Bàn tay của Ngôn Mặc Bạch đang kéo quần cô liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, thấy mặt cô tái nhợt đáy mắt vẫn còn đọng nước, tim đau nhói.
Tiếp tục động tác mới gị gián đoạn, vẻ mặt không biểu lộ điều gì, cúi đầu hôn lên mắt Tư Mộ, sau đó môi đặt lên mí mắt cô, anh nói chuyện hà hơi ấm ra thậm chí cô cảm nhận được mí mắt rất nóng, nhưng những gì anh nói làm cô lạnh cả người.
Anh nói: "Không thể nào."
Không do dự, không suy nghĩ, không chần chừ, ba chữ lạnh lùng, từ chối.
Cô đã hạ thấp mình thậm chí giọng nói gần như đang cầu khẩn, nhưng anh lại nói ba chữ "Không thể nào." Sau đó lại bắt đầu cởi quần cô, cũng không thèm nói thêm câu nào nữa, không cho cô một lý do, không nói cho cô biết tại sao không thể không làm.
Tư Mộ biết có nói thêm thì cũng không có ý nghĩa, cho nên ngoan ngoãn ngậm miệng, giống như khúc gỗ mặc anh xoay tới xoay lui.
Không có tâm tình, không muốn phản kháng.
Cô biết nếu bây giờ cô nói gì đó không đúng ý anh... Bảo đảm cô sẽ bị Ngôn Mặc Bạch không chút lưu tình trừng phạt cô.
Dù sống chung với Ngôn Mặc Bạch không lâu nhưng cô rất hiểu tính anh, không thể để người khác chống đối, đặc biệt khi đang nóng nảy.
Lúc này mà đối nghịch với anh, thì tự mình đang chỉ họng súng về phía mình, xui xẻo chỉ có thể là bản thân.
Ngôn Mặc Bạch mặt lạnh kiểm tra toàn thân cô, ngay cả vùng kín cũng kiểm tra, nếu là bình thường thì sớm đã xúc động, nhưng bây giời ngay cả hô hấp cũng không loạn, đều đều giống như đang ngủ.
Tư Mộ không hề động đậy.
Không biết anh cố ý hay vô ý, ngay tại chỗ mẫn cảm nhất lại lưu luyến, vê, nắm nhiều lần, còn giả bộ lạnh lùng hỏi: "Nơi này có đau không?"
Nếu không phải đang chiến tranh lạnh với anh, Tư Mộ hận không thể há mồn ra cắn anh một cái.
Nhất định là anh cố ý!
Tư Mộ cắn chặt răng ép chính mình không được phát ra âm thanh, nhưng trên mặt dần dần đỏ ửng, cơ thể cũng phản ứng dữ dội.
"Không đau, không chỗ nào đau cả, mọi chỗ đều tốt!" Đáng lẽ Tư Mộ còn muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với anh, nhưng sau khi bị anh kiểm tra một lượt, thì ý định đó bị phá tan rồi. Một tay nắm quần kéo lên, một tay đẩy anh ra, nói: "Em lạnh chết rồi, tránh ra!"
Ngôn Mặc Bạch cười mỉm, dùng một tay ôm cô đặt lên đùi mình, tay còn lại không chút kiêng kỵ tiếp tục bắt nạt cô.
Tư Mộ khóc không ra nước mắt.
"Không phải em nói lạnh sao? Anh đang giúp em sưởi ấm đây! Cái này gọi là ma sát sinh nhiệt! Ngoan ngoãn phối hợp một chút, đừng có động đậy..." Ngôn Mặc Bạch nghiêm trang nói với Tư Mộ.
"Anh..." Tư Mộ bị anh sờ đến nỗi ngón tay cũng nhũn, vô lực chỉ vào anh mắng: "Anh có dám vô sỉ hơn không?"
Khốn kiếp, khốn kiếp! Không thể bắt nạt người ta như vậy được. Vô lễ với cô còn có thể lấy lý do quang minh chính đại, bàn về vô sỉ, anh hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất!
"Dám nhưng lại sợ em chịu không được, cầu xin anh cho em nhiều hơn. Em cũng biết bây giờ em đang mang thai, không thể làm tới..." Miệng thì nói tay thì cứ vuốt chân cô, thật là trêu chọc tâm hồn người mà, khiến linh hồn Tư Mộ cũng run rẩy. Hơn nữa miệng anh còn luôn hôn mặt cô, cuối cùng là hôn lên môi cô, nhẹ nhàng hôn lướt qua, du côn cười: "Anh nói đúng không bà xã?"
