Nếu như không phải đối phương chỉ mặt gọi tên mắng, Tư Mộ còn tưởng người ta gọi nhầm số.
Chính mình chưa bao giờ đắc tội ai, cũng không có kết thù với ai, vì vậy Tư Mộ rất tức giận, tại sao tự nhiên cô lại bị người khác mắng. Hơn nữa còn là những lời nói rất khó nghe.
Cô cũng không phải là kiểu người mềm yếu để người ta tùy ý bắt nạt, vì vậy sau khi nghe lời nói của đối phương, sắc mặt cô lạnh xuống, lạnh lùng nói: “Tôi ngủ với người đàn ông của cô sao hay tôi đã đào mộ tổ tiên nhà cô hả?”
Không hiểu sao lại bị người ta mắng, còn bị mắng là tiện nhân, Tư Mộ rất bực mình.
Tiện nhân?
Cô đã từng làm chuyện khinh bỉ nhất, đại khái chính là kết hôn cùng Ngôn Mặc Bạch, mang danh dự và rụt rè ném xuống mặt đất đạp thành mảnh vụn, lần tiếp theo là mê hoặc Ngôn Mặc Bạch vì để mang thai.
Nhưng mà đây là chuyện riêng của cô, người khác không có tư cách nói cô đê tiện.
Tư Mộ đưa mắt nhìn sang phía Ngôn Mặc Bạch, trong lòng tự hỏi đây không phải là người yêu cũ của anh ta đấy chứ? Bởi vì không chấp nhận được việc Ngôn Mặc Bạch cưới cô cho nên gọi điện thoại tới mắng cho hả giận?
Nếu sự thật là vậy, thì đúng là cô đã ngủ cùng người đàn ông của cô ấy, bị chửi cũng là chuyện tình hợp lí.
Nghĩ vậy, Tư Mộ có hơi ngượng ngùng. Nhưng sau đó bên kia liền truyền đến tiếng mắng chửi chói tai của cô gái kia, hình như trong đó còn có tiếng làm bộ khóc thút thít.
“Phó Tư Mộ, cô đừng tưởng Ngôn Mặc Bạch cưới cô là vì thích cô, anh ấy là của tôi, ha ha ha——.”
Cái âm thanh kia nghe có chút điên cuồng, cuối cùng còn có thêm tiếng cười cực kì chói tai.
Tư Mộ cảm thấy hình như mình đã đoán đúng, quả nhiên người kia là người yêu cũ của Ngôn Mặc Bạch sao?
Đọc tiếp hào môn tại dđlqđ!
Không phải nói Ngôn Mặc Bạch là một tên gay sao? Cư nhiên lại còn có người yêu là nữ, đúng là nam nữ đều xơi hết.
Tư Mộ nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch, vô cùng bực mình.
Cô tức giận đi thẳng tới chỗ anh, đưa điện thoại cho anh: “Chuyện này anh tự mình giải quyết đi. Tôi không muốn bị người khác chửi là tiện nhân lần nữa.”
Ngôn Mặc Bạch không hiểu sao cô lại nhét điện thoại vào tay mình, liền đưa lên tai.
Mới lúc nãy khi cô nghe điện thoại, anh đã thấy mặt cô đột nhiên biến sắc, khi cô lạnh lùng chất vấn, anh có nghe nhưng không hiểu cái gì, bây giờ đột nhiên bị cô nhét điện thoại vào tay, anh vẫn là không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Anh vừa đưa điện thoại lên tai, thì nghe thấy tiếng âm thanh huyên náo ở bên kia truyền tới, còn có tiếng chửi rủa ác độc.
Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn Tư Mộ một cái, chỉ thấy dáng vẻ cô đang rất tức giận lườm mình, cái tiếng người bên kia mắng chửi vẫn không ngừng nghỉ. Nghĩ đến lời Tư Mộ vừa nói, anh lập tức trầm giọng hướng về phía điện thoại hỏi: “Cô là ai?”
