Kiều Tịch Hoàn chống hai tay lên má nhìn Cổ Nguyên, không chớp mắt, chỉ nhìn anh ta:
“Anh muốn tặng không cho tôi sao?”
“Kiều Tịch Hoàn!” Cổ Nguyên thật sự bị chọc giận: “Cô có thể biết xấu hổ một chút không?.”
Thanh âm phẫn nộ như thế phỏng chừng bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Thanh danh cả đời anh đều bị hủy cả rồi!.
“Anh hung dữ như thế làm gì?” Kiều Tịch Hoàn xoa xoa lỗ tai của mình, khó chịu nói:
“Không phải chỉ lý giải sai thôi mà”
“Cô ngược lại rất biết cách lý giải.” Cổ Nguyên có chút trào phúng nói.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cong lên: “Đương nhiên, tôi phải tìm cách có lợi cho mình rồi.”
Cổ Nguyên khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi.” Kiều Tịch Hoàn giả vờ như không thấy sự không kiên nhẫn của Cổ Nguyên, mời mọc một cách nhiệt tình.
Sắc mặt của Cổ Nguyên rất khó coi.
Chẳng lẽ cô không nhìn ra, anh chán ghét cô cỡ nào sao?.
“Thích ăn gì?. Tôi lập tức đi đặt.”
“Cô cảm thấy tôi có thể đi ăn cơm với cô sao?”
“Dù sao anh cũng phải cho tôi một cơ hội, nếu không tôi làm sao có thể lấy được món đồ cổ trong tay anh?” Kiều Tịch Hoàn rất thẳng thắn, nói thật.
“Cô có thể biến mất chưa?” Cổ Nguyên nhìn cô, tuy dùng câu hỏi nhưng ngữ điệu rất rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, không nói một lời, đứng lên trực tiếp đi ra ngoài.
Cổ Nguyên nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy cô gái này vì sao lại quen thuộc như thế, nhưng bộ dạng lại vô cùng xa lạ.
Mà bóng lưng vừa nãy, không hiểu sao khiến anh có chút hoảng hốt.
Giống như mình mới làm việc xấu gì đó!
….
Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng làm việc của Cổ Nguyên, cô không có rời đi, mà ngồi trên sofa tiếp khách trong đại sảnh.
Hồi nhỏ, Cổ Nguyên cũng thường ước để cô biến mất.
Bởi vì cô bắt nạt anh.
Còn anh thì sợ cô.
Có một lần, năm đó cô chuẩn bị đi Pháp du học, nhưng anh lại nói:
Hoắc Tiểu Khê, em đừng đi, đừng biến mất trước mặt anh, mãi mãi cũng đừng.
Cô nghĩ nếu như năm đó cô động tâm, cô sẽ không gặp Tề Lăng Phong, cũng sẽ không nắm tay của Tề Lăng Phong khi xuất hiện trước mặt anh lần nữa, và anh cũng sẽ không đỏ mắt.
Một buổi sáng im lặng trôi qua.
Mãi đến hơn hai giờ chiều, Cổ Nguyên mới đi ra khỏi phòng làm việc.
Khóe môi Kiều Tịch Hoàn mang theo ý cười: “Bây giờ có thể ăn cơm trưa chưa?”
Cổ Nguyên tựa hồ không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, cả người anh sửng sốt.
“Đi thôi, tôi biết một quán cơm cách đây không xa, ăn món Hồ Nam.” Kiều Tịch Hoàn cười nói.
Cổ Nguyên mím môi, nhưng chỉ nhìn cô.
“Tôi thật sự rất đói, bữa sáng cũng chưa ăn, chờ anh tới tận bây giờ.” Kiều Tịch Hoàn đầu hàng, ngực cô muốn dán vào lưng rồi.
Cổ Nguyên cảm thấy anh thật sự hết cách với người phụ nữ này rồi.
Bất kể là bây giờ anh có hơi bao nhiêu bài xích, nhưng có lẽ vì cô hơi giống Hoắc Tiểu Khê nên thế giới của anh, trong nháy mắt, trở nên rối tinh rối mù.
Cho nên, cuối cùng anh vẫn cùng cô đi vào tiệm cơm kiểu Hồ Nam.
Anh rất thích món đầu cá băm tiêu, nhưng mỗi lần đi ăn, Hoắc Tiểu Khê đều ngại ăn cay.
Mà cô gái trước mặt lại có thể ăn.
Bản thân Kiều Tịch Hoàn cũng rất kinh ngạc, hóa ra cô cũng có thể ăn cay.
Hai người không nói lời nào, Cổ Nguyên ăn rất lịch sự.
Cổ Nguyên được giáo dục tốt đến dọa người, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy trong cuộc đời của mình, không thấy có người đàn ông nào có thể tao nhã, lễ phép như Cổ Nguyên.
