Đứng giữa bầu trời cao vời vợi, hư ảnh mơ hồ của An Dương Vương nhìn xuống Triệu Đà đang bị Đăng Dương rượt đánh đến nổi phải co giò bỏ chạy như chó mà líu lưỡi không nói nên lời.
Dẫu biết rằng, người thanh niên bên dưới thuộc vào thể loại kinh tài tuyệt diễm, thủ đoạn đầy mình, nhưng bá đạo đến mức này thì hình như hơi… quá đáng rồi thì phải?
Từ khi nào, một lão quái vật hơn mấy ngàn năm tuổi lại bị một tên nít ranh chưa được hai mươi dí đến tụt quần? Nếu như bản thân ông bị vây trong tình thế đó, có phải ông cũng sẽ bị người thanh niên kia lùa như lùa vịt giống Triệu Đà hay không?
“Con bà nó chứ, quá ‘cường’ rồi!” An Dương Vương hoàn toàn câm nín
…
Ở bên dưới, Triệu Đà lúc này đang khổ không tả nổi, tuy rằng trên người vẫn không hề chịu bất kỳ một vết thương nào, thế nhưng trong cơ thể, đấu khí của lão đã cạn kiệt đến rối tinh rối mù.
Nếu như tình trạng này mà thế tiếp diễn, dù cho khả năng chiến đấu của lão điêu luyện tới đâu, thân pháp ảo diệt đến mức nào thì cũng không thể sống sót nổi qua ngày hôm nay.
“Không được, cứ theo cái đà này, trước sau gì, mình cũng sẽ tán thân trong tay tên cặn bã rác rưởi kia mà thôi. Kế sách, mình bắt buộc cần một kế sách phá vỡ vòng vây này. Giết giặc trước giết vua, chỉ cần hắn chết, đám Lôi Vân và cả bầy Lôi Thú kia nữa, tất cả sẽ đều biến thành hư vô”
Triệu Đà vừa điên cuồng tháo chạy, không ngừng lạng qua lách lại, né tránh hàng loạt tia sét hủy diệt giáng thằng xuống từ trời cao, vừa vận chuyển đầu óc, lẫm bẩm một mình.
Bất quá, Triệu Đà hiểu rõ tình huống nguy cấp của mình là một chuyện, thiết lập kế hoạch hoàn hảo để phá vây là một chuyện, còn việc lão làm được hay không lại là chuyện khác. Bởi vì… thế trận lúc này, đã không còn do lão làm chủ nữa rồi!
Cùng lúc đó, tại phía bên kia chiến tuyến, đang lơ lửng xung quang Đăng Dương là sáu mươi chín quả Lôi Cầu bạo ngược màu tím, không ngừng tỏa ra không gian, khí tức áp bức và hơi thở nguy hiểm nồng đậm đến cực độ.
Sức uy này hiếp mạnh đến nỗi, chỉ cần nhìn vào bọn chúng thôi, ta đã có thể cảm nhận được bàn tay của tử thần ập thẳng xuống đầu.
Uy lực của sáu mươi chín quả Lôi Cầu, chính là tương đương với sáu mươi chín Thiên giai trung cấp võ kỹ.
Mà Thiên giai trung cấp võ kỹ là cái khái niệm gì? Sáu mươi chín Thiên giai trung cấp võ kỹ lại là khái niệm gì?
Cho dù một thằng ngu cũng biết, nó là đại biểu cho sự hủy diệt… hủy diệt tuyệt đối với bất kỳ võ giả nào nằm bên dưới cảnh giới Vân Lãng. Tức là, dù cho có là Kình Quân cửu trọng thiên, một khi đứng trước cỗ sức mạnh khủng bố này, cũng sẽ bốc hơi trong tích tắc.
Còn việc vì sao mà Đăng Dương chỉ ngưng tụ có sáu mươi chín quả Lôi Câu mà không phải là bảy mươi? Rất đơn giản, đó là bởi vì hắn cháy túi rồi!
Bốn trăm chiêu Địa giai cao cấp cõ kỹ - Lôi Thú, tạo thành Thú Triều vô biên!
Hai trăm chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ - Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm, gọi ra Lôi Vân đầy trời!
Sáu mươi chín chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc, Dấu Chấm Hết cuối cùng!
Tổng cộng tất cả là sáu trăm sáu mươi chín (669) chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ, đồng thời cũng thiêu đốt sạch sẽ luôn toàn bộ tài sản mà Đăng Dương hiện có với khoảng trên dưới 36.000 điểm Tích Lũy, một con số thật thiên văn.
Tuy nhiên, để có thể giết được Triệu Đà, tên ma thần, vật cản cuối cùng trên con đường tiếp nhận truyền thừa của hắn, đừng nói là 36.000 điểm Tích Lũy, cho dù là 50.000 điểm, hắn cũng cảm thấy vô cùng xứng đáng.
Dẹp sự tiếc nuối nhỏ nhoi qua một bên, Đăng Dương thu lại tiếu ý trên môi, gương mặt băng sương dần dần ngưng lại, và rồi, hắn vung mạnh cánh tay về phía trước, nhắm thẳng vào bóng hình phiêu dật của Triệu Đà
“Buổi trình diễn đến đây là kết thúc, Triệu Đà… hãy trở lại cái nơi mà lão thuộc về, Siêu Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thần Thịnh Nộ - Mưa Bom Rải Thảm!”
