Dưới ánh bình minh nhẹ diệu của buổi sớm mai, Nguyệt Yên Lan nhìn hơn trăm võ giả đã tập hợp ngay hàng thẳng lối, cao giọng nói
“Tất cả chuẩn bị sẵn sàng hết chưa?”
“Rồi!” Hơn trăm võ giả của hai đại thế lực đồng thanh đáp
Nguyệt Yên Lan hài lòng gật đầu, phất mạnh tay, nói
“Tốt, chúng ta bắt đầu xuất phát, mục tiêu duy nhất, biến hôm trở thành ngày tàn của Phá Thiên Tông!”
“Ngày tàn của Phá Thiên Tông!”
“Ngày tàn của Phá Thiên Tông!”
“Ngày tàn của Phá Thiên Tông!” Tiếng hét vang trời, chấn động thương khung.
Đứng trên một khối kiến trúc đổ nát, nhìn xuống đoàn người đang bắt đầu di chuyển, Ngô Thừa Dực quay qua Đăng Dương, tò mò hỏi
“Lão tiên sinh, chúng ta khua chiêng đánh trống, la lối om sòm như vậy, có khi nào sẽ khiến cho tên Ngọc Cổ Thanh kia nảy sinh nghi ngờ hay không?”
“Dẫu biết rằng, làm ra động tĩnh hơi lớn một chút là để cho Phá Thiên Tông phát hiện vị trí của chúng ta, từ đó giúp chúng ta gọi người và chuẩn bị trước mai phục, thế nhưng ta vẫn cảm thấy, to miệng mà gào thét lố lăng như thế này, có vẻ sẽ phản tác dụng đấy!”
Ngô Thừa Dực vừa mới nói xong, Lý Tiểu Kiều đã ngay lập tức trợn tròn mắt khinh bỉ
“Ngươi thì biết cái gì, mỗi đường đi nước bước của lão tiên sinh, chắc chắn đã được ngài ấy tính toán phi thường chu toàn, lố với chả lăng?”
Bị Lý Tiểu Kiều nhiều lần khích bác, Ngô Thừa Dực cuối cùng cũng tập thành thói quen cho nên không có hơi sức đâu đi đấu võ mồm với nàng, chỉ tập trung đợi câu trả lời của Đăng Dương.
“Ngô Thừa Dực nói không sai, nếu làm quá lố, tất sẽ phản tác dụng” Đăng Dương khẽ gật nhẹ đầu đồng tình, nhưng rồi lại cười nói
“Chỉ là, đầu óc của tên Ngọc Cổ Thanh này nào đâu phải dạng bình thường, chúng ta mà làm tinh ý quá, bài bản quá, ngược lại sẽ càng khiến hắn dễ dàng đề phòng hơn”
“Trong khi đó, lố lăng một chút, to mồm một chút lại là sự biểu hiện tốt nhất cho hận ý ngợp trời của chúng ta đối với hắn, đồng thời cũng làm rõ niềm tin mãnh liệt vào chiến thắng của chúng ta”
“Như thế, một là có thể khiến cho hắn nghĩ rằng, chúng ta đã hoàn toàn bị thù hận che mờ lý trí, hai là, chính sự khinh thường và coi nhẹ đó sẽ giúp chúng ta hạ thấp sự cẩn trọng của hắn”
“Lão tiên sinh uy vũ!” Lý Tiểu Kiều một mặt sùng bái bắn ra ngón tay cái, một mặt lại quay sang lườm nguýt Ngô Thừa Dực “Đấy, ngươi thấy sáng mắt ra chưa?”
Ngô Thừa Dực hoàn toàn bỏ qua hành động chọc ngoáy của Lý Tiểu Kiều, khâm phục cuối đầu với Đăng Dương
“Đa tạ lão tiên sinh đã chỉ điểm, ta hiểu rồi!”
“Không có gì là chỉ điểm cả, đây chỉ là một chút mánh khóe nho nhỏ trong cuộc sống bình dân mà thôi” Đăng Dương tùy ý khoát tay, cười nói
“Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!”
Nói rồi, Đăng Dương liền từ trên khối kiến trúc tung người lướt đi, thân ảnh đen tối nhoáng lên và cái thì đã xuất hiện ngay bên cạnh Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung.
Theo sau hắn, Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực cũng nối đuôi nhau hạ xuống, và rồi cứ thế, một đoàn người hừng hực khí thế lăng thiên, ào ào như một cơn lũ, cuồn cuộn chảy về Võ Chiến Đài.
-----*-*-----
Cùng lúc đó, tại đại bản doanh của Phá Thiên Tông.
