Nhịp tim bao nhiêu?
Năm mươi, vừa mới còn bốn mươi, hiện tại từ từ tăng lên!
Bác sĩ Lam, nhịp tim như vậy có thể bị tuột nữa không?
Đợi thêm chút nữa, xem bệnh nhân...
Bác sĩ Lam! Hình như bệnh nhân tỉnh lại! ! Từ trong miệng y tá bật thốt ra một tiếng thét kinh hãi.
Trong phòng giãi phẫu, thoắt cái mọi người ồn ào, vui mừng.
Mọi người ra ngoài thông báo một chút cho người nhà bệnh nhân, để bọn họ cảm thấy an tâm, đợi chút nữa, tôi sẽ kiểm tra lại xem có phải ông ấy thật sự ý thức thanh tỉnh rồi hay không...
Đẩy cánh cửa phòng cấp cứu ra, y tá vừa đi ra ngoài thì thấy vài người nhà người bệnh ngồi trên băng ghế.
Cô ta chợt nghẹn lời, đơn giản là cảm thấy tổ hợp này hơi kỳ quái.
- - Mọi người có phải là người nhà của bệnh nhân Mộ Minh Thăng không? Báo cho mọi người biết là ông ấy đã tỉnh lại, nhưng bác sĩ của chúng tôi còn phải kiểm tra lần nữa, đợi lát nữa nếu thật ổn định mới có thể cho mọi người vào thăm.
Lời nói vừa dứt, hai người ngồi trên băng ghế đều chấn động.
Chú Lưu đứng ở bên cạnh, nét mặt cũng vui mừng khôn xiết, nhìn tiểu thư và phu nhân ngồi trên băng ghế, trong lòng đang căng thẳng thoáng chốc buông lỏng ra.
Mạc Như Khanh thật kích động, khi bà vừa đứng lên chiếc giày cao gót dưới chân lại trơn trượt một cái suýt nữa ngã sấp xuống, Lan Khê theo bản năng đưa tay đỡ lại, bà mới không thật sự té xuống, khuôn mặt Mạc Như Khanh trắng bệch, ngoái đầu lại nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, nhất thời bầu không khí quỷ dị không rõ lan tràn.
Ánh mắt Lan Khê run rẩy, sau đó thờ ơ cúi mắt, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Xa xa, Mộ Yến Thần đi mua vài thứ trở về, giữa chừng chân bước chậm lại, thu hết một màn kia vào trong mắt.
Khi vừa đi tới thì y tá lại chạy đến nói: Trong mọi người ai là Mạc Như Khanh? Tình trạng bệnh nhân bên trong rất tốt, ý thức rất rõ ràng, ông ấy nói muốn gặp người này, các người ai tên là Mạc Như Khanh?
Tất cả mọi người đứng bên ngoài đều chấn động.
Mạc Như Khanh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy, kích động đến quên cả thở, bà lập tức lên tiếng Là tôi! , quăng túi xách và điện thoại di động qua một bên, bà chạy vào phòng.
Nghe tình trạng bệnh của Mộ Minh Thăng tốt, lời nói của Mộ Yến Thần thốt ra giữa chừng cũng nuốt xuống.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt dần dần có sức sống lại, anh để túi đồ ở bên cạnh, nắm tay Lan Khê kéo lại gần, cũng không e ngại có chú Lưu ở đây, anh ôm cô vào lòng ngồi xuống băng ghế, dù sao bây giờ là mùa đông, ngồi trên băng ghế lạnh lẽo này khí lạnh sẽ thấm vào tận xương.
Chú Lưu tự giác không nhìn đến.
Một ngày một đêm này, đừng nói là trong nhà, ngay cả bên ngoài đều đã truyền đi ồn ào huyên náo, chuyện của nhà họ Mộ đã sớm không thể giấu diếm rồi.
“Em mệt lắm phải không? Môi mỏng Mộ Yến Thần lướt qua tóc mai của cô, anh nói thật nhỏ, Nếu em chịu không nổi, anh ôm em đi vào ngủ một lát?
Đã một ngày một đêm Lan Khê ngủ không ngon, giờ phút này vành mắt hồng hồng, giọng nói khàn khàn: Không cần... Em muốn ôm anh một chút... Giờ phút này tất cả mệt mỏi kéo đến, cô không để ý đến sau khi ba tỉnh lại sẽ muốn gặp người nào, muốn nói lời gì, cô vòng tay quanh cổ Mộ Yến Thần, đáy mắt hàm chứa ấm áp ôm chặt lấy anh.
...
Cùng lúc đó trong phòng bệnh. . . .
Tiếng giày cao gót gấp gáp, nghiêng ngả chao đảo truyền đến, tiếp theo đập vào mí mắt ông là một gương mặt phụ nữ, tóc tai hỗn độn, bất chấp chải chuốt, chỉ dùng tay hất lung tung đến sau tai, cúi người tới gọi ông: Minh Thăng.