Tiếng quát vừa ra, sáu mươi chín quả Lôi Cầu cũng ầm ầm phá không lao đi như tên bắn, tất cả chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là chặn đứng Triệu Đà.
Lôi Bộc – Võ kỹ mạnh mẽ nhất của Đăng Dương, bản thân vốn dĩ có sức công phá không thua gì Thiên giai trung cấp võ kỹ, tốc độ lại cực nhanh, chỉ là do thiếu đi sự linh hoạt, một khi phóng ra là hoàn toàn mất quyền kiểm soát, dẫn đến chỉ được xếp vào hàng ngũ cấp bậc Địa giai cao cấp.
Thế nhưng, với số lượng lên đến sáu mươi chín quả, tấn công theo dạng chùm, bao phủ cả một khu vực rộng lớn, điểm yếu về sự linh hoạt của nó đã được Đăng Dương loại bỏ triệt để.
Trước mặt có Lôi Cầu chặn đường, phía sau có thú triều đuổi giết, trên không trung lại bị Thiên Lôi không ngừng oanh đỉnh, lại cộng sự cạn kiệt đấu khí trong thân thể, Triệu Đà - vị cường giả cao cao tại thượng đã chính thức rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Trông trước mặt, liếc sau lưng, ngửa lên trời rồi lại nhìn xuống đất, đâu đâu cũng là nguy hiểm, đâu đâu cũng là tử môn, vào lúc này, Triệu Đã đã biết, lão hoàn toàn không còn đường thoát!
“Mẹ…” Chỉ kịp thốt được một tiếng chửi thề khỏi miệng, Triệu Đà đã bị nhấn chìm trong cú bạo liệt rung trời.
BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM!
Toàn bộ Lôi Sư, Lôi Cầu và ngàn vạn Sấm Chớp đều đồng loạt phát nổ, tạo nên một trận hủy diệt kinh thiên động địa, trong tích tắc, mặt đất hóa thành cát bụi, đêm đen biến thành ban ngày, sóng sung kích đập nát bát hoang, lôi vân xé tan bầu trời, một khung cảnh tựa như… thời khắc tận cùng của thế giới.
Vài giây trôi qua sau cơn hủy diệt, lôi quang biết mất, những gì còn lại mà một làn cát bụi che lấp không gian.
Ở nơi thật xa trung tâm vụ nổ, Đăng Dương chui ra từ một đống đổ nát hoang tàn, Long Thần Vũ Khải đã nát vụng, cánh tay phải nắm Bình Minh Kiếm đã biến mất, một nửa chân phải cũng bốc hơi, một chân một tay còn lại, tuy rằng chưa có đứt lìa nhưng cũng không còn lành lặn nếu không muốn nói là be bét máu tươi.
Tại phần eo trái của hắn, một miếng thịt to đã mất tích, để lộ bên trong là một mảnh cháy đen phi thường ghê rợn, dưới ngực phải một chút là một cái lổ to tròn, xuyên thủng từ trước ra sau, từ nơi đó, máu tươi kèm theo thịt vụn phun ra như suối, ước đẫm cả người.
Như thế vẫn còn chưa hết, gần một phần tư gương mặt cũng như mái tóc đen tuyền và một con mắt của hắn cũng đã bị hủy diệt hoàn toàn, xương cốt toàn thân không có đến nửa phần nguyên vẹn.
Với cỗ thương thế ghê sợ này, lại không còn điểm Tích Lũy để mua Bình Sinh Lực cứu chữa, tình mạng của Đăng Dương đã gần như chỉ mảnh treo chuông, nguy cấp khôn cùng.
Buồn cười là, kẻ gây nên thương thế kinh khủng này cho hắn, không phải ai khác mà lại chính là bản thân hắn, giết địch, đồng thời cũng tổn hại mình, thật sự không biết nên khen hắn quyết đoán hay mắng hắn liều mạng nữa đây.
Nhưng biết làm sao được, Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc vốn dĩ rất kém cơ động, nến như không nắm chắc thời cơ mà ra tay dứt khoát, sợ rằng sẽ để cho Triệu Đã trốn thoát.
Dù sao, Cổ Loa Trấn Ma Trận cũng chỉ có tác dụng áp chế tu vi của Triệu Đà mà thôi, cũng không phải là hoàn toàn phong ấn lão.
Phút giây phi thường, bắt buộc phải sử dụng thu đoạn phi thường, thời gian không ủng hộ hắn, vậy cho nên, ngay tại lúc quả Lôi Cầu thứ sáu mươi chín ngưng tụ thành công, Đăng Dương liền thẳng tay ném ra mà không màn đến chuyện nới rộng khoảng cách, giữ an toàn cho bản thân.
Cuối cùng, dẫn đến hậu quả chính là sống giở chết giở như thế này đây.
Bất quá, sống giở chết giở thì sao, còn nửa cái mạng đã như thế nào?