Đúng như Đăng Dương đã dự đoán, ngay khi nhận được tin tức người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động đã hùng hổ xuất hiện, Ngọc Cổ Thanh quả thật cười to vô cùng vui vẻ
“Cái đám ngu ngốc này, bọn chúng thật sự nghĩ rằng chỉ cần liên hợp lại thì liền có thể tru sát Phá Thiên Tông chúng ta sao?”
“Ha ha ha, thật nực cười!”
“Ngọc sư huynh, có cần ta cho quân mai phục trên đường đi của chúng không?” Ngọc Vũ Quang trầm giọng hỏi
“Không cần!”
Ngọc Cổ Thanh nhàn nhạt lắc đầu, ánh mắt diều hâu hơi nhướng lên một tý, cười đến lạnh lùng, nói
“Nguyệt Yên Lan và Lý Tiểu Kiều đã có can đảm chơi lớn như thế, vậy thì ta cũng không cần sử dụng đến mấy cái chiêu thức mai phục tầm thường kia!”
“Chu Lam, Huỳnh Phong, hai người các ngươi mau đi báo tin cho đám thế lực liên minh, nói với bọn hắn, nhau chóng tập trung tại Võ Chiến Đài cho ta”
“Trận chiến này, phải đánh cho hoàng tráng một chút mới được, để cho tất cả bọn hắn biết, ta, tông chủ tương lai của Phá Thiên Tông là người như thế nào!”
“Rõ, Ngọc sư huynh!” Chu Lam và Huỳnh Phong nhận mệnh đáp lời, sau đó liền nhanh chóng đi ra khỏi mật thất.
Hoàng Kỳ từ trên ghế đá đứng dậy, nhẹ nhàn đung đưa vòng eo mềm mại nhu rắn nước cực kỳ thu hút ánh mắt nam nhân, đi đến bên cạnh Ngọc Cổ Thanh, miệng đảo quyến rũ ghé sát vào tai hắn, phả ra một làn u hương say đắm lòng người, khẽ hỏi
“Lần này, huynh định sử dụng đến Thứ Kia sao?”
Ngọc Cổ Thanh hưởng thụ hương thơm và giọng nói mật ngọt thoang thoảng bên tai, bất chợt vươn tay nắm lấy gương mặt quyến rũ rồi mạnh mẽ hôn sâu một cái, có chút chiều chuộng pha lẫn với âm lãnh, cười nói
“Nếu mọi thứ đều đúng như những gì ta đã sắp xếp, vậy thì hôm nay cũng là lúc để cho Nó chính thức lộ diện trên thế gian, sức mạnh thật sự của ta!”
--------*-*---------
Nhìn kim tự tháp khổng lồ của Võ Chiến Đài đang càng lúc càng phóng to trong ánh mắt, Nguyệt Yên Lan nghi ngờ nói
“Quá mức yên ắng, trước mặt đã là Võ Chiến Đài rồi, tại sao quân mai phục vẫn chưa xuất hiện?”
Ánh mắt lóe lên hai vòng tròn vàng kim, Đăng Dương nhìn thẳng vào phía trước, sắc mặt hơi động dung một chút, cười nói
“Bởi vì tất cả bọn chúng đang chờ đợi chúng ta, mọi người nhìn đi, ngay trên đại quảng trường dưới chân kim tự tháp!”
“Ơ ta thấy rồi, đúng là người của Phá Thiên Tông!” Lý Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, hô lên
Thủy Linh Lung điềm tĩnh nói “Bên cạnh bọn chúng còn có đám người Ngũ Độc Tiêu Hương Đường, Hải Sa Bang, Hắc Phong Trại, Liệp Sát Báo Đoàn và những thế lực khác”
“Xem ra bọn chúng chính là rất tự tin với kế hoạch của chính mình nhỉ?” Ngô Thừa Dực nở nụ cười châm biếm “Dàn quân đợi chúng ta đến cơ đấy!”
Đăng Dương nhàn nhạt cười “Sân khấu đã được chuẩn bị xong, cũng đến lúc vũ công lên sàn rồi!”
“Mọi người tăng nhanh tốc độ đi nào, chúng ta thân là khách mời, dĩ nhiên không thể để chủ nhà đợi lâu được, có đúng không?”
“Đúng!”
“Ha ha ha, lão tiên sinh nói chí lý” Một tràng cười vang ha hả nhất thời vang lọng trong không gian, to đến nổi, dù vẫn còn ở xa nhưng đã dội thẳng vào tai đám người Ngọc Cổ Thanh.
