Ba người ăn đến miệng chảy đầy mỡ.
Tư Mộ vừa xoa đôi môi đỏ bừng vì cay, vẻ mặt buồn rầu nhìn Vưu Ưu nói: “Cậu nói tại sao mình lại xui như vậy? Ngồi đợi ở đó hai ngày rồi, đừng nói đến chặn Ngôn Diệu Thiên lại, ngay cả cái bóng của ông ấy mình cũng chưa nhìn thấy. Ôi chao, cậu nói xem có phải ông ta không đến công ty không?”
“Sao cậu không đi đến quầy lễ tân để hỏi? Đến quầy lễ tân hỏi không phải sẽ biết sao?” Vưu Ưu trợn tròn mắt, ôm con gái ăn quá no nên không đi được vào ngực, đại khái cô có thể hình dung giờ phút này gian nan nối tiếp gian nan.
Thật sự là cay đến nỗi Tư Mộ không chịu được, thuận tay cầm lấy đồ uống, uống một ngụm, càng buồn bực nói: "Mình có hỏi quầy lễ tân rồi! Người đẹp ở quầy lễ tân nói Ngôn Diệu Thiên có ở đây! Nhưng mà không có thời gian gặp mình, nếu mình muốn gặp ông ấy phải hẹn trước! Cậu nói xem Ngôn Diệu Thiên có phách lối không? Cái sổ ghi chép đó dài như Thanh Minh Thượng Hà Đồ*, dài quá đấy!"
(*Thanh Minh Thượng Hà Đồ: là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh", hay có ý cho là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng"[1]) là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trên một trường quyển (长卷, cuộn giấy dài) có kích thước 24,8×528,7 cm.
Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc". Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh.
Nguồn: Wikipedia tiếng Việt)
Sua khi ăn uống thỏa mãn Vưu Ngư lười biếng tựa vào ngực Vưu Ưu, rất ngoan ngoãn. Lúc Vưu Ưu ôm không chặt, thiếu chút nữa làm bé té xuống đất, may là Vưu Ngư ôm cổ cô mới không bị té.
Vưu Ưu cố hết sức ôm con gái lên, thở hổn hển, khinh bỉ nhìn Tư Mộ, cười một tiếng rồi nói: "Cậu sẽ không vì vậy mà bỏ qua chứ?"
Tư Mộ vội vàng lắc đầu, giọng nói phi thường kiên định mà trả lời: "Không! Mình làm sao có thể buông tha ông ấy? Cậu xem mình cũng không phải là loại người bỏ cuộc giữa chừng! Nếu quyết định muốn tìm ông ấy hợp tác, vậy thì sẽ phải kiên trì tới cùng! Nếu đến lúc đó ông ấy không muốn hợp tác với mình, thì ít nhất cũng phải gặp được ông ấy chứ! Huống hồ Lăng Vũ không có nhiều thời gian như vậy, mình phải nhanh chóng thuyết phục YT Quốc Tế đồng ý hợp tác mới được.”
Gặp mặt, mới có cơ hội nói chuyện hợp tác, nếu không tất cả đều là nói suông!
Vưu Ưu lại thở dài: "Ai, thực sự là tuổi trẻ điên cuồng! Cô gái, cậu cũng thật dũng cảm quá đi! Dù sao cậu cũng phải đi chặn ông ấy lại, đến lúc đó, quấn quít, làm phiền ông ấy, đoán chừng ông ấy sẽ không chịu nổi, liền đồng ý mà cầm tiền đến để mua sự thanh tĩnh."
Đối với thực lực tài chính của YT Quốc Tế mà nói thì việc để “Lăng Vũ” sống lại, chỉ đơn giản như ăn một bữa sáng.
"Cậu xác định, mình cứ quấn quít lấy ông ấy, sẽ không bị đưa vào đồn công an chứ? Ngộ nhỡ ông ta tố cáo mình tội quấy nhiễu, thì mình thực sự là trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo rồi." Tư Mộ kiến nghị với bạn tốt, không dám gật bừa.
Cô nghiêm túc nhìn Vưu Ưu rồi nói: "Cậu có thể đề xuất một vài ý kiến có lợi không? Cậu ở bên kia nói chuyện làm ăn chính là nói như vậy sao? Cho nên công ty bên đó mới có thể sống sót đến bây giờ, hơn nữa lại càng ngày càng mở rộng, thật đúng là một kỳ tích!"
Vưu Ưu nhíu mày, cười khúc khích: "Cậu nghĩ rằng mình ở nước ngoài mở công ty gì?"