Giọng nói này, so với lúc tuổi còn trẻ tuy rằng già dặn hơn nhiều, nhưng cảm tình bên trong vẫn giống nhau.
Cả người cắm đầy ống không biết tên, động tác của Mộ Minh Thăng không được tiện mấy.
Nâng bàn tay già nua lên, khẽ run cầm tay Mạc Như Khanh, ý bảo bà tháo chụp dưỡng khí ra.
Mạc Như Khanh không dám tự tiện, ngẩng đầu nhìn qua bác sĩ trưng cầu ý kiến, vị bác sĩ hơi nhíu mày, tay đút vào trong túi áo: Ông ấy còn yếu lắm, đừng nói chuyện lâu quá.
Bà gật đầu thật nhanh, dè dặt cẩn trọng tháo chụp dưỡng khí ra, cầm trong tay, nếu thấy ông không thoải mái thì sẽ lập tức chụp vào.
Yến Thần, tụi nó... Tiếng nói Mộ Minh Thăng khàn khàn như sương mù tràn ra.
Ở bên ngoài, Mạc Như Khanh rưng rưng đáp, Tất cả đều ở bên ngoài, ông có muốn gọi tụi nó vào không? Tôi lập tức đi gọi...
Mộ Minh Thăng cố dùng sức nắm chặt tay bà, chậm rãi lắc đầu, ý bảo bà hãy ngồi xuống.
Trong phòng bệnh, từng giọt chất lỏng tí tách rơi xuống, ngẫu nhiên thỉnh thoảng có thể nghe thấy thanh âm phát ra từ bình chứa dung dịch, Mạc Như Khanh cúi đầu, nhớ lại tình cảnh ông té từ trên xuống, bà rưng rưng nước mắt run giọng nói: Minh Thăng... Thật xin lỗi, tối hôm đó tôi...
Nắm chặt tay bà, Mộ Minh Thăng lắc đầu, mở miệng nói: Bà không cần phải nói vậy... Như Khanh, bà không sai, bà không biết khi nãy tôi vừa mới mơ thấy gì, tôi suy nghĩ rất nhiều, hết thảy mọi chuyện bà đều không sai, cũng không phải Nhiễm Nguyệt sai... Là tôi, là quyết định ban đầu của tôi đã hủy đi hai người, mọi oán hận của hai người đều do một tay tôi tạo thành... Hôm nay tôi muốn thừa nhận việc này, là tôi nói xin lỗi mới phải.
Toàn thân Mạc Như Khanh cứng đờ, nước mắt rưng rưng, không nghĩ tới ông sẽ nói những lời này.
Năm mươi, vừa mới còn bốn mươi, hiện tại từ từ tăng lên!
Bác sĩ Lam, nhịp tim như vậy có thể bị tuột nữa không?
Đợi thêm chút nữa, xem bệnh nhân...
Bác sĩ Lam! Hình như bệnh nhân tỉnh lại! ! Từ trong miệng y tá bật thốt ra một tiếng thét kinh hãi.
Trong phòng giãi phẫu, thoắt cái mọi người ồn ào, vui mừng.
Mọi người ra ngoài thông báo một chút cho người nhà bệnh nhân, để bọn họ cảm thấy an tâm, đợi chút nữa, tôi sẽ kiểm tra lại xem có phải ông ấy thật sự ý thức thanh tỉnh rồi hay không...
Đẩy cánh cửa phòng cấp cứu ra, y tá vừa đi ra ngoài thì thấy vài người nhà người bệnh ngồi trên băng ghế.
Cô ta chợt nghẹn lời, đơn giản là cảm thấy tổ hợp này hơi kỳ quái.
- - Mọi người có phải là người nhà của bệnh nhân Mộ Minh Thăng không? Báo cho mọi người biết là ông ấy đã tỉnh lại, nhưng bác sĩ của chúng tôi còn phải kiểm tra lần nữa, đợi lát nữa nếu thật ổn định mới có thể cho mọi người vào thăm.
Lời nói vừa dứt, hai người ngồi trên băng ghế đều chấn động.
Chú Lưu đứng ở bên cạnh, nét mặt cũng vui mừng khôn xiết, nhìn tiểu thư và phu nhân ngồi trên băng ghế, trong lòng đang căng thẳng thoáng chốc buông lỏng ra.
Mạc Như Khanh thật kích động, khi bà vừa đứng lên chiếc giày cao gót dưới chân lại trơn trượt một cái suýt nữa ngã sấp xuống, Lan Khê theo bản năng đưa tay đỡ lại, bà mới không thật sự té xuống, khuôn mặt Mạc Như Khanh trắng bệch, ngoái đầu lại nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, nhất thời bầu không khí quỷ dị không rõ lan tràn.
Ánh mắt Lan Khê run rẩy, sau đó thờ ơ cúi mắt, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Xa xa, Mộ Yến Thần đi mua vài thứ trở về, giữa chừng chân bước chậm lại, thu hết một màn kia vào trong mắt.
