Môi mỏng của Mộ Yến Thần lạnh như băng trắng bệch nhàn nhạt mím lại không nói lời nào, cầm lấy một ly rượu mạnh, âm thầm rưới vào cổ họng.
Hai mắt Nhiếp Minh Hiên khẽ đỏ lên, nhìn động tác này, cũng biết lúc này cậu ta phải chịu biết bao đau đớn, trên cái thế giới này có rất nhiều cách tàn nhẫn, nhưng trơ mắt nhìn người mình thích nhất bị giày vò, bị hủy diệt, mà đao phủ lại chính là mẹ ruột của mình, loại cảm giác này, anh liền phiền muộn đến mức không thở nổi.
"Vậy bây giờ sao đây?" Giọng nói Nhiếp Minh Hiên sắc lẹm, ánh sáng lóe ra sự mong chờ, "Bây giờ Lan Khê đang ở đâu?"
Mộ Yến Thần nhắm mắt, tựa vào chỗ ngồi, ngón tay thon dài xoa mi tâm.
"Kỷ gia." Anh nhàn nhạt khạc ra hai chữ.
Nhiếp Minh Hiên nghe đến đó, sợi dây cung đang căng ra ở trong lòng cũng được chùng xuống, hạ mắt xuống, mi tâm cũng được thả lỏng, bưng chén lên mà nói: "Tới đây mình cùng cậu uống rượu, không nghĩ. . . . . ."
Có một số việc, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một kết quả.
Mộ Yến Thần vẫn như cũ ngồi yên lặng, không có động tĩnh, giống như một pho tượng.
Nhiếp Minh Hiên nhìn anh, mí mắt giựt giựt!
"Yến Thần. . . . . ."
Môi mỏng của cậu ta chưa bao giờ tái nhợt đến vậy, không có chút huyết sắc nào, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà lại thống khổ đến như vậy, quả nhiên sau một hồi lâu cậu ta cũng mỡ cặp mắt. đỏ ngầu ra, nhìn Nhiếp Minh Hiên, nói thật nhỏ: "Cậu biết không? Mình thủy chung rất muốn biết cô ấy có lỗi gì trong chuyện này, nếu như không có, cô không nên như vậy. . . . . . không nên, chịu nhiều tổn thương như vậy. . . . . ."
Giọng nói khàn khàn, từng chữ từng chữ như rỉ máu, lời nói giống như vừa bị dao đâm vào tim.
Ánh mắt sâu sắc càng lúc càng sáng lên, vẫn không giấu nổi đau đớn ở trong đó, anh tiếp tục khàn giọng nói: "Cậu có biết lúc mình nói với em ấy những lời đó, nhìn phản ứng của em ấy, đau nhiều hơn là hận. . . . . . Mình muốn để cho em ấy đâm một dao để cho mình còn có thể dễ chịu hơn một chút, nhưng em ấy không chịu, ngược lại còn cầu xin mình đừng không cần em ấy. . . . . . Em ấy thậm chí cả việc cho mình một bạt tai mà cũng không học được. . . . . ."
Sau những lời này, hơi thở của anh càng trở nên mong manh, lại rõ ràng đâm vào lòng người, lúc ẩn lúc hiện làm cho người ta cảm thấy đau không thể tả.
Nhiếp Minh Hiên chỉ nghe thôi, mà đã không chịu nổi.
Nửa chữ đều nói không ra, anh lấy tay để lên vai Mộ Yến Thần, muốn cản không cho anh nói nữa.
Ánh mắt Mộ yến thần tái nhợt, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng đó không có chút biểu cảm gì, một lần nữa bưng ly rượu mạnh, uống hết toàn bộ.
Nhiếp Minh Hiên cau mày, cản anh: "Đừng uống như vậy..., sẽ hại dạ dày."
Nói xong anh mới cảm thấy lời nói của mình hơi dư thừa, tâm cũng đã bị đả thương, còn sợ dạ dày sẽ bị thương nữa?
Hơi mím môi, Nhiếp Minh Hiên hỏi cái vấn đề mà mình đã giấu ở trong lòng: "Nếu biết khi nghe được em ấy sẽ khó chịu, vậy tại sao cậu còn phải nói như vậy? Cậu không sợ về sau khi em ấy nhìn thấy cậu, sẽ hận cậu đến chết sao?"
Ly rượu tinh khiết với nồng độ cồn rất cao không ngừng ở trong thân thể bùng cháy , kèm theo tiếng ông ông, cháy sạch làm người ta muốn chết.
Mộ Yến Thần nhắm mắt hồi lâu cũng không có xóa bỏ được trận hôn mê đang kịch liệt kéo tới, chờ anh sặc, liền ở trong đầu tìm đáp án, giọng nói khàn khàn: "Bởi vì về sau. . . . . . Không thể ở cùng nhau. . . . . . Em ấy cũng nên dừng việc yêu mình lại rồi. . . . . ."
". . . . . . Như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút."
