"Ba làm sao thế?"
Trương tẩu đang dọn dẹp tàn cuộc, ánh mắt đầy phức tạp, không nhìn cô, động tác càng nhanh hơn.
Lan Khê cau mày: " dì Trương. . . . . ."
Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần đứng dậy, đi tới nhẹ nhàng lau mặt cô, cúi đầu dán lên trán của cô, nói thật nhỏ: "Lên lầu nghỉ ngơi trước đi, muốn ăn cái gì thì nói cho anh biết, anh đem lên phòng cho em."
Lan Khê do dự: ". . . . . ."
Bàn tay nhẹ nhàng giữ chặt gáy của cô, lần vào trong mấy sợi tóc của cô: "Nghe lời."
Anh khàn giọng dịu dàng nói, như là một loại độc dược có thể làm mê hoặc lòng ngườii.
Cuối cùng Lan Khê cũng gật đầu một cái, mắt quét qua cái chén bị bể ở dưới bàn, nghi ngờ ở trong lòng càng lúc càng tăng, nhưng được anh dịu dàng đối đãi nên tất cả phòng bị đều mất hết.
Một mình đi ra phòng khách, lúc này Mạc Như Khanh đã xử lý tốt tất cả mọi việc, cố kìm chế tâm tình từ trên lầu đi xuống.
Thấy Mộ Yến Thần, hốc mắt bà nhất thời đỏ lên.
"Con hài lòng hả dạ chưa?" Bà chậm rãi đi tới chổ Mộ Yến Thần ngước mặt lên nhìn anh nói.
"Con là nghe không ra ý tứ trong lời nói của mẹ sao? Yến Thần, mẹ đã nói với con trong khoảng thời gian này không nên nói chuyện này, mẹ muốn tách các con ra nên con liền dùng cách của mình không thèm nghe lời mẹ, phản kháng với mẹ, mẹ có nói sai không? Các con công khai trở về nhà, thân mật không hề che giấu! Các con ở dưới mắt của mẹ, để cho mẹ trơ mắt nhìn các con loạn luân còn chưa đủ, bây giờ còn muốn liên lụy đến cha con!" Mạc Như Khanh hết sức kìm chế âm thanh nói chuyện với anh, trong mắt tràn đầy nước mắt biểu hiện sự tức giận của bà, "Yến Thần con hãy nghe cho kỹ, con muốn che chở cho Lan khê, mẹ cũng muốn che chở cho chồng mẹ, hoặc là con lùi một bước để qua hết năm nay, hoặc là không ai được tốt hết, cả nhà chúng ta canh giữ trước giường bệnh của ông ấy nhìn xem ông ấy có thể hay không chịu đựng nổi tin tức này! !"
Tiếng cãi vả quá lớn, làm cho Trương tẩu đang don dẹp trong phòng ăn không khỏi hết hồn.
"Phu nhân. . . . . ." Bà lo lắng kêu lên.
"Bà đừng tới đây, không phải việc của bà!" Mạc Như Khanh rầy một tiếng, hốc mắt càng đỏ hơn, không nhịn được nữa cả người liền run lên.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần lưu lại trên mặt bà mấy giây, chỉ chốc lát sau môi mỏng khẽ mở, khàn khàn giọng nói: "Mẹ vì cái gì phải làm như thế này?"
Mạc Như Khanh nghẹn lời, mắt đẹp trợn to!
Khóe miệng nâng lên cười lạnh, giấu kín đau đớn, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh bước đến gần một bước, nói thật nhỏ: "Lúc ở Los Angeles làm sao lại có thể độc ác đem cô ấy từ bên cạnh con đi như vậy? Quay lại đây làm sao có thể không đợi con trở về liền đem cô ấy đi thêm lần nữa? Mẹ, trong lòng mẹ không thoải mái, chẳng lẽ lúc con nhìn mẹ làm những điều này, trong lòng sẽ thoải mái sao?"
Ánh mắt Mạc Như Khanh, đột nhiên run lên một cái!