Đăng Dương hoàn toàn không sợ, bởi vì từ xưa đến nay, hắn luôn là một kẻ làm việc cẩn trọng, tính toán rõ ràng. Do đó, từ một mặt nào đó mà nói, tình trạng sống bằng nữa cái mạng như hiện nay, cũng đã có sẵn trong kế hoạch của hắn hoặc là nằm trong ngưỡng giới hạn mà hắn có thể chấp nhận được.
‘Phàm làm việc gì cũng cần để lại đường lui’ Đây chính là quy tắc bảo mệnh mà Đăng Dương lâu nay tuân thủ, tất nhiên là phải trừ trường hợp của Triệu Đà ra (ý nói đến lúc Triệu Đà bổng nhiên xuất hiện với tu vi Độn Thiên rồi bán hành cho Đăng Dương sấm mặt, mém tí nữa là hồn lìa khỏi xác), với trí tuệ của hắn, chắc chắn không cách nào lường trước được đường đi nước bước của lão cả.
Mà đường lui của hắn ở đây là gì?
Xoảng! Thanh âm thủy tinh võ nát vang lên, một dòng chất lỏng đỏ tươi, chưa đầy Sinh Lực mát lạnh nhanh chóng rót vào miệng Đăng Dương. Đường lui đầu tiên, luôn luôn dự trữ một Bình Sinh Lực cho tình huống khẩn cấp.
Dòng chảy sinh lực tràn vào người, ngay lập tức được Đăng Dương vận chuyển vào cánh tay còn lại của mình, đem thương thế ghê rợn chưa trị năm phần, vừa đủ để nó có thể cử động.
Sau khi lấy lại khả năng hoạt động của tay trái, Đăng Dương liền không chút chần chừ, lấy ngay ra một bình ngọc nhỏ, bên trong chứa đựng viên Phục Sinh Đan duy nhất mà hắn có. Đây chính là đường lui thứ hai, viên đan dược bậc hai có thể đoạt lại mạng sống từ cõi chết.
(Một viên Phục Sinh Đan = 10.000 điểm Tích Lũy, nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ Liên Minh Sát Thủ)
Đăng Dương thoáng dùng sức, trong chớp mắt bóp nát bình ngọc rồi bỏ viên đan dược vào mồm.
< Ngài đã phục dụng một viên Đan dược bậc 2 – Phục Sinh Đan, tỷ lệ thương tổng giảm xuống còn 0%, chỉ số Sinh Lực khôi phục tối đa, chỉ số Đấu Khí khôi phục 30% >
Thanh âm thông báo của AI vừa vang lên, hàng loạt vết thương ghê rợn trên người Đăng Dương liền hồi phục nhanh trông thấy, tay đứt chân cụt mọc xương sinh thịt, lỗ hỗng thiếu hụt cũng được lấp đầy, chưa đến một giây thời gian thì đã trở lại bộ dáng bình thường. Trừ số lượng Đấu Khí vẫn còn suy kiệt ra, tất cả những bộ phận còn lại đều đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Chỉ có điều, bên cạnh sự hồi phục nhanh đến đáng sợ, có một điều làm cho Đăng Dương phải nhíu mày
“AI!” Đăng Dương bổng gọi với giọng ngưng trọng
< Có ta thưa chủ nhân! > AI nhanh chóng đáp lời với giọng vô cảm như mọi khi
Đăng Dương hỏi “Có phải, nếu ta tiêu diệt phân thân của một người, sẽ không tính là ta tiêu diệt kẻ đó, đồng thời cũng không nhận được điểm Sinh Mạng tương ứng, đúng không?”
< Hoàn toàn chính xác, thưa chủ nhân! > AI hồi đáp gọn gàng
Nghe câu trả lời của AI, Đăng Dương liền thở phào một tiếng nhẹ nhỏm trong lòng.
Đăng Dương đột ngột hỏi vậy là vì, mới vừa rồi, hắn không hề nghe được thông báo của AI là hắn đã tiêu diệt thành công Triệu Đà. Điều đó thật sự khiến cho hắn vô cùng sợ hãi, sợ rằng Triệu Đà vẫn có thể sống sót sau vụ nổ khủng bố.
Bây giờ, đã nhận được lời xác nhận từ chính miệng AI, sự sợ hãi trong lòng Đăng Dương cũng theo đó, không cánh mà bay, nhẹ nhỏm vô cùng.
Thế nhưng còn không để cho Đăng Dương nhẹ nhỏm được lâu, AI lại tiếp tục bổ xung thêm một câu xanh rờn, thiếu chút nữa khiến cho Đăng Dương học máu tức chết.
< Tuy nhiên, đó chỉ là xét theo trường hợp thông thường, áp dụng cho những võ giả có cùng đẳng cấp với ngài mà thôi. Còn nếu ngài muốn ảm chỉ Triệu Đà, thể loại cường giả cấp bậc Hoàng Vị, vậy thì xin lỗi, phân thân của lão đã không còn là một phân thân bình thường mà đã có sinh mệnh lẫn ý chí của riêng mình, cái này, theo định nghĩa của Thần Ma hệ thống thì gọi là Phân Thân Bậc Cao >
< Mà ngài một khi giết chết Phân Thân Bậc Cao, chính là tương đương với việc giết chết một con người có da có thịt, tất yếu cũng nhận được điểm Sinh Mạng tương ứng >
“Cái gì?” Đăng Dương hoàn toàn sững người “Ngươi… ngươi vừa nói cái gì cơ? Triệu Đà… lão… lão… còn chưa…”
Nếu Triệu Đà thật sự chưa chết, vậy thì hắn coi như xong rồi!!!
