Màn đêm buông xuống, thành phố Cáp Nhĩ Tân tràn ngập trong ánh đèn chói mắt đến khác thường.
Đèn ne ông chiếu xuống căn phòng nhỏ, trên giường gạch trong góc phòng có hai người đang ôm nhau ngủ, kề nhau thật sát, cảnh tượng ấy có biết bao hài hòa và ấm áp!
“Ưm....” âm thanh tinh tế nhẹ nhàng của con gái vang lên trong không gian yên tĩnh!
“Bảo bối, em làm sa vậy?” Vì Hạ Nam ngủ không sâu giấc nên nghe chỉ nghe một tiếng động nhỏ đã phát hiện ra, mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ trong ngực trở nên trắng bệch.
“Em đau....” Tô Úy vẫn nhắm mắt kêu đau.
Hạ Nam thấy trên trán cô rịn ra mồ hôi lạnh, đặt tay lên thì thấy không có sốt, lúc này mới hơi yên tâm!
“Em đau....”
Nghe thế một tiếng, Hạ Nam mới phát hiện hai tay đặt dưới chăn của Tô Úy đang ôm chặt bụng mình, anh đặt tay của mình lên tay cô thì thấy tay cô lạnh ngắt! Kéo tay cô lên đặt trước ngực mình, sau đó nắm thật chặt tay cô!
“Em đau...!” Tô Úy chạm được đến hơi ấm, đôi tay cũng không giãy giụa, chỉ là trong miệng vẫn tiếp tục kêu đau, mắt khép chặt!
Một tay Hạ Nam nắm thật chặt tay cô, một tay còn lại xoa bụng cho cô, đôi mắt vẫn không quên nhìn kĩ mặt cô, thấy vẻ khổ sở trên mặt cũng đã giảm bớt!
“Em rất đâu....” cảm thấy trên bụng có lực êm ái xoa nhẹ, Tô Úy từ từ mở hai mắt ra, ánh đèn khiến cô nheo mắt lại, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, cô cười yếu ớt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ! Cô thật sự không biết phải làm sao để nói cho anh biết, giống như cô đã tới cái kia, hình như là đau bụng kinh, nhưng cô không mang băng vệ sinh theo, mà bây giờ cô....
“Bảo bối, em làm sao vậy, có khá hơn chút nào không, có muốn anh đưa em đến bệnh viện không?” Trong lúc nói chuyện, Hạ Nam vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.
Tô Úy rút bàn tay đang bị anh nắm chặt trước ngực đi đến chỗ bụng mình, bắt được bàn tay đang xoa bụng mình!
Hạ Nam chú ý đến bàn tay đang bị cô nắm chặt, nhìn cô ý dò hỏi, chỉ thấy khuôn mặt Tô Úy vì đau bụng mà trở nên tái nhợt bây giờ lại đỏ ửng như quả cà chua, sau đó lí nhí nói, “Hình như em bị cái đó rồi, nhưng mà em lại không mang băng vệ sinh!”
Cho dù là âm thanh rất nhỏ, nhưng Hạ Nam vẫn nghe được rõ, đầu tiên là run sợ một hồi, ngay sau đó đứng dậy mặc quần áo, mấy phút sau liền đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Tô Úy nhìn cửa chăm chú, chớp chớp đôi mắt trong suốt.
Mười mấy phút sau, Hạ Nam liền cầm mấy gói băng vệ sinh được gõi kĩ trong túi đen trở về ném ở trên bàn, đang muốn nói cái gì đó, chợt nghe thấy tiễng gõ cửa thùng thùng thùng, bên ngoài còn có âm thanh gào thét!
Tô Úy nghe mấy người bên ngoài nói mình là cảnh sát, muốn....
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đang mất tự nhiên trước mặt, lại nhìn mấy gói băng vệ sinh trên bàn, khóe miệng giật giật!
“Cái đó, không có gì đâu, anh ra nói chuyện với bọn họ một chút, em cứ lo cho mình đi!” Chỉ nháy mắt sau, Hạ Nam liền khôi phục vẻ mặt tự nhiên, nói xong liền quay người đi ra ngoài! Mà Hạ Nam sau khi quay đi mặt liền hiện lên mấy vạch đen, một người chưa bao giờ thiếu tiền như anh lại còn phải đi làm cướp, cự nhiên còn là cướp.......