Đương nhiên, người đàn ông nho nhã như vậy cũng có lúc bị cô chọc tức đến đầu tóc dưng đứng cả lên.
Cơm trưa chỉ mất 40 phút, sau khi 2 người ăn xong liền rời khỏi.
Nhiều lần Cổ Nguyên muốn bảo Kiều Tịch Hoàn rời đi, nhưng mà lời đến bên miệng lại không thốt ra được, chỉ là một đoạn đường thôi mà, anh có thể chịu được.
Hai người im lặng, tiêu sái, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng thắng xe mãnh liệt, hai người đồng thời quay đầu, chỉ thấy có 2 người đàn ông mặc âu phục xuống xe, trên tay bọn họ đều cầm gậy gỗ dài.
Tình huống không thích hợp, hai người đều cảm thấy bọn họ đang đi về phía mình.
“Chạy!” Cổ Nguyên đột nhiên kêu to.
Kiều Tịch Hoàn nhấc váy lên, liều mạng chạy về phía trước.
Chạy một đoạn thật dài, cảm giác bên cạnh không có ai, phía sau cũng không có ai, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cổ Nguyên đang đánh nhau với 2 người đó, rõ ràng Cổ Nguyên bị vây trong tình huống bất lợi, hai người đó cầm vũ khí đối phó với một người, cho dù Cổ Nguyên từng là cao thủ taekwondo cũng đánh không lại.
Kiều Tịch Hoàn vội vàng lấy điện thoại ra, gọi 110, nhanh mà chuẩn xác nói ra địa điểm và tình hình cụ thể, không tới 10 phút, chuông báo động đã vang lên, hai người đàn ông vạm vỡ buông tay, hung hăng ném lại một câu:
“Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.”
Xoay người nhanh chóng ngồi vào xe rồi nghênh ngang rời đi.
Kiều Tịch Hoàn chạy tới, nhìn Cổ Nguyên ngồi trên mặt đất, trên trán, trên mu bàn tay thậm chí còn có vết máu, miệng thở dốc, cô nhanh chóng đỡ lấy thân thể anh, vội vàng hỏi:
“Sao vậy?. Bị thương ở chỗ nào rồi hả?”
Cổ Nguyên đẩy cô ra: “Không cần cô quan tâm.”
“Đừng khoe khoang nữa” Kiều Tịch Hoàn lại đi qua túm lấy anh:
“Đã bị như thế rồi còn cậy mạnh.”
“Cũng không biết vì ai!” Cổ Nguyên tức giận nói.
Kiều Tịch Hoàn giật mình.
Nếu Cổ Nguyên chạy, thì người bị thương có lẽ là cô.
Cô cắn môi: “Nếu không thì anh đem bình gốm đó bán lại cho tôi đi.”
Cổ Nguyên thật sự bị tức chết, cô gái này có chút lương tâm không, anh bị thương sắp chết đến nơi mà cô còn một lòng nghĩ đến việc mua đồ cổ.
Lúc này, cảnh sát đi tới, hỏi thăm tình hình: “Làm sao vậy?”
“Có người muốn cướp túi của tôi, anh ấy giúp tôi, sau đó thì đánh nhau, những tên cướp ấy cũng đi rồi.” Kiều Tịch Hoàn cố ý che giấu sự thật.
Cổ Nguyên nhíu mày một chút, người sáng suốt cũng nhìn ra, đây là đến báo thù, nhưng cũng cũng không muốn báo cảnh sát, dám ngang nhiên đánh người giữa ban ngày ban mặt như thế, báo cảnh sát cũng vô dụng. Còn mang đến một đống phiền phức.
“Bị thương nghiêm trọng không?. Có cần đưa đến bệnh viện không?” Cảnh sát nhìn Cổ Nguyên.
“Không cần.”
“Vậy trở về cục cảnh sát làm bảng tường trình.”
“Tôi đi là được. Hay là trước tiên để anh ấy về xử lý miệng vết thương cái đã.” Kiều Tịch Hoàn vội vã nói.
Cảnh sát suy nghĩ một chút, nói với Cổ Nguyên: “Được, nếu như có cần gì, chúng tôi sẽ thông báo cho anh, phiền anh để lại số điện thoại và họ tên.”
Cổ Nguyên báo một dãy số cho cảnh sát.
“Tiểu thư, phiền cô đi bên này.”
Kiều Tịch Hoàn đi theo cảnh sát rời đi.
Cổ Nguyên nhìn Kiều Tịch Hoàn, cho dù trên người đau muốn chết nhưng vẫn cố nhịn, hung hăng nhìn cô.
Cô gái này, rốt cuộc là ai?!
/2251
|