“Giết lão, mang theo cả Thiên Hường Trùng và Định Vị Trùng, lần này, tuyệt đối không được để lão trốn thoát” Ngọc Cổ Thanh gằn giọng ra lệnh
“Rõ!” Chu Lam gật đầu nhận mệnh, hỏa diễm hắc sắc bùng cháy khắp cơ thể, đùng một tiếng đã phá không lao ra như một viên thiên thạch.
Theo sau hắn, Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong cũng không chút do dự, bộc phát uy thế mạnh mẽ của Võ Tướng trung cấp, một trên trời một dưới đất, phóng đi như bay.
Ba người, ba hướng nhưng một mục tiêu, bằng mọi giá phải giết chết Đăng Dương.
Đứng trên cột đá bị gãy đôi, Đăng Dương nhìn thấy cả ba người bọn Chu Lam đang ầm ầm lao đến, gương mặt thanh tú giấu sau mũ trùm đầu hoàn toàn không có một chút gì gọi là ngưng trọng hay cảnh giác, ngược lại, trên môi hắn còn treo lên một nụ cười phi thương tự tin, bởi vì, hắn đã nắm chắc phần chuôi dao trong tay.
Chỉ thấy, ngay khi ba người Chu Lam, Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong còn chưa đi được nửa đường, Đăng Dương đã đình chỉ phóng xuất Hồn Thuật mà vươn thẳng cánh tay quấn kín băng vải của mình về phía trước, bàn tay đang nắm chặt dần dần mở ra.
Tức khắc, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, một đạo kim quang sáng chói liền rơi thẳng vào trong tầm mắt của tất cả mọi người, kèm theo đó là một khí tức thần bí mà cỗ xưa, nhanh chóng lan tỏa khắp không gian.
Và cuối cùng, khi các ngón tay đều đã mở ra hết, chủ nhân của ánh sáng chói mắt và khí tức của xưa đã hoàn toàn lộ diện, đó là một chiếc chìa khóa hoàng kim bóng loáng với phần đuôi khóa có hình dáng như hai vòng nguyệt quế đang chéo vào nhau, vương miện của nhà vô địch.
Nói đến đây, chắc có lẽ đã không cần giải thích nữa rồi, vật đang trôi nổi trong lòng bàn bay Đăng Dương, không gì khác chính là Chìa khóa Vô Địch, phần thưởng dành cho người sống sót cuối cùng, kẻ đã đăng quang ngôi vị quán quân của Võ Chiến Đài,
“Ngọc Cổ Thanh, thiên chi kiêu tử của Phá Thiên Tông, ngươi có biết cái này là gì không?” Đăng Dương chơi đùa chiếc chìa khóa Vô Địch trên tay, cười khẽ một tiếng rồi cao giọng hỏi với chất giọng già nua đặc trưng.
Khí tức của chìa khóa Vô Địch, những võ giả bình thường tất nhiên không thể nào nhận ra, bọn hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể cảm thấy sự thần bí và cổ lão không ngừng tỏa ra từ nó mà thôi, nhưng Ngọc Cổ Thanh thì lại khác, hắn cũng giống như Đăng Dương, nắm giữ trong tay một trong năm chiếc chìa khóa quý báu của thành Cổ Loa, bởi vậy, hơn ai hết, ngay khi những tia sáng vàng chói mắt đầu tiên xuất hiện, hắn đã lập tức nhận ra thứ mà Đăng Dương đang cầm trong tay là cái gì.
Chỉ có điều, thời điểm hắn nhận ra lai lịch của chiếc chìa khóa thần bí cũng chính là lúc, tinh thần của hắn chấn động mãnh liệt như sấm sét nổ giữa trời quang.
‘Chiếc chìa khóa này, tại sao lại nằm trong tay lão? Không lẽ Ngọc Vũ Quang đã…’
Ngọc Cổ Thanh giật mình quay đầu, nhìn thẳng đến phần đỉnh của kim tự tháp khổng lồ, nơi mà trước đây không lâu, hắn đã lần đầu tiên cảm nhận được khí tức của chìa khóa Vô Địch, trước khi bốn tòa kết giới ánh sáng được dựng lên, ngăn cách toàn bộ cảm ứng của hắn đối với đám võ giả vô hồn bên trong.
