Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 296.2 (tiếp theo)

/362


Chương 296.2 (tiếp theo)

"Lan Khê." Mộ Yến Thần cau mày, cúi đầu gọi cô một tiếng.

     Lan Khê không trả lời, hàng lông mi thật dài của cô run rẩy nhắm lại, cảm thấy trong thân thể mình tựa như có một luồng gì đó hút ra khiến bụng cô ngập tràn sự đau đớn, trong lòng cô quá đau thương... Năm đó, khi giờ phút mẹ qua đời cô cũng có cảm giác này, cảm thấy nửa bầu trời kia đã đổ sụp. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cô không sao giành lại được, cô sẽ không bao giờ còn được gặp lại người thương yêu cô nhất cõi đời này nữa .

     Sắc mặt Mộ Yến Thần biến đổi, anh nhìn thấy cô đột nhiên đau đến mức mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra đầy mặt. Trong vòng một ngày ngắn ngủn, anh không sao chịu nổi sự đả kích nặng nề như vậy.

     "Đừng dọa anh..."  Anh khẽ thì thầm, xoay người trong ngực lại ôm thật chặt vào trong ngực. Anh lau mặt cho cô nói giọng run run: "Lan Khê, em đừng làm anh sợ... em đau ở đâu..."

     Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch ra vì đau đớn của Lan Khê tràn đầy mồ hôi, cô co quắp người lại ngã vào trong lòng ngực của anh.

     Mạc Như Khanh cũng đột nhiên lui về phía sau môt bước, bị dọa sợ. Bà trơ mắt nhìn cô gái nằm trong ngực Mộ Yến Thần đang lấy tay che bụng không buông, sắc mặt cô nhìn không khỏi dọa người. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Trong lòng bà chợt dâng lên một cảm xúc rung động giống như dây đàn rung lên bởi sự va chạm.

     Một dòng cảm xúc kỳ lạ vọt lên khắp toàn thân! !

     ... cái thai ở trong bụng cô gái kia là cháu của bà, phải vậy không?

     Bà gần như theo bản năng cúi xuống định đỡ, nhưng người lại chợt bị Mộ Yến Thần ôm thật chặc vào trong lòng, tiếp đó ánh mắt lạnh lùng đầy đề phòng liền nhìn về phía bà!

     "Mẹ" gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt hẳn đi, trong tròng mắt sâu thẳm chứa đựng sự đau đớn đầy xa cách. Anh khàn khàn giọng nói vẻ lạnh nhạt: "Hôm nay con gọi mẹ một lần cuối cùng như vậy. Nếu như Lan Khê thật sự xảy ra chuyện gì... Vậy thì cả đời này... Mẹ cũng sẽ không bao giờ... còn gặp con nữa."

     Đủ rồi.

     Đã quá đủ rồi.

     Nếu như cuối cùng cũng nhất định phải dày vó nhau đến mức thương tích khắp người như vậy, nếu như mặc dù vậy cũng giành lại được sự viên mãn, vậy thì cái nhà này chi bằng không trở về nữa; những người chí thân kia chẳng bằng không cần gặp lại nữa.

     Buông ánh mắt lạnh lùng xuống, Mộ Yến Thần ôm ngang người cô, cúi đầu nói ở bên tai cô: "Đừng sợ, bảo bối... Rất nhanh thôi, sẽ không sao đâu..."

     Trong hành lang thật dài tràn ngập người người qua lại chen chúc, không một ai không bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động đến mức không thốt thành lời. Sự sợ hãi quá lớn dường như đã làm bừng tỉnh sự kích động của mọi người, mọi chất vấn nghi hoặc lẫn ánh mắt khinh bỉ dồn dập rơi vào trên người Mạc Như Khanh. 

     Khi con trai bà vừa nói dứt lời, bà đã bị dọa sợ hoàn toàn.

     Bà cho là mình nghe lầm, gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ không thể tin được. Bà định đưa tay túm lại vạt áo của con trai, nhưng nó đã sải bước đi xa, bà phải dùng cố gắng dùng hết sức lực của toàn thân mới run rẩy thốt ra được một tiếng: "Yến Thần..."

     Không thể ngờ rằng chỉ trong một đêm, bà đã mất đi tất cả... Bạn bè, người thân đều xa cách...