Yêu mà không thành, sẽ hận mãi không thôi.
Người sau cũng là so với người trước, tốt hơn hay kém hơn.
Tròng mắt đen mở ra, là một loại ánh sáng thâm thúy khó lường, con ngươi đen láy đầy sát khí vẫn không mất đi, giống như là đang đi ở trong sương mù mờ mịt sương mù, môi mỏng của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím chặt, lần nữa cầm lấy chai rượu đổ vào trong chén: "Được rồi, uống với mình đi."
Nhiếp Minh Hiên còn chưa nố với anh câu nào, gương mặt tuấn tú có chút mê mang, nhận lấy ly rượu nháy mắt lại tỉnh táo lại.
"Yến Thần, thật ra thì có mấy lời mình vẫn luôn không nói cho cậu nghe" Nhiếp Minh Hiên nắm ly rượu, con mắt sắc nghiêm túc châm chước câu chữ, "Chuyện tình của hai người nên để hai người giải quyết, người làm bạn như mình không nên nhúng tay vào, cho nên khi đó cho dù mình có biết rõ hai ngươi cùng nhau mình cũng chưa bao giờ nói gì. Nếu như hiện tại hai người đã tách ra, mình cũng không ngại nói một chút —— Lan Khê quá nhỏ, ở cái tuổi này em ấy có thể tình yêu của em ấy còn quá non nớt, ai cũng không thể bảo đảm về sau cô ấy sẽ nghĩ như thế nào, nếu như hiện tại cậu vẫn còn tiếp tục, cũng chưa chắc về sau nếu như em ấy hiểu được giữa yêu và lệ thuộc khác nhau ra sau, còn có thể tiếp tục ‘ yêu ’ cậu hay không."
"Cho nên tách ra cũng tốt, đợi em ấy lớn lên đi, cậu thấy sao?" Anh nhẹ giọng khuyên lơn.
Mộ Yến Thần ngước mắt lên nhẹ nhàng lướt qua anh ta một cái, trong ánh mắt thâm thúy một mảnh bão tuyết vô tận, mịt mờ không có cuối.
"Lớn lên, là có thể thay đổi máu mủ sao?" Môi mỏng của anh trắng bệch nhẹ giọng khạc ra một câu nói này, ánh mắt đã bắt đầu đỏ lê .
Tư thái khuyên giải của Nhiếp Minh Hiên thoáng chốc cứng đờ tại chỗ, chấn động mất nửa ngày để thẫn thờ.
Cái chén trong tay nhẹ nhàng bị anh đụng một cái, chạm vào nhau phát ra âm thanh kéo Ý thức của Nhiếp Minh hiên trở về, nhìn cậu ta tiếp tục ngửa đầu uống rượu, trong lòng Nhiếp Minh Hiên giống như thoáng chốc liền hiểu rõ, cùng lúc đó, sắc mặt cũng nhất thời trở nên cực kỳ khó coi!
Anh thật là đần. . . . . . Rất đần rất đần, thấy Mạc Như Khanh tàn nhẫn, kiên quyết phản đối bọn họ ở chung một chỗ như vậy thì anh nên nghĩ tới! Bọn họ nhất định là đã sớm xét nghiệm máu mủ, mới biết căn bản sẽ không có về sau. Căn bản là không thể.
Tâm lần nữa hung hăng bị đâm một cái, Nhiếp Minh Hiên hoảng hốt , nâng cốc rưới vào trong cổ!
Sao cái đầu đen tối lại tầm thường thế kia.
Nhưng anh thế nào. . . . . . Lại cảm thấy có sự tuyệt vọng lướt qua đây?
Từ Dạ Vạn Cương đi ra
Lúc này chân Nhiếp Minh hiên đã đánh phiêu (bước đi loạn xạ), có chút ngất ngư, nhưng ngước mắt nhìn thấy Mộ Yến Thần mặt mày vẫn còn rất lạnh lùng thanh tỉnh , nên anh cố nén men say tiếnlên túm lấy cậu ta, giọng khàn khàn nói: "Cậu đừng lái xe, cậu cũng uống nhiều rồi biết không? Mình gọi điện thoại cho tài xế đưa cậu trở về. . . . . ."
Mộ Yến Thần chống chọi với anh, tròng mắt đen sau khi bị nồng đọ cồn của rượu đốt cháy, càng mờ mịt lại càng sáng ngời.
"Đừng động tới mình."
Nói xong kéo cánh tay của cậu ta xuống, chặn chiếc xe đem cậu ta nhét vào, Mộ Yến Thần thẳng hướng bãi đậu xe đi tới, lúc này mới cảm thấy men say đánh tới, thế giới trở nên sáng ngời, anh nhắm mắt lại muốn tiếp tục say thêm một nhưng trước mắt đâu đâu cũng nhìn thấy cảnh cô đang rơi lệ.
Sáng sớm ở Kỷ gia trôi qua bình yên.
