Chương 114: Sắp xếp công việc
"Thi tiểu thư, tổng giám đốc đã dặn dò. Công việc của cô chính là thu xếp lại những văn kiện cũ của công ty, đem những văn kiện đó sắp xếp lại cho ngay ngắn, để bất cứ lúc nào có người cần thì cũng đều có thể tìm được." Một cô trợ lý chỉ vào mấy gian phòng phủ đầy bụi bặm đối diện Thi Tĩnh nói.
Thi Tĩnh gật gật đầu, đây là công việc mà Vân Dật Bạch sắp xếp cho cô. Nghiêm túc mà nói, công việc này rất thoải mái, một người quản lý vài gian phòng, sẽ không bị ai quấy rầy, ngay cả khi cô lười biếng cũng chẳng có ai thèm quan tâm.
Cô xem qua mức lương, cho cô cũng không ít, xem như cô đã có một công việc ở Vân thị. Rốt cuộc anh ta cũng hoàn thành điều kiện cô đưa ra.
"Cám ơn cô!" Thi Tĩnh khiêm tốn nói.
"Đứng khách khí, nếu cần gì cô có thể xuống dưới tìm tôi!" Cô trợ lý không khỏi lo lắng, ai cũng biết quan hệ giữa Thi Tĩnh và tổng giám đốc, tuy rằng tổng giám đốc không nói, nhưng có thể để đích thân tổng giám đốc phải dặn xuống, cô nhất định phải trả lời cẩn thận.
"Cám ơn!" Thi Tĩnh vẫn nói hai từ này.
"Nếu như không còn vấn đề gì, tôi đi làm việc đây. Thi tiểu thư, sau này hợp tác vui vẻ!" Cô trợ lý chìa tay về phía cô.
Thi Tĩnh nắm tay mỉm cười.
Sau khi cô trợ lý rời đi, Thi Tĩnh nghiêm túc đánh giá mấy gian phòng, Vân thị thành lập cũng đã được mấy chục năm, thế nhưng toàn bộ tư liệu về công ty và tài liệu kế hoạch, tăng giảm nhân viên, báo cáo hàng năm, báo cáo hiệu quả và lợi ích hàng năm cũng không ít!
Nhìn quanh bốn phía, Thi Tĩnh nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Nơi này, sau này sẽ là chỗ làm việc của cô?!
Đôi mắt sưng đỏ hơi đau, cô ở trong phòng của khách sạn hung hăng khóc lóc một hồi, khóc đến khi có điện thoại của phục vụ phòng hỏi có cần mang đồ ăn lên không cô mới bình tĩnh trở lại.
Ra khỏi khách sạn liền nhận được tin của Vân Dật Bạch. Công việc đã được sắp xếp ổn thỏa bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến xem.
Cho nên, cô đến đây!
Tất cả đều được bố trí vô cùng thỏa đáng, không biết là anh cố ý hay là gì. Xung quanh nơi cô làm việc chỉ có một mình cô, anh ta sợ mình nói với đồng nghiệp khác điều gì sao?
Thi Tĩnh nhướng môi, xoay người đi về nơi làm việc của cô, hoàn toàn không biết nhất cử nhất động của cô đều rơi vào đáy mắt của một người khác.
Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Vân Dật Bạch mở máy giám sát ở tầng hai mươi nhìn nhìn Thi Tĩnh. Biết được cô đã đến công ty, chủ quản bộ phận hành chính cố ý gọi điện hỏi ý kiến anh, anh cũng chẳng nói gì chỉ bảo bọn họ giao cho cô một công việc.
Đồng hồ sinh lý đánh thức anh dậy từ sớm, nhưng so với mọi ngày anh lại dành nhiều thời gian trên giường để ngắm người bên cạnh.
Trước kia cũng từng ở trong khách sạn, nhưng lại không có được xúc cảm như sáng nay.
Cơ thể trắng mịn của người phụ nữ trong lòng khiến anh không nhịn được lưu luyến hơi ấm trên giường. Thi Tĩnh đồng ý chuyện này, Vân Dật Bạch cũng không nói với mẹ. Nếu ai hỏi anh vì sao lại làm vậy, anh cũng không rõ, chỉ là tạm thời anh không định nói chuyện này với mẹ.
Có lẽ, anh muốn đợi đến khi Thi Tĩnh mang thai rồi sau đó mới nói!
Từ trước đến giờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn này đều không mang theo nét cười, hơn nữa cô rất ít khi mở miệng nói chuyện, điều này khiến Vân Dật Bạch cau chặt mày.
"Nhìn gì vậy?" Một quả dưa chuột lướt qua trước máy tính của anh, Vân Dật Bạch gập máy lại, bực mình nhìn Lăng Thiếu Dương bỗng nhiên xuất hiện, "Mình phát hiện dường như cậu rất rảnh? Mỗi ngày đều có thể đến chỗ của mình đi dạo?"
"Không phải mình đi dạo. Mình đến để tặng đồ!" Lăng Thiếu Dương trả lời rất nhanh. Anh cũng không vui khi nghe Vân Dật Bạch nói anh rảnh.