Ban đầu, người bên kia nghe được tiếng của một người đàn ông, dừng một chút, sau đó lại cười còn điên cuồng hơn: “Ha ha ha —— em là ai? Honey, làm sao anh có thể không nhớ em vậy? Em là Đường Uyển!” Dừng một lát, lại nói: “Lần trước, nếu không phải anh đi rồi thì anh đã sớm thuộc về em —— .”
Mặt của Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng xanh tái.
Thì ra là cô ta —— Đường Uyển, em gái của Đường Thiên – Đường chủ Đường môn.
Lần trước bắt được cô ta nên trực tiếp giết cô ta luôn thì bây giờ đỡ phải lo cô ta ra ngoài gây chuyện.
Tư Mộ đứng ở chỗ cách anh một cánh tay, vốn là nghĩ xoay người rời đi, để cho anh ta cùng người tình cũ nói chuyện riêng. Nhưng vừa nghĩ đối phương là người tình cũ của anh, cô cảm thấy buồn bã trong lòng, ngay cả bước chân cũng không di chuyển được.
Hừ! Tôi lại muốn nghe xem anh làm sao trấn an người tình cũ của mình.
Nếu bên kia thật sự là người tình cũ của Ngôn Mặc Bạch, vậy chuyện mình bị chửi là cũng đúng. Nhưng bây giờ cô phát hiện, cho dù là chuyện tình hợp lí thì cô cũng không chịu được. Cô đúng là để ý đến cái gì người tình cũ rồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, càng cảm thấy uất ức. Vì vậy cô nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch bằng ánh mắt giống như có thể phun ra lửa.
Cô trừng mắt nhìn, đến lúc sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch đã càng ngày càng khó coi, cô cảm thấy có một tia sợ hãi, chân cũng thấy hơi mềm nhũn, định lui một bước, nhưng một giây sau cô liền bị cánh tay dài của Ngôn Mặc Bạch chụp tới, kéo vào trong ngực.
Chắc chắn bây giờ Tư Mộ không thể nào ngoan ngoãn để anh điều khiển, nhưng sức lực của anh lớn như vậy, một cánh tay cũng có thể ôm chặt cô như vậy, làm cô không thể nào động đậy.
“Này, anh buông em ra, cái tên khốn này——” Tư Mộ vừa đánh vừa chửi anh, thiếu chút nữa thì khóc thét lên. Cánh tay người này như sắt thép cứng rắn, bị anh ta ôm chặt hông của cô gần như muốn đứt ra.
Ở trong lòng anh, cô còn có thể nghe tiếng cười điên cuồng đang vang lên ở bên kia.
A!
Làm sao cảm thấy tiếng cười bên kia rất dọa người vậy? Tư Mộ nghe mà rợn cả người.
Ngôn Mặc Bạch lùng nói với người ở đầu dây bên kia: “Cô đang ở đâu?”
Người nói chuyện bên kia dường như thật sự không cảm nhận được ý lạnh của Ngôn Mặc Bạch, kinh ngạc la lên: “Ha ha ha —— Honey! Anh muốn tới tìm em sao? Anh rất yêu em phải không? Em biết mà, anh không bỏ em được, anh trai em chết rồi, bọn họ đều chết hết, anh không thể nào không quan tâm em…a a đúng rồi, em đang ở nơi nào đây? Em cũng không biết?” Cô ta dừng một chút, tìm xem có dấu hiệu gì để nhận biết, sau đó lại nói tiếp: “Này, ở đây có một nhà hàng KFC, anh qua đây nhanh lên, chúng ta cùng đi ăn KFC, hắc hắc——”
Tư Mộ cắn môi nín thở nghe, có lẽ là âm ngoài của điện thoại quá lớn hay do tiếng của người bên kia chói, tóm lại, cái gì cô cũng đều nghe thấy rõ ràng. Đối phương gọi Ngôn Mặc Bạch là “Honey!”
Ngón tay Tư Mộ phát lạnh. Một giây trước anh ta còn buồn nôn gọi mình là “Vợ”, ngay sau đó liền phát hiện anh ta thân mật cùng cô gái khác.