Chỉ là, đối với những tiếng cười này, hắn ta chỉ xem như gió thoảng qua tai, đến cả một chút phản ứng cũng không có. Tất cả là bời vì, trong mắt hắn, toàn bộ đoàn người Đăng Dương đều chỉ là những bộ tử thi biết đi mà thôi.
Lại qua mười mấy phút, cuối cùng, hai đại liên minh đã chính thức đối mặt với nhau, lạ một điều là, một bên chỉ có trên dưới trăm mạng người, trong khi bên còn lại thì người đông như kiến, quân số xấp xỉ một ngàn hai trăm người là ít.
Đứng xa xa là vô số võ giả ngoài cuộc, phóng ánh mắt tò mò nhìn sang trận đại chiến sắp nổ ra, sôi nổi bàn luận không ngớt lời.
“Cuối cùng, trận đại chiến được mong chờ nhất cũng xảy ra”
“Cơ mà quân số hai bên hình như hơi khập khiển nhỉ?”
“Hắc, chắc có nằm mơ, Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan cũng không nghĩ đến, Ngọc Cổ Thanh lại có thể lôi kéo nhiều võ giả theo mình như vậy”
“Hài, tiếc cho hai phận hồng nhan”
“Chưa đánh nhau thì chưa biết được, hơn người thì đã sao? Cỏ rác làm sao so sánh được với ngọc ngà?”
“Ha ha, ai thắng ai bại đều không quan trọng, bởi vì dù cho phần thắng có rơi vào tay ai thì đến cuối cùng, Tam Sơn Môn, Phá Thiên Tông và Phiêu Miễu Động vẫn sẽ mang ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt toàn bộ khu vực Đông Hoang. Và sự loạn lạc đó, chính là thời cơ tốt nhất để đám võ giả thấp cổ bé họng chúng ta quật khởi”
“Nói hay lắm, thời thế tạo anh hùng, câu này vĩnh viễn không sai!”
Trở lại với không khí áp bách trước khi cuộc đại chiến giữa hai liên minh chính thức nổ ra.
“Ngọc Cô Thanh, giờ chết của ngươi đã đến, còn không mau ra đây nộp mạng!” Nguyệt Yên Lan nhìn thẳng vào vị trí chính giữa của đội hình hơn ngàn người của đối phương, không một chút run sợ mà cao giọng quát to, trong thanh âm tràn ngập sát khí lăng thiên.
Tựa như không để lời đe dọa của Nguyệt Yên Lan trong lòng, Ngọc Cổ Thanh bình tĩnh đến tự nhiên, cười khẽ nói, điệu bộ giống như bạn già lâu năm mới gặp lại, chỉ là, bên trong những câu từ còn chứa đầy ẩn ý.
“Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, hơn nửa tháng không gặp, Ngọc Cổ Thanh ta rất lấy làm vui mừng khi được nhìn thấy các nàng vẫn còn sống nhăn răng đấy”
“Đều nhờ phúc của ngươi!” Thủy Linh Lung lạnh lùng đáp
Trong lúc ba người nói chuyện, Đăng Dương chủ động đứng lùi ra phía sau, tránh đi sự chú ý của Ngọc Cổ Thanh. Hiện tại, nhiệm vụ của hắn đã xem như hoàn thành, vấn đề còn lại chỉ là nhàn nhã đứng một bên xem kịch vui mà thôi, không hơn không kém.
Lý Tiểu Kiều liếc xéo ánh mắt khinh thường, lanh lảnh nói
“Thủy Linh Lung sư tỷ, nói nhiều như vậy để làm gì, muội chờ hết nổi rồi, mau giết hắn ta và toàn bộ Phá Thiên Tông thôi!”
Đứng đối diện, Hoàng Kỳ vừa nghe Lý Tiểu Kiều nói vậy thì liền che miệng cười khanh khách, âm dương quái khí nói, điệu bộ mười phần câu dẫn nam nhân
“Giết chúng ta? Chỉ hơn trăm người các ngươi mà làm được chuyện này sao? Khanh khách, thật là buồn cười quá đi mà!”
Nói rồi, đôi phượng nhãn của Hoàng Kỳ bổng mở bừng ra, chỉ thẳng cánh tay ngọc ngà về phía trước, cười đến nguy hiểm, quát
“Các vị thủ lĩnh, mọi người còn chờ gì nữa, mau bao vây đám nữ nhân ngu ngốc này lại cho ta, nhấn chìm bọn chúng vào vực sâu tuyệt vọng”
Chín tên thủ lĩnh thế lực vừa nghe thấy vậy, trong thoáng chốc đã trao đổi ánh mắt với nhau và rồi cùng gật nhẹ đầu.
Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đến bây giờ vẫn chưa phát ra tính hiệu, vậy thì bọn hắn sẽ tiếp tục đóng vở kịch này, làm theo yêu cầu của Hoàng Kỳ, ra lệnh cho người của mình chia làm hai cánh, bao vây đội hình hơn trăm người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động vào bên trong.
Tuy nhiên, để có thể kịp thời hành động bất kỳ lúc nào, bọn hắn cũng không có cho toàn bộ thuộc hạ lao lên mà để lại một bộ phận, luôn luôn đóng quân ngay bên cạnh Phá Thiên Tông, âm thầm chờ đợi thời cơ thích hợp.
Mà đối với các chia nửa đội hình của mấy tên thủ lĩnh, Ngọc Cổ Thanh cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, đây chỉ là biểu hiện bình thường nhất khi muốn bảo toàn quân lực mà thôi.
Lúc đánh trận, nào có ai xuất ra toàn bộ quân số khi vừa mới khởi động đâu chứ?
Thấy quân mình đã hoàn toàn bị bao vây tứ phía, Nguyệt Yên Lan ngược lại không có bao nhiêu lo lắng hay sợ hãi, cười lạnh nói
“Nhấn chìm chúng ta vào vực sâu tuyệt vọng? Hoàng Kỳ, nữ nhân lẳng lơ như ngươi mơ đẹp quá nhỉ?”
“Hừm hừm… hừm hừm….. hửm… ha… ha ha ha!” Hoàng Kỳ đầu tiên hơi run rẫy đôi vai và rồi cuối cùng là ôm bụng cười to, cười đến phi thường sảng khoái
“Lẳng lơ? Lẳng lơ thì đã sao? Ta lẳng lơ nhưng mà còn sống, không giống như ai kia, đến lúc sắp chết rồi cũng chưa từng được nam nhân nào sờ qua!”
Nguyệt Yên Lan vừa nghe vậy, tựa như phản ứng tự nhiên mà quát lên “Ai nói ta chưa từng được nam nhân sờ qua?” ‘Mặc dù, đó chỉ là một ông già’
Thế nhưng, ngay khi vừa nói xong, nàng lập tức nhận ra là bản thân đã lỡ lời, khuôn mặt tuyệt mĩ bổng chốc ửng lên hai án mây đỏ hồng
“Nói như vậy là ngươi đã từng bị nam nhân sờ qua rồi?” Hoàng Kỳ với sự nhạy bén của nữ nhân, trong tích tắc đã bắt lấy sơ hở của Nguyệt Yên Lan, một lần nữa cười phá lên, nhưng cho dù cười đến điên cuồng như vậy, nàng ta vẫn đẹp một cách lạ lùng, một sức hút vô cùng ma mị
Hoàng Kỳ châm biếm nói “Thì ra, thiên chi kiêu nữ của Tam Sơn Môn, một trong Chu Tước Song Tuyệt lại là hạng người phóng khoáng như vậy, chưa xuất giá thì đã lên giường với đàn ông, ha ha ha, hôm nay xem như ta lại được mở mang tầm mắt!”
Đứng đằng sau lưng Nguyệt Yên Lan, Ngô Thừa Dực liên tiếp nghe được những lời sỉ nhục thần thượng của mình, máu nóng trong người nháy mắt sôi trào như dung nham núi lửa, hung bạo quát
“Nguyệt Yên Lan sư tỷ, không cần lãnh phí thời gian với bọn chúng, chiến thôi!”
“Đúng, chiến thôi, để xem sau khi ta xé nát cái miệng bẩn thỉu kia ra, con ả lẳng lơ này còn cười được nữa hay không?” Lý Tiểu Kiều cay nghiệt nói
“Được!” Nguyệt Yên Lan nhanh chóng thu lại nét ngượng ngùng trên mặt, lạnh lùng gật mạnh đầu, từ không hư không vô định, một thanh trường thương đỏ rực như dung nham bổng nhiên xuất hiện rồi rơi vào tay nàng.
Hỏa hệ đấu khí phun trào như vũ bão, nàng đứng trong ánh lửa, đôi phượng mâu phung rào sát ý vô tận, chĩa thẳng mũi thương sắc lạnh thẳng về phía trước, kiêu ngạo như một con phượng hoàng, quát lớn
“Một lần nữa, Ngọc Cô Thanh, giờ chết của ngươi đã điểm!”
Cùng với tiếng quát đó, hơn trăm võ giả sau lưng nàng cũng đồng loạt bùng nổ đấu khí đến tận cùng, đồng thanh hô vang, sát khí cùng chiến ý hòa quyện vào nhau, phóng lên tận trời.
