Bắt đầu từ chương 144 này, mỗi chương sẽ trên 2500 chữ nhé!
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ cho Hào Quang Mặt Trời cũng như Shenna.
---------*-*--------
Lôi Gia Đường, tam vị trưởng lão của Lôi gia run rẫy sắc mặt nhìn xuống xác chết lạnh băng của Lôi Các.
Nhị trưởng lão – Lôi Vĩ nhíu chặt lông mày, ánh mắt cuộn trào sát khí, gầm khẽ
“Nhất định là do con ma nữ kia gây ra, nhất định là cố ý. Ả nhất định là cố ý để chúng ta bắt giữ đưa về Lôi phủ, sau đó, ả liền âm thầm trốn ra rồi tiến hành thích sát tộc trưởng, thật đúng mà một người đàn bà rắn độc!”
Tam trưởng lão – Lôi Tiến sau khi kiểm tra cẩn thận thể xác của Lôi Các một lát thì đứng dậy, nghiêm trang nói
“Tộc trưởng thất thủ là do trúng phải độc dược trí mạng, khiến cho một thân tu vi Võ Sư cao cấp không tài nào phát huy được. Hơn nữa, có lẽ đội hộ vệ bên ngoài cũng trúng phải loại độc này nên mới bị giết chết nhanh gọn và âm thầm đến như vậy”
Dừng một chút, đôi mắt Lôi Tiến hơi lóe lên hàn quang lạnh lẽo, âm u kết luận
“Từ đó có thể tạm thời suy ra, ma nữ kia cũng không phải là ẩn giấu tu vi gì mà là có người đã giải thoát cho nàng, mà thứ độc dược ghê tởm này cũng là do tên nội gián này mang đến. Sau đó, cả hai liền cùng nhau đến thích sát tộc trưởng”
“Vừa bị trúng độc lại gặp phải hai tên sát thủ vô cùng âm hiểm, tộc trưởng gục ngã cũng là điều có thể hiểu được”
Từ đầu đến giờ vẫn chưa một lần mở lời, Đại trưởng lão - Lôi Nam nắm chặt hai tay, cố ép cơn giận như núi lửa phun trào xuống, khuôn mặt tím tái có phần đáng sợ, gằng giọng nói
“Mau phát tín hiệu báo tin cho hai đại gia tộc còn lại. Bảo bọn chúng ngay tập tức phong tỏa toàn trấn, dù là một con chuột cũng không được để lọt ra ngoài. Thù của tộc trưởng, chúng ta nhất định phải báo ngay trong đêm nay!”
Nghe Lôi Nam nói ra, Lôi Tiến cùng Lôi Vĩ lập tức giật mình, nét mặt nhất thời có phần do dự.
Lôi Tiến cắn răng, vội nói “Đại trưởng lão, việc này? Nếu như chúng ta mà để tin tức tộc trưởng đã chết ra bên ngoài, ta sợ hai gia tộc còn lại sẽ …”
“Sẽ cắn xé Lôi gia chứ gì?” Lôi Nam quét ánh mắt sắc lạnh nhìn qua Lôi Tiến “Kể từ lúc tộc trưởng chết đi, Lôi gia chúng ta cũng coi như là xong đời rồi, ngươi tính thử xem, ngoài ba người chúng ta ra, trong Lôi gia còn lại bao nhiêu võ giả? Phải biết, cho dù có cộng cả mấy người bên ám đường, quân số của chúng ta còn chưa đến 12 người”
“Với 12 võ giả, các ngươi nói thử xem, Lôi gia chúng ta làm sao chống lại hai đại gia tộc còn lại đây?”
Lôi Nam lẫm nhiên nói ra, mỗi một câu đều nói trúng vào tử huyệt của Lôi gia, khiến cho hai người còn lại dù muốn mở miệng những không cách nào phản bác được.
Chưa đến hai tháng trước, Lôi gia bọn hắn chính là gia tộc hùng mạnh nhất trấn Lạc Ngôn, phong quang vô hạn, một tay che nửa bầu trời, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Thế nhưng không hiểu sao lại từ đâu chui ra một tên sát thần, từng chút, từng chút một ám sát người của bọn hắn.
