Lan Khê cúi đầu, nước mắt rơi trong ngực anh, cô nhớ tới khi đó mình đột nhiên cảm thấy Mộ Yến Thần rất đáng thương, cô còn an ủi anh. . . . . . Nhưng bây giờ xem ra người đáng thương đó thật ra lại là mình.
Ít nhất anh còn có ba mẹ, còn có gia đình.
Còn mẹ cô đã qua đời, cô ngàn dặm xa xôi bị đưa tới Los Angeles, nhưng thu hoạch được là một tổn thương tồi tệ nhất .
Giơ bàn tay trắng noãn thon dài bất lực xuyên vào bên trong mái tóc, cô níu chặt lấy, d∞đ∞l∞q∞ vùi đầu mình ở giữa gối.
Nét mặt Mộ Yến Thần hơi thay đổi, bàn tay anh bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, ôm đầu cô vào trong cổ, môi mỏng trắng bệch tiếp tục nói: Có lẽ em còn chưa biết rõ về gia đình cha ruột em, vợ của ông ấy là dòng dõi quý tộc hoàng gia Anh quốc bên cạnh công chúa đời tiếp theo, chuyện đương nhiên ông ấy phải ở rể, Phó Minh Lãng hai mươi tuổi là con trai của vợ chồng ông ấy. Năm đó, cuộc gặp gỡ của ông ấy và mẹ em là ngoài ý muốn, mẹ em mang thai trở về nước sinh em ra, ông ấy cũng không biết. Mặc dù bây giờ ông ấy thừa nhận mối quan hệ cha con với em thì cũng không thể công khai, càng không thể nào bởi vì chuyện một đứa con gái riêng mà dao động địa vị cùng tiền đồ của mình, em hiểu chưa Lan Khê?
Thay vì để cho cô từ trong thực tế tàn nhẫn tự hiểu được những chuyện này, không bằng chính miệng anh nói cho cô biết.
Lan Khê vùi đầu vào cổ anh, gần như tham lam ngửi hơi thở ấm áp quen thuộc trên người anh, cô rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi lòng bàn tay anh rồi vòng quanh bờ vai của anh, Mộ Yến Thần liền thuận thế ôm sát eo cô, cúi đầu xuống hôn liên tục bên tai và sợi tóc bên gáy của cô.
Hôm nay nếu không phải em sắp chết, hẳn vĩnh viễn ông ấy không gặp em, vĩnh viễn không thừa nhận nói em là con gái của ông ấy, có phải không? Lan Khê khàn giọng hỏi, trong tiếng nói cố gắng đè ép nức nở nghẹn ngào.
Tay Mộ Yến Thần ôm chặt cô.
Lan Khê trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng tránh khỏi ngực anh, đôi mắt đẹp bởi vì khóc quá nhiều nên hơi sưng ửng hồng, cô nói giọng khàn khàn: Em muốn gặp ông ấy một lần, em muốn hỏi ông ấy mấy vấn đề, chúng ta đi gặp ông ấy có được không?
Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu giơ tay xoa mặt của cô rồi cúi đầu hôn một cái, nói thật nhỏ: Được.
***
Tại phòng ICU*.
Phó Ngôn Bác suy sụp ngồi trên ghế, toàn thân tựa như là mất đi tất cả hơi sức.
Xung quanh người đi tới đi lui, tiếng người tiếng bước chân rất hỗn loạn, thậm chí ngay cả khu vực bờ biển cũng chuyển dành riêng cho sĩ quan cảnh sát Los Angeles điều tra, mà luật sư Hoàng gia từ Luân Đôn đến đang cùng cảnh sát bàn bạc, chỉ nói là du thuyền tư nhân vận chuyển hàng hóa, trên đường không cẩn thận phát sinh bạo lực ẩu đả từ đó mới xảy ra vụ nổ, nhân viên thương vong và tổn thất hàng hóa sẽ do chính bọn họ gánh chịu.
Cảnh sát yêu cầu được xem xét hiện trường nhưng bị từ chối, hai bên đang giằng co bất phân.
Luật sư Hoàng gia sầm mặt xuống, lạnh giọng nói muốn gặp lãnh đạo người đứng đầu cảnh sát, thì bọn họ mới đồng ý để cho kiểm tra thực hư.
Phó Ngôn Bác khom lưng xuống, vùi đầu giữa hai tay.
