Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 73: Tương kiến không tương thức! (Gặp nhau cứ làm ngơ )
/362
|
Động tác của Mộ Yên Thần ngày càng bộc phát một cách dã man. Thời đểm anh điên cuồng hung hăng thúc vào cơ thể, Lan Khê cắn nát môi nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rên nhẹ phát ra từ cổ họng, như là vui thích cũng giống như đau đớn. Từng tiếng rên rơi vào trái tim làm anh không cách nào khống chế được khát vọng nguyên thủy nhất, anh cắn mạnh vào gáy cô như muốn xé nát cả người cô rồi nuốt hết vào trong bụng mình.
Ở lần sau cùng, Lan khê bị buộc nằm sấp trên sô pha, mười đầu ngón tay cào nát đệm ghế phía dưới. Mộ Yến Thần từ phía sau ôm chặt hông cô, liên tục ra ra vào vào. Anh vào quá sâu làm cô đau đớn co rụt hai bả vai lại, nức nở gọi tên anh, cầu xin anh dừng lại. Nhưng cô càng kêu anh lại càng dùng sức, hơi thở nặng nề phả trên mái tóc làm da đầu cô trở nên tê dại, phía dưới co rút càng chặt chẽ. Cú thúc lần cuối, anh đâm vào chỗ sâu nhất, cô điên cuồng cất tiếng thét chói tai. Từ phía sau, anh vén mái tóc của cô qua một bên, cắn mạnh vào chiếc gáy đổ đầy mồ hôi của cô.
Hai người giống như hai con khốn thú quyết đấu sinh tử, cả người đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn cắn xé lẫn nhau.
***
Chỉ là khi sự cắn xé qua đi thì niềm tuyệt vọng lại mạnh mẽ quay trở về.
Lan Khê chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề, hô hấp thấm những giọt mồ hôi như bị chận ngang lồng ngực, không cách nào phát ra. Cô thử động đậy lại phát hiện bàn tay anh vẫn đặt ở một bên vú trắng, phía dưới hai người vẫn còn quấn lấy nhau. Dư vị của khoái cảm cùng sự chua xót làm thanh âm của cô lại muốn tràn ra. Cô hoảng sợ, gắt gao cắn chặt môi, ngón tay bấu chặt vào đệm ghế .
Mộ Yến Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc đen óng đang dính vào sườn mặt trắng hồng của Lan Khê.
Trong sự thanh tĩnh, tội ác lặng lẽ đóng dấu lên hai người.
Chuông điện thoại lại vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh của hiện tại.
"Reng Reng reng. . . . . ."
Mộ Yến Thần đang ôm chặt thân thể nhỏ bé dính đầy mồ hôi, nghe tiếng chuông reo thì trở nên căng thẳng. Hai mắt mệt mỏi chậm chạp mở ra. Vì ôm cô từ phía sau nên giờ phút này anh không cách nào thấy được vẻ mặt của cô nhưng vẫn cảm giác được toàn thân cô từ trên xuống dưới đã cứng ngắc.
—— Làm sao có thể quên mất nơi này chính là nhà họ Mộ?.
Chuông điện thoại giống như con dao đòi mạng, liên tục đâm vào màng nhĩ. Lan Khê ôm chặt lấy hai tai, cố gắng né đi những âm thanh nặng nề ấy. Mộ Yến Thần rút khỏi người Lan Khê, xoay cô lại đối diện với mình, lấy tây tranh khoác lên người cô. Lan Khê không muốn nhìn vào anh, đem mặt mình giấu vào cổ anh. Cả người cô run lẩy bẩy, Mộ Yến Thần càng siết chặt vòng ôm, trấn tĩnh tiếp điện thoại.
"A lô?" Tiếng nói âm u hòa cùng cùng không khí lành lạnh.