Trong lúc Đăng Dương còn đang bàn hoàng và không dám nhìn thẳng vào sự thật, thì từ trong đám khỏi bụi mịt mù, một tiếng thống hận bổng vang lên, xông thẳng trời cao.
“Các Ngươi… Các Ngươi Dám Dồn Ta Vào Đường Cùng… Vậy Thì Các Ngươi Cũng Đừng Mong Sống Sót… Nào… Đi Với Ta… Chúng Ta Cùng Tan Biến Vào Hư Vô… Lũ Sâu Bọ Khốn Khiếp!”
Sóng âm cực đại gào thét quét qua không gian, xé tan lớp khỏi bụi ra làm vạn mảnh, để lộ bên trong, một Triệu Đà điên cuồng hoang dại.
Giống như Đăng Dương, sau khi trực tiếp hứng chịu cú nổ kinh thiên động địa đó, Triệu Đà đã trọng thương cực nặng, thân thể rách nát biến dạng không còn hình người.
Chỉ thấy, cái hình dáng quái dị đến kinh khủng đó, đang nương theo từng tiếng thống hận của Triệu Đà mà dần dần phình to ra, từ Long Nhân hóa thành một con Rồng thực thụ.
Không… Triệu Đà không phải hóa thành Chân Long mà chỉ là một bộ xương khô khổng lồ mà thôi.
Đúng vậy, chính là một bộ xương rồng cự đại!
Con Rồng này, lấy Bạch Cốt Linh Dị Hỏa làm xương cốt, lấy Hắc Long Ma Viên Hỏa làm da thịt và bản thân Triệu Đà làm hạch nhân trung tâm.
Hai ngọn Tâm Hỏa bá đạo, cuối cùng cũng đã hiển lộ bản thể thật sự của nó… một con Rồng Đen Có Bộ Xương Trắng Bóc!
“An Dương Vương, Và Cả Ngươi Nữa… Thằng Cặn Bã, Tất Cả Đều Chết Hết Đi Cho TAAAAAAAA!”
Rồng Xương há cái miệng to lớn của mình, cất lên tiếng gầm đinh tai nhức óc, từ trên người nó, một cỗ hơi thở hủy dệt cực độ khủng bố, so với tuyệt chiêu tối hậu của Đăng Dương thì còn cường đại hơn gấp hàng ngàn lần, ầm ầm lan tỏa khắp không gian.
“Đều Chết Hết Đi Cho TAAAAAAAAA!”
“Cái Gì Mà Kim Quy Diệt Thần Nỏ... Cái Gì Mà Truyền Thừa Cổ Loa... Cái Gì Mà Cổ Loa Trấn Ma Trận... Cái Gì Ma Cổ Thần Tháp?
Tất Cả Đều Nổ Tan Tành Cho Ta, Bổn Tướng Không Thoát Được, Đám Các Ngươi Cũng Đừng Hòng Sống Sót!”
Theo từng tiếng gầm rú kéo dài, cỗ hơi thở hủy diệt trên người Triệu Đà ngày càn đậm, tựa như một quả bom hạt nhân khổng lồ, có thể xóa sạch sự sống bất cứ lúc nào
Đứng giữa không trung, một người luôn luôn an tĩnh như An Dương Vương, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không khỏi biết sắc, quát to
“Chết tiệt, hắn muốn tự bạo, tiểu tử… chạy mau!!!”
“Chạy? Chạy đi đâu bây giờ?” Đăng Dương đắng chát nói, ánh mắt không giấu nổi sự rung động và sợ hãi khi nhìn đến con Rồng Xương khổng lồ phía xa xa.
Sức mạnh hủy diệt mà đến cả An Dương Vương, vị cường giả từng một thời hùng bá tứ phương cũng phải biết sắc, hắn lấy cái gì để trốn chạy đây?
Xem ra, ông trời thật sự muốn tuyệt đường hắn rồi, lần này… chết là cái chắc!
Vào thời điểm mà Đăng Dương tuyệt vọng nhất, đột nhiên, không biết từ nơi nào, một bóng đen bất ngờ bay vút qua không trung với tốc độ siêu việt cả tốc độ âm thanh, nhanh đến nổi ngoài An Dương Vương ra, không còn một ai có thể nhận ra sự hiện diện của nó.
Mà mục tiêu mà cái bóng đen kia đang nhắm đến, chính là kẻ to xác nhất trong ba người, con Rồng Xương khổng lồ, hóa thân tự bạo của Triệu Đà.
Và rồi chưa đến một giây sau đó…
XOẠT… một tiếng da thịt bị cắt đứt vang lên, bên trong con Rồng Xương khổng lồ, đầu của Triệu Đà đã rời khỏi cổ, cỗ năng lượng hủy diệt chết chóc không còn người nắm giữ liền nhanh chóng chia năm xẻ bảy, phân rã tứ tán vào không gian.
