Trong hành lang bệnh viện, hai người phụ nữ ngồi sóng vai trên băng ghế dài.
“Phỉ Phỉ, cậu về đi làm đi! Để một mình tớ ở đây được rồi!” Tuyết Nhi mỉm cười nói với Tề Phỉ, không còn chút nào khuôn mặt u sầu mới đây nữa!
“Được, vậy tớ đi làm đây! Tí nữa tan làm tớ sẽ đến!” Tề Phỉ nói xong liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn lo lắng liếc nhìn phòng bệnh đang đóng chặt!
Lăng Tuyết Nhi sau khi nhìn bóng lưng của cô biến mất, mới chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Sáng sớm, một biệt thự tráng lệ nằm ở thành phố A được bao phủ bởi hoa Tử Kinh nở rộ dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta có cảm giác yên bình và dễ chịu.
“Cái gì? Cậu nói Tô thư kí nhập viện?” Tần Kiệt đang ngồi trước bàn ăn ưu nhã ăn điểm tâm, thì nghe Triệu Lỗi - trợ lý đắc lực của mình báo cáo tình hình Tô Úy thì lập tức buông đồ ăn trong tay, khuôn mặt vốn đang mang nụ cười ôn hòa liền lập tức trầm xuống, lông mày nhẹ chau lại, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp!
“Đúng vậy, mới vừa nhận được tin từ vệ sĩ báo về như vậy!” Triệu Lỗi nhìn bộ mặt âm trầm của thiếu gia, thận trọng trả lời.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tần Kiệt nghe lời nói của Triệu Lỗi, sắc mặt càng thêm u ám, ánh mắt dần hiện lên vẻ lo âu và khẩn trương!
“HÌnh như bị sốt, bây giờ đang ở bệnh viện của ông chủ phòng 1303, nghe nói hiện tại........” “Đã không còn gì đáng ngại” Bốn chữ còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy một bóng đen thoáng qua trước mặt mình, chờ đến khi anh ta phản ứng kịp, định đuổi theo thì chỉ thấy đuôi xe đang phóng vụt đi!
“Thiếu gia, tôi còn chưa nói xong đâu! Tô tiểu thư hiện tại đã không còn gì đáng ngại!” Nhìn đuôi xe đã hoàn toàn biến mất, Triệu Lỗi thì thầm. Trong mắt lóe lên một tia khó tin: lúc nào thì thiếu gia nhà bon họ lại lộ ra vẻ mặt khẩn trương và lo lắng như vậy? Chẳng lẽ bị ma nhập vào người rồi, nghĩ tới đây không nhịn được mà rùng mình một cái!
Khi Tần Kiệt lãi xe đến bãi đỗ xe ngầm thì phát hiện Lạc Phàm cũng đang từ trên chiếc xe Porsche màu xanh ngọc bước xuống, cầm trên tay một giỏ trái cây và một bó hoa bách hợp!
Hai người đàn ông ưu nhã cất bước, đi đến trước mặt đối phương thì dừng lại!
“Tớ nhận được tin thư kí Tô vào bệnh viện liền lập tức chạy tới!” Lạc Phàm nhún nhún vai, sắc mặt nhẹ nhàng giải thích nguyên nhân!
“Tớ cũng vậy!” Đối lập với Lạc Phàm tự nhiên, vận đạm phong khinh (vân đạm phong khinh - chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi) , là Tần Kiệt với vẻ mặt lo âu và khẩn trương, đáy mắt hiện lên sự phức tạp!
“Đừng nói người anh em này không nhắc nhở cậu! Cậu cũng biết, thư kí Tô là người phụ nữ mà Nam để ý!” Lạc Phàm nhìn ánh mắt bất định của Tần Kiệt không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở, chỉ là giọng nói và vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ! Làm anh em nhiều năm như vậy, sao anh không thể nhìn ra Kiệt có tình cảm với thư kí Tô chứ? Nhưng nếu đã biết rõ là chuyện không thể thì nên sớm chặt đứt suy nghĩ đó thì tốt hơn, tránh để xảy ra cảnh huynh đệ tương tàn!
Thật ra Nam đã sớm nhìn ra, nhưng không có vạch trần, chỉ nói bóng nói gió, hi vọng Tần Kiệt có thể quên đi suy nghĩ trong lòng!
