Tập đoàn "Lăng Vũ" xảy ra chuyện, chủ tịch Phó Minh Vũ tức giận đến nỗi phát bệnh, phải nằm viện. Vợ của chủ tịch một mực đến bệnh viện chăm sóc, một tấc cũng không rời.
Nhất thời "Lăng Vũ" như hổ không đầu, hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Mà Phó Tư Mộ là sinh viên, bình thường vì để tiện cho việc học, nên ở lại ký túc xá của trường, khi nào không có giờ học mới mới có thể về nhà.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Tư Mộ liền xin nghỉ về nhà.
Từ trước đến giờ Tô San luôn luôn không can thiệp vào chuyện của công ty. Trước kia đều là do Phó Minh Vũ chống đỡ, luôn luôn không muốn bà lo lắng, chỉ muốn bà là một người phụ nữ giàu có vui vẻ. Mua sắm, đi dạo phố, spa, chăm sóc con chồng và con gái... mà những chuyện này bà làm không hề thấy mệt.
Hiện tại trụ cột gia đình ngã xuống, bất nhiên bà phải luôn luôn ở bên cạnh ông, chăm sóc ông, không rời.
Đối với chuyện của công ty, bà không có tâm tư để quan tâm.
Hôm nay gánh nặng này lại rơi xuống vai con gái, bà cũng rất khó chịu. Tư Mộ vẫn còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, nhưng bây giờ lại bôn ba khắp nơi vì cái gia đình này, người mẹ như bà cũng quá ích kỷ, quá vô dụng rồi.
Tư Mộ thấy mẹ trầm mặc không nói lời nào, lo lắng mẹ sẽ suy nghĩ quá nhiều, cô ngẩng đầu mỉm cười: "Mẹ, mẹ chỉ cần yên tâm ở nhà chăm sóc cho ba thôi. Chỉ cần sức khỏe ba khôi phục bình thường, đến lúc đó ba vừa xuất mã, còn có chuyện gì không xử lý được sao? Hiện tại tuy những người đó không chịu giúp đỡ, mặc dù con bất lực, nhưng tuyệt đối con sẽ không có đứng nhìn những người mơ ước 'Lăng Vũ’ cướp được nó."
Trong mắt Tư Mộ hiện lên tia kiên định, cô nhất định phải giữ được "Lăng Vũ", không tiếc bất cứ giá nào!
Cô nhìn mẹ, cười nghịch ngợm: "Hôm nay Ưu Ưu về nước, cô ấy đồng ý với con sẽ qua giúp đỡ công ty nhừ mình."
"Ưu Ưu? Là bạn thân trước kia của con? Không phải con nói con bé có sự nghiệp ở nước ngoài sao? Tại sao lại đột nhiên trở về?” Tô San kinh ngạc hỏi, sau đó nở nụ cười: "Cô ấy quản lý một công ty lớn như vậy, làm gì có thời gian để ý đến công ty nhà mình?"
Ưu Ưu là bạn học thời cấp ba của Tư Mộ, trước kia hai người chơi rất thân. Về sau không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghỉ học xuất ngoại. Nhưng cô ấy vẫn giữ liên lạc với Tư Mộ, Tô San cũng rất quen thuộc với Ưu Ưu.
"Ừ, mấy ngày trước cô ấy gọi điện cho con nói muốn trở về, con liền cầu xin cô ấy giúp một chuyện! Bản thân con không thể quản lý công ty, mời đại thần đến giúp đỡ là được! Mẹ, nếu cô ấy có thể giúp, công ty công ty chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."
Tư Mộ chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, giống như đó là lời nói chân thật nhất trên thế giới.
Trong lòng lại đau khổ không thể tả được.
Ưu Ưu nói trở về, nhưng cô ấy ở lại bao lâu thì không thể xác định. Lần này trở về, nhất định có chuyện quan trọng muốn xử lý, còn một cái công ty lớn ở bên kia, nhất định là cô ấy không có thời gian rảnh.
Nhưng mà nói vậy, cũng chỉ để trấn an mẹ, không muốn mẹ phiền muộn.