Đợi cho đến khi Lôi gia bọn hắn điều tra rõ ràng, buông ra thiên la địa võng để truy bắt tên sát thần này thì hắn lại bổng nhiên biến mất.
Bất quá, ngay tại thời điểm hắn biết mất, cơ ác mộng thật sự mang tên Bóng Ma lại phủ xuống toàn trấn Lạc Ngôn, điên cuồng ra tay với người của cả tam đại gia tộc. Và nguy hiểm hơn nữa là, tên Bóng Ma vừa xuất hiện, thủ đoạn lại càng thêm ghê tởm, không một tiếng động, không một nhân chứng, chỉ có những cái xác lạnh lẽo trong đêm tối tĩnh mịch.
Cứ thế, thời gian nửa tháng ám ảnh trôi qua và võ giả thuộc Lôi gia bọn hắn lại không ngừng bị giết chết qua từng đêm. Cho đến tận hôm nay, ngay lúc này, lại tiếp tục trải qua một trận chém giết máu chảy thành sông, số lượng võ giả Lôi gia bọn hắn đã rớt xuống đến một con số vô cùng thê thảm.
Thật sự là không có bất cứ một cách nào để có thể chống lại hai đại gia tộc kia nữa. Trước kia Lôi gia nuốt vào bao nhiêu thì hiện nay phải ói ra bấy nhiêu, thậm chí cả đến ruột, gan, phèo, phổi cũng phải cắn răng bới móc đưa cho người ta.
Dù rằng thật sự không cam tâm, thế nhưng bọn hắn phải vẫn phải chấp nhận sự thật này.
Thấy hai người Lôi Tiến bị câu nói của mình làm cho câm nín, Lôi Nam chán nản thở dài một hơi, cánh tay nắm chặt cũng dần buông lỏng
“Việc đến nước này rồi, cho dù không muốn cũng phải bỏ ra, có như thế, Lôi gia chúng ta mới có thể giữ lại được một tia hi vọng đông sơn tái khởi. Bất quá, tiền đề cho tia hi vọng mỏng manh này có thể tồn tại chính là nhất định phải giải quyết hai mối ám họa kia”
“Ngay trong đêm nay, ma nữ và đồng bọn của ả nhất định phải chết!” Lời nói cuối cùng rơi xuống, ánh mắt Lôi Nam liền phát lạnh, sát khí lăng thiên bung tỏa ra ngoài, khiến cho không khí ba đào hải lảng.
Mà hai người Lôi Tiến sau khi nghe đến cũng thoán hai mắt nhìn nhau rồi liền lập tức lao thẳng ra ngoài, mỗi người một phương mà phóng nhanh đi.
----------*-*----------
Cùng lúc đó tại đại môn Lôi gia, sau khi Đăng Dương dùng một quyền đánh bay Lôi Bân, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng liền ra tay.
Chỉ thấy xung quanh người nàng nhất lên từng cơn kình phong lục sắc, sau đó kình phòng liền hóa thành hàng trăm con phong điểu, ào ạt cuốn đi, tựa như một cái cối xay thịt khổng lồ mà nuốt chửng toàn bộ đám võ giả bên người Lôi Bân.
Nhất thời một tràng hét thảm vang lên, máu bắn đầy trời, còn Đăng Dương thì liền hô lên một tiếng “theo ta” rồi lao người ra ngoài, nhắm hướng quán trọ nhỏ hắn đã thuê từ trước mà đạp lôi phóng đi.
Phía sau, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng không phí thời gian kết liễu mấy tên võ giả kia nữa, chân đạp lên phong quyển, lướt nhanh trên mặt đất mà đuổi theo Đăng Dương.
Một mạch chạy đến quán trọ, Đăng Dương khẽ điểm chân xuống đất, nhún mạnh một cái nhảy vọt qua bờ tường cao 2 m, vững chãi rơi xuống chuồng ngựa bên trong.
Tiếp đến, hai người liền cưỡi lên Phong Mã, đạp cửa xông ra, cuốn lên từng cơn bụi mù mà phóng thẳng ra ngoài trấn. Phong Mã cưỡi lên gió xanh, ào ào lao đi như một cái bóng lục sắc trên đường, tốc độ tính ra còn nhanh hơn hai người Đăng Dương đến mấy lần.
