Nhìn gần trăm người đang phủ phục dưới mặt đất, Diệp Khắc Linh cười nhạt một tiếng, đem lệnh bài hoàng kim thu lại, giọng điệu có vẻ hời hợt nói
“Lý sư huynh, hiện giờ thì huynh có còn nghi ngờ lời nói của ta chăng?”
Thấy Diệp Khắc Linh đã thu hồi lệnh bài đường chủ, Lý Khánh mới lặng im đứng dậy, tâm tình bất đinh mà nheo lại hai mắt, nghiến răng nói
“Hoàng Kim Hắc Cẩu Lệnh, thấy lệnh bài như thấy Đường chủ, nắm lệnh bài đường chủ trên tay, Diệp sư muội nói gì mà không được, dù có cho mười lá gan, chúng ta cũng không dám đối đầu”
“Bất quá, mong là mọi chuyện thật đúng như những gì Diệp sư muội nói, nếu không, tội danh lợi dụng lệnh bài Đường chủ dùng cho mục đích cá nhân cũng không phải là nhỏ đâu!”
“Việc này thì còn không mượn Lý sư huynh nhọc tâm, bản thân ta xưa nay làm việc luôn có chừng mực, chưa bao giờ có chuyện mượn việc công để trả thù riêng như ai đó, sẽ không bị trách phạt đâu!” Diệp Khắc Linh hừ một tiếng, ánh mắt thâm sâu như xoáy thẳng vào trong tâm can Lý Khánh, cười lạnh nói.
Nói rồi cũng không thèm để ý đến biểu hiện của Lý Khánh, Diệp Khắc Linh liền dứt khoát quay người rời đi.
Tại phía sau nàng, Đăng Dương chăm chú nhìn kỹ Lý Khánh một chút rồi cũng nhanh chân đuổi theo, chưa đến vài giây thời gian đã thuận lợi xuyên qua đám đệ tử xung quanh, đi thằng vào bên trong đại thành.
Lý Khánh đưa ánh mắt chưa đầy âm vụ dõi theo bóng dáng hai người Đăng Dương không xa, trong lồng ngực nghẹn một cục tức to, đã không ra mặt được cho Lý Thừa Lộc lại còn phải quỳ gối trước Diệp Khắc Linh, mặt mũi của hắn lần này cũng xem như mất hết.
“Chúng ta đi!” Bực tức hừ lạnh một tiếng, Lý Kháng cũng mặc kệ Lý Thừa Lộc đang nằm bẹp dí dưới đất, phất áo kéo người rời đi.
Mà tại khi Lý Khánh rời đi, cuộc vui cũng xem như chính thức hạ màn, đám đệ tử xung quanh, người thì cười cợt, kẻ thì xúy xoa mà bắt đầu giải tán.
Trên mặt đất lạnh băng cũng chỉ còn lại đội hộ vệ, Lý Thừa Lộc bất tỉnh cùng với khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt không cam lòng của Lý Xuân Xuân.
Thẩn thờ một lúc lâu, Lý Xuân Xuân mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chán ghét diều Lý Thừa Lộc Lên, nét mặt băng hàn mà đay nghiến nói
“Lần này xem như ta đã thất bại toàn tập nhưng mà Diệp Khắc Linh, ngươi cũng đừng vội vui mừng. Mối thù hôm nay, đợi đến khi Ngoại Môn Đại Chiến, ta chắc chắn sẽ bắt ngươi trả lại gấm trăm ngàn lần, cứ chống mắt lên mà xem!”
---------*-*---------
Tại một nơi nào đó trong Tam Sơn Môn, Diệp Khắc Linh và Đăng Dương sóng vai cùng bước trên còn đường lát gạch chỉnh tề.
Đăng Dương tò mò đánh giá một chút vô số kiến trúc tráng lệ xung quanh, sau khi nhận thấy không có người ở gần đó thì nhỏ giọng nói với Diệp Khắc Linh bên cạnh
“Nàng nói dối như thế, thật sự không sao chứ?”
Diệp Khắc Linh đưa mắt nhìn qua “Ta nói dối cái gì?”
Nghe Diệp Khắc Linh nói chuyện với giọng điệu bình chân như vại, Đăng Dương có chút không hiểu mô tê gì, nói
“Thì còn cái gì nữa, chính là những lời vừa nãy nàng nói ra để lừa bọn Lý Khánh, Lý Xuân Xuân đấy! Ta từ khi nào đã trở thành tiểu sư đệ của nàng a, hơn nữa, người có thiên phú dị bẩm là cái quỷ gì?”