Mặt Tư Mộ đỏ rực! Hơi thở nóng như lửa của anh phun lên mặt cô, nóng đến nỗi lông mặt của cô cũng cháy rụi.
Hiển nhiên Ngôn Mặc Bạch không bỏ qua cho cô, nói tiếp: "Anh chưa nói cho em biết anh thích nhất nghe em gọi anh là ông xã... ngoan, kêu một tiếng cho anh nghe nào..."
Tư Mộ che mặt.
Trời, rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch thuộc loại gì vậy?
Lúc thì lạnh lùng như diêm vương, lúc thì biến thành người buồn nôn. Người này sao lại biến hóa nhanh như vậy? Thế nhưng lại biến thành Ngôn Mặc Bạch cô thích nhất, liền muốn đi ngay về nhà, làm sao bây giờ?
"Nhanh lên một chút."
"Không gọi!"
"Mau gọi!"
"Không gọi!"
"..."
....
Ngôn Mặc Bạch bóp ngực Tư Mộ, bị tập kích bất ngờ cô liền kêu lên, Ngôn Mặc Bạch lộ ra nụ cười đắc ý: "Ngoan ngoãn nghe lời một chút!"
"..."
Tư Mộ cắn môi, ánh mắt hiện lên vẻ xấu hổ và giận dữ, bị anh bóp lần nữa, cuối cùng cô cũng đầu hàng: "Ông, xã..." *******************
Giọng nói mềm mại, còn kéo dài chữ cuối, cực kỳ mất hồn.
Cuối cùng đã được như ý nguyện, thỏa mản hôn đôi môi hồng hào của cô.
"Có thể để em mặc quần áo không?" Tư Mộ bình tĩnh một lúc lâu mới nhớ đến bây giờ mình đang trần truồng, nếu bọn Sở Kỳ tìm đến, nhất định sẽ bị chê cười.
Ngôn Mặc Bạch thoả mãn gật đầu, vẻ mặt đắc ý giống như sư tử mới được ăn no giờ đang chuẩn bị tắm nắng rồi ngủ. Thấy dáng vẻ tức giận phồng má của Tư Mộ, anh lại có lòng tốt nói thêm một câu: "Cần giúp đỡ không, bà xã của anh?"
Tư Mộ đang cầm lấy áo lót bị cởi ra một cách thô lỗ, chuẩn bị mặc vào, nghe thấy anh nói vậy, lại nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt mang ý cười của anh, Tư Mộ hận sao thứ mình cầm trên tay không phải quần lót, nếu không có thể vo lại nhét vào miệng anh để anh ngậm miệng lại.
Đợi cô đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ mặc xong quần áo, thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiểu Cửu.
"Ngôn Thiếu, đã xử lý xong."
Ngôn Mặc Bạch quay đầu lại nhìn Tư Mộ, xác định cô đã mặc xong quần áo, mới hạ kính xe xuống, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Vậy thì về thôi, sau khi về hãy điều tra Dany, tôi muốn biết toàn bộ hoạt động gần đây của anh ta."
Ánh mắt của anh sắc bén như dao găm, nhìn về nói tối tăm ở xa. Anh thề, lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho Dany, mặc kệ nguyên nhân gì khiến anh ta đối chọi với anh, anh tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tư Mộ ngồi ở trong xe, ánh lửa bên ngoài chiếu vào gò má anh, ánh lửa màu da cam theo lý thuyết màu sắc thì nó phải ấm áp, nhưng Tư Mộ cảm thấy bị khí lạnh vây quanh, làm cô không tự chủ được rùng mình một cái.
Cuối cùng anh vẫn không nghe lời cô.
Tư Mộ ngồi trong bóng tối, vẻ mặt cô đơn, buồn bã.
Diêu Dao đi lên, rất tự nhiên nắm lấy tay Tiểu Cửu, đứng cạnh anh, nghiêng đầu tìm kiếm Tư Mộ, thấy cô nấp trong bóng tối, liền hỏi: "Mộ Mộ, anh không sao chứ?"
Ngôn Mặc Bạch sẽ không cùng Tư Mộ làm "xe chấn" (quan hệ trong xe) lúc cô ấy mang thai chứ? Đây cũng quá ích kỷ, chỉ lo hưởng thụ mà không thèm nghĩ đến hậu quả.
Diêu Dao âm thầm xì một tiếng khinh miệt, thầm mắng đầu óc của mình đều là cặn bã. Ngôn Mặc Bạch che chở Tư Mộ như vậy, mới vừa rồi còn quên mình cứu cô ấy, sao có thể là người như vậy chứ? Nhất định là anh ta đã quen tỏ
Ra lạnh lùng, cho nên mới trốn ở trong xe an ủi cô vợ bị hoảng sợ của mình, không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ dỗ dành vợ của mình.
