không giảm bớt.
Ngôn Mặc Bạch xem thường trong mắt hiện lên hàn quang, híp lại, xem ra những người này là nhắm vào anh.
Tiểu Cửu phải bảo vệ Diêu Dao, nhưng buồn bực là bên này của cậu lại không có lấy một viên đạn. Muốn xông qua giúp một tay, nhưng lo lắng khi cậu vừa đi đối phương lại bắn ra một viên đạn thì đã có thể kết lieui64 cô.
Tiểu Cửu lôi kéo Diêu Dao cúi thấp xuống đi tới gần chiếc xe bên kia, kéo ra một chiếc xe ở chỗ trống, nhét Diêu Dao ngồi vào trong.
“Ngoan ngoãn ở trong này chờ,
Ngôn thiếu 113
đừng đi ra!” Tiểu Cửu nhét Diêu Dao vào, vừa định đóng sầm cửa, tay liền bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn giữ chặt.
Đôi tay như vậy nhìn qua vô cùng mềm mại, cậu cảm thấy mình không cần dùng sức cũng có thể bẻ gãy được. Thế nhưng một đôi tay vô cùng yếu ớt lại gắt gao túm chặt lấy cậu, sức lực lớn như vậy, đã níu chặt tâm của cậu từ lâu, Tiểu Cửu ngước mắt nhìn về phía Diêu Dao, môi mỏng mấp máy, đáy mắt nổi lên sóng to cuồn cuộn.
Tiểu Cửu đối với Diêu Dao chưa bao giờ nói chuyện lạnh lùng như thế, đáy mắt cậu loé lên tức giận muốn phun nhanh ra ngoài: “Buông tay!”
Không nhìn tới sắc mặt sợ hãi cùng nước mắt yêu kiều trên khuôn mặt cô, Tiểu Cửu cắn răng đóng sầm cửa xe trước, lại nghe thấy giọng nói của cậu truyền tới: “Thật ngốc!”
Bây giờ đã là tình huống nào rồi, cô gái này làm sao có thể lôi kéo tay cậu, làm trễ nải cậu đi cứu đại ca chứ?
Lòng của Tiểu Cửu như lửa đốt, lại có chút tức giận. Phụ nữ, quả nhiên đều cực kỳ phiền phức! Cô lại có thể dưới tình huống như vậy mà lôi kéo tay của cậu? Là lo lắng an nguy của cậu?Là không muốn để cậu bất chấp nguy hiểm đi cứu người?
Mặc kệ là loại tình huống nào, Tiểu Cửu đều cảm thấy cực kỳ khó chịu! Hoặc là coi thường năng lực của cậu, hoặc chính là đưa cậu vào bất nghĩa. Cho nên Tiểu Cửu sau khi đóng cửa xesuy nghĩ, vẫn là không nên để ý tới cô.
Thật ra thid Diêu Dao chỉ là muốn nói cậu chú ý an toàn, còn có nhất định phải bảo vệ Tư Mộ thật tốt, cô ấy đang mang thai không thể va va chạm chạm. Nào biết Tiểu Cửu vậy mà lại dùng ánh mắt hung ác trừng cô, cô đau lòng muốn chết!
Chỉ có thể qua lớp kính cửa xe nhìn bóng lưng kiên định nhanh chóng gia nhập chiến trường của anh, cắn răng nghiến lợi nghĩ: Chờ anh trở lại, anh sẽ biết tay. Hừ!
Cố Khuynh mang theo hơn mười thủ hạ, một đường xông vào trong hắc ám, tiêu diệt hơn nửa vòng vây hạ trại xung quanh bọn họ, nhưng luôn cảm thấy xa xa không chỉ có bao nhiêu đây người.
Bởi vì là vào sâu trong núi săn thú, buổi tối còn muốn qua đêm ở đây, nên bọn họ đều có mang theo mắt kính hồng ngoại, ở trong bóng tối cũng giống như ban ngày, nhìn thấy rất rõ.
Tề Dự đi theo phía sau anh, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, chuyện gì xảy ra? Chúng ta đều đã giết chết nửa vòng người vây quanh, nhưng tại sao lại cảm thấy hoả lực bên phía Ngôn thiếu không có giảm bớt?”
“Đoán chừng những người này là nhắm về phía cậu ta, tập trung hoả lực đối phó với cậu ta đấy.” Cố Khuynh ở trong bóng tối, mắt nhìn chằm chằm một mảng lớn trước mặt, tia lạnh hoàn toàn hiện lên, đưa ngón tay lên vung ra phía sau: “Chúng ta phải nhanh chóng một chút tiêu diệt hết nhưng người này.”
Cố Khuynh biết Ngôn Mặc Bạch còn phải chăm sóc cô vợ nhỏ của cậu ta, đối mặt với hoả lực cường đại như vậy, phỏng chừng đã quá sức, đại khái chống đỡ không được bao lâu nữa, cho nên anh muốn nhanh chóng chạy đến giúp cậu ta trừ khử chướng ngại.
Trước hỗn loạn bất quá là do địch trong tối ta ngoài sáng, hiện tại sau khi bọn họ xông vào, nháy mắt liền xoay chuyển thế cục.
Thực lực của những người đó quả thật không hề yếu, nhưng mà bọn họ lại thắng ở kinh nghiệm phong phú, dã chiến bụi rậm là ưu thế của một đội Cố Khuynh, có thể nói là vua dã chiến, cho nên không cần tới mười phút, đã có thể tiêu diệt hơn phân nửa người.