"Yến Thần, ba còn có chuyện quên nói với con ——" Giọng nói hùng hậu của Mộ MInh Thăng vang lên, "Con trai của chú Minh Lộ, em họ của con đó. Thằng nhóc vừa tốt nghiệp đại học, tạm thời chưa tìm được việc nên ba đã nhận nó vào Mộ thị rồi. Coi như cho nó môi trường rèn luyện cũng là nể mặt mũi của chú hai con. Tuần sau sẽ bắt đầu đi làm, con để ý tới nó một chút"
"Vâng. . . . . ." Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh đón nhận ý tứ của ông, ánh mắt bình thản như nước, "Con biết rồi."
"Lan Khê đâu? Con bé đã ngủ chưa?"
Người trong ngực run mạnh lên, Mộ Yến Thần nhanh chóng buộc chặt lấy hông cô, môi mỏng vuốt ve những lọn tóc đen mượt, khàn khàn nói: ". . . . . . Đã ngủ."
Nghe anh nói thế, hai mắt Lan Khê cay vô cùng.
Mặt cô nhẹ nhàng hướng đến tai anh. Mộ Yến Thần cho rằng cô lại muốn cắn mình. Anh tự nguyện quay đầu đi, vừa tiếp ống nghe vừa lấy tay đè sát gáy cô vào cổ, mặc cho cô muốn cắn bao nhêu thì cắn.
Vết thương trên gáy bị chạm vào, quá đau nhức, Lan Khê chịu không nổi, than lên thành tiếng.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.
"Yến Thần, con. . . . . ." Mộ Minh Thăng cau mày, thanh âm trở nên quỷ dị.
Mộ Yến Thần tái xanh mặt. Nhưng anh vẫn ôm chặt Lan Khê trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc sau gáy, cố làm dịu đi chỗ bị đau của cô, không trả lời điện thoại nữa.
Ở bên kia, Mạc Như khanh đỏ mặt, trực tiếp đoạt ấy ống nghe từ tay chồng, dập máy, dở khóc dở cười nói: "Anh này vô ý vô tứ quá, giờ này mà còn gọi điện cho Yến Thần, đã mấy giờ rồi hả? Cũng không chịu suy nghĩ xem vào lúc này con trai anh có thể đang làm gì?"
Mộ Minh Thăng trố mắt, một lúc sau mới có thể hiểu ra ý tứ của lời vợ nói.
Gương mặt già nhanh chóng đỏ lên, làm bộ ho khan hai tiếng, rồi ngước mắt dò hỏi: "Con có bạn gái rồi?"
"Khả năng đó lớn lắm " Mạc NHư Khanh nở nụ cười ngọt ngào, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên tia lo lắng, mi tâm nhíu chặt. Tay cuốn lấy chiếc áo khoác của chồng đem treo lên, bà cố giữ bình tĩnh hỏi, "Lan Khệ đâu rồi anh, Yến Thần không trả lời con bé đang làm gì sao?"
"Hồi nãy anh gọi thì con bé đang làm bài tập!" Nói tới đây, mi tâm Mộ Minh Thăng cũng nhíu chặt lại, "Lúc ấy Yến Thần còn đang ở nhà, thế nào lúc này lại đi ra ngoài? Bỏ em gái một mình trong nhà, nó cũng yên tâm sao?"
Trái tim Mạc Như Khanh như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Sắc mặt bà trắng nhợt, lấy tay vén tóc ra sau tai, tự nhắc nhở bản thân không cần suy nghĩ loạn.
Nhẹ nhàng xoay xoay chiếc đồg hồ vàng trên cổ tay, bà cụp mắt xuống,nhẹ giọng nói: "Cái này cũng khó trách. . . . . . Lan Khê cũng không còn là đứa bé, cũng đã hiểu chuyện rất nhiều, tuổi này mà nói chuyện tình cảm cũng không thành vấn đề, anh nói có đúng không?"
Mộ MInh Thăng không để ý tới hàm ý trong lời nói của bà, chỉ gật đầu cho có lệ, rồi chỉ chỉ rương hành lý: "Thôi kệ đi, em đi lấy gói trà Long Tĩnh ra pha đi. . . . . ."
Mạc Như Khanh gật đầu, cố gắng vứt đi những suy nghĩ hoang đường, chậm rãi đi lấy trà.