Lúc mẹ Kỷ thức dậy thấy con trai không ở bệnh viện mà lại ở nhà, thời điểm sắp nổi đóa lại bị Kỷ Diêu ngăn lại, ý bảo bà đừng quá lớn tiếng, bởi vì Lan Khê ở trong phòng, đừng nổi giận trước mặt con dâu tương lai.
"Sao các con lại gặp con bé? Tối hôm qua con bé ở nhà chúng ta à?" Mẹ Kỷ kinh ngạc nói, "Diêu Diêu, ngày hôm qua mẹ nghe bạn của cha con ở đồn cảnh sát nói, Lan Khê con bé bị. . . . . ."
"Mẹ! !" Kỷ Diêu gấp gáp ngắt lời bà, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng như có lửa đốt, "Mẹ đừng nói chuyện, đợi lát nữa cô ấy ra ngoài, mẹ cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng hỏi, biết không?"
—— chẳng lẽ còn muốn ở trên bàn ăn hỏi cô ấy, Lan Khê, rốt cuộc ngày hôm qua có bị những người đó cưỡng bức không?
Giết cô luôn đi!
Sau khi Lan Khê tỉnh lại thì kinh ngạc, liếc nhìn băng gạc trên người đã được chỉnh lại, trên trán cũng được băng lại rồi, phòng Kỷ Diêu của rất nhỏ, khí ấm mở vừa đủ, nhìn thấy dưới giường có chuẩn bị dép vải bông và quần áo cho cô, áo ngủ bị dính máu của cô được Kỷ Diêu giặt sạch rồi.
Mở cửa, lẳng lặng nhìn hai mẹ con đang nói chuyện trong phòng khách.
"A! Cậu đã tỉnh rồi à?" Kỷ Diêu kinh ngạc, vội vàng chạy tới nhìn cô, "Quần áo của mình cậu mặc vừa chứ?"
Lan Khê hoảng hốt cúi xuống, nhìn trên người một chút, khàn khàn phun ra mấy chữ: "Có hơi lớn."
"Rộng là được rồi!" Kỷ Diêu xem thường liếc nhìn cô, "Cậu có thể gầy thêm một chút nữa đó, cũng sắp làm người mẫu được rồi."
Lan Khê khép mắt, cũng không nói chuyện.
"Lan Khê a, dì nấu cháo cho con đó, con có thích trứng muối thịt nạc không? Lại đây ăn một chút nào." Mẹ Kỷ cười nói.
"Đừng cho cậu ấy đi lung tung, nếu không mẹ mang lên phòng con nhé?" Kỷ Diêu quay đầu lại nói.
"Tốt tốt, các con đi đi!"
Thời điểm sắp trở về phòng thì thấy cửa mở ra, Kỷ Hằng mang theo một thân khí lạnh từ bên ngoài đi vào, đôi mắt sáng lên nhìn Lan Khê, thâm thúy mà ấm áp, khẽ tháo khăn quàng cổ và găng tay, chưa đổi giày đã đi tới chỗ cô: "Buổi sáng anh đi mua một ít thuốc tiêu viêm, bác sĩ bảo cách dùng là, vừa uống thuốc và bôi ngoài da, tối hôm qua có lúc em phát sốt đến bốn mươi độ, thật vất vả mới hạ, có lẽ là vết thương bị nhiễm trùng với nửa đêm bị lạnh, cầm đi, nhớ uống sau khi ăn xong."
Một túi ny lon được đưa tới, bên trong là toàn là thuốc.
Lan Khê lẳng lặng nhìn cái túi đó, khuôn mặt nhỏ hơi ủ rũ, không ai có thể nhìn ra tâm tình của cô.
"Ha ha, đúng vậy a," Kỷ Diêu nhận lấy túi hộ cô, chế giễu nhìn Kỷ Hằng, "Đêm qua anh trai mình cực kì sốt ruột, lấy ba cái ‘mặt trời nhỏ’ sưởi ấm bên giường của cậu đó, phòng mình cũng nóng như trời mùa hè, sáng sớm còn chạy đi mua thuốc tiêu viêm —— em nói ngày hôm qua anh ngủ được mấy tiếng a, trên đầu anh cũng không có vết thương phải không? Cũng không cẩn thận mấy vết khâu nha. . . . . ."
Cô vui vẻ trêu chọc anh trai một chút.
Giữ chặt cánh tay Lan Khê, Kỷ Diêu nói: "Đi thôi, chúng ta trở về phòng đi!"
Kỷ Hằng lẳng lặng đứng đó, không để ý lời nói chê cười của Kỷ Diêu một chút nào, ánh mắt chỉ rơi trên người Lan Khê, nhìn cô im lặng, nhìn gợn sóng trong mắt cô, tầm mắt không thể rời đi.
Cho đến khi mẹ Kỷ mắng anh đổi giày, anh mới có một chút phản ứng.
