Lưu ý: Chương còn thiếu rất nhiều
------*-*------
Thế giới bị chia làm hai nửa bởi một bức tường thành khổng lồ, bầu trời phủ kín Thủy Quái phô thiên tái địa.
Ngọc Cổ Thành lúc này đã bị dồn vào chân tường, tiến không được mà lui cũng chẳng xong, liệu hắn sẽ làm gì để đối phó với hoàn cảnh éo le này?
Chỉ có một cách nào thôi, đó là cố gắng sống sót lâu nhất có thể, kéo dài thời gian nhằm tìm đối sách, một chiếc chìa khó mở ra con đường tiếp theo.
“Mẹ tụi mày… chết hết đi cho ta, Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Sát Chưởng!”
Không biết đây đã là tiếng chửi thề thứ mấy được Ngọc Cổ Thanh phát ra khỏi miệng, thân hình phiêu dật trên không trung tựa như một con chin én màu đỏ, hung hung, hiểm hiểm tránh né hàng loạt cú cắn, cú quất đuôi chết người của bầy Thủy Quái, đồng thời, hai tay hắn cũng không ngừng đánh ra từng hồi chưởng pháp mạnh bạo, mang trong mình uy lực kinh nhân.
Một chưởng xuất ra, huyết sắc đấu khí ngùng ngụt tuông trào, hòa quyện với thiên địa đấu khí ở bên ngoài, nhanh chóng hóa thành một đại chưởng ấn đỏ tươi như máu, to hơn mười mét, càng quét một phương.
Đại chưởng ấn đi đến đâu, Thủy Quái liền ùng ùng vụn vỡ đến đó. Thủy Quái bậc 7, Thủy Quái bậc 8 thay nhau chết như rơm rạ, tan thành bọt nước, ào ào từ trên không trung rơi thằng xuống đại xương bao la bên dưới, Thủy Quái bậc 9 hao tổn nặng nề, cũng chỉ có Thủy Quái bậc 10 là không xi nhê một chút gì mà thôi.
Bất quá, đám Thủy Quái bị đánh chết kia, thật ra không hẳn là chết, về cơ bản, bọn chúng chỉ bị phá hủy cơ thể mà thôi, một khi Tinh Hoa Thạch, căn nguyên sự sống của bọn chúng trở về với biển cả, bọn chúng sẽ lại một lần nữa được tiếp nước mà sinh long hoạt hổ, mạnh mẽ như thường.
Và tất nhiên, sau khi đã khôi phục toàn bộ, đám Thủy Quái đó liền tức tốc phá sóng chui ra, vỗ đôi cánh được Đăng Dương ban cho, bay vút lên trời cao, hết đợt này đến đợt khác, liên miên bất tận vây công Ngọc Cổ Thanh.
Với tâm trí minh mẫn cũng như vô cùng âm hiểm của mình, Ngọc Cổ Thanh hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, như đã nói từ trước đó, đối mặt với hàng ngàn con Thủy Quái, hắn hoàn toàn không có bất cứ một cơ hội nào.
Mặc dù vậy, với tình thế bị ép buộc đến chân tường như hiện nay, Ngọc Cổ Thanh không thể không chính diện giao chiến được, cái hắn cần lúc này không phải là chiến thắng mà là thời gian, thời gian để tìm kiếm một cơ hội thoát khỏi tình thế hiểm nghèo này.
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Sát Chưởng… Huyết Sát Chưởng… Huyết Sát Chưởng… Huyết Sát Chưởng!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Thôn Phệ Huyết Cầu!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Đại Hình Phệ Huyết Đao!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Ma Tông Phích Lịch Quyền!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Trùng Thuật!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Thương Xuyên Tâm Phá!”
Huyết ảnh tung tay ngợp trời, tiếng bổ bạo khởi tứ phương, đứng giữa đám Thủy Quái đông nghịt, Ngọc Cổ Thanh khoát trên mình long giáp đỏ rực, tràn đầy hơi thở hung sát, điên cuồng tung ra hàng loạt Địa giai cao cấp võ kỹ như một cái súng máy liên thanh, đùng đùng bắn phá vào bầy quái vật khát máu đang bủa khắp chốn.
Nếu như là khi trước, lúc mà Ngọc Cổ Thanh chỉ là một tên Võ Tướng đỉnh phong, việc tung ra hàng loạt Địa giai cao cấp võ kỹ có uy lực khủng khiếp như thế này, chắc chắn sẽ trong nháy mắt, rút cạn toàn bộ đấu của hắn ta.
Thế nhưng, với tu vi Kình Quân nhất trọng thiên hiện tại, sở hữu cho mình được khả năng khống chế và sử dụng thiên địa đấu khí, việc cùng lúc tung ra hàng loạt Địa giai cao cấp đối với hắn đã không còn là vấn đề gì quá lớn, đơn giản chỉ là tùy tâm sở dục, tiện tay mà làm.
