Ba năm sau
Một lần nữa đứng trước mộ Vân Dật Thanh, Thi Tĩnh vẫn không cách nào chấp nhận. Năm đó, một ngày trước còn hăng hái kiêu căng nói với cô nên vì mình mà ăn mừng sinh nhật anh như thế nào. Chợt lại qua đời. Đột nhiên biến chuyển như vậy làm cho cô trong phút chốc sợ hãi.
Khu nghĩa địa sang trọng nhất trong nội thành, Thi Tĩnh một mình đứng lẳng lặng trước mộ, nhìn bức ảnh trắng đen trên bia mộ .
Nhớ lại những kí ức về anh, khóe miệng khẽ nhếch hiện ra nụ cười. Làm cho người khác như được gió mùa xuân thổi qua, ấm áp trong lòng. Chính là một người âm ấm nhàn nhạt như vậy ở bên cạnh mình. Thế mà ở trong sinh nhật một ngày của cô, anh lại đột nhiên rời đi.
Giống như hiểu thấu với tâm tình cô. Một làn gió nhẹ thổi qua, gió xuân ấm áp thổi lất phất ở trên mặt của cô thật giống với đôi tay kia của anh. Dịu dàng, thoải mái.
Trái tim giống như là bị cái gì tác động vào. Nước mắt bỗng rơi xuống. Sau đó bị gió thổi bay. Nước mắt giống như lôi kéo mọi thứ cùng nhau, trái tim chua xót, nước mắt trong nháy mắt tràn mi ra. Nếu như không phải cô không hít sâu, lúc này có lẽ cô đã sớm khóc không ra tiếng.
"Thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi!" Cô chậm rãi quỳ xuống trước bia mộ. Hai tay run run vuốt bức hình nở nụ cười. Đều là do cô, anh mới đi tới nơi đó, đều là bởi vì sinh nhật cô, anh muốn đích thân mình cầm quà sinh nhật, anh mới xảy ra chuyện!
"Thật xin lỗi!" Hốc mắt như nhàn nhạt nước mắt , tấm hình trước mắt nụ cười đã không thấy rõ rồi. Cô thút thít, khóc rống . Cô đắm chìm trong nỗi đau đớn của mình nên không phát hiện, ở phía sau cô không biết khi nào có bóng dáng đứng vững của một người cao lớn.
Không biết từ khi nào Vân Dật Bạch người mặc bồ đồ tây trang màu đen trong ngực ôm một bó hoa đứng ở sau lưng Thi Tĩnh . Trên khuôn mặt không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, thậm chí không thấy được bất kỳ ấm áp nào .
Nghe thấy giọng Thi Tĩnh khóc không thành tiếng. Bó hoa trong ngực bị cánh tay nắm thật chặt, Vân Dật Bạch lạnh nhạt mở miệng, " Ba chữ Thật xin lỗi là đủ rồi sao?"
Toàn thân Thi Tĩnh cứng đờ, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt. Cô nhận ra âm thanh này, là anh trai Dật Thanh. . . . . . Vân Dật Bạch!
Cố hết sức bò dậy. Thi Tĩnh vội vàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, lùi thân mình ra ở một bên.
Lạnh nhạt liếc cô một cái, mắt cô bởi vì rưng rưng nước mắt mà hiện ra một lớp sương mù, bộ dáng muốn khóc làm cho người ta thêm thương hại mấy phần.
Vân Dật Bạch khom người đem bó hoa đặt trước mặt bia mộ, ánh mắt âm trầm lạnh lùng lóe lên một chút. Nhìn qua tấm hình trên bia mộ , hắn lúc này mới ngồi thẳng lên.
Nhìn chằm chằm động tác Vân Dật Bạch. Thi Tĩnh chần chờ chốc lát, lúc này mới líu ríu lên tiếng, "Thật xin lỗi!" Cô biết, Vân Dật Thanh bởi vì đi cầm quà sinh nhật cho mình nên mới bị xe đụng. Người nhà Vân gia đều biết chuyện này, cũng bởi vì vậy, cô mới không có tư cách đi tham gia tang lễ của anh.
Hiện tại, ở bên cạnh người đàn ông là anh trai của Vân Dật Thanh, cô nói xin lỗi. Lúc này mới có thể nói ra khỏi miệng.
"Không cần nói với tôi, người cô nên nói xin lỗi không phải là tôi. Chỉ là. . . . . ." Hắn ngừng lại, "Coi như bây giờ cô nói, em ấy cũng không thể nghe được!" Giọng điệu của hắn hơi lạnh.
Thi tĩnh cô đơn cúi đầu, líu ríu lên tiếng, "Thật xin lỗi!"
"Không cần!" Vân Dật Bạch mặt lạnh, ngẩng đầu đối điện với đỉnh đầu của cô, trong lòng không nhịn được lây một cỗ phiền muộn, "Ngẩng đầu!"