Không còn kết giới khủng bố bao bọc, không còn ánh sáng chớp tắt của những trận quyết chiến, kim tự tháp giờ đây đã quay lại với hình dạng vốn có của nó, một con cự thú khổng lồ đang chìm đắm trong giấc ngủ sâu vô tận.
Điều này cũng chứng tỏ một điều, tất cả những gì mà hắn lo sợ đều chính xác, chiếc chìa khóa quý báu của thành Cổ Loa đã bị lão già thần bí cướp đi, như thế cũng đồng nghĩa với việc, Ngọc Vũ Quang đã chết, có lẽ chính là chết dưới tay lão ta.
Người em họ, cánh tay đắc lực nhất của bản thân bị giết chết, Ngọc Cổ Thanh không tức giận thì không phải là người, thậm chí, với tính cách độc ác của mình, cơn giận này của hắn so với người khác thì còn khủng khiếp và tàn bạo hơn cả trăm ngàn lần.
Xẻo da lóc thịt, ăn xương uống máu, bằm thây vạn đoạn, tất cả những thứ này còn thua xa những gì mà hắn ta đang nghĩ trong đầu, sự trừng phạt của hắn dành cho Đăng Dương, nó ghê tởm đến nổi không con người nào có thể tưởng tượng được, mười tám tầng địa ngục, nhiều lắm cũng chỉ như thế mà thôi!
Bất quá, nói về con người Ngọc Cổ Thanh, bên cạnh sự độc ác còn là một cái đầu phi thường tĩnh táo, tràn đầy mưu mô và những tính toán âm độc.
Hắn biết, hiện tại không phải lúc để hắn bùng nổ cơn giận lăng thiên của mình, hắn phải ép nó xuống, bắt buộc phải ép nó xuống, không thể để nó vấy bẩn suy nghĩ của hắn được.
Đối với hắn, việc mở ra Đại Thiến Môn, tiến vào và khám phá bí mật trong vùng Nội Thành của phế khu Cổ Loa mới là chuyện quang trọng nhất, nhiệm vụ mà hắn bắt buộc phải hoàn thành nếu như muốn ngồi lên ngôi vị Tông chủ Phá Thiên Tông.
Cứ ba mươi năm một lần, Thành Cổ Loa lại mở ra, là hiểm địa và cũng là bảo địa mà bất kỳ võ giả nào cũng muốn mạo hiểm xông pha, truy cầu danh-lợi-tiền-tài và cả sức mạnh. Thế nhưng cho đến tận lúc này, vẫn không một ai biết nó đã có mặt trên đời từ bao giờ, không một ai biết đằng thế giới đằng sau Đại Thiết Môn ẩn chứa bao nhiêu tài bảo giá trị, không một ai biết danh xưng của kẻ đã dây dựng nên nơi này, người tạo ra những tòa kết giới mạnh mẽ đến nổi, cường giả Độn Thiên cũng vô phương phá vỡ.
Thật ra mà nói, người ta tưởng chừng như đã hiểu rõ tất cả nhưng thực ra lại chẳng biết con mẹ gì về phế khu Cổ Loa cả.
Mà hắn, mục tiêu của hắn chính là trở thành người đầu tiên khám phá ra được bí mật này, tìm ra những bảo vật cổ đại hoặc thậm chí là truyền thừa của các vị đại năng, chủ nhân thật sự của nơi này.
Đến khi đó, hắn không chỉ dễ dàng ngồi lên ngôi vị Tông chủ Phá Thiên Tông mà còn mang cả Phá Thiên Tông phát triển thành một đại thế lực khổng lồ, vượt xa những gì mà Hồng Hà Chân Nhân, vị cường giả Võ – Hồn song tu mạnh mẽ nhất thập quốc đã làm được với Tam Sơn Môn vào năm trăm năm trước.
(Tam Sơn Môn ở đây là chỉ tổng bộ Tam Sơn Môn trên ba ngọn Thiên Sơn ở Hồng Hà Vực chứ không phải chi nhánh Tam Sơn Môn ở thành Lưu Châu)
Do đó, cái hắn cần lúc này là một cái đầu lạnh và sáng suốt để soi xét tất cả mọi chuyện, bao gồm cả việc….
Vì lý do gì, lão già thần bí kia lại chủ động đưa ra chiếc chìa khóa quý báu trong khi biết chắc, nếu lão làm vậy, hắn sẽ ngay lập tức đoán ra được chuyện lão đã giết chết Ngọc Vũ Quang, trực tiếp khiêu khích con quái thú điên cuồng trong người hắn.
