Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 120: Người mua muốn, cô sẽ cho sao
/166
|
Khốn khiếp chết tiệt, anh dám nói cô bị bệnh thần kinh à?!
Anh mới bị thần kinh!
Bị Vân Dật Bạch cứng rắn nhét vào trong xe Thi Tĩnh căm tức nhìn Vân Dật Bạch bên cạnh, cơn tức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, "Sao anh dám xúc phạm tôi?!"
Gần như không để ý mà giương giương khóe miệng, Vân Dật Bạch lên tiếng, "Xúc phạm cô?"
"Đúng vậy, anh nói tôi bị thần kinh!"
"Cô không phải sao?" Nói tới đây Vân Dật Bạch lạnh mặt, "Cô cũng biết vừa rồi nếu không nhờ có tôi, cô có bị người ta đánh chết cũng chẳng có ai thèm giúp cô!" Dùng sức đóng sầm cửa xe, anh quay đầu căm tức nhìn cô, "Thi Tĩnh, lá gan của cô càng ngày càng lớn? Cũng dám một thân một mình gây ra chuyện như vậy, nếu không có tôi, xem cô làm thế nào mà trở về được!"
Thi Tĩnh tự biết mình đuối lý nhẹ giọng nói, "Cũng không phải là tôi cố ý!"
"Người khác có quan tâm xem cô có cố ý hay không à?" Vân Dật Bạch gầm nhẹ một tiếng, "Cô có đầu óc hay không vậy!"
"Tôi không có vậy anh có được chưa! Lái xe lái xe đi, tôi muốn về nhà!" Không muốn lại tiếp tục nghe anh lải nhải nữa, Thi Tĩnh lấy hai tay che lỗ tai, "Lái xe lái xe đi!"
Người phụ nữ này đang coi anh là lái xe của cô sao?! Vân Dật Bạch hung tợn trừng mắt liếc nhìn cô, vẫn theo lời cô lái xe đi.
Bên tai rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh, Thi Tĩnh không nhịn được cúi đầu nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Vân Dật Bạch lúc đang lái xe, "Này, hoa của anh đâu rồi?"
"Hoa nào?" Vân Dật Bạch vội vàng nhìn cô một cái, bỗng nhiên nở nụ cười, "À, hoa đó à!"
"Đúng vậy! Không tự tay đem tặng thì không thể thể hiện được thành ý đâu!" Thi Tĩnh nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Cô nói rất đúng!" Vân Dật Bạch cười cười, "Phụ nữ đều thích vậy!"
"Đúng vậy! Anh cũng hiểu phụ nữ nhỉ!" Thi Tĩnh chua chát nói.
"Cô đang ghen đấy à?" Vân Dật Bạch quay đầu nhìn cô một cái, nói đầy ẩn ý.
"Tôi không có!" Thi Tĩnh lập tức phủ nhận, "Vì sao tôi phải ghen chứ? Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, người phụ nữ nào..." thế nào, dù là người phụ nữ nào thì cô cũng có tư cách gì để hỏi chứ?
Câu nói cô có tư cách gì của Vân Dật Bạch lại một lần nữa ùa về trong đầu cô, Thi Tĩnh nhất thời trầm mặc.
Cô bỗng nhiên im lặng khiến Vân Dật Bạch khó hiểu ngoảnh đầu lại, "Tại sao không nói nữa?"
"Tôi không có tư cách hỏi anh việc này!" Thi Tĩnh thản nhiên nói. Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe từng cái từng cái lướt qua mà không nói gì.
Trong nhất thời, không khí trong xe rơi vào trầm mặc. Vân Dật Bạch cho rằng cô sẽ không nhắc lại chuyện chiều nay nữa. Hơi hơi nghiêng đầu ngoảnh lại nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Thi Tĩnh, vệt hồng ở cổ dường như đã nhạt dần. Nhưng anh vẫn có thể nhìn ra.