Mặc dù trước đó cô đem hành động khác lạ của anh cho là do hứng thú xấu lúc nhàm chán, thế nhưng sau đó cô lại cho là thật, cô có thể cảm thấy trong lòng mình cực kì khó chịu, một câu “Honey” của cô gái kia lại làm cô càng tức giận hơn.
Cô nắm chặt tay, muốn nghe thử Ngôn Mặc Bạch sẽ đáp lại đối phương như thế nào. Nếu như anh ta cũng buồn nôn gọi đối phương là “Honey”, chắc cô sẽ ngửa đầu hướng vào cổ của anh mà cắn!
Nhưng Ngôn Mặc Bạch không nói cái gì, trực tiếp tắt điện thoại, sau đó gọi vào số điện thoại của Tiểu Cửu: “Cậu mau dẫn người đi giải quyết con cá lọt lưới của Đường môn! Cô ta ở gần tiệm KFC.”
Cá lọt lưới của Đường môn?
Nghe nói cả bang phái Đường môn bị tiêu diệt hết rồi, không có ai chạy trốn, như vậy cá lọt lưới này, là chỉ——em gái của Đường Thiên!
Tiểu Cửu động não trong đầu, phân tích tin tức của Boss đưa cho.
Ở thành phố A có ít nhất mười lăm tiệm KFC, tin tức mơ hồ như vậy việc lục soát có hơi khó khăn. Nếu Ngôn Mặc Bạch chỉ cho biết tin tức mơ hồ như vậy, Tiểu Cửu cũng không hỏi nhiều, lập tức triệu tập gần một trăm anh em, chia làm hai mươi tổ, một tổ lục soát một tiệm, cầm hình Đường Uyển đi tìm.
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch dùng một tay ôm vào trong người, bên tai nghe giọng anh lạnh lùng chỉ thị cho Tiểu Cửu.
Nhưng hình như nội dung đoạn đối thoại của bọn họ khác với những gì mình nghĩ!
Cá lọt lưới?
Giải quyết xong?
Đây là tình huống gì?
Tư Mộ khó khăn đem cái đầu sắp nghẹt thở của mình ra, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, âm thanh hơi lắp bắp hỏi: “Cô ấy, cô ấy là ai vậy?”
Chẳng lẽ không phải là người yêu cũ của anh sao?
Ngôn Mặc Bạch nắm được gò má của Tư Mộ, mạnh mẽ cắn môi cô một cái, còn giống như trừng phạt cạy cửa răng ra, mút đầu lưỡi của cô.
Tư Mộ bị đau kêu lên, Ngôn Bạch Mặc mới chịu thả cô ra.
Tay kia vẫn nắm cằm của cô như cũ, mắt tối đen liếc nhìn cô: “Em không biết cô ta là ai, vậy tại sao cô ta lại biết số điện thoại của em?”
Tư Mộ cũng cảm thấy kì lạ, cái số này cũng chỉ có mấy người quen biết, cô cũng không biết người kia, tại sao lại gọi điện cho cô, còn mắng chửi cô nữa?
Truyện được edit và post tại dđlqđ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Nghe giọng điệu này của Ngôn Mặc Bạch, hình như anh biết đối phương, vậy việc mình bị mắng chửi là vì anh ta sao?
“Em không biết cô ấy, em vừa nhận điện thoại thì đã bị cô ấy chửi là đồ tiện nhân. Em còn tưởng đó là người quen lâu năm của anh.” Lông mi của cô rũ xuống, bị Ngôn Mặc Bạch giữ cằm, bộ dạng cô trông rất oan ức.
Khi Ngôn Mặc Bạch nghe điện thoại thì đã nghe tiếng chửi rủa, bất quá đó cũng chỉ là lời của những kẻ điên, dù sao bây giờ người kia cũng sẽ biến mất.
Bây giờ nhìn bộ dạng bĩu môi oan ức của vợ mình, giống như động vật nhỏ đang cầu xin chủ nhân an ủi, cầu chủ nhân cưng chiều, cực kì đáng yêu, làm người ta thương tiếc.
