Thân hình cao ngất, rắn rỏi của Mộ Yến Thần bất chợt dừng lại.
Ngón tay thon dài nâng lên chạm vào đôi môi, chỉ có cảm giác đau nhói. Ánh mắt anh nặng trĩu cảm giác tội lỗi. Vào thời điểm dây dưa cùng cô, anh mạnh mẽ cắn vào da thịt cô, muốn dùng nó làm thuốc mê để tê liệt hoàn toàn bản thân mình.
Hai mắt nhắm chặt, bàn tay nắm lại thành quyền, anh cất bước rời khỏi nơi đây.
Kỷ Diêu từ phía sau dõi theo bóng dáng cô đơn ấy, tâm lại cảm thấy có chút nhói đau.
Cô nàng giơ tay mở khóa cửa, nhìn vào người trong phòng bệnh.
Chậc chậc, học sinh giỏi! Kỷ Diêu nheo mắt tán thưởng cô bạn. Giờ phút này Lan Khê đang mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, khuôn mặt tái nhợt nhưng hai tay vẫn cầm bút và vở để học bài. Nhìn cảnh này, Kỷ Diêu thấy đáng thương cho cô bạn mình ghê á..
Lan Khê đang tập trung vào bài học thì bị tiếng nói của Kỷ Diêu làm giật mình.
Đầu gối tớ bị bể rồi nè. Thanh âm mềm mại pha chút ủy khuất.
Tớ biết rõ rồi, giờ thì đành phải nhịn thôi. Cậu tài thật đó, làm gì mà để đầu gối bị vỡ luôn? Kỷ Diêu vừa sờ mũi vừa kéo ghế ngồi gần Lan Khê.
Lan Khê suy nghĩ một chút cũng cười rộ lên, một nụ cười châm chọc, trào phúng.
Trông thấy nụ cười của Lan Khê, ánh mắt Kỷ Diêu trở nên ngây dại.
Tối nay không phải có tiết tự học sao? Cậu bây giờ tới thăm tớ rồi đi thẳng tới trường luôn hả? Lan Khê hỏi.
Kỷ Diêu vội hồi hồn lại, hơi lúng túng ho khan hai tiếng, lúc này mới trả lời: A. . . . . . Tớ đã xin cô chủ nhiệm cho phép đến thăm cậu rồi , không sao đâu, huống chi lúc này cô chủ nhiệm đang có một vấn đề khác quần cho nhức đầu. “Một đống” bị phát hiện cùng nam sinh yêu sớm, chuyện này đồn ra khắp nơi rồi, cả khối Mười Hai ai cũng biết ( “ Một đống” là Y Đóa đó).
Mi tâm Lan Khê nhíu chặt lại, gương mặt thanh thuần càng thêm trắng tái, đôi môi hé mở nhưng không biết nên nói gì.
Kỷ Diêu sờ sờ mũi: Tớ bắt đầu cảm thấy tội tội cho nhỏ đó.
Tại sao? Lan Khê trấn định lại, tiếp tục làm bài tập, đôi đồng tử cố gắng đè nén sự đau đớn.
Nam sinh kia nhìn rất tốt, “một đống” khó khăn lắm mới có hoa đào rơi xuống người nhưng lại bị ngăn cản rồi! Kỷ Diêu cau mày.
Vậy cũng không đúng. Lan Khê nhỏ giọng nói.
Thích một người thì làm sao phân được đúng hay không đúng? ! Kỷ Diêu kêu lên.
Vậy tại sao cố tình ở thời điểm không đúng đi thích người không thích hợp? Khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, con ngươi trong suốt phát ra những ánh sáng nhỏ vụn, hốc mắt khẽ ửng hồng, Đã hiểu rõ là sai vì sao lại không chịu buông tay?
Kỷ Diêu bị lí luận của lan Khê làm cho cứng họng.
Mẹ kiếp, cậu nói chuyện càng ngày càng giống cô chủ nhiệm của lớp 12A6 đó! Cô nàng phẫn nộ phun ra một câu, rồi quay ngoắc khuôn mặt qua một bên.
Llan Khê cắn môi, muốn dùng nỗi đau giữ lại sự thanh tỉnh cho mình.
Cô ấy thì làm sao? Hơi thở mong manh theo cánh môi đỏ bừng phả ra, mặt trên còn dính những vệt máu nhỏ.