Diêu Dao đoán như vậy, cho nên lôi Tiểu Cửu, chuẩn bị lôi cái bóng đèn quấy nhiễu thế giới của hai vợ chồng kia đi. Cô cũng rất muốn thế giới của hai người đó! Gào khóc ngao…
Tiểu Cửu bị cô lôi kéo đi hai bước, cuối cùng anh cũng cắn răng nghiến lợi lạnh lùng nói với cô.Tiểu Cửu luôn luôn lãnh khốc sao có thể để phụ nữ lôi lôi kéo kéo chứ.
Diêu Dao rực rỡ nói nói với anh: “Em có thể không kéo anh, nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện!”
“Điều kiện gì?” Tiểu Cửu nhìn nụ cười của cô, liền thất thần trong giây lát.
“Anh hôn em một cái!” Cô cười đến vô cùng trong trẻo.
“…” Tiểu Cửu đen mặt, im lặng không nói, cũng không có ý định rút tay lại. Ý là cô cứ việc lôi kéo đi, tôi mới không cần hôn cô một cái.
Không phải Diêu Dao không xinh đẹp, mà là quá đẹp, do cười khiến mặt mày cong cong nhìn nhìn, đúng là giết người cũng không thấy máu, khiến trái tim người đàn ông run rẩy, anh không dám hôn.
Cô rất sạch sẽ, anh ngại mình bẩn. Hai tay dính đầy máu, anh không dám đụng vào cô.
Tiểu Cửu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai, được một ông già nhặt ve chai nuôi đến sáu tuổi, sau khi ông ấy chết, anh dựa vào ăn xin và bới thùng rác để lấp đầy bụng. Sau đó lại bị đưa đến trụ sở huấn luyện sát thủ, nơi đó có rất nhiều trẻ em như anh. Anh bắt đầu quá trình huấn luyện của mình.
Sau khi thành công vô số nhiệm vụ, năm mười tám tuổi anh gặp được Ngôn Mặc Bạch, sau đó bị Ngôn Mặc Bạch nhìn trúng, dùng giá cao mua anh ra khỏi tổ chức sát thủ kia, cho đến bây giờ vẫn luôn dốc hết sức lực đi theo Ngôn Mặc Bạch.
Mặc dù Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn coi anh như anh em, chứ không coi anh như công cụ giết người, nhưng đáy lòng anh vẫn kháng cự với tình cảm, trừ tình nghĩa an hem và trung thành với Ngôn Mặc Bạch, anh không tin bất kỳ ai.
Nghe nói đây chính là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn.
Càng mạnh càng lãnh khốc, càng thiếu cảm giác an toàn.
Cho nên đối mặt với sự quấn quýt không ngừng của Diêu Dao, anh cố gắng cự tuyệt, mình không khát vọng sẽ không thất vọng.
Ngước mắt lên liền nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô giá, ánh lửa nhảy nhót trên mặt cô, anh nhìn cô thật sâu chỉ trong giây lát không khí xung quanh đều ngưng tụ thành băng.
Diêu Dao đang cười như hoa, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt của Tiểu Cửu, thì nụ cười trên mặt cô cũng cứng ngắc.
Sao anh lại trở lại dáng vẻ không cho người khác đến gần rồi? Chẳng lẽ những công sức trước đó của cô đều uổng phí rồi không?
Trong lòng hơi mất mác, nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười, ôm chặt cánh tay anh nói: “Chúng ta ngồi xe nào về đây?”
Tiểu Cửu đang nghiêm mặt, vẻ mặt giống như tảng băng, nhưng xém nữa là bị nụ cười của cô phá tan.
Anh thừa nhận, cô rất mê người. May mắn khả năng chống cự của anh tốt nếu không thì tiêu rồi.
Sau khi thu dọn xong, một đại đội người lái xe trở về. Đích đến là ngôi biệt thự ở lưng chừng núi, hiện tại đã đêm khuya, huống chi trải qua một cuộc bắn nhau kịch liệt, tất cả mọi người đều mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm. Mà biệt thự này cũng có rất nhiều phòng, mọi người đều quyết định qua đêm ở đây.
Cố Khuynh vẫn là người lái xe, Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch ngồi phía sau.
“Sáng mai để Edward kiểm tra lại cho em lần nữa.” Ngôn Mặc Bạch cầm tay cô, nhàn nhạt nói. Mặc dù Cô cố nhấn mạnh một lần nữa mình không có chuyện gì, cũng không có nơi nào không thoải mái, hơn nữa cũng để anh kiểm tra mấy lần, không có phát hiện vết thương nào nhưng trải qua một trận đấu như vậy, không để cho bác sĩ kiểm tra lại anh không yên tâm.