Thấy Tư Mộ nghi hoặc xoay mặt nhìn sang, Vưu Ưu cười nhạt tâm tình hơi ưu buồn nói: "Mình chính là mở sòng bạc nha, hợp tác với người khác cùng nhau mở, mình chỉ phụ trách phần kỹ thuật, còn quản lý thì không cần đến mình bận tâm."
"Sòng bạc?" Tư Mộ kinh hãi* kêu to.
(*Kinh hãi: kinh ngạc và sợ hãi)
"Có lẽ mình chưa kể rõ với cậu về cuộc sống và công việc của mình khi ở nước ngoài? Cậu nghĩ cũng có thể nghĩ được, một người ngay cả tấm bằng tốt nghiệp cấp ba cũng chưa lấy được, thì sau khi xuất ngoại đó có thể tiếp tục đào tạo chuyên sâu, cho dù là người thông minh, thì cũng không có năng lực ở nước ngoài mở công ty!"
"Đầu tiên, vấn đề quan trọng nhất là tiền bạc. Đăng kí mở một công ty thì cần một khoản tiền rất lớn. Huống hồ khi đó, mình còn có Vưu Ngư. Điều kiện kinh tế và nhiều thứ cũng không cho phép, thậm chí ngay cả ăn cũng là vấn đề."
"Không phải mình có kỹ thuật đánh bài sao, mình đã đi tìm sòng bài lớn nhất, dùng một trăm đồng thắng được một trăm vạn. Sau lại bị nhà cái bắt giữ, bắt mình phải đưa cho họ một ngàn. May mà lúc đó có một đại ca xã hội đen đứng ra giải vây giúp mình. Đêm đó, hai bên đánh nhau đổ máu, cuối cùng đại ca xã hội đen thu sòng bạc vào tay, sau đó họ mời mình cùng nhau hợp tác, gia nhập vào tổ kỹ thuật, chia ba bảy, mình ba phần người đó bảy phần."
Sau khi nghe Vưu Ưu nói, Tư Mộ thật sự bị hù dọa, hơi sửng sốt. Nhất thời cũng không biết nên nói gì, trải qua những việc rắc rối như vậy, mà cô ấy lại kể nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện của người khác.
"Cho nên, căn bản mình cũng không hiểu gì về quản lý, những mánh khóe trên thương trường mình cũng không hiểu lắm. Mình cũng không thể cho cậu ý kiến được, chỉ có thể ở một bên cỗ vũ cậu, cố gắng lên!" Vưu Ưu cảm giác mình có chút vô dụng, bạn bè gặp chuyện, cô cũng chỉ có thể giúp đỡ về mặt tinh thần.
"Yên tâm, mình nhất định sẽ nỗ lức, sẽ không dễ dàng buông tha." Tư Mộ nghe bạn tốt kể những việc mà cô ấy đã từng trải qua, mà mình lại hoàn toàn không biết gì, cảm thấy mình không phải là chị em tốt, một chút cũng không quan tâm cô ấy!
Buổi chiều, tinh thần Tư Mộ phấn chấn bừng bừng, tự tin đi đến trước cửa YT Quốc Tế.
Cô vừa mới chuẩn bị tinh thần trường kỳ kháng chiến, bên kia liền lập tức hẹn gặp cô.
Tư Mộ ngượng ngùng đi đến quầy tiếp tân hỏi Ngôn Diệu Thiên có ở công ty không, bởi vì hai ngày trước đã chờ ở đây, ngay cả cô gái ở quầy tiếp tân tân cũng không định gặp cô.
Thế nhưng cô mới vừa mở miệng nói xong, người đẹp lễ tân cười có vẻ thân thiết hơn so với mấy lần trước, và nói với cô: "Cô Phó, hiện tại vừa lúc chủ tịch có thời gian, tôi sẽ cho người đưa cô lên đó!"
Tư Mộ âm thầm véo bắp đùi của mình, không tin đây là sự thật.
Hắc! Xem ra chủ tịch YT Quốc Tế cũng không tính là không đáng tin!
Nhưng mà bây giờ Tư Mộ không biết, người đang ở trong phòng chờ cô là một lão hồ ly nghìn năm.
Đơn thuần lại hơi ngây ngốc, Tư Mộ cố áp chế kích động trong long đi theo người đẹp lên lầu sáu, hoàn toàn không biết số phận đang chờ cô ở phía trước chính là bán mình.
Lúc này cô chỉ nghĩ, rốt cuộc có thể gặp Ngôn Diệu Thiên rồi!