Cô ấy lí luận về việc cần phải ngăn chặn vấn đề yêu sớm” Kỷ Diêu ưỡn thẳng sống lưng lên, tư thế rất nghiêm túc, thành thục, Nguyên văn cô ấy nói nè: Mấy em còn nhỏ mà bày đặt yêu với chẳng đương, thối lắm. Khối 12 có tổng cộng 10 lớp. Trong mỗi lớp có chừng 10 đứa con trai. Trong số ấy có bao nhiêu đứa thật sự có tiền đồ? Nếu khôn ngoan thì nên chờ lên đại học mà tìm bạn trai đó. Nơi ấy là một thiên đường tụ tập toàn những nhân tài kiếm bạc tỉ trong tương lai đó mấy cưng. Chờ chừng 1 năm nữa là có quyền yêu đương công khai rồi, tội tình gì mà bây giờ phải khổ sở đi yêu đương vụng trộm?
—— Lời răn dạy của giáo viên này đã truyền khắp nơi trong trường học.
Trong khoảnh khắc, từ khối 10 đến khối 12 đều bàn tán về quan điểm của giáo viên này.
Khóe miệng Lan Khê không nhịn được phải cong lên, hai lúm đồng tiền theo khóe miệng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Nụ cười yếu ớt dần trở thành ưu thương, cô đột nhiên nhớ tới Mộ yến Thần, anh đã từng nói—— Chỉ là anh không biết còn có người con gái thứ hai đủ sức khiến anh đau lòng như lúc này hay không? Thấy cô ấy nguy hiểm thì ngay lập tức nhào đến, không nhịn được khi thấy cô ấy rơi lệ, nhìn cô ấy khổ sở sẽ không dám cưỡng ép. . . . . . Lan Khê, em đoán xem, còn có người con gái nào khiến anh cam tâm tình nguyện làm mọi điều.
——Lan Khê, em đoán xem, còn có người con gái nào khiến anh cam tâm tình nguyện làm mọi điều?
Cho dù là thế thì sai vẫn hoàn sai mà thôi.
Biết rõ là sai lầm, vì sao cứ phải cố chấp, không chịu buông tay?
Cậu còn chuyện gì thú vị không? Kể cho tớ nghe với! Giọng cô lành lạnh mang theo sự van nài.
Kỷ Diêu ngoái đầu nhìn lại: Hả?
Kể chuyện cười cho tớ nghe đi. Cô gượng cười nhưng trong lòng đã bắt đầu ê ẩm, tuyến lệ lại muốn hoạt động trở lại.
Kỷ Diêu cười khan hai tiếng, vắt óc nhớ lại những câu chuyện cười để phục vụ cho cô bạn. Lan Khê lắng nghe vô cùng nghiêm túc, miệng cũng mở rộng hết cỡ. Vì cười ngã nghiêng nên lỡ đụng phải vết thương nơi đầu gối, bị đụng đau mà cô cũng nhe hai hàm răng ra cười. Kỷ Diêu thấy thế, ngượng ngùng hỏi: Mộ Lan Khê, cậu vừa mới đi đánh giặc về sao?
Lan Khê hít một hơi khí lạnh, cẩn thận che vết thương nơi đầu gối, ngước mắt, mê mang nhìn Kỷ Diêu.
Sắc mặt Kỷ Diêu bình tĩnh, tay chỉ về phía môi cùng cổ của Lan Khê: Miệng cậu bị cắn đến chảy máu, nhìn khiếp lắm đó. Còn mấy vết đỏ đỏ hồng hồng trên cổ nữa —— chắc không phải là thứ mà người ta vẫn hay gọi là vết hôn đó chứ?
Chẳng lẽ cậu, Kỷ Diêu tái mặt, miệng vẫn gượng cười, Cãi nhau máu lửa với người nào rồi hả ?
***
Ngày Lan Khê xuất viện là do chú Lưu đón cô ra.
Hai chân cô vẫn còn khập khiễng, khi xuống lầu thì chú Lưu ngồi xổm xuống: Tiểu thư lên đây đi, tôi cõng cô.
Lan Khê đỏ mặt, cảm thấy ngại vì phải làm phiền một người lớn tuổi còng lưng xuống cõng mình. NHưng quả thật cô không có cách nào đi xuống những bậc thang được, đành leo lên lưng chú Lưu, tận lực giảm thiểu trọng lượng của bản thân, nằm im không dám lộn xộn. Chú Lưu cõng cô cũng rất nhẹ nhàng, êm ái, vẫn đi băng băng như thường.
Chú Lưu, anh hai của cháu ở đâu? Cô ngập ngừng lên tiếng hỏi.