Quả nhiên, Tô San nghe cô nói như vậy sắc mặt rõ ràng đã buông lỏng một chút. Cũng không uổng công cô nói xạo một chuyện nho nhỏ.
Tư Mộ nhìn đồng hồ, "Nha" Một tiếng sợ hãi vỗ vỗ trán: "Ưu Ưu mười giờ sáng xuống máy bay, muốn con đến đón. Mẹ con phải đi đây, nếu không lát nữa cô ấy ra không thấy người, cô ấy sẽ mắng chết con!"
Nói xong chạy vội lên lầu nhanh chóng thay quần áo, cầm túi chạy ra ngoài.
Tô San nhìn bóng lưng hấp tấp của Tư Mộ, thở dài. Tính tình đơn thuần ngây thơ như vậy, rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?
....
Sân bay thành phố A, khi taxi vừa dừng lại Tư Mộ đã nhìn thấy một từng dòng người đi ra ngoài.
Đôi mắt Tư Mộ nhìn thấy một một người đẹp, ăn mặc thời thượng, dáng người có lồi có lõm lẫn trong dòng người đi ra. Người đẹp không nhìn thấy Tư Mộ, vẫn cúi đầu nhìn tay phải, cô ấy đang nắm tay... một bé gái?
Tư Mộ vội vàng xuống xe, nâng cằm bước nhanh đi về phía họ, quá kinh ngạc.
"Hắc, Ưu Ưu!" Tư Mộ đến bên cạnh người đẹp, một tay đập mạnh lên vai cô ấy, lớn tiếng gọi. Hưng phấn và kinh ngạc, giọng nói kia có vẻ đặc biệt lớn.
Vưu Ưu vẫn cúi đầu nói chuyện với bé gái bên cạnh nên không thấy Tư Mộ đi đến trước mặt mình. Hiện tại bị Tư Mộ đập mạnh lên vai còn gọi lớn tiếng như vậy khiến cô giật mình.
Sau khi định thần lại liền bỏ bàn tay mập mạp nhỏ bé của bé gái ra, ôm cổ Tư Mộ, cũng cực kỳ hưng phấn: "Cậu cái đứa bé này xui xẻo này, muốn hù chết mình sao?"
Vưu Ưu oán trách một câu, nhưng lại cười lớn ôm càng chặt hơn, "Đã lâu không gặp, Mộ Mộ."
Tư Mộ bị Vưu Ưu ôm chặt, xém chút nữa không thở nổi.
Cô gái này sức lực vẫn mạnh như vậy, rõ ràng là trả thù cô vì lúc nãy làm cô ấy giật mình mà.
"Khụ khụ, đúng là đã lâu không gặp, chắc là năm năm?" Tư Mộ ho khan một tiếng rồi nói, thoáng đẩy Vưu Ưu ra, tránh khỏi nhiệt tình của Vưu Ưu.
Một mình Vưu Ưu đang vui vẻ với chị em cũ của mình, bên cạnh cô liền đưa ra một cái đầu nhỏ, nhìn kỹ là kiểu đầu nấm hương, khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm, cặp mắt to sáng, vô cùng đáng yêu.
Cô bé bị vắng vẻ đứng một bên, cực kì mất hứng. Cô bé bĩu môi, vô cùng ủy khuất kéo kéo vạt áo Vưu Ưu: "Mẹ..."
Cho đến lúc này, Vưu Ưu buông ra Tư Mộ ra, sau đó ôm con gái, giới thiệu với Tư Mộ: "Đây là con gái mình." Sau đó đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt con gái, dạy bé chào hỏi: "Đây là dì Tư Mộ, mau chào dì đi!"
Cô bé cười thật ngọt, vẻ mặt sáng lạn giống như hoa nở rộ vào mùa xuân, rất đẹp mắt. Giọng nói mềm mại cực kỳ êm tai: "Dì mạnh khỏe!"
Trong nháy mắt Tư Mộ liền bị Lolita thu phục, cực kì vui mừng nhận lấy bé từ tay bạn tốt, ôm trước ngực mình, cũng bắt chước theo giọng điệu của bé hỏi: "Con tên gì vậy?"