Điều này đối với lão, chính là trăm hại mà không có một lợi, lão không sợ trong cơn điên cuồng, hắn sẽ mạt sát toàn bộ người của liên minh hai đại thế lực sao?
“Huỳnh Phong, Hoàng Kỳ, Chu Lam… chậm đã!”
Cường ngạnh đề xuống nộ khí xung thiên trong lòng, Ngọc Cổ Thanh lên tiếng gọi ba người Chu Lam trở lại, hướng đôi mắt diều hâu sắc lạnh của mình nhìn thẳng vào Đăng Dương, nét mặt vẫn cực kỳ ung dung bình tĩnh, không có một chút nào gọi là xao động hay vội vàng, cười lạnh nói
“Lão già, nếu lão đưa cho ta chiếc chìa khóa đó, ta sẽ tha chết cho lão, thế nào?”
“Tha chết cho ta? Ha ha ha, nực cười… quá sức nực cười, đám Phá Thiên Tông các ngươi, đến hít khói chân của lão phu còn chưa được thì lấy tự tin ở đâu mà dám nói ra câu đó?”
Vừa nghe lời nói tràn ngập ý tứ khinh thường của Ngọc Cổ Thanh, Đăng Dương liền cười to ha hả trên sự ngu ngốc của hắn ta, trầm giọng nói
“Muốn chìa khóa trên tay ta, được thôi, bảo người của ngươi dừng tay lại rồi chúng ta từ từ thương lượng”
“Dừng tay, ý của lão là đám võ giả vô hồn với bầy Trùng Ăn Thịt kia sao? Đến lúc này mà lão vẫn còn ôm ý định cứu giúp bọn người vô dụng kia? Ha ha ha!”
Cười to một tiếng châm chọc, sắc mặt Ngọc Cổ Thanh như phủ lên một tầng băng tuyết giá lạnh, băng lãnh nói
“Nhưng mà, có vẻ đầu óc lão đã bị lú lẫn vì tuổi già rồi! Mạng sống của bọn chúng hiện đang nằm trong tay ta, ta thả ra thì bọn chúng sống, ta bóp mạnh một cái thì bọn chúng chết, chẳng có cái gì gọi là thương với lượng ở đây cả”
“Lão muốn bọn chúng sống, vậy thì mau giao nộp chìa khóa ra đây, còn nếu không, lão cứ ở đó mà chống mắt lên nhìn, từng người… từng người một trong bọn chúng gục ngã đi!”
Đăng Dương hoàn toàn không để lời đe dọa của Ngọc Cổ Thanh trong lòng, trước sau như một, đáp trả với giọng điệu cứng rắn không chút nhân nhượng
“Ngươi đây là muốn chơi đòn tâm lý với lão phu? Tốt, lão phu sẽ chơi với ngươi”
“Nửa phút, lão phu cho ngươi nửa phút thời gian để đưa ra quyết đinh. Nếu như trong nửa phút nữa mà ngươi không dừng cuộc chiến lại, vậy thì ngươi cũng đừng mong thấy được chiếc chìa khóa này một lần nào nữa. Lão phu sẽ mang theo nó, hoàn toàn biết mất khỏi thế gian!”
“Đi vào vùng Nội Thành, khám phá bí mật của phế khu Cổ Loa, chiếm lấy vô thượng tài bảo hay chỉ là mạng sống của mấy chục tên đệ tử có tu vi Võ Tướng của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, ngươi cứ từ từ mà suy ngẫm đi!”
“Hừ… tốt, nếu lão đã muốn thế thì ta sẽ chiều ý lão. Nửa phút… ha ha, ta thật tò mò không biết, sẽ có bao nhiêu mạng sống phải ngã xuống vì sự chần chừ ngu ngốc của lão đây!” Ngọc Cổ Thanh hừ lạnh một tiếng, nhết mép kinh thường.