< Linh thú của ngài, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng vừa giết chết cường giả Độn Thiên tầng chín, bản thân nhận được 16.000.000 điểm Sinh Mạng, ngài nhận được 16.000.000 điểm Sinh Mạng >
Dẫu biết rằng, người thanh niên bên dưới thuộc vào thể loại kinh tài tuyệt diễm, thủ đoạn đầy mình, nhưng bá đạo đến mức này thì hình như hơi… quá đáng rồi thì phải?
Từ khi nào, một lão quái vật hơn mấy ngàn năm tuổi lại bị một tên nít ranh chưa được hai mươi dí đến tụt quần? Nếu như bản thân ông bị vây trong tình thế đó, có phải ông cũng sẽ bị người thanh niên kia lùa như lùa vịt giống Triệu Đà hay không?
“Con bà nó chứ, quá ‘cường’ rồi!” An Dương Vương hoàn toàn câm nín
…
Ở bên dưới, Triệu Đà lúc này đang khổ không tả nổi, tuy rằng trên người vẫn không hề chịu bất kỳ một vết thương nào, thế nhưng trong cơ thể, đấu khí của lão đã cạn kiệt đến rối tinh rối mù.
Nếu như tình trạng này mà thế tiếp diễn, dù cho khả năng chiến đấu của lão điêu luyện tới đâu, thân pháp ảo diệt đến mức nào thì cũng không thể sống sót nổi qua ngày hôm nay.
“Không được, cứ theo cái đà này, trước sau gì, mình cũng sẽ tán thân trong tay tên cặn bã rác rưởi kia mà thôi. Kế sách, mình bắt buộc cần một kế sách phá vỡ vòng vây này. Giết giặc trước giết vua, chỉ cần hắn chết, đám Lôi Vân và cả bầy Lôi Thú kia nữa, tất cả sẽ đều biến thành hư vô”
Triệu Đà vừa điên cuồng tháo chạy, không ngừng lạng qua lách lại, né tránh hàng loạt tia sét hủy diệt giáng thằng xuống từ trời cao, vừa vận chuyển đầu óc, lẫm bẩm một mình.
Bất quá, Triệu Đà hiểu rõ tình huống nguy cấp của mình là một chuyện, thiết lập kế hoạch hoàn hảo để phá vây là một chuyện, còn việc lão làm được hay không lại là chuyện khác. Bởi vì… thế trận lúc này, đã không còn do lão làm chủ nữa rồi!
Cùng lúc đó, tại phía bên kia chiến tuyến, đang lơ lửng xung quang Đăng Dương là sáu mươi chín quả Lôi Cầu bạo ngược màu tím, không ngừng tỏa ra không gian, khí tức áp bức và hơi thở nguy hiểm nồng đậm đến cực độ.
Sức uy này hiếp mạnh đến nỗi, chỉ cần nhìn vào bọn chúng thôi, ta đã có thể cảm nhận được bàn tay của tử thần ập thẳng xuống đầu.
Uy lực của sáu mươi chín quả Lôi Cầu, chính là tương đương với sáu mươi chín Thiên giai trung cấp võ kỹ.
Mà Thiên giai trung cấp võ kỹ là cái khái niệm gì? Sáu mươi chín Thiên giai trung cấp võ kỹ lại là khái niệm gì?
Cho dù một thằng ngu cũng biết, nó là đại biểu cho sự hủy diệt… hủy diệt tuyệt đối với bất kỳ võ giả nào nằm bên dưới cảnh giới Vân Lãng. Tức là, dù cho có là Kình Quân cửu trọng thiên, một khi đứng trước cỗ sức mạnh khủng bố này, cũng sẽ bốc hơi trong tích tắc.
Còn việc vì sao mà Đăng Dương chỉ ngưng tụ có sáu mươi chín quả Lôi Câu mà không phải là bảy mươi? Rất đơn giản, đó là bởi vì hắn cháy túi rồi!
Bốn trăm chiêu Địa giai cao cấp cõ kỹ - Lôi Thú, tạo thành Thú Triều vô biên!
Hai trăm chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ - Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm, gọi ra Lôi Vân đầy trời!
Sáu mươi chín chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc, Dấu Chấm Hết cuối cùng!
Tổng cộng tất cả là sáu trăm sáu mươi chín (669) chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ, đồng thời cũng thiêu đốt sạch sẽ luôn toàn bộ tài sản mà Đăng Dương hiện có với khoảng trên dưới 36.000 điểm Tích Lũy, một con số thật thiên văn.
Tuy nhiên, để có thể giết được Triệu Đà, tên ma thần, vật cản cuối cùng trên con đường tiếp nhận truyền thừa của hắn, đừng nói là 36.000 điểm Tích Lũy, cho dù là 50.000 điểm, hắn cũng cảm thấy vô cùng xứng đáng.
Dẹp sự tiếc nuối nhỏ nhoi qua một bên, Đăng Dương thu lại tiếu ý trên môi, gương mặt băng sương dần dần ngưng lại, và rồi, hắn vung mạnh cánh tay về phía trước, nhắm thẳng vào bóng hình phiêu dật của Triệu Đà
“Buổi trình diễn đến đây là kết thúc, Triệu Đà… hãy trở lại cái nơi mà lão thuộc về, Siêu Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thần Thịnh Nộ - Mưa Bom Rải Thảm!”