Thi Tĩnh theo bản năng đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn. Trong lòng giật mình, cô không tự chủ lufi về phía sau một bước, một giây kế tiếp xoay mặt, né tránh ánh mắt nhìn thẳng của hắn .
Lạnh lùng cười nhạt một tí, Vân Dật Bạch mở miệng, "Nghe nói, cha cô nghỉ việc rồi." Ba năm nay, hắn vẫn không quên cam kết đồng ý với em trai .
"Đúng!" Thi Tĩnh gật đầu.
"Tôi có thể giúp cô!" Vân Dật bạch đột nhiên mở miệng đề nghị.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt của Thi Tĩnh lộ ra vẻ hoang mang và không hiểu "Tại sao?" Cô thật sự không tìm được bất kỳ lý do nào khiến người đàn ông này ra tay giúp một tay. Vân gia bọn họ không phải cũng rất hận cô sao?
Trên cái thế giới này không có chuyện tốt như vậy, sau khi nghe đề nghị của Vân Dật Bạch. Thi Tĩnh đứng yên cẩn thận nhìn hắn.
Phát hiện sự đề phòng của cô, Vân Dật Bạch quay đầu nhìn bia mộ của em trai, hắn khẽ nhếch môi, "Dĩ nhiên, tôi có yêu cầu!"
"Tôi từ chối!" Không chút nghĩ ngợi , Thi Tĩnh lắc đầu cự tuyệt .
Nghe vậy, Vân Dật Bạch nhếch cao lông mày, không ngờ sẽ có như vậy đáp án xuất hiện. Hắn khẽ nhếch môi, cười lạnh, "Cô sẽ đồng ý!" Ý hắn có hàm ý nói qua. Lần nữa nhìn lướt qua mộ em trai, lúc này mới xoay người đi bộ.
Nhìn hắn rời khỏi, Thi Tĩnh không tự chủ thở nhẹ một hơi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Dật Bạch, trong lòng cô có cảm giác khiếp đảm. Mặc dù không cùng người kia gặp qua mấy lần, nhưng từ trên người hắn phát tán hơi thở để khiến cho cô mỗi lần trả lời đều hồi hộp. Không tự chủ được nắm tay, Thi Tĩnh thở thật dài.
Cô sợ Vân Dật bạch, từ gặp mặt ngày thứ nhất bắt đầu thấy sợ!
Một lần nữa đứng trước mộ Vân Dật Thanh, Thi Tĩnh vẫn không cách nào chấp nhận. Năm đó, một ngày trước còn hăng hái kiêu căng nói với cô nên vì mình mà ăn mừng sinh nhật anh như thế nào. Chợt lại qua đời. Đột nhiên biến chuyển như vậy làm cho cô trong phút chốc sợ hãi.
Khu nghĩa địa sang trọng nhất trong nội thành, Thi Tĩnh một mình đứng lẳng lặng trước mộ, nhìn bức ảnh trắng đen trên bia mộ .
Nhớ lại những kí ức về anh, khóe miệng khẽ nhếch hiện ra nụ cười. Làm cho người khác như được gió mùa xuân thổi qua, ấm áp trong lòng. Chính là một người âm ấm nhàn nhạt như vậy ở bên cạnh mình. Thế mà ở trong sinh nhật một ngày của cô, anh lại đột nhiên rời đi.
Giống như hiểu thấu với tâm tình cô. Một làn gió nhẹ thổi qua, gió xuân ấm áp thổi lất phất ở trên mặt của cô thật giống với đôi tay kia của anh. Dịu dàng, thoải mái.
Trái tim giống như là bị cái gì tác động vào. Nước mắt bỗng rơi xuống. Sau đó bị gió thổi bay. Nước mắt giống như lôi kéo mọi thứ cùng nhau, trái tim chua xót, nước mắt trong nháy mắt tràn mi ra. Nếu như không phải cô không hít sâu, lúc này có lẽ cô đã sớm khóc không ra tiếng.
"Thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi!" Cô chậm rãi quỳ xuống trước bia mộ. Hai tay run run vuốt bức hình nở nụ cười. Đều là do cô, anh mới đi tới nơi đó, đều là bởi vì sinh nhật cô, anh muốn đích thân mình cầm quà sinh nhật, anh mới xảy ra chuyện!
"Thật xin lỗi!" Hốc mắt như nhàn nhạt nước mắt , tấm hình trước mắt nụ cười đã không thấy rõ rồi. Cô thút thít, khóc rống . Cô đắm chìm trong nỗi đau đớn của mình nên không phát hiện, ở phía sau cô không biết khi nào có bóng dáng đứng vững của một người cao lớn.