…
Trong vòng chiến huyết tanh hỗn loạn, Lý Tiểu Liều sau khi thi triển ra một chiêu Địa Giai cao cấp võ kỹ đánh chết một đám hơn vài ngàn con Trùng Ăn Thịt thì liền nhìn sang Thủy Linh Lung đang bay múa như tiên nữ bên cạnh, vừa thở gấp vừa nói
“Thủy Linh Lung sư tỷ, sao lão tiên sinh còn chưa ra tay, ngài ấy còn chờ đợi điều gì, chậm thêm chút nữa, chúng ta coi như xong”
“Lão tiên sinh tự nhiên có tính toán của riêng mình, ngài ấy đã lựa chọn xuất hiện thì tất nhiên là sẽ không có ý định bỏ rơi chúng ta. Lý Tiểu Kiều, muội hãy đặt niềm tin của mình vào ngài và cố gắng chiến đấu hết sức mình. Ta tin chắc, sẽ không lâu nữa đâu, cơn ác mộng này sẽ chấm dứt!”
Thủy Linh Lung kiên định đáp trong khi huy động hàng trăm tia thủy kiếm cuốn quanh người, không ngừng bắn ra khắp bốn phương tám hướng, dưới lưỡi kiếm sắc lạnh của nàng, Trùng Ăn Thịt và võ giả vô hồn chết như rơm rạ.
…
Trong cuộc đấu trí cân não, nửa phút ngắn ngủi lại dài như một năm đằng đẵng, mỗi giây tích tắc trôi qua lại như đại chùy đánh mạnh vào tim mỗi người, căng thẳng đến cực độ.
Giấy thứ nhất
Giây thứ hai
Giây thứ ba
“A!” Người đầu tiên đã ngã xuống
…
Giây tứ bảy
“Khônggggggggg!” Người thứ hai, thứ ba, thứ tư từ giã cõi đời
Giây thứ chín
Giây thứ mười
“Con mịa tụi mày, đi theo taoooooo!” Người thứ năm tự bạo tu vi, thiêu rụi của cả một đám hàng ngàn con Trùng Ăn Thịt đói khát
….
Giây thứ mười bảy
“Ưm” Người thứ sáu đã gục ngã
“Ưa…!” Người thứ bảy nhanh chóng theo sau
Giây thứ mười chín, trên vần trán cao rộng của Ngọc Cổ Thanh, giọt mồ hôi đầu tiên đã xuất hiện
‘Đây là thứ gì? Mồ hồi?’ Ngọc Cổ Thanh đưa tay chạm lên trán, cảm nhận một chút ẩm ướt mà không khỏi giật mình ‘Ta thế nhưng đã bao nhiêu lâu rồi mới căn thẳng đến mức độ này?’
‘Lão già đó, lão ta tại sao vẫn bình tĩnh như thế, khi mà đã có bảy người chết ngay trước mắt lão, chẳng lẽ lão không cảm thấy một chút tội lỗi nào sao?’
‘Nếu lão làm đúng như những gì lão nói thì thế nào? Nếu lão hoàn toàn biến mất cùng với chiếc chìa khóa kia thì mình phải làm gì đây?’
‘Mùi hương đặc trưng của Thiên Hương Trùng và tính hiệu vô tuyết của Định Vị Trùng đúng là có thể vô hiệu hóa được khả năng ẩn thân cũng như dịch chuyển của lão, thế nhưng đấy là khi lão chấp nhận tham chiến trực diện mà thôi. Còn trong trường hợp lão ta toàn tâm toàn ý dùng sức mạnh dịch chuyển không gian để bỏ chạy, tất cả bọn chúng sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng’
‘Lão già chết tiệt, khá lắm… và con mẹ nó cái Không Gian Nguyên Thể khốn kiếp, tại sao người có được nó không phải là ta cơ chứ!’
Ngọc Cổ Thanh hận đến cắn chặt hàm răng, dù rằng cực kỳ không căm lòng nhưng trong cuộc so đấu ý chí này, hắn đã là người thua cuộc.
Thua ở đây, không phải là vì ý chỉ của hắn không đủ mạnh mà là do, địa vị của việc chiếm lấy bí mật thành Cổ Loa trong lòng hắn nặng hơn rất nhiều so với địa vị của liên minh Tam Sơn Môn - Phiêu Miễu Động trong lòng lão già kia.
Lão ta có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả đám người Thủy Linh Lung, Nguyệt Yên Lan để chặt đứt con đường của hắn.
Còn hắn thì lại không đủ cảm đảm để đánh đổi tương lai của chính mình chỉ để giết chết hai mươi mấy Võ Tướng của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động.
Những giây cuối cùng trôi qua, thời hạn nửa phút đã điểm.
Không tìm ra được bất kỳ phương án vẹn toàn nào để giải quyết tình thế trước mắt, Ngọc Cổ Thanh chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp với Đăng Dương mà lạnh giọng quát to
“DỪNG TAY!”
