Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 149: Bà xã, chúng ta ở trong phòng khách (tiếp tục nhộn nhạo)

/211


Chương 149: Bà xã, chúng ta ở trong phòng khách (tiếp tục nhộn nhạo)

Editor: Hồng Nhung

149.1

Alan hướng Tư Mộ giang hai tay ra, biểu tình trên mặt cực kì khoa trương, đặc biệt là giọng nói kia: “Tiểu công chúa Tư Mộ của tôi” càng làm cho cái trán của Tư Mộ nổi đầy vạch đen, khóe miệng co rút.

Khi Alan đang đi đến trước mặt Tư Mộ thì tay đang ôm con trai của Tư Mộ bất giác nắm chặt lại, vẻ mặt phòng bị nhìn về phía anh ta, nói: “Anh đừng tới đây, tôi không biết anh... ”

Nơi này là quán rượu Thu Ý, là địa bàn của Ngôn Mặc Bạch, xung quanh đều được trang bị camera, mà Tư Mộ lại là dâu trưởng của Ngôn gia, nên bảo vệ khách sạn đều biết cô. Đoán rằng người này cũng không dám làm gì cô.

Thấy Tư Mộ kháng cự lui về phía sau mấy bước, mà phía sau cô chính là xe, hai tay đang dang ra vội vàng dừng lại không hiểu, nhưng biểu tình trên mặt cực kì bi thương.

“Tiểu công chúa, em thật sự không nhận ra tôi sao?” Tóc vàng, con ngươi xanh lam, sống mũi cao, dáng người khôi ngô cao lớn, diện mạo mười phần đẹp trai, anh ta như vậy nếu kéo ra ngoài nói đây là người mẫu quốc tế, cũng sẽ không có người nào nghi ngờ. Chẳng qua bộ dạng anh ta mím miệng đáng thương, nhìn có hơi buồn cười.

Tư Mộ cũng bị bộ dạng này của anh ta làm cho buồn cười, nhìn anh ta như vậy cũng không giống như là có ác ý, Tư Mộ cố gắng suy nghĩ một chút, rồi hỏi ngược lại: “Tôi có quen biết anh sao?”

Cô không nhớ là mình có một bằng hữu là người ngoại quốc như vậy nha?

“Tại nước Mĩ, em quên rồi? Em và Sở Sở, còn có thêm hai cô gái nữa, các em đi du lịch ở Mỹ, tại sòng bạc Las Vegas, chúng ta quen biết. Chúng ta ở chung một chỗ chơi với nhau rất vui vẻ, nhưng sau đó các em không nói một tiếng liền rời đi, tôi tìm các em đã lâu, cũng không có tìm được... Em thật sự không nhớ rõ sao?” Tiếng Trung của Alan rất tốt, có thể do lo vội vàng giải thích, cho nên nói năng có hơi lộn xộn.

Tư Mộ nghe anh ta miêu tả, đại khái có thể nghe hiểu, nhíu mày, sau đó khẽ cười, nói: “Thật xin lỗi, có lẽ anh nhận nhầm người...”

Cô còn chưa từng đi tới nước Mĩ, thì làm sao có thể giống như anh ta nói ở sòng bạc Las Vegas cùng chơi đùa với anh ta? 

Bất quá nghe anh ta nói lại giống như có chuyện đó thật, theo như lời anh ta thì Sở Sở chính là Sở Kỳ, hai cô gái xinh đẹp khác là Diêu Dao và Thanh Thần?

Bọn cô thường đi du lịch với nhau, nhưng bọn cô chưa từng cùng nhau đi Mỹ chơi nha?

Cố gắng nhớ lại, khiến Tư Mộ cảm thấy hơi đau đầu.

Tư Mộ lắc đầu, ôm đứa bé nghĩ muốn vượt qua anh ta đi tới cửa.

Khi cô vừa đi tới bên cạnh Alan, thì đột nhiên bị anh ta vươn tay níu lại, khiến Tư Mộ sợ hết hồn.

“Buông tay! Anh làm gì vậy? Anh không buông tay tôi sẽ gọi người tới ——” Tư Mộ quay đầu lại trừng anh ta, tuy nhiên lại thấy vẻ mặt của anh ta cực kì vô hại.

Alan nhìn thấy Tư Mộ bị hành động của mình dọa sợ, tức giận trừng mình, anh ta cảm thấy hơi bị tổn thương buông Tư Mộ ra, nói: “Tôi không phải người xấu, tôi là bạn của em...”

Khi anh ta vừa buông tay thì Tư Mộ lui ra hai bước, khi cách xa anh ta hơn một mét, thái độ có chút xa cách và không kiên nhẫn: “Được rồi, vậy coi như là chúng ta có quen biết, là bạn bè, được chưa? Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp anh được!” Nói xong liền đi ra phía cửa chính.