Anh không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm nay. Cô cũng không. Giống như chuyện này vốn dĩ chưa hề phát sinh. Mà anh cũng thấy vui vẻ thoải mái khi không cần phải lo giải quyết rắc rối này.
Nhưng, phụ nữ thì vẫn là phụ nữ. Làm sao có thể quên được đây?
Vân Dật Bạch mấp máy môi ho nhẹ một tiếng, "Cổ của cô..."
"Tôi không sao!" Thi Tĩnh quay đầu, suy tư chốc lát, như vừa quyết định việc gì liền nói.
"Vân Dật Bạch. Tôi nghĩ có một số việc chúng ta nên nói rõ với nhau!" Cô không muốn cùng Vân Dật Bạch cứ không rõ ràng như vậy.
Nghe vậy, Vân Dật Bạch trầm ngâm chốc lát, "Chuyện gì?"
"Dương Chi La đúng là có đến tìm tôi nhờ giúp đỡ. Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, lời nói của tôi đối với anh cũng chả có tác dụng gì cả. Cho nên tôi không nói. Tôi cũng không định nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh. Tôi xin lỗi, đã khiến anh phải tức giận như vậy! Anh yên tâm, về sau tôi sẽ không bao giờ tùy tiện đồng ý những việc có liên quan đến chuyện tình cảm của anh, tôi sẽ nhớ rõ thân phận của mình!" Nói một hơi dài như vậy, Thi Tĩnh cười cười, "Đến khi sinh xong đứa nhỏ tôi và anh coi như không còn liên quan!"
Chẳng biết tại sao, sau khi Vân Dật Bạch nghe xong những lời cô nói, bàn tay chợt nắm chặt vô lăng, các đốt ngón tay nổi hẳn lên.
Ý của cô là, sau này dù anh có làm gì thì cô cũng sẽ không quan tâm.
Đây vốn dĩ là kết quả mà anh vẫn mong đợi, cũng chính anh đã sớm nói với Thi Tĩnh như vậy, nay cô lại bình tĩnh nhắc lại với chính anh.
Loại cảm giác này, khiến anh thấy không thoải mái, không vui vẻ!
"Hử? Cô cũng nhìn nhận rõ quan hệ giữa chúng ta nhỉ!" Vân Dật Bạch trào phúng châm biếm.
"Chẳng lẽ không đúng hay sao?" Thi Tĩnh quay đầu hỏi lại, "Giờ tôi còn chưa làm gì đã suýt bị anh bóp chết. Sau này, mạng của tôi có còn... hay không? Con người tôi rất luyến tiếc cái mạng này, bởi vậy, tôi cần cân nhắc cẩn thận vì mạng của mình." Cô cười vô cùng xán lạn, khiến người khác thấy lóa mắt.
"Vẫn còn để bụng chuyện hồi chiều sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.
"Không phải tôi để bụng, mà là tôi muốn làm rõ chuyện gì tôi nên làm, chuyện gì tôi không nên làm!"
"Hiện tại đã rõ ràng rồi chứ?"
"Phải!"
"Vậy được!" Dưới chân nhấn ga tăng tốc, chiếc xe Mercedes - Benz vững vàng phóng trên đường. Thi Tĩnh vội vành dùng hai tay ổn định thân thể của mình, có chút hoảng sợ nhìn Vân Dật Bạch, "Anh muốn làm gì?"
Cằm Vân Dật Bạch nổi đầy gân xanh, tay nắm chặt tay cầm nhanh chóng quay tròn vô lăng, tốc độ xe không hề chậm lại.
Tốc độ xe quá nhanh khiến Thi Tĩnh hít thở không thông, trái tim chịu kinh hãi có phần đau đớn, cô mấp máy cánh môi. Rời tầm mắt nhìn Vân Dật Bạch, "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
Két một tiếng.
Cùng lúc xe đang tăng tốc bỗng nhiên dừng lại, theo quán tính cả người Thi Tĩnh lao về phía trước, được dây an toàn kéo lại.
Tiếp đó gáy cô bị dùng sức đè ép lại, sau đấy, cánh môi đỏ mọng của cô bị nuốt hết trong miệng anh.