Hai ngày trước thiếu gia vừa mới xuất ngoại để xử lí công sự, theo kế hoạch chiều nay sẽ trở về. Lão gia cùng phu nhân thì vừa mới trở về nhà. Chuyến đi tương đối mệt mỏi nên hai người muốn nghỉ ngơi trước. Thêm nữa, hôm nay cô xuất viện nên hai người thấy không cần phải vào viện thăm cô.
Lan Khê cắn chặt môi, cảm thấy vô cùng đau lòng
Một nửa đau đớn là do Mộ Yến Thần đáng ghét, dám dùng công việc để trốn tránh cô. Nửa kia đến từ người cha ruột thịt của mình, biết rõ con gái bị thương phải vào viện mà vẫn hờ hững, không thèm quan tâm. Mọi việc cô đã trải qua lại không thể nói với ai, ngay cả Kỷ Diêu, cô cũng không thể mở lời. Bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì không dám.
Cô nhẹ nhàng tựa vào vai chú Lưu, mặc cho nước mắt xối ướt hết gương mặt.
Tiểu thử, chúng ta về nhà nha? Lão gia cùng phu nhân có mang rất nhiều đặc sản từ Hải Nam trở về. . . . . .
Chú Lưu thanh âm trong trẻo chen vào lời nói của ông ta, Lan Khê bình tĩnh đưa ra yêu cầu Cháu không về nhà đâu, chú chở cháu về trường học đi.
Trong xe im ắng khiến tinh thần người ta trở nên an tĩnh lại. Lan Khê ngồi im tựa đầu vào kính xe. Bóng đên dần dần buông xuống, phủ lên thiên nhiên một màu đen tối giá lạnh, cũng dần dần xâm chiếm vào cõi lòng cô.
Điện thoại vẫn nằm bất động trong túi, không chút tiếng vang.
Mãi đến khi Lan Khê bước xuống xe, hai tiếng âm báo có tin nhắn lần lượt vang lên.
Cô đứng tư thế nhảy lò cò, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Tin nhắn thứ nhất là thông báo của tổng đài về việc thuê bao vừa mới nộp phí định kì.
Tin nhắn thứ hai đến từ một dãy số lạ, chỉ có một hàng chữ ngắn gọn, Ngẩng đầu nhìn bên phải, đến đây nào.
Lan Khê ngẩng đầu nhìn về bên phải, chỉ thấy trong bóng đêm, cửa trường học dần mở rộng. Hiệu trưởng cùng những nhân vật lãnh đạo vừa đi vừa trò chuyện. Trong số ấy có một người đang nở nụ cười mị hoặc với cô, thỉnh thoảng anh ta sẽ gật đầu nói vài câu với người bên cạnh.
—— Là Nhiếp Minh Hiên.
***
Em gái không tò mò vì sao anh có số của em hả? Nhiếp Minh Hiên lấy ra một điếu thuốc kẹp trong tay, cười tươi hỏi cô. Anh ta lấy bật lửa định đốt thuốc lên, lại trầm mặc một lúc, rồi cất bật lửa vào túi, vò nát điếu thuốc trong lòng bàn tay.
Lan Khê dựa vào bàn ăn, hai mắt nhìn chằm chằm vào bảng giá các loại món ăn, ấp úng nói Anh ăn Hamburger được không?
Đáy mắt cô trong suốt lóe lên sự thành khẩn khiến người đối diện phải giật mình.
. . . . . . vẻ mặt Nhiếp Minh Hiên tràn đầy nghi vấn.
Em không đủ tiền. Cô thành thật trả lời.
Lần trước thì vỗ ngực bảo rằng sẽ mời người ta một bữa KFC, nhưng hôm nay vừa mới xuất viện, thật sự là không đủ tiền nha.
Mí mắt Nhiếp Minh Hiên nhảy dựng lên, theo sự tò mò vẫn hướng mắt về phía cổ cô. Những ấn kí đỏ hồng vẫn còn chưa tan hết, thấp thoáng xuất hiện theo sự chuyển động của cổ áo. Mà hình như so với lần trước anh ta thấy, lần này lại càng nhiều dấu hôn hơn nữa.
Anh hai em giàu có như thế, mà em lại không biết lợi dụng, đúng là quá phí của trời. Anh ta cười trêu đùa, vẫy tay gọi phục vụ, Cho một ly cà phê
Hàng mi dài nhấp nhô lên xuống, Lan Khê không để tâm đến lời anh ta nói, chỉ chuyên chú tính số tiền còn sót lại trong túi.