Cố Khuynh bớt thời gian nhìn thoáng qua phương hướng phía Ngôn Mặc Bạch, có chướng ngại vật che chắn, hơn nữa thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch đã bắt đầu thay đổi thế cục, vẫn luôn bảo hộ bên người cậu.
Cố Khuynh thoáng yên tâm, liếc mắt nhìn một chỗ trên cao có điều kiện thuận lợi nhất, anh biết nơi đó có cất giấu một tay súng bắn tỉa.
Cố Khuynh ngoắc tay, Tề Dự ở phía sau hiểu ý, lập tức đưa lên một cây súng bắn tỉa, sau khi Cố Khuynh nhận lấy, chỉ là thoáng nhắm một cái, rồi ra lệnh cho những người phía sau: “Hành động!”
Nhiều năm vào sinh ra tử làm cho bọn họ có sự ăn ý không thể so sánh, mỗi người đều đã xác định rất rõ nhiệm vụ từng người ‘quét sách khu rừng’, khi Cố Khuynh hướng tới tay súng bắn tỉa kia nổ súng, tiếng súng giảm thanh đồng thời bụp bụp vang lên.
Cố Khuynh nhắm chính xác vị trí, sau khi anh nổ súng, nơi đó lập tức liền có người rớt xuống.Hoàn hảo bể đầu, tắt thở tại chỗ.Những người còn lại cũng bị từng thủ hạ của Cố Khuynh bắn trúng.
Khi tiếng súng giảm thanh dừng lại, Cố Khuynh phẩy tay với nhưng người phía sau: “Đi lên kiểm tra xem có còn cá lọt lưới không!”
Thuận tiện lên xem một chút đám người này rốt cuộc có lai lịch gì, lại có lá gan lớn như vậy, dám đánh lén bọn họ!
Bọn họ làm việc đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, mỗi lần đều phải xác định kẻ địch đều bị tiêu diệt hết sạch, mới có thể thu quân. Bất quá, mỗi lần kiểm tra đều không có lọt lưới.
Chỗ ánh lửa sáng, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ từ trên mặt đất đứng dậy, cẩn thận kiểm tra hết từ đầu đến chân của Tư Mộ, không có phát hiện bị thương, mới hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Tư Mộ mới vừa bị doạ tới hồn cũng không còn, nhiều lần Ngôn Mặc Bạch vì che chở cho cô, thiếu chút nữa bị đạn bắn trúng.
Cục diện bây giờ đã ổn định trở lại, nhưng trong lòng Tư Mộ vẫn còn đang loạn thất bát tao.
Nhào vào trong ngực ôm hông của anh, cả người đều phát run. Cảm nhận được bàn tay to lớn của Ngôn Mặc Bạch đang để trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, một lòng mới dần dần bình tĩnh lại.
Tư Mộ nắm tay Ngôn Mặc Bạch, đặt lên ngực mình.
Ngôn Mặc Bạch có thể cảm nhận rõ ràng được phía dưới là một mảnh mềm mại, hơi thở vừa mới bình tĩnh trở lại liền thô loạn lên. Cho dù anh luôn luôn không sợ ở trước mặt thuộc hạ mà thân thiết với cô vợ nhỏ của mình, nhưng khi cô vội vã chủ động như vậy nhất thời lại làm cho anh có chút ngây người.
Tư Mộ cầm lấy tay anh đè ép lên ngực….
Ngôn Mặc Bạch cả kinh, trời ơi, cô vợ nhỏ đây là đang khiêu khích anh sao?Là động thật sao?Được rồi, dù sao hiện tại cũng đã giải quyết hết người xấu, nếu không thì chúng ta liền ở trong lều này đi! Lập tức vào lều như thế nào?
Ngôn Mặc Bạch chuẩn bị khom lưng ôm ngang Tư Mộ lên, còn là hoa lệ ôm kiểu công chúa, liền nghe thấy cô vợ nhỏ của mình đặc biệt thương tâm nói: “Ông xã, em, nơi này không thoải mái….”
Ngôn Mặc Bạch vừa cúi được nửa người thân thể liền cứng đờ, lập tức giương mắt nhìn về phía cô, trong mắt khẩn trương: “Không thoải mái ở đâu?”
Đây đã là lần thứ hai trong ngày, Tư Mộ chủ động gọi anh là ‘ông xã’, cả hai lần Ngôn Mặc Bạch dều làm như không nghe thấy. Đổi lại trước đây, anh khẳng định sẽ kiêu ngạo mừng điên lên rồi.
“Là ở đây sao?” Giọng nói của Ngôn Mặc Bạch có chút gấp gáp, bán tay đặt ở trước ngực cô xoa xoa vài cái, khẩn trương hận không thể ở ngay tại chỗ vén quần áo của cô lên cẩn thận kiểm tra một phen.
Tư Mộ hít hít cái mũi, trợn mắt nhìn anh, người này vậy mà lại nhân cơ hội sờ soạng ngực cô, thiếu chút nữa làm cô kêu lên thành tiếng.
Vội vàng chặn lại bàn tay không an phận của anh, nói: “Tốt lắm tốt lắm, bây giờ em rất thư thái, a…. không phải, là em vốn không có không thoải mái_______”
Điên rồi, đây là câu trả lời gì?
/211
|