Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Chương 135: Chương 101.2

/464


Tô Tuyết mặc quần áo tử tế từ trong phòng tắm đi ra, trở về phòng thì có thể nghe được tiếng động ở phòng bên.

Cô ta quả thật là người dư thừa.

Vẫn ở lại trong nhà người khác như vậy, vì muốn có người đàn ông có thể dựa vào, không bằng dựa vào bản thân làm việc.

Bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc, trong gian phòng bên cạnh một mảnh kiều diễm ướt át.

Giang Dĩ Mạch sớm đã không chịu nổi sự đòi lấy vô độ của anh: "Ngày mai em còn muốn đến bệnh viện, anh bình thường là được... Ưm..."

"Bà xã, anh yêu em..." Giữa răng môi giao nhau, giọng Mộ Thiên Thần khàn khàn nói, cầm ngón tay mảnh khảnh của Giang Dĩ Mạch, mười ngón giao nhau, giống như hai người yêu, triền miên khắc sâu.

Sáng ngày hôm sau, mặt trời chói chang từ cửa sổ chiếu vào, cả căn phòng sáng ngời khác thường.

Lúc này Giang Dĩ Mạch mới toàn thân đau nhức rời giường, mỗi ngày đều lăn qua lăn lại như vậy, sớm muộn gì cũng bị anh hành hạ đến chết.

Ánh sáng mãnh liệt chiếu xuống, Giang Dĩ Mạch cúi đầu nhìn bụng vẫn bằng phẳng như cũ, nhẹ nhàng sờ, lầm bầm lầu bầu: "Bảo Bảo, con chừng nào thì mới bằng lòng từ trên trời rơi xuống? Mẹ luôn một mực chờ con!"

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng ngắt lời Giang Dĩ Mạch đang lầm bầm lầu bầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộ Thiên Thần đứng ở trong phòng mở to miệng: "Sao anh ở nhà?"

Mộ Thiên Thần đi qua ngồi ở bên cạnh Giang Dĩ Mạch, bàn tay to thon dài nhẹ nhàng đặt ở trên bụng Giang Dĩ Mạch, nói với bụng bằng phẳng của cô: "Bảo Bảo, con nhanh xuống đây, đừng làm cho mẹ con sốt ruột chờ!"

Giang Dĩ Mạch không nhịn được nở nụ cười: "Em còn chưa mang thai."

"Anh biết, chào hỏi con chúng ta trước thôi." Mộ Thiên Thần cũng cười, nhìn ánh mắt của cô dịu dàng như muốn chảy ra nước.

"Nếu cả đời này em không sinh được làm sao bây giờ?" Giang Dĩ Mạch nghiêm túc hỏi, đáy mắt chợt lóe lên lo lắng vẫn bị Mộ Thiên Thần tóm tắt cả.

"Đúng lúc, chúng ta có thể cả đời sống trong thế giới hai người."

"Em nói nghiêm túc với anh!"

Mộ Thiên Thần hàm chứa cười, đứng đắn vài phần: "Chúng ta có thể nhận con nuôi."

"Anh thật không ngại em không sinh con được?"

Mộ Thiên Thần vuốt tóc của cô: "Em muốn anh nói thế nào mới bằng lòng tin tưởng anh? Nếu không anh đến bệnh viện làm giải phẫu triệt sản..."

Giang Dĩ Mạch tức giận đến đánh anh một cái: "Không được nói bậy!"

"Anh biết em không nỡ." Mộ Thiên Thần nâng mặt cô lên, cho cô một nụ hôn sâu.

Giang Dĩ Mạch bị hôn đến không thở nổi, hơn nữa ngày thuận khí, mới nhớ tới hỏi: "Đúng rồi, sao hôm nay anh không đến công ty?"

"Hôm nay anh không có chuyện gì, đúng lúc có thể đi bệnh viện cùng em." Mộ Thiên Thần ôm cô nói.

Công ty lớn như vậy, làm sao có thể sẽ không có việc gì.

Giang Dĩ Mạch đột nhiên dùng sức đẩy Mộ Thiên Thần ngã ở trên giường lớn, cúi người đặt ở trên người anh, mặt gối lên lồng ngực rắn chắc của anh: "Ông xã, anh thật tốt với em."

"Ông xã không tốt với bà xã thì đối tốt với ai?" Mộ Thiên Thần đột nhiên xoay người đè Giang Dĩ Mạch ở dưới thân, môi hôn cái mũi của cô: "Chẳng lẽ em thực sự hy vọng anh đối tốt với người phụ nữ khác?"

"Nếu anh dám đối tốt với người phụ nữ khác, em liền cho anh đội nón xanh, biến anh thành rùa lông xanh!" Giang Dĩ Mạch nói.

"Không phải em vẫn thích xúi giục người phụ nữ khác đến quyến rũ ông xã em sao?"

"Nào có, là các cô ta không an phận, vì em tuyệt đối tin tưởng anh sẽ không phản bội em mới cố ý nói như vậy." Giang Dĩ Mạch ôm cổ Mộ Thiên Thần: "Anh xem em tin tưởng anh bao nhiêu!"

"Em tin tưởng anh

/464

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status