Tiếng quát vừa ra, sáu mươi chín quả Lôi Cầu cũng ầm ầm phá không lao đi như tên bắn, tất cả chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là chặn đứng Triệu Đà.
Lôi Bộc – Võ kỹ mạnh mẽ nhất của Đăng Dương, bản thân vốn dĩ có sức công phá không thua gì Thiên giai trung cấp võ kỹ, tốc độ lại cực nhanh, chỉ là do thiếu đi sự linh hoạt, một khi phóng ra là hoàn toàn mất quyền kiểm soát, dẫn đến chỉ được xếp vào hàng ngũ cấp bậc Địa giai cao cấp.
Thế nhưng, với số lượng lên đến sáu mươi chín quả, tấn công theo dạng chùm, bao phủ cả một khu vực rộng lớn, điểm yếu về sự linh hoạt của nó đã được Đăng Dương loại bỏ triệt để.
Trước mặt có Lôi Cầu chặn đường, phía sau có thú triều đuổi giết, trên không trung lại bị Thiên Lôi không ngừng oanh đỉnh, lại cộng sự cạn kiệt đấu khí trong thân thể, Triệu Đà - vị cường giả cao cao tại thượng đã chính thức rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Trông trước mặt, liếc sau lưng, ngửa lên trời rồi lại nhìn xuống đất, đâu đâu cũng là nguy hiểm, đâu đâu cũng là tử môn, vào lúc này, Triệu Đã đã biết, lão hoàn toàn không còn đường thoát!
“Mẹ…” Chỉ kịp thốt được một tiếng chửi thề khỏi miệng, Triệu Đà đã bị nhấn chìm trong cú bạo liệt rung trời.
BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM!
Toàn bộ Lôi Sư, Lôi Cầu và ngàn vạn Sấm Chớp đều đồng loạt phát nổ, tạo nên một trận hủy diệt kinh thiên động địa, trong tích tắc, mặt đất hóa thành cát bụi, đêm đen biến thành ban ngày, sóng sung kích đập nát bát hoang, lôi vân xé tan bầu trời, một khung cảnh tựa như… thời khắc tận cùng của thế giới.
Vài giây trôi qua sau cơn hủy diệt, lôi quang biết mất, những gì còn lại mà một làn cát bụi che lấp không gian.
Ở nơi thật xa trung tâm vụ nổ, Đăng Dương chui ra từ một đống đổ nát hoang tàn, Long Thần Vũ Khải đã nát vụng, cánh tay phải nắm Bình Minh Kiếm đã biến mất, một nửa chân phải cũng bốc hơi, một chân một tay còn lại, tuy rằng chưa có đứt lìa nhưng cũng không còn lành lặn nếu không muốn nói là be bét máu tươi.
Tại phần eo trái của hắn, một miếng thịt to đã mất tích, để lộ bên trong là một mảnh cháy đen phi thường ghê rợn, dưới ngực phải một chút là một cái lổ to tròn, xuyên thủng từ trước ra sau, từ nơi đó, máu tươi kèm theo thịt vụn phun ra như suối, ước đẫm cả người.
Như thế vẫn còn chưa hết, gần một phần tư gương mặt cũng như mái tóc đen tuyền và một con mắt của hắn cũng đã bị hủy diệt hoàn toàn, xương cốt toàn thân không có đến nửa phần nguyên vẹn.
Với cỗ thương thế ghê sợ này, lại không còn điểm Tích Lũy để mua Bình Sinh Lực cứu chữa, tình mạng của Đăng Dương đã gần như chỉ mảnh treo chuông, nguy cấp khôn cùng.
Buồn cười là, kẻ gây nên thương thế kinh khủng này cho hắn, không phải ai khác mà lại chính là bản thân hắn, giết địch, đồng thời cũng tổn hại mình, thật sự không biết nên khen hắn quyết đoán hay mắng hắn liều mạng nữa đây.
Nhưng biết làm sao được, Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc vốn dĩ rất kém cơ động, nến như không nắm chắc thời cơ mà ra tay dứt khoát, sợ rằng sẽ để cho Triệu Đã trốn thoát.
Dù sao, Cổ Loa Trấn Ma Trận cũng chỉ có tác dụng áp chế tu vi của Triệu Đà mà thôi, cũng không phải là hoàn toàn phong ấn lão.
Phút giây phi thường, bắt buộc phải sử dụng thu đoạn phi thường, thời gian không ủng hộ hắn, vậy cho nên, ngay tại lúc quả Lôi Cầu thứ sáu mươi chín ngưng tụ thành công, Đăng Dương liền thẳng tay ném ra mà không màn đến chuyện nới rộng khoảng cách, giữ an toàn cho bản thân.
Cuối cùng, dẫn đến hậu quả chính là sống giở chết giở như thế này đây.
Bất quá, sống giở chết giở thì sao, còn nửa cái mạng đã như thế nào?
Đăng Dương hoàn toàn không sợ, bởi vì từ xưa đến nay, hắn luôn là một kẻ làm việc cẩn trọng, tính toán rõ ràng. Do đó, từ một mặt nào đó mà nói, tình trạng sống bằng nữa cái mạng như hiện nay, cũng đã có sẵn trong kế hoạch của hắn hoặc là nằm trong ngưỡng giới hạn mà hắn có thể chấp nhận được.