Mà ngay tại lúc hai người Đăng Dương vừa mới chạy đi, bùm bùm hai tiếng, trên bầu trời Lôi gia bổng nhiên rực sáng hai quả pháo hiệu, một quả màu xanh dương và một quả màu trắng, trong màn đêm vô cùng bắt mắt.
Nhìn hai quả pháo hiệu rực sáng trên bầu trời, nét mặt Đăng Dương thoáng cái trở nên âm trầm
“Lôi gia này xem ra chó cùng dứt dậu rồi, thế nhưng dám không chút chuẩn bị mà bắn lên pháo hiệu cầu cứu”
Hắc Phong Tuyệt Sát cưỡi ngựa phong đi như bay bên cạnh, đôi mắt bồ câu khẽ nhìn qua Đăng Dương, nghi hoặc hỏi
“Có ý gì?”
Đăng Dương có chút ngưng trọng đáp “Nàng có thấy hai quả pháo sáng kia không? Trong đó, cái màu trắng chính là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, hàm ý là Lôi gia đã thất bại hoàn toàn, chấp nhận tự bỏ ngôi vị đại gia tộc của mình. Đổi lại, yêu cầu hai đại gia tộc kia phải hổ trợ cho Lôi gia bọn hắn vượt qua đại kiếp nạn.”
“Còn cái màu xanh lại là tín hiệu yêu cầu phong tỏa toàn thành, nội bất xuất, ngoại bất nhập!”
Nói đến đây, Đăng Dương khẽ nở nụ cười có chút bất đắc dĩ “Từ đó xem ra, Lôi gia chính mà muốn tóm gọn hai chúng ta ngay trong đêm nay”
Hắc Phong Tuyệt Sát nghe Đăng Dương giải thích, đôi mắt xinh đệp liền nhất lên một tầng sát ý lạnh băng, môi đào khẽ cắn mà hung ác nói
“Lôi gia, Hoàng gia và Ngọc gia, cái đám rác rưởi các ngươi đừng hòng lưu ta lại một lần nào nữa.” Nói rồi, nàng khẽ hất lên chiếc cằm trắng nõn cao ngạo, nhìn qua Đăng Dương “Tiểu huynh đệ, ngươi có dám cùng ta một đường giết thẳng ra ngoài, cho cái đám rác rưỡi kia biết, thế nào mới là huyết tanh thật sự!”
Đăng Dương nghe thế, suy nghĩ chưa đến hai giây liền gật mạnh đầu, sát khí trong ánh mắt hưng thịnh nhất lên, tựu như dần dần biến thành màu đỏ như máu, băng hàn cười khẽ
“Được thôi, giết thì giết!”
Cứ thế, mang theo sát ý lẫm nhiên, hai người chạy thẳng một đường hướng đến cổng trấn thì ngay lập tức chạm mặt một đội nhân mã đang chặn kín nơi này. Nhìn theo quần áo thì chính là người của Hoàng gia.
Gặp được kẻ địch, ánh mắt Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ nheo lại thành một đường cong sắc như lưỡi đao, lạnh giọng quát lớn
“Sát!”
Nương theo tiếng quát chứa đầy ý chí sát lục, từng luồng phong đao bắt đầu cuồn cuộn nhất lên quanh người nàng, rồi nhanh chóng xếp lại với nhau, tạo thành một đôi vũ dực to lớn.
Vũ dực vừa thành hình liền điên cuồng vũ động, phóng ra hàng trăm thanh phong đao bén nhọn như mưa. Phong đao lục sắc phóng ra, mang theo vô tận sát ý, tưa hồ bạo vũ lê hoa mà che kín đầy trời, cắt qua không giang vang lên từng hồi âm thanh vun vút sắc lạnh, phóng thẳng về phía đám người Hoàng gia đang chặn đường.
Mà Đăng Dương ở cạnh bên cũng không chịu thua kém, hai chân thút mạnh vào thân ngựa khiến cho Phong Ma hí lên một tiếng đau đớn mà bạo tăng tốc độ, lao thẳng về phía trước. Đồng thời cùng lúc, hai tay hắn rút ra Bạch Tuyết Kiếm sau lưng, trên thân kiếm lập lòe từng tia lôi xà nhảy múa điên cuồng, mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước như một ngọn giáo xuyên phá khủng bố.