Sau một lúc lâu mẹ Kỷ bưng hai chén nhỏ cháo trứng muối thịt nạc đi vào, rồi cười đi ra ngoài, nhìn thấy con trai của mình cởi áo khoác lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, nhắm mắt trầm mặc, nụ cười từ từ tản đi, đặt đĩa lên trên bàn trà, khuôn mặt từ ái có mấy phần nghiêm túc, chậm chạp lên tiếng "Kỷ Hằng con a, mẹ vẫn chưa hỏi con, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì vậy, hiện tại Lan Khê, tình trạng của con bé là gì vậy?"
Cho tới bây giờ quan hệ giữa con cái của Mộ gia và Kỷ gia rất thân thiết, mẹ Kỷ cũng rất mong muốn con trai của mình và Lan Khê ở chung một chỗ, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua. . . . . . Bà muốn nghe một chút con trai nghĩ như thế nào.
Kỷ Hằng ngước mắt lên, bên trong hiện lên tia máu nhàn nhạt, biết ý tứ của mẹ, vừa định mở môi mỏng ra để nói chuyện, thì nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ phòng Kỷ Diêu.
Không phải khóc nức nở, không phải nghẹn ngào, cũng không phải là nghẹn ngào đứt quãng.
Mà là gào khóc.
Từ rất lâu rồi trong nhà không nghe thấy loại thanh âm này, giống như mỗi người khi còn nhỏ vậy, khi không vừa ý, lúc khổ sở, đau khổ tột cùng gào khóc để thổ lộ tâm tình của mình, về sau lớn lên, cũng có rất ít người có thể khóc như vậy.
Thanh âm kia, đáng sợ như vậy.
Ngay tức khắc mặt mũi Kỷ Hằng trắng bệch, tay run rẩy bắt được ghế sa lon, đột nhiên đứng dậy chạy lên phòng của Kỷ Diêu, dường như điên cuồng mở cửa ——
Trong phòng, là cảnh tượng khiến cho người ta phải kinh hãi.
Kỷ Diêu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay chân luống cuống đứng dậy, đang giơ cánh tay hoàn toàn không biết nên làm gì lên, bát thì rơi vỡ, cháo vãi trên mặt đất còn bốc hơi nóng, thân hình mảnh khảnh đó đang quỳ gối trên mặt đất, hai tay chống, khóc đến mức giống như toàn bộ thế giới cũng sắp sụp xuống, thanh âm tê tâm liệt phế* nghe kinh sợ lòng người.
*tê tâm liệt phế: Đau khổ tột cùng
Mắt Kỷ Diêu cũng hồng hồng, nhìn mẹ và anh trai đi vào, nhanh chóng òa khóc.
"Chuyện không liên quan đến con. . . . . . Thật sự chuyện không liên quan đến con, " giọng nói của cô run rẩy giải thích, "Con mới chỉ muốn giúp cậu ấy ăn bát cháo, con không biết tại sao cậu ấy mới uống một ngụm đã dừng lại, con tưởng rằng cậu ấy thấy quá nóng nên muốn bảo con đổi. . . . . . Thì cậu ấy đã khóc rồi ! Cháo là con không cẩn thận đập vỡ . . . . . . Con thật sự không biết chuyện gì xảy ra nữa! !"
Cuối cùng, cô cũng khóc nức nở theo.
Hai người ở cửa, sắc mặt đều thay đổi.
Mẹ Kỷ cũng có dáng vẻ không hiểu, mắt trừng rất lớn, còn chưa lên tiếng thì nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của con trai mình: "Kỷ Diêu, em đi ra ngoài đi."
Kỷ Diêu giật mình, ngây ngốc tại chỗ.
"Không nghe thấy sao?" Kỷ Hằng xanh cả mặt, giống như đang đè nén một cơn bão đau đớn, đi đến kéo cánh tay của cô để cô vòng qua mảnh vụn của bát, sau đó đẩy ra bên ngòau, "Đi ra ngoài với mẹ đi, một lúc nữa sẽ tốt thôi, anh bảo đảm."
"Nhưng mà. . . . . ." Kỷ Diêu vẫn rất lo lắng cô ấy.
Kỷ Hằng đẩy bọn họ ra ngoài cửa, rồi đóng cửa lại.
Trong nháy mắt, cả căn phòng cũng chỉ còn lại thanh âm này, giống như bị đè nén quá lâu, trong nháy mắt bất ngờ bộc phát, tiếng gào khóc như tê liệt, Kỷ Hằng không quay đầu lại nhìn cũng biết cảnh tượng kia có bao nhiêu đau lòng, anh lẳng lặng nghe, nhớ lại mới vừa rồi cô hoàn toàn mất khống chế, nghĩ tới có lẽ ngày hôm qua cô gặp trường hợp bị hù dọa, có lẽ đau khổ và uất tức bị kìm nén quá lâu nên giờ mới tuôn ra. . . . . .
Có lẽ tât cả, đều ở trong dự liệu và bao dung của anh.
Trong đôi mắt ửng đỏ, Kỷ Hằng xoay người đi tới, ngồi chồm hổm xuống kéo thân hình đang quỳ trên mặt đất kia vào trong ngực, ôm lấy cô thật chặt.