“Phá Thiên Tông, giờ chết của các ngươi đã điểm!”
“Tất cả chuẩn bị sẵn sàng hết chưa?”
“Rồi!” Hơn trăm võ giả của hai đại thế lực đồng thanh đáp
Nguyệt Yên Lan hài lòng gật đầu, phất mạnh tay, nói
“Tốt, chúng ta bắt đầu xuất phát, mục tiêu duy nhất, biến hôm trở thành ngày tàn của Phá Thiên Tông!”
“Ngày tàn của Phá Thiên Tông!”
“Ngày tàn của Phá Thiên Tông!”
“Ngày tàn của Phá Thiên Tông!” Tiếng hét vang trời, chấn động thương khung.
Đứng trên một khối kiến trúc đổ nát, nhìn xuống đoàn người đang bắt đầu di chuyển, Ngô Thừa Dực quay qua Đăng Dương, tò mò hỏi
“Lão tiên sinh, chúng ta khua chiêng đánh trống, la lối om sòm như vậy, có khi nào sẽ khiến cho tên Ngọc Cổ Thanh kia nảy sinh nghi ngờ hay không?”
“Dẫu biết rằng, làm ra động tĩnh hơi lớn một chút là để cho Phá Thiên Tông phát hiện vị trí của chúng ta, từ đó giúp chúng ta gọi người và chuẩn bị trước mai phục, thế nhưng ta vẫn cảm thấy, to miệng mà gào thét lố lăng như thế này, có vẻ sẽ phản tác dụng đấy!”
Ngô Thừa Dực vừa mới nói xong, Lý Tiểu Kiều đã ngay lập tức trợn tròn mắt khinh bỉ
“Ngươi thì biết cái gì, mỗi đường đi nước bước của lão tiên sinh, chắc chắn đã được ngài ấy tính toán phi thường chu toàn, lố với chả lăng?”
Bị Lý Tiểu Kiều nhiều lần khích bác, Ngô Thừa Dực cuối cùng cũng tập thành thói quen cho nên không có hơi sức đâu đi đấu võ mồm với nàng, chỉ tập trung đợi câu trả lời của Đăng Dương.
“Ngô Thừa Dực nói không sai, nếu làm quá lố, tất sẽ phản tác dụng” Đăng Dương khẽ gật nhẹ đầu đồng tình, nhưng rồi lại cười nói
“Chỉ là, đầu óc của tên Ngọc Cổ Thanh này nào đâu phải dạng bình thường, chúng ta mà làm tinh ý quá, bài bản quá, ngược lại sẽ càng khiến hắn dễ dàng đề phòng hơn”
“Trong khi đó, lố lăng một chút, to mồm một chút lại là sự biểu hiện tốt nhất cho hận ý ngợp trời của chúng ta đối với hắn, đồng thời cũng làm rõ niềm tin mãnh liệt vào chiến thắng của chúng ta”
“Như thế, một là có thể khiến cho hắn nghĩ rằng, chúng ta đã hoàn toàn bị thù hận che mờ lý trí, hai là, chính sự khinh thường và coi nhẹ đó sẽ giúp chúng ta hạ thấp sự cẩn trọng của hắn”
“Lão tiên sinh uy vũ!” Lý Tiểu Kiều một mặt sùng bái bắn ra ngón tay cái, một mặt lại quay sang lườm nguýt Ngô Thừa Dực “Đấy, ngươi thấy sáng mắt ra chưa?”
Ngô Thừa Dực hoàn toàn bỏ qua hành động chọc ngoáy của Lý Tiểu Kiều, khâm phục cuối đầu với Đăng Dương
“Đa tạ lão tiên sinh đã chỉ điểm, ta hiểu rồi!”
“Không có gì là chỉ điểm cả, đây chỉ là một chút mánh khóe nho nhỏ trong cuộc sống bình dân mà thôi” Đăng Dương tùy ý khoát tay, cười nói
“Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!”
Nói rồi, Đăng Dương liền từ trên khối kiến trúc tung người lướt đi, thân ảnh đen tối nhoáng lên và cái thì đã xuất hiện ngay bên cạnh Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung.
Theo sau hắn, Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực cũng nối đuôi nhau hạ xuống, và rồi cứ thế, một đoàn người hừng hực khí thế lăng thiên, ào ào như một cơn lũ, cuồn cuộn chảy về Võ Chiến Đài.
-----*-*-----
Cùng lúc đó, tại đại bản doanh của Phá Thiên Tông.