------*-*-----
“Rõ!” Chu Lam gật đầu nhận mệnh, hỏa diễm hắc sắc bùng cháy khắp cơ thể, đùng một tiếng đã phá không lao ra như một viên thiên thạch.
Theo sau hắn, Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong cũng không chút do dự, bộc phát uy thế mạnh mẽ của Võ Tướng trung cấp, một trên trời một dưới đất, phóng đi như bay.
Ba người, ba hướng nhưng một mục tiêu, bằng mọi giá phải giết chết Đăng Dương.
Đứng trên cột đá bị gãy đôi, Đăng Dương nhìn thấy cả ba người bọn Chu Lam đang ầm ầm lao đến, gương mặt thanh tú giấu sau mũ trùm đầu hoàn toàn không có một chút gì gọi là ngưng trọng hay cảnh giác, ngược lại, trên môi hắn còn treo lên một nụ cười phi thương tự tin, bởi vì, hắn đã nắm chắc phần chuôi dao trong tay.
Chỉ thấy, ngay khi ba người Chu Lam, Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong còn chưa đi được nửa đường, Đăng Dương đã đình chỉ phóng xuất Hồn Thuật mà vươn thẳng cánh tay quấn kín băng vải của mình về phía trước, bàn tay đang nắm chặt dần dần mở ra.
Tức khắc, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, một đạo kim quang sáng chói liền rơi thẳng vào trong tầm mắt của tất cả mọi người, kèm theo đó là một khí tức thần bí mà cỗ xưa, nhanh chóng lan tỏa khắp không gian.
Và cuối cùng, khi các ngón tay đều đã mở ra hết, chủ nhân của ánh sáng chói mắt và khí tức của xưa đã hoàn toàn lộ diện, đó là một chiếc chìa khóa hoàng kim bóng loáng với phần đuôi khóa có hình dáng như hai vòng nguyệt quế đang chéo vào nhau, vương miện của nhà vô địch.
Nói đến đây, chắc có lẽ đã không cần giải thích nữa rồi, vật đang trôi nổi trong lòng bàn bay Đăng Dương, không gì khác chính là Chìa khóa Vô Địch, phần thưởng dành cho người sống sót cuối cùng, kẻ đã đăng quang ngôi vị quán quân của Võ Chiến Đài,
“Ngọc Cổ Thanh, thiên chi kiêu tử của Phá Thiên Tông, ngươi có biết cái này là gì không?” Đăng Dương chơi đùa chiếc chìa khóa Vô Địch trên tay, cười khẽ một tiếng rồi cao giọng hỏi với chất giọng già nua đặc trưng.
Khí tức của chìa khóa Vô Địch, những võ giả bình thường tất nhiên không thể nào nhận ra, bọn hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể cảm thấy sự thần bí và cổ lão không ngừng tỏa ra từ nó mà thôi, nhưng Ngọc Cổ Thanh thì lại khác, hắn cũng giống như Đăng Dương, nắm giữ trong tay một trong năm chiếc chìa khóa quý báu của thành Cổ Loa, bởi vậy, hơn ai hết, ngay khi những tia sáng vàng chói mắt đầu tiên xuất hiện, hắn đã lập tức nhận ra thứ mà Đăng Dương đang cầm trong tay là cái gì.
Chỉ có điều, thời điểm hắn nhận ra lai lịch của chiếc chìa khóa thần bí cũng chính là lúc, tinh thần của hắn chấn động mãnh liệt như sấm sét nổ giữa trời quang.
‘Chiếc chìa khóa này, tại sao lại nằm trong tay lão? Không lẽ Ngọc Vũ Quang đã…’
Ngọc Cổ Thanh giật mình quay đầu, nhìn thẳng đến phần đỉnh của kim tự tháp khổng lồ, nơi mà trước đây không lâu, hắn đã lần đầu tiên cảm nhận được khí tức của chìa khóa Vô Địch, trước khi bốn tòa kết giới ánh sáng được dựng lên, ngăn cách toàn bộ cảm ứng của hắn đối với đám võ giả vô hồn bên trong.
Không còn kết giới khủng bố bao bọc, không còn ánh sáng chớp tắt của những trận quyết chiến, kim tự tháp giờ đây đã quay lại với hình dạng vốn có của nó, một con cự thú khổng lồ đang chìm đắm trong giấc ngủ sâu vô tận.