Hết chương 144
Hai mắt Nhiếp Minh Hiên khẽ đỏ lên, nhìn động tác này, cũng biết lúc này cậu ta phải chịu biết bao đau đớn, trên cái thế giới này có rất nhiều cách tàn nhẫn, nhưng trơ mắt nhìn người mình thích nhất bị giày vò, bị hủy diệt, mà đao phủ lại chính là mẹ ruột của mình, loại cảm giác này, anh liền phiền muộn đến mức không thở nổi.
"Vậy bây giờ sao đây?" Giọng nói Nhiếp Minh Hiên sắc lẹm, ánh sáng lóe ra sự mong chờ, "Bây giờ Lan Khê đang ở đâu?"
Mộ Yến Thần nhắm mắt, tựa vào chỗ ngồi, ngón tay thon dài xoa mi tâm.
"Kỷ gia." Anh nhàn nhạt khạc ra hai chữ.
Nhiếp Minh Hiên nghe đến đó, sợi dây cung đang căng ra ở trong lòng cũng được chùng xuống, hạ mắt xuống, mi tâm cũng được thả lỏng, bưng chén lên mà nói: "Tới đây mình cùng cậu uống rượu, không nghĩ. . . . . ."
Có một số việc, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một kết quả.
Mộ Yến Thần vẫn như cũ ngồi yên lặng, không có động tĩnh, giống như một pho tượng.
Nhiếp Minh Hiên nhìn anh, mí mắt giựt giựt!
"Yến Thần. . . . . ."
Môi mỏng của cậu ta chưa bao giờ tái nhợt đến vậy, không có chút huyết sắc nào, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà lại thống khổ đến như vậy, quả nhiên sau một hồi lâu cậu ta cũng mỡ cặp mắt. đỏ ngầu ra, nhìn Nhiếp Minh Hiên, nói thật nhỏ: "Cậu biết không? Mình thủy chung rất muốn biết cô ấy có lỗi gì trong chuyện này, nếu như không có, cô không nên như vậy. . . . . . không nên, chịu nhiều tổn thương như vậy. . . . . ."
Giọng nói khàn khàn, từng chữ từng chữ như rỉ máu, lời nói giống như vừa bị dao đâm vào tim.
Ánh mắt sâu sắc càng lúc càng sáng lên, vẫn không giấu nổi đau đớn ở trong đó, anh tiếp tục khàn giọng nói: "Cậu có biết lúc mình nói với em ấy những lời đó, nhìn phản ứng của em ấy, đau nhiều hơn là hận. . . . . . Mình muốn để cho em ấy đâm một dao để cho mình còn có thể dễ chịu hơn một chút, nhưng em ấy không chịu, ngược lại còn cầu xin mình đừng không cần em ấy. . . . . . Em ấy thậm chí cả việc cho mình một bạt tai mà cũng không học được. . . . . ."
Sau những lời này, hơi thở của anh càng trở nên mong manh, lại rõ ràng đâm vào lòng người, lúc ẩn lúc hiện làm cho người ta cảm thấy đau không thể tả.
Nhiếp Minh Hiên chỉ nghe thôi, mà đã không chịu nổi.
Nửa chữ đều nói không ra, anh lấy tay để lên vai Mộ Yến Thần, muốn cản không cho anh nói nữa.
Ánh mắt Mộ yến thần tái nhợt, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng đó không có chút biểu cảm gì, một lần nữa bưng ly rượu mạnh, uống hết toàn bộ.
Nhiếp Minh Hiên cau mày, cản anh: "Đừng uống như vậy..., sẽ hại dạ dày."
Nói xong anh mới cảm thấy lời nói của mình hơi dư thừa, tâm cũng đã bị đả thương, còn sợ dạ dày sẽ bị thương nữa?
Hơi mím môi, Nhiếp Minh Hiên hỏi cái vấn đề mà mình đã giấu ở trong lòng: "Nếu biết khi nghe được em ấy sẽ khó chịu, vậy tại sao cậu còn phải nói như vậy? Cậu không sợ về sau khi em ấy nhìn thấy cậu, sẽ hận cậu đến chết sao?"
Ly rượu tinh khiết với nồng độ cồn rất cao không ngừng ở trong thân thể bùng cháy , kèm theo tiếng ông ông, cháy sạch làm người ta muốn chết.
Mộ Yến Thần nhắm mắt hồi lâu cũng không có xóa bỏ được trận hôn mê đang kịch liệt kéo tới, chờ anh sặc, liền ở trong đầu tìm đáp án, giọng nói khàn khàn: "Bởi vì về sau. . . . . . Không thể ở cùng nhau. . . . . . Em ấy cũng nên dừng việc yêu mình lại rồi. . . . . ."
". . . . . . Như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút."
Yêu mà không thành, sẽ hận mãi không thôi.
Người sau cũng là so với người trước, tốt hơn hay kém hơn.