***
Không khí an tĩnh, u ám đè nén khắp nhà họ Mộ. Nếu như trên sô pha không bừa bãi lộn xộn thì trong nhà sẽ giống như chưa từng có chuyện kinh thiên động địa gì phát sinh cả.
Giờ phút này Lan Khê vô cùng mệt mói và bất lực, cô mềm nhũn dựa vào ngực Mộ Yến Thần, không chút khí lực.
Lát sau, cô gắng gượng ngồi dậy, không để ý sự nhếch nhác của bản thân, đôi đồng tử hoàn toàn trống rỗng, vịn bờ vai của anh, nói giọng khàn khàn: "Mộ Yến Thần, chúng ta cứ như vậy kết thúc đi."
Thân thể ấm áp đột nhiên cách xa vòm ngực kèm theo giọng nói lạnh như băng truyền đến làm Mộ Yến Thần hoàn toàn tỉnh táo lại.
Anh ngước lên nhìn cô. Thời điểm khi Mộ Minh Thăng điện về cũng không làm cho đôi mắt anh mất đi sự trầm tĩnh nhưng giờ phút này, ánh mắt anh trào lên nỗi bi thương to lớn.
Đôi môi mỏng mím lại chỉ còn một đường thẳng tắp.
Hàm răng cắn chặt vào môi dưới, Lan Khê muốn ghi nhớ nỗi đau này đến hết cuộc đời, giọng nói êm ái tiếp tục vang lên: "Em dâng hiến bản thân mình cho anh hai lần rồi. Cứ coi như đáp trả lại những gì tốt đẹp anh dành tặng cho em. Còn có tình yêu của anh nữa, mặc kệ đúng hay sai, em vẫn muốn cảm ơn anh một lần"
Màu trắng xanh che lấp trên khuôn mặt Lan Khê, nhưng giọng nói cô vẫn bình thản, dịu dàng: "Chúng ta cứ như vậy kết thúc đi."
Cứ như vậy kết thúc thôi.
Cô không hận cũng không oán.
Mộ Yến Thần vẫn nhìn cô tha thiết, từng lời cô nói như là những nhát dao khắc nỗi đau nhức lên hai con ngươi đen thẳm của anh.
Anh nhớ lại những lời cô đã từng nói.
—— Anh với em không có tương lai!
—— Mộ Yến Thần, thời điểm anh đoạt lấy em gái ruột của mình, có cảm giác gì hả?
—— Anh không chịu buông tay, tôi sẽ tự mình rời đi, dùng chính phương pháp của bản thân để không gặp lại anh nữa!
—— Em dâng hiến bản thân mình cho anh hai lần rồi. Cứ coi như đáp trả lại những gì tốt đẹp anh dành tặng cho em. Còn có tình yêu của anh nữa, mặc kệ đúng hay sai, em vẫn muốn cảm ơn anh một lần.
Đây chính là những lời cô đã nói với anh.
Dù nhớ từng lời nhưng lại không có cách nào phản ứng lại.
Anh hồi tưởng lại việc đêm qua bản thân mất khống chế cùng những phản kháng của cô ngày hôm nay.
Anh biết cô oán hận. Cô mang theo sự ủy khuất ngập trời cùng với tương lai vô cùng mờ mịt. Cho nên anh tình nguyện gánh vác hết tất cả. Cô trừng phạt thế nào anh cũng chịu, cho dù cô muốn anh biến mất, muốn anh chết, anh cũng vui vẻ chấp nhận!
Nhưng cô lại không muốn như thế
"Khanh từ quân bên cạnh đi, tương kiến không tương thức". ( Đại khái có nghĩa: Em đi lướt qua anh. Gặp mặt nhưng làm ngơ)
Đúng lúc anh cho rằng. . . . . . cô muốn nháo loạn một chút thì sẽ qua nhưng cô lại bất ngờ đưa ra chủ ý đó.