Khi vừa đi tới thì y tá lại chạy đến nói: Trong mọi người ai là Mạc Như Khanh? Tình trạng bệnh nhân bên trong rất tốt, ý thức rất rõ ràng, ông ấy nói muốn gặp người này, các người ai tên là Mạc Như Khanh?
Tất cả mọi người đứng bên ngoài đều chấn động.
Mạc Như Khanh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy, kích động đến quên cả thở, bà lập tức lên tiếng Là tôi! , quăng túi xách và điện thoại di động qua một bên, bà chạy vào phòng.
Nghe tình trạng bệnh của Mộ Minh Thăng tốt, lời nói của Mộ Yến Thần thốt ra giữa chừng cũng nuốt xuống.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt dần dần có sức sống lại, anh để túi đồ ở bên cạnh, nắm tay Lan Khê kéo lại gần, cũng không e ngại có chú Lưu ở đây, anh ôm cô vào lòng ngồi xuống băng ghế, dù sao bây giờ là mùa đông, ngồi trên băng ghế lạnh lẽo này khí lạnh sẽ thấm vào tận xương.
Chú Lưu tự giác không nhìn đến.
Một ngày một đêm này, đừng nói là trong nhà, ngay cả bên ngoài đều đã truyền đi ồn ào huyên náo, chuyện của nhà họ Mộ đã sớm không thể giấu diếm rồi.
“Em mệt lắm phải không? Môi mỏng Mộ Yến Thần lướt qua tóc mai của cô, anh nói thật nhỏ, Nếu em chịu không nổi, anh ôm em đi vào ngủ một lát?
Đã một ngày một đêm Lan Khê ngủ không ngon, giờ phút này vành mắt hồng hồng, giọng nói khàn khàn: Không cần... Em muốn ôm anh một chút... Giờ phút này tất cả mệt mỏi kéo đến, cô không để ý đến sau khi ba tỉnh lại sẽ muốn gặp người nào, muốn nói lời gì, cô vòng tay quanh cổ Mộ Yến Thần, đáy mắt hàm chứa ấm áp ôm chặt lấy anh.
...
Cùng lúc đó trong phòng bệnh. . . .
Tiếng giày cao gót gấp gáp, nghiêng ngả chao đảo truyền đến, tiếp theo đập vào mí mắt ông là một gương mặt phụ nữ, tóc tai hỗn độn, bất chấp chải chuốt, chỉ dùng tay hất lung tung đến sau tai, cúi người tới gọi ông: Minh Thăng.
Giọng nói này, so với lúc tuổi còn trẻ tuy rằng già dặn hơn nhiều, nhưng cảm tình bên trong vẫn giống nhau.
Cả người cắm đầy ống không biết tên, động tác của Mộ Minh Thăng không được tiện mấy.
Nâng bàn tay già nua lên, khẽ run cầm tay Mạc Như Khanh, ý bảo bà tháo chụp dưỡng khí ra.
Mạc Như Khanh không dám tự tiện, ngẩng đầu nhìn qua bác sĩ trưng cầu ý kiến, vị bác sĩ hơi nhíu mày, tay đút vào trong túi áo: Ông ấy còn yếu lắm, đừng nói chuyện lâu quá.
Bà gật đầu thật nhanh, dè dặt cẩn trọng tháo chụp dưỡng khí ra, cầm trong tay, nếu thấy ông không thoải mái thì sẽ lập tức chụp vào.
Yến Thần, tụi nó... Tiếng nói Mộ Minh Thăng khàn khàn như sương mù tràn ra.
Ở bên ngoài, Mạc Như Khanh rưng rưng đáp, Tất cả đều ở bên ngoài, ông có muốn gọi tụi nó vào không? Tôi lập tức đi gọi...
Mộ Minh Thăng cố dùng sức nắm chặt tay bà, chậm rãi lắc đầu, ý bảo bà hãy ngồi xuống.
Trong phòng bệnh, từng giọt chất lỏng tí tách rơi xuống, ngẫu nhiên thỉnh thoảng có thể nghe thấy thanh âm phát ra từ bình chứa dung dịch, Mạc Như Khanh cúi đầu, nhớ lại tình cảnh ông té từ trên xuống, bà rưng rưng nước mắt run giọng nói: Minh Thăng... Thật xin lỗi, tối hôm đó tôi...
Nắm chặt tay bà, Mộ Minh Thăng lắc đầu, mở miệng nói: Bà không cần phải nói vậy... Như Khanh, bà không sai, bà không biết khi nãy tôi vừa mới mơ thấy gì, tôi suy nghĩ rất nhiều, hết thảy mọi chuyện bà đều không sai, cũng không phải Nhiễm Nguyệt sai... Là tôi, là quyết định ban đầu của tôi đã hủy đi hai người, mọi oán hận của hai người đều do một tay tôi tạo thành... Hôm nay tôi muốn thừa nhận việc này, là tôi nói xin lỗi mới phải.
Toàn thân Mạc Như Khanh cứng đờ, nước mắt rưng rưng, không nghĩ tới ông sẽ nói những lời này.
/337
|