Lam Lan-Dđ Lê Quý Đôn
Mặc dù Thư kí Tô và Nam chưa có quan hệ gì, nhưng chuyện này chỉ là chuyện sớm hay muộn! Nam rất phúc hắc (phúc = bụng, hắc = đen, phúc hắc = bụng dạ đen tối), quyết tâm cùng ham muốn chiếm giữ rất lớn, một khi cậu ấy muốn thì tuyệt đối sẽ đoạt cho bằng được! Trừ người phụ nữ và chuyện xảy ra ngoài ý muốn năm năm trước đây, hình như chưa từng có ngoại lệ!
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới Nam lại có thể cưng chiều thư kí Tô như vậy, đó là sự dịu dàng và ánh mắt cưng chiều trước đây chưa từng có, chỉ dựa vào điểm này anh có thể khẳng định vị trái của thư kí Tô trong lòng Hạ Nam rồi, hơn nữa đó còn là vị trí rất sâu, rất quan trọng.
Tần Kiệt bị nhìn thấu tâm tư thì có chút lúng túng xấu hổ, vô lực gật đầu một cái, bày tỏ rõ anh biết mình phải làm gì. Thu lại vẻ mặt khôi phục lại vẻ ưu nhã lạnh nhạt ban đầu, sau đó đi vào trong bệnh viện, hai nam nhân tuấn mỹ đi tới, vóc người cao lớn, ưu nhã thu hút không ít thanh âm thổn thức dọc đường đi!
Cửa phòng bệnh số 103
Tần Kiệt và Lạc Phàm liếc nhìn nhau một cái, Tần Kiệt vươn tay gõ cửa, bên trong truyền đến một thanh âm nhàn nhạt dễ nghe trả lời!
Đẩy cửa đi vào, đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, vóc người tinh xảo hoàn mỹ, khuôn mặt trái xoan, mái tóc quăn tùy ý xõa trên vai, bộ quần áo thoải mái màu vàng nhạt bao quanh vóc người mảnh khảnh, cặp mắt xinh đẹp hút hồn đang nhìn hai người họ đầy cảnh giác!
“Các anh là?” Tuyết Nhi đặt tạp chí trên tay xuống, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt hai người, cách bọn họ 1m thì dừng lại, khóe môi khẽ mở, âm thanh nhàn nhạt vang lên trong không gian!
“Chào cô! Tôi là Tần Kiệt, còn đây là Lạc Phàm, chúng tôi đều là bạn của Tô Úy!” Tần Kiệt nhìn người phụ nữ trước mặt lịch sự trả lời, người phụ nữ trước mặt có chút quen mắt nha!
“Chào anh! Tôi tên là Lăng Tuyết Nhi, là bạn thân của Tô Úy mới từ nước ngoài trở về!” Nói xong liền bắt tay với bọn họ! Cảm thấy một ánh mắt đang khóa chặt lấy mình, cô ngẩng đầu lên thì chạm phải một ánh mắt sắc như chim ưng, khiến cô không khỏi cau mày, lập tức dời đi tầm mắt!
“Cô ấy sao rồi?” Tần Kiệt nhìn bóng dáng nhỏ bé đang nằm trên giường bênh, ánh mắt hơi trầm xuống, nhàn nhạt mở miệng.
“Bác sĩ nói đã không sao rồi, chỉ là thân thể hơi suy yếu, cần nghỉ ngơi thêm!” Cho dù rời tầm mắt đi, cô vẫn có thể cảm thấy ánh mắt từ phía đối diện, cô không vui đáp lại ánh mắt kia, nhìn anh ta chằm chằm!
Mà chủ nhân của ánh mắt kia không để ý chút nào nhún vai một cái, ngay sau đó liền để giỏ hoa quả và bó hoa lên chiếc tủ cạnh giường bệnh, nói với Lăng Tuyết Nhi: “Thế thì được rồi, nếu đã không có gì đáng ngại, chúng tôi cũng yên tâm rồi, chúng tôi về trước đây! Đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện gì có thể liên lạc với tôi!” Nói xong liền lấy danh thiếp ra đưa cho cô!
Lăng Tuyết Nhi nhận danh thiếp trên tay anh ta, nhẹ gật đầu, khi nhìn lên tấm danh thiếp, hai chân mày liền nhíu chặt, bên trên có ghi: Lạc Phàm, Phó Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị!