Trong ngực như có một ngọn lửa cháy bỏng đang thiêu rụi, cổ họng lại giống như chìm vào đáy biển sâu. Hai luồng cảm giác ập đến làm anh không cách nào hô hấp nổi. Mộ Yến Thần cố gắng chịu đựng, đi đến nắm lấy tay cô, khàn giọng nói "Lan Khê. . . . . ."
Chúng ta từ từ bàn lại.
Bàn lại đi em.
Lan Khê như chạm phải dòng điện nóng, vội rút tay lại, tránh xa phạm vi của anh.
"Anh hai, ngủ ngon." Cô nhẹ nhàng thốt ra lời nói sau cùng trong buổi tối ngày hôm nay.
Về sau, nhất định sẽ có người con gái hằng ngày đều chúc anh ngủ ngon, biểu hiện một cách thân mật nhất. Không giống như hai người lúc này, câu chúc ngủ ngon càng làm cho khoảng cách của hai người ngày càng cách xa hơn.
Cô cầm lên váy ngủ, cắn răng chịu đau mặc lại vào người, đem tây trang quăng trả lại anh.
Mộ Yến Thần uể oải ngồi trên sô pha, không nói một lời, cánh tay dài vươn ra rồi lại buông xuống, sau cùng đặt trên đầu gối. Một dáng vẻ cô liêu, quạnh quẽ. Anh sống đến từng tuổi này, trải qua biết bao nhiêu chuyện, lại không cách nào buông tha cho cô gái 17 tuổi này.
Anh thật sự không có biện pháp để buông tay.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi thẳng trên lưng bàn chân, Lan Khê cắn môi, chân trần chạy thẳng lên lầu. Nhưng cả người cô mất hết khí lực, hai bàn chân bủn rũn. Trời điểm bước lên cầu thang, đầu gối đau nhức liền khụy xuống, “Ầm” một tiếng, đập mạnh vào bậc thang.
". . . . . ." Hai tay cô chống trên bậc thang, chật vật ngồi xuống. Đầu gối đập vào bậc thang, tróc ra một mảnh da lớn, có thể nhìn thấy cả máu thịt bên trong.
Tiếng vang trong đêm tối kéo Mộ Yến Thần ra khỏi sự suy tư!
Đôi mắt thâm thúy nhanh chóng liếc về phía phát ra âm thanh. Nhìn thấy thân hình bé nhỏ đang chịu đau ngồi ôm gối, anh liền chạy như bay đến. Anh ôm chặt cô vào ngực, rũ đôi mắt xuống nhìn cô, khuôn mặt đau khổ của cô in trong con ngươi nhức nhối của anh.
***
Kỷ Diêu nắm đầu bứt tóc, mái tóc bị nắm gần rụng hết, cô nàng vẫn chưa tìm được phòng bệnh.
Bất đắc dĩ muốn tìm người hỏi, lại ngoài ý muốn thấy cuối hành lang có bóng dáng anh tuấn cao lớn quen thuộc đang dứng gần cửa sổ, gò má tuấn dật lúc sáng lúc tối. Kỷ Diêu có cảm giác mình đã tìm được đồng đội ở một nơi xa lạ.
Cô nàng nhanh chân chạy tới.
"Anh trai Mộ, Lan Khê nhà chúng ta. . . . . ." Cô nàng muốn hỏi phòng bệnh của Lan Khê. Nhưng khi đối phương nghe được tiếng kêu,quay đầu qua thì Kỷ Diêu lập tức bỡ ngỡ, da đầu vô cùng căng thẳng. Hôm nay anh trai của Lan Khê vô cùng đáng sợ, so với thời đểm hai cô đánh nhau phải vào viện càng tăng thêm gấp nhiều lần.
Có người sau lưng Kỷ Diêu đang kêu: "Mộ tiên sinh, Mộ tiên sinh!"
Mộ Yến Thần quét nhìn phía sau Kỷ Diêu, : "Phòng thứ hai đếm ngược, em đi vào thăm con bé đi”.
Kỷ Diêu cứng ngắc gật đầu, khi Mộ yến Thần đi lướt qua, cô nàng không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.