Điều này cũng chứng tỏ một điều, tất cả những gì mà hắn lo sợ đều chính xác, chiếc chìa khóa quý báu của thành Cổ Loa đã bị lão già thần bí cướp đi, như thế cũng đồng nghĩa với việc, Ngọc Vũ Quang đã chết, có lẽ chính là chết dưới tay lão ta.
Người em họ, cánh tay đắc lực nhất của bản thân bị giết chết, Ngọc Cổ Thanh không tức giận thì không phải là người, thậm chí, với tính cách độc ác của mình, cơn giận này của hắn so với người khác thì còn khủng khiếp và tàn bạo hơn cả trăm ngàn lần.
Xẻo da lóc thịt, ăn xương uống máu, bằm thây vạn đoạn, tất cả những thứ này còn thua xa những gì mà hắn ta đang nghĩ trong đầu, sự trừng phạt của hắn dành cho Đăng Dương, nó ghê tởm đến nổi không con người nào có thể tưởng tượng được, mười tám tầng địa ngục, nhiều lắm cũng chỉ như thế mà thôi!
Bất quá, nói về con người Ngọc Cổ Thanh, bên cạnh sự độc ác còn là một cái đầu phi thường tĩnh táo, tràn đầy mưu mô và những tính toán âm độc.
Hắn biết, hiện tại không phải lúc để hắn bùng nổ cơn giận lăng thiên của mình, hắn phải ép nó xuống, bắt buộc phải ép nó xuống, không thể để nó vấy bẩn suy nghĩ của hắn được.
Đối với hắn, việc mở ra Đại Thiến Môn, tiến vào và khám phá bí mật trong vùng Nội Thành của phế khu Cổ Loa mới là chuyện quang trọng nhất, nhiệm vụ mà hắn bắt buộc phải hoàn thành nếu như muốn ngồi lên ngôi vị Tông chủ Phá Thiên Tông.
Cứ ba mươi năm một lần, Thành Cổ Loa lại mở ra, là hiểm địa và cũng là bảo địa mà bất kỳ võ giả nào cũng muốn mạo hiểm xông pha, truy cầu danh-lợi-tiền-tài và cả sức mạnh. Thế nhưng cho đến tận lúc này, vẫn không một ai biết nó đã có mặt trên đời từ bao giờ, không một ai biết đằng thế giới đằng sau Đại Thiết Môn ẩn chứa bao nhiêu tài bảo giá trị, không một ai biết danh xưng của kẻ đã dây dựng nên nơi này, người tạo ra những tòa kết giới mạnh mẽ đến nổi, cường giả Độn Thiên cũng vô phương phá vỡ.
Thật ra mà nói, người ta tưởng chừng như đã hiểu rõ tất cả nhưng thực ra lại chẳng biết con mẹ gì về phế khu Cổ Loa cả.
Mà hắn, mục tiêu của hắn chính là trở thành người đầu tiên khám phá ra được bí mật này, tìm ra những bảo vật cổ đại hoặc thậm chí là truyền thừa của các vị đại năng, chủ nhân thật sự của nơi này.
Đến khi đó, hắn không chỉ dễ dàng ngồi lên ngôi vị Tông chủ Phá Thiên Tông mà còn mang cả Phá Thiên Tông phát triển thành một đại thế lực khổng lồ, vượt xa những gì mà Hồng Hà Chân Nhân, vị cường giả Võ – Hồn song tu mạnh mẽ nhất thập quốc đã làm được với Tam Sơn Môn vào năm trăm năm trước.
(Tam Sơn Môn ở đây là chỉ tổng bộ Tam Sơn Môn trên ba ngọn Thiên Sơn ở Hồng Hà Vực chứ không phải chi nhánh Tam Sơn Môn ở thành Lưu Châu)
Do đó, cái hắn cần lúc này là một cái đầu lạnh và sáng suốt để soi xét tất cả mọi chuyện, bao gồm cả việc….
Vì lý do gì, lão già thần bí kia lại chủ động đưa ra chiếc chìa khóa quý báu trong khi biết chắc, nếu lão làm vậy, hắn sẽ ngay lập tức đoán ra được chuyện lão đã giết chết Ngọc Vũ Quang, trực tiếp khiêu khích con quái thú điên cuồng trong người hắn.