Em gái thả lỏng tinh thần đi, hai chúng ta cứ ăn uống thoải mái, không đủ tiền thì kêu Mộ Yến Thần tới đây bảo lãnh, ý kiến anh hay không? Nhiếp Minh Hiên tiếp tục đùa dai.
Nghe anh ta nói xong, hai tay Lan Khê kịch liệt run lên.
Vậy anh ngồi đây đợi một tí, em đi mượn. . . . . . Lan Khê cắn môi, liếc anh ta một cái, vội vàng xoay người muốn tìm Kỷ Diêu mượn tiền.
Này —— Nhiếp Minh Hiên chụp cánh tay cô lại
Lan khê cảnh giác nhìn anh ta. Mặc dù không rõ ràng, nhưng sự cảnh giác đề phòng lóe lên một giây trong mắt cô, vẫn bị Nhiếp Minh Hiên chộp được. Nhìn kĩ vẫn thấy được những dấu ấn đỏ hồng trên cánh tay cô, chỉ là tay áo hơi dài nên mới che đi được phần nào.
Nhiếp Minh Hiên gượng cười, thả cánh tay cô ra.
Chớ khẩn trương, anh chỉ uống ly cà phê này thôi. Anh ta nhẹ giọng giải thích.
Lan Khê lúc này mới dám thở phào, ngoan ngoãn ngồi lại bàn ăn.
Lúc nãy anh nói gọi Mộ Yến Thần tới đây tài trợ cũng không phải là nói giỡn đâu. Thật ra anh em đang ở rất gần chỗ này, Đợi cho cô bình tĩnh lại, Nhiếp Minh Hiên mới dám mở miệng hàn huyên tiếp. Anh ta cẩn thận quan sát nét mặt của cô gái nhỏ, ngón giữa khẽ gõ vào mặt bàn, tiếp tục: “ Cách trường của em chừng hai giao lộ, anh hai em đang cùng bạn gái hẹn hò trong một quán ăn cao cấp đó” cà phê được mang tới, anh ta bưng tách lên nhấp một ngụm: Anh nghe dì Mạc nói thế.
Nửa giờ trước, Nhiếp Minh Hiên có gọi điện cho Mộ lão quân trưởng, tính hỏi thăm về chuyến du lịch của ông. Lúc ấy, Mạc Như Khanh nghe điện thoại, anh ta thuận tiện hỏi Mộ Yến Thần đang làm gì thì Mạc Như Khanh liền khoe ra một tràng, giọng nói còn tràn ngập ý cười cùng tự hào.
Khuôn mặt xinh xắn của Lan Khê trở nên trắng bệch như tuyết mùa đông. Thì ra là anh đang bận bịu đi hẹn hò.
Chưa đầy một phút sau khi tách cà phê được bưng lên, Lan Khê liền đứng dậy, đi đến chỗ thu ngân thanh toán tiền, ngước nhìn về phía Nhiếp Minh Hiên: Em đã giữ lời mời anh rồi, anh từ từ uống, em không ngồi đây nữa đâu, gặp lại anh sau.
Cô lễ phép chào tạm biệt, hai tay chống vách tường, chập choạng bước ra ngoài.
Nhiếp Minh Hiên dở khóc dở cười, tâm trạng bị cô nhóc hành hạ lên xuống, cứ như bị treo lủng lẳng trên cành cây. Cô bỏ đi rồi thì một mình anh ta ngồi trong quán KFC gần trường học làm gì? Đôi đồng tử dần tối xuống, anh ta cầm theo ly cà phê đuổi theo cô, cười nhẹ nói: Em đang giận anh hai không quan tâm em mà đi hẹn hò hả.
Hay anh gọi điện cho Yến Thần, bảo nó chờ em tan tiết tự học tối nay thì đến thăm em. Anh ta thân thiết nói.
Nhiếp Minh Hiên, em không cần! Lan Khê đột nhiên quay mặt lại, mi tâm nhíu chặt, thanh âm có chút khó chịu. Ngay tức thời, cô như một con nhím nhỏ đang ra sức xù bộ lông đầy gai nhọn để tự vệ.
Cô không thich một người không thân thiết cường ngạnh xen vào việc của cô và anh hai.
Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc.
Ngây người một lúc rồi chợt tỉnh ra, khóe miệng có chút méo xệch, vội vàng bỏ lại di động vào túi, cười giã lã: “Được rồi, theo ý em gái hết”.
Lạy trời, vừa nãy anh ta đã bấm tin nhắn báo với Mộ Yến Thần mất rồi.