Một quả đấm rất nhanh, lại một lần nữa bà cảm thấy được anh đối với em gái của mình không có chút để ý về tình cảm cố kỵ này mà còn hung hăng đánh thẳng tới đây, làm bà suýt nữa té xỉu, đè xuống khí lạnh cùng tức giận ở trong lòng, âm thanh chậm rãi: "Yến Thần, mẹ đã sớm nói chuyện này là các con có lỗi, dù nói thế nào thì cũng là các con sai! Mẹ sẽ nhìn xem, con muốn đấu với mẹ, vậy thì con nhớ cho kĩ, nếu như con cố gắng dùng cái cách lưới rách cá lớn chết để giải quyết vấn đề, mẹ sẽ làm cùng con! Đến lúc đó con đừng trách mẹ độc ác!"
Nói xong bà đi giày cao gót, mang theo trong ánh mắt một chút ướt át nhìn thoáng qua anh.
Đi được một nửa, bà lại dừng lại.
Xoay người, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm thân thể cao lớn rắn rỏi, không biết có bao nhiêu nữ nhân chịu vì nó mà không thèm để ý đến bất kỳ người đàn ông khác, lông mày nhẹ nhướn lên nói một câu: "Các con cũng không nên khỏi cửa, dù là ở trong nhà, người giúp việc ở trong nhà nhìn các con giống như đôi tình nhân đang thân mật nhất định cũng cảm thấy không bình thường, các con còn muốn đi ra ngoài, muốn người bên ngoài cũng nhìn thấy các con như vậy! Cho đến lúc này, con còn có thể ở chỗ này đòi mẹ thành toàn!"
Con mắt sắc đầy tơ máu, bà dừng đoạn cuối, đi tới trước mặt.
Mặt của Mộ yến thần, lạnh đến phát run.
Tòa nhà vô cùng to lớn, trống trải đến mức khiến người ta cảm thấy khí lạnh cũng thấm vào đến tận xương, ánh mắt của anh quét qua mặt ghế sa lon, nhớ tới ngày hôm đó, anh say rượu nên về đêm, lần đầu tiên thấy cô nằm ở trên ghế sofa chờ anh đến nổi ngủ quên mất, anh đã tận lực khống chế mình không nên có cảm tình với cô, nhưng trong bóng đêm mê ly đó cô vô cùng quyến rũ làm cho anh không tránh khỏi phải nhìn xuống.
Vì vậy sau tất cả, một vòng móc một vòng, cuối cùng, anh không thể khống chế được nữa.
Không đi lên lầu, anh ngồi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chống đỡ mi tâm cùng huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại.
***
Trong suốt ba ngày gần tết, bão tuyết mờ mịt bao trùm cả thành phố C.
Lan Khê đứng dưới nhà họ Kỷ, vừa bấm số điện thoại của kỷ Diêu vừa đứng dưới cửa sổ gọi tên của cô, chỉ trong chốc lát kỷ Diêu nhanh chóng mở cửa sổ nhô đầu ra ngoài, khuôn mặt vui mừng, gọi bà nội ở lầu dưới giúp cô mở cửa.
"Ở bên ngoài, tuyết vẫn còn rơi hả" Kỷ Diêu kinh ngạc nói, thấy khắp người cô đều là bông tuyết.
"Ừ, chỉ nhỏ thôi, mình thấy tuyết nhỏ nên mới dám tới đây!" Lan Khê vỗ vỗ tuyết ở trên người rồi đổi giày đi vào.
"Cậu gọi xe tới?"
"Không có, anh mình đến công ty, thuận đường nên chở mình theo!"
Lan Khê bước vào trong phòng khách chào hỏi mẹ Kỷ rồi nắm tay Kỷ Diêu chạy vào phòng cô, "Đúng rồi kỷ Diêu, có lần cậu nói với mình là anh cậu giúp mình mang số liệu phân tích cùng danh sách trúng tuyển của trường A về cho mình, bây giờ còn không?"
"Mẹ kiếp, cậu không phải chỉ vì cần sách nên mới đến tìm mình chứ?" Kỷ Diêu cau mày
.
"Cũng không phải,... " Lan Khê đỏ mặt, lấy một cái hộp ra đưa cho cô, "Đây là quà mình mua từ Los Angeles về cho cậu, sách của mình đâu?"
Kỷ Diêu cầm lấy cái hộp, bĩu môi: "mình không biết, anh mình không cho mình động vào nó, nói là muốn đích thân đưa cho cậu."
Mắt Lan Khê trừng lớn: "Hả?"