Điều này đối với lão, chính là trăm hại mà không có một lợi, lão không sợ trong cơn điên cuồng, hắn sẽ mạt sát toàn bộ người của liên minh hai đại thế lực sao?
“Huỳnh Phong, Hoàng Kỳ, Chu Lam… chậm đã!”
Cường ngạnh đề xuống nộ khí xung thiên trong lòng, Ngọc Cổ Thanh lên tiếng gọi ba người Chu Lam trở lại, hướng đôi mắt diều hâu sắc lạnh của mình nhìn thẳng vào Đăng Dương, nét mặt vẫn cực kỳ ung dung bình tĩnh, không có một chút nào gọi là xao động hay vội vàng, cười lạnh nói
“Lão già, nếu lão đưa cho ta chiếc chìa khóa đó, ta sẽ tha chết cho lão, thế nào?”
“Tha chết cho ta? Ha ha ha, nực cười… quá sức nực cười, đám Phá Thiên Tông các ngươi, đến hít khói chân của lão phu còn chưa được thì lấy tự tin ở đâu mà dám nói ra câu đó?”
Vừa nghe lời nói tràn ngập ý tứ khinh thường của Ngọc Cổ Thanh, Đăng Dương liền cười to ha hả trên sự ngu ngốc của hắn ta, trầm giọng nói
“Muốn chìa khóa trên tay ta, được thôi, bảo người của ngươi dừng tay lại rồi chúng ta từ từ thương lượng”
“Dừng tay, ý của lão là đám võ giả vô hồn với bầy Trùng Ăn Thịt kia sao? Đến lúc này mà lão vẫn còn ôm ý định cứu giúp bọn người vô dụng kia? Ha ha ha!”
Cười to một tiếng châm chọc, sắc mặt Ngọc Cổ Thanh như phủ lên một tầng băng tuyết giá lạnh, băng lãnh nói
“Nhưng mà, có vẻ đầu óc lão đã bị lú lẫn vì tuổi già rồi! Mạng sống của bọn chúng hiện đang nằm trong tay ta, ta thả ra thì bọn chúng sống, ta bóp mạnh một cái thì bọn chúng chết, chẳng có cái gì gọi là thương với lượng ở đây cả”
“Lão muốn bọn chúng sống, vậy thì mau giao nộp chìa khóa ra đây, còn nếu không, lão cứ ở đó mà chống mắt lên nhìn, từng người… từng người một trong bọn chúng gục ngã đi!”
Đăng Dương hoàn toàn không để lời đe dọa của Ngọc Cổ Thanh trong lòng, trước sau như một, đáp trả với giọng điệu cứng rắn không chút nhân nhượng
“Ngươi đây là muốn chơi đòn tâm lý với lão phu? Tốt, lão phu sẽ chơi với ngươi”
“Nửa phút, lão phu cho ngươi nửa phút thời gian để đưa ra quyết đinh. Nếu như trong nửa phút nữa mà ngươi không dừng cuộc chiến lại, vậy thì ngươi cũng đừng mong thấy được chiếc chìa khóa này một lần nào nữa. Lão phu sẽ mang theo nó, hoàn toàn biết mất khỏi thế gian!”
“Đi vào vùng Nội Thành, khám phá bí mật của phế khu Cổ Loa, chiếm lấy vô thượng tài bảo hay chỉ là mạng sống của mấy chục tên đệ tử có tu vi Võ Tướng của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, ngươi cứ từ từ mà suy ngẫm đi!”
“Hừ… tốt, nếu lão đã muốn thế thì ta sẽ chiều ý lão. Nửa phút… ha ha, ta thật tò mò không biết, sẽ có bao nhiêu mạng sống phải ngã xuống vì sự chần chừ ngu ngốc của lão đây!” Ngọc Cổ Thanh hừ lạnh một tiếng, nhết mép kinh thường.
…
Trong vòng chiến huyết tanh hỗn loạn, Lý Tiểu Liều sau khi thi triển ra một chiêu Địa Giai cao cấp võ kỹ đánh chết một đám hơn vài ngàn con Trùng Ăn Thịt thì liền nhìn sang Thủy Linh Lung đang bay múa như tiên nữ bên cạnh, vừa thở gấp vừa nói
“Thủy Linh Lung sư tỷ, sao lão tiên sinh còn chưa ra tay, ngài ấy còn chờ đợi điều gì, chậm thêm chút nữa, chúng ta coi như xong”
“Lão tiên sinh tự nhiên có tính toán của riêng mình, ngài ấy đã lựa chọn xuất hiện thì tất nhiên là sẽ không có ý định bỏ rơi chúng ta. Lý Tiểu Kiều, muội hãy đặt niềm tin của mình vào ngài và cố gắng chiến đấu hết sức mình. Ta tin chắc, sẽ không lâu nữa đâu, cơn ác mộng này sẽ chấm dứt!”