Diệp Khắc Linh nghe vậy thì mím môi bật cười
“Ngươi nói chính là chuyện này à? Ha ha, ta nói thế nhưng đúng là sự thật a!”
“Lần này ta rời đi tông môn nửa năm trời, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tiêu diệt tam đại gia tộc ở trấn Lạc Ngôn, trả đại thù năm xưa. Tuy nhiên bên cạnh đó, sư phụ cũng giao thêm cho ta một nhiệm vụ nhỏ nữa, coi như là điều kiện để ta có thể rời đi một thời gian lâu như vậy, chính là tìm kiếm một kẻ có thiên phú dị bẩm hiếm gặp trong thiên hạ, trở thành độ đệ thứ bảy của ông!”
“Cái gì?” Đăng Dương giật mình nói “Có lầm không thế, một kẻ như ta sao có thể là kẻ có thiên phú dị bẩm được? Hơn nữa, nàng nói như vậy không lẽ chính là muốn ta thật sự trở thành tiểu sư đệ của nàng à?”
Nhìn biểu hiện hoảng hốt của Đăng Dương, nét cười trên mặt Diệp Khắc Linh càng đậm, thong thả cười nói
“Đăng Dương, ngươi cũng quá xem thường bản thân mình đi. Một kẻ chỉ mới mười sáu tuổi đã là Võ Sư sơ cấp, một Nhất Tinh Hồn Sư, đồng thời cũng là một gã Thuần Thú Sư. Ngươi đây không phải là thiên phú dị bẩm thì còn là gì?”
“Hay là ngươi chê Tam Sơn Môn của chúng ta không đủ lớn để có thể chứa chấp ngươi? Tiểu sư đệ thân yêu của ta?”
Mới nghe thế, Đăng Dương vừa định cất lời giải thích nhưng rồi lại chẳng biết nên giải thích như thế nào, không lẻ lại nói hắn có một cái hệ thống bá đạo trong người? Mà dù hắn có nói ra thì cũng chưa chắc gì người ta đã tin, cái chuyện này, quả thật là quá sức tưởng tượng của người thường rồi.
Hai chữ ‘thiên tài’, kể từ khi đặt chân đế thế giới này thì đã không có bất kỳ quan hệ gì với hắn rồi. Hắn có thể được như ngày hôm nay, có thể tu luyện, có sức mạnh hơn người, tất cả đều là do Thần Ma hệ thống ban tặng cùng với sự nổ lực không ngừng của hắn.
Nếu xét đến cùng, nếu không có hệ thống, hắn chẳng là gì cả, chỉ là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, làm thợ mỏ đào khoán kiếm chút ít tiền sống qua ngày và cả đời bị đám quyền cao chức trọng đè đầu cưỡi cổ mà thôi.
Bất quá, nếu như nghĩ kỹ lại, có thể đây chính là một cơ hội hiếm có để mà hắn thuận lợi đầu nhập vào một trong những thế lực đỉnh tiêm của Việt quốc. Với bản tính có lợi là làm của Đăng Dương, một cái bánh ngọt thơm lựng từ trên trời rơi xuống như thế này, làm sao hắn có thể bỏ qua?
Thoáng cái đã suy nghĩ thông suốt, Đăng Dương bày ra bộ mặt tươi cười mà khẽ quay ra ôm quyền với Diệp Khắc Linh, nửa đùa, nửa thật nói
“Sư tỷ hiểu lầm, tiểu sư đệ xuất thân tầm thường như ta thì làm sao dám chê bai Tam Sơn Môn chứ? Chỉ là có chút quá mức xúc động mà thôi”
Nhìn bộ dạng bại hoại của Đăng Dương, Diệp Khắc Linh nào còn hình tượng băng lãnh nữ thần bá đạo như khi đối đầu với Lý Khánh, hoàn toàn mà mộ bộ dạng tiểu nữ nhân mềm lại, lườm nhẹ Đăng Dương một cái
“Ngươi đó, đừng có giở trò diễn xuất với ta. Ngươi là người như thế nào, ta còn không biết sao? Nguyên một bụng ý xấu!”
Đăng Dương nhìn qua biểu cảm tinh quái của Diệp Khắc Linh, thế nhưng cảm thấy càng ngày lại càng giống Phạm Liên Hoa mà không khỏi bật cười.
“À mà Diệp cô… sư tỷ này, vừa nãy ta vô tình có nghe được từ đám đệ tử kia, nói đến Hắc Cẩu Đường, Dạ Lang Đường cái gì đó. Nàng có thể nói rõ ràng cho ta một chút được không?”