Tay nắm cằm của anh chuyển lên đầu, vuốt vuốt tóc cô, động tác y như đang đối đãi với tiểu sủng vật. Anh cười nhẹ hỏi: “Nếu như là người tình cũ của anh, vậy em cứ để cho cô ta mắng chửi em như vậy hả?”
“…” Tư Mộ bị anh xoa đầu, có hơi bực mình nghĩ, nếu như cô ấy đúng là người quen lâu năm của anh, tôi dám mắng cô ấy, anh không đem tôi đi xử sao?
Ngôn Mặc Bạch ôm cô lên, đỡ lấy mông cô, để hai chân thon dài của cô ôm chặt tại hông của anh. Vỗ một cái thật kêu tại mông cô, giọng nói có hơi nghiêm nghị: “Không nói lời nào là có ý gì? Có nghĩa là sẽ ngoan ngoãn để cô ta tùy ý bắt nạt? Ngày hôm qua anh đã nói với em thế nào? Anh không cho phép bất cứ người nào bắt nạt em, mặc kệ người đó là ai. Lần sau nếu có ai nói em một câu, em liền mắng lại mười câu. Có người dám đụng vào một sợi tóc của em thì em liền giẫm nát mười ngón tay của tên đó. Dù cho có chuyện gì cũng có anh làm chỗ dựa cho em.”
Giọng nói kia bộ dạng kia, giống như là đang dạy dỗ con của mình, mà Tư Mộ giống như là đứa bé bị anh dạy hư vậy.
Tư Mộ bị anh ôm như vậy, bên tai nghe lời nói của anh, mặt đỏ vô cùng.
Cái tư thế này rất mập mờ, nhưng giờ phút này anh lại làm rất tự nhiên, giống như đang ôm một đứa trẻ, dáng người của anh cao to, ôm Tư Mộ như vậy nhưng cũng không thấy có gì khó khăn. Tựa vào bàn làm việc, thanh thản thoải mái, nhìn như một người cha đang chơi đùa cùng con gái của mình vậy.
“Anh…sao anh lại có thể như vậy?” Tư Mộ nói chuyện cũng xém cắn vào lưỡi của mình. Có cách dạy ngang ngược như thế sao? Nếu sau này con của bọn họ để anh ta dạy dỗ, không phải sẽ trở thành người vô pháp vô thiên, hỗn thế ma vương sao?
“Anh làm sao? Anh sao lại không thể như vậy?” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn khuôn mặt đang nhíu lại của cô, khóe miệng nở nụ cười.
Người phụ nữ của mình, dĩ nhiên không thể để cho người khác bắt nạt, nếu có ai dám bắt nạt, tất nhiên là phải trả lại gấp mười lần rồi.
Anh cứ cưng chiều em như vậy đấy, dù cưng chiều thế nào đi nữa vẫn cảm thấy chưa đủ, có gì sao?
Bộ dáng của anh bây giờ cực kì kiêu ngạo, giống như không cần quan tâm cái gì. Tư Mộ thấy bộ dạng này của anh, vô cùng im lặng.
Nghĩ đến tư thế của hai người bây giờ, Tư Mộ đỏ mặt. Giãy dụa muốn xuống. Ngôn Mặc Bạch ôm thân thể mềm mại của cô, trên người cô tỏa ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu, dĩ nhiên anh sẽ không chịu buông tay, cô càng giãy dụa, anh càng ôm chặt, lần nào cũng đều bá đạo như nhau.
Đang muốn tiếp tục chuyện lần trước chưa làm xong, thì điện thoại của Ngôn Mặc Bạch vang lên.
Mẹ kiếp!
Ngôn Mặc Bạch hung hăng chửi tục, giọng điệu rất quen thuộc nhận điện thoại của Tiểu Cửu, nếu không phải là chuyện lớn như trời sắp sập xuống, cậu nhất định sẽ chết.
“Đại ca, người phụ nữ kia nói muốn gặp anh nói chuyện, nói ở trước mặt…là về chị dâu.” Tiểu Cửu bị giọng nói của đại ca dọa thiếu chút nữa ném luôn cái điện thoại đi.