Bác sĩ từ bên trong đi ra, sau lưng còn đi theo hai người đàn ông áo đen sắc mặt lạnh lùng khắc nghiệt. Loại áp lực bức bách này khiến bác sĩ cảm thấy rất là khẩn trương, lau mồ hôi trên đầu nói: Bệnh nhân bên trong tình huống không tệ, vết phỏng trên thân cường độ thấp chỉ 10% diện tích không đáng lo ngại, Còn chân. . . . . . Đầu đạn ở chân đã lấy ra, không có thương tổn đến gân cốt cho nên sẽ không ảnh hưởng đi lại ngày sau, hoạt động bình thường. . . . . .
Đáy mắt Phó Ngôn Bác ảm đạm như tro tàn chợt lóe lên một tia sáng, cảm xúc trong lòng cuối cùng cũng không quá nặng.
Bác sĩ vẫn khom người như cũ, vẻ mặt rất thống khổ khó chịu, nhỏ giọng nói: Tiên sinh, ngài có thể bảo người hộ vệ cất đi khẩu súng vẫn để sau lưng tôi hay không?
Phó Ngôn Bác ngẩn ra.
Sáng sớm ông đã thấy hai hộ vệ áo đen kia, nghĩ cũng biết là công lao của Isha, bà chưa tới, nhưng đã lo trước mọi chuyện chu toàn đến giọt nước không lọt. Phó Ngôn Bác mặt lạnh bảo hai người hộ vệ áo đen lui về phía sau hai bước, hỏi: Phu nhân lúc nào thì đến?
Ba giờ sau. Hộ vệ áo đen mặt không thay đổi nói.
Tất cả xem ra cũng ổn thỏa rồi, Phó Ngôn Bác lo lắng chuyện sắp đến . . . Chiếu theo tính tình Isha chuyện này sẽ không cứ như vậy trôi qua, nhất là sau khi bà nhìn thấy vết thương của Phó Minh Lãng, càng sẽ không bỏ qua. Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . .
Ánh mắt già nua của ông nhìn thoáng qua phía trong phòng bệnh bị xem nhẹ kia, nơi đó cũng có người ông vô cùng lo lắng.
Cô. . . . . . Như thế nào?
Phó Ngôn Bác đứng dậy, tay hơi run rẩy, hết sức tránh những hộ vệ này đi tới phòng bệnh của Lan Khê.
Một ánh nhìn lạnh lùng từ sau lưng ông thoáng qua, người áo đen khéo léo kéo hệ thống truyền tin bên tai xuống, cúi đầu nói mấy câu về phía bên trong tai nghe.
*ICU là từ viết tắt của Intensive care unit tạm dịch là đơn vị Hồi sức cấp cứu, Điều trị tích cực, Chăm sóc đặc biệt.
Ít nhất anh còn có ba mẹ, còn có gia đình.
Còn mẹ cô đã qua đời, cô ngàn dặm xa xôi bị đưa tới Los Angeles, nhưng thu hoạch được là một tổn thương tồi tệ nhất .
Giơ bàn tay trắng noãn thon dài bất lực xuyên vào bên trong mái tóc, cô níu chặt lấy, d∞đ∞l∞q∞ vùi đầu mình ở giữa gối.
Nét mặt Mộ Yến Thần hơi thay đổi, bàn tay anh bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, ôm đầu cô vào trong cổ, môi mỏng trắng bệch tiếp tục nói: Có lẽ em còn chưa biết rõ về gia đình cha ruột em, vợ của ông ấy là dòng dõi quý tộc hoàng gia Anh quốc bên cạnh công chúa đời tiếp theo, chuyện đương nhiên ông ấy phải ở rể, Phó Minh Lãng hai mươi tuổi là con trai của vợ chồng ông ấy. Năm đó, cuộc gặp gỡ của ông ấy và mẹ em là ngoài ý muốn, mẹ em mang thai trở về nước sinh em ra, ông ấy cũng không biết. Mặc dù bây giờ ông ấy thừa nhận mối quan hệ cha con với em thì cũng không thể công khai, càng không thể nào bởi vì chuyện một đứa con gái riêng mà dao động địa vị cùng tiền đồ của mình, em hiểu chưa Lan Khê?
Thay vì để cho cô từ trong thực tế tàn nhẫn tự hiểu được những chuyện này, không bằng chính miệng anh nói cho cô biết.
Lan Khê vùi đầu vào cổ anh, gần như tham lam ngửi hơi thở ấm áp quen thuộc trên người anh, cô rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi lòng bàn tay anh rồi vòng quanh bờ vai của anh, Mộ Yến Thần liền thuận thế ôm sát eo cô, cúi đầu xuống hôn liên tục bên tai và sợi tóc bên gáy của cô.
Hôm nay nếu không phải em sắp chết, hẳn vĩnh viễn ông ấy không gặp em, vĩnh viễn không thừa nhận nói em là con gái của ông ấy, có phải không? Lan Khê khàn giọng hỏi, trong tiếng nói cố gắng đè ép nức nở nghẹn ngào.