Tròng mắt đen mở ra, là một loại ánh sáng thâm thúy khó lường, con ngươi đen láy đầy sát khí vẫn không mất đi, giống như là đang đi ở trong sương mù mờ mịt sương mù, môi mỏng của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím chặt, lần nữa cầm lấy chai rượu đổ vào trong chén: "Được rồi, uống với mình đi."
Nhiếp Minh Hiên còn chưa nố với anh câu nào, gương mặt tuấn tú có chút mê mang, nhận lấy ly rượu nháy mắt lại tỉnh táo lại.
"Yến Thần, thật ra thì có mấy lời mình vẫn luôn không nói cho cậu nghe" Nhiếp Minh Hiên nắm ly rượu, con mắt sắc nghiêm túc châm chước câu chữ, "Chuyện tình của hai người nên để hai người giải quyết, người làm bạn như mình không nên nhúng tay vào, cho nên khi đó cho dù mình có biết rõ hai ngươi cùng nhau mình cũng chưa bao giờ nói gì. Nếu như hiện tại hai người đã tách ra, mình cũng không ngại nói một chút —— Lan Khê quá nhỏ, ở cái tuổi này em ấy có thể tình yêu của em ấy còn quá non nớt, ai cũng không thể bảo đảm về sau cô ấy sẽ nghĩ như thế nào, nếu như hiện tại cậu vẫn còn tiếp tục, cũng chưa chắc về sau nếu như em ấy hiểu được giữa yêu và lệ thuộc khác nhau ra sau, còn có thể tiếp tục ‘ yêu ’ cậu hay không."
"Cho nên tách ra cũng tốt, đợi em ấy lớn lên đi, cậu thấy sao?" Anh nhẹ giọng khuyên lơn.
Mộ Yến Thần ngước mắt lên nhẹ nhàng lướt qua anh ta một cái, trong ánh mắt thâm thúy một mảnh bão tuyết vô tận, mịt mờ không có cuối.
"Lớn lên, là có thể thay đổi máu mủ sao?" Môi mỏng của anh trắng bệch nhẹ giọng khạc ra một câu nói này, ánh mắt đã bắt đầu đỏ lê .
Tư thái khuyên giải của Nhiếp Minh Hiên thoáng chốc cứng đờ tại chỗ, chấn động mất nửa ngày để thẫn thờ.
Cái chén trong tay nhẹ nhàng bị anh đụng một cái, chạm vào nhau phát ra âm thanh kéo Ý thức của Nhiếp Minh hiên trở về, nhìn cậu ta tiếp tục ngửa đầu uống rượu, trong lòng Nhiếp Minh Hiên giống như thoáng chốc liền hiểu rõ, cùng lúc đó, sắc mặt cũng nhất thời trở nên cực kỳ khó coi!
Anh thật là đần. . . . . . Rất đần rất đần, thấy Mạc Như Khanh tàn nhẫn, kiên quyết phản đối bọn họ ở chung một chỗ như vậy thì anh nên nghĩ tới! Bọn họ nhất định là đã sớm xét nghiệm máu mủ, mới biết căn bản sẽ không có về sau. Căn bản là không thể.
Tâm lần nữa hung hăng bị đâm một cái, Nhiếp Minh Hiên hoảng hốt , nâng cốc rưới vào trong cổ!
Sao cái đầu đen tối lại tầm thường thế kia.
Nhưng anh thế nào. . . . . . Lại cảm thấy có sự tuyệt vọng lướt qua đây?
Từ Dạ Vạn Cương đi ra
Lúc này chân Nhiếp Minh hiên đã đánh phiêu (bước đi loạn xạ), có chút ngất ngư, nhưng ngước mắt nhìn thấy Mộ Yến Thần mặt mày vẫn còn rất lạnh lùng thanh tỉnh , nên anh cố nén men say tiếnlên túm lấy cậu ta, giọng khàn khàn nói: "Cậu đừng lái xe, cậu cũng uống nhiều rồi biết không? Mình gọi điện thoại cho tài xế đưa cậu trở về. . . . . ."
Mộ Yến Thần chống chọi với anh, tròng mắt đen sau khi bị nồng đọ cồn của rượu đốt cháy, càng mờ mịt lại càng sáng ngời.
"Đừng động tới mình."
Nói xong kéo cánh tay của cậu ta xuống, chặn chiếc xe đem cậu ta nhét vào, Mộ Yến Thần thẳng hướng bãi đậu xe đi tới, lúc này mới cảm thấy men say đánh tới, thế giới trở nên sáng ngời, anh nhắm mắt lại muốn tiếp tục say thêm một nhưng trước mắt đâu đâu cũng nhìn thấy cảnh cô đang rơi lệ.
Sáng sớm ở Kỷ gia trôi qua bình yên.
Lúc mẹ Kỷ thức dậy thấy con trai không ở bệnh viện mà lại ở nhà, thời điểm sắp nổi đóa lại bị Kỷ Diêu ngăn lại, ý bảo bà đừng quá lớn tiếng, bởi vì Lan Khê ở trong phòng, đừng nổi giận trước mặt con dâu tương lai.