“Cái này à?” Diệp Khắc Linh cười đáp “Cũng không có gì quá rối rắm đâu, để ta nói một lượt cho ngươi nghe”
“Tam Sơn Môn cơ bản được chia thành Tam Sơn và Bát Đường, với Tam Sơn ở trên và Bát Đường ở dưới”
“Tam Sơn bao gồm: Tổ Sơn, Hồn Sơn và Dược Sơn. Trong đó lấy Tổ Sơn đứng đầu, cũng là nơi đương kim môn chủ của chúng ta tọa hạ, hai sơn còn lại thuộc về hai vị phó môn chủ”
“Bát Đường bao gồm: Thanh Long Đường, Bạch Hổ Đường, Chu Tước Đường, Huyền Vũ Đường, Kỳ Lân Đường, Thần Ngưu Đường, Diệt Xà Đường và Dạ Lang Đường”
Nghe đến đây, Đăng Dương chợt hỏi “Ủa, không phải là vẫn còn một đường nữa là Hắc Cẩu Đường của chúng ta sao?”
“Ta còn chưa nói hết mà, ngươi gấp cái gì” Diệp Khắc Linh hơi nhíu lông mày rồi nói tiếp
“Hắc Cẩu Đường không giống với Bát Đường còn lại mà có chút đặc biệt!”
“Để nói về Hắc Cẩu Đường thì phải nói đến khai sơn tổ sư của Tam Sơn Môn chúng ta – Hồng Hà Chân Nhân”
“Bắt đầu từ hơn 500 năm về trước, khi đó Hồng Hà Chân Nhân chỉ là một võ giả tầm thường. Một lần, bởi vì trốn chạy địch nhân mà trượt chân ngã xuống một vách núi sâu vạn trượng, thế nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào, vậy mà lại không chết, hơn nữa còn tình cờ tìm ra một tòa động phủ của thế lực cổ đại hàng ngàn năm trước, đoạt được vố số võ kỹ cũng như công pháp cường đại”
“Tuy nhiên do có sự khác biệt rất lớn về ngôn ngữ giữa hai thời đại, Hồng Hà Chân Nhân lại không cách nào hiểu được những văn tự võ kỹ, công pháp ảo diệu kia”
“Lấy được vô thượng bảo vật nhưng không sử dụng được, lại cộng thêm tu vi bản thân quá mức nhỏ yếu, không có cách gì để có thể rời khỏi vách lúi cheo leo, cao hơn vạn trượng, Hồng Hà Chân Nhân bắt đầu rơi thẳng vào vực sâu tuyệt vọng”
“Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng gần ba tháng kể từ khi mắc kẹt dưới đáy vực sâu, Hồng Hà Chân Nhân cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt, thấu triệt đạo lý của cuộc đời. Kể từ đó, tổ sư bắt đầu vùi đầu vào công việc giải mã những văn tự cổ, quyết tâm bằng mọi giá phải hiểu được hết tất cả số võ kỹ và công pháp ở đây”
“Và bởi vì chúng ta đã có Tam Sơn Môn như hiện nay nên tất nhiên, Hồng Hà Chân Nhân đã thành công giải mã được tất cả cổ ngữ, cả quá trình này, tổ sư mất vẻn vẹn mười năm thời gian”
“Tiếp đó lại thêm hai mươi năm không ngừng khổ luyện nữa, Hồng Hà Chân Nhân với tư chất cực kỳ bình thường, cuối cùng cũng đã thoát khỏi phàm thai, đạt được thành tựu Nguyên Thể, đột phát thành công cảnh giới Kình Quân, thoát khỏi trói buộc của trọng lực, tự do bay lượn trên bầu trời!”