Đăng Dương lúc này đây tựa như là một Lôi Hiệp Sĩ thực thụ, toàn thân bùng lên lôi điện bạch sắc cưới trên chiến mã, đại kiếm dương thẳng địch nhân, mang theo khi thế bạo ngược gầm thét mà lao đi như một viên đạn bạc không cách nào chặn đứng.
Kẻ đang chốt chặn cửa thành lúc này là nhị trưởng lão của Hoàng Gia – Hoàng Cung Linh, cảnh giới vào khoảng Võ Sư trung cấp.
Ngay khi trông thấy hai người Đăng Dương từ xa phóng ngựa xông tới, Hoàng Cung Linh lập tức trầm giọng ra lệnh
“Mau phát tín hiệu, lập vòng phòng ngự, Lôi gia đã vô dụng vậy thì Hoàng gia chúng ta sẽ tự tay kết liễu ma nữ này”
Nghe lệnh Hoàng Cung Linh, hơn mười mấy võ giả Hoàng gia liền rút ra binh khí, đấu khí cuộn trào dâng lên, xếp thành hai hàng trước sau tạo thế phòng thủ, chờ đợi con mồi tự đâm đầu chui vô.
Mà Hoàng Cung Linh đứng sau hai hàng phòng ngự, rút ra thanh trảm mã đao của mình, kim hệ đấu khí sắc bén cuồng loạn mà ra, theo từng chiêu đao mà ầm ầm phóng về phía trước, chính mặt đụng chạm với hàng trăm phong đao lục sắc của Hắc Phong Tuyệt Sát.
Chỉ nghe một tràng âm thanh leng keng ngân vang đầy trời, kim đao sau khi chém nát cơ số phong đao cũng là hết lực mà tiêu thất, mà số phong đao ít ỏi còn sót lại cũng không thể nào xuyên qua lớp phòng ngự cửa mười mấy võ giả Hoàng Gia, tất cả đều dễ dàng bị ngăn chặn bên ngoài.
Bất quá, phong đao bị phá thì vẫn còn Đăng Dương đang như một cỗ xe tăng ầm ầm lao đến, trọng kiếm bạch sắc xuyên qua không trung kéo theo từng hồi tiếng nổ vang dội, lao thẳng vào hàng phòng ngự của Hoàng gia.
Đùng một tiếng thiêng băng địa liệt. Trong chớp mắt, Đăng Dương với lực đạo cực mạnh đã xuyên thủng hàng phòng ngự, đồng thời mũi kiếm cũng ngay tại chỗ đâm chết tươi hai tên võ giả của Hoàng Gia, dễ dàng xé mở ra một con đường thoát ra ngoài.
Có điều, hắn phá hỏng thành công được vòng phòng ngự nhưng con Phong Mã của hắn cũng là bị vô số trường thương sắc nhọn đâm vào người, xuyên thủng tâm tạng, cả cơ thể to lớn lộn mạnh một vòng trên không trung rồi rơi ầm xuống đất, chết trong nháy mắt.
Mà hắn thì ngay tại lúc Phong Ma bị hất tung lên đã kịp thời đạp trên lưng ngựa mà nhún người thoát ra. Sau đó, từ trên không trung, hai tay hắn nắm chặt lấy Bạch Tuyết Kiếm mà dũng mảnh bổ xuống, lưỡi kiếm ngập tràn lôi điện cắt qua không gian đem đến khí tước hủy hiệt nồng đậm, nhất thời khiến cho đại đa số võ giả Hoảng gia có cảnh giới thấp hơn Võ Sư run rẫy trong lòng.
Thiên Lôi Nhất Kích!
Cùng lúc với một kiếm uy lực bổ xuống của Đăng Dương, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng đã phong ngựa xông đến, vũ dực trên lưng không ngừng vỗ mạnh, phóng ra phô thiên tái địa phong đao lục sắc, bao phủ lấy đấm người Hoàng gia.
Một lúc đối diện với đại sát chiêu của hai người, vầng trán Hoàng Cung Linh không khỏi đổ mồ hôi hột, nhanh chóng phân phó.
“Không cần lo sợ, hai người bọn hắn cũng chỉ là Võ Sư sơ cấp mà thôi, các ngươi chỉ cần chú ý đối phó với ma nữ kia, còn tên này liền để ta lo!”