“Phỉ Phỉ, cậu về đi làm đi! Để một mình tớ ở đây được rồi!” Tuyết Nhi mỉm cười nói với Tề Phỉ, không còn chút nào khuôn mặt u sầu mới đây nữa!
“Được, vậy tớ đi làm đây! Tí nữa tan làm tớ sẽ đến!” Tề Phỉ nói xong liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn lo lắng liếc nhìn phòng bệnh đang đóng chặt!
Lăng Tuyết Nhi sau khi nhìn bóng lưng của cô biến mất, mới chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Sáng sớm, một biệt thự tráng lệ nằm ở thành phố A được bao phủ bởi hoa Tử Kinh nở rộ dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta có cảm giác yên bình và dễ chịu.
“Cái gì? Cậu nói Tô thư kí nhập viện?” Tần Kiệt đang ngồi trước bàn ăn ưu nhã ăn điểm tâm, thì nghe Triệu Lỗi - trợ lý đắc lực của mình báo cáo tình hình Tô Úy thì lập tức buông đồ ăn trong tay, khuôn mặt vốn đang mang nụ cười ôn hòa liền lập tức trầm xuống, lông mày nhẹ chau lại, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp!
“Đúng vậy, mới vừa nhận được tin từ vệ sĩ báo về như vậy!” Triệu Lỗi nhìn bộ mặt âm trầm của thiếu gia, thận trọng trả lời.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tần Kiệt nghe lời nói của Triệu Lỗi, sắc mặt càng thêm u ám, ánh mắt dần hiện lên vẻ lo âu và khẩn trương!
“HÌnh như bị sốt, bây giờ đang ở bệnh viện của ông chủ phòng 1303, nghe nói hiện tại........” “Đã không còn gì đáng ngại” Bốn chữ còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy một bóng đen thoáng qua trước mặt mình, chờ đến khi anh ta phản ứng kịp, định đuổi theo thì chỉ thấy đuôi xe đang phóng vụt đi!
“Thiếu gia, tôi còn chưa nói xong đâu! Tô tiểu thư hiện tại đã không còn gì đáng ngại!” Nhìn đuôi xe đã hoàn toàn biến mất, Triệu Lỗi thì thầm. Trong mắt lóe lên một tia khó tin: lúc nào thì thiếu gia nhà bon họ lại lộ ra vẻ mặt khẩn trương và lo lắng như vậy? Chẳng lẽ bị ma nhập vào người rồi, nghĩ tới đây không nhịn được mà rùng mình một cái!
Khi Tần Kiệt lãi xe đến bãi đỗ xe ngầm thì phát hiện Lạc Phàm cũng đang từ trên chiếc xe Porsche màu xanh ngọc bước xuống, cầm trên tay một giỏ trái cây và một bó hoa bách hợp!
Hai người đàn ông ưu nhã cất bước, đi đến trước mặt đối phương thì dừng lại!
“Tớ nhận được tin thư kí Tô vào bệnh viện liền lập tức chạy tới!” Lạc Phàm nhún nhún vai, sắc mặt nhẹ nhàng giải thích nguyên nhân!
“Tớ cũng vậy!” Đối lập với Lạc Phàm tự nhiên, vận đạm phong khinh (vân đạm phong khinh - chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi) , là Tần Kiệt với vẻ mặt lo âu và khẩn trương, đáy mắt hiện lên sự phức tạp!
“Đừng nói người anh em này không nhắc nhở cậu! Cậu cũng biết, thư kí Tô là người phụ nữ mà Nam để ý!” Lạc Phàm nhìn ánh mắt bất định của Tần Kiệt không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở, chỉ là giọng nói và vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ! Làm anh em nhiều năm như vậy, sao anh không thể nhìn ra Kiệt có tình cảm với thư kí Tô chứ? Nhưng nếu đã biết rõ là chuyện không thể thì nên sớm chặt đứt suy nghĩ đó thì tốt hơn, tránh để xảy ra cảnh huynh đệ tương tàn!
Thật ra Nam đã sớm nhìn ra, nhưng không có vạch trần, chỉ nói bóng nói gió, hi vọng Tần Kiệt có thể quên đi suy nghĩ trong lòng!