Tay Mộ Yến Thần ôm chặt cô.
Lan Khê trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng tránh khỏi ngực anh, đôi mắt đẹp bởi vì khóc quá nhiều nên hơi sưng ửng hồng, cô nói giọng khàn khàn: Em muốn gặp ông ấy một lần, em muốn hỏi ông ấy mấy vấn đề, chúng ta đi gặp ông ấy có được không?
Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu giơ tay xoa mặt của cô rồi cúi đầu hôn một cái, nói thật nhỏ: Được.
***
Tại phòng ICU*.
Phó Ngôn Bác suy sụp ngồi trên ghế, toàn thân tựa như là mất đi tất cả hơi sức.
Xung quanh người đi tới đi lui, tiếng người tiếng bước chân rất hỗn loạn, thậm chí ngay cả khu vực bờ biển cũng chuyển dành riêng cho sĩ quan cảnh sát Los Angeles điều tra, mà luật sư Hoàng gia từ Luân Đôn đến đang cùng cảnh sát bàn bạc, chỉ nói là du thuyền tư nhân vận chuyển hàng hóa, trên đường không cẩn thận phát sinh bạo lực ẩu đả từ đó mới xảy ra vụ nổ, nhân viên thương vong và tổn thất hàng hóa sẽ do chính bọn họ gánh chịu.
Cảnh sát yêu cầu được xem xét hiện trường nhưng bị từ chối, hai bên đang giằng co bất phân.
Luật sư Hoàng gia sầm mặt xuống, lạnh giọng nói muốn gặp lãnh đạo người đứng đầu cảnh sát, thì bọn họ mới đồng ý để cho kiểm tra thực hư.
Phó Ngôn Bác khom lưng xuống, vùi đầu giữa hai tay.
Bác sĩ từ bên trong đi ra, sau lưng còn đi theo hai người đàn ông áo đen sắc mặt lạnh lùng khắc nghiệt. Loại áp lực bức bách này khiến bác sĩ cảm thấy rất là khẩn trương, lau mồ hôi trên đầu nói: Bệnh nhân bên trong tình huống không tệ, vết phỏng trên thân cường độ thấp chỉ 10% diện tích không đáng lo ngại, Còn chân. . . . . . Đầu đạn ở chân đã lấy ra, không có thương tổn đến gân cốt cho nên sẽ không ảnh hưởng đi lại ngày sau, hoạt động bình thường. . . . . .
Đáy mắt Phó Ngôn Bác ảm đạm như tro tàn chợt lóe lên một tia sáng, cảm xúc trong lòng cuối cùng cũng không quá nặng.
Bác sĩ vẫn khom người như cũ, vẻ mặt rất thống khổ khó chịu, nhỏ giọng nói: Tiên sinh, ngài có thể bảo người hộ vệ cất đi khẩu súng vẫn để sau lưng tôi hay không?
Phó Ngôn Bác ngẩn ra.
Sáng sớm ông đã thấy hai hộ vệ áo đen kia, nghĩ cũng biết là công lao của Isha, bà chưa tới, nhưng đã lo trước mọi chuyện chu toàn đến giọt nước không lọt. Phó Ngôn Bác mặt lạnh bảo hai người hộ vệ áo đen lui về phía sau hai bước, hỏi: Phu nhân lúc nào thì đến?
Ba giờ sau. Hộ vệ áo đen mặt không thay đổi nói.
Tất cả xem ra cũng ổn thỏa rồi, Phó Ngôn Bác lo lắng chuyện sắp đến . . . Chiếu theo tính tình Isha chuyện này sẽ không cứ như vậy trôi qua, nhất là sau khi bà nhìn thấy vết thương của Phó Minh Lãng, càng sẽ không bỏ qua. Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . .
Ánh mắt già nua của ông nhìn thoáng qua phía trong phòng bệnh bị xem nhẹ kia, nơi đó cũng có người ông vô cùng lo lắng.
Cô. . . . . . Như thế nào?
Phó Ngôn Bác đứng dậy, tay hơi run rẩy, hết sức tránh những hộ vệ này đi tới phòng bệnh của Lan Khê.
Một ánh nhìn lạnh lùng từ sau lưng ông thoáng qua, người áo đen khéo léo kéo hệ thống truyền tin bên tai xuống, cúi đầu nói mấy câu về phía bên trong tai nghe.
*ICU là từ viết tắt của Intensive care unit tạm dịch là đơn vị Hồi sức cấp cứu, Điều trị tích cực, Chăm sóc đặc biệt.
/337
|