——"Cái đó, anh trai Mộ, " Cô nàng sững sờ, dùng tay chỉ vào môi mình "Chỗ này của anh, dính nhiều máu lắm."
Loang lỗ một mảnh lớn, lấm tấm nhiều vết, đã khô cứng.
Ở lần sau cùng, Lan khê bị buộc nằm sấp trên sô pha, mười đầu ngón tay cào nát đệm ghế phía dưới. Mộ Yến Thần từ phía sau ôm chặt hông cô, liên tục ra ra vào vào. Anh vào quá sâu làm cô đau đớn co rụt hai bả vai lại, nức nở gọi tên anh, cầu xin anh dừng lại. Nhưng cô càng kêu anh lại càng dùng sức, hơi thở nặng nề phả trên mái tóc làm da đầu cô trở nên tê dại, phía dưới co rút càng chặt chẽ. Cú thúc lần cuối, anh đâm vào chỗ sâu nhất, cô điên cuồng cất tiếng thét chói tai. Từ phía sau, anh vén mái tóc của cô qua một bên, cắn mạnh vào chiếc gáy đổ đầy mồ hôi của cô.
Hai người giống như hai con khốn thú quyết đấu sinh tử, cả người đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn cắn xé lẫn nhau.
***
Chỉ là khi sự cắn xé qua đi thì niềm tuyệt vọng lại mạnh mẽ quay trở về.
Lan Khê chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề, hô hấp thấm những giọt mồ hôi như bị chận ngang lồng ngực, không cách nào phát ra. Cô thử động đậy lại phát hiện bàn tay anh vẫn đặt ở một bên vú trắng, phía dưới hai người vẫn còn quấn lấy nhau. Dư vị của khoái cảm cùng sự chua xót làm thanh âm của cô lại muốn tràn ra. Cô hoảng sợ, gắt gao cắn chặt môi, ngón tay bấu chặt vào đệm ghế .
Mộ Yến Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc đen óng đang dính vào sườn mặt trắng hồng của Lan Khê.
Trong sự thanh tĩnh, tội ác lặng lẽ đóng dấu lên hai người.
Chuông điện thoại lại vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh của hiện tại.
"Reng Reng reng. . . . . ."
Mộ Yến Thần đang ôm chặt thân thể nhỏ bé dính đầy mồ hôi, nghe tiếng chuông reo thì trở nên căng thẳng. Hai mắt mệt mỏi chậm chạp mở ra. Vì ôm cô từ phía sau nên giờ phút này anh không cách nào thấy được vẻ mặt của cô nhưng vẫn cảm giác được toàn thân cô từ trên xuống dưới đã cứng ngắc.
—— Làm sao có thể quên mất nơi này chính là nhà họ Mộ?.
Chuông điện thoại giống như con dao đòi mạng, liên tục đâm vào màng nhĩ. Lan Khê ôm chặt lấy hai tai, cố gắng né đi những âm thanh nặng nề ấy. Mộ Yến Thần rút khỏi người Lan Khê, xoay cô lại đối diện với mình, lấy tây tranh khoác lên người cô. Lan Khê không muốn nhìn vào anh, đem mặt mình giấu vào cổ anh. Cả người cô run lẩy bẩy, Mộ Yến Thần càng siết chặt vòng ôm, trấn tĩnh tiếp điện thoại.
"A lô?" Tiếng nói âm u hòa cùng cùng không khí lành lạnh.
"Yến Thần, ba còn có chuyện quên nói với con ——" Giọng nói hùng hậu của Mộ MInh Thăng vang lên, "Con trai của chú Minh Lộ, em họ của con đó. Thằng nhóc vừa tốt nghiệp đại học, tạm thời chưa tìm được việc nên ba đã nhận nó vào Mộ thị rồi. Coi như cho nó môi trường rèn luyện cũng là nể mặt mũi của chú hai con. Tuần sau sẽ bắt đầu đi làm, con để ý tới nó một chút"
"Vâng. . . . . ." Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh đón nhận ý tứ của ông, ánh mắt bình thản như nước, "Con biết rồi."