Nếu như bị mấy người bạn tốt biết được bọn họ còn không cười ngất ra à!
Người đàn ông này, có muốn khoa trương hơn nữa không, không mang tiền thì trực tiếp đi cướp, cái này với thổ phỉ có gì khác nhau không?
Nhưng nhìn mấy gói băng vệ sinh trên bàn, cô đột nhiên cười ra tiếng! Bỗng nhiên cô phát hiện ra người đàn ông này cũng có lúc đáng yêu như vậy!
Tô Úy thay xong quần áo, liền chạy tới đồn cảnh sát! Nhưng chỉ vì mấy túi băng vệ sinh mà phải đến đồn cảnh sát sao? Cô không biết là Hạ Nam còn đánh thương đội trưởng đội an ninh!
Trong đồn cảnh sát, Tô Úy theo một viên cảnh sát mặc đồng phục đi đến cuối hành lang, có lẽ là do trời đã tối, trên hành lang trừ cô và vị cảnh sát kia không còn bất kì người nào qua lại, ngay cả khi cô ngó qua mấy phòng làm việc cũng không hề có ai!
Trong phòng thẩm vấn, Hạ Nam lạnh lùng ôm ngực ngồi đó, dù là hai viên cảnh sát trước mặt có hỏi thế nào, anh cũng không thèm mở miệng, nhưng chỉ cần có người hiểu anh một chút ở đây liền biết ngay anh bây giờ sắp không nhịn được nữa rồi! Chỉ thấy tròng mắt đen của anh ngày càng trở nên lạnh lẽo, bàn tay ôm trước ngực đang nắm thật chặt, bởi vì tức giận mà nổi cả gân xanh, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng!
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng thẩm vẫn đột nhiên mở ra, một viên cảnh sát nói nhỏ với một trong hai người đang thẩm vẫn anh, chỉ thấy viên cảnh sát kia vội đứng dậy tươi cười cung kính nói qua, “Thật xin lỗi, anh có thể đi, tôi sẽ đưa anh ra ngoài!: Đồn trưởng đồn cảnh sát vừa gọi điện đến yêu cầu họ thả người, bọn họ còn dám không thả sao? Chắc hẳn đây là một đại nhân vật! Nhưng là đại nhân vật này cũng quá khác người đi.... ......!
Hạ Nam đứng dậy, không quay đầu đi thẳng ra ngoài, lưu lại mấy người quay ra nhìn nhau.
Đi ra đến cửa liền dừng bước, bởi anh thấy bóng người nhỏ bé đang đứng bên kia hành lang, áo khoác lông vũ màu trắng khoác bên ngoài càng tôn lên vóc người mỹ lệ của cô!
“CHúng ta về thôi!” Tô Úy đang muốn hỏi anh sao rồi, Hạ Nam liền ôm bả vai của cô đi ra ngoài!
Tô Úy chớp chớp mắt, ngay sau đó liền sáng tỏ!
Ban đêm, Hạ Nam ôm cô đi trên mặt đất lạnh lẽo, bóng hai người dưới ánh đèn mà hắt lại trên đường tạo nên một hình ảnh đẹp!
Hạ Nam núp trong ngực anh nhìn lên cái người cao hơn mình cả một cái đầu, cười tủm tỉm, ngay sau đó cười lớn ra tiếng
Nghe được tiếng cười, Hạ Nam cúi đầu dịu dàng nhìn người phụ nữ trong ngực mình, ngay sau đó cưng chiều nhéo nhẹ cái mũi của cô!
Tô Úy thấy bàn tay anh hơi lạnh, liền cởi một cái găng tay của mình ra cho anh! Nhìn thấy động tác của cô, Hạ Nam liền đeo lại găng tay cho cô, sau đó lấy chiếc áo khoác thật dày đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng nói, “Em đang không thoải mái, đừng để bị cảm lạnh!”
Tô Úy cong môi, đeo lại găng tay rồi nắm thật chặt lấy tay anh!
Hạ Nam cúi đầu nhìn người phụ nữ giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, dịu dàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn!