Chính mình chưa bao giờ đắc tội ai, cũng không có kết thù với ai, vì vậy Tư Mộ rất tức giận, tại sao tự nhiên cô lại bị người khác mắng. Hơn nữa còn là những lời nói rất khó nghe.
Cô cũng không phải là kiểu người mềm yếu để người ta tùy ý bắt nạt, vì vậy sau khi nghe lời nói của đối phương, sắc mặt cô lạnh xuống, lạnh lùng nói: “Tôi ngủ với người đàn ông của cô sao hay tôi đã đào mộ tổ tiên nhà cô hả?”
Không hiểu sao lại bị người ta mắng, còn bị mắng là tiện nhân, Tư Mộ rất bực mình.
Tiện nhân?
Cô đã từng làm chuyện khinh bỉ nhất, đại khái chính là kết hôn cùng Ngôn Mặc Bạch, mang danh dự và rụt rè ném xuống mặt đất đạp thành mảnh vụn, lần tiếp theo là mê hoặc Ngôn Mặc Bạch vì để mang thai.
Nhưng mà đây là chuyện riêng của cô, người khác không có tư cách nói cô đê tiện.
Tư Mộ đưa mắt nhìn sang phía Ngôn Mặc Bạch, trong lòng tự hỏi đây không phải là người yêu cũ của anh ta đấy chứ? Bởi vì không chấp nhận được việc Ngôn Mặc Bạch cưới cô cho nên gọi điện thoại tới mắng cho hả giận?
Nếu sự thật là vậy, thì đúng là cô đã ngủ cùng người đàn ông của cô ấy, bị chửi cũng là chuyện tình hợp lí.
Nghĩ vậy, Tư Mộ có hơi ngượng ngùng. Nhưng sau đó bên kia liền truyền đến tiếng mắng chửi chói tai của cô gái kia, hình như trong đó còn có tiếng làm bộ khóc thút thít.
“Phó Tư Mộ, cô đừng tưởng Ngôn Mặc Bạch cưới cô là vì thích cô, anh ấy là của tôi, ha ha ha——.”
Cái âm thanh kia nghe có chút điên cuồng, cuối cùng còn có thêm tiếng cười cực kì chói tai.
Tư Mộ cảm thấy hình như mình đã đoán đúng, quả nhiên người kia là người yêu cũ của Ngôn Mặc Bạch sao?
Đọc tiếp hào môn tại dđlqđ!
Không phải nói Ngôn Mặc Bạch là một tên gay sao? Cư nhiên lại còn có người yêu là nữ, đúng là nam nữ đều xơi hết.
Tư Mộ nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch, vô cùng bực mình.
Cô tức giận đi thẳng tới chỗ anh, đưa điện thoại cho anh: “Chuyện này anh tự mình giải quyết đi. Tôi không muốn bị người khác chửi là tiện nhân lần nữa.”
Ngôn Mặc Bạch không hiểu sao cô lại nhét điện thoại vào tay mình, liền đưa lên tai.
Mới lúc nãy khi cô nghe điện thoại, anh đã thấy mặt cô đột nhiên biến sắc, khi cô lạnh lùng chất vấn, anh có nghe nhưng không hiểu cái gì, bây giờ đột nhiên bị cô nhét điện thoại vào tay, anh vẫn là không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Anh vừa đưa điện thoại lên tai, thì nghe thấy tiếng âm thanh huyên náo ở bên kia truyền tới, còn có tiếng chửi rủa ác độc.
Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn Tư Mộ một cái, chỉ thấy dáng vẻ cô đang rất tức giận lườm mình, cái tiếng người bên kia mắng chửi vẫn không ngừng nghỉ. Nghĩ đến lời Tư Mộ vừa nói, anh lập tức trầm giọng hướng về phía điện thoại hỏi: “Cô là ai?”