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ cho Hào Quang Mặt Trời cũng như Shenna.
---------*-*--------
Lôi Gia Đường, tam vị trưởng lão của Lôi gia run rẫy sắc mặt nhìn xuống xác chết lạnh băng của Lôi Các.
Nhị trưởng lão – Lôi Vĩ nhíu chặt lông mày, ánh mắt cuộn trào sát khí, gầm khẽ
“Nhất định là do con ma nữ kia gây ra, nhất định là cố ý. Ả nhất định là cố ý để chúng ta bắt giữ đưa về Lôi phủ, sau đó, ả liền âm thầm trốn ra rồi tiến hành thích sát tộc trưởng, thật đúng mà một người đàn bà rắn độc!”
Tam trưởng lão – Lôi Tiến sau khi kiểm tra cẩn thận thể xác của Lôi Các một lát thì đứng dậy, nghiêm trang nói
“Tộc trưởng thất thủ là do trúng phải độc dược trí mạng, khiến cho một thân tu vi Võ Sư cao cấp không tài nào phát huy được. Hơn nữa, có lẽ đội hộ vệ bên ngoài cũng trúng phải loại độc này nên mới bị giết chết nhanh gọn và âm thầm đến như vậy”
Dừng một chút, đôi mắt Lôi Tiến hơi lóe lên hàn quang lạnh lẽo, âm u kết luận
“Từ đó có thể tạm thời suy ra, ma nữ kia cũng không phải là ẩn giấu tu vi gì mà là có người đã giải thoát cho nàng, mà thứ độc dược ghê tởm này cũng là do tên nội gián này mang đến. Sau đó, cả hai liền cùng nhau đến thích sát tộc trưởng”
“Vừa bị trúng độc lại gặp phải hai tên sát thủ vô cùng âm hiểm, tộc trưởng gục ngã cũng là điều có thể hiểu được”
Từ đầu đến giờ vẫn chưa một lần mở lời, Đại trưởng lão - Lôi Nam nắm chặt hai tay, cố ép cơn giận như núi lửa phun trào xuống, khuôn mặt tím tái có phần đáng sợ, gằng giọng nói
“Mau phát tín hiệu báo tin cho hai đại gia tộc còn lại. Bảo bọn chúng ngay tập tức phong tỏa toàn trấn, dù là một con chuột cũng không được để lọt ra ngoài. Thù của tộc trưởng, chúng ta nhất định phải báo ngay trong đêm nay!”
Nghe Lôi Nam nói ra, Lôi Tiến cùng Lôi Vĩ lập tức giật mình, nét mặt nhất thời có phần do dự.
Lôi Tiến cắn răng, vội nói “Đại trưởng lão, việc này? Nếu như chúng ta mà để tin tức tộc trưởng đã chết ra bên ngoài, ta sợ hai gia tộc còn lại sẽ …”
“Sẽ cắn xé Lôi gia chứ gì?” Lôi Nam quét ánh mắt sắc lạnh nhìn qua Lôi Tiến “Kể từ lúc tộc trưởng chết đi, Lôi gia chúng ta cũng coi như là xong đời rồi, ngươi tính thử xem, ngoài ba người chúng ta ra, trong Lôi gia còn lại bao nhiêu võ giả? Phải biết, cho dù có cộng cả mấy người bên ám đường, quân số của chúng ta còn chưa đến 12 người”
“Với 12 võ giả, các ngươi nói thử xem, Lôi gia chúng ta làm sao chống lại hai đại gia tộc còn lại đây?”
Lôi Nam lẫm nhiên nói ra, mỗi một câu đều nói trúng vào tử huyệt của Lôi gia, khiến cho hai người còn lại dù muốn mở miệng những không cách nào phản bác được.
Chưa đến hai tháng trước, Lôi gia bọn hắn chính là gia tộc hùng mạnh nhất trấn Lạc Ngôn, phong quang vô hạn, một tay che nửa bầu trời, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Thế nhưng không hiểu sao lại từ đâu chui ra một tên sát thần, từng chút, từng chút một ám sát người của bọn hắn.
Đợi cho đến khi Lôi gia bọn hắn điều tra rõ ràng, buông ra thiên la địa võng để truy bắt tên sát thần này thì hắn lại bổng nhiên biến mất.