Cùng với Nguyên Thể kiên cường bá đạo, thứ sức mạnh khống chế thiên địa đấu khí này chính là điều khiến cho những cường giả cảnh giới Kình Quân hoàn toàn vượt trội hơn xa Võ Tướng thông thường. Khoảng cách giữa hai bên tựa như trời và đất, tuyệt đối không thể lấp đầy, tất nhiên là loại trừ thể loại quái thai như Đăng Dương.
Ở phía bên dưới, Đăng Dương vẫn cưỡi trên lưng con Thủy Quái bậc 7 – Cá Kiếm Khổng Lồ, lướt sóng mà đi, sâu nơi đáy mắt hiện lên hai đồ hình cửu cung bát quái vô cùng phức tạp, tựa như thấu triện thiên đạo chi ý, nhìn thẳng vào Ngọc Cổ Thanh đang điên cuồng vùng vẫy trên bầu trời.
Trải qua một trận chiến có thể nói là cực kỳ khốc liệt với Chu Lam, Đăng Dương đã càng lúc càng thuần phục khả năng phân tích và nhìn thấu vạn vật của Thiên Đạo Chi Nhãn.
Với đôi mắt này, Đăng Dương giờ đây đã có thể quan sát rõ ràng Ngọc Cổ Thanh từ ngoài vào trong rồi từ trong ra ngoài, cấu trúc khung xương, hệ thống kinh mạch cũng như lộ trình vận chuyển đấu khí toàn chân thể, sự tuần hoàn của máu huyết, tốc độ nhịp tim, trạng thái linh hồn và cả trị số sinh lực.
Tất cả mọi thứ thuộc về Ngọc Cổ Thanh, hầu như đều đã hiện ra rõ ràng trong mắt Đăng Dương với không một chút giấu giếm nào.
Và rồi từ những thông tin quý giá đó, Đăng Dương có thể dễ dàng tìm ra nhược điểm chí mạng của Ngọc Cổ Thanh rồi khai thát triệt để nó, từng bước… từng bước một, dồn ép hắn ta đi vào chỗ chết.
Đối với kẻ thù của mình, Đăng Dương từ trước đến nay, hoàn toàn không có khái niệm ‘nhân từ’, chỉ cần đối nghịch với hắn, tạo thành uy hiếp với hắn hay thậm chí là ngán chân trên con đường của hắn, Đăng Dương chắc chắn sẽ lạnh giết sạch không chừa một ai!
Sống trên cuộc đời này, làm ‘người bị hại’ đến hai lần đã là quá đủ với hắn rồi, kể từ giờ phút này trở đi, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đóng vai một ‘kẻ hại người’, mang đau đớn và bất hạnh tột cùng đến cho tất cả những ai dám cản đường hắn.
------*-*------
------*-*------
Thế giới bị chia làm hai nửa bởi một bức tường thành khổng lồ, bầu trời phủ kín Thủy Quái phô thiên tái địa.
Ngọc Cổ Thành lúc này đã bị dồn vào chân tường, tiến không được mà lui cũng chẳng xong, liệu hắn sẽ làm gì để đối phó với hoàn cảnh éo le này?
Chỉ có một cách nào thôi, đó là cố gắng sống sót lâu nhất có thể, kéo dài thời gian nhằm tìm đối sách, một chiếc chìa khó mở ra con đường tiếp theo.
“Mẹ tụi mày… chết hết đi cho ta, Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Sát Chưởng!”
Không biết đây đã là tiếng chửi thề thứ mấy được Ngọc Cổ Thanh phát ra khỏi miệng, thân hình phiêu dật trên không trung tựa như một con chin én màu đỏ, hung hung, hiểm hiểm tránh né hàng loạt cú cắn, cú quất đuôi chết người của bầy Thủy Quái, đồng thời, hai tay hắn cũng không ngừng đánh ra từng hồi chưởng pháp mạnh bạo, mang trong mình uy lực kinh nhân.
Một chưởng xuất ra, huyết sắc đấu khí ngùng ngụt tuông trào, hòa quyện với thiên địa đấu khí ở bên ngoài, nhanh chóng hóa thành một đại chưởng ấn đỏ tươi như máu, to hơn mười mét, càng quét một phương.
Đại chưởng ấn đi đến đâu, Thủy Quái liền ùng ùng vụn vỡ đến đó. Thủy Quái bậc 7, Thủy Quái bậc 8 thay nhau chết như rơm rạ, tan thành bọt nước, ào ào từ trên không trung rơi thằng xuống đại xương bao la bên dưới, Thủy Quái bậc 9 hao tổn nặng nề, cũng chỉ có Thủy Quái bậc 10 là không xi nhê một chút gì mà thôi.
Bất quá, đám Thủy Quái bị đánh chết kia, thật ra không hẳn là chết, về cơ bản, bọn chúng chỉ bị phá hủy cơ thể mà thôi, một khi Tinh Hoa Thạch, căn nguyên sự sống của bọn chúng trở về với biển cả, bọn chúng sẽ lại một lần nữa được tiếp nước mà sinh long hoạt hổ, mạnh mẽ như thường.