Ngón tay thon dài nâng lên chạm vào đôi môi, chỉ có cảm giác đau nhói. Ánh mắt anh nặng trĩu cảm giác tội lỗi. Vào thời điểm dây dưa cùng cô, anh mạnh mẽ cắn vào da thịt cô, muốn dùng nó làm thuốc mê để tê liệt hoàn toàn bản thân mình.
Hai mắt nhắm chặt, bàn tay nắm lại thành quyền, anh cất bước rời khỏi nơi đây.
Kỷ Diêu từ phía sau dõi theo bóng dáng cô đơn ấy, tâm lại cảm thấy có chút nhói đau.
Cô nàng giơ tay mở khóa cửa, nhìn vào người trong phòng bệnh.
Chậc chậc, học sinh giỏi! Kỷ Diêu nheo mắt tán thưởng cô bạn. Giờ phút này Lan Khê đang mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, khuôn mặt tái nhợt nhưng hai tay vẫn cầm bút và vở để học bài. Nhìn cảnh này, Kỷ Diêu thấy đáng thương cho cô bạn mình ghê á..
Lan Khê đang tập trung vào bài học thì bị tiếng nói của Kỷ Diêu làm giật mình.
Đầu gối tớ bị bể rồi nè. Thanh âm mềm mại pha chút ủy khuất.
Tớ biết rõ rồi, giờ thì đành phải nhịn thôi. Cậu tài thật đó, làm gì mà để đầu gối bị vỡ luôn? Kỷ Diêu vừa sờ mũi vừa kéo ghế ngồi gần Lan Khê.
Lan Khê suy nghĩ một chút cũng cười rộ lên, một nụ cười châm chọc, trào phúng.
Trông thấy nụ cười của Lan Khê, ánh mắt Kỷ Diêu trở nên ngây dại.
Tối nay không phải có tiết tự học sao? Cậu bây giờ tới thăm tớ rồi đi thẳng tới trường luôn hả? Lan Khê hỏi.
Kỷ Diêu vội hồi hồn lại, hơi lúng túng ho khan hai tiếng, lúc này mới trả lời: A. . . . . . Tớ đã xin cô chủ nhiệm cho phép đến thăm cậu rồi , không sao đâu, huống chi lúc này cô chủ nhiệm đang có một vấn đề khác quần cho nhức đầu. “Một đống” bị phát hiện cùng nam sinh yêu sớm, chuyện này đồn ra khắp nơi rồi, cả khối Mười Hai ai cũng biết ( “ Một đống” là Y Đóa đó).
Mi tâm Lan Khê nhíu chặt lại, gương mặt thanh thuần càng thêm trắng tái, đôi môi hé mở nhưng không biết nên nói gì.
Kỷ Diêu sờ sờ mũi: Tớ bắt đầu cảm thấy tội tội cho nhỏ đó.
Tại sao? Lan Khê trấn định lại, tiếp tục làm bài tập, đôi đồng tử cố gắng đè nén sự đau đớn.
Nam sinh kia nhìn rất tốt, “một đống” khó khăn lắm mới có hoa đào rơi xuống người nhưng lại bị ngăn cản rồi! Kỷ Diêu cau mày.
Vậy cũng không đúng. Lan Khê nhỏ giọng nói.
Thích một người thì làm sao phân được đúng hay không đúng? ! Kỷ Diêu kêu lên.
Vậy tại sao cố tình ở thời điểm không đúng đi thích người không thích hợp? Khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, con ngươi trong suốt phát ra những ánh sáng nhỏ vụn, hốc mắt khẽ ửng hồng, Đã hiểu rõ là sai vì sao lại không chịu buông tay?
Kỷ Diêu bị lí luận của lan Khê làm cho cứng họng.
Mẹ kiếp, cậu nói chuyện càng ngày càng giống cô chủ nhiệm của lớp 12A6 đó! Cô nàng phẫn nộ phun ra một câu, rồi quay ngoắc khuôn mặt qua một bên.
Llan Khê cắn môi, muốn dùng nỗi đau giữ lại sự thanh tỉnh cho mình.
Cô ấy thì làm sao? Hơi thở mong manh theo cánh môi đỏ bừng phả ra, mặt trên còn dính những vệt máu nhỏ.