“Ừ.” Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu. Thành thật mà nói mới vừa rồi thực hiện mấy động tác lăn trên đất kia, mặc dù có Ngôn Mặc Bạch che chở, cô không có chuyện gì. Nhưng thấy dáng vẻ không yên lòng của anh, nếu như cô không để bác sĩ kiểm tra cho anh một đáp án chính xác, chắc anh sẽ không yên tâm.
Thật ra thì anh quan tâm như vậy cô cảm thấy rất ngọt ngào.
Tư Mộ cầm tay anh, cảm động không thôi. Sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Anh có nghĩ đến sẽ tìm lại đoạn trí nhớ bị mất kia không?”
Ngôn Mặc Bạch nhìn cô một cái, không biết tại sao đột nhiên cô lại hỏi vấn đề này. Về chuyện anh mất đi một đoạn trí nhớ, rồi vấn đề trong đoạn trí nhớ ấy có phụ nữ không, cô không thể bỏ qua sao? Sao cứ cắn mãi không tha vậy?
Bị Ngôn Mặc Bạch nhìn thoáng qua, Tư Mộ biết nhất định anh đã hiểu lầm ý cô, sau đó vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm không phải em muốn nói đến chuyện anh có người phụ nữ khác không, em không ghen, anh đừng nhìn em như vậy. Em nghĩ anh bị mất một đoạn ký ức, trong lòng anh sẽ nghĩ thế nào đây? Có phải giống như thấy thiếu thiếu cái gì đó đúng không?”
Ngôn Mặc Bạch hừ, không có ý định trả lời cô. Nhưng mà quả thật anh có cảm giác như thế.
“Anh có định tìm bác sĩ về phương diện này không? Nói không chừng có thể chữa khỏi.”
“Mất thì đã mất, sao anh phải tìm về?” Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn cô, hừ lạnh nói.
Giống như không thể làm cho người ta quay về vài ngày trước, cũng là cuộc sống đầy vết thương, đầy máu tanh, có gì tốt đây mà phải tìm về? Nếu như so sánh thì anh càng quý trọng cuộc sống hiện tại hơn. Cho dù thiếu hụt nhưng có cô ở đây anh tin răng cuộc sống của anh sẽ rất hạnh phúc.
Tư Mộ thấy dáng vẻ đó của anh, đànhh ngừng đề tài này lại.
Trên đường về biệt thự cũng không nói gì thêm.
Hình như Ngôn Mặc Bạch rất quen với biệt thự này, vừa xuống xe liền ôm Tư Mộ đi vào, thẳng lên lầu vào một phòng đặt cô lên giường.
“Này… sao anh lại tùy tiện vào phòng? Chủ nhà còn chưa sắp xếp phòng cho chúng ta mà.” Tư Mộ bị anh đặt lên giường, cô định ngồi dậy nói với Ngôn Mặc Bạch. Nhưng mà khi đầu của cô chạm vào gối cô liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Cô biết, đó là mùi hương của Ngôn Mặc Bạch.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy Ngôn Mặc Bạch nói: “Cái này là phòng của anh, em nghỉ ngơi đi. Cả ngày mệt mỏi rồi.”
Phong cách thiết kế của căn phòng rất đơn giản, chỉ có hai màu trắng và đen, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn quả nhiên là phong cách của Ngôn Mặc Bạch.
“Nhưng em muốn tắm…” Trước tiên là nướng thịt cả người đầy khói dầu, sau đó còn lăn lộn trên đất, cả người đều dính bùn, Tư Mộ ngủi sao cũng muốn ói, không tắm không ngủ được.
Ngôn Mặc Bạch đi vào phòng tắm xả nước, sau đó lột sạch cô, trực tiếp ôm vào phòng tắm.
“Em muốn tự tắm!” Vừa mới vào phòng tắm Tư Mộ nắm chặt nắm cửa nhìn anh nói.
Nếu như anh giúp cô tắm chắc chắn sẽ lau súng cướp cò.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày: “Đừng ồn ào! Anh giúp em tắm, nhanh tắm xong còn nghỉ nữa.”
“…”
Kháng nghị của Tư Mộ không có hiệu quả, bởi vì Ngôn Mặc Bạch đã đặt cô vào bồn tắm, tay cũng bắt đầu di chuyển trên người cô.
Tư Mộ bụm mặt khóc không ra nước mắt, tại sao cô nói chuyện không có chút uy lực gì chứ? Anh không thể tôn trọng ý kiến của cô dù chỉ một lần sao. Mỗi lần đều là anh muốn gì được đó! Khốn kiếp mà!