"Sao các con lại gặp con bé? Tối hôm qua con bé ở nhà chúng ta à?" Mẹ Kỷ kinh ngạc nói, "Diêu Diêu, ngày hôm qua mẹ nghe bạn của cha con ở đồn cảnh sát nói, Lan Khê con bé bị. . . . . ."
"Mẹ! !" Kỷ Diêu gấp gáp ngắt lời bà, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng như có lửa đốt, "Mẹ đừng nói chuyện, đợi lát nữa cô ấy ra ngoài, mẹ cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng hỏi, biết không?"
—— chẳng lẽ còn muốn ở trên bàn ăn hỏi cô ấy, Lan Khê, rốt cuộc ngày hôm qua có bị những người đó cưỡng bức không?
Giết cô luôn đi!
Sau khi Lan Khê tỉnh lại thì kinh ngạc, liếc nhìn băng gạc trên người đã được chỉnh lại, trên trán cũng được băng lại rồi, phòng Kỷ Diêu của rất nhỏ, khí ấm mở vừa đủ, nhìn thấy dưới giường có chuẩn bị dép vải bông và quần áo cho cô, áo ngủ bị dính máu của cô được Kỷ Diêu giặt sạch rồi.
Mở cửa, lẳng lặng nhìn hai mẹ con đang nói chuyện trong phòng khách.
"A! Cậu đã tỉnh rồi à?" Kỷ Diêu kinh ngạc, vội vàng chạy tới nhìn cô, "Quần áo của mình cậu mặc vừa chứ?"
Lan Khê hoảng hốt cúi xuống, nhìn trên người một chút, khàn khàn phun ra mấy chữ: "Có hơi lớn."
"Rộng là được rồi!" Kỷ Diêu xem thường liếc nhìn cô, "Cậu có thể gầy thêm một chút nữa đó, cũng sắp làm người mẫu được rồi."
Lan Khê khép mắt, cũng không nói chuyện.
"Lan Khê a, dì nấu cháo cho con đó, con có thích trứng muối thịt nạc không? Lại đây ăn một chút nào." Mẹ Kỷ cười nói.
"Đừng cho cậu ấy đi lung tung, nếu không mẹ mang lên phòng con nhé?" Kỷ Diêu quay đầu lại nói.
"Tốt tốt, các con đi đi!"
Thời điểm sắp trở về phòng thì thấy cửa mở ra, Kỷ Hằng mang theo một thân khí lạnh từ bên ngoài đi vào, đôi mắt sáng lên nhìn Lan Khê, thâm thúy mà ấm áp, khẽ tháo khăn quàng cổ và găng tay, chưa đổi giày đã đi tới chỗ cô: "Buổi sáng anh đi mua một ít thuốc tiêu viêm, bác sĩ bảo cách dùng là, vừa uống thuốc và bôi ngoài da, tối hôm qua có lúc em phát sốt đến bốn mươi độ, thật vất vả mới hạ, có lẽ là vết thương bị nhiễm trùng với nửa đêm bị lạnh, cầm đi, nhớ uống sau khi ăn xong."
Một túi ny lon được đưa tới, bên trong là toàn là thuốc.
Lan Khê lẳng lặng nhìn cái túi đó, khuôn mặt nhỏ hơi ủ rũ, không ai có thể nhìn ra tâm tình của cô.
"Ha ha, đúng vậy a," Kỷ Diêu nhận lấy túi hộ cô, chế giễu nhìn Kỷ Hằng, "Đêm qua anh trai mình cực kì sốt ruột, lấy ba cái ‘mặt trời nhỏ’ sưởi ấm bên giường của cậu đó, phòng mình cũng nóng như trời mùa hè, sáng sớm còn chạy đi mua thuốc tiêu viêm —— em nói ngày hôm qua anh ngủ được mấy tiếng a, trên đầu anh cũng không có vết thương phải không? Cũng không cẩn thận mấy vết khâu nha. . . . . ."
Cô vui vẻ trêu chọc anh trai một chút.
Giữ chặt cánh tay Lan Khê, Kỷ Diêu nói: "Đi thôi, chúng ta trở về phòng đi!"
Kỷ Hằng lẳng lặng đứng đó, không để ý lời nói chê cười của Kỷ Diêu một chút nào, ánh mắt chỉ rơi trên người Lan Khê, nhìn cô im lặng, nhìn gợn sóng trong mắt cô, tầm mắt không thể rời đi.
Cho đến khi mẹ Kỷ mắng anh đổi giày, anh mới có một chút phản ứng.