“Có được khả năng bay lượn, Hồng Hà Chân Nhân liền rời khỏi đáy vực, ngao du bốn bể, trải qua hơn hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ, dùng mười năm thời gian tiếp theo không ngừng tiến bộ vượt bậc, phá được cánh cửa mà người người mơ ước, bước chân vào cảnh giới Độn Thiên, trở thành tuyệt đỉnh cường giả khắp thập quốc xung quanh”
“Đạt được vinh quang vô hạn rồi, Hồng Hà Chân Nhân liền nảy ra ý tưởng thành lập sơn môn cho riêng mình, bèn trở lại vực sâu năm xưa, dựa vào truyền thừa cổ đại, tại trên ba ngọn núi cao vài ngàn mét cấu thành vực sâu không đấy, lập nên Tam Sơn Môn đỉnh đỉnh đại danh”
“Sau khi lập sơn môn, Hồng Hà Chân Nhân liền từ hàng vạn kỳ tài trong thiên địa, tự thân chọn ra bốn người ưu tú nhất để làm đồ đệ khai môn, bao gồm:…”
“Đại đệ tử Nguyệt Vô Tinh, được Hồng Hà Chân Nhân truyền cho vô thượng Võ Học, hiện nay đã trở thành đương kim môn chủ của Tam Sơn Môn, trấn giữ Tổ Sơn”
“Nhị đệ tử Trần Học Thức, được Hồng Hà Chân Nhân truyền cho vô thượng Hồn Đạo, hiện là một trong hai vị phó môn chủ, trấn giữ Hồn Sơn”
“Tam đệ tử Dược Siêu, được Hồng Hà Chân Nhân truyền cho vô thượng Dược Lý, cũng chính là vị phó môn chủ còn lại, trấn giữ Dược Sơn”
“Tứ đệ tử Hồ Tử Lục, được Hồng Hà Chân Nhân truyền cho kỹ thuật giết người, thống lĩnh Ám Bộ của Tam Sơn Môn, là người thực thi những công việc mà Tam Sơn không thể đường đường chính chính ra mặt”
“Kể từ đó, Tam Sơn và Ám Bộ phối hợp chặt chẽ với nhau, người ngoài sáng, kẻ trong tối, giữ cho Tam Sơn Môn đứng vững cho đến ngày nay, dù là triều đình hay các thế lực khác cũng không dám vọng động mà dây vào”
“Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến tận hơn mười lăm năm về trước, bổng nhiên Hồ Tử Lục lại đột ngột rời bỏ ngôi vị bộ trưởng Ám Bộ với lý do là quá sức mệt mỏi. Môn chủ và hai vị phó môn chủ thấy thế thì bèn hội hợp với nhau, cuối cùng đặt ra đường thứ chín để tiểu sư đệ tạm thời nghỉ ngơi hồi phục”
“Vậy là đường thứ chín, Hắc Cẩu Đường chính thức được thành lập và cái tên Hắc Cẩu cũng chính là do Hồ Tử Lục tự mình đặt ra!”
“Không ngờ Tam Sơn Môn còn có một giai thoại kinh tâm động phách đến như vậy, Hồng Hà Chân Nhân dù chỉ là một người bình thường nhưng lại có thể làm được những việc phi thường, đây mới thực sự là thiên tài!”
Đăng Dương nghe đến đây thì không khỏi ngưỡng đầu cảm phục Hồng Hà Chân Nhân, kính trọng nói
“Đến hiện nay thì ta quả thực muốn trở thành một thành viên của Tam Sơn Môn rồi, không thể là bất kỳ một thế lực nào khác”
Diệp Khắc Linh nghe vậy thì cười khẽ
“Bất quá, bởi vì Hắc Cẩu Đường là đường sinh sau để muộn nhất cho nên đệ tử cũng có chút điêu linh, tính cả ngươi vào thì cũng chỉ có vẻn vẹn bảy người mà thôi. So với các đường khác, chúng ta chính là yếu thế hơn rất nhiều! Ngươi cứ chuẩn bị tinh thần mà đụng phải vô số phiền toái đi, trận chiến sáng hôm nay, chỉ là một phần nho nhỏ trong đó mà thôi!”
Mà trong lúc hai người Đăng Dương cười cười nói nói thì bọn họ cũng đã đến trước một đại điện to lớn, tường vàng ngói bạc cực kỳ sa hoa. Tuy nhiên điều thú hút ánh nhìn nhất lại chính là phần đỉnh của đại điện, không biết tên nào đã thiết kế ra nơi này, thế nhưng lại tạc nguyên một bức tượng ‘chó cái trồng cây chuối’ vô cùng tráng lệ.
“Cái quái gì kia?” Đăng Dương có chút há hốc mồm chỉ tay vào con chó cái khổng lồ
Đứng bên cạnh, Diệp Khắc Linh trông thấy bức tượng này cũng không khỏi co quắp khóe môi, ánh mắt giật giật mà hoàn toàn câm nín.
“Ta nới rời đi có sáu tháng thôi mà, có cần phải quậy phá đến mức độ này hay không?”
Đăng Dương vừa nghe vậy thì liền tò mò hỏi “Quậy phá, nàng nói ai vậy? Ai lại có gan làm loạn bên trong Tam Sơn Môn chứ? Hơn nữa, nếu ta đoán không lầm thì nơi đây chính là chánh điện của Hắc Cẩu Đường a!”