Tiếp tục động tác mới gị gián đoạn, vẻ mặt không biểu lộ điều gì, cúi đầu hôn lên mắt Tư Mộ, sau đó môi đặt lên mí mắt cô, anh nói chuyện hà hơi ấm ra thậm chí cô cảm nhận được mí mắt rất nóng, nhưng những gì anh nói làm cô lạnh cả người.
Anh nói: "Không thể nào."
Không do dự, không suy nghĩ, không chần chừ, ba chữ lạnh lùng, từ chối.
Cô đã hạ thấp mình thậm chí giọng nói gần như đang cầu khẩn, nhưng anh lại nói ba chữ "Không thể nào." Sau đó lại bắt đầu cởi quần cô, cũng không thèm nói thêm câu nào nữa, không cho cô một lý do, không nói cho cô biết tại sao không thể không làm.
Tư Mộ biết có nói thêm thì cũng không có ý nghĩa, cho nên ngoan ngoãn ngậm miệng, giống như khúc gỗ mặc anh xoay tới xoay lui.
Không có tâm tình, không muốn phản kháng.
Cô biết nếu bây giờ cô nói gì đó không đúng ý anh... Bảo đảm cô sẽ bị Ngôn Mặc Bạch không chút lưu tình trừng phạt cô.
Dù sống chung với Ngôn Mặc Bạch không lâu nhưng cô rất hiểu tính anh, không thể để người khác chống đối, đặc biệt khi đang nóng nảy.
Lúc này mà đối nghịch với anh, thì tự mình đang chỉ họng súng về phía mình, xui xẻo chỉ có thể là bản thân.
Ngôn Mặc Bạch mặt lạnh kiểm tra toàn thân cô, ngay cả vùng kín cũng kiểm tra, nếu là bình thường thì sớm đã xúc động, nhưng bây giời ngay cả hô hấp cũng không loạn, đều đều giống như đang ngủ.
Tư Mộ không hề động đậy.
Không biết anh cố ý hay vô ý, ngay tại chỗ mẫn cảm nhất lại lưu luyến, vê, nắm nhiều lần, còn giả bộ lạnh lùng hỏi: "Nơi này có đau không?"
Nếu không phải đang chiến tranh lạnh với anh, Tư Mộ hận không thể há mồn ra cắn anh một cái.
Nhất định là anh cố ý!
Tư Mộ cắn chặt răng ép chính mình không được phát ra âm thanh, nhưng trên mặt dần dần đỏ ửng, cơ thể cũng phản ứng dữ dội.
"Không đau, không chỗ nào đau cả, mọi chỗ đều tốt!" Đáng lẽ Tư Mộ còn muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với anh, nhưng sau khi bị anh kiểm tra một lượt, thì ý định đó bị phá tan rồi. Một tay nắm quần kéo lên, một tay đẩy anh ra, nói: "Em lạnh chết rồi, tránh ra!"
Ngôn Mặc Bạch cười mỉm, dùng một tay ôm cô đặt lên đùi mình, tay còn lại không chút kiêng kỵ tiếp tục bắt nạt cô.
Tư Mộ khóc không ra nước mắt.
"Không phải em nói lạnh sao? Anh đang giúp em sưởi ấm đây! Cái này gọi là ma sát sinh nhiệt! Ngoan ngoãn phối hợp một chút, đừng có động đậy..." Ngôn Mặc Bạch nghiêm trang nói với Tư Mộ.
"Anh..." Tư Mộ bị anh sờ đến nỗi ngón tay cũng nhũn, vô lực chỉ vào anh mắng: "Anh có dám vô sỉ hơn không?"
Khốn kiếp, khốn kiếp! Không thể bắt nạt người ta như vậy được. Vô lễ với cô còn có thể lấy lý do quang minh chính đại, bàn về vô sỉ, anh hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất!
"Dám nhưng lại sợ em chịu không được, cầu xin anh cho em nhiều hơn. Em cũng biết bây giờ em đang mang thai, không thể làm tới..." Miệng thì nói tay thì cứ vuốt chân cô, thật là trêu chọc tâm hồn người mà, khiến linh hồn Tư Mộ cũng run rẩy. Hơn nữa miệng anh còn luôn hôn mặt cô, cuối cùng là hôn lên môi cô, nhẹ nhàng hôn lướt qua, du côn cười: "Anh nói đúng không bà xã?"
Mặt Tư Mộ đỏ rực! Hơi thở nóng như lửa của anh phun lên mặt cô, nóng đến nỗi lông mặt của cô cũng cháy rụi.
