Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 122 - Chương 122

/172


Em đang làm gì vậy?

Anh không sao chứ? Tổng giám đốc, hiện tại anh cảm thấy thế nào? Có phải anh cảm thấy đầu choáng váng, tim đập nhanh hơn bình thường thậm chí còn có chút buồn nôn?

Em đang nói gì vậy nhỉ? Tim đập nhanh hơn là thật thế nhưng đầu anh không bị choáng váng, cũng không buồn nôn.

Quý Tiểu Đông thoáng nghiêng đầu, giọng cô ngập ngừng nói: Vậy anh không có bệnh gì à?

Em nói ai có bệnh?

A, không có, không có, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Nhìn thấy đối phương nhíu chặt lông mày, Quý Tiểu Đông rốt cục cũng khôi phục thần trí, tỉnh táo hơn đôi chút.

Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh.

Tôi không biết.

Lẽ dĩ nhiên Hoàng Phủ Chính sẽ không thỏa mãn với câu từ chối nhỏ như tiếng muỗi kêu của đối phương. Tuy ở trước mặt anh, Quý Tiểu Đông với khuôn mặt đỏ ửng tỏa ra sức hấp dẫn mê người nhưng anh cũng còn đang mơ hồ chưa hiểu rõ tình cảm trong lòng của đối phương. Nếu mình lại lần nữa tùy tiện hành động, không những là vô lễ mà còn có thể dọa cô ấy sợ.

Thầm nhủ trong lòng “mình không nên gấp , gáp” nhưng tốc độ nói chuyện của Hoàng Phủ Chính so với bình thường vẫn nhanh hơn rất nhiều. Anh nghiêm túc nói: Tiểu Quý, anh biết em là một người chính trực, yêu thì yêu, không yêu thì không yêu. Lúc này em chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của anh thôi.

Tôi…..

Nếu như em cần thời gian suy nghĩ thì anh cũng sẽ cho em thêm thời gian. Nhưng trước khi rời khỏi phòng họp này, em nhất định phải cho anh một câu trả lời chắc chắn.

Quý Tiểu Đông thực sự muốn hôn mê, nếu có thể chui xuống đất thì cô cũng sẽ làm. Có ai đó có thể làm cho cô biến khỏi đây càng nhanh càng tốt không?

Làm sao bây giờ? Rõ ràng cô cũng rất yêu tổng giám đốc mà anh thật giống như cũng rất yêu mình. Thế nhưng bọn họ có thể sao?

Anh…. Sao lại yêu tôi?

Ánh mắt Hoàng Phủ Chính vẫn đắm đuối yêu thương nhìn Quý Tiểu Đông, anh thâm tình và chân thành trả lời: Em rất đặc biệt, không giống những người phụ nữ khác.

Khác với tất cả mọi người sao?

Đúng thế.

Đầu tiên Quý Tiểu Đông cắn môi suy tư một hồi, tiếp theo lại hỏi: Anh ….. khi nào thì bắt đầu yêu tôi?

Vừa nãy.

Chính là lúc mở cuộc họp?”

Đúng thế.

Trong phòng họp lập tức yên tĩnh lại, phảng phất đâu đó nét mờ ảo và thẹn thùng, không khí lại ám muội đến nỗi khiến trong lòng người ta xuất hiện loại cảm giác kích động không thể nói nên lời. Ngược lại, Hoàng Phủ Chính lại rất hài lòng khi chính mình đã xây dựng nên bầu không khí ám muội như thế này, anh lại kiên nhẫn nói: Có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, anh bảo đảm hỏi gì đáp nấy.

Quý Tiểu Đông lại bắt đầu trầm mặc, thực ra cô cũng không có gì muốn hỏi. Tất cả những điều này đều đến quá đột ngột, đầu óc của cô gần như tê liệt, năng lực suy nghĩ cũng đã sớm mất từ lúc nào.

Em suy nghĩ về câu hỏi của anh chưa?

Chuyện đó…. Hôm khác tôi trả lời có được không?

Hoàng Phủ Chính không hài lòng lắc đầu một cái, đồng thời cũng lên tiếng nhắc nhở lần thứ hai: Em chỉ cần nói cho anh biết rằng đã từng yêu anh không hoặc là lúc này có yêu anh không là được.

Nhưng tôi thật sự không biết.

Vậy anh sẽ vẫn ở đây chờ em, đến khi nào em biết mới thôi.

Ông trời, quan thế âm bồ tát, như lai phật tổ, chúa Jesus,


/172

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status