“Còn ai vào đây nữa” Diệp Khắc Linh bộ dạng có chút bất lực mà thở dài “Chính là sư phụ tương lai của ngươi đó, đường chủ Hắc Cẩu Đường – Hồ Tử Lục”
“Lý sư huynh, hiện giờ thì huynh có còn nghi ngờ lời nói của ta chăng?”
Thấy Diệp Khắc Linh đã thu hồi lệnh bài đường chủ, Lý Khánh mới lặng im đứng dậy, tâm tình bất đinh mà nheo lại hai mắt, nghiến răng nói
“Hoàng Kim Hắc Cẩu Lệnh, thấy lệnh bài như thấy Đường chủ, nắm lệnh bài đường chủ trên tay, Diệp sư muội nói gì mà không được, dù có cho mười lá gan, chúng ta cũng không dám đối đầu”
“Bất quá, mong là mọi chuyện thật đúng như những gì Diệp sư muội nói, nếu không, tội danh lợi dụng lệnh bài Đường chủ dùng cho mục đích cá nhân cũng không phải là nhỏ đâu!”
“Việc này thì còn không mượn Lý sư huynh nhọc tâm, bản thân ta xưa nay làm việc luôn có chừng mực, chưa bao giờ có chuyện mượn việc công để trả thù riêng như ai đó, sẽ không bị trách phạt đâu!” Diệp Khắc Linh hừ một tiếng, ánh mắt thâm sâu như xoáy thẳng vào trong tâm can Lý Khánh, cười lạnh nói.
Nói rồi cũng không thèm để ý đến biểu hiện của Lý Khánh, Diệp Khắc Linh liền dứt khoát quay người rời đi.
Tại phía sau nàng, Đăng Dương chăm chú nhìn kỹ Lý Khánh một chút rồi cũng nhanh chân đuổi theo, chưa đến vài giây thời gian đã thuận lợi xuyên qua đám đệ tử xung quanh, đi thằng vào bên trong đại thành.
Lý Khánh đưa ánh mắt chưa đầy âm vụ dõi theo bóng dáng hai người Đăng Dương không xa, trong lồng ngực nghẹn một cục tức to, đã không ra mặt được cho Lý Thừa Lộc lại còn phải quỳ gối trước Diệp Khắc Linh, mặt mũi của hắn lần này cũng xem như mất hết.
“Chúng ta đi!” Bực tức hừ lạnh một tiếng, Lý Kháng cũng mặc kệ Lý Thừa Lộc đang nằm bẹp dí dưới đất, phất áo kéo người rời đi.
Mà tại khi Lý Khánh rời đi, cuộc vui cũng xem như chính thức hạ màn, đám đệ tử xung quanh, người thì cười cợt, kẻ thì xúy xoa mà bắt đầu giải tán.
Trên mặt đất lạnh băng cũng chỉ còn lại đội hộ vệ, Lý Thừa Lộc bất tỉnh cùng với khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt không cam lòng của Lý Xuân Xuân.
Thẩn thờ một lúc lâu, Lý Xuân Xuân mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chán ghét diều Lý Thừa Lộc Lên, nét mặt băng hàn mà đay nghiến nói
“Lần này xem như ta đã thất bại toàn tập nhưng mà Diệp Khắc Linh, ngươi cũng đừng vội vui mừng. Mối thù hôm nay, đợi đến khi Ngoại Môn Đại Chiến, ta chắc chắn sẽ bắt ngươi trả lại gấm trăm ngàn lần, cứ chống mắt lên mà xem!”
---------*-*---------
Tại một nơi nào đó trong Tam Sơn Môn, Diệp Khắc Linh và Đăng Dương sóng vai cùng bước trên còn đường lát gạch chỉnh tề.
Đăng Dương tò mò đánh giá một chút vô số kiến trúc tráng lệ xung quanh, sau khi nhận thấy không có người ở gần đó thì nhỏ giọng nói với Diệp Khắc Linh bên cạnh
“Nàng nói dối như thế, thật sự không sao chứ?”
Diệp Khắc Linh đưa mắt nhìn qua “Ta nói dối cái gì?”
Nghe Diệp Khắc Linh nói chuyện với giọng điệu bình chân như vại, Đăng Dương có chút không hiểu mô tê gì, nói
“Thì còn cái gì nữa, chính là những lời vừa nãy nàng nói ra để lừa bọn Lý Khánh, Lý Xuân Xuân đấy! Ta từ khi nào đã trở thành tiểu sư đệ của nàng a, hơn nữa, người có thiên phú dị bẩm là cái quỷ gì?”
Diệp Khắc Linh nghe vậy thì mím môi bật cười
“Ngươi nói chính là chuyện này à? Ha ha, ta nói thế nhưng đúng là sự thật a!”