Hiển nhiên Ngôn Mặc Bạch không bỏ qua cho cô, nói tiếp: "Anh chưa nói cho em biết anh thích nhất nghe em gọi anh là ông xã... ngoan, kêu một tiếng cho anh nghe nào..."
Tư Mộ che mặt.
Trời, rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch thuộc loại gì vậy?
Lúc thì lạnh lùng như diêm vương, lúc thì biến thành người buồn nôn. Người này sao lại biến hóa nhanh như vậy? Thế nhưng lại biến thành Ngôn Mặc Bạch cô thích nhất, liền muốn đi ngay về nhà, làm sao bây giờ?
"Nhanh lên một chút."
"Không gọi!"
"Mau gọi!"
"Không gọi!"
"..."
....
Ngôn Mặc Bạch bóp ngực Tư Mộ, bị tập kích bất ngờ cô liền kêu lên, Ngôn Mặc Bạch lộ ra nụ cười đắc ý: "Ngoan ngoãn nghe lời một chút!"
"..."
Tư Mộ cắn môi, ánh mắt hiện lên vẻ xấu hổ và giận dữ, bị anh bóp lần nữa, cuối cùng cô cũng đầu hàng: "Ông, xã..." *******************
Giọng nói mềm mại, còn kéo dài chữ cuối, cực kỳ mất hồn.
Cuối cùng đã được như ý nguyện, thỏa mản hôn đôi môi hồng hào của cô.
"Có thể để em mặc quần áo không?" Tư Mộ bình tĩnh một lúc lâu mới nhớ đến bây giờ mình đang trần truồng, nếu bọn Sở Kỳ tìm đến, nhất định sẽ bị chê cười.
Ngôn Mặc Bạch thoả mãn gật đầu, vẻ mặt đắc ý giống như sư tử mới được ăn no giờ đang chuẩn bị tắm nắng rồi ngủ. Thấy dáng vẻ tức giận phồng má của Tư Mộ, anh lại có lòng tốt nói thêm một câu: "Cần giúp đỡ không, bà xã của anh?"
Tư Mộ đang cầm lấy áo lót bị cởi ra một cách thô lỗ, chuẩn bị mặc vào, nghe thấy anh nói vậy, lại nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt mang ý cười của anh, Tư Mộ hận sao thứ mình cầm trên tay không phải quần lót, nếu không có thể vo lại nhét vào miệng anh để anh ngậm miệng lại.
Đợi cô đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ mặc xong quần áo, thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiểu Cửu.
"Ngôn Thiếu, đã xử lý xong."
Ngôn Mặc Bạch quay đầu lại nhìn Tư Mộ, xác định cô đã mặc xong quần áo, mới hạ kính xe xuống, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Vậy thì về thôi, sau khi về hãy điều tra Dany, tôi muốn biết toàn bộ hoạt động gần đây của anh ta."
Ánh mắt của anh sắc bén như dao găm, nhìn về nói tối tăm ở xa. Anh thề, lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho Dany, mặc kệ nguyên nhân gì khiến anh ta đối chọi với anh, anh tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tư Mộ ngồi ở trong xe, ánh lửa bên ngoài chiếu vào gò má anh, ánh lửa màu da cam theo lý thuyết màu sắc thì nó phải ấm áp, nhưng Tư Mộ cảm thấy bị khí lạnh vây quanh, làm cô không tự chủ được rùng mình một cái.
Cuối cùng anh vẫn không nghe lời cô.
Tư Mộ ngồi trong bóng tối, vẻ mặt cô đơn, buồn bã.
Diêu Dao đi lên, rất tự nhiên nắm lấy tay Tiểu Cửu, đứng cạnh anh, nghiêng đầu tìm kiếm Tư Mộ, thấy cô nấp trong bóng tối, liền hỏi: "Mộ Mộ, anh không sao chứ?"
Ngôn Mặc Bạch sẽ không cùng Tư Mộ làm "xe chấn" (quan hệ trong xe) lúc cô ấy mang thai chứ? Đây cũng quá ích kỷ, chỉ lo hưởng thụ mà không thèm nghĩ đến hậu quả.
Diêu Dao âm thầm xì một tiếng khinh miệt, thầm mắng đầu óc của mình đều là cặn bã. Ngôn Mặc Bạch che chở Tư Mộ như vậy, mới vừa rồi còn quên mình cứu cô ấy, sao có thể là người như vậy chứ? Nhất định là anh ta đã quen tỏ
Ra lạnh lùng, cho nên mới trốn ở trong xe an ủi cô vợ bị hoảng sợ của mình, không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ dỗ dành vợ của mình.