"Hả cái gì?" Kỷ Diêu rất vô tội, "rương để sách bị anh mình khóa lại rồi, anh ấy đợi cậu trở về đấy."
"Nhưng mình muốn lấy sách ngay, anh mình đang chờ ở bên ngoài !" Lan Khê cau mày.
"Không còn cách nào nữa, anh mình đi đến nhà bạn rồi, buổi trưa mới trở về, " kỷ Diêu ném cái hộp, tâm tình trở nên rất tốt, ngồi ở trên giường cười híp mắt nói, "Để anh cậu đến công ty đi, nói một tiếng với ba mẹ cậu buổi trưa cậu ở nhà lại nhà mình ăn cơm."
". . . . . ." Lan Khê do dự.
Do sáng sớm hôm nay cô cảm thấy không khí trong bữa sáng quá đè nén, nghe Mộ Yến Thần nói anh muốn đến công ty xử lý một số chuyện nên mới đi theo, trước khi đi Mộ Minh Thăng lại không ngừng giáo huấn cô, cô bỏ qua hết những lời nói khó nghe đó, ôm mấy quyển bài thi chạy lên xe Mộ Yến Thần.
Trong nhà chung đụng, cẩn thận, cô muốn ở cùng một chỗ với Mộ Yến Thần cũng không được, thật vất vả lắm mới được ra ngoài, cô làm sao có thể lãng phí thời gian ở nhà kỷ Diêu được chứ?
Lan Khê vẫn còn đang do dự, điện thoại trên tay liền vang lên.
Liếc mắt nhìn, là Mộ Yến Thần.
Cô đi tới đẩy ra cửa sổ ra, có chút mất mác, nghe anh hỏi trong điện thoại "Lấy được chưa" , cô im lặng để cho anh nói trước. Người thông minh như Mộ Yến Thần thấy cô im lặng không nói, cũng nín thở, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.
Ánh mắt thâm thúy tuấn dật nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt ở xa xa cùng chạm vào nhau.
"Hay là em ở lại đây đi, buổi chiều anh tới đón em về?" Mộ Yến Thần nhìn cô, dịu dàng nói.
Lan Khê kinh ngạc, ánh mắt mịt mờ nhìn bộ dạng tuấn tú của anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh, hay là chúng ta không trở về nhà nữa, chúng ta đến phòng trọ của anh đi, có được hay không?"
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần chợt sáng lên, không biến sắc, đưa mắt nhìn cô thật lâu.
Nụ cười sáng chói liền nở ra trên mặt xinh đẹp của cô, cô khoát khoát tay: "em nói đùa thôi, anh đừng cho là thật."
Trong lòng tràn đầy cảm giác mất mác, cô cũng biết sắp đến tết rồi, cô cùng Mộ Yến Thần làm sao có thể dưới mắt mọi người mà chơi mất tích chứ? Bọn họ phải giữ khoảng cách, cách một khoảng tuyết rơi mịt mờ, nói xa thì không xa, nhưng vẫn không có cách nào bỏ qua tất cả cố kỵ mà lại gần nhau.
"Anh nhớ buổi chiều đến đón em nha." Lan Khê cười ấm áp.
Đợi đến khi đóng cửa sổ lại, ánh mắt kỷ Diêu nhìn cô trở nên rất kỳ quái, chờ Lan Khê xoay người lại liền hỏi cô "Đang nhìn cái gì vậy?" , kỷ Diêu mới bĩu môi quay đầu lại, cảm tháy cô cùng anh trai của cô thân mật chưa đủ mà mập mờ thì có thừa.
"Ai, cậu đến Los Angeles chơi có vui không? Anh cậu có phải rất chăm sóc cậu không?" Kỷ Diêu hỏi.
"Cũng vui, thế nào?" Mặt Lan Khê ửng đỏ, cố gắng phớt đi những hình ảnh cuồng dã kích tình đầy hoan ái cùng anh khi còn ở Los Angeles, ngồi ở bên cạnh cô.
"Không có gì, " kỷ Diêu sờ sờ mũi, "Mình cảm thấy anh cậu, đối tốt với cậu hơi quá."
Lan Khê vuốt vuốt điện thoại ở trong lòng bàn tay, sắc mặt lúng túng, không nói lời nào.