Ban đầu, người bên kia nghe được tiếng của một người đàn ông, dừng một chút, sau đó lại cười còn điên cuồng hơn: “Ha ha ha —— em là ai? Honey, làm sao anh có thể không nhớ em vậy? Em là Đường Uyển!” Dừng một lát, lại nói: “Lần trước, nếu không phải anh đi rồi thì anh đã sớm thuộc về em —— .”
Mặt của Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng xanh tái.
Thì ra là cô ta —— Đường Uyển, em gái của Đường Thiên – Đường chủ Đường môn.
Lần trước bắt được cô ta nên trực tiếp giết cô ta luôn thì bây giờ đỡ phải lo cô ta ra ngoài gây chuyện.
Tư Mộ đứng ở chỗ cách anh một cánh tay, vốn là nghĩ xoay người rời đi, để cho anh ta cùng người tình cũ nói chuyện riêng. Nhưng vừa nghĩ đối phương là người tình cũ của anh, cô cảm thấy buồn bã trong lòng, ngay cả bước chân cũng không di chuyển được.
Hừ! Tôi lại muốn nghe xem anh làm sao trấn an người tình cũ của mình.
Nếu bên kia thật sự là người tình cũ của Ngôn Mặc Bạch, vậy chuyện mình bị chửi là cũng đúng. Nhưng bây giờ cô phát hiện, cho dù là chuyện tình hợp lí thì cô cũng không chịu được. Cô đúng là để ý đến cái gì người tình cũ rồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, càng cảm thấy uất ức. Vì vậy cô nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch bằng ánh mắt giống như có thể phun ra lửa.
Cô trừng mắt nhìn, đến lúc sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch đã càng ngày càng khó coi, cô cảm thấy có một tia sợ hãi, chân cũng thấy hơi mềm nhũn, định lui một bước, nhưng một giây sau cô liền bị cánh tay dài của Ngôn Mặc Bạch chụp tới, kéo vào trong ngực.
Chắc chắn bây giờ Tư Mộ không thể nào ngoan ngoãn để anh điều khiển, nhưng sức lực của anh lớn như vậy, một cánh tay cũng có thể ôm chặt cô như vậy, làm cô không thể nào động đậy.
“Này, anh buông em ra, cái tên khốn này——” Tư Mộ vừa đánh vừa chửi anh, thiếu chút nữa thì khóc thét lên. Cánh tay người này như sắt thép cứng rắn, bị anh ta ôm chặt hông của cô gần như muốn đứt ra.
Ở trong lòng anh, cô còn có thể nghe tiếng cười điên cuồng đang vang lên ở bên kia.
A!
Làm sao cảm thấy tiếng cười bên kia rất dọa người vậy? Tư Mộ nghe mà rợn cả người.
Ngôn Mặc Bạch lùng nói với người ở đầu dây bên kia: “Cô đang ở đâu?”
Người nói chuyện bên kia dường như thật sự không cảm nhận được ý lạnh của Ngôn Mặc Bạch, kinh ngạc la lên: “Ha ha ha —— Honey! Anh muốn tới tìm em sao? Anh rất yêu em phải không? Em biết mà, anh không bỏ em được, anh trai em chết rồi, bọn họ đều chết hết, anh không thể nào không quan tâm em…a a đúng rồi, em đang ở nơi nào đây? Em cũng không biết?” Cô ta dừng một chút, tìm xem có dấu hiệu gì để nhận biết, sau đó lại nói tiếp: “Này, ở đây có một nhà hàng KFC, anh qua đây nhanh lên, chúng ta cùng đi ăn KFC, hắc hắc——”
Tư Mộ cắn môi nín thở nghe, có lẽ là âm ngoài của điện thoại quá lớn hay do tiếng của người bên kia chói, tóm lại, cái gì cô cũng đều nghe thấy rõ ràng. Đối phương gọi Ngôn Mặc Bạch là “Honey!”
Ngón tay Tư Mộ phát lạnh. Một giây trước anh ta còn buồn nôn gọi mình là “Vợ”, ngay sau đó liền phát hiện anh ta thân mật cùng cô gái khác.