"Lan Khê đâu? Con bé đã ngủ chưa?"
Người trong ngực run mạnh lên, Mộ Yến Thần nhanh chóng buộc chặt lấy hông cô, môi mỏng vuốt ve những lọn tóc đen mượt, khàn khàn nói: ". . . . . . Đã ngủ."
Nghe anh nói thế, hai mắt Lan Khê cay vô cùng.
Mặt cô nhẹ nhàng hướng đến tai anh. Mộ Yến Thần cho rằng cô lại muốn cắn mình. Anh tự nguyện quay đầu đi, vừa tiếp ống nghe vừa lấy tay đè sát gáy cô vào cổ, mặc cho cô muốn cắn bao nhêu thì cắn.
Vết thương trên gáy bị chạm vào, quá đau nhức, Lan Khê chịu không nổi, than lên thành tiếng.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.
"Yến Thần, con. . . . . ." Mộ Minh Thăng cau mày, thanh âm trở nên quỷ dị.
Mộ Yến Thần tái xanh mặt. Nhưng anh vẫn ôm chặt Lan Khê trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc sau gáy, cố làm dịu đi chỗ bị đau của cô, không trả lời điện thoại nữa.
Ở bên kia, Mạc Như khanh đỏ mặt, trực tiếp đoạt ấy ống nghe từ tay chồng, dập máy, dở khóc dở cười nói: "Anh này vô ý vô tứ quá, giờ này mà còn gọi điện cho Yến Thần, đã mấy giờ rồi hả? Cũng không chịu suy nghĩ xem vào lúc này con trai anh có thể đang làm gì?"
Mộ Minh Thăng trố mắt, một lúc sau mới có thể hiểu ra ý tứ của lời vợ nói.
Gương mặt già nhanh chóng đỏ lên, làm bộ ho khan hai tiếng, rồi ngước mắt dò hỏi: "Con có bạn gái rồi?"
"Khả năng đó lớn lắm " Mạc NHư Khanh nở nụ cười ngọt ngào, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên tia lo lắng, mi tâm nhíu chặt. Tay cuốn lấy chiếc áo khoác của chồng đem treo lên, bà cố giữ bình tĩnh hỏi, "Lan Khệ đâu rồi anh, Yến Thần không trả lời con bé đang làm gì sao?"
"Hồi nãy anh gọi thì con bé đang làm bài tập!" Nói tới đây, mi tâm Mộ Minh Thăng cũng nhíu chặt lại, "Lúc ấy Yến Thần còn đang ở nhà, thế nào lúc này lại đi ra ngoài? Bỏ em gái một mình trong nhà, nó cũng yên tâm sao?"
Trái tim Mạc Như Khanh như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Sắc mặt bà trắng nhợt, lấy tay vén tóc ra sau tai, tự nhắc nhở bản thân không cần suy nghĩ loạn.
Nhẹ nhàng xoay xoay chiếc đồg hồ vàng trên cổ tay, bà cụp mắt xuống,nhẹ giọng nói: "Cái này cũng khó trách. . . . . . Lan Khê cũng không còn là đứa bé, cũng đã hiểu chuyện rất nhiều, tuổi này mà nói chuyện tình cảm cũng không thành vấn đề, anh nói có đúng không?"
Mộ MInh Thăng không để ý tới hàm ý trong lời nói của bà, chỉ gật đầu cho có lệ, rồi chỉ chỉ rương hành lý: "Thôi kệ đi, em đi lấy gói trà Long Tĩnh ra pha đi. . . . . ."
Mạc Như Khanh gật đầu, cố gắng vứt đi những suy nghĩ hoang đường, chậm rãi đi lấy trà.
***
Không khí an tĩnh, u ám đè nén khắp nhà họ Mộ. Nếu như trên sô pha không bừa bãi lộn xộn thì trong nhà sẽ giống như chưa từng có chuyện kinh thiên động địa gì phát sinh cả.