Cánh môi mỏng hơi lạnh hung tợn cắn môi cô, cho đến khi trong miệng hai người có vị máu tanh anh mới buông cô ra.
Che cánh môi bị thương chảy máu, Thi Tĩnh nhíu mày, "Anh cầm tinh con chó à? Lại đi cắn người như vậy!"
Cánh môi vương tia máu, Vân Dật Bạch thu lại ánh mắt thâm trầm mang theo sự sắc nhọn, giơ tay lên lau đi vết máu bên khóe miệng, anh nở nụ cười, "Không phải cô cũng biết rõ thân phận của mình rồi sao? Thế nào? Chỉ hôn một cái mà cũng không chịu được sao?"
"Vân Dật bạch, anh là đồ khốn khiếp!" Thi Tĩnh tức giận mắng.
Tiếng kêu gào của cô nhất thời im bặt, bởi vì cánh tay của anh lại không biết xấu hổ trượt vào trong áo sơ mi của cô, chậm rãi vuốt ve lưng cô... ...
"Anh thật quá đáng!" Cảm giác vừa kích thích vừa cuồng dã khiến toàn thân cô bất giác lùi lại, cô muốn giữ tỉnh táo, muốn thoát ra, nhưng cô càng vặn vẹo thì hai người lại càng dán vào nhau trông càng mập mờ.
Cơ thể không theo sự khống chế của cô hoàn toàn chịu sự kích thích của anh. Cảm giác cơ thể không còn do mình làm chủ nữa khiến hốc mắt cô không kìm được đỏ lên...
Nước mắt nóng hổi rơi xuống lưng bàn tay anh. Bàn tay đưa vào trong áo sơ mi tùy tiện trêu đùa đột nhiên dừng lại, không khí mỵ hoặc trong xe phút chốc tiêu tan. Vân Dật Bạch tức giận chậm rãi thu hồi bàn tay phía trong áo sơ mi ra. Liếc nhìn Thi Tĩnh gần như cuộn mình lại một chỗ.
Sự đụng chạm của anh khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy sao? Vậy mà cô lại vì sự đụng chạm của anh mà khóc khổ sở như vậy. Vân Dật Bạch nắm chặt bàn tay, trừng mắt đưa lưng về phía người phụ nữ của mình nuốt giận trong lòng.
Không phải Thi Tĩnh không thừa nhận bản thân cô rất nhớ anh, nhớ nụ hôn nhẹ nhàng của anh, nhớ cái ôm ấm áp của anh, nhớ cái nắm tay của anh, nhớ cả mùi hương trên người anh.
Cô hận chính mình, hận bản thân rõ ràng muốn chống cự lại nhưng cô lại không thể làm gì được. Cô hận chính mình, hận cơ thể mình một khi tiếp xúc với sự đụng chạm của anh lại sinh ra phản ứng không thể khống chế được.
Cô mạnh mẽ lấy tay gạt đi nước mắt, nức nở nói, "Anh thật quá đáng, anh có biết không?" Tiếng nói mang theo nước mắt nên có chút nghẹn ngào.
"Quá đáng?! Tôi bỏ tiền ra, chẳng lẽ lại không được phép động vào cô?!" Vân Dật Bạch nhẫn tâm nói. "Muốn làm liệt nữ trinh tiết, cô hãy nhìn lại xem bây giờ cô có tư cách để chống cự lại hay không!"
Anh nói đúng. Bây giờ cô chỉ là một người phụ nữ dùng chính thân thể của mình để trao đổi mà thôi! Cô có tư cách gì để chống cự lại đây?! Cô chỉ là một món hàng hóa có giá trị ngàn vạn, hàng hóa không có mạng sống cũng không có quyền để phản kháng. Cô có tư cách gì đây?
Trầm mặc một lúc lâu, Thi Tĩnh từ từ xoay người cởi bỏ dây an toàn. Dưới ánh mắt khó hiểu của Vân Dật Bạch, từ từ đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi của mình.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Vân Dật Bạch trừng mắt nhìn động tác của cô không chút tức giận hỏi.