Bất quá, ngay tại thời điểm hắn biết mất, cơ ác mộng thật sự mang tên Bóng Ma lại phủ xuống toàn trấn Lạc Ngôn, điên cuồng ra tay với người của cả tam đại gia tộc. Và nguy hiểm hơn nữa là, tên Bóng Ma vừa xuất hiện, thủ đoạn lại càng thêm ghê tởm, không một tiếng động, không một nhân chứng, chỉ có những cái xác lạnh lẽo trong đêm tối tĩnh mịch.
Cứ thế, thời gian nửa tháng ám ảnh trôi qua và võ giả thuộc Lôi gia bọn hắn lại không ngừng bị giết chết qua từng đêm. Cho đến tận hôm nay, ngay lúc này, lại tiếp tục trải qua một trận chém giết máu chảy thành sông, số lượng võ giả Lôi gia bọn hắn đã rớt xuống đến một con số vô cùng thê thảm.
Thật sự là không có bất cứ một cách nào để có thể chống lại hai đại gia tộc kia nữa. Trước kia Lôi gia nuốt vào bao nhiêu thì hiện nay phải ói ra bấy nhiêu, thậm chí cả đến ruột, gan, phèo, phổi cũng phải cắn răng bới móc đưa cho người ta.
Dù rằng thật sự không cam tâm, thế nhưng bọn hắn phải vẫn phải chấp nhận sự thật này.
Thấy hai người Lôi Tiến bị câu nói của mình làm cho câm nín, Lôi Nam chán nản thở dài một hơi, cánh tay nắm chặt cũng dần buông lỏng
“Việc đến nước này rồi, cho dù không muốn cũng phải bỏ ra, có như thế, Lôi gia chúng ta mới có thể giữ lại được một tia hi vọng đông sơn tái khởi. Bất quá, tiền đề cho tia hi vọng mỏng manh này có thể tồn tại chính là nhất định phải giải quyết hai mối ám họa kia”
“Ngay trong đêm nay, ma nữ và đồng bọn của ả nhất định phải chết!” Lời nói cuối cùng rơi xuống, ánh mắt Lôi Nam liền phát lạnh, sát khí lăng thiên bung tỏa ra ngoài, khiến cho không khí ba đào hải lảng.
Mà hai người Lôi Tiến sau khi nghe đến cũng thoán hai mắt nhìn nhau rồi liền lập tức lao thẳng ra ngoài, mỗi người một phương mà phóng nhanh đi.
----------*-*----------
Cùng lúc đó tại đại môn Lôi gia, sau khi Đăng Dương dùng một quyền đánh bay Lôi Bân, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng liền ra tay.
Chỉ thấy xung quanh người nàng nhất lên từng cơn kình phong lục sắc, sau đó kình phòng liền hóa thành hàng trăm con phong điểu, ào ạt cuốn đi, tựa như một cái cối xay thịt khổng lồ mà nuốt chửng toàn bộ đám võ giả bên người Lôi Bân.
Nhất thời một tràng hét thảm vang lên, máu bắn đầy trời, còn Đăng Dương thì liền hô lên một tiếng “theo ta” rồi lao người ra ngoài, nhắm hướng quán trọ nhỏ hắn đã thuê từ trước mà đạp lôi phóng đi.
Phía sau, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng không phí thời gian kết liễu mấy tên võ giả kia nữa, chân đạp lên phong quyển, lướt nhanh trên mặt đất mà đuổi theo Đăng Dương.
Một mạch chạy đến quán trọ, Đăng Dương khẽ điểm chân xuống đất, nhún mạnh một cái nhảy vọt qua bờ tường cao 2 m, vững chãi rơi xuống chuồng ngựa bên trong.
Tiếp đến, hai người liền cưỡi lên Phong Mã, đạp cửa xông ra, cuốn lên từng cơn bụi mù mà phóng thẳng ra ngoài trấn. Phong Mã cưỡi lên gió xanh, ào ào lao đi như một cái bóng lục sắc trên đường, tốc độ tính ra còn nhanh hơn hai người Đăng Dương đến mấy lần.