Tư Mộ vừa xoa đôi môi đỏ bừng vì cay, vẻ mặt buồn rầu nhìn Vưu Ưu nói: “Cậu nói tại sao mình lại xui như vậy? Ngồi đợi ở đó hai ngày rồi, đừng nói đến chặn Ngôn Diệu Thiên lại, ngay cả cái bóng của ông ấy mình cũng chưa nhìn thấy. Ôi chao, cậu nói xem có phải ông ta không đến công ty không?”
“Sao cậu không đi đến quầy lễ tân để hỏi? Đến quầy lễ tân hỏi không phải sẽ biết sao?” Vưu Ưu trợn tròn mắt, ôm con gái ăn quá no nên không đi được vào ngực, đại khái cô có thể hình dung giờ phút này gian nan nối tiếp gian nan.
Thật sự là cay đến nỗi Tư Mộ không chịu được, thuận tay cầm lấy đồ uống, uống một ngụm, càng buồn bực nói: "Mình có hỏi quầy lễ tân rồi! Người đẹp ở quầy lễ tân nói Ngôn Diệu Thiên có ở đây! Nhưng mà không có thời gian gặp mình, nếu mình muốn gặp ông ấy phải hẹn trước! Cậu nói xem Ngôn Diệu Thiên có phách lối không? Cái sổ ghi chép đó dài như Thanh Minh Thượng Hà Đồ*, dài quá đấy!"
(*Thanh Minh Thượng Hà Đồ: là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh", hay có ý cho là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng"[1]) là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trên một trường quyển (长卷, cuộn giấy dài) có kích thước 24,8×528,7 cm.
Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc". Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh.
Nguồn: Wikipedia tiếng Việt)
Sua khi ăn uống thỏa mãn Vưu Ngư lười biếng tựa vào ngực Vưu Ưu, rất ngoan ngoãn. Lúc Vưu Ưu ôm không chặt, thiếu chút nữa làm bé té xuống đất, may là Vưu Ngư ôm cổ cô mới không bị té.
Vưu Ưu cố hết sức ôm con gái lên, thở hổn hển, khinh bỉ nhìn Tư Mộ, cười một tiếng rồi nói: "Cậu sẽ không vì vậy mà bỏ qua chứ?"
Tư Mộ vội vàng lắc đầu, giọng nói phi thường kiên định mà trả lời: "Không! Mình làm sao có thể buông tha ông ấy? Cậu xem mình cũng không phải là loại người bỏ cuộc giữa chừng! Nếu quyết định muốn tìm ông ấy hợp tác, vậy thì sẽ phải kiên trì tới cùng! Nếu đến lúc đó ông ấy không muốn hợp tác với mình, thì ít nhất cũng phải gặp được ông ấy chứ! Huống hồ Lăng Vũ không có nhiều thời gian như vậy, mình phải nhanh chóng thuyết phục YT Quốc Tế đồng ý hợp tác mới được.”
Gặp mặt, mới có cơ hội nói chuyện hợp tác, nếu không tất cả đều là nói suông!
Vưu Ưu lại thở dài: "Ai, thực sự là tuổi trẻ điên cuồng! Cô gái, cậu cũng thật dũng cảm quá đi! Dù sao cậu cũng phải đi chặn ông ấy lại, đến lúc đó, quấn quít, làm phiền ông ấy, đoán chừng ông ấy sẽ không chịu nổi, liền đồng ý mà cầm tiền đến để mua sự thanh tĩnh."
Đối với thực lực tài chính của YT Quốc Tế mà nói thì việc để “Lăng Vũ” sống lại, chỉ đơn giản như ăn một bữa sáng.
"Cậu xác định, mình cứ quấn quít lấy ông ấy, sẽ không bị đưa vào đồn công an chứ? Ngộ nhỡ ông ta tố cáo mình tội quấy nhiễu, thì mình thực sự là trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo rồi." Tư Mộ kiến nghị với bạn tốt, không dám gật bừa.
Cô nghiêm túc nhìn Vưu Ưu rồi nói: "Cậu có thể đề xuất một vài ý kiến có lợi không? Cậu ở bên kia nói chuyện làm ăn chính là nói như vậy sao? Cho nên công ty bên đó mới có thể sống sót đến bây giờ, hơn nữa lại càng ngày càng mở rộng, thật đúng là một kỳ tích!"
Vưu Ưu nhíu mày, cười khúc khích: "Cậu nghĩ rằng mình ở nước ngoài mở công ty gì?"