Kỷ Diêu chợt liếc nhìn cái gì đó, đột nhiên bàn tay đưa lên sờ vào vật sáng màu bạc ở trong cổ cô, kéo ra nhìn mới thấy là một sợi dây chuyền tinh xảo, vô cùng đẹp mắt: "Đây là cái gì?"
Lan Khê đột nhiên lấy tay chụp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ khẩn trương, đoạt lấy rồi nhét vào trong: "Đừng gãi, rất dễ đứt đó."
"Cái đó không phải là hình trái tim hay sao? Ai đưa nó cho cậu vậy?"
"Cái này với hình dáng có quan hệ gì. . . . . ."
"Đương nhiên là có quan hệ, cậu nói đi, không phải cậu lại làm gì đó sau lưng anh mình chứ. Câu dẫn nam sinh à, ngay cả mình cũng lừa gạt. . . . . ."
Lan Khê tích tụ, nín thở nói: "Mình nơi nào quyến rũ? !"
. . . . . .
Trên bàn cơm, kỷ mẹ cau mày dặn con gái mình nên khiêm tốn một chút, kỷ Diêu mới ngừng không giày vò nữa. Tiếng chuông cửa vang lên, kỷ mẹ ghét bỏ đánh đánh cô: "Mở cửa nhanh đi!"
"Yes sir!" Kỷ Diêu làm tư thế khoa tay múa chân, cười híp mắt, "Nhất định là anh mình về!"
Cửa mở ra, Kỷ Hằng một thân đầy bông tuyết đi tới, tuấn nhan trong sáng, mày như mực vẽ, như thói quen cùng kỷ Diêu đùa giỡn , nụ cười sáng quắc, lúc đổi giày đi vào mới phát hiện trên bàn cơm có thêm một người, ánh mắt anh run lên, nhìn chăm chú đến nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, là cô.
Hái cái bao tay đang gở ra cũng đột nhiên chậm lại, nhìn cô gái đang nhẹ nhàng khoát tay chào hỏi với anh, hai má lúm đồng tiền, kinh ngạc nở nụ cười, thanh âm cũng đè thấp lại: "Lan Khê?"
Trương tẩu đang dọn dẹp tàn cuộc, ánh mắt đầy phức tạp, không nhìn cô, động tác càng nhanh hơn.
Lan Khê cau mày: " dì Trương. . . . . ."
Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần đứng dậy, đi tới nhẹ nhàng lau mặt cô, cúi đầu dán lên trán của cô, nói thật nhỏ: "Lên lầu nghỉ ngơi trước đi, muốn ăn cái gì thì nói cho anh biết, anh đem lên phòng cho em."
Lan Khê do dự: ". . . . . ."
Bàn tay nhẹ nhàng giữ chặt gáy của cô, lần vào trong mấy sợi tóc của cô: "Nghe lời."
Anh khàn giọng dịu dàng nói, như là một loại độc dược có thể làm mê hoặc lòng ngườii.
Cuối cùng Lan Khê cũng gật đầu một cái, mắt quét qua cái chén bị bể ở dưới bàn, nghi ngờ ở trong lòng càng lúc càng tăng, nhưng được anh dịu dàng đối đãi nên tất cả phòng bị đều mất hết.
Một mình đi ra phòng khách, lúc này Mạc Như Khanh đã xử lý tốt tất cả mọi việc, cố kìm chế tâm tình từ trên lầu đi xuống.
Thấy Mộ Yến Thần, hốc mắt bà nhất thời đỏ lên.
"Con hài lòng hả dạ chưa?" Bà chậm rãi đi tới chổ Mộ Yến Thần ngước mặt lên nhìn anh nói.
"Con là nghe không ra ý tứ trong lời nói của mẹ sao? Yến Thần, mẹ đã nói với con trong khoảng thời gian này không nên nói chuyện này, mẹ muốn tách các con ra nên con liền dùng cách của mình không thèm nghe lời mẹ, phản kháng với mẹ, mẹ có nói sai không? Các con công khai trở về nhà, thân mật không hề che giấu! Các con ở dưới mắt của mẹ, để cho mẹ trơ mắt nhìn các con loạn luân còn chưa đủ, bây giờ còn muốn liên lụy đến cha con!" Mạc Như Khanh hết sức kìm chế âm thanh nói chuyện với anh, trong mắt tràn đầy nước mắt biểu hiện sự tức giận của bà, "Yến Thần con hãy nghe cho kỹ, con muốn che chở cho Lan khê, mẹ cũng muốn che chở cho chồng mẹ, hoặc là con lùi một bước để qua hết năm nay, hoặc là không ai được tốt hết, cả nhà chúng ta canh giữ trước giường bệnh của ông ấy nhìn xem ông ấy có thể hay không chịu đựng nổi tin tức này! !"