Diêu Dao đoán như vậy, cho nên lôi Tiểu Cửu, chuẩn bị lôi cái bóng đèn quấy nhiễu thế giới của hai vợ chồng kia đi. Cô cũng rất muốn thế giới của hai người đó! Gào khóc ngao…
Tiểu Cửu bị cô lôi kéo đi hai bước, cuối cùng anh cũng cắn răng nghiến lợi lạnh lùng nói với cô.Tiểu Cửu luôn luôn lãnh khốc sao có thể để phụ nữ lôi lôi kéo kéo chứ.
Diêu Dao rực rỡ nói nói với anh: “Em có thể không kéo anh, nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện!”
“Điều kiện gì?” Tiểu Cửu nhìn nụ cười của cô, liền thất thần trong giây lát.
“Anh hôn em một cái!” Cô cười đến vô cùng trong trẻo.
“…” Tiểu Cửu đen mặt, im lặng không nói, cũng không có ý định rút tay lại. Ý là cô cứ việc lôi kéo đi, tôi mới không cần hôn cô một cái.
Không phải Diêu Dao không xinh đẹp, mà là quá đẹp, do cười khiến mặt mày cong cong nhìn nhìn, đúng là giết người cũng không thấy máu, khiến trái tim người đàn ông run rẩy, anh không dám hôn.
Cô rất sạch sẽ, anh ngại mình bẩn. Hai tay dính đầy máu, anh không dám đụng vào cô.
Tiểu Cửu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai, được một ông già nhặt ve chai nuôi đến sáu tuổi, sau khi ông ấy chết, anh dựa vào ăn xin và bới thùng rác để lấp đầy bụng. Sau đó lại bị đưa đến trụ sở huấn luyện sát thủ, nơi đó có rất nhiều trẻ em như anh. Anh bắt đầu quá trình huấn luyện của mình.
Sau khi thành công vô số nhiệm vụ, năm mười tám tuổi anh gặp được Ngôn Mặc Bạch, sau đó bị Ngôn Mặc Bạch nhìn trúng, dùng giá cao mua anh ra khỏi tổ chức sát thủ kia, cho đến bây giờ vẫn luôn dốc hết sức lực đi theo Ngôn Mặc Bạch.
Mặc dù Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn coi anh như anh em, chứ không coi anh như công cụ giết người, nhưng đáy lòng anh vẫn kháng cự với tình cảm, trừ tình nghĩa an hem và trung thành với Ngôn Mặc Bạch, anh không tin bất kỳ ai.
Nghe nói đây chính là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn.
Càng mạnh càng lãnh khốc, càng thiếu cảm giác an toàn.
Cho nên đối mặt với sự quấn quýt không ngừng của Diêu Dao, anh cố gắng cự tuyệt, mình không khát vọng sẽ không thất vọng.
Ngước mắt lên liền nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô giá, ánh lửa nhảy nhót trên mặt cô, anh nhìn cô thật sâu chỉ trong giây lát không khí xung quanh đều ngưng tụ thành băng.
Diêu Dao đang cười như hoa, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt của Tiểu Cửu, thì nụ cười trên mặt cô cũng cứng ngắc.
Sao anh lại trở lại dáng vẻ không cho người khác đến gần rồi? Chẳng lẽ những công sức trước đó của cô đều uổng phí rồi không?
Trong lòng hơi mất mác, nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười, ôm chặt cánh tay anh nói: “Chúng ta ngồi xe nào về đây?”
Tiểu Cửu đang nghiêm mặt, vẻ mặt giống như tảng băng, nhưng xém nữa là bị nụ cười của cô phá tan.
Anh thừa nhận, cô rất mê người. May mắn khả năng chống cự của anh tốt nếu không thì tiêu rồi.
Sau khi thu dọn xong, một đại đội người lái xe trở về. Đích đến là ngôi biệt thự ở lưng chừng núi, hiện tại đã đêm khuya, huống chi trải qua một cuộc bắn nhau kịch liệt, tất cả mọi người đều mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm. Mà biệt thự này cũng có rất nhiều phòng, mọi người đều quyết định qua đêm ở đây.
Cố Khuynh vẫn là người lái xe, Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch ngồi phía sau.
“Sáng mai để Edward kiểm tra lại cho em lần nữa.” Ngôn Mặc Bạch cầm tay cô, nhàn nhạt nói. Mặc dù Cô cố nhấn mạnh một lần nữa mình không có chuyện gì, cũng không có nơi nào không thoải mái, hơn nữa cũng để anh kiểm tra mấy lần, không có phát hiện vết thương nào nhưng trải qua một trận đấu như vậy, không để cho bác sĩ kiểm tra lại anh không yên tâm.