"Con tên là Vưu Ngư, năm nay bốn tuổi!"
Vưu Ngư hiển nhiên rất biết cách làm nũng khiến người khác cực kỳ yêu mến.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tư Mộ, bé đưa tay ôm chặt cổ cô, đưa cái miệng nhỏ nhắn ướt át đến gần mặt Tư Mộ, "Bẹp" một cái hôn lên trán cô, giọng nói mềm mại nói: "Dì, người thật xinh đẹp!"
Nhất thời hai mắt Tư Mộ phát sáng như ngọc, trong lòng rất vui!
Ai nha, Vưu Ưu người này tại sao lại có thể sinh ra một đứa con xinh đẹp như vậy?
Xinh đẹp thì thôi đi, dù sao khuôn mặt của mẹ bé cũng cực kì xuất chúng, như thế nào lại di truyền không sai lệch mấy. Thế nhưng cái miệng nhỏ này tại sao lại có thể ngọt như vậy chứ?
"Mua~mua~" Tư Mộ cũng hung hăng hôn hai cái lên đôi má phấn của Lolita, "Cô gái nhỏ, con càng xinh đẹp hơn!"
Vưu Ưu ở một bên mắt trợn trắng mắt kinh thường con gái, bản lĩnh nịnh hót của bé quả nhiên rất cao. Mới gặp chưa đến một phút, là đã có thể thu phục được Tư Mộ.
"Được rồi được rồi, hai người khen ngợi lẫn nhau đủ chưa? Nếu chưa đủ thì tìm chỗ ăn cái gì đó, ăn cho no rồi từ từ tiếp tục khen!" Mặc dù thức ăn trên máy bay cũng không tệ, nhưng mà cô vẫn ăn không quen. Cho nên lúc ở trên máy bay cô vẫn chưa ăn gì, hiện tại bụng hơi đói rồi.
"Nhìn xem, do mình quá vui mừng nên quên mất!" Tư Mộ ôm Lolita nói: "Đi thôi, chúng ta bắt taxi thôi. Mình biết một quán nhỏ, đồ ăn đặc biệt ngon.
Ba người bắt một chiếc taxi đi thẳng đến trung tâm thành phố.
Nhất thời "Lăng Vũ" như hổ không đầu, hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Mà Phó Tư Mộ là sinh viên, bình thường vì để tiện cho việc học, nên ở lại ký túc xá của trường, khi nào không có giờ học mới mới có thể về nhà.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Tư Mộ liền xin nghỉ về nhà.
Từ trước đến giờ Tô San luôn luôn không can thiệp vào chuyện của công ty. Trước kia đều là do Phó Minh Vũ chống đỡ, luôn luôn không muốn bà lo lắng, chỉ muốn bà là một người phụ nữ giàu có vui vẻ. Mua sắm, đi dạo phố, spa, chăm sóc con chồng và con gái... mà những chuyện này bà làm không hề thấy mệt.
Hiện tại trụ cột gia đình ngã xuống, bất nhiên bà phải luôn luôn ở bên cạnh ông, chăm sóc ông, không rời.
Đối với chuyện của công ty, bà không có tâm tư để quan tâm.
Hôm nay gánh nặng này lại rơi xuống vai con gái, bà cũng rất khó chịu. Tư Mộ vẫn còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, nhưng bây giờ lại bôn ba khắp nơi vì cái gia đình này, người mẹ như bà cũng quá ích kỷ, quá vô dụng rồi.
Tư Mộ thấy mẹ trầm mặc không nói lời nào, lo lắng mẹ sẽ suy nghĩ quá nhiều, cô ngẩng đầu mỉm cười: "Mẹ, mẹ chỉ cần yên tâm ở nhà chăm sóc cho ba thôi. Chỉ cần sức khỏe ba khôi phục bình thường, đến lúc đó ba vừa xuất mã, còn có chuyện gì không xử lý được sao? Hiện tại tuy những người đó không chịu giúp đỡ, mặc dù con bất lực, nhưng tuyệt đối con sẽ không có đứng nhìn những người mơ ước 'Lăng Vũ’ cướp được nó."