Mặc dù trước đó cô đem hành động khác lạ của anh cho là do hứng thú xấu lúc nhàm chán, thế nhưng sau đó cô lại cho là thật, cô có thể cảm thấy trong lòng mình cực kì khó chịu, một câu “Honey” của cô gái kia lại làm cô càng tức giận hơn.
Cô nắm chặt tay, muốn nghe thử Ngôn Mặc Bạch sẽ đáp lại đối phương như thế nào. Nếu như anh ta cũng buồn nôn gọi đối phương là “Honey”, chắc cô sẽ ngửa đầu hướng vào cổ của anh mà cắn!
Nhưng Ngôn Mặc Bạch không nói cái gì, trực tiếp tắt điện thoại, sau đó gọi vào số điện thoại của Tiểu Cửu: “Cậu mau dẫn người đi giải quyết con cá lọt lưới của Đường môn! Cô ta ở gần tiệm KFC.”
Cá lọt lưới của Đường môn?
Nghe nói cả bang phái Đường môn bị tiêu diệt hết rồi, không có ai chạy trốn, như vậy cá lọt lưới này, là chỉ——em gái của Đường Thiên!
Tiểu Cửu động não trong đầu, phân tích tin tức của Boss đưa cho.
Ở thành phố A có ít nhất mười lăm tiệm KFC, tin tức mơ hồ như vậy việc lục soát có hơi khó khăn. Nếu Ngôn Mặc Bạch chỉ cho biết tin tức mơ hồ như vậy, Tiểu Cửu cũng không hỏi nhiều, lập tức triệu tập gần một trăm anh em, chia làm hai mươi tổ, một tổ lục soát một tiệm, cầm hình Đường Uyển đi tìm.
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch dùng một tay ôm vào trong người, bên tai nghe giọng anh lạnh lùng chỉ thị cho Tiểu Cửu.
Nhưng hình như nội dung đoạn đối thoại của bọn họ khác với những gì mình nghĩ!
Cá lọt lưới?
Giải quyết xong?
Đây là tình huống gì?
Tư Mộ khó khăn đem cái đầu sắp nghẹt thở của mình ra, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, âm thanh hơi lắp bắp hỏi: “Cô ấy, cô ấy là ai vậy?”
Chẳng lẽ không phải là người yêu cũ của anh sao?
Ngôn Mặc Bạch nắm được gò má của Tư Mộ, mạnh mẽ cắn môi cô một cái, còn giống như trừng phạt cạy cửa răng ra, mút đầu lưỡi của cô.
Tư Mộ bị đau kêu lên, Ngôn Bạch Mặc mới chịu thả cô ra.
Tay kia vẫn nắm cằm của cô như cũ, mắt tối đen liếc nhìn cô: “Em không biết cô ta là ai, vậy tại sao cô ta lại biết số điện thoại của em?”
Tư Mộ cũng cảm thấy kì lạ, cái số này cũng chỉ có mấy người quen biết, cô cũng không biết người kia, tại sao lại gọi điện cho cô, còn mắng chửi cô nữa?
Truyện được edit và post tại dđlqđ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Nghe giọng điệu này của Ngôn Mặc Bạch, hình như anh biết đối phương, vậy việc mình bị mắng chửi là vì anh ta sao?
“Em không biết cô ấy, em vừa nhận điện thoại thì đã bị cô ấy chửi là đồ tiện nhân. Em còn tưởng đó là người quen lâu năm của anh.” Lông mi của cô rũ xuống, bị Ngôn Mặc Bạch giữ cằm, bộ dạng cô trông rất oan ức.
Khi Ngôn Mặc Bạch nghe điện thoại thì đã nghe tiếng chửi rủa, bất quá đó cũng chỉ là lời của những kẻ điên, dù sao bây giờ người kia cũng sẽ biến mất.
Bây giờ nhìn bộ dạng bĩu môi oan ức của vợ mình, giống như động vật nhỏ đang cầu xin chủ nhân an ủi, cầu chủ nhân cưng chiều, cực kì đáng yêu, làm người ta thương tiếc.
