Nếu như một lần nữa nghe được những lời dơ bẩn sắc bén đó từ trong miệng của bà, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, cũng không biết còn có thể chịu đựng được hay không, nhấc chân tránh ra, cái gì đều không làm.
Mạc Như Khanh kịch liệt run rẩy, lỡ miệng kêu lên: "con đứng lại đó cho mẹ! !"
Lồng ngực bà kịch liệt phập phòng, mang theo tức giận cùng đau nhức, thậm chí nhìn bóng lưng của anh cũng thấy được sự e ngại cùng cực đoan! Bà biết anh xoay người tránh đi, là muốn tiếp tục ở cùng một chổ với Lan Khê!
Nó rõ ràng là tới đàm phán với bà, lại không kịp chờ đã chạy về bên bên cạnh cô ta! Bọn họ ở chung một chỗ triền miên thân thiết khiến Mạc Như Khanh chỉ cần nghĩ đến liền không nhịn được nhắm mắt lại, muốn ngất đi.
"Được rồi mẹ sẽ không nói thêm gì nữa, con trở lại, ngồi xuống đi " Mạc Như Khanh hết sức áp chế hơi thở run run của mình cất giọng nói, tay để cùng một chỗ khẽ run, "Muốn mẹ không gặp nó, không vạch trần nó, cũng có thể —— mẹ sẽ tìm cớ tới đón nó trở về cùng. Con ở lại xử lý chuyện của công ty, chờ xử lý xong rồi con hãy về nước, trở về nước rồi mẹ sẽ không bao giờ nữa cho phép các con đơn độc ở chung một chỗ nữa! Các con đừng mơ tưởng sẽ có cơ hội ở gần nhau nữa! !"
Gương mặt bà đỏ lên, ánh mắt của Mạc như Khanh bén nhọn vô cùng lạnh lùng, giọng nói khàn khàn, âm thầm quan sát anh: "Trước kia là do mẹ sơ sót, không nhận ra được con bé đó đối với con là loại tình cảm không đứng đắn, mẹ thấy nó cũng đáng thương, nên nó làm việc xấu gì mẹ cũng không so đo với nó làm gì, thật không ngờ nó lại chạy khắp nơi tìm con! ! . . . . . . Sớm biết như vậy lúc nó bắt đầu kề cận con thì mẹ đã đề phòng chuyện hoang đường như hôm nay cũng sẽ không xảy ra! Tốt lắm, mẹ thật sự không ngờ tới." ( thiếm à con thiếm đi dụ dổ khê khê nhà ta trước đấy, thiếm đừng có mà ở đó tự sướng nữa >_<")
Bà nghĩ đây là cách tốt nhất rồi.
Giơ tay lên xoa xoa mi tâm, Mạc Như Khanh tiếp tục nói: " đặt thêm một vé máy bay nữa, ngày mốt mẹ cùng nó trở về, mẹ sẽ để cho nó chút mặt mũi không vạch mặt nó nữa, con tới nói với nó. . . . . ."
"Mẹ lầm rồi."
Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo chút lạnh lùng, chậm rãi nói rõ từng chữ, cắt ngang kế sách cùng suy nghĩ của bà.
Ánh mắt Mộ Yến Thần sắc lạnh như băng, ưu nhã xoay người trừng mắt nhìn thân thể khẽ cứng ngắc bà, lặp lại thêm một lần nữa: "Mẹ, mẹ lầm rồi."
Bả vai Mạc Như Khanh siết lại, hô hấp cũng bắt đầu không yên.
Chậm rãi đem hai cánh tay đặt lên ghế sofa, ánh mắt anh trở nên nặng nề, mím chặt môi mỏng lộ ra sát khí, chậm rãi lên tiếng: "con không có ý định để cho em ấy trở về nước ngay bây giờ, càng không có ý định cùng em ấy tách ra. Hôm nay con đến tìm mẹ là muốn nói cho mẹ biết quan hệ của chúng con thật sự giống như những gì mẹ thấy, hơn nữa, con yêu em ấy —— con cũng không muốn buông tay em ấy ra."
Trong lòng anh cũng rất băn khoăn, cũng rất dao động.
Nếu như có thể, có thể dừng yêu cô. . . . . . Anh cũng sẽ không để cho mình phải gánh cái tội ác nhếch nhác ấy.
Khóe miệng xinh đẹp liền nở một nụ cười châm chọc, mê hoặc đến bức người, Mộ Yến Thần tiếp tục nói: "Còn một việc mẹ bị nhầm lẫn nữa, về sau nhớ đính chính lại —— không nên nói em ấy không hiểu chuyện, bởi vì người không hiểu chuyện chính con, là con yêu em ấy trước, cho nên về sau, dù không thể ở cùng nhau, cũng là Mộ Yến Thần có lỗi với em ấy . . . . . ."