‘Phàm làm việc gì cũng cần để lại đường lui’ Đây chính là quy tắc bảo mệnh mà Đăng Dương lâu nay tuân thủ, tất nhiên là phải trừ trường hợp của Triệu Đà ra (ý nói đến lúc Triệu Đà bổng nhiên xuất hiện với tu vi Độn Thiên rồi bán hành cho Đăng Dương sấm mặt, mém tí nữa là hồn lìa khỏi xác), với trí tuệ của hắn, chắc chắn không cách nào lường trước được đường đi nước bước của lão cả.
Mà đường lui của hắn ở đây là gì?
Xoảng! Thanh âm thủy tinh võ nát vang lên, một dòng chất lỏng đỏ tươi, chưa đầy Sinh Lực mát lạnh nhanh chóng rót vào miệng Đăng Dương. Đường lui đầu tiên, luôn luôn dự trữ một Bình Sinh Lực cho tình huống khẩn cấp.
Dòng chảy sinh lực tràn vào người, ngay lập tức được Đăng Dương vận chuyển vào cánh tay còn lại của mình, đem thương thế ghê rợn chưa trị năm phần, vừa đủ để nó có thể cử động.
Sau khi lấy lại khả năng hoạt động của tay trái, Đăng Dương liền không chút chần chừ, lấy ngay ra một bình ngọc nhỏ, bên trong chứa đựng viên Phục Sinh Đan duy nhất mà hắn có. Đây chính là đường lui thứ hai, viên đan dược bậc hai có thể đoạt lại mạng sống từ cõi chết.
(Một viên Phục Sinh Đan = 10.000 điểm Tích Lũy, nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ Liên Minh Sát Thủ)
Đăng Dương thoáng dùng sức, trong chớp mắt bóp nát bình ngọc rồi bỏ viên đan dược vào mồm.
< Ngài đã phục dụng một viên Đan dược bậc 2 – Phục Sinh Đan, tỷ lệ thương tổng giảm xuống còn 0%, chỉ số Sinh Lực khôi phục tối đa, chỉ số Đấu Khí khôi phục 30% >
Thanh âm thông báo của AI vừa vang lên, hàng loạt vết thương ghê rợn trên người Đăng Dương liền hồi phục nhanh trông thấy, tay đứt chân cụt mọc xương sinh thịt, lỗ hỗng thiếu hụt cũng được lấp đầy, chưa đến một giây thời gian thì đã trở lại bộ dáng bình thường. Trừ số lượng Đấu Khí vẫn còn suy kiệt ra, tất cả những bộ phận còn lại đều đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Chỉ có điều, bên cạnh sự hồi phục nhanh đến đáng sợ, có một điều làm cho Đăng Dương phải nhíu mày
“AI!” Đăng Dương bổng gọi với giọng ngưng trọng
< Có ta thưa chủ nhân! > AI nhanh chóng đáp lời với giọng vô cảm như mọi khi
Đăng Dương hỏi “Có phải, nếu ta tiêu diệt phân thân của một người, sẽ không tính là ta tiêu diệt kẻ đó, đồng thời cũng không nhận được điểm Sinh Mạng tương ứng, đúng không?”
< Hoàn toàn chính xác, thưa chủ nhân! > AI hồi đáp gọn gàng
Nghe câu trả lời của AI, Đăng Dương liền thở phào một tiếng nhẹ nhỏm trong lòng.
Đăng Dương đột ngột hỏi vậy là vì, mới vừa rồi, hắn không hề nghe được thông báo của AI là hắn đã tiêu diệt thành công Triệu Đà. Điều đó thật sự khiến cho hắn vô cùng sợ hãi, sợ rằng Triệu Đà vẫn có thể sống sót sau vụ nổ khủng bố.
Bây giờ, đã nhận được lời xác nhận từ chính miệng AI, sự sợ hãi trong lòng Đăng Dương cũng theo đó, không cánh mà bay, nhẹ nhỏm vô cùng.
Thế nhưng còn không để cho Đăng Dương nhẹ nhỏm được lâu, AI lại tiếp tục bổ xung thêm một câu xanh rờn, thiếu chút nữa khiến cho Đăng Dương học máu tức chết.
< Tuy nhiên, đó chỉ là xét theo trường hợp thông thường, áp dụng cho những võ giả có cùng đẳng cấp với ngài mà thôi. Còn nếu ngài muốn ảm chỉ Triệu Đà, thể loại cường giả cấp bậc Hoàng Vị, vậy thì xin lỗi, phân thân của lão đã không còn là một phân thân bình thường mà đã có sinh mệnh lẫn ý chí của riêng mình, cái này, theo định nghĩa của Thần Ma hệ thống thì gọi là Phân Thân Bậc Cao >
< Mà ngài một khi giết chết Phân Thân Bậc Cao, chính là tương đương với việc giết chết một con người có da có thịt, tất yếu cũng nhận được điểm Sinh Mạng tương ứng >
“Cái gì?” Đăng Dương hoàn toàn sững người “Ngươi… ngươi vừa nói cái gì cơ? Triệu Đà… lão… lão… còn chưa…”
Nếu Triệu Đà thật sự chưa chết, vậy thì hắn coi như xong rồi!!!