Sau một lúc lâu mẹ Kỷ bưng hai chén nhỏ cháo trứng muối thịt nạc đi vào, rồi cười đi ra ngoài, nhìn thấy con trai của mình cởi áo khoác lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, nhắm mắt trầm mặc, nụ cười từ từ tản đi, đặt đĩa lên trên bàn trà, khuôn mặt từ ái có mấy phần nghiêm túc, chậm chạp lên tiếng "Kỷ Hằng con a, mẹ vẫn chưa hỏi con, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì vậy, hiện tại Lan Khê, tình trạng của con bé là gì vậy?"
Cho tới bây giờ quan hệ giữa con cái của Mộ gia và Kỷ gia rất thân thiết, mẹ Kỷ cũng rất mong muốn con trai của mình và Lan Khê ở chung một chỗ, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua. . . . . . Bà muốn nghe một chút con trai nghĩ như thế nào.
Kỷ Hằng ngước mắt lên, bên trong hiện lên tia máu nhàn nhạt, biết ý tứ của mẹ, vừa định mở môi mỏng ra để nói chuyện, thì nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ phòng Kỷ Diêu.
Không phải khóc nức nở, không phải nghẹn ngào, cũng không phải là nghẹn ngào đứt quãng.
Mà là gào khóc.
Từ rất lâu rồi trong nhà không nghe thấy loại thanh âm này, giống như mỗi người khi còn nhỏ vậy, khi không vừa ý, lúc khổ sở, đau khổ tột cùng gào khóc để thổ lộ tâm tình của mình, về sau lớn lên, cũng có rất ít người có thể khóc như vậy.
Thanh âm kia, đáng sợ như vậy.
Ngay tức khắc mặt mũi Kỷ Hằng trắng bệch, tay run rẩy bắt được ghế sa lon, đột nhiên đứng dậy chạy lên phòng của Kỷ Diêu, dường như điên cuồng mở cửa ——
Trong phòng, là cảnh tượng khiến cho người ta phải kinh hãi.
Kỷ Diêu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay chân luống cuống đứng dậy, đang giơ cánh tay hoàn toàn không biết nên làm gì lên, bát thì rơi vỡ, cháo vãi trên mặt đất còn bốc hơi nóng, thân hình mảnh khảnh đó đang quỳ gối trên mặt đất, hai tay chống, khóc đến mức giống như toàn bộ thế giới cũng sắp sụp xuống, thanh âm tê tâm liệt phế* nghe kinh sợ lòng người.
*tê tâm liệt phế: Đau khổ tột cùng
Mắt Kỷ Diêu cũng hồng hồng, nhìn mẹ và anh trai đi vào, nhanh chóng òa khóc.
"Chuyện không liên quan đến con. . . . . . Thật sự chuyện không liên quan đến con, " giọng nói của cô run rẩy giải thích, "Con mới chỉ muốn giúp cậu ấy ăn bát cháo, con không biết tại sao cậu ấy mới uống một ngụm đã dừng lại, con tưởng rằng cậu ấy thấy quá nóng nên muốn bảo con đổi. . . . . . Thì cậu ấy đã khóc rồi ! Cháo là con không cẩn thận đập vỡ . . . . . . Con thật sự không biết chuyện gì xảy ra nữa! !"
Cuối cùng, cô cũng khóc nức nở theo.
Hai người ở cửa, sắc mặt đều thay đổi.
Mẹ Kỷ cũng có dáng vẻ không hiểu, mắt trừng rất lớn, còn chưa lên tiếng thì nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của con trai mình: "Kỷ Diêu, em đi ra ngoài đi."
Kỷ Diêu giật mình, ngây ngốc tại chỗ.
"Không nghe thấy sao?" Kỷ Hằng xanh cả mặt, giống như đang đè nén một cơn bão đau đớn, đi đến kéo cánh tay của cô để cô vòng qua mảnh vụn của bát, sau đó đẩy ra bên ngòau, "Đi ra ngoài với mẹ đi, một lúc nữa sẽ tốt thôi, anh bảo đảm."
"Nhưng mà. . . . . ." Kỷ Diêu vẫn rất lo lắng cô ấy.
Kỷ Hằng đẩy bọn họ ra ngoài cửa, rồi đóng cửa lại.
Trong nháy mắt, cả căn phòng cũng chỉ còn lại thanh âm này, giống như bị đè nén quá lâu, trong nháy mắt bất ngờ bộc phát, tiếng gào khóc như tê liệt, Kỷ Hằng không quay đầu lại nhìn cũng biết cảnh tượng kia có bao nhiêu đau lòng, anh lẳng lặng nghe, nhớ lại mới vừa rồi cô hoàn toàn mất khống chế, nghĩ tới có lẽ ngày hôm qua cô gặp trường hợp bị hù dọa, có lẽ đau khổ và uất tức bị kìm nén quá lâu nên giờ mới tuôn ra. . . . . .
Có lẽ tât cả, đều ở trong dự liệu và bao dung của anh.
Trong đôi mắt ửng đỏ, Kỷ Hằng xoay người đi tới, ngồi chồm hổm xuống kéo thân hình đang quỳ trên mặt đất kia vào trong ngực, ôm lấy cô thật chặt.
Hết chương 144
/362
|