Đột nhiên. " chát! !" Một cái tát thô bạo đánh lên khuôn mặt anh tuấn của anh.
Thanh âm của Mộ Yến Thần bị cắt ngang, gương mặt tuấn tú lệch qua một bên.
Đau rát truyền đến, giống như đã chờ đợi rất lâu, rốt cuộc cũng bị đánh một cái đau như vậy, Mộ Yến Thần cũng không cảm thấy đột ngột. Một tát này, anh chờ rất lâu rồi.
Hai mắt Mạc Như Khanh khiếp sợ cùng tức giận, tay run run, một phần do dùng sức quá mạnh, một phần là vì bà không thể nào ngừng run được, bà suýt nữa bị lời nói làm điên đảo Càn Khôn hủy thiên diệt địa của con trai mình bức đến mức muốn ngất xĩu ! !
Yêu.
Nó trơ mắt ở trước mặt bà nói, nó yêu con bé đó, nó yêu Lan Khê! !
Quan hệ máu mủ ruột thịt liền lóe lên, sôi trào, lông mi của Mạc Như Khanh kịch liệt run rẩy, rũ xuống, lấy hai tay bụm miệng lại.
Sờ sờ khóe miệng, rất đau, làm cho đại não trống rỗng không còn suy nghĩ được gì nữa.
Trên gương mặt tuấn tú liền nổi lên năm dấu tay rất rỏ ràng, Mộ Yến Thần trừng mắt, đứng dậy, cố kìm chế nói : "Cho nên mẹ trở về trước đi—— cho con chút thời gian xử lý chuyện này, nghĩ xong con sẽ trả lời chắc chắn cho mẹ."
Cổ họng Mạc Như Khanh cứng lại khiếp sợ không nói thành lời, đợi đến khi anh sắp đi tới cửa thì mới đè được chua xót ở trong lòng xuống!.
"Chẳng lẽ con muốn đem chuyện này về thành phố C, làm Minh Thăng biết nhà mình có một đôi nam nữ loạn Luân? ! !" Toàn thân bà phát run, cố nén nước mắt nói với anh một câu.
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần dừng ở cửa.
". . . . . . Nếu không được thành toàn thì cũng không biết được?" Hai tay *** túi quần, anh khàn khàn nói một câu.
Anh quay lưng lại nên không thể nhìn thấy được ánh mắt của anh, chỉ có thể theo âm thầm suy đoán tâm tình của anh, vô cùng tuyệt vọng.
Mạc Như Khanh kịch liệt run rẩy, lỡ miệng kêu lên: "con đứng lại đó cho mẹ! !"
Lồng ngực bà kịch liệt phập phòng, mang theo tức giận cùng đau nhức, thậm chí nhìn bóng lưng của anh cũng thấy được sự e ngại cùng cực đoan! Bà biết anh xoay người tránh đi, là muốn tiếp tục ở cùng một chổ với Lan Khê!
Nó rõ ràng là tới đàm phán với bà, lại không kịp chờ đã chạy về bên bên cạnh cô ta! Bọn họ ở chung một chỗ triền miên thân thiết khiến Mạc Như Khanh chỉ cần nghĩ đến liền không nhịn được nhắm mắt lại, muốn ngất đi.
"Được rồi mẹ sẽ không nói thêm gì nữa, con trở lại, ngồi xuống đi " Mạc Như Khanh hết sức áp chế hơi thở run run của mình cất giọng nói, tay để cùng một chỗ khẽ run, "Muốn mẹ không gặp nó, không vạch trần nó, cũng có thể —— mẹ sẽ tìm cớ tới đón nó trở về cùng. Con ở lại xử lý chuyện của công ty, chờ xử lý xong rồi con hãy về nước, trở về nước rồi mẹ sẽ không bao giờ nữa cho phép các con đơn độc ở chung một chỗ nữa! Các con đừng mơ tưởng sẽ có cơ hội ở gần nhau nữa! !"
Gương mặt bà đỏ lên, ánh mắt của Mạc như Khanh bén nhọn vô cùng lạnh lùng, giọng nói khàn khàn, âm thầm quan sát anh: "Trước kia là do mẹ sơ sót, không nhận ra được con bé đó đối với con là loại tình cảm không đứng đắn, mẹ thấy nó cũng đáng thương, nên nó làm việc xấu gì mẹ cũng không so đo với nó làm gì, thật không ngờ nó lại chạy khắp nơi tìm con! ! . . . . . . Sớm biết như vậy lúc nó bắt đầu kề cận con thì mẹ đã đề phòng chuyện hoang đường như hôm nay cũng sẽ không xảy ra! Tốt lắm, mẹ thật sự không ngờ tới." ( thiếm à con thiếm đi dụ dổ khê khê nhà ta trước đấy, thiếm đừng có mà ở đó tự sướng nữa >_<")
Bà nghĩ đây là cách tốt nhất rồi.