Thân là dâu cả của Ngôn gia, cô luôn luôn phải chú ý hình tượng của mình, giống như vừa rồi bị anh ta lôi kéo, nếu như bị người có lòng chụp tới, vậy ngày mai trên trang đầu báo giải trí thành phố A có khả năng là: ‘Dâu cả của Ngôn gia ở ngoài đường phố cùng người tình lôi kéo’, hơn nữa còn có hình ảnh chân thực. Bao nhiêu quý phu nhân nhà giàu khi rãnh rỗi liền mang mấy chuyện này ra làm đề tài bàn tán, làm mất mặt Ngôn gia, mà mẹ của cô ở trong nhóm quý phu nhân đó đoán chừng cũng bị người cười nhạo không ngóc đầu lên được.

Cho dù Tư Mộ không tính tham dự những dạ yến của hào môn, nhưng cũng không thể để cho Ngôn gia và Phó gia bị bôi đen.

Về câu chuyện của soái ca người ngoại quốc này, Tư Mộ mơ hồ cảm thấy sự tình tựa hồ có chút phức tạp, nhưng bây giờ đầu cô rất đau không nhớ nổi chuyện gì hết.

Không lẽ chuyện đó có thật, mà cô lại quên rồi?

Chờ lát nữa gọi điện thoại cho mấy chị em hỏi một chút!

Tư Mộ nghĩ như vậy, ôm đứa bé rồi tăng nhanh bước chân.

Alan vẫn theo ở phía sau, khi nhìn thấy Tư Mộ đi vào thang máy, anh ta cũng nghiêng mình vào trong.

Tư Mộ bị dọa sợ tới thiếu chút nữa thét chói tai: “Sao anh còn đi theo tôi nữa?”

Trong thang máy cũng chỉ có ba người bọn họ, mà cô thì đang ôm trẻ nhỏ, nếu như thực sự anh ta muốn gây ra hành vi quấy rối gì đó, vậy không phải ngay cả năng lực chống cự cô cũng không có?

Cho dù anh ta đã nói rõ rất nhiều lần rằng anh ta không có ác ý, nhưng do xem nhiều phim kinh dị Tư Mộ vẫn không khỏi cảm thấy sởn gai óc.

Trong thang máy là nơi có tần số xảy ra các loại hung án cao nhất.

Anh ta sẽ không vì cô từ chối thừa nhận anh là bạn mình, mà dẫn tới tức giận giết người chứ?

Nghĩ như vậy, trong lòng Tư Mộ càng thêm sợ hãi, ôm chặt con trai, cơ thể đang run rẩy. Vô số suy nghĩ hiện lên, chỉ thiếu chút không có khóc lên. 

Bảo bảo hình như cảm nhận được lúc này mẹ mình đang sợ hãi, miệng quắt một tiếng, liền khóc lên.

Trong thang máy nhỏ hẹp, tiếng khóc của bảo bảo vô cùng vang dội, Tư Mộ nghe vừa đau lòng vừa sợ. Vội vàng dỗ bảo bảo không cho bé khóc.

Mấy ngày trước trên TV có phát một mẩu tin tức, một bọn trộm xe ngại tiếng khóc của bảo bảo, mà tàn nhẫn bóp chết bảo bảo mới hai tháng tuổi, sau đó vùi vào trong tuyết. Một người nếu như nổi tính biến thái, người bình thường đều không thể biết được người đó sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn gì.

Tư Mộ nghe tiếng khóc của bảo bảo, trong lòng cô vừa hoảng vừa sợ, chính là lo lắng cái người ngoại quốc đẹp trai nhìn bề ngoài hiền lành này, ngộ nhỡ là tên cuồng biến thái thì sao? Lỡ như anh ta nghe tiếng khóc bảo bảo, cũng ngại ầm ĩ, xuống tay với bảo bảo thì làm sao đây?

Trong lòng sợ hãi lo lắng loạn hết lên, vội vàng dỗ bảo bảo.

Alan nghe tiếng khóc gay gắt của bảo bảo, không tự chủ nhíu mày một cái.

Tư Mộ dỗ bảo bảo, nhưng vẫn chú ý tới động tĩnh của anh ta, lúc nãy thấy bộ dạng anh ta nhíu mày, dường như có một tia cảm xúc không kiên nhẫn. Nháy mắt Tư Mộ rùng mình, càng ôm chặt che chở bảo bảo.

Bảo bảo, tiểu tổ tông của mẹ! Con cũng đừng khóc nữa, khóc nữa cả hai mẹ con chúng ta đều sẽ bị diệt khẩu đấy.

Tư Mộ ôm con trai cố gắng cách xa Alan một chút, lại xa một chút, đã sát vào góc tường rồi.

Thang máy cũng đi lên nhanh một chút, thế nào tới tầng 18 lại lâu như vậy? Nếu như còn sống mà nói, nhất định phải đề nghị Ngôn Mặc Bạch thay thang máy này đi!

Đang lúc khi Alan lại gần chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thang máy dừng lại tại tầng 8, khi cửa vừa mở ra, Tư Mộ thấy Tiểu Cửu đang đứng ở cửa,


/211

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status