Thi Tĩnh không nói một câu cũng không ngẩng đầu lên. Động tác trên tay cũng không ngừng lại, cho đến khi cúc áo sơ mi hoàn toàn được tháo ra.
Dưới ánh mắt không chút cảm xúc của Vân Dật Bạch, áo sơ mi chậm rãi trượt xuống từ bờ vai trơn bóng mịn màng của cô, trên người Thi Tĩnh chỉ còn nội y gần như xích lõa đứng trước mặt anh, sắc mặt không đổi nhìn anh.
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn từng đường nét duyên dáng từ cần cổ trắng dời xuống, đến bộ ngực vểnh cao của cô, cái eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, cái mông vểnh cao, một đường kéo đến đường cong cân xứng từ đôi chân cô, ánh mắt người đàn ông thoáng hiện một nét xuân sắc.
Không gian nhỏ hẹp trong xe khiến cô không thể duỗi thẳng chân ra, chỉ có thể cuộn mình trên ghế, nhưng cũng đã khiến người khác bị mê hoặc.
"Mới vừa rồi vẫn còn là bộ dáng liệt nữ trinh tiết, vậy mà bây giờ đã chủ động dâng mình. Thi Tĩnh, cô thật sự có chút bất đồng. Khiến tôi phải nhìn lại bằng con mắt khác!" Anh lạnh lùng châm chọc.
Thi Tĩnh tự nói với mình phải cố gắng quên đi những lời châm chọc của anh, "Anh dừng xe lại ở đây, không phải là vì muốn sao? Nếu đã muốn, thì phải biết nắm bắt thời gian!" Cô bình tĩnh nói.
"Có ý gì?" Vân Dật Bạch lúc này mới phát hiện, nơi anh dừng xe đúng là ít người qua lại nhưng lại cách biệt thự không xa.
"Mua một người phụ nữ mà không chạm vào thì sao có thể đi được chứ?" Cô cười giễu cợt.
Giây tiếp theo, Vân Dật Bạch nheo hai mắt lại, "Không cần biết người đàn ông hôm nay mua cô là ai. Cô cũng đều sẽ làm vậy sao?" Chết tiệt.
"Phải! Chỉ cần người mua tôi muốn!" Cô nhắm mắt không nói.
Tiến lên một bước lớn, Vân Dật Bạch tức giận túm lấy cánh tay cô dùng sức lôi đi. Thi Tĩnh chỉ mặc nội y ngã nhào vào lòng anh. "Người khác muốn, cô đều cho sao?!" Cô không phải rất kiên cường sao? Không phải rất mạnh mẽ sao?
Đây không phải do anh đã nói sao? Từ trong mắt anh Thi Tĩnh nhìn thấy ý tứ như vậy.
Vân Dật Bạch nham hiểm nheo mắt lại, "Nếu đã vậy, tôi đây sẽ thỏa mãn cho cô!" Đột nhiên anh cúi đầu phủ lên môi cô, thuần thục cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi ấm nóng chui vào trêu chọc khiêu khích trong miệng cô, mang theo ham muốn nóng bỏng.
Bàn tay anh cũng không nhàn rỗi, âu yếm vuốt ve nơi đẫy đà trước ngực cô. Vội vã âu yếm làn da nõn nà đẹp đẽ, môi lưỡi cuồng vọng hút lấy hương vị ngất ngây từ cô.
Bàn tay anh càng thêm càn rỡ trên người cô, ánh mắt cuồng dã gắt gao dán lại trên hai gò má đã phiếm hồng của cô.
Hô hấp của cô càng thêm dồn dập hỗn loạn, phần da thịt trước ngực cũng dần trở nên mẫn cảm, có thể cảm nhận rõ ràng hơn mỗi một động tác của anh, cảm nhận được rõ ràng bàn tay anh lướt qua nơi mẫn cảm đẫy đà của cô thế nào, ngón tay anh du ngoạn trên người cô ra sao...