Đúng như Đăng Dương đã dự đoán, ngay khi nhận được tin tức người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động đã hùng hổ xuất hiện, Ngọc Cổ Thanh quả thật cười to vô cùng vui vẻ
“Cái đám ngu ngốc này, bọn chúng thật sự nghĩ rằng chỉ cần liên hợp lại thì liền có thể tru sát Phá Thiên Tông chúng ta sao?”
“Ha ha ha, thật nực cười!”
“Ngọc sư huynh, có cần ta cho quân mai phục trên đường đi của chúng không?” Ngọc Vũ Quang trầm giọng hỏi
“Không cần!”
Ngọc Cổ Thanh nhàn nhạt lắc đầu, ánh mắt diều hâu hơi nhướng lên một tý, cười đến lạnh lùng, nói
“Nguyệt Yên Lan và Lý Tiểu Kiều đã có can đảm chơi lớn như thế, vậy thì ta cũng không cần sử dụng đến mấy cái chiêu thức mai phục tầm thường kia!”
“Chu Lam, Huỳnh Phong, hai người các ngươi mau đi báo tin cho đám thế lực liên minh, nói với bọn hắn, nhau chóng tập trung tại Võ Chiến Đài cho ta”
“Trận chiến này, phải đánh cho hoàng tráng một chút mới được, để cho tất cả bọn hắn biết, ta, tông chủ tương lai của Phá Thiên Tông là người như thế nào!”
“Rõ, Ngọc sư huynh!” Chu Lam và Huỳnh Phong nhận mệnh đáp lời, sau đó liền nhanh chóng đi ra khỏi mật thất.
Hoàng Kỳ từ trên ghế đá đứng dậy, nhẹ nhàn đung đưa vòng eo mềm mại nhu rắn nước cực kỳ thu hút ánh mắt nam nhân, đi đến bên cạnh Ngọc Cổ Thanh, miệng đảo quyến rũ ghé sát vào tai hắn, phả ra một làn u hương say đắm lòng người, khẽ hỏi
“Lần này, huynh định sử dụng đến Thứ Kia sao?”
Ngọc Cổ Thanh hưởng thụ hương thơm và giọng nói mật ngọt thoang thoảng bên tai, bất chợt vươn tay nắm lấy gương mặt quyến rũ rồi mạnh mẽ hôn sâu một cái, có chút chiều chuộng pha lẫn với âm lãnh, cười nói
“Nếu mọi thứ đều đúng như những gì ta đã sắp xếp, vậy thì hôm nay cũng là lúc để cho Nó chính thức lộ diện trên thế gian, sức mạnh thật sự của ta!”
--------*-*---------
Nhìn kim tự tháp khổng lồ của Võ Chiến Đài đang càng lúc càng phóng to trong ánh mắt, Nguyệt Yên Lan nghi ngờ nói
“Quá mức yên ắng, trước mặt đã là Võ Chiến Đài rồi, tại sao quân mai phục vẫn chưa xuất hiện?”
Ánh mắt lóe lên hai vòng tròn vàng kim, Đăng Dương nhìn thẳng vào phía trước, sắc mặt hơi động dung một chút, cười nói
“Bởi vì tất cả bọn chúng đang chờ đợi chúng ta, mọi người nhìn đi, ngay trên đại quảng trường dưới chân kim tự tháp!”
“Ơ ta thấy rồi, đúng là người của Phá Thiên Tông!” Lý Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, hô lên
Thủy Linh Lung điềm tĩnh nói “Bên cạnh bọn chúng còn có đám người Ngũ Độc Tiêu Hương Đường, Hải Sa Bang, Hắc Phong Trại, Liệp Sát Báo Đoàn và những thế lực khác”
“Xem ra bọn chúng chính là rất tự tin với kế hoạch của chính mình nhỉ?” Ngô Thừa Dực nở nụ cười châm biếm “Dàn quân đợi chúng ta đến cơ đấy!”
Đăng Dương nhàn nhạt cười “Sân khấu đã được chuẩn bị xong, cũng đến lúc vũ công lên sàn rồi!”
“Mọi người tăng nhanh tốc độ đi nào, chúng ta thân là khách mời, dĩ nhiên không thể để chủ nhà đợi lâu được, có đúng không?”
“Đúng!”
“Ha ha ha, lão tiên sinh nói chí lý” Một tràng cười vang ha hả nhất thời vang lọng trong không gian, to đến nổi, dù vẫn còn ở xa nhưng đã dội thẳng vào tai đám người Ngọc Cổ Thanh.
Chỉ là, đối với những tiếng cười này, hắn ta chỉ xem như gió thoảng qua tai, đến cả một chút phản ứng cũng không có. Tất cả là bời vì, trong mắt hắn, toàn bộ đoàn người Đăng Dương đều chỉ là những bộ tử thi biết đi mà thôi.