Đời này có em là đủ hạnh phúc rồi! Những lời này chính là suy nghĩ trong lòng anh lúc này!
Đèn ne ông chiếu xuống căn phòng nhỏ, trên giường gạch trong góc phòng có hai người đang ôm nhau ngủ, kề nhau thật sát, cảnh tượng ấy có biết bao hài hòa và ấm áp!
“Ưm....” âm thanh tinh tế nhẹ nhàng của con gái vang lên trong không gian yên tĩnh!
“Bảo bối, em làm sa vậy?” Vì Hạ Nam ngủ không sâu giấc nên nghe chỉ nghe một tiếng động nhỏ đã phát hiện ra, mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ trong ngực trở nên trắng bệch.
“Em đau....” Tô Úy vẫn nhắm mắt kêu đau.
Hạ Nam thấy trên trán cô rịn ra mồ hôi lạnh, đặt tay lên thì thấy không có sốt, lúc này mới hơi yên tâm!
“Em đau....”
Nghe thế một tiếng, Hạ Nam mới phát hiện hai tay đặt dưới chăn của Tô Úy đang ôm chặt bụng mình, anh đặt tay của mình lên tay cô thì thấy tay cô lạnh ngắt! Kéo tay cô lên đặt trước ngực mình, sau đó nắm thật chặt tay cô!
“Em đau...!” Tô Úy chạm được đến hơi ấm, đôi tay cũng không giãy giụa, chỉ là trong miệng vẫn tiếp tục kêu đau, mắt khép chặt!
Một tay Hạ Nam nắm thật chặt tay cô, một tay còn lại xoa bụng cho cô, đôi mắt vẫn không quên nhìn kĩ mặt cô, thấy vẻ khổ sở trên mặt cũng đã giảm bớt!
“Em rất đâu....” cảm thấy trên bụng có lực êm ái xoa nhẹ, Tô Úy từ từ mở hai mắt ra, ánh đèn khiến cô nheo mắt lại, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, cô cười yếu ớt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ! Cô thật sự không biết phải làm sao để nói cho anh biết, giống như cô đã tới cái kia, hình như là đau bụng kinh, nhưng cô không mang băng vệ sinh theo, mà bây giờ cô....
“Bảo bối, em làm sao vậy, có khá hơn chút nào không, có muốn anh đưa em đến bệnh viện không?” Trong lúc nói chuyện, Hạ Nam vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.
Tô Úy rút bàn tay đang bị anh nắm chặt trước ngực đi đến chỗ bụng mình, bắt được bàn tay đang xoa bụng mình!
Hạ Nam chú ý đến bàn tay đang bị cô nắm chặt, nhìn cô ý dò hỏi, chỉ thấy khuôn mặt Tô Úy vì đau bụng mà trở nên tái nhợt bây giờ lại đỏ ửng như quả cà chua, sau đó lí nhí nói, “Hình như em bị cái đó rồi, nhưng mà em lại không mang băng vệ sinh!”
Cho dù là âm thanh rất nhỏ, nhưng Hạ Nam vẫn nghe được rõ, đầu tiên là run sợ một hồi, ngay sau đó đứng dậy mặc quần áo, mấy phút sau liền đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Tô Úy nhìn cửa chăm chú, chớp chớp đôi mắt trong suốt.
Mười mấy phút sau, Hạ Nam liền cầm mấy gói băng vệ sinh được gõi kĩ trong túi đen trở về ném ở trên bàn, đang muốn nói cái gì đó, chợt nghe thấy tiễng gõ cửa thùng thùng thùng, bên ngoài còn có âm thanh gào thét!
Tô Úy nghe mấy người bên ngoài nói mình là cảnh sát, muốn....
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đang mất tự nhiên trước mặt, lại nhìn mấy gói băng vệ sinh trên bàn, khóe miệng giật giật!
“Cái đó, không có gì đâu, anh ra nói chuyện với bọn họ một chút, em cứ lo cho mình đi!” Chỉ nháy mắt sau, Hạ Nam liền khôi phục vẻ mặt tự nhiên, nói xong liền quay người đi ra ngoài! Mà Hạ Nam sau khi quay đi mặt liền hiện lên mấy vạch đen, một người chưa bao giờ thiếu tiền như anh lại còn phải đi làm cướp, cự nhiên còn là cướp.......