Lần trước khi nghe được câu đó lượng công việc của anh tăng lên không ít! Giờ đây anh không dám!
Nhìn lướt qua thứ cậu ta mang đến, Vân Dật Bạch không nói thêm gì. Khi mở ra kiểm tra anh thờ ơ hỏi, "Việc ấy thế nào?"
"Rất tốt!" Lăng Thiếu Dương nhẹ giọng trả lời, anh có chút khó hiểu nhìn người lãnh đạo kiêm bạn thân của mình, "Gần đây dường như cậu rất quan tâm đến chuyện của mình!"
"Ừ!" Vân Dật Bạch cũng không ngẩng đầu.
Thấy cậu ta có vẻ không muốn trả lời, Lăng Thiếu Dương chợt vỗ trán, "Đúng rồi, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì với Thi Tĩnh không?"
Dừng việc kiểm tra lại Vân Dật Bạch ngẩng đầu, "Sao vậy?"
"Lạc Du nói Thi Tĩnh bỗng nhiên xin nghỉ, không biết là đi đâu!" Thực ra vốn dĩ Thẩm Lạc Du nói là Thi Tĩnh muốn đi tìm một công việc phù hợp còn thật sự muốn bắt đầu công việc.
Mà anh cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Anh đã từng điều tra về con người Thi Tĩnh, trình độ học vấn và năng lực của Thi Tĩnh ít nhiều gì anh cũng biết. Trước đây không đi làm là vì Dật Bạch, vì Dật Thanh. Mà bây giờ bỗng nhiên cô muốn đi làm, chẳng lẽ Vân Dật Bạch không ngăn cản sao?
"Ồ!" Vốn dĩ là cô có kế hoạch sao!
Nhớ đến sự chủ động của cô tối qua, nghi hoặc trong lòng Vân Dật Bạch càng tăng thêm.
"Cậu không muốn biết sao?" Thái độ của bạn thân càng khiến anh thấy kỳ lạ. Căn cứ vào ham muốn khống chế Thi Tĩnh của cậu ta, Thi Tĩnh muốn làm cái gì, cậu ấy nhất định sẽ biết.
"Nếu cậu đã tò mò như vậy, cậu tự đi mà tìm hiểu, đừng có mà lải nhải về một người phụ nữ ở đây!" Anh giấu giếm cậu ta chuyện giao ước với Thi Tĩnh. Đó là vì anh biết nếu nói, bạn thân nhất định sẽ khuyên anh.
Anh không muốn lấy Dương Chi La, trong chuyện lựa chọn giữa đứa bé và Dương Chi La. Anh càng nghiêng về người trước hơn.
Thiếu Dương sẽ không đồng ý cách làm của anh.
Trước đó hai người cũng từng nói qua.
Thiếu Dương cho rằng, bọn họ không nên biến một người phụ nữ và một đứa trẻ thành điều kiện giữa anh và mẹ. Anh cũng cho rằng, Dật Thanh là do Thi Tĩnh mới chết, nhưng tất cả đều là do Dật Thanh tự nguyện. Thi Tĩnh có thể ở bên chăm sóc mẹ anh khi bà cần nhất , vì mẹ anh mà thậm chí cô không tiếc gãy xương phải nằm viện. Nếu một người muốn được thứ lỗi, từng đó chắc cũng đủ rồi. Trong suy nghĩ của Thiếu Dương, lỗi lầm của Thi Tĩnh sớm đã được giải quyết.
Cho nên, anh mới che giấu, không nói cho Thiếu Dương biết giao ước giữa anh và Thi Tĩnh.
Chẳng qua Vân Dật Bạch không biết rằng, thái độ vân đạm phong khinh của anh càng khiến cho Lăng Thiếu Dương thêm hoài nghi.
"Mình đi đây!" Cậu ta ung dung thản nhiên rời đi.
Sững sờ một hồi, Vân Dật Bạch lại một lần nữa bận rộn với công việc, đợi đến khi ngẩng đầu lên đã là hơn hai giờ trưa. Bữa trưa mà thư ký chuẩn bị cho sớm đã nguội lạnh, Vân Dật Bạch lại giám sát thêm lần nữa, bắt đầu từ hôm nay, hành động này dường như đã trở thành thói quen của anh.
Nếu về sau nơi này chính là nơi làm việc của mình, đương nhiên Thi Tĩnh sẽ không để cho nó bị phủ kín đầy bụi như trước, mang đến một chậu nước và giẻ lau, phân loại mọi thứ trong phòng đem những thứ đã rửa sạch đặt một bên, dùng miếng vải trong tay lau sạch bụi bẩn trên từng tập tài liệu. Cứ vậy mà bận rộn đến tận giữa trưa.
Trong nháy mắt khi đứng lên, trước mắt Thi Tĩnh liền tối sầm, lúc đó cô liền vội vàng bắt lấy giá sách bên cạnh lúc này mới ổn định được cơ thể.
Bóng tối trước mắt liền sáng trở lại. Thi Tĩnh hơi hơi thở gấp, xác định trước mắt sẽ không tối sầm lại nữa mới mang chậu nước ra ngoài.