Lại qua mười mấy phút, cuối cùng, hai đại liên minh đã chính thức đối mặt với nhau, lạ một điều là, một bên chỉ có trên dưới trăm mạng người, trong khi bên còn lại thì người đông như kiến, quân số xấp xỉ một ngàn hai trăm người là ít.
Đứng xa xa là vô số võ giả ngoài cuộc, phóng ánh mắt tò mò nhìn sang trận đại chiến sắp nổ ra, sôi nổi bàn luận không ngớt lời.
“Cuối cùng, trận đại chiến được mong chờ nhất cũng xảy ra”
“Cơ mà quân số hai bên hình như hơi khập khiển nhỉ?”
“Hắc, chắc có nằm mơ, Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan cũng không nghĩ đến, Ngọc Cổ Thanh lại có thể lôi kéo nhiều võ giả theo mình như vậy”
“Hài, tiếc cho hai phận hồng nhan”
“Chưa đánh nhau thì chưa biết được, hơn người thì đã sao? Cỏ rác làm sao so sánh được với ngọc ngà?”
“Ha ha, ai thắng ai bại đều không quan trọng, bởi vì dù cho phần thắng có rơi vào tay ai thì đến cuối cùng, Tam Sơn Môn, Phá Thiên Tông và Phiêu Miễu Động vẫn sẽ mang ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt toàn bộ khu vực Đông Hoang. Và sự loạn lạc đó, chính là thời cơ tốt nhất để đám võ giả thấp cổ bé họng chúng ta quật khởi”
“Nói hay lắm, thời thế tạo anh hùng, câu này vĩnh viễn không sai!”
Trở lại với không khí áp bách trước khi cuộc đại chiến giữa hai liên minh chính thức nổ ra.
“Ngọc Cô Thanh, giờ chết của ngươi đã đến, còn không mau ra đây nộp mạng!” Nguyệt Yên Lan nhìn thẳng vào vị trí chính giữa của đội hình hơn ngàn người của đối phương, không một chút run sợ mà cao giọng quát to, trong thanh âm tràn ngập sát khí lăng thiên.
Tựa như không để lời đe dọa của Nguyệt Yên Lan trong lòng, Ngọc Cổ Thanh bình tĩnh đến tự nhiên, cười khẽ nói, điệu bộ giống như bạn già lâu năm mới gặp lại, chỉ là, bên trong những câu từ còn chứa đầy ẩn ý.
“Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, hơn nửa tháng không gặp, Ngọc Cổ Thanh ta rất lấy làm vui mừng khi được nhìn thấy các nàng vẫn còn sống nhăn răng đấy”
“Đều nhờ phúc của ngươi!” Thủy Linh Lung lạnh lùng đáp
Trong lúc ba người nói chuyện, Đăng Dương chủ động đứng lùi ra phía sau, tránh đi sự chú ý của Ngọc Cổ Thanh. Hiện tại, nhiệm vụ của hắn đã xem như hoàn thành, vấn đề còn lại chỉ là nhàn nhã đứng một bên xem kịch vui mà thôi, không hơn không kém.
Lý Tiểu Kiều liếc xéo ánh mắt khinh thường, lanh lảnh nói
“Thủy Linh Lung sư tỷ, nói nhiều như vậy để làm gì, muội chờ hết nổi rồi, mau giết hắn ta và toàn bộ Phá Thiên Tông thôi!”
Đứng đối diện, Hoàng Kỳ vừa nghe Lý Tiểu Kiều nói vậy thì liền che miệng cười khanh khách, âm dương quái khí nói, điệu bộ mười phần câu dẫn nam nhân
“Giết chúng ta? Chỉ hơn trăm người các ngươi mà làm được chuyện này sao? Khanh khách, thật là buồn cười quá đi mà!”
Nói rồi, đôi phượng nhãn của Hoàng Kỳ bổng mở bừng ra, chỉ thẳng cánh tay ngọc ngà về phía trước, cười đến nguy hiểm, quát
“Các vị thủ lĩnh, mọi người còn chờ gì nữa, mau bao vây đám nữ nhân ngu ngốc này lại cho ta, nhấn chìm bọn chúng vào vực sâu tuyệt vọng”
Chín tên thủ lĩnh thế lực vừa nghe thấy vậy, trong thoáng chốc đã trao đổi ánh mắt với nhau và rồi cùng gật nhẹ đầu.
Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đến bây giờ vẫn chưa phát ra tính hiệu, vậy thì bọn hắn sẽ tiếp tục đóng vở kịch này, làm theo yêu cầu của Hoàng Kỳ, ra lệnh cho người của mình chia làm hai cánh, bao vây đội hình hơn trăm người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động vào bên trong.
Tuy nhiên, để có thể kịp thời hành động bất kỳ lúc nào, bọn hắn cũng không có cho toàn bộ thuộc hạ lao lên mà để lại một bộ phận, luôn luôn đóng quân ngay bên cạnh Phá Thiên Tông, âm thầm chờ đợi thời cơ thích hợp.
Mà đối với các chia nửa đội hình của mấy tên thủ lĩnh, Ngọc Cổ Thanh cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, đây chỉ là biểu hiện bình thường nhất khi muốn bảo toàn quân lực mà thôi.
Lúc đánh trận, nào có ai xuất ra toàn bộ quân số khi vừa mới khởi động đâu chứ?
Thấy quân mình đã hoàn toàn bị bao vây tứ phía, Nguyệt Yên Lan ngược lại không có bao nhiêu lo lắng hay sợ hãi, cười lạnh nói
“Nhấn chìm chúng ta vào vực sâu tuyệt vọng? Hoàng Kỳ, nữ nhân lẳng lơ như ngươi mơ đẹp quá nhỉ?”
“Hừm hừm… hừm hừm….. hửm… ha… ha ha ha!” Hoàng Kỳ đầu tiên hơi run rẫy đôi vai và rồi cuối cùng là ôm bụng cười to, cười đến phi thường sảng khoái
“Lẳng lơ? Lẳng lơ thì đã sao? Ta lẳng lơ nhưng mà còn sống, không giống như ai kia, đến lúc sắp chết rồi cũng chưa từng được nam nhân nào sờ qua!”
Nguyệt Yên Lan vừa nghe vậy, tựa như phản ứng tự nhiên mà quát lên “Ai nói ta chưa từng được nam nhân sờ qua?” ‘Mặc dù, đó chỉ là một ông già’
Thế nhưng, ngay khi vừa nói xong, nàng lập tức nhận ra là bản thân đã lỡ lời, khuôn mặt tuyệt mĩ bổng chốc ửng lên hai án mây đỏ hồng
“Nói như vậy là ngươi đã từng bị nam nhân sờ qua rồi?” Hoàng Kỳ với sự nhạy bén của nữ nhân, trong tích tắc đã bắt lấy sơ hở của Nguyệt Yên Lan, một lần nữa cười phá lên, nhưng cho dù cười đến điên cuồng như vậy, nàng ta vẫn đẹp một cách lạ lùng, một sức hút vô cùng ma mị
Hoàng Kỳ châm biếm nói “Thì ra, thiên chi kiêu nữ của Tam Sơn Môn, một trong Chu Tước Song Tuyệt lại là hạng người phóng khoáng như vậy, chưa xuất giá thì đã lên giường với đàn ông, ha ha ha, hôm nay xem như ta lại được mở mang tầm mắt!”
Đứng đằng sau lưng Nguyệt Yên Lan, Ngô Thừa Dực liên tiếp nghe được những lời sỉ nhục thần thượng của mình, máu nóng trong người nháy mắt sôi trào như dung nham núi lửa, hung bạo quát
“Nguyệt Yên Lan sư tỷ, không cần lãnh phí thời gian với bọn chúng, chiến thôi!”
“Đúng, chiến thôi, để xem sau khi ta xé nát cái miệng bẩn thỉu kia ra, con ả lẳng lơ này còn cười được nữa hay không?” Lý Tiểu Kiều cay nghiệt nói
“Được!” Nguyệt Yên Lan nhanh chóng thu lại nét ngượng ngùng trên mặt, lạnh lùng gật mạnh đầu, từ không hư không vô định, một thanh trường thương đỏ rực như dung nham bổng nhiên xuất hiện rồi rơi vào tay nàng.
Hỏa hệ đấu khí phun trào như vũ bão, nàng đứng trong ánh lửa, đôi phượng mâu phung rào sát ý vô tận, chĩa thẳng mũi thương sắc lạnh thẳng về phía trước, kiêu ngạo như một con phượng hoàng, quát lớn
“Một lần nữa, Ngọc Cô Thanh, giờ chết của ngươi đã điểm!”
Cùng với tiếng quát đó, hơn trăm võ giả sau lưng nàng cũng đồng loạt bùng nổ đấu khí đến tận cùng, đồng thanh hô vang, sát khí cùng chiến ý hòa quyện vào nhau, phóng lên tận trời.
“Phá Thiên Tông, giờ chết của các ngươi đã điểm!”
/461
|