“Lần này ta rời đi tông môn nửa năm trời, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tiêu diệt tam đại gia tộc ở trấn Lạc Ngôn, trả đại thù năm xưa. Tuy nhiên bên cạnh đó, sư phụ cũng giao thêm cho ta một nhiệm vụ nhỏ nữa, coi như là điều kiện để ta có thể rời đi một thời gian lâu như vậy, chính là tìm kiếm một kẻ có thiên phú dị bẩm hiếm gặp trong thiên hạ, trở thành độ đệ thứ bảy của ông!”
“Cái gì?” Đăng Dương giật mình nói “Có lầm không thế, một kẻ như ta sao có thể là kẻ có thiên phú dị bẩm được? Hơn nữa, nàng nói như vậy không lẽ chính là muốn ta thật sự trở thành tiểu sư đệ của nàng à?”
Nhìn biểu hiện hoảng hốt của Đăng Dương, nét cười trên mặt Diệp Khắc Linh càng đậm, thong thả cười nói
“Đăng Dương, ngươi cũng quá xem thường bản thân mình đi. Một kẻ chỉ mới mười sáu tuổi đã là Võ Sư sơ cấp, một Nhất Tinh Hồn Sư, đồng thời cũng là một gã Thuần Thú Sư. Ngươi đây không phải là thiên phú dị bẩm thì còn là gì?”
“Hay là ngươi chê Tam Sơn Môn của chúng ta không đủ lớn để có thể chứa chấp ngươi? Tiểu sư đệ thân yêu của ta?”
Mới nghe thế, Đăng Dương vừa định cất lời giải thích nhưng rồi lại chẳng biết nên giải thích như thế nào, không lẻ lại nói hắn có một cái hệ thống bá đạo trong người? Mà dù hắn có nói ra thì cũng chưa chắc gì người ta đã tin, cái chuyện này, quả thật là quá sức tưởng tượng của người thường rồi.
Hai chữ ‘thiên tài’, kể từ khi đặt chân đế thế giới này thì đã không có bất kỳ quan hệ gì với hắn rồi. Hắn có thể được như ngày hôm nay, có thể tu luyện, có sức mạnh hơn người, tất cả đều là do Thần Ma hệ thống ban tặng cùng với sự nổ lực không ngừng của hắn.
Nếu xét đến cùng, nếu không có hệ thống, hắn chẳng là gì cả, chỉ là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, làm thợ mỏ đào khoán kiếm chút ít tiền sống qua ngày và cả đời bị đám quyền cao chức trọng đè đầu cưỡi cổ mà thôi.
Bất quá, nếu như nghĩ kỹ lại, có thể đây chính là một cơ hội hiếm có để mà hắn thuận lợi đầu nhập vào một trong những thế lực đỉnh tiêm của Việt quốc. Với bản tính có lợi là làm của Đăng Dương, một cái bánh ngọt thơm lựng từ trên trời rơi xuống như thế này, làm sao hắn có thể bỏ qua?
Thoáng cái đã suy nghĩ thông suốt, Đăng Dương bày ra bộ mặt tươi cười mà khẽ quay ra ôm quyền với Diệp Khắc Linh, nửa đùa, nửa thật nói
“Sư tỷ hiểu lầm, tiểu sư đệ xuất thân tầm thường như ta thì làm sao dám chê bai Tam Sơn Môn chứ? Chỉ là có chút quá mức xúc động mà thôi”
Nhìn bộ dạng bại hoại của Đăng Dương, Diệp Khắc Linh nào còn hình tượng băng lãnh nữ thần bá đạo như khi đối đầu với Lý Khánh, hoàn toàn mà mộ bộ dạng tiểu nữ nhân mềm lại, lườm nhẹ Đăng Dương một cái
“Ngươi đó, đừng có giở trò diễn xuất với ta. Ngươi là người như thế nào, ta còn không biết sao? Nguyên một bụng ý xấu!”
Đăng Dương nhìn qua biểu cảm tinh quái của Diệp Khắc Linh, thế nhưng cảm thấy càng ngày lại càng giống Phạm Liên Hoa mà không khỏi bật cười.
“À mà Diệp cô… sư tỷ này, vừa nãy ta vô tình có nghe được từ đám đệ tử kia, nói đến Hắc Cẩu Đường, Dạ Lang Đường cái gì đó. Nàng có thể nói rõ ràng cho ta một chút được không?”