Cô ấy lí luận về việc cần phải ngăn chặn vấn đề yêu sớm” Kỷ Diêu ưỡn thẳng sống lưng lên, tư thế rất nghiêm túc, thành thục, Nguyên văn cô ấy nói nè: Mấy em còn nhỏ mà bày đặt yêu với chẳng đương, thối lắm. Khối 12 có tổng cộng 10 lớp. Trong mỗi lớp có chừng 10 đứa con trai. Trong số ấy có bao nhiêu đứa thật sự có tiền đồ? Nếu khôn ngoan thì nên chờ lên đại học mà tìm bạn trai đó. Nơi ấy là một thiên đường tụ tập toàn những nhân tài kiếm bạc tỉ trong tương lai đó mấy cưng. Chờ chừng 1 năm nữa là có quyền yêu đương công khai rồi, tội tình gì mà bây giờ phải khổ sở đi yêu đương vụng trộm?
—— Lời răn dạy của giáo viên này đã truyền khắp nơi trong trường học.
Trong khoảnh khắc, từ khối 10 đến khối 12 đều bàn tán về quan điểm của giáo viên này.
Khóe miệng Lan Khê không nhịn được phải cong lên, hai lúm đồng tiền theo khóe miệng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Nụ cười yếu ớt dần trở thành ưu thương, cô đột nhiên nhớ tới Mộ yến Thần, anh đã từng nói—— Chỉ là anh không biết còn có người con gái thứ hai đủ sức khiến anh đau lòng như lúc này hay không? Thấy cô ấy nguy hiểm thì ngay lập tức nhào đến, không nhịn được khi thấy cô ấy rơi lệ, nhìn cô ấy khổ sở sẽ không dám cưỡng ép. . . . . . Lan Khê, em đoán xem, còn có người con gái nào khiến anh cam tâm tình nguyện làm mọi điều.
——Lan Khê, em đoán xem, còn có người con gái nào khiến anh cam tâm tình nguyện làm mọi điều?
Cho dù là thế thì sai vẫn hoàn sai mà thôi.
Biết rõ là sai lầm, vì sao cứ phải cố chấp, không chịu buông tay?
Cậu còn chuyện gì thú vị không? Kể cho tớ nghe với! Giọng cô lành lạnh mang theo sự van nài.
Kỷ Diêu ngoái đầu nhìn lại: Hả?
Kể chuyện cười cho tớ nghe đi. Cô gượng cười nhưng trong lòng đã bắt đầu ê ẩm, tuyến lệ lại muốn hoạt động trở lại.
Kỷ Diêu cười khan hai tiếng, vắt óc nhớ lại những câu chuyện cười để phục vụ cho cô bạn. Lan Khê lắng nghe vô cùng nghiêm túc, miệng cũng mở rộng hết cỡ. Vì cười ngã nghiêng nên lỡ đụng phải vết thương nơi đầu gối, bị đụng đau mà cô cũng nhe hai hàm răng ra cười. Kỷ Diêu thấy thế, ngượng ngùng hỏi: Mộ Lan Khê, cậu vừa mới đi đánh giặc về sao?
Lan Khê hít một hơi khí lạnh, cẩn thận che vết thương nơi đầu gối, ngước mắt, mê mang nhìn Kỷ Diêu.
Sắc mặt Kỷ Diêu bình tĩnh, tay chỉ về phía môi cùng cổ của Lan Khê: Miệng cậu bị cắn đến chảy máu, nhìn khiếp lắm đó. Còn mấy vết đỏ đỏ hồng hồng trên cổ nữa —— chắc không phải là thứ mà người ta vẫn hay gọi là vết hôn đó chứ?
Chẳng lẽ cậu, Kỷ Diêu tái mặt, miệng vẫn gượng cười, Cãi nhau máu lửa với người nào rồi hả ?
***
Ngày Lan Khê xuất viện là do chú Lưu đón cô ra.
Hai chân cô vẫn còn khập khiễng, khi xuống lầu thì chú Lưu ngồi xổm xuống: Tiểu thư lên đây đi, tôi cõng cô.
Lan Khê đỏ mặt, cảm thấy ngại vì phải làm phiền một người lớn tuổi còng lưng xuống cõng mình. NHưng quả thật cô không có cách nào đi xuống những bậc thang được, đành leo lên lưng chú Lưu, tận lực giảm thiểu trọng lượng của bản thân, nằm im không dám lộn xộn. Chú Lưu cõng cô cũng rất nhẹ nhàng, êm ái, vẫn đi băng băng như thường.
Chú Lưu, anh hai của cháu ở đâu? Cô ngập ngừng lên tiếng hỏi.