Không biết từ khi nào Vân Dật Bạch người mặc bồ đồ tây trang màu đen trong ngực ôm một bó hoa đứng ở sau lưng Thi Tĩnh . Trên khuôn mặt không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, thậm chí không thấy được bất kỳ ấm áp nào .
Nghe thấy giọng Thi Tĩnh khóc không thành tiếng. Bó hoa trong ngực bị cánh tay nắm thật chặt, Vân Dật Bạch lạnh nhạt mở miệng, " Ba chữ Thật xin lỗi là đủ rồi sao?"
Toàn thân Thi Tĩnh cứng đờ, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt. Cô nhận ra âm thanh này, là anh trai Dật Thanh. . . . . . Vân Dật Bạch!
Cố hết sức bò dậy. Thi Tĩnh vội vàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, lùi thân mình ra ở một bên.
Lạnh nhạt liếc cô một cái, mắt cô bởi vì rưng rưng nước mắt mà hiện ra một lớp sương mù, bộ dáng muốn khóc làm cho người ta thêm thương hại mấy phần.
Vân Dật Bạch khom người đem bó hoa đặt trước mặt bia mộ, ánh mắt âm trầm lạnh lùng lóe lên một chút. Nhìn qua tấm hình trên bia mộ , hắn lúc này mới ngồi thẳng lên.
Nhìn chằm chằm động tác Vân Dật Bạch. Thi Tĩnh chần chờ chốc lát, lúc này mới líu ríu lên tiếng, "Thật xin lỗi!" Cô biết, Vân Dật Thanh bởi vì đi cầm quà sinh nhật cho mình nên mới bị xe đụng. Người nhà Vân gia đều biết chuyện này, cũng bởi vì vậy, cô mới không có tư cách đi tham gia tang lễ của anh.
Hiện tại, ở bên cạnh người đàn ông là anh trai của Vân Dật Thanh, cô nói xin lỗi. Lúc này mới có thể nói ra khỏi miệng.
"Không cần nói với tôi, người cô nên nói xin lỗi không phải là tôi. Chỉ là. . . . . ." Hắn ngừng lại, "Coi như bây giờ cô nói, em ấy cũng không thể nghe được!" Giọng điệu của hắn hơi lạnh.
Thi tĩnh cô đơn cúi đầu, líu ríu lên tiếng, "Thật xin lỗi!"
"Không cần!" Vân Dật Bạch mặt lạnh, ngẩng đầu đối điện với đỉnh đầu của cô, trong lòng không nhịn được lây một cỗ phiền muộn, "Ngẩng đầu!"
Thi Tĩnh theo bản năng đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn. Trong lòng giật mình, cô không tự chủ lufi về phía sau một bước, một giây kế tiếp xoay mặt, né tránh ánh mắt nhìn thẳng của hắn .
Lạnh lùng cười nhạt một tí, Vân Dật Bạch mở miệng, "Nghe nói, cha cô nghỉ việc rồi." Ba năm nay, hắn vẫn không quên cam kết đồng ý với em trai .
"Đúng!" Thi Tĩnh gật đầu.
"Tôi có thể giúp cô!" Vân Dật bạch đột nhiên mở miệng đề nghị.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt của Thi Tĩnh lộ ra vẻ hoang mang và không hiểu "Tại sao?" Cô thật sự không tìm được bất kỳ lý do nào khiến người đàn ông này ra tay giúp một tay. Vân gia bọn họ không phải cũng rất hận cô sao?
Trên cái thế giới này không có chuyện tốt như vậy, sau khi nghe đề nghị của Vân Dật Bạch. Thi Tĩnh đứng yên cẩn thận nhìn hắn.
Phát hiện sự đề phòng của cô, Vân Dật Bạch quay đầu nhìn bia mộ của em trai, hắn khẽ nhếch môi, "Dĩ nhiên, tôi có yêu cầu!"
"Tôi từ chối!" Không chút nghĩ ngợi , Thi Tĩnh lắc đầu cự tuyệt .
Nghe vậy, Vân Dật Bạch nhếch cao lông mày, không ngờ sẽ có như vậy đáp án xuất hiện. Hắn khẽ nhếch môi, cười lạnh, "Cô sẽ đồng ý!" Ý hắn có hàm ý nói qua. Lần nữa nhìn lướt qua mộ em trai, lúc này mới xoay người đi bộ.
Nhìn hắn rời khỏi, Thi Tĩnh không tự chủ thở nhẹ một hơi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Dật Bạch, trong lòng cô có cảm giác khiếp đảm. Mặc dù không cùng người kia gặp qua mấy lần, nhưng từ trên người hắn phát tán hơi thở để khiến cho cô mỗi lần trả lời đều hồi hộp. Không tự chủ được nắm tay, Thi Tĩnh thở thật dài.
Cô sợ Vân Dật bạch, từ gặp mặt ngày thứ nhất bắt đầu thấy sợ!
/166
|