“Cái này à?” Diệp Khắc Linh cười đáp “Cũng không có gì quá rối rắm đâu, để ta nói một lượt cho ngươi nghe”
“Tam Sơn Môn cơ bản được chia thành Tam Sơn và Bát Đường, với Tam Sơn ở trên và Bát Đường ở dưới”
“Tam Sơn bao gồm: Tổ Sơn, Hồn Sơn và Dược Sơn. Trong đó lấy Tổ Sơn đứng đầu, cũng là nơi đương kim môn chủ của chúng ta tọa hạ, hai sơn còn lại thuộc về hai vị phó môn chủ”
“Bát Đường bao gồm: Thanh Long Đường, Bạch Hổ Đường, Chu Tước Đường, Huyền Vũ Đường, Kỳ Lân Đường, Thần Ngưu Đường, Diệt Xà Đường và Dạ Lang Đường”
Nghe đến đây, Đăng Dương chợt hỏi “Ủa, không phải là vẫn còn một đường nữa là Hắc Cẩu Đường của chúng ta sao?”
“Ta còn chưa nói hết mà, ngươi gấp cái gì” Diệp Khắc Linh hơi nhíu lông mày rồi nói tiếp
“Hắc Cẩu Đường không giống với Bát Đường còn lại mà có chút đặc biệt!”
“Để nói về Hắc Cẩu Đường thì phải nói đến khai sơn tổ sư của Tam Sơn Môn chúng ta – Hồng Hà Chân Nhân”
“Bắt đầu từ hơn 500 năm về trước, khi đó Hồng Hà Chân Nhân chỉ là một võ giả tầm thường. Một lần, bởi vì trốn chạy địch nhân mà trượt chân ngã xuống một vách núi sâu vạn trượng, thế nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào, vậy mà lại không chết, hơn nữa còn tình cờ tìm ra một tòa động phủ của thế lực cổ đại hàng ngàn năm trước, đoạt được vố số võ kỹ cũng như công pháp cường đại”
“Tuy nhiên do có sự khác biệt rất lớn về ngôn ngữ giữa hai thời đại, Hồng Hà Chân Nhân lại không cách nào hiểu được những văn tự võ kỹ, công pháp ảo diệu kia”
“Lấy được vô thượng bảo vật nhưng không sử dụng được, lại cộng thêm tu vi bản thân quá mức nhỏ yếu, không có cách gì để có thể rời khỏi vách lúi cheo leo, cao hơn vạn trượng, Hồng Hà Chân Nhân bắt đầu rơi thẳng vào vực sâu tuyệt vọng”
“Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng gần ba tháng kể từ khi mắc kẹt dưới đáy vực sâu, Hồng Hà Chân Nhân cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt, thấu triệt đạo lý của cuộc đời. Kể từ đó, tổ sư bắt đầu vùi đầu vào công việc giải mã những văn tự cổ, quyết tâm bằng mọi giá phải hiểu được hết tất cả số võ kỹ và công pháp ở đây”
“Và bởi vì chúng ta đã có Tam Sơn Môn như hiện nay nên tất nhiên, Hồng Hà Chân Nhân đã thành công giải mã được tất cả cổ ngữ, cả quá trình này, tổ sư mất vẻn vẹn mười năm thời gian”
“Tiếp đó lại thêm hai mươi năm không ngừng khổ luyện nữa, Hồng Hà Chân Nhân với tư chất cực kỳ bình thường, cuối cùng cũng đã thoát khỏi phàm thai, đạt được thành tựu Nguyên Thể, đột phát thành công cảnh giới Kình Quân, thoát khỏi trói buộc của trọng lực, tự do bay lượn trên bầu trời!”