Trong lúc Đăng Dương còn đang bàn hoàng và không dám nhìn thẳng vào sự thật, thì từ trong đám khỏi bụi mịt mù, một tiếng thống hận bổng vang lên, xông thẳng trời cao.
“Các Ngươi… Các Ngươi Dám Dồn Ta Vào Đường Cùng… Vậy Thì Các Ngươi Cũng Đừng Mong Sống Sót… Nào… Đi Với Ta… Chúng Ta Cùng Tan Biến Vào Hư Vô… Lũ Sâu Bọ Khốn Khiếp!”
Sóng âm cực đại gào thét quét qua không gian, xé tan lớp khỏi bụi ra làm vạn mảnh, để lộ bên trong, một Triệu Đà điên cuồng hoang dại.
Giống như Đăng Dương, sau khi trực tiếp hứng chịu cú nổ kinh thiên động địa đó, Triệu Đà đã trọng thương cực nặng, thân thể rách nát biến dạng không còn hình người.
Chỉ thấy, cái hình dáng quái dị đến kinh khủng đó, đang nương theo từng tiếng thống hận của Triệu Đà mà dần dần phình to ra, từ Long Nhân hóa thành một con Rồng thực thụ.
Không… Triệu Đà không phải hóa thành Chân Long mà chỉ là một bộ xương khô khổng lồ mà thôi.
Đúng vậy, chính là một bộ xương rồng cự đại!
Con Rồng này, lấy Bạch Cốt Linh Dị Hỏa làm xương cốt, lấy Hắc Long Ma Viên Hỏa làm da thịt và bản thân Triệu Đà làm hạch nhân trung tâm.
Hai ngọn Tâm Hỏa bá đạo, cuối cùng cũng đã hiển lộ bản thể thật sự của nó… một con Rồng Đen Có Bộ Xương Trắng Bóc!
“An Dương Vương, Và Cả Ngươi Nữa… Thằng Cặn Bã, Tất Cả Đều Chết Hết Đi Cho TAAAAAAAA!”
Rồng Xương há cái miệng to lớn của mình, cất lên tiếng gầm đinh tai nhức óc, từ trên người nó, một cỗ hơi thở hủy dệt cực độ khủng bố, so với tuyệt chiêu tối hậu của Đăng Dương thì còn cường đại hơn gấp hàng ngàn lần, ầm ầm lan tỏa khắp không gian.
“Đều Chết Hết Đi Cho TAAAAAAAAA!”
“Cái Gì Mà Kim Quy Diệt Thần Nỏ... Cái Gì Mà Truyền Thừa Cổ Loa... Cái Gì Mà Cổ Loa Trấn Ma Trận... Cái Gì Ma Cổ Thần Tháp?
Tất Cả Đều Nổ Tan Tành Cho Ta, Bổn Tướng Không Thoát Được, Đám Các Ngươi Cũng Đừng Hòng Sống Sót!”
Theo từng tiếng gầm rú kéo dài, cỗ hơi thở hủy diệt trên người Triệu Đà ngày càn đậm, tựa như một quả bom hạt nhân khổng lồ, có thể xóa sạch sự sống bất cứ lúc nào
Đứng giữa không trung, một người luôn luôn an tĩnh như An Dương Vương, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không khỏi biết sắc, quát to
“Chết tiệt, hắn muốn tự bạo, tiểu tử… chạy mau!!!”
“Chạy? Chạy đi đâu bây giờ?” Đăng Dương đắng chát nói, ánh mắt không giấu nổi sự rung động và sợ hãi khi nhìn đến con Rồng Xương khổng lồ phía xa xa.
Sức mạnh hủy diệt mà đến cả An Dương Vương, vị cường giả từng một thời hùng bá tứ phương cũng phải biết sắc, hắn lấy cái gì để trốn chạy đây?
Xem ra, ông trời thật sự muốn tuyệt đường hắn rồi, lần này… chết là cái chắc!
Vào thời điểm mà Đăng Dương tuyệt vọng nhất, đột nhiên, không biết từ nơi nào, một bóng đen bất ngờ bay vút qua không trung với tốc độ siêu việt cả tốc độ âm thanh, nhanh đến nổi ngoài An Dương Vương ra, không còn một ai có thể nhận ra sự hiện diện của nó.
Mà mục tiêu mà cái bóng đen kia đang nhắm đến, chính là kẻ to xác nhất trong ba người, con Rồng Xương khổng lồ, hóa thân tự bạo của Triệu Đà.
Và rồi chưa đến một giây sau đó…
XOẠT… một tiếng da thịt bị cắt đứt vang lên, bên trong con Rồng Xương khổng lồ, đầu của Triệu Đà đã rời khỏi cổ, cỗ năng lượng hủy diệt chết chóc không còn người nắm giữ liền nhanh chóng chia năm xẻ bảy, phân rã tứ tán vào không gian.
< Linh thú của ngài, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng vừa giết chết cường giả Độn Thiên tầng chín, bản thân nhận được 16.000.000 điểm Sinh Mạng, ngài nhận được 16.000.000 điểm Sinh Mạng >
/461
|