Trong mắt Tư Mộ hiện lên tia kiên định, cô nhất định phải giữ được "Lăng Vũ", không tiếc bất cứ giá nào!
Cô nhìn mẹ, cười nghịch ngợm: "Hôm nay Ưu Ưu về nước, cô ấy đồng ý với con sẽ qua giúp đỡ công ty nhừ mình."
"Ưu Ưu? Là bạn thân trước kia của con? Không phải con nói con bé có sự nghiệp ở nước ngoài sao? Tại sao lại đột nhiên trở về?” Tô San kinh ngạc hỏi, sau đó nở nụ cười: "Cô ấy quản lý một công ty lớn như vậy, làm gì có thời gian để ý đến công ty nhà mình?"
Ưu Ưu là bạn học thời cấp ba của Tư Mộ, trước kia hai người chơi rất thân. Về sau không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghỉ học xuất ngoại. Nhưng cô ấy vẫn giữ liên lạc với Tư Mộ, Tô San cũng rất quen thuộc với Ưu Ưu.
"Ừ, mấy ngày trước cô ấy gọi điện cho con nói muốn trở về, con liền cầu xin cô ấy giúp một chuyện! Bản thân con không thể quản lý công ty, mời đại thần đến giúp đỡ là được! Mẹ, nếu cô ấy có thể giúp, công ty công ty chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."
Tư Mộ chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, giống như đó là lời nói chân thật nhất trên thế giới.
Trong lòng lại đau khổ không thể tả được.
Ưu Ưu nói trở về, nhưng cô ấy ở lại bao lâu thì không thể xác định. Lần này trở về, nhất định có chuyện quan trọng muốn xử lý, còn một cái công ty lớn ở bên kia, nhất định là cô ấy không có thời gian rảnh.
Nhưng mà nói vậy, cũng chỉ để trấn an mẹ, không muốn mẹ phiền muộn.
Quả nhiên, Tô San nghe cô nói như vậy sắc mặt rõ ràng đã buông lỏng một chút. Cũng không uổng công cô nói xạo một chuyện nho nhỏ.
Tư Mộ nhìn đồng hồ, "Nha" Một tiếng sợ hãi vỗ vỗ trán: "Ưu Ưu mười giờ sáng xuống máy bay, muốn con đến đón. Mẹ con phải đi đây, nếu không lát nữa cô ấy ra không thấy người, cô ấy sẽ mắng chết con!"
Nói xong chạy vội lên lầu nhanh chóng thay quần áo, cầm túi chạy ra ngoài.
Tô San nhìn bóng lưng hấp tấp của Tư Mộ, thở dài. Tính tình đơn thuần ngây thơ như vậy, rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?
....
Sân bay thành phố A, khi taxi vừa dừng lại Tư Mộ đã nhìn thấy một từng dòng người đi ra ngoài.
Đôi mắt Tư Mộ nhìn thấy một một người đẹp, ăn mặc thời thượng, dáng người có lồi có lõm lẫn trong dòng người đi ra. Người đẹp không nhìn thấy Tư Mộ, vẫn cúi đầu nhìn tay phải, cô ấy đang nắm tay... một bé gái?
Tư Mộ vội vàng xuống xe, nâng cằm bước nhanh đi về phía họ, quá kinh ngạc.
"Hắc, Ưu Ưu!" Tư Mộ đến bên cạnh người đẹp, một tay đập mạnh lên vai cô ấy, lớn tiếng gọi. Hưng phấn và kinh ngạc, giọng nói kia có vẻ đặc biệt lớn.
Vưu Ưu vẫn cúi đầu nói chuyện với bé gái bên cạnh nên không thấy Tư Mộ đi đến trước mặt mình. Hiện tại bị Tư Mộ đập mạnh lên vai còn gọi lớn tiếng như vậy khiến cô giật mình.
Sau khi định thần lại liền bỏ bàn tay mập mạp nhỏ bé của bé gái ra, ôm cổ Tư Mộ, cũng cực kỳ hưng phấn: "Cậu cái đứa bé này xui xẻo này, muốn hù chết mình sao?"
