“Mộ Mộ sao con không mời bạn vào nhà ngồi một chút? Cậu ấy tới tìm con có chuyện gì sao?” Tô San nhìn thấy Tư Mộ đi vào liền ngoái đầu ra nhìn, không thấy có người vào cùng Tư Mộ, bà tò mò tại sao sắc mặt con gái lại khó coi như vậy.
“Mấy ngày nay con không đi học nên cậu ấy đến hỏi con khi nào thì quay về trường đi học lại. Mẹ, chúng ta tiếp tục chọn đi, con thấy cái đèn bàn này rất đẹp.... ...”
Tư Mộ không muốn nói nhiều với mẹ, cô đẩy mẹ vào nhà tiếp tục chuyện lúc nãy.
Nếu như để người trong nhà biết chuyện của cô cùng Diệp Nam, thật sự không thể tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Diệp Nham đứng trước cửa nhà họ Phó cả một ngày, cả ngày này nhà họ Phó cũng không có ai ra ngoài nên không biết.
Đứng từ lúc mặt trời mọc cho đến khi màn đêm buông xuống, xung quanh đều là bóng tối.
Đêm gió, trái tim anh từ từ lạnh đến đông đá. Anh duy trì tư thế đứng im một chỗ không có di chuyển cho đến khi rời đi.
Anh đi mấy bước lại quay lại nhìn tòa biêt thự sang trọng, nhìn ánh đèn ấm áp qua khung cửa sổ, im lặng nói: “Mộ Mộ, bảo bối của anh, anh nhất định sẽ khiến em quay về bên anh.”
... ....
Cứ như vậy ba ngày dần trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày chủ nhật, chính là ngày tổ chức hôn lễ.
Trong ba ngày này Tư Mộ với Ngôn Mặc Bạch không gọi điện thoại cũng không gặp mặt. Nếu như không phải vẫn có người nhà họ Ngôn liên lạc với cô để bàn về chuyện hôn lễ cô hoài nghi không biết có phải cô chuẩn bị kết hôn hay không.
Chỉ có ngày thử áo cưới đó phải gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch nhưng Tư Mộ vẫn cảm thấy thắc mắc trong đầu.
Thật sự sẽ không quấy rầy anh chứ?
Từ sáng sớm Tư Mộ đã bị mẹ lôi từ trong chăn ra, cô còn chưa mở mắt đã bị một lớp người vây quanh dày vò.
Nhà họ Ngôn cho thợ trang điểm đến, tất cả đều được điều đến nhà họ Phó để phục vụ cô dâu, từ sáng sớm bắt đầu trang điểm thay áo cưới cho Tư Mộ.
Ngày hôm qua tất cả dâu phụ đều đã tới, nhà họ Phó rất rộng, phòng khách cũng nhiều, tất cả dâu phụ cùng hai mẹ con Vưu Ưu đều ở tại nhà họ Phó bởi vì sợ hôm sau không dậy sớm được sẽ đến muộn.
Sự thật chứng minh, quyết định của bọn họ không đúng như dự kiến.
Bởi vì chưa tới sáu giờ nhà họ Ngôn đã cho người tới. Mà các cô cũng bị Tô San kéo ra từ trong chăn ấm áp.
Mỗi người đều được spa toàn thân, còn phải trang điểm, thay quần áo, mỗi một bước đều làm rất tỉ mỉ, đã rất tốt nhưng còn phải hoàn mỹ. Vì vậy thời gian trôi qua rất nhanh.
Tô San ngồi trong phòng con gái, nhìn khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo, vô cùng xinh đẹp của con gái, cô mặc áo cưới trắng noãn như một thiên sứ xinh đẹp.
Trong lòng buồn man mác, mũi xụt xịt, ngưng mắt nhìn con gái, không nén được rơi nước mắt.
Tư Mộ thấy mẹ khóc, vội vã đi tới ôm lấy mẹ, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ dừng khóc. Con sẽ hạnh phúc. Mẹ hãy chúc phúc cho con.”
Tô San vừa nghe cô nói như vậy nước mắt càng rơi nhiều hơn. Giống như rất vui khi con được một người chồng tốt nhưng lại không nỡ gả con đi. Chỉ có chúc phúc là lời nói chân thật nhất, hy vọng con gái hạnh phúc, sau này không phải lo lắng gì.
Trong lòng Tư Mộ cũng không dễ chịu nhưng bây giờ cô không thể khóc, cô muốn cho mẹ nhìn thấy khuôn mặt lạc quan và rực rỡ nhất của cô. Cô cười cười nháy mắt nói với mẹ: “Mẹ xem hôm nay con nhìn có được hay không?”