Giơ tay lên xoa xoa mi tâm, Mạc Như Khanh tiếp tục nói: " đặt thêm một vé máy bay nữa, ngày mốt mẹ cùng nó trở về, mẹ sẽ để cho nó chút mặt mũi không vạch mặt nó nữa, con tới nói với nó. . . . . ."
"Mẹ lầm rồi."
Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo chút lạnh lùng, chậm rãi nói rõ từng chữ, cắt ngang kế sách cùng suy nghĩ của bà.
Ánh mắt Mộ Yến Thần sắc lạnh như băng, ưu nhã xoay người trừng mắt nhìn thân thể khẽ cứng ngắc bà, lặp lại thêm một lần nữa: "Mẹ, mẹ lầm rồi."
Bả vai Mạc Như Khanh siết lại, hô hấp cũng bắt đầu không yên.
Chậm rãi đem hai cánh tay đặt lên ghế sofa, ánh mắt anh trở nên nặng nề, mím chặt môi mỏng lộ ra sát khí, chậm rãi lên tiếng: "con không có ý định để cho em ấy trở về nước ngay bây giờ, càng không có ý định cùng em ấy tách ra. Hôm nay con đến tìm mẹ là muốn nói cho mẹ biết quan hệ của chúng con thật sự giống như những gì mẹ thấy, hơn nữa, con yêu em ấy —— con cũng không muốn buông tay em ấy ra."
Trong lòng anh cũng rất băn khoăn, cũng rất dao động.
Nếu như có thể, có thể dừng yêu cô. . . . . . Anh cũng sẽ không để cho mình phải gánh cái tội ác nhếch nhác ấy.
Khóe miệng xinh đẹp liền nở một nụ cười châm chọc, mê hoặc đến bức người, Mộ Yến Thần tiếp tục nói: "Còn một việc mẹ bị nhầm lẫn nữa, về sau nhớ đính chính lại —— không nên nói em ấy không hiểu chuyện, bởi vì người không hiểu chuyện chính con, là con yêu em ấy trước, cho nên về sau, dù không thể ở cùng nhau, cũng là Mộ Yến Thần có lỗi với em ấy . . . . . ."
Đột nhiên. " chát! !" Một cái tát thô bạo đánh lên khuôn mặt anh tuấn của anh.
Thanh âm của Mộ Yến Thần bị cắt ngang, gương mặt tuấn tú lệch qua một bên.
Đau rát truyền đến, giống như đã chờ đợi rất lâu, rốt cuộc cũng bị đánh một cái đau như vậy, Mộ Yến Thần cũng không cảm thấy đột ngột. Một tát này, anh chờ rất lâu rồi.
Hai mắt Mạc Như Khanh khiếp sợ cùng tức giận, tay run run, một phần do dùng sức quá mạnh, một phần là vì bà không thể nào ngừng run được, bà suýt nữa bị lời nói làm điên đảo Càn Khôn hủy thiên diệt địa của con trai mình bức đến mức muốn ngất xĩu ! !
Yêu.
Nó trơ mắt ở trước mặt bà nói, nó yêu con bé đó, nó yêu Lan Khê! !
Quan hệ máu mủ ruột thịt liền lóe lên, sôi trào, lông mi của Mạc Như Khanh kịch liệt run rẩy, rũ xuống, lấy hai tay bụm miệng lại.
Sờ sờ khóe miệng, rất đau, làm cho đại não trống rỗng không còn suy nghĩ được gì nữa.
Trên gương mặt tuấn tú liền nổi lên năm dấu tay rất rỏ ràng, Mộ Yến Thần trừng mắt, đứng dậy, cố kìm chế nói : "Cho nên mẹ trở về trước đi—— cho con chút thời gian xử lý chuyện này, nghĩ xong con sẽ trả lời chắc chắn cho mẹ."
Cổ họng Mạc Như Khanh cứng lại khiếp sợ không nói thành lời, đợi đến khi anh sắp đi tới cửa thì mới đè được chua xót ở trong lòng xuống!.
"Chẳng lẽ con muốn đem chuyện này về thành phố C, làm Minh Thăng biết nhà mình có một đôi nam nữ loạn Luân? ! !" Toàn thân bà phát run, cố nén nước mắt nói với anh một câu.
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần dừng ở cửa.
". . . . . . Nếu không được thành toàn thì cũng không biết được?" Hai tay *** túi quần, anh khàn khàn nói một câu.
Anh quay lưng lại nên không thể nhìn thấy được ánh mắt của anh, chỉ có thể theo âm thầm suy đoán tâm tình của anh, vô cùng tuyệt vọng.
/362
|