Mà ngay tại lúc hai người Đăng Dương vừa mới chạy đi, bùm bùm hai tiếng, trên bầu trời Lôi gia bổng nhiên rực sáng hai quả pháo hiệu, một quả màu xanh dương và một quả màu trắng, trong màn đêm vô cùng bắt mắt.
Nhìn hai quả pháo hiệu rực sáng trên bầu trời, nét mặt Đăng Dương thoáng cái trở nên âm trầm
“Lôi gia này xem ra chó cùng dứt dậu rồi, thế nhưng dám không chút chuẩn bị mà bắn lên pháo hiệu cầu cứu”
Hắc Phong Tuyệt Sát cưỡi ngựa phong đi như bay bên cạnh, đôi mắt bồ câu khẽ nhìn qua Đăng Dương, nghi hoặc hỏi
“Có ý gì?”
Đăng Dương có chút ngưng trọng đáp “Nàng có thấy hai quả pháo sáng kia không? Trong đó, cái màu trắng chính là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, hàm ý là Lôi gia đã thất bại hoàn toàn, chấp nhận tự bỏ ngôi vị đại gia tộc của mình. Đổi lại, yêu cầu hai đại gia tộc kia phải hổ trợ cho Lôi gia bọn hắn vượt qua đại kiếp nạn.”
“Còn cái màu xanh lại là tín hiệu yêu cầu phong tỏa toàn thành, nội bất xuất, ngoại bất nhập!”
Nói đến đây, Đăng Dương khẽ nở nụ cười có chút bất đắc dĩ “Từ đó xem ra, Lôi gia chính mà muốn tóm gọn hai chúng ta ngay trong đêm nay”
Hắc Phong Tuyệt Sát nghe Đăng Dương giải thích, đôi mắt xinh đệp liền nhất lên một tầng sát ý lạnh băng, môi đào khẽ cắn mà hung ác nói
“Lôi gia, Hoàng gia và Ngọc gia, cái đám rác rưởi các ngươi đừng hòng lưu ta lại một lần nào nữa.” Nói rồi, nàng khẽ hất lên chiếc cằm trắng nõn cao ngạo, nhìn qua Đăng Dương “Tiểu huynh đệ, ngươi có dám cùng ta một đường giết thẳng ra ngoài, cho cái đám rác rưỡi kia biết, thế nào mới là huyết tanh thật sự!”
Đăng Dương nghe thế, suy nghĩ chưa đến hai giây liền gật mạnh đầu, sát khí trong ánh mắt hưng thịnh nhất lên, tựu như dần dần biến thành màu đỏ như máu, băng hàn cười khẽ
“Được thôi, giết thì giết!”
Cứ thế, mang theo sát ý lẫm nhiên, hai người chạy thẳng một đường hướng đến cổng trấn thì ngay lập tức chạm mặt một đội nhân mã đang chặn kín nơi này. Nhìn theo quần áo thì chính là người của Hoàng gia.
Gặp được kẻ địch, ánh mắt Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ nheo lại thành một đường cong sắc như lưỡi đao, lạnh giọng quát lớn
“Sát!”
Nương theo tiếng quát chứa đầy ý chí sát lục, từng luồng phong đao bắt đầu cuồn cuộn nhất lên quanh người nàng, rồi nhanh chóng xếp lại với nhau, tạo thành một đôi vũ dực to lớn.
Vũ dực vừa thành hình liền điên cuồng vũ động, phóng ra hàng trăm thanh phong đao bén nhọn như mưa. Phong đao lục sắc phóng ra, mang theo vô tận sát ý, tưa hồ bạo vũ lê hoa mà che kín đầy trời, cắt qua không giang vang lên từng hồi âm thanh vun vút sắc lạnh, phóng thẳng về phía đám người Hoàng gia đang chặn đường.
Mà Đăng Dương ở cạnh bên cũng không chịu thua kém, hai chân thút mạnh vào thân ngựa khiến cho Phong Ma hí lên một tiếng đau đớn mà bạo tăng tốc độ, lao thẳng về phía trước. Đồng thời cùng lúc, hai tay hắn rút ra Bạch Tuyết Kiếm sau lưng, trên thân kiếm lập lòe từng tia lôi xà nhảy múa điên cuồng, mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước như một ngọn giáo xuyên phá khủng bố.