Tô San không ngừng gật đầu, vừa khóc vừa cười: “Rất đẹp, hôm nay Mộ Mộ nhà chúng ta là xinh đẹp nhất.” Bà đưa tay sờ khuôn mặt tinh xảo của con gái: “Mộ bảo, con phải hạnh phúc. Không được tự mình chịu uất ức có biết không?”
Tư Mộ nhòe mắt, sắp không chịu nổi nhưng cô không dám khóc, cô sợ nếu cô khóc, mẹ liền không cầm được nước mắt hơn nữa cô vừa tốn một tiếng đồng hồ để trang điểm, nếu khóc sẽ bị lem lại phải làm lại. Cô cố kiềm nén, quay về phía mẹ cố gắng mỉm cười, bảo đảm mình sẽ hạnh phúc.
Đúng vậy, cô sẽ hạnh phúc. Có ba mẹ tốt như vậy thì có lý do gì mà cô không hạnh phúc chứ?
Đến mười một giờ trưa rốt cuộc chú rể cũng đến rước dâu.
Ngôn Mặc Bạch đưa một đoàn xe dài đến rước dâu, tất cả đều là loại xe sang trọng nhất dừng trước cổng biệt thự nhà Tư Mộ, từ đầu không nhìn thấy đuôi ở đâu. Mặc dù vùng này đều nhà những nhà giàu có nhưng vẫn thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Ngôn Mặc Bạch bước xuống xe đầu tiên, theo sau là Cố Khuynh, Lôi Ngạo, Nhiêm Phẩm, đại khái chính là đoàn phù rể.
Bởi vì nhà gái có ba dâu phụ cho nên nhà trai cũng có ba phù rể. Lâu Diệc Sâm không có tham dự vào đoàn phù rể, khí thế của anh to lớn như vậy Ngôn Mặc Bạch sợ mình không giữ được một nhân vật có địa vị cao như anh.
Trên căn bản bọn họ không tốn bất kỳ công sức nào, rất thuận lợi đi vào.
Vốn dĩ đã sắp xếp một vài cô gái đứng ở cửa làm khó chủ rể nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của chú rể cùng với ba phù rể phía sau liền mặt đỏ tim đập loạn quên mất phải phản ứng thế nào.
Cố Khuynh đẩy Ngôn Mặc Bạch, để anh nắm lấy cơ hội đi vào ôm cô dâu
“Mấy ngày nay con không đi học nên cậu ấy đến hỏi con khi nào thì quay về trường đi học lại. Mẹ, chúng ta tiếp tục chọn đi, con thấy cái đèn bàn này rất đẹp.... ...”
Tư Mộ không muốn nói nhiều với mẹ, cô đẩy mẹ vào nhà tiếp tục chuyện lúc nãy.
Nếu như để người trong nhà biết chuyện của cô cùng Diệp Nam, thật sự không thể tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Diệp Nham đứng trước cửa nhà họ Phó cả một ngày, cả ngày này nhà họ Phó cũng không có ai ra ngoài nên không biết.
Đứng từ lúc mặt trời mọc cho đến khi màn đêm buông xuống, xung quanh đều là bóng tối.
Đêm gió, trái tim anh từ từ lạnh đến đông đá. Anh duy trì tư thế đứng im một chỗ không có di chuyển cho đến khi rời đi.
Anh đi mấy bước lại quay lại nhìn tòa biêt thự sang trọng, nhìn ánh đèn ấm áp qua khung cửa sổ, im lặng nói: “Mộ Mộ, bảo bối của anh, anh nhất định sẽ khiến em quay về bên anh.”
... ....
Cứ như vậy ba ngày dần trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày chủ nhật, chính là ngày tổ chức hôn lễ.
Trong ba ngày này Tư Mộ với Ngôn Mặc Bạch không gọi điện thoại cũng không gặp mặt. Nếu như không phải vẫn có người nhà họ Ngôn liên lạc với cô để bàn về chuyện hôn lễ cô hoài nghi không biết có phải cô chuẩn bị kết hôn hay không.
Chỉ có ngày thử áo cưới đó phải gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch nhưng Tư Mộ vẫn cảm thấy thắc mắc trong đầu.
Thật sự sẽ không quấy rầy anh chứ?
Từ sáng sớm Tư Mộ đã bị mẹ lôi từ trong chăn ra, cô còn chưa mở mắt đã bị một lớp người vây quanh dày vò.