Anh mới bị thần kinh!
Bị Vân Dật Bạch cứng rắn nhét vào trong xe Thi Tĩnh căm tức nhìn Vân Dật Bạch bên cạnh, cơn tức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, "Sao anh dám xúc phạm tôi?!"
Gần như không để ý mà giương giương khóe miệng, Vân Dật Bạch lên tiếng, "Xúc phạm cô?"
"Đúng vậy, anh nói tôi bị thần kinh!"
"Cô không phải sao?" Nói tới đây Vân Dật Bạch lạnh mặt, "Cô cũng biết vừa rồi nếu không nhờ có tôi, cô có bị người ta đánh chết cũng chẳng có ai thèm giúp cô!" Dùng sức đóng sầm cửa xe, anh quay đầu căm tức nhìn cô, "Thi Tĩnh, lá gan của cô càng ngày càng lớn? Cũng dám một thân một mình gây ra chuyện như vậy, nếu không có tôi, xem cô làm thế nào mà trở về được!"
Thi Tĩnh tự biết mình đuối lý nhẹ giọng nói, "Cũng không phải là tôi cố ý!"
"Người khác có quan tâm xem cô có cố ý hay không à?" Vân Dật Bạch gầm nhẹ một tiếng, "Cô có đầu óc hay không vậy!"
"Tôi không có vậy anh có được chưa! Lái xe lái xe đi, tôi muốn về nhà!" Không muốn lại tiếp tục nghe anh lải nhải nữa, Thi Tĩnh lấy hai tay che lỗ tai, "Lái xe lái xe đi!"
Người phụ nữ này đang coi anh là lái xe của cô sao?! Vân Dật Bạch hung tợn trừng mắt liếc nhìn cô, vẫn theo lời cô lái xe đi.
Bên tai rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh, Thi Tĩnh không nhịn được cúi đầu nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Vân Dật Bạch lúc đang lái xe, "Này, hoa của anh đâu rồi?"
"Hoa nào?" Vân Dật Bạch vội vàng nhìn cô một cái, bỗng nhiên nở nụ cười, "À, hoa đó à!"
"Đúng vậy! Không tự tay đem tặng thì không thể thể hiện được thành ý đâu!" Thi Tĩnh nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Cô nói rất đúng!" Vân Dật Bạch cười cười, "Phụ nữ đều thích vậy!"
"Đúng vậy! Anh cũng hiểu phụ nữ nhỉ!" Thi Tĩnh chua chát nói.
"Cô đang ghen đấy à?" Vân Dật Bạch quay đầu nhìn cô một cái, nói đầy ẩn ý.
"Tôi không có!" Thi Tĩnh lập tức phủ nhận, "Vì sao tôi phải ghen chứ? Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, người phụ nữ nào..." thế nào, dù là người phụ nữ nào thì cô cũng có tư cách gì để hỏi chứ?
Câu nói cô có tư cách gì của Vân Dật Bạch lại một lần nữa ùa về trong đầu cô, Thi Tĩnh nhất thời trầm mặc.
Cô bỗng nhiên im lặng khiến Vân Dật Bạch khó hiểu ngoảnh đầu lại, "Tại sao không nói nữa?"
"Tôi không có tư cách hỏi anh việc này!" Thi Tĩnh thản nhiên nói. Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe từng cái từng cái lướt qua mà không nói gì.
Trong nhất thời, không khí trong xe rơi vào trầm mặc. Vân Dật Bạch cho rằng cô sẽ không nhắc lại chuyện chiều nay nữa. Hơi hơi nghiêng đầu ngoảnh lại nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Thi Tĩnh, vệt hồng ở cổ dường như đã nhạt dần. Nhưng anh vẫn có thể nhìn ra.
Anh không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm nay. Cô cũng không. Giống như chuyện này vốn dĩ chưa hề phát sinh. Mà anh cũng thấy vui vẻ thoải mái khi không cần phải lo giải quyết rắc rối này.