Tiếng cãi vả quá lớn, làm cho Trương tẩu đang don dẹp trong phòng ăn không khỏi hết hồn.
"Phu nhân. . . . . ." Bà lo lắng kêu lên.
"Bà đừng tới đây, không phải việc của bà!" Mạc Như Khanh rầy một tiếng, hốc mắt càng đỏ hơn, không nhịn được nữa cả người liền run lên.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần lưu lại trên mặt bà mấy giây, chỉ chốc lát sau môi mỏng khẽ mở, khàn khàn giọng nói: "Mẹ vì cái gì phải làm như thế này?"
Mạc Như Khanh nghẹn lời, mắt đẹp trợn to!
Khóe miệng nâng lên cười lạnh, giấu kín đau đớn, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh bước đến gần một bước, nói thật nhỏ: "Lúc ở Los Angeles làm sao lại có thể độc ác đem cô ấy từ bên cạnh con đi như vậy? Quay lại đây làm sao có thể không đợi con trở về liền đem cô ấy đi thêm lần nữa? Mẹ, trong lòng mẹ không thoải mái, chẳng lẽ lúc con nhìn mẹ làm những điều này, trong lòng sẽ thoải mái sao?"
Ánh mắt Mạc Như Khanh, đột nhiên run lên một cái!
Một quả đấm rất nhanh, lại một lần nữa bà cảm thấy được anh đối với em gái của mình không có chút để ý về tình cảm cố kỵ này mà còn hung hăng đánh thẳng tới đây, làm bà suýt nữa té xỉu, đè xuống khí lạnh cùng tức giận ở trong lòng, âm thanh chậm rãi: "Yến Thần, mẹ đã sớm nói chuyện này là các con có lỗi, dù nói thế nào thì cũng là các con sai! Mẹ sẽ nhìn xem, con muốn đấu với mẹ, vậy thì con nhớ cho kĩ, nếu như con cố gắng dùng cái cách lưới rách cá lớn chết để giải quyết vấn đề, mẹ sẽ làm cùng con! Đến lúc đó con đừng trách mẹ độc ác!"
Nói xong bà đi giày cao gót, mang theo trong ánh mắt một chút ướt át nhìn thoáng qua anh.
Đi được một nửa, bà lại dừng lại.
Xoay người, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm thân thể cao lớn rắn rỏi, không biết có bao nhiêu nữ nhân chịu vì nó mà không thèm để ý đến bất kỳ người đàn ông khác, lông mày nhẹ nhướn lên nói một câu: "Các con cũng không nên khỏi cửa, dù là ở trong nhà, người giúp việc ở trong nhà nhìn các con giống như đôi tình nhân đang thân mật nhất định cũng cảm thấy không bình thường, các con còn muốn đi ra ngoài, muốn người bên ngoài cũng nhìn thấy các con như vậy! Cho đến lúc này, con còn có thể ở chỗ này đòi mẹ thành toàn!"
Con mắt sắc đầy tơ máu, bà dừng đoạn cuối, đi tới trước mặt.
Mặt của Mộ yến thần, lạnh đến phát run.
Tòa nhà vô cùng to lớn, trống trải đến mức khiến người ta cảm thấy khí lạnh cũng thấm vào đến tận xương, ánh mắt của anh quét qua mặt ghế sa lon, nhớ tới ngày hôm đó, anh say rượu nên về đêm, lần đầu tiên thấy cô nằm ở trên ghế sofa chờ anh đến nổi ngủ quên mất, anh đã tận lực khống chế mình không nên có cảm tình với cô, nhưng trong bóng đêm mê ly đó cô vô cùng quyến rũ làm cho anh không tránh khỏi phải nhìn xuống.