Nhà họ Ngôn cho thợ trang điểm đến, tất cả đều được điều đến nhà họ Phó để phục vụ cô dâu, từ sáng sớm bắt đầu trang điểm thay áo cưới cho Tư Mộ.
Ngày hôm qua tất cả dâu phụ đều đã tới, nhà họ Phó rất rộng, phòng khách cũng nhiều, tất cả dâu phụ cùng hai mẹ con Vưu Ưu đều ở tại nhà họ Phó bởi vì sợ hôm sau không dậy sớm được sẽ đến muộn.
Sự thật chứng minh, quyết định của bọn họ không đúng như dự kiến.
Bởi vì chưa tới sáu giờ nhà họ Ngôn đã cho người tới. Mà các cô cũng bị Tô San kéo ra từ trong chăn ấm áp.
Mỗi người đều được spa toàn thân, còn phải trang điểm, thay quần áo, mỗi một bước đều làm rất tỉ mỉ, đã rất tốt nhưng còn phải hoàn mỹ. Vì vậy thời gian trôi qua rất nhanh.
Tô San ngồi trong phòng con gái, nhìn khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo, vô cùng xinh đẹp của con gái, cô mặc áo cưới trắng noãn như một thiên sứ xinh đẹp.
Trong lòng buồn man mác, mũi xụt xịt, ngưng mắt nhìn con gái, không nén được rơi nước mắt.
Tư Mộ thấy mẹ khóc, vội vã đi tới ôm lấy mẹ, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ dừng khóc. Con sẽ hạnh phúc. Mẹ hãy chúc phúc cho con.”
Tô San vừa nghe cô nói như vậy nước mắt càng rơi nhiều hơn. Giống như rất vui khi con được một người chồng tốt nhưng lại không nỡ gả con đi. Chỉ có chúc phúc là lời nói chân thật nhất, hy vọng con gái hạnh phúc, sau này không phải lo lắng gì.
Trong lòng Tư Mộ cũng không dễ chịu nhưng bây giờ cô không thể khóc, cô muốn cho mẹ nhìn thấy khuôn mặt lạc quan và rực rỡ nhất của cô. Cô cười cười nháy mắt nói với mẹ: “Mẹ xem hôm nay con nhìn có được hay không?”
Tô San không ngừng gật đầu, vừa khóc vừa cười: “Rất đẹp, hôm nay Mộ Mộ nhà chúng ta là xinh đẹp nhất.” Bà đưa tay sờ khuôn mặt tinh xảo của con gái: “Mộ bảo, con phải hạnh phúc. Không được tự mình chịu uất ức có biết không?”
Tư Mộ nhòe mắt, sắp không chịu nổi nhưng cô không dám khóc, cô sợ nếu cô khóc, mẹ liền không cầm được nước mắt hơn nữa cô vừa tốn một tiếng đồng hồ để trang điểm, nếu khóc sẽ bị lem lại phải làm lại. Cô cố kiềm nén, quay về phía mẹ cố gắng mỉm cười, bảo đảm mình sẽ hạnh phúc.
Đúng vậy, cô sẽ hạnh phúc. Có ba mẹ tốt như vậy thì có lý do gì mà cô không hạnh phúc chứ?
Đến mười một giờ trưa rốt cuộc chú rể cũng đến rước dâu.
Ngôn Mặc Bạch đưa một đoàn xe dài đến rước dâu, tất cả đều là loại xe sang trọng nhất dừng trước cổng biệt thự nhà Tư Mộ, từ đầu không nhìn thấy đuôi ở đâu. Mặc dù vùng này đều nhà những nhà giàu có nhưng vẫn thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Ngôn Mặc Bạch bước xuống xe đầu tiên, theo sau là Cố Khuynh, Lôi Ngạo, Nhiêm Phẩm, đại khái chính là đoàn phù rể.
Bởi vì nhà gái có ba dâu phụ cho nên nhà trai cũng có ba phù rể. Lâu Diệc Sâm không có tham dự vào đoàn phù rể, khí thế của anh to lớn như vậy Ngôn Mặc Bạch sợ mình không giữ được một nhân vật có địa vị cao như anh.
Trên căn bản bọn họ không tốn bất kỳ công sức nào, rất thuận lợi đi vào.
Vốn dĩ đã sắp xếp một vài cô gái đứng ở cửa làm khó chủ rể nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của chú rể cùng với ba phù rể phía sau liền mặt đỏ tim đập loạn quên mất phải phản ứng thế nào.
Cố Khuynh đẩy Ngôn Mặc Bạch, để anh nắm lấy cơ hội đi vào ôm cô dâu
/211
|