Nhưng, phụ nữ thì vẫn là phụ nữ. Làm sao có thể quên được đây?
Vân Dật Bạch mấp máy môi ho nhẹ một tiếng, "Cổ của cô..."
"Tôi không sao!" Thi Tĩnh quay đầu, suy tư chốc lát, như vừa quyết định việc gì liền nói.
"Vân Dật Bạch. Tôi nghĩ có một số việc chúng ta nên nói rõ với nhau!" Cô không muốn cùng Vân Dật Bạch cứ không rõ ràng như vậy.
Nghe vậy, Vân Dật Bạch trầm ngâm chốc lát, "Chuyện gì?"
"Dương Chi La đúng là có đến tìm tôi nhờ giúp đỡ. Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, lời nói của tôi đối với anh cũng chả có tác dụng gì cả. Cho nên tôi không nói. Tôi cũng không định nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh. Tôi xin lỗi, đã khiến anh phải tức giận như vậy! Anh yên tâm, về sau tôi sẽ không bao giờ tùy tiện đồng ý những việc có liên quan đến chuyện tình cảm của anh, tôi sẽ nhớ rõ thân phận của mình!" Nói một hơi dài như vậy, Thi Tĩnh cười cười, "Đến khi sinh xong đứa nhỏ tôi và anh coi như không còn liên quan!"
Chẳng biết tại sao, sau khi Vân Dật Bạch nghe xong những lời cô nói, bàn tay chợt nắm chặt vô lăng, các đốt ngón tay nổi hẳn lên.
Ý của cô là, sau này dù anh có làm gì thì cô cũng sẽ không quan tâm.
Đây vốn dĩ là kết quả mà anh vẫn mong đợi, cũng chính anh đã sớm nói với Thi Tĩnh như vậy, nay cô lại bình tĩnh nhắc lại với chính anh.
Loại cảm giác này, khiến anh thấy không thoải mái, không vui vẻ!
"Hử? Cô cũng nhìn nhận rõ quan hệ giữa chúng ta nhỉ!" Vân Dật Bạch trào phúng châm biếm.
"Chẳng lẽ không đúng hay sao?" Thi Tĩnh quay đầu hỏi lại, "Giờ tôi còn chưa làm gì đã suýt bị anh bóp chết. Sau này, mạng của tôi có còn... hay không? Con người tôi rất luyến tiếc cái mạng này, bởi vậy, tôi cần cân nhắc cẩn thận vì mạng của mình." Cô cười vô cùng xán lạn, khiến người khác thấy lóa mắt.
"Vẫn còn để bụng chuyện hồi chiều sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.
"Không phải tôi để bụng, mà là tôi muốn làm rõ chuyện gì tôi nên làm, chuyện gì tôi không nên làm!"
"Hiện tại đã rõ ràng rồi chứ?"
"Phải!"
"Vậy được!" Dưới chân nhấn ga tăng tốc, chiếc xe Mercedes - Benz vững vàng phóng trên đường. Thi Tĩnh vội vành dùng hai tay ổn định thân thể của mình, có chút hoảng sợ nhìn Vân Dật Bạch, "Anh muốn làm gì?"
Cằm Vân Dật Bạch nổi đầy gân xanh, tay nắm chặt tay cầm nhanh chóng quay tròn vô lăng, tốc độ xe không hề chậm lại.
Tốc độ xe quá nhanh khiến Thi Tĩnh hít thở không thông, trái tim chịu kinh hãi có phần đau đớn, cô mấp máy cánh môi. Rời tầm mắt nhìn Vân Dật Bạch, "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
Két một tiếng.
Cùng lúc xe đang tăng tốc bỗng nhiên dừng lại, theo quán tính cả người Thi Tĩnh lao về phía trước, được dây an toàn kéo lại.
Tiếp đó gáy cô bị dùng sức đè ép lại, sau đấy, cánh môi đỏ mọng của cô bị nuốt hết trong miệng anh.