Vì vậy sau tất cả, một vòng móc một vòng, cuối cùng, anh không thể khống chế được nữa.
Không đi lên lầu, anh ngồi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chống đỡ mi tâm cùng huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại.
***
Trong suốt ba ngày gần tết, bão tuyết mờ mịt bao trùm cả thành phố C.
Lan Khê đứng dưới nhà họ Kỷ, vừa bấm số điện thoại của kỷ Diêu vừa đứng dưới cửa sổ gọi tên của cô, chỉ trong chốc lát kỷ Diêu nhanh chóng mở cửa sổ nhô đầu ra ngoài, khuôn mặt vui mừng, gọi bà nội ở lầu dưới giúp cô mở cửa.
"Ở bên ngoài, tuyết vẫn còn rơi hả" Kỷ Diêu kinh ngạc nói, thấy khắp người cô đều là bông tuyết.
"Ừ, chỉ nhỏ thôi, mình thấy tuyết nhỏ nên mới dám tới đây!" Lan Khê vỗ vỗ tuyết ở trên người rồi đổi giày đi vào.
"Cậu gọi xe tới?"
"Không có, anh mình đến công ty, thuận đường nên chở mình theo!"
Lan Khê bước vào trong phòng khách chào hỏi mẹ Kỷ rồi nắm tay Kỷ Diêu chạy vào phòng cô, "Đúng rồi kỷ Diêu, có lần cậu nói với mình là anh cậu giúp mình mang số liệu phân tích cùng danh sách trúng tuyển của trường A về cho mình, bây giờ còn không?"
"Mẹ kiếp, cậu không phải chỉ vì cần sách nên mới đến tìm mình chứ?" Kỷ Diêu cau mày
.
"Cũng không phải,... " Lan Khê đỏ mặt, lấy một cái hộp ra đưa cho cô, "Đây là quà mình mua từ Los Angeles về cho cậu, sách của mình đâu?"
Kỷ Diêu cầm lấy cái hộp, bĩu môi: "mình không biết, anh mình không cho mình động vào nó, nói là muốn đích thân đưa cho cậu."
Mắt Lan Khê trừng lớn: "Hả?"
"Hả cái gì?" Kỷ Diêu rất vô tội, "rương để sách bị anh mình khóa lại rồi, anh ấy đợi cậu trở về đấy."
"Nhưng mình muốn lấy sách ngay, anh mình đang chờ ở bên ngoài !" Lan Khê cau mày.
"Không còn cách nào nữa, anh mình đi đến nhà bạn rồi, buổi trưa mới trở về, " kỷ Diêu ném cái hộp, tâm tình trở nên rất tốt, ngồi ở trên giường cười híp mắt nói, "Để anh cậu đến công ty đi, nói một tiếng với ba mẹ cậu buổi trưa cậu ở nhà lại nhà mình ăn cơm."
". . . . . ." Lan Khê do dự.
Do sáng sớm hôm nay cô cảm thấy không khí trong bữa sáng quá đè nén, nghe Mộ Yến Thần nói anh muốn đến công ty xử lý một số chuyện nên mới đi theo, trước khi đi Mộ Minh Thăng lại không ngừng giáo huấn cô, cô bỏ qua hết những lời nói khó nghe đó, ôm mấy quyển bài thi chạy lên xe Mộ Yến Thần.
Trong nhà chung đụng, cẩn thận, cô muốn ở cùng một chỗ với Mộ Yến Thần cũng không được, thật vất vả lắm mới được ra ngoài, cô làm sao có thể lãng phí thời gian ở nhà kỷ Diêu được chứ?
Lan Khê vẫn còn đang do dự, điện thoại trên tay liền vang lên.
Liếc mắt nhìn, là Mộ Yến Thần.
Cô đi tới đẩy ra cửa sổ ra, có chút mất mác, nghe anh hỏi trong điện thoại "Lấy được chưa" , cô im lặng để cho anh nói trước. Người thông minh như Mộ Yến Thần thấy cô im lặng không nói, cũng nín thở, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.
Ánh mắt thâm thúy tuấn dật nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt ở xa xa cùng chạm vào nhau.
"Hay là em ở lại đây đi, buổi chiều anh tới đón em về?" Mộ Yến Thần nhìn cô, dịu dàng nói.