Đăng Dương lúc này đây tựa như là một Lôi Hiệp Sĩ thực thụ, toàn thân bùng lên lôi điện bạch sắc cưới trên chiến mã, đại kiếm dương thẳng địch nhân, mang theo khi thế bạo ngược gầm thét mà lao đi như một viên đạn bạc không cách nào chặn đứng.
Kẻ đang chốt chặn cửa thành lúc này là nhị trưởng lão của Hoàng Gia – Hoàng Cung Linh, cảnh giới vào khoảng Võ Sư trung cấp.
Ngay khi trông thấy hai người Đăng Dương từ xa phóng ngựa xông tới, Hoàng Cung Linh lập tức trầm giọng ra lệnh
“Mau phát tín hiệu, lập vòng phòng ngự, Lôi gia đã vô dụng vậy thì Hoàng gia chúng ta sẽ tự tay kết liễu ma nữ này”
Nghe lệnh Hoàng Cung Linh, hơn mười mấy võ giả Hoàng gia liền rút ra binh khí, đấu khí cuộn trào dâng lên, xếp thành hai hàng trước sau tạo thế phòng thủ, chờ đợi con mồi tự đâm đầu chui vô.
Mà Hoàng Cung Linh đứng sau hai hàng phòng ngự, rút ra thanh trảm mã đao của mình, kim hệ đấu khí sắc bén cuồng loạn mà ra, theo từng chiêu đao mà ầm ầm phóng về phía trước, chính mặt đụng chạm với hàng trăm phong đao lục sắc của Hắc Phong Tuyệt Sát.
Chỉ nghe một tràng âm thanh leng keng ngân vang đầy trời, kim đao sau khi chém nát cơ số phong đao cũng là hết lực mà tiêu thất, mà số phong đao ít ỏi còn sót lại cũng không thể nào xuyên qua lớp phòng ngự cửa mười mấy võ giả Hoàng Gia, tất cả đều dễ dàng bị ngăn chặn bên ngoài.
Bất quá, phong đao bị phá thì vẫn còn Đăng Dương đang như một cỗ xe tăng ầm ầm lao đến, trọng kiếm bạch sắc xuyên qua không trung kéo theo từng hồi tiếng nổ vang dội, lao thẳng vào hàng phòng ngự của Hoàng gia.
Đùng một tiếng thiêng băng địa liệt. Trong chớp mắt, Đăng Dương với lực đạo cực mạnh đã xuyên thủng hàng phòng ngự, đồng thời mũi kiếm cũng ngay tại chỗ đâm chết tươi hai tên võ giả của Hoàng Gia, dễ dàng xé mở ra một con đường thoát ra ngoài.
Có điều, hắn phá hỏng thành công được vòng phòng ngự nhưng con Phong Mã của hắn cũng là bị vô số trường thương sắc nhọn đâm vào người, xuyên thủng tâm tạng, cả cơ thể to lớn lộn mạnh một vòng trên không trung rồi rơi ầm xuống đất, chết trong nháy mắt.
Mà hắn thì ngay tại lúc Phong Ma bị hất tung lên đã kịp thời đạp trên lưng ngựa mà nhún người thoát ra. Sau đó, từ trên không trung, hai tay hắn nắm chặt lấy Bạch Tuyết Kiếm mà dũng mảnh bổ xuống, lưỡi kiếm ngập tràn lôi điện cắt qua không gian đem đến khí tước hủy hiệt nồng đậm, nhất thời khiến cho đại đa số võ giả Hoảng gia có cảnh giới thấp hơn Võ Sư run rẫy trong lòng.
Thiên Lôi Nhất Kích!
Cùng lúc với một kiếm uy lực bổ xuống của Đăng Dương, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng đã phong ngựa xông đến, vũ dực trên lưng không ngừng vỗ mạnh, phóng ra phô thiên tái địa phong đao lục sắc, bao phủ lấy đấm người Hoàng gia.
Một lúc đối diện với đại sát chiêu của hai người, vầng trán Hoàng Cung Linh không khỏi đổ mồ hôi hột, nhanh chóng phân phó.
“Không cần lo sợ, hai người bọn hắn cũng chỉ là Võ Sư sơ cấp mà thôi, các ngươi chỉ cần chú ý đối phó với ma nữ kia, còn tên này liền để ta lo!”
/461
|