Cánh môi mỏng hơi lạnh hung tợn cắn môi cô, cho đến khi trong miệng hai người có vị máu tanh anh mới buông cô ra.
Che cánh môi bị thương chảy máu, Thi Tĩnh nhíu mày, "Anh cầm tinh con chó à? Lại đi cắn người như vậy!"
Cánh môi vương tia máu, Vân Dật Bạch thu lại ánh mắt thâm trầm mang theo sự sắc nhọn, giơ tay lên lau đi vết máu bên khóe miệng, anh nở nụ cười, "Không phải cô cũng biết rõ thân phận của mình rồi sao? Thế nào? Chỉ hôn một cái mà cũng không chịu được sao?"
"Vân Dật bạch, anh là đồ khốn khiếp!" Thi Tĩnh tức giận mắng.
Tiếng kêu gào của cô nhất thời im bặt, bởi vì cánh tay của anh lại không biết xấu hổ trượt vào trong áo sơ mi của cô, chậm rãi vuốt ve lưng cô... ...
"Anh thật quá đáng!" Cảm giác vừa kích thích vừa cuồng dã khiến toàn thân cô bất giác lùi lại, cô muốn giữ tỉnh táo, muốn thoát ra, nhưng cô càng vặn vẹo thì hai người lại càng dán vào nhau trông càng mập mờ.
Cơ thể không theo sự khống chế của cô hoàn toàn chịu sự kích thích của anh. Cảm giác cơ thể không còn do mình làm chủ nữa khiến hốc mắt cô không kìm được đỏ lên...
Nước mắt nóng hổi rơi xuống lưng bàn tay anh. Bàn tay đưa vào trong áo sơ mi tùy tiện trêu đùa đột nhiên dừng lại, không khí mỵ hoặc trong xe phút chốc tiêu tan. Vân Dật Bạch tức giận chậm rãi thu hồi bàn tay phía trong áo sơ mi ra. Liếc nhìn Thi Tĩnh gần như cuộn mình lại một chỗ.
Sự đụng chạm của anh khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy sao? Vậy mà cô lại vì sự đụng chạm của anh mà khóc khổ sở như vậy. Vân Dật Bạch nắm chặt bàn tay, trừng mắt đưa lưng về phía người phụ nữ của mình nuốt giận trong lòng.
Không phải Thi Tĩnh không thừa nhận bản thân cô rất nhớ anh, nhớ nụ hôn nhẹ nhàng của anh, nhớ cái ôm ấm áp của anh, nhớ cái nắm tay của anh, nhớ cả mùi hương trên người anh.
Cô hận chính mình, hận bản thân rõ ràng muốn chống cự lại nhưng cô lại không thể làm gì được. Cô hận chính mình, hận cơ thể mình một khi tiếp xúc với sự đụng chạm của anh lại sinh ra phản ứng không thể khống chế được.
Cô mạnh mẽ lấy tay gạt đi nước mắt, nức nở nói, "Anh thật quá đáng, anh có biết không?" Tiếng nói mang theo nước mắt nên có chút nghẹn ngào.
"Quá đáng?! Tôi bỏ tiền ra, chẳng lẽ lại không được phép động vào cô?!" Vân Dật Bạch nhẫn tâm nói. "Muốn làm liệt nữ trinh tiết, cô hãy nhìn lại xem bây giờ cô có tư cách để chống cự lại hay không!"
Anh nói đúng. Bây giờ cô chỉ là một người phụ nữ dùng chính thân thể của mình để trao đổi mà thôi! Cô có tư cách gì để chống cự lại đây?! Cô chỉ là một món hàng hóa có giá trị ngàn vạn, hàng hóa không có mạng sống cũng không có quyền để phản kháng. Cô có tư cách gì đây?
Trầm mặc một lúc lâu, Thi Tĩnh từ từ xoay người cởi bỏ dây an toàn. Dưới ánh mắt khó hiểu của Vân Dật Bạch, từ từ đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi của mình.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Vân Dật Bạch trừng mắt nhìn động tác của cô không chút tức giận hỏi.