Thấy Tư Mộ nghi hoặc xoay mặt nhìn sang, Vưu Ưu cười nhạt tâm tình hơi ưu buồn nói: "Mình chính là mở sòng bạc nha, hợp tác với người khác cùng nhau mở, mình chỉ phụ trách phần kỹ thuật, còn quản lý thì không cần đến mình bận tâm."
"Sòng bạc?" Tư Mộ kinh hãi* kêu to.
(*Kinh hãi: kinh ngạc và sợ hãi)
"Có lẽ mình chưa kể rõ với cậu về cuộc sống và công việc của mình khi ở nước ngoài? Cậu nghĩ cũng có thể nghĩ được, một người ngay cả tấm bằng tốt nghiệp cấp ba cũng chưa lấy được, thì sau khi xuất ngoại đó có thể tiếp tục đào tạo chuyên sâu, cho dù là người thông minh, thì cũng không có năng lực ở nước ngoài mở công ty!"
"Đầu tiên, vấn đề quan trọng nhất là tiền bạc. Đăng kí mở một công ty thì cần một khoản tiền rất lớn. Huống hồ khi đó, mình còn có Vưu Ngư. Điều kiện kinh tế và nhiều thứ cũng không cho phép, thậm chí ngay cả ăn cũng là vấn đề."
"Không phải mình có kỹ thuật đánh bài sao, mình đã đi tìm sòng bài lớn nhất, dùng một trăm đồng thắng được một trăm vạn. Sau lại bị nhà cái bắt giữ, bắt mình phải đưa cho họ một ngàn. May mà lúc đó có một đại ca xã hội đen đứng ra giải vây giúp mình. Đêm đó, hai bên đánh nhau đổ máu, cuối cùng đại ca xã hội đen thu sòng bạc vào tay, sau đó họ mời mình cùng nhau hợp tác, gia nhập vào tổ kỹ thuật, chia ba bảy, mình ba phần người đó bảy phần."
Sau khi nghe Vưu Ưu nói, Tư Mộ thật sự bị hù dọa, hơi sửng sốt. Nhất thời cũng không biết nên nói gì, trải qua những việc rắc rối như vậy, mà cô ấy lại kể nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện của người khác.
"Cho nên, căn bản mình cũng không hiểu gì về quản lý, những mánh khóe trên thương trường mình cũng không hiểu lắm. Mình cũng không thể cho cậu ý kiến được, chỉ có thể ở một bên cỗ vũ cậu, cố gắng lên!" Vưu Ưu cảm giác mình có chút vô dụng, bạn bè gặp chuyện, cô cũng chỉ có thể giúp đỡ về mặt tinh thần.
"Yên tâm, mình nhất định sẽ nỗ lức, sẽ không dễ dàng buông tha." Tư Mộ nghe bạn tốt kể những việc mà cô ấy đã từng trải qua, mà mình lại hoàn toàn không biết gì, cảm thấy mình không phải là chị em tốt, một chút cũng không quan tâm cô ấy!
Buổi chiều, tinh thần Tư Mộ phấn chấn bừng bừng, tự tin đi đến trước cửa YT Quốc Tế.
Cô vừa mới chuẩn bị tinh thần trường kỳ kháng chiến, bên kia liền lập tức hẹn gặp cô.
Tư Mộ ngượng ngùng đi đến quầy tiếp tân hỏi Ngôn Diệu Thiên có ở công ty không, bởi vì hai ngày trước đã chờ ở đây, ngay cả cô gái ở quầy tiếp tân tân cũng không định gặp cô.
Thế nhưng cô mới vừa mở miệng nói xong, người đẹp lễ tân cười có vẻ thân thiết hơn so với mấy lần trước, và nói với cô: "Cô Phó, hiện tại vừa lúc chủ tịch có thời gian, tôi sẽ cho người đưa cô lên đó!"
Tư Mộ âm thầm véo bắp đùi của mình, không tin đây là sự thật.
Hắc! Xem ra chủ tịch YT Quốc Tế cũng không tính là không đáng tin!
Nhưng mà bây giờ Tư Mộ không biết, người đang ở trong phòng chờ cô là một lão hồ ly nghìn năm.
Đơn thuần lại hơi ngây ngốc, Tư Mộ cố áp chế kích động trong long đi theo người đẹp lên lầu sáu, hoàn toàn không biết số phận đang chờ cô ở phía trước chính là bán mình.
Lúc này cô chỉ nghĩ, rốt cuộc có thể gặp Ngôn Diệu Thiên rồi!
/211
|