Và tất nhiên, sau khi đã khôi phục toàn bộ, đám Thủy Quái đó liền tức tốc phá sóng chui ra, vỗ đôi cánh được Đăng Dương ban cho, bay vút lên trời cao, hết đợt này đến đợt khác, liên miên bất tận vây công Ngọc Cổ Thanh.
Với tâm trí minh mẫn cũng như vô cùng âm hiểm của mình, Ngọc Cổ Thanh hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, như đã nói từ trước đó, đối mặt với hàng ngàn con Thủy Quái, hắn hoàn toàn không có bất cứ một cơ hội nào.
Mặc dù vậy, với tình thế bị ép buộc đến chân tường như hiện nay, Ngọc Cổ Thanh không thể không chính diện giao chiến được, cái hắn cần lúc này không phải là chiến thắng mà là thời gian, thời gian để tìm kiếm một cơ hội thoát khỏi tình thế hiểm nghèo này.
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Sát Chưởng… Huyết Sát Chưởng… Huyết Sát Chưởng… Huyết Sát Chưởng!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Thôn Phệ Huyết Cầu!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Đại Hình Phệ Huyết Đao!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Ma Tông Phích Lịch Quyền!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Trùng Thuật!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Thương Xuyên Tâm Phá!”
Huyết ảnh tung tay ngợp trời, tiếng bổ bạo khởi tứ phương, đứng giữa đám Thủy Quái đông nghịt, Ngọc Cổ Thanh khoát trên mình long giáp đỏ rực, tràn đầy hơi thở hung sát, điên cuồng tung ra hàng loạt Địa giai cao cấp võ kỹ như một cái súng máy liên thanh, đùng đùng bắn phá vào bầy quái vật khát máu đang bủa khắp chốn.
Nếu như là khi trước, lúc mà Ngọc Cổ Thanh chỉ là một tên Võ Tướng đỉnh phong, việc tung ra hàng loạt Địa giai cao cấp võ kỹ có uy lực khủng khiếp như thế này, chắc chắn sẽ trong nháy mắt, rút cạn toàn bộ đấu của hắn ta.
Thế nhưng, với tu vi Kình Quân nhất trọng thiên hiện tại, sở hữu cho mình được khả năng khống chế và sử dụng thiên địa đấu khí, việc cùng lúc tung ra hàng loạt Địa giai cao cấp đối với hắn đã không còn là vấn đề gì quá lớn, đơn giản chỉ là tùy tâm sở dục, tiện tay mà làm.
Cùng với Nguyên Thể kiên cường bá đạo, thứ sức mạnh khống chế thiên địa đấu khí này chính là điều khiến cho những cường giả cảnh giới Kình Quân hoàn toàn vượt trội hơn xa Võ Tướng thông thường. Khoảng cách giữa hai bên tựa như trời và đất, tuyệt đối không thể lấp đầy, tất nhiên là loại trừ thể loại quái thai như Đăng Dương.
Ở phía bên dưới, Đăng Dương vẫn cưỡi trên lưng con Thủy Quái bậc 7 – Cá Kiếm Khổng Lồ, lướt sóng mà đi, sâu nơi đáy mắt hiện lên hai đồ hình cửu cung bát quái vô cùng phức tạp, tựa như thấu triện thiên đạo chi ý, nhìn thẳng vào Ngọc Cổ Thanh đang điên cuồng vùng vẫy trên bầu trời.
Trải qua một trận chiến có thể nói là cực kỳ khốc liệt với Chu Lam, Đăng Dương đã càng lúc càng thuần phục khả năng phân tích và nhìn thấu vạn vật của Thiên Đạo Chi Nhãn.
Với đôi mắt này, Đăng Dương giờ đây đã có thể quan sát rõ ràng Ngọc Cổ Thanh từ ngoài vào trong rồi từ trong ra ngoài, cấu trúc khung xương, hệ thống kinh mạch cũng như lộ trình vận chuyển đấu khí toàn chân thể, sự tuần hoàn của máu huyết, tốc độ nhịp tim, trạng thái linh hồn và cả trị số sinh lực.
Tất cả mọi thứ thuộc về Ngọc Cổ Thanh, hầu như đều đã hiện ra rõ ràng trong mắt Đăng Dương với không một chút giấu giếm nào.
Và rồi từ những thông tin quý giá đó, Đăng Dương có thể dễ dàng tìm ra nhược điểm chí mạng của Ngọc Cổ Thanh rồi khai thát triệt để nó, từng bước… từng bước một, dồn ép hắn ta đi vào chỗ chết.
Đối với kẻ thù của mình, Đăng Dương từ trước đến nay, hoàn toàn không có khái niệm ‘nhân từ’, chỉ cần đối nghịch với hắn, tạo thành uy hiếp với hắn hay thậm chí là ngán chân trên con đường của hắn, Đăng Dương chắc chắn sẽ lạnh giết sạch không chừa một ai!
Sống trên cuộc đời này, làm ‘người bị hại’ đến hai lần đã là quá đủ với hắn rồi, kể từ giờ phút này trở đi, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đóng vai một ‘kẻ hại người’, mang đau đớn và bất hạnh tột cùng đến cho tất cả những ai dám cản đường hắn.
------*-*------
/461
|