“Ừ.” Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu. Thành thật mà nói mới vừa rồi thực hiện mấy động tác lăn trên đất kia, mặc dù có Ngôn Mặc Bạch che chở, cô không có chuyện gì. Nhưng thấy dáng vẻ không yên lòng của anh, nếu như cô không để bác sĩ kiểm tra cho anh một đáp án chính xác, chắc anh sẽ không yên tâm.
Thật ra thì anh quan tâm như vậy cô cảm thấy rất ngọt ngào.
Tư Mộ cầm tay anh, cảm động không thôi. Sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Anh có nghĩ đến sẽ tìm lại đoạn trí nhớ bị mất kia không?”
Ngôn Mặc Bạch nhìn cô một cái, không biết tại sao đột nhiên cô lại hỏi vấn đề này. Về chuyện anh mất đi một đoạn trí nhớ, rồi vấn đề trong đoạn trí nhớ ấy có phụ nữ không, cô không thể bỏ qua sao? Sao cứ cắn mãi không tha vậy?
Bị Ngôn Mặc Bạch nhìn thoáng qua, Tư Mộ biết nhất định anh đã hiểu lầm ý cô, sau đó vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm không phải em muốn nói đến chuyện anh có người phụ nữ khác không, em không ghen, anh đừng nhìn em như vậy. Em nghĩ anh bị mất một đoạn ký ức, trong lòng anh sẽ nghĩ thế nào đây? Có phải giống như thấy thiếu thiếu cái gì đó đúng không?”
Ngôn Mặc Bạch hừ, không có ý định trả lời cô. Nhưng mà quả thật anh có cảm giác như thế.
“Anh có định tìm bác sĩ về phương diện này không? Nói không chừng có thể chữa khỏi.”
“Mất thì đã mất, sao anh phải tìm về?” Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn cô, hừ lạnh nói.
Giống như không thể làm cho người ta quay về vài ngày trước, cũng là cuộc sống đầy vết thương, đầy máu tanh, có gì tốt đây mà phải tìm về? Nếu như so sánh thì anh càng quý trọng cuộc sống hiện tại hơn. Cho dù thiếu hụt nhưng có cô ở đây anh tin răng cuộc sống của anh sẽ rất hạnh phúc.
Tư Mộ thấy dáng vẻ đó của anh, đànhh ngừng đề tài này lại.
Trên đường về biệt thự cũng không nói gì thêm.
Hình như Ngôn Mặc Bạch rất quen với biệt thự này, vừa xuống xe liền ôm Tư Mộ đi vào, thẳng lên lầu vào một phòng đặt cô lên giường.
“Này… sao anh lại tùy tiện vào phòng? Chủ nhà còn chưa sắp xếp phòng cho chúng ta mà.” Tư Mộ bị anh đặt lên giường, cô định ngồi dậy nói với Ngôn Mặc Bạch. Nhưng mà khi đầu của cô chạm vào gối cô liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Cô biết, đó là mùi hương của Ngôn Mặc Bạch.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy Ngôn Mặc Bạch nói: “Cái này là phòng của anh, em nghỉ ngơi đi. Cả ngày mệt mỏi rồi.”
Phong cách thiết kế của căn phòng rất đơn giản, chỉ có hai màu trắng và đen, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn quả nhiên là phong cách của Ngôn Mặc Bạch.
“Nhưng em muốn tắm…” Trước tiên là nướng thịt cả người đầy khói dầu, sau đó còn lăn lộn trên đất, cả người đều dính bùn, Tư Mộ ngủi sao cũng muốn ói, không tắm không ngủ được.
Ngôn Mặc Bạch đi vào phòng tắm xả nước, sau đó lột sạch cô, trực tiếp ôm vào phòng tắm.
“Em muốn tự tắm!” Vừa mới vào phòng tắm Tư Mộ nắm chặt nắm cửa nhìn anh nói.
Nếu như anh giúp cô tắm chắc chắn sẽ lau súng cướp cò.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày: “Đừng ồn ào! Anh giúp em tắm, nhanh tắm xong còn nghỉ nữa.”
“…”
Kháng nghị của Tư Mộ không có hiệu quả, bởi vì Ngôn Mặc Bạch đã đặt cô vào bồn tắm, tay cũng bắt đầu di chuyển trên người cô.
Tư Mộ bụm mặt khóc không ra nước mắt, tại sao cô nói chuyện không có chút uy lực gì chứ? Anh không thể tôn trọng ý kiến của cô dù chỉ một lần sao. Mỗi lần đều là anh muốn gì được đó! Khốn kiếp mà!
/211
|