Thi Tĩnh không nói một câu cũng không ngẩng đầu lên. Động tác trên tay cũng không ngừng lại, cho đến khi cúc áo sơ mi hoàn toàn được tháo ra.
Dưới ánh mắt không chút cảm xúc của Vân Dật Bạch, áo sơ mi chậm rãi trượt xuống từ bờ vai trơn bóng mịn màng của cô, trên người Thi Tĩnh chỉ còn nội y gần như xích lõa đứng trước mặt anh, sắc mặt không đổi nhìn anh.
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn từng đường nét duyên dáng từ cần cổ trắng dời xuống, đến bộ ngực vểnh cao của cô, cái eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, cái mông vểnh cao, một đường kéo đến đường cong cân xứng từ đôi chân cô, ánh mắt người đàn ông thoáng hiện một nét xuân sắc.
Không gian nhỏ hẹp trong xe khiến cô không thể duỗi thẳng chân ra, chỉ có thể cuộn mình trên ghế, nhưng cũng đã khiến người khác bị mê hoặc.
"Mới vừa rồi vẫn còn là bộ dáng liệt nữ trinh tiết, vậy mà bây giờ đã chủ động dâng mình. Thi Tĩnh, cô thật sự có chút bất đồng. Khiến tôi phải nhìn lại bằng con mắt khác!" Anh lạnh lùng châm chọc.
Thi Tĩnh tự nói với mình phải cố gắng quên đi những lời châm chọc của anh, "Anh dừng xe lại ở đây, không phải là vì muốn sao? Nếu đã muốn, thì phải biết nắm bắt thời gian!" Cô bình tĩnh nói.
"Có ý gì?" Vân Dật Bạch lúc này mới phát hiện, nơi anh dừng xe đúng là ít người qua lại nhưng lại cách biệt thự không xa.
"Mua một người phụ nữ mà không chạm vào thì sao có thể đi được chứ?" Cô cười giễu cợt.
Giây tiếp theo, Vân Dật Bạch nheo hai mắt lại, "Không cần biết người đàn ông hôm nay mua cô là ai. Cô cũng đều sẽ làm vậy sao?" Chết tiệt.
"Phải! Chỉ cần người mua tôi muốn!" Cô nhắm mắt không nói.
Tiến lên một bước lớn, Vân Dật Bạch tức giận túm lấy cánh tay cô dùng sức lôi đi. Thi Tĩnh chỉ mặc nội y ngã nhào vào lòng anh. "Người khác muốn, cô đều cho sao?!" Cô không phải rất kiên cường sao? Không phải rất mạnh mẽ sao?
Đây không phải do anh đã nói sao? Từ trong mắt anh Thi Tĩnh nhìn thấy ý tứ như vậy.
Vân Dật Bạch nham hiểm nheo mắt lại, "Nếu đã vậy, tôi đây sẽ thỏa mãn cho cô!" Đột nhiên anh cúi đầu phủ lên môi cô, thuần thục cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi ấm nóng chui vào trêu chọc khiêu khích trong miệng cô, mang theo ham muốn nóng bỏng.
Bàn tay anh cũng không nhàn rỗi, âu yếm vuốt ve nơi đẫy đà trước ngực cô. Vội vã âu yếm làn da nõn nà đẹp đẽ, môi lưỡi cuồng vọng hút lấy hương vị ngất ngây từ cô.
Bàn tay anh càng thêm càn rỡ trên người cô, ánh mắt cuồng dã gắt gao dán lại trên hai gò má đã phiếm hồng của cô.
Hô hấp của cô càng thêm dồn dập hỗn loạn, phần da thịt trước ngực cũng dần trở nên mẫn cảm, có thể cảm nhận rõ ràng hơn mỗi một động tác của anh, cảm nhận được rõ ràng bàn tay anh lướt qua nơi mẫn cảm đẫy đà của cô thế nào, ngón tay anh du ngoạn trên người cô ra sao...
/166
|