Nếu như bị mấy người bạn tốt biết được bọn họ còn không cười ngất ra à!
Người đàn ông này, có muốn khoa trương hơn nữa không, không mang tiền thì trực tiếp đi cướp, cái này với thổ phỉ có gì khác nhau không?
Nhưng nhìn mấy gói băng vệ sinh trên bàn, cô đột nhiên cười ra tiếng! Bỗng nhiên cô phát hiện ra người đàn ông này cũng có lúc đáng yêu như vậy!
Tô Úy thay xong quần áo, liền chạy tới đồn cảnh sát! Nhưng chỉ vì mấy túi băng vệ sinh mà phải đến đồn cảnh sát sao? Cô không biết là Hạ Nam còn đánh thương đội trưởng đội an ninh!
Trong đồn cảnh sát, Tô Úy theo một viên cảnh sát mặc đồng phục đi đến cuối hành lang, có lẽ là do trời đã tối, trên hành lang trừ cô và vị cảnh sát kia không còn bất kì người nào qua lại, ngay cả khi cô ngó qua mấy phòng làm việc cũng không hề có ai!
Trong phòng thẩm vấn, Hạ Nam lạnh lùng ôm ngực ngồi đó, dù là hai viên cảnh sát trước mặt có hỏi thế nào, anh cũng không thèm mở miệng, nhưng chỉ cần có người hiểu anh một chút ở đây liền biết ngay anh bây giờ sắp không nhịn được nữa rồi! Chỉ thấy tròng mắt đen của anh ngày càng trở nên lạnh lẽo, bàn tay ôm trước ngực đang nắm thật chặt, bởi vì tức giận mà nổi cả gân xanh, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng!
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng thẩm vẫn đột nhiên mở ra, một viên cảnh sát nói nhỏ với một trong hai người đang thẩm vẫn anh, chỉ thấy viên cảnh sát kia vội đứng dậy tươi cười cung kính nói qua, “Thật xin lỗi, anh có thể đi, tôi sẽ đưa anh ra ngoài!: Đồn trưởng đồn cảnh sát vừa gọi điện đến yêu cầu họ thả người, bọn họ còn dám không thả sao? Chắc hẳn đây là một đại nhân vật! Nhưng là đại nhân vật này cũng quá khác người đi.... ......!
Hạ Nam đứng dậy, không quay đầu đi thẳng ra ngoài, lưu lại mấy người quay ra nhìn nhau.
Đi ra đến cửa liền dừng bước, bởi anh thấy bóng người nhỏ bé đang đứng bên kia hành lang, áo khoác lông vũ màu trắng khoác bên ngoài càng tôn lên vóc người mỹ lệ của cô!
“CHúng ta về thôi!” Tô Úy đang muốn hỏi anh sao rồi, Hạ Nam liền ôm bả vai của cô đi ra ngoài!
Tô Úy chớp chớp mắt, ngay sau đó liền sáng tỏ!
Ban đêm, Hạ Nam ôm cô đi trên mặt đất lạnh lẽo, bóng hai người dưới ánh đèn mà hắt lại trên đường tạo nên một hình ảnh đẹp!
Hạ Nam núp trong ngực anh nhìn lên cái người cao hơn mình cả một cái đầu, cười tủm tỉm, ngay sau đó cười lớn ra tiếng
Nghe được tiếng cười, Hạ Nam cúi đầu dịu dàng nhìn người phụ nữ trong ngực mình, ngay sau đó cưng chiều nhéo nhẹ cái mũi của cô!
Tô Úy thấy bàn tay anh hơi lạnh, liền cởi một cái găng tay của mình ra cho anh! Nhìn thấy động tác của cô, Hạ Nam liền đeo lại găng tay cho cô, sau đó lấy chiếc áo khoác thật dày đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng nói, “Em đang không thoải mái, đừng để bị cảm lạnh!”
Tô Úy cong môi, đeo lại găng tay rồi nắm thật chặt lấy tay anh!
Hạ Nam cúi đầu nhìn người phụ nữ giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, dịu dàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn!
Đời này có em là đủ hạnh phúc rồi! Những lời này chính là suy nghĩ trong lòng anh lúc này!
/138
|