Tay nắm cằm của anh chuyển lên đầu, vuốt vuốt tóc cô, động tác y như đang đối đãi với tiểu sủng vật. Anh cười nhẹ hỏi: “Nếu như là người tình cũ của anh, vậy em cứ để cho cô ta mắng chửi em như vậy hả?”
“…” Tư Mộ bị anh xoa đầu, có hơi bực mình nghĩ, nếu như cô ấy đúng là người quen lâu năm của anh, tôi dám mắng cô ấy, anh không đem tôi đi xử sao?
Ngôn Mặc Bạch ôm cô lên, đỡ lấy mông cô, để hai chân thon dài của cô ôm chặt tại hông của anh. Vỗ một cái thật kêu tại mông cô, giọng nói có hơi nghiêm nghị: “Không nói lời nào là có ý gì? Có nghĩa là sẽ ngoan ngoãn để cô ta tùy ý bắt nạt? Ngày hôm qua anh đã nói với em thế nào? Anh không cho phép bất cứ người nào bắt nạt em, mặc kệ người đó là ai. Lần sau nếu có ai nói em một câu, em liền mắng lại mười câu. Có người dám đụng vào một sợi tóc của em thì em liền giẫm nát mười ngón tay của tên đó. Dù cho có chuyện gì cũng có anh làm chỗ dựa cho em.”
Giọng nói kia bộ dạng kia, giống như là đang dạy dỗ con của mình, mà Tư Mộ giống như là đứa bé bị anh dạy hư vậy.
Tư Mộ bị anh ôm như vậy, bên tai nghe lời nói của anh, mặt đỏ vô cùng.
Cái tư thế này rất mập mờ, nhưng giờ phút này anh lại làm rất tự nhiên, giống như đang ôm một đứa trẻ, dáng người của anh cao to, ôm Tư Mộ như vậy nhưng cũng không thấy có gì khó khăn. Tựa vào bàn làm việc, thanh thản thoải mái, nhìn như một người cha đang chơi đùa cùng con gái của mình vậy.
“Anh…sao anh lại có thể như vậy?” Tư Mộ nói chuyện cũng xém cắn vào lưỡi của mình. Có cách dạy ngang ngược như thế sao? Nếu sau này con của bọn họ để anh ta dạy dỗ, không phải sẽ trở thành người vô pháp vô thiên, hỗn thế ma vương sao?
“Anh làm sao? Anh sao lại không thể như vậy?” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn khuôn mặt đang nhíu lại của cô, khóe miệng nở nụ cười.
Người phụ nữ của mình, dĩ nhiên không thể để cho người khác bắt nạt, nếu có ai dám bắt nạt, tất nhiên là phải trả lại gấp mười lần rồi.
Anh cứ cưng chiều em như vậy đấy, dù cưng chiều thế nào đi nữa vẫn cảm thấy chưa đủ, có gì sao?
Bộ dáng của anh bây giờ cực kì kiêu ngạo, giống như không cần quan tâm cái gì. Tư Mộ thấy bộ dạng này của anh, vô cùng im lặng.
Nghĩ đến tư thế của hai người bây giờ, Tư Mộ đỏ mặt. Giãy dụa muốn xuống. Ngôn Mặc Bạch ôm thân thể mềm mại của cô, trên người cô tỏa ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu, dĩ nhiên anh sẽ không chịu buông tay, cô càng giãy dụa, anh càng ôm chặt, lần nào cũng đều bá đạo như nhau.
Đang muốn tiếp tục chuyện lần trước chưa làm xong, thì điện thoại của Ngôn Mặc Bạch vang lên.
Mẹ kiếp!
Ngôn Mặc Bạch hung hăng chửi tục, giọng điệu rất quen thuộc nhận điện thoại của Tiểu Cửu, nếu không phải là chuyện lớn như trời sắp sập xuống, cậu nhất định sẽ chết.
“Đại ca, người phụ nữ kia nói muốn gặp anh nói chuyện, nói ở trước mặt…là về chị dâu.” Tiểu Cửu bị giọng nói của đại ca dọa thiếu chút nữa ném luôn cái điện thoại đi.
/211
|