Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Chương 146: Ngoại Truyện 3

/464


Editor: heisall

Lúc Mộ Viêm Huyên tỉnh lại lần nữa, thì nhìn thấy An Ninh ngồi ở trên ghế, tay đang vuốt con dao gọt trái cây.

An Ninh thấy anh tỉnh, liền cầm dao gọt trái cây đi đến gần: "Anh đã tỉnh!"

Mộ Viêm Huyên mới vừa muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay chân của mình không thể động đậy, toàn thân đều bị dây thừng trói chặt.

"Anh nói mau, anh là ai? Chạy tới nhà của tôi làm gì?" An Ninh nghiêm túc hỏi: "Còn gạt tôi cái gì mà sống không quá ba tháng, thật sự coi tôi là kẻ ngu hả!"

"Chị à, em sợ." Vẻ mặt Mộ Viêm Huyên khờ dại u mê, giống như một đứa bé, vô tội nói.

An Ninh ngẩn ra: "Anh giả bộ cái gì chứ, ai là chị của anh?"

"Chị, em xin lỗi, chị đừng đánh em có được không? Em biết em sai rồi, sau này em nhất định sẽ nghe lời." Giọng điệu nói chuyện của Mộ Viêm Huyên giống như một đứa trẻ ba tuổi.

"Này, anh đang giả vờ hay thiệt đó?" An Ninh có chút khẩn trương đến gần: "Không sao chứ?"

"Chị ơi, em sợ, chị đừng đánh em...em sẽ nghe lời mà." Mộ Viêm Huyên nhìn con dao gọt trái cây trong tay An Ninh, tội nghiệp nói.

An Ninh liếc nhìn con dao gọt trái cây trong tay mình, vội vàng để qua một bên: "Anh làm sao vậy? Sao lại nói chuyện kỳ quái như thế?"

"Chị, em thật sự rất khó chịu. . . . . ." Mộ Viêm Huyên lắc người một cái, nhưng trên người bị sợi dây trói chặt, không thể động đậy.

"Này, rốt cuộc thì anh thế nào? Chẳng lẽ là đầu óc anh đã bị tôi đánh hỏng rồi?" An Ninh khẩn trương hỏi.

"Chị, em khó chịu quá. . . . . ."

"Được được, bây giờ tôi sẽ cởi trói giúp anh." An Ninh vội vàng giúp anh cởi dây: "Anh biết nhà anh ở đâu không? Anh tên là gì, tôi đưa anh về."

Mộ Viêm Huyên nhìn sợi dây trên người đã được cởi, trong mắt lóe lên một tia sáng.

"Em không biết." Mộ Viêm Huyên khờ dại lắc đầu một cái: "Chị, chị là chị của em sao?"

"Tôi. . . . . ."

"Chị là chị của em có đúng không?" Mộ Viêm Huyên ngây thơ hỏi, sau đó ngốc nghếch ôm lấy An Ninh: "Chị, chị thật là xinh đẹp."

"Này, buông ra!" An Ninh dùng sức tránh khỏi lồng ngực của Mộ Viêm Huyên.

Gương mặt của Mộ Viêm Huyên tỏ vẻ ủy khuất, lã chã chực khóc: "Chị không thích em sao?"

"Anh bị ngốc thật sao?" An Ninh nhìn vẻ ngây ngô ngốc nghếch của Mộ Viêm Huyên, lập tức cũng hoảng hồn.

Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ đánh anh ta ngất xỉu mà thôi, không nghĩ tới khi anh ta tỉnh lại liền trở nên ngốc nghếch.

An Ninh lo lắng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Trước mắt anh cứ ở chỗ này chờ tôi một lúc, tôi sẽ trở lại ngay."

"Chị, chị định đi đâu?"

"Tôi sẽ trở lại ngay thôi." An Ninh vội vã chạy ra ngoài.

Mộ Viêm Huyên nhìn xuyên qua cửa sổ của căn phòng, thấy bóng dáng An Ninh vội vã chạy xa, bên khóe môi kéo ra một nụ cười tà mị.

Nhớ năm đó cha cũng giả bộ ngu ngu ngốc ngốc như vậy mới lừa gạt được mẹ, hôm nay không ngờ mình cũng dùng tới cách này.

Mộ Viêm Huyên cười mờ ám hai cái, lúc này mới ngẩng đầu quan sát căn phòng nhoe hẹp mà đơn giản.

Trên vách tường màu trắng dán mấy tờ áp phích phim hoạt hình, trang trí rất đơn giản, không có gì dư thừa, hơn nữa căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.

Trên tủ để một tấm hình, chắc là ảnh An Ninh chụp chung với cha mẹ cô.

Đôi vợ chồng trung niên thoạt nhìn rất hiền từ, An Ninh đứng ở giữa cha mẹ, cười rất hạnh phúc.

Mộ Viêm Huyên phát hiện, ở trong hình An Ninh cười rất ngây thơ vui vẻ, mà người thật lại ít đi vài phần ngây thơ vui vẻ này, hình như giữa hai lông mày nhiều hơn một phần sầu lo.

Rất nhanh, An Ninh đã cầm quần áo đẩy cửa đi vào: "Anh hãy mặc quần áo vào trước, đây là tôi lấy từ nhà hàng xóm, anh mặc tạm đi."

Mộ Viêm Huyên nhìn An Ninh lấy ra một bộ quần áo cũ, thì không muốn mặc một chút nào.

"Anh mau mặc vào đi, sau đó tôi dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra một chút."

"Em không có bệnh!" Mộ Viêm Huyên tính tình trẻ con nói.

"Tôi không nói anh có bệnh, lúc trước tôi không cẩn thận đánh anh bị thương, tôi dẫn anh đến bệnh viện xử lý vết thương trên đầu một chút." Thuận tiện kiểm tra thử đầu có vấn đề gì hay không.

"À."

Mộ Viêm Huyên đưa tay cởi ga giường ở ngang hông ra, mặt An Ninh nhất thời đỏ lên, xoay người cứng ngắc đi ra ngoài.

Nhìn An Ninh rời phòng, Mộ Viêm Huyên cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể trần trụi của mình, nở nụ cười nham hiểm.

Nhìn thấy túi xách để trên đầu tủ, Mộ Viêm Huyên mở túi ra, tìm kiếm ở bên trong.

Rốt cuộc, từ bên trong lấy ra một cái điện thoại di động cũ rẻ tiền.

Gọi điện thoại bảo trợ lý tới đón mình.

Đột nhiên lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ số điện thoại của trợ lý là bao nhiêu.

Hơn nữa cũng không biết bây giờ mình đang ở địa phương nào.

Trả điện thoại di động trở về chỗ cũ, mặc quần áo đàng hoàng.

*

Trong hành lang bệnh viện, Mộ Viêm Huyên tự chơi một mình rất vui vẻ.

An Ninh đi theo bác sĩ vào phòng làm việc, không quên nói với Mộ Viêm Huyên: "Một mình anh ở chỗ này chơi, không nên chạy loạn."

"Dạ!" Mộ Viêm Huyên nghe lời đáp.

Trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn tấm phim cùng với kết quả kiểm tra của Mộ Viêm Huyên một chút: "Căn cứ vào kết quả kiểm tra, đầu anh ta bị chấn động mạnh dẫn đến chấn thương


/464

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status