Hai ngày trước thiếu gia vừa mới xuất ngoại để xử lí công sự, theo kế hoạch chiều nay sẽ trở về. Lão gia cùng phu nhân thì vừa mới trở về nhà. Chuyến đi tương đối mệt mỏi nên hai người muốn nghỉ ngơi trước. Thêm nữa, hôm nay cô xuất viện nên hai người thấy không cần phải vào viện thăm cô.
Lan Khê cắn chặt môi, cảm thấy vô cùng đau lòng
Một nửa đau đớn là do Mộ Yến Thần đáng ghét, dám dùng công việc để trốn tránh cô. Nửa kia đến từ người cha ruột thịt của mình, biết rõ con gái bị thương phải vào viện mà vẫn hờ hững, không thèm quan tâm. Mọi việc cô đã trải qua lại không thể nói với ai, ngay cả Kỷ Diêu, cô cũng không thể mở lời. Bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì không dám.
Cô nhẹ nhàng tựa vào vai chú Lưu, mặc cho nước mắt xối ướt hết gương mặt.
Tiểu thử, chúng ta về nhà nha? Lão gia cùng phu nhân có mang rất nhiều đặc sản từ Hải Nam trở về. . . . . .
Chú Lưu thanh âm trong trẻo chen vào lời nói của ông ta, Lan Khê bình tĩnh đưa ra yêu cầu Cháu không về nhà đâu, chú chở cháu về trường học đi.
Trong xe im ắng khiến tinh thần người ta trở nên an tĩnh lại. Lan Khê ngồi im tựa đầu vào kính xe. Bóng đên dần dần buông xuống, phủ lên thiên nhiên một màu đen tối giá lạnh, cũng dần dần xâm chiếm vào cõi lòng cô.
Điện thoại vẫn nằm bất động trong túi, không chút tiếng vang.
Mãi đến khi Lan Khê bước xuống xe, hai tiếng âm báo có tin nhắn lần lượt vang lên.
Cô đứng tư thế nhảy lò cò, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Tin nhắn thứ nhất là thông báo của tổng đài về việc thuê bao vừa mới nộp phí định kì.
Tin nhắn thứ hai đến từ một dãy số lạ, chỉ có một hàng chữ ngắn gọn, Ngẩng đầu nhìn bên phải, đến đây nào.
Lan Khê ngẩng đầu nhìn về bên phải, chỉ thấy trong bóng đêm, cửa trường học dần mở rộng. Hiệu trưởng cùng những nhân vật lãnh đạo vừa đi vừa trò chuyện. Trong số ấy có một người đang nở nụ cười mị hoặc với cô, thỉnh thoảng anh ta sẽ gật đầu nói vài câu với người bên cạnh.
—— Là Nhiếp Minh Hiên.
***
Em gái không tò mò vì sao anh có số của em hả? Nhiếp Minh Hiên lấy ra một điếu thuốc kẹp trong tay, cười tươi hỏi cô. Anh ta lấy bật lửa định đốt thuốc lên, lại trầm mặc một lúc, rồi cất bật lửa vào túi, vò nát điếu thuốc trong lòng bàn tay.
Lan Khê dựa vào bàn ăn, hai mắt nhìn chằm chằm vào bảng giá các loại món ăn, ấp úng nói Anh ăn Hamburger được không?
Đáy mắt cô trong suốt lóe lên sự thành khẩn khiến người đối diện phải giật mình.
. . . . . . vẻ mặt Nhiếp Minh Hiên tràn đầy nghi vấn.
Em không đủ tiền. Cô thành thật trả lời.
Lần trước thì vỗ ngực bảo rằng sẽ mời người ta một bữa KFC, nhưng hôm nay vừa mới xuất viện, thật sự là không đủ tiền nha.
Mí mắt Nhiếp Minh Hiên nhảy dựng lên, theo sự tò mò vẫn hướng mắt về phía cổ cô. Những ấn kí đỏ hồng vẫn còn chưa tan hết, thấp thoáng xuất hiện theo sự chuyển động của cổ áo. Mà hình như so với lần trước anh ta thấy, lần này lại càng nhiều dấu hôn hơn nữa.
Anh hai em giàu có như thế, mà em lại không biết lợi dụng, đúng là quá phí của trời. Anh ta cười trêu đùa, vẫy tay gọi phục vụ, Cho một ly cà phê
Hàng mi dài nhấp nhô lên xuống, Lan Khê không để tâm đến lời anh ta nói, chỉ chuyên chú tính số tiền còn sót lại trong túi.