Lam Lan-Dđ Lê Quý Đôn
Mặc dù Thư kí Tô và Nam chưa có quan hệ gì, nhưng chuyện này chỉ là chuyện sớm hay muộn! Nam rất phúc hắc (phúc = bụng, hắc = đen, phúc hắc = bụng dạ đen tối), quyết tâm cùng ham muốn chiếm giữ rất lớn, một khi cậu ấy muốn thì tuyệt đối sẽ đoạt cho bằng được! Trừ người phụ nữ và chuyện xảy ra ngoài ý muốn năm năm trước đây, hình như chưa từng có ngoại lệ!
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới Nam lại có thể cưng chiều thư kí Tô như vậy, đó là sự dịu dàng và ánh mắt cưng chiều trước đây chưa từng có, chỉ dựa vào điểm này anh có thể khẳng định vị trái của thư kí Tô trong lòng Hạ Nam rồi, hơn nữa đó còn là vị trí rất sâu, rất quan trọng.
Tần Kiệt bị nhìn thấu tâm tư thì có chút lúng túng xấu hổ, vô lực gật đầu một cái, bày tỏ rõ anh biết mình phải làm gì. Thu lại vẻ mặt khôi phục lại vẻ ưu nhã lạnh nhạt ban đầu, sau đó đi vào trong bệnh viện, hai nam nhân tuấn mỹ đi tới, vóc người cao lớn, ưu nhã thu hút không ít thanh âm thổn thức dọc đường đi!
Cửa phòng bệnh số 103
Tần Kiệt và Lạc Phàm liếc nhìn nhau một cái, Tần Kiệt vươn tay gõ cửa, bên trong truyền đến một thanh âm nhàn nhạt dễ nghe trả lời!
Đẩy cửa đi vào, đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, vóc người tinh xảo hoàn mỹ, khuôn mặt trái xoan, mái tóc quăn tùy ý xõa trên vai, bộ quần áo thoải mái màu vàng nhạt bao quanh vóc người mảnh khảnh, cặp mắt xinh đẹp hút hồn đang nhìn hai người họ đầy cảnh giác!
“Các anh là?” Tuyết Nhi đặt tạp chí trên tay xuống, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt hai người, cách bọn họ 1m thì dừng lại, khóe môi khẽ mở, âm thanh nhàn nhạt vang lên trong không gian!
“Chào cô! Tôi là Tần Kiệt, còn đây là Lạc Phàm, chúng tôi đều là bạn của Tô Úy!” Tần Kiệt nhìn người phụ nữ trước mặt lịch sự trả lời, người phụ nữ trước mặt có chút quen mắt nha!
“Chào anh! Tôi tên là Lăng Tuyết Nhi, là bạn thân của Tô Úy mới từ nước ngoài trở về!” Nói xong liền bắt tay với bọn họ! Cảm thấy một ánh mắt đang khóa chặt lấy mình, cô ngẩng đầu lên thì chạm phải một ánh mắt sắc như chim ưng, khiến cô không khỏi cau mày, lập tức dời đi tầm mắt!
“Cô ấy sao rồi?” Tần Kiệt nhìn bóng dáng nhỏ bé đang nằm trên giường bênh, ánh mắt hơi trầm xuống, nhàn nhạt mở miệng.
“Bác sĩ nói đã không sao rồi, chỉ là thân thể hơi suy yếu, cần nghỉ ngơi thêm!” Cho dù rời tầm mắt đi, cô vẫn có thể cảm thấy ánh mắt từ phía đối diện, cô không vui đáp lại ánh mắt kia, nhìn anh ta chằm chằm!
Mà chủ nhân của ánh mắt kia không để ý chút nào nhún vai một cái, ngay sau đó liền để giỏ hoa quả và bó hoa lên chiếc tủ cạnh giường bệnh, nói với Lăng Tuyết Nhi: “Thế thì được rồi, nếu đã không có gì đáng ngại, chúng tôi cũng yên tâm rồi, chúng tôi về trước đây! Đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện gì có thể liên lạc với tôi!” Nói xong liền lấy danh thiếp ra đưa cho cô!
Lăng Tuyết Nhi nhận danh thiếp trên tay anh ta, nhẹ gật đầu, khi nhìn lên tấm danh thiếp, hai chân mày liền nhíu chặt, bên trên có ghi: Lạc Phàm, Phó Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị!
/138
|