Giờ phút này Lan Khê vô cùng mệt mói và bất lực, cô mềm nhũn dựa vào ngực Mộ Yến Thần, không chút khí lực.
Lát sau, cô gắng gượng ngồi dậy, không để ý sự nhếch nhác của bản thân, đôi đồng tử hoàn toàn trống rỗng, vịn bờ vai của anh, nói giọng khàn khàn: "Mộ Yến Thần, chúng ta cứ như vậy kết thúc đi."
Thân thể ấm áp đột nhiên cách xa vòm ngực kèm theo giọng nói lạnh như băng truyền đến làm Mộ Yến Thần hoàn toàn tỉnh táo lại.
Anh ngước lên nhìn cô. Thời điểm khi Mộ Minh Thăng điện về cũng không làm cho đôi mắt anh mất đi sự trầm tĩnh nhưng giờ phút này, ánh mắt anh trào lên nỗi bi thương to lớn.
Đôi môi mỏng mím lại chỉ còn một đường thẳng tắp.
Hàm răng cắn chặt vào môi dưới, Lan Khê muốn ghi nhớ nỗi đau này đến hết cuộc đời, giọng nói êm ái tiếp tục vang lên: "Em dâng hiến bản thân mình cho anh hai lần rồi. Cứ coi như đáp trả lại những gì tốt đẹp anh dành tặng cho em. Còn có tình yêu của anh nữa, mặc kệ đúng hay sai, em vẫn muốn cảm ơn anh một lần"
Màu trắng xanh che lấp trên khuôn mặt Lan Khê, nhưng giọng nói cô vẫn bình thản, dịu dàng: "Chúng ta cứ như vậy kết thúc đi."
Cứ như vậy kết thúc thôi.
Cô không hận cũng không oán.
Mộ Yến Thần vẫn nhìn cô tha thiết, từng lời cô nói như là những nhát dao khắc nỗi đau nhức lên hai con ngươi đen thẳm của anh.
Anh nhớ lại những lời cô đã từng nói.
—— Anh với em không có tương lai!
—— Mộ Yến Thần, thời điểm anh đoạt lấy em gái ruột của mình, có cảm giác gì hả?
—— Anh không chịu buông tay, tôi sẽ tự mình rời đi, dùng chính phương pháp của bản thân để không gặp lại anh nữa!
—— Em dâng hiến bản thân mình cho anh hai lần rồi. Cứ coi như đáp trả lại những gì tốt đẹp anh dành tặng cho em. Còn có tình yêu của anh nữa, mặc kệ đúng hay sai, em vẫn muốn cảm ơn anh một lần.
Đây chính là những lời cô đã nói với anh.
Dù nhớ từng lời nhưng lại không có cách nào phản ứng lại.
Anh hồi tưởng lại việc đêm qua bản thân mất khống chế cùng những phản kháng của cô ngày hôm nay.
Anh biết cô oán hận. Cô mang theo sự ủy khuất ngập trời cùng với tương lai vô cùng mờ mịt. Cho nên anh tình nguyện gánh vác hết tất cả. Cô trừng phạt thế nào anh cũng chịu, cho dù cô muốn anh biến mất, muốn anh chết, anh cũng vui vẻ chấp nhận!
Nhưng cô lại không muốn như thế
"Khanh từ quân bên cạnh đi, tương kiến không tương thức". ( Đại khái có nghĩa: Em đi lướt qua anh. Gặp mặt nhưng làm ngơ)
Đúng lúc anh cho rằng. . . . . . cô muốn nháo loạn một chút thì sẽ qua nhưng cô lại bất ngờ đưa ra chủ ý đó.
Trong ngực như có một ngọn lửa cháy bỏng đang thiêu rụi, cổ họng lại giống như chìm vào đáy biển sâu. Hai luồng cảm giác ập đến làm anh không cách nào hô hấp nổi. Mộ Yến Thần cố gắng chịu đựng, đi đến nắm lấy tay cô, khàn giọng nói "Lan Khê. . . . . ."