Vừa ra ngoài cửa liền đâm vào một người.
Rầm một tiếng.
Nước trong chậu liền hắt hết lên người người đó.
Đợi đến khi cô nhìn xem người đó là ai, cả người đều sợ đến choáng váng!
Sao anh ấy lại có thể đến đây?!
Vân Dật Bạch đen mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, "Cô đang làm gì vậy?"
Đứng luống cuống tại chỗ, Thi Tĩnh lo lắng vặn vặn ngón tay, "Tôi muốn quét dọn một chút!"
"Quét dọn?"
"Đúng vậy! Khắp nơi đều là bụi bẩn, tôi muốn..."
"Không ai giúp cô sao?" Anh nhìn lướt qua bốn phía, nơi này thế nhưng lại có ba bốn gian phòng vậy mà không một ai giúp để một mình cô làm sao?
"Không cần giúp, tự tôi làm là được rồi!"
Thời gian ngắn như vậy! Vân Dật Bạch nâng cổ tay nhìn đồng hồ trên tay, từ lúc cô đến công ty đến giờ chưa đến ba tiếng. Nói cách khác, từ khi anh bắt đầu tắt máy giám sát, cô ấy chưa từng nghỉ ngơi?!
Bây giờ đã hơn hai giờ, chưa từng nghỉ ngơi nghĩa là...
"Cô ăn cơm chưa?" Vân Dật Bạch không chút suy nghĩ bật thốt lên.
Không nghĩ đến sẽ được anh quan tâm, Thi Tĩnh theo bản năng mà lắc đầu, như nhận ra điều gì lại vội vàng gật đầu.
Lông mày Vân Dật Bạch nhíu chặt, "Cô đã ăn gì hay chưa?"
"Tôi..."
"Nói thật!" Cô vừa mở miệng là anh biết cô đang suy nghĩ nên lừa anh thế nào.
"Chưa!" Thi Tĩnh mếu máo.
Vân Dật Bạch nghe vậy, không nói gì nhìn cô thật lâu thật lâu. Khi Thi Tĩnh nghĩ rằng anh đang tức giận thì lại mở miệng, "Đi rửa mặt!"
"Vâng!" Giống như một đứa bé ngoan, Thi Tĩnh cấp tốc đi rửa mặt, sau đó lại xuất hiện trước mặt anh.
Nhìn giọt nước trên khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, Vân Dật Bạch liền lộ vẻ xem thường. Rút ra một chiếc khăn tay đưa cho cô, "Lau khô nước đi!" Dây thần kinh nào của cô không bình thường vậy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Thi Tĩnh vội vàng nhận lấy khăn tay lau nước trên mặt. Hành động vừa rồi hoàn toàn là nghe theo mệnh lệnh cũng không thèm lau mặt mà đã vội chạy ra.
Chẳng qua, như thế càng khiến Thi Tĩnh cảm thấy có chỗ không đúng, dường như trải qua việc tối qua, cô có hơi kỳ lạ. mà anh cũng vô cùng kỳ lạ.
Chờ đến khi cô chậm rãi hoàn hồn thì phát hiện Vân Dật Bạch đã đứng trước cửa nhìn cô. Cô nhìn anh với ánh mắt lo lắng, "Sao vậy?" Không phải cô đã rửa mặt rồi sao?
"Đi thôi!" Vân Dật Bạch quay đầu ra phía cửa, ý bảo Thi Tĩnh đi ra .
Bàn chân không tự chủ mà bước đi, bước được một bước lại dừng lại. Cô khó hiểu nhìn anh, "Nhưng mà... tôi còn phải làm việc!" Không thể chỉ vì đó là công việc anh sắp xếp mà cô lười biếng được.
Vân Dật Bạch chậm rãi nheo mắt lại, đôi mắt uy nghiêm trừng nhìn cô, mở miệng nói, "Lại đây!" Nội dung công việc này đương nhiên anh hiểu rất rõ, sắp xếp cho cô ở đây cũng là vì không muốn để cô đối mặt với những thành phần tri thức ở đây mà gây gổ với nhau, để một mình cô yên tĩnh một chút. Nội dung công việc như thế nào đương nhiên anh biết.
"Cho dù anh có là ông chủ, cũng không thể đi đâu cũng gióng trống! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, anh muốn hại tôi à?" Thi Tĩnh không nhịn được mà thầm nói.
"Cô cũng biết tôi là ông chủ. Tôi là ông chủ lời tôi nói đều đúng!" Vân Dật Bạch không kiên nhẫn bước đến, chờ cô đến, không bằng tự mình tiến lên.
Nắm chặt cổ tay cô kéo người ra khỏi tầng hai mươi.
"Anh làm thế nhân viên sẽ cười anh đó!"
"Để cho bọn họ cười, tôi cũng chẳng thiệt hại gì cả!"
"Nhưng mà..."
"Cô câm miệng cho tôi, trước khi tôi cho phép thì không được nói!" Phiền chết đi được!
"..."
/166
|