Em gái thả lỏng tinh thần đi, hai chúng ta cứ ăn uống thoải mái, không đủ tiền thì kêu Mộ Yến Thần tới đây bảo lãnh, ý kiến anh hay không? Nhiếp Minh Hiên tiếp tục đùa dai.
Nghe anh ta nói xong, hai tay Lan Khê kịch liệt run lên.
Vậy anh ngồi đây đợi một tí, em đi mượn. . . . . . Lan Khê cắn môi, liếc anh ta một cái, vội vàng xoay người muốn tìm Kỷ Diêu mượn tiền.
Này —— Nhiếp Minh Hiên chụp cánh tay cô lại
Lan khê cảnh giác nhìn anh ta. Mặc dù không rõ ràng, nhưng sự cảnh giác đề phòng lóe lên một giây trong mắt cô, vẫn bị Nhiếp Minh Hiên chộp được. Nhìn kĩ vẫn thấy được những dấu ấn đỏ hồng trên cánh tay cô, chỉ là tay áo hơi dài nên mới che đi được phần nào.
Nhiếp Minh Hiên gượng cười, thả cánh tay cô ra.
Chớ khẩn trương, anh chỉ uống ly cà phê này thôi. Anh ta nhẹ giọng giải thích.
Lan Khê lúc này mới dám thở phào, ngoan ngoãn ngồi lại bàn ăn.
Lúc nãy anh nói gọi Mộ Yến Thần tới đây tài trợ cũng không phải là nói giỡn đâu. Thật ra anh em đang ở rất gần chỗ này, Đợi cho cô bình tĩnh lại, Nhiếp Minh Hiên mới dám mở miệng hàn huyên tiếp. Anh ta cẩn thận quan sát nét mặt của cô gái nhỏ, ngón giữa khẽ gõ vào mặt bàn, tiếp tục: “ Cách trường của em chừng hai giao lộ, anh hai em đang cùng bạn gái hẹn hò trong một quán ăn cao cấp đó” cà phê được mang tới, anh ta bưng tách lên nhấp một ngụm: Anh nghe dì Mạc nói thế.
Nửa giờ trước, Nhiếp Minh Hiên có gọi điện cho Mộ lão quân trưởng, tính hỏi thăm về chuyến du lịch của ông. Lúc ấy, Mạc Như Khanh nghe điện thoại, anh ta thuận tiện hỏi Mộ Yến Thần đang làm gì thì Mạc Như Khanh liền khoe ra một tràng, giọng nói còn tràn ngập ý cười cùng tự hào.
Khuôn mặt xinh xắn của Lan Khê trở nên trắng bệch như tuyết mùa đông. Thì ra là anh đang bận bịu đi hẹn hò.
Chưa đầy một phút sau khi tách cà phê được bưng lên, Lan Khê liền đứng dậy, đi đến chỗ thu ngân thanh toán tiền, ngước nhìn về phía Nhiếp Minh Hiên: Em đã giữ lời mời anh rồi, anh từ từ uống, em không ngồi đây nữa đâu, gặp lại anh sau.
Cô lễ phép chào tạm biệt, hai tay chống vách tường, chập choạng bước ra ngoài.
Nhiếp Minh Hiên dở khóc dở cười, tâm trạng bị cô nhóc hành hạ lên xuống, cứ như bị treo lủng lẳng trên cành cây. Cô bỏ đi rồi thì một mình anh ta ngồi trong quán KFC gần trường học làm gì? Đôi đồng tử dần tối xuống, anh ta cầm theo ly cà phê đuổi theo cô, cười nhẹ nói: Em đang giận anh hai không quan tâm em mà đi hẹn hò hả.
Hay anh gọi điện cho Yến Thần, bảo nó chờ em tan tiết tự học tối nay thì đến thăm em. Anh ta thân thiết nói.
Nhiếp Minh Hiên, em không cần! Lan Khê đột nhiên quay mặt lại, mi tâm nhíu chặt, thanh âm có chút khó chịu. Ngay tức thời, cô như một con nhím nhỏ đang ra sức xù bộ lông đầy gai nhọn để tự vệ.
Cô không thich một người không thân thiết cường ngạnh xen vào việc của cô và anh hai.
Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc.
Ngây người một lúc rồi chợt tỉnh ra, khóe miệng có chút méo xệch, vội vàng bỏ lại di động vào túi, cười giã lã: “Được rồi, theo ý em gái hết”.
Lạy trời, vừa nãy anh ta đã bấm tin nhắn báo với Mộ Yến Thần mất rồi.
/337
|