Lan Khê kinh ngạc, ánh mắt mịt mờ nhìn bộ dạng tuấn tú của anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh, hay là chúng ta không trở về nhà nữa, chúng ta đến phòng trọ của anh đi, có được hay không?"
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần chợt sáng lên, không biến sắc, đưa mắt nhìn cô thật lâu.
Nụ cười sáng chói liền nở ra trên mặt xinh đẹp của cô, cô khoát khoát tay: "em nói đùa thôi, anh đừng cho là thật."
Trong lòng tràn đầy cảm giác mất mác, cô cũng biết sắp đến tết rồi, cô cùng Mộ Yến Thần làm sao có thể dưới mắt mọi người mà chơi mất tích chứ? Bọn họ phải giữ khoảng cách, cách một khoảng tuyết rơi mịt mờ, nói xa thì không xa, nhưng vẫn không có cách nào bỏ qua tất cả cố kỵ mà lại gần nhau.
"Anh nhớ buổi chiều đến đón em nha." Lan Khê cười ấm áp.
Đợi đến khi đóng cửa sổ lại, ánh mắt kỷ Diêu nhìn cô trở nên rất kỳ quái, chờ Lan Khê xoay người lại liền hỏi cô "Đang nhìn cái gì vậy?" , kỷ Diêu mới bĩu môi quay đầu lại, cảm tháy cô cùng anh trai của cô thân mật chưa đủ mà mập mờ thì có thừa.
"Ai, cậu đến Los Angeles chơi có vui không? Anh cậu có phải rất chăm sóc cậu không?" Kỷ Diêu hỏi.
"Cũng vui, thế nào?" Mặt Lan Khê ửng đỏ, cố gắng phớt đi những hình ảnh cuồng dã kích tình đầy hoan ái cùng anh khi còn ở Los Angeles, ngồi ở bên cạnh cô.
"Không có gì, " kỷ Diêu sờ sờ mũi, "Mình cảm thấy anh cậu, đối tốt với cậu hơi quá."
Lan Khê vuốt vuốt điện thoại ở trong lòng bàn tay, sắc mặt lúng túng, không nói lời nào.
Kỷ Diêu chợt liếc nhìn cái gì đó, đột nhiên bàn tay đưa lên sờ vào vật sáng màu bạc ở trong cổ cô, kéo ra nhìn mới thấy là một sợi dây chuyền tinh xảo, vô cùng đẹp mắt: "Đây là cái gì?"
Lan Khê đột nhiên lấy tay chụp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ khẩn trương, đoạt lấy rồi nhét vào trong: "Đừng gãi, rất dễ đứt đó."
"Cái đó không phải là hình trái tim hay sao? Ai đưa nó cho cậu vậy?"
"Cái này với hình dáng có quan hệ gì. . . . . ."
"Đương nhiên là có quan hệ, cậu nói đi, không phải cậu lại làm gì đó sau lưng anh mình chứ. Câu dẫn nam sinh à, ngay cả mình cũng lừa gạt. . . . . ."
Lan Khê tích tụ, nín thở nói: "Mình nơi nào quyến rũ? !"
. . . . . .
Trên bàn cơm, kỷ mẹ cau mày dặn con gái mình nên khiêm tốn một chút, kỷ Diêu mới ngừng không giày vò nữa. Tiếng chuông cửa vang lên, kỷ mẹ ghét bỏ đánh đánh cô: "Mở cửa nhanh đi!"
"Yes sir!" Kỷ Diêu làm tư thế khoa tay múa chân, cười híp mắt, "Nhất định là anh mình về!"
Cửa mở ra, Kỷ Hằng một thân đầy bông tuyết đi tới, tuấn nhan trong sáng, mày như mực vẽ, như thói quen cùng kỷ Diêu đùa giỡn , nụ cười sáng quắc, lúc đổi giày đi vào mới phát hiện trên bàn cơm có thêm một người, ánh mắt anh run lên, nhìn chăm chú đến nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, là cô.
Hái cái bao tay đang gở ra cũng đột nhiên chậm lại, nhìn cô gái đang nhẹ nhàng khoát tay chào hỏi với anh, hai má lúm đồng tiền, kinh ngạc nở nụ cười, thanh âm cũng đè thấp lại: "Lan Khê?"
/362
|