“Có được khả năng bay lượn, Hồng Hà Chân Nhân liền rời khỏi đáy vực, ngao du bốn bể, trải qua hơn hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ, dùng mười năm thời gian tiếp theo không ngừng tiến bộ vượt bậc, phá được cánh cửa mà người người mơ ước, bước chân vào cảnh giới Độn Thiên, trở thành tuyệt đỉnh cường giả khắp thập quốc xung quanh”
“Đạt được vinh quang vô hạn rồi, Hồng Hà Chân Nhân liền nảy ra ý tưởng thành lập sơn môn cho riêng mình, bèn trở lại vực sâu năm xưa, dựa vào truyền thừa cổ đại, tại trên ba ngọn núi cao vài ngàn mét cấu thành vực sâu không đấy, lập nên Tam Sơn Môn đỉnh đỉnh đại danh”
“Sau khi lập sơn môn, Hồng Hà Chân Nhân liền từ hàng vạn kỳ tài trong thiên địa, tự thân chọn ra bốn người ưu tú nhất để làm đồ đệ khai môn, bao gồm:…”
“Đại đệ tử Nguyệt Vô Tinh, được Hồng Hà Chân Nhân truyền cho vô thượng Võ Học, hiện nay đã trở thành đương kim môn chủ của Tam Sơn Môn, trấn giữ Tổ Sơn”
“Nhị đệ tử Trần Học Thức, được Hồng Hà Chân Nhân truyền cho vô thượng Hồn Đạo, hiện là một trong hai vị phó môn chủ, trấn giữ Hồn Sơn”
“Tam đệ tử Dược Siêu, được Hồng Hà Chân Nhân truyền cho vô thượng Dược Lý, cũng chính là vị phó môn chủ còn lại, trấn giữ Dược Sơn”
“Tứ đệ tử Hồ Tử Lục, được Hồng Hà Chân Nhân truyền cho kỹ thuật giết người, thống lĩnh Ám Bộ của Tam Sơn Môn, là người thực thi những công việc mà Tam Sơn không thể đường đường chính chính ra mặt”
“Kể từ đó, Tam Sơn và Ám Bộ phối hợp chặt chẽ với nhau, người ngoài sáng, kẻ trong tối, giữ cho Tam Sơn Môn đứng vững cho đến ngày nay, dù là triều đình hay các thế lực khác cũng không dám vọng động mà dây vào”
“Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến tận hơn mười lăm năm về trước, bổng nhiên Hồ Tử Lục lại đột ngột rời bỏ ngôi vị bộ trưởng Ám Bộ với lý do là quá sức mệt mỏi. Môn chủ và hai vị phó môn chủ thấy thế thì bèn hội hợp với nhau, cuối cùng đặt ra đường thứ chín để tiểu sư đệ tạm thời nghỉ ngơi hồi phục”
“Vậy là đường thứ chín, Hắc Cẩu Đường chính thức được thành lập và cái tên Hắc Cẩu cũng chính là do Hồ Tử Lục tự mình đặt ra!”
“Không ngờ Tam Sơn Môn còn có một giai thoại kinh tâm động phách đến như vậy, Hồng Hà Chân Nhân dù chỉ là một người bình thường nhưng lại có thể làm được những việc phi thường, đây mới thực sự là thiên tài!”
Đăng Dương nghe đến đây thì không khỏi ngưỡng đầu cảm phục Hồng Hà Chân Nhân, kính trọng nói
“Đến hiện nay thì ta quả thực muốn trở thành một thành viên của Tam Sơn Môn rồi, không thể là bất kỳ một thế lực nào khác”
Diệp Khắc Linh nghe vậy thì cười khẽ
“Bất quá, bởi vì Hắc Cẩu Đường là đường sinh sau để muộn nhất cho nên đệ tử cũng có chút điêu linh, tính cả ngươi vào thì cũng chỉ có vẻn vẹn bảy người mà thôi. So với các đường khác, chúng ta chính là yếu thế hơn rất nhiều! Ngươi cứ chuẩn bị tinh thần mà đụng phải vô số phiền toái đi, trận chiến sáng hôm nay, chỉ là một phần nho nhỏ trong đó mà thôi!”
Mà trong lúc hai người Đăng Dương cười cười nói nói thì bọn họ cũng đã đến trước một đại điện to lớn, tường vàng ngói bạc cực kỳ sa hoa. Tuy nhiên điều thú hút ánh nhìn nhất lại chính là phần đỉnh của đại điện, không biết tên nào đã thiết kế ra nơi này, thế nhưng lại tạc nguyên một bức tượng ‘chó cái trồng cây chuối’ vô cùng tráng lệ.
“Cái quái gì kia?” Đăng Dương có chút há hốc mồm chỉ tay vào con chó cái khổng lồ
Đứng bên cạnh, Diệp Khắc Linh trông thấy bức tượng này cũng không khỏi co quắp khóe môi, ánh mắt giật giật mà hoàn toàn câm nín.
“Ta nới rời đi có sáu tháng thôi mà, có cần phải quậy phá đến mức độ này hay không?”
Đăng Dương vừa nghe vậy thì liền tò mò hỏi “Quậy phá, nàng nói ai vậy? Ai lại có gan làm loạn bên trong Tam Sơn Môn chứ? Hơn nữa, nếu ta đoán không lầm thì nơi đây chính là chánh điện của Hắc Cẩu Đường a!”
“Còn ai vào đây nữa” Diệp Khắc Linh bộ dạng có chút bất lực mà thở dài “Chính là sư phụ tương lai của ngươi đó, đường chủ Hắc Cẩu Đường – Hồ Tử Lục”
/461
|