     ***

     Trên giường bệnh trắng như tuyết, mùi nước khử trùng xa lạ hăng hắc khiến hô hấp của cô bị nghẹn lại.

     Lan Khê níu thật chặt Mộ Yến Thần, áo sơ mi của anh bị túm thành những nếp nhăn, nước mắt nóng bỏng liên tục rơi vào ngực anh. Mộ Yến Thần ôm chặt lấy cô, môi mỏng dán tai vào vành tai không ngừng trò chuyện, tựa như muốn hết sức cố gắng an ủi cô. Giờ phút này trái tim của anh giống như bị người nào đó tàn nhẫn chọc cho một đao đau buốt.

     "Nghe lời anh đi..." Anh nói giọng khàn khàn, môi mỏng hôn lên khóe mắt cô, từng giọt nước mắt rơi xuống mặn chát, "Đừng tức giận... Không nên tùy tiện mang con của chúng ta ra để đùa giỡn... Lan Khê..."

     Bác sĩ y tá ở bên cạnh cũng bó tay không biết xử trí làm sao, chỉ nói là bởi vì tâm trạng bị kích động quá mức nên đã làm cho  tử cung bị co rút. Vì không thể dùng thuốc an thần với cô, không còn cách nào khác ngoài cách chỉ có thể chờ tự cô bình tâm lại.

     "Các người đã làm náo loạn cái gì vậy?" Bác sĩ bỏ ống nghe khám bệnh ra sau đó cau mày nhẹ giọng nói, "Tôi nhớ lần trước hai người cũng tới bệnh viện để kiểm tra, khi đó chẳng phải tôi đã từng nói tình trạng sức khỏe của cô ấy không tốt, đã dặn hai người cần chú ý một chút, lần này ngược lại quá hay rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến thai phụ bị kích động như vậy chứ?"

     Tròng mắt hẹp dài sẫm màu của Mộ Yến Thần thoáng hiện vẻ lạnh lùng, anh không nói lời nào chỉ ôm chặt lấy người trong ngực, dịu giọng an ủi cô. Mắt thấy tâm tình của cô đã có chút bình ổn trở lại, lúc này trái tim của anh tựa như bị ném đến nơi đầu sóng ngọn gió, đau đớn căng thẳng giống như dây đàn mới từ từ được nới lỏng ra, tựa như anh đã suýt nữa đã bị mất cô rồi. 

     Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, chú Lưu chạy vào, kinh hoảng tìm kiếm bóng dáng Mộ Yến Thần.

     "Thiếu gia, thiếu gia, vừa rồi bác sĩ nói tiên sinh..."

     "Ông ra ngoài trước đã, chờ tôi một chút, " Mộ Yến Thần quay lưng lại về phía ông ta, giọng nói đầy lạnh lùng cắt ngang lời của chú Lưu: "Tôi sẽ theo ra ngoài nói chuyện với ông."

     Chú Lưu thở hổn hển, lúc này mới nhìn thấy Lan Khê đang nằm ở trên giường bệnh, lập tức ngừng lời, nhìn Mộ Yến Thần cúi đầu an ủi cô đôi câu mới đứng dậy đi ra ngoài. Đóng cửa phòng bệnh xong, trong nháy mắt anh mới hỏi: "Cha tôi sao rồi?"

     "Bác sĩ vừa mới ra ngoài nói là tiên sinh bị xuất huyết não, cũng có thể sẽ có máu đọng ở trong đầu, yêu cầu chúng ta nhanh chóng sớm quyết định có muốn làm vi phẫu mở sọ não hay không, còn nói nếu như chậm xử lý có thể sau này sẽ để lại di chứng tương đối nghiêm trọng..." Tay của chú Lưu cũng đang run rẩy, giọng nói khàn khàn, "Phu nhân cũng ở nơi đó, nhưng khóc đến độ không dám ký tên, công tử, cậu xem..."

     Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống tệ hại, nhìn thật sâu vào người ở bên kia một cái, khàn khàn nói : "Ông chờ tôi một phút."

     Anh đi vào, bóng dáng mảnh khảnh trên giường bệnh nhìn thấy anh tim liền đập nhanh hơn một nhịp.

                   Hết chương 296


/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status