Thủy Linh Lung kiên định đáp trong khi huy động hàng trăm tia thủy kiếm cuốn quanh người, không ngừng bắn ra khắp bốn phương tám hướng, dưới lưỡi kiếm sắc lạnh của nàng, Trùng Ăn Thịt và võ giả vô hồn chết như rơm rạ.
…
Trong cuộc đấu trí cân não, nửa phút ngắn ngủi lại dài như một năm đằng đẵng, mỗi giây tích tắc trôi qua lại như đại chùy đánh mạnh vào tim mỗi người, căng thẳng đến cực độ.
Giấy thứ nhất
Giây thứ hai
Giây thứ ba
“A!” Người đầu tiên đã ngã xuống
…
Giây tứ bảy
“Khônggggggggg!” Người thứ hai, thứ ba, thứ tư từ giã cõi đời
Giây thứ chín
Giây thứ mười
“Con mịa tụi mày, đi theo taoooooo!” Người thứ năm tự bạo tu vi, thiêu rụi của cả một đám hàng ngàn con Trùng Ăn Thịt đói khát
….
Giây thứ mười bảy
“Ưm” Người thứ sáu đã gục ngã
“Ưa…!” Người thứ bảy nhanh chóng theo sau
Giây thứ mười chín, trên vần trán cao rộng của Ngọc Cổ Thanh, giọt mồ hôi đầu tiên đã xuất hiện
‘Đây là thứ gì? Mồ hồi?’ Ngọc Cổ Thanh đưa tay chạm lên trán, cảm nhận một chút ẩm ướt mà không khỏi giật mình ‘Ta thế nhưng đã bao nhiêu lâu rồi mới căn thẳng đến mức độ này?’
‘Lão già đó, lão ta tại sao vẫn bình tĩnh như thế, khi mà đã có bảy người chết ngay trước mắt lão, chẳng lẽ lão không cảm thấy một chút tội lỗi nào sao?’
‘Nếu lão làm đúng như những gì lão nói thì thế nào? Nếu lão hoàn toàn biến mất cùng với chiếc chìa khóa kia thì mình phải làm gì đây?’
‘Mùi hương đặc trưng của Thiên Hương Trùng và tính hiệu vô tuyết của Định Vị Trùng đúng là có thể vô hiệu hóa được khả năng ẩn thân cũng như dịch chuyển của lão, thế nhưng đấy là khi lão chấp nhận tham chiến trực diện mà thôi. Còn trong trường hợp lão ta toàn tâm toàn ý dùng sức mạnh dịch chuyển không gian để bỏ chạy, tất cả bọn chúng sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng’
‘Lão già chết tiệt, khá lắm… và con mẹ nó cái Không Gian Nguyên Thể khốn kiếp, tại sao người có được nó không phải là ta cơ chứ!’
Ngọc Cổ Thanh hận đến cắn chặt hàm răng, dù rằng cực kỳ không căm lòng nhưng trong cuộc so đấu ý chí này, hắn đã là người thua cuộc.
Thua ở đây, không phải là vì ý chỉ của hắn không đủ mạnh mà là do, địa vị của việc chiếm lấy bí mật thành Cổ Loa trong lòng hắn nặng hơn rất nhiều so với địa vị của liên minh Tam Sơn Môn - Phiêu Miễu Động trong lòng lão già kia.
Lão ta có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả đám người Thủy Linh Lung, Nguyệt Yên Lan để chặt đứt con đường của hắn.
Còn hắn thì lại không đủ cảm đảm để đánh đổi tương lai của chính mình chỉ để giết chết hai mươi mấy Võ Tướng của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động.
Những giây cuối cùng trôi qua, thời hạn nửa phút đã điểm.
Không tìm ra được bất kỳ phương án vẹn toàn nào để giải quyết tình thế trước mắt, Ngọc Cổ Thanh chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp với Đăng Dương mà lạnh giọng quát to
“DỪNG TAY!”
------*-*-----
/461
|