Vưu Ưu oán trách một câu, nhưng lại cười lớn ôm càng chặt hơn, "Đã lâu không gặp, Mộ Mộ."
Tư Mộ bị Vưu Ưu ôm chặt, xém chút nữa không thở nổi.
Cô gái này sức lực vẫn mạnh như vậy, rõ ràng là trả thù cô vì lúc nãy làm cô ấy giật mình mà.
"Khụ khụ, đúng là đã lâu không gặp, chắc là năm năm?" Tư Mộ ho khan một tiếng rồi nói, thoáng đẩy Vưu Ưu ra, tránh khỏi nhiệt tình của Vưu Ưu.
Một mình Vưu Ưu đang vui vẻ với chị em cũ của mình, bên cạnh cô liền đưa ra một cái đầu nhỏ, nhìn kỹ là kiểu đầu nấm hương, khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm, cặp mắt to sáng, vô cùng đáng yêu.
Cô bé bị vắng vẻ đứng một bên, cực kì mất hứng. Cô bé bĩu môi, vô cùng ủy khuất kéo kéo vạt áo Vưu Ưu: "Mẹ..."
Cho đến lúc này, Vưu Ưu buông ra Tư Mộ ra, sau đó ôm con gái, giới thiệu với Tư Mộ: "Đây là con gái mình." Sau đó đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt con gái, dạy bé chào hỏi: "Đây là dì Tư Mộ, mau chào dì đi!"
Cô bé cười thật ngọt, vẻ mặt sáng lạn giống như hoa nở rộ vào mùa xuân, rất đẹp mắt. Giọng nói mềm mại cực kỳ êm tai: "Dì mạnh khỏe!"
Trong nháy mắt Tư Mộ liền bị Lolita thu phục, cực kì vui mừng nhận lấy bé từ tay bạn tốt, ôm trước ngực mình, cũng bắt chước theo giọng điệu của bé hỏi: "Con tên gì vậy?"
"Con tên là Vưu Ngư, năm nay bốn tuổi!"
Vưu Ngư hiển nhiên rất biết cách làm nũng khiến người khác cực kỳ yêu mến.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tư Mộ, bé đưa tay ôm chặt cổ cô, đưa cái miệng nhỏ nhắn ướt át đến gần mặt Tư Mộ, "Bẹp" một cái hôn lên trán cô, giọng nói mềm mại nói: "Dì, người thật xinh đẹp!"
Nhất thời hai mắt Tư Mộ phát sáng như ngọc, trong lòng rất vui!
Ai nha, Vưu Ưu người này tại sao lại có thể sinh ra một đứa con xinh đẹp như vậy?
Xinh đẹp thì thôi đi, dù sao khuôn mặt của mẹ bé cũng cực kì xuất chúng, như thế nào lại di truyền không sai lệch mấy. Thế nhưng cái miệng nhỏ này tại sao lại có thể ngọt như vậy chứ?
"Mua~mua~" Tư Mộ cũng hung hăng hôn hai cái lên đôi má phấn của Lolita, "Cô gái nhỏ, con càng xinh đẹp hơn!"
Vưu Ưu ở một bên mắt trợn trắng mắt kinh thường con gái, bản lĩnh nịnh hót của bé quả nhiên rất cao. Mới gặp chưa đến một phút, là đã có thể thu phục được Tư Mộ.
"Được rồi được rồi, hai người khen ngợi lẫn nhau đủ chưa? Nếu chưa đủ thì tìm chỗ ăn cái gì đó, ăn cho no rồi từ từ tiếp tục khen!" Mặc dù thức ăn trên máy bay cũng không tệ, nhưng mà cô vẫn ăn không quen. Cho nên lúc ở trên máy bay cô vẫn chưa ăn gì, hiện tại bụng hơi đói rồi.
"Nhìn xem, do mình quá vui mừng nên quên mất!" Tư Mộ ôm Lolita nói: "Đi thôi, chúng ta bắt taxi thôi. Mình biết một quán nhỏ, đồ ăn đặc biệt ngon.
Ba người bắt một chiếc taxi đi thẳng đến trung tâm thành phố.
/211
|