Chúng ta từ từ bàn lại.
Bàn lại đi em.
Lan Khê như chạm phải dòng điện nóng, vội rút tay lại, tránh xa phạm vi của anh.
"Anh hai, ngủ ngon." Cô nhẹ nhàng thốt ra lời nói sau cùng trong buổi tối ngày hôm nay.
Về sau, nhất định sẽ có người con gái hằng ngày đều chúc anh ngủ ngon, biểu hiện một cách thân mật nhất. Không giống như hai người lúc này, câu chúc ngủ ngon càng làm cho khoảng cách của hai người ngày càng cách xa hơn.
Cô cầm lên váy ngủ, cắn răng chịu đau mặc lại vào người, đem tây trang quăng trả lại anh.
Mộ Yến Thần uể oải ngồi trên sô pha, không nói một lời, cánh tay dài vươn ra rồi lại buông xuống, sau cùng đặt trên đầu gối. Một dáng vẻ cô liêu, quạnh quẽ. Anh sống đến từng tuổi này, trải qua biết bao nhiêu chuyện, lại không cách nào buông tha cho cô gái 17 tuổi này.
Anh thật sự không có biện pháp để buông tay.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi thẳng trên lưng bàn chân, Lan Khê cắn môi, chân trần chạy thẳng lên lầu. Nhưng cả người cô mất hết khí lực, hai bàn chân bủn rũn. Trời điểm bước lên cầu thang, đầu gối đau nhức liền khụy xuống, “Ầm” một tiếng, đập mạnh vào bậc thang.
". . . . . ." Hai tay cô chống trên bậc thang, chật vật ngồi xuống. Đầu gối đập vào bậc thang, tróc ra một mảnh da lớn, có thể nhìn thấy cả máu thịt bên trong.
Tiếng vang trong đêm tối kéo Mộ Yến Thần ra khỏi sự suy tư!
Đôi mắt thâm thúy nhanh chóng liếc về phía phát ra âm thanh. Nhìn thấy thân hình bé nhỏ đang chịu đau ngồi ôm gối, anh liền chạy như bay đến. Anh ôm chặt cô vào ngực, rũ đôi mắt xuống nhìn cô, khuôn mặt đau khổ của cô in trong con ngươi nhức nhối của anh.
***
Kỷ Diêu nắm đầu bứt tóc, mái tóc bị nắm gần rụng hết, cô nàng vẫn chưa tìm được phòng bệnh.
Bất đắc dĩ muốn tìm người hỏi, lại ngoài ý muốn thấy cuối hành lang có bóng dáng anh tuấn cao lớn quen thuộc đang dứng gần cửa sổ, gò má tuấn dật lúc sáng lúc tối. Kỷ Diêu có cảm giác mình đã tìm được đồng đội ở một nơi xa lạ.
Cô nàng nhanh chân chạy tới.
"Anh trai Mộ, Lan Khê nhà chúng ta. . . . . ." Cô nàng muốn hỏi phòng bệnh của Lan Khê. Nhưng khi đối phương nghe được tiếng kêu,quay đầu qua thì Kỷ Diêu lập tức bỡ ngỡ, da đầu vô cùng căng thẳng. Hôm nay anh trai của Lan Khê vô cùng đáng sợ, so với thời đểm hai cô đánh nhau phải vào viện càng tăng thêm gấp nhiều lần.
Có người sau lưng Kỷ Diêu đang kêu: "Mộ tiên sinh, Mộ tiên sinh!"
Mộ Yến Thần quét nhìn phía sau Kỷ Diêu, : "Phòng thứ hai đếm ngược, em đi vào thăm con bé đi”.
Kỷ Diêu cứng ngắc gật đầu, khi Mộ yến Thần đi lướt qua, cô nàng không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.
——"Cái đó, anh trai Mộ, " Cô nàng sững sờ, dùng tay chỉ vào môi mình "Chỗ này của anh, dính nhiều máu lắm."
Loang lỗ một mảnh lớn, lấm tấm nhiều vết, đã khô cứng.
/362
|