Dưới sự ‘hộ tống’ tận tình của hai mỹ nữ tiếp viên ẩn giấu tu vi, Đăng Dương được đưa thẳng lên lầu chín, đồng thời cũng là lầu cao nhất của Lụy Tình Lâu.
Trên đường đi, bằng vào kỹ năng Giám Định và Thiên Đạo Chi Nhãn, Đăng Dương về cơ bản đã có một sự hiểu biết cơ bản về bộ mặt thật sự của tòa thanh lâu nổi tiếng nhất thành Lang Sa này.
Lụy Tình Lâu có tổng cộng chín lầu, trong đó, từ lầu một đến lầu năm là dùng để tiếp khác thông thường, chỉ cần có tiền là được hưởng dụng khoái hoạt thoải mái.
Hai lầu sáu-bảy tiếp theo được dành cho khách VIP, cũng chính là mấy tên tai to mặt lớn, những kẻ đứng đầu các đại thế lực thống trị thành Lang Sa, dịch vụ hậu hạ ở hai lầu này, phải nói là vũ khúc tiêu hồn, sướng đến lên mây.
Ngược lại, lầu tám lại là địa phương an dưỡng và hậu cầu của các mỹ nữ tiếp viên, nếu không có sự cho phép của Ngũ Nương Nương thì tuyệt đối không để bất kỳ ngoại nhân nào tiến vào.
Cuối cùng, toàn bộ lầu chín, lầu cao nhất của Lụy Tình chính là phòng ngủ của Ngũ Nương Nương đại danh đỉnh đỉnh.
Bên cạnh việc phân biệt công năng của các tầng, chiến lực tổng thể của Lụy Tình Lâu cũng là một điểm được Đăng Dương vô cùng lưu ý. Và theo như hắn cẩn thận kiểm tra và tính toán thì, lực lượng võ giả của Lụy Tình Lâu được chia làm hai bộ phận riêng biệt.
Bộ phận thứ nhất, đồng thời cũng là bộ phận để lộ ra cho người ngoài nhìn ngắm là một đội hộ vệ gần trăm người, trong đó, hơn hai phần ba có tu vi dừng lại ở cảnh giới Võ Giả, trên dưới ba mươi tên Võ Sư và năm tên Võ Tướng với đầu lĩnh là một tên Võ Tướng trung cấp. Với cỗ lực lượng này, Lụy Tình Lâu tuy chỉ là một thanh lâu nhưng đã có thể che chân vào hàng ngũ các đại thế lực trong thành Lang Sa rồi, một chút cũng không hề thua kém Bàng gia.
Tuy nhiên, bấy nhiêu đây còn chưa phải là toàn bộ chiến lực của Lụy Tình Lâu. Ẩn giấu sau lớp vẻ bề ngoài đó, còn có một cỗ lực lượng còn khủng bố hơn rất… rất nhiều.
Bộ phận thứ hai, bao gồm năm mươi mỹ nữ tiếp viên mang trên người bảo vật ẩn giấu tu vi. Nếu Đăng Dương không sử dụng đến hai đại nhãn thuật của mình để kiếm tra mà chỉ nhìn bề ngoài, hắn… chắc chắc sẽ không thể nào nhận ra được thân phận Võ Tướng cực kỳ mạnh mẽ của tất cả bọn họ.
Đúng vậy, không sai… toàn bộ năm mươi mỹ nữ tiếp viên này, tất cả các nàng đều là những Võ Tướng hàng thật giá thật, thậm chí, có đến mười người đạt đến cảnh giới Võ Tướng cao cấp, năm người đạt đến Võ Tướng đỉnh phong, tương đương với các tuyệt thế thiên tài như Thủy Linh Lung, Nguyệt Yên Lan hay Ngọc Cổ Thanh.
Thực ra mà nói, với chiến lực hùng hậu cỡ này, nếu như thích, Lụy Tình Lâu có thể đem thành Lang Sa nhét vào túi bất cứ lúc nào, cơ bản là đơn giản như đan giỡn mà thôi.
Bất quá, đó là nói trong mắt thường dân hoặc là đám thế lực thống lĩnh thành Lang Sa, còn đối với Đăng Dương hắn, một kẻ có thể đánh tay đôi và thậm chí là giết chết cả cường giả Kình Quân lục trọng thiên, bao nhiêu đây chiến lực ẩn giấu của Lụy Tình Lâu còn chưa là cái đinh gì.
Nếu như hắn muốn, san phẳng Lụy Tình Lâu trong một nốt nhạc cũng không phải là việc gì khó. Có điều, mục đích khi hắn đến đây cũng không phải là muốn xóa sổ nơi này mà chỉ nhắm đến duy nhất một mình Ngũ Nương Nương, người có cái đầu trị giá 300.000 vina mà thôi, không hơn cũng không kém.
Chính vì vậy, thẳng một đường đi lên lầu chín, Đăng Dương vẫn tỏ vẻ vô cùng tự nhiên và nhàn nhã, làm như hoàn toàn không hề nhận biết bất kỳ bí ẩn nào ở nơi đây, chỉ là chốc chốc nhìn đông ngó tây với ánh mắt to mò, đôi khi lại tùy ý hỏi này hỏi nọ, chọc cho hai mỹ nữ tiếp viên cười lên khanh khách không ngừng.
Trong khi ba người Đăng Dương vừa đi vừa nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh như tên bắn, chớp mắt một cái thì đã đến trước cầu thang dẫn lên lầu chín.
“Lạc công tử, Ngũ Nương Nương đang đợi ngài ở lầu trên!”
Một trong hai mỹ nữ tiếp viên dẫn đường khẽ nói cái gì đó với vài mỹ nữ tiếp viên canh cửa rồi quay ra, nở nụ cười quyến rũ với Đăng Dương mà làm động tác mời, cả người nàng cũng theo đó mà hơi cuối xuống, như có như không phơi bày ra vòng một cực kỳ no đủ, quyến rũ nhân tâm của mình.
Như một phản xạ tự nhiên, Đăng Dương ngay tức khắc bị khe rãnh sâu hun hút giữa hai quả đồi trắng nõn của mỹ nữ tiếp viên hút trọn tâm trí, nhưng rồi rất nhanh, hắn đã vội vàng thu hồi ánh mắt háo sắc của mình lại, từ tốn đưa tay đẩy kính, làm bộ khí định thần nhàn cười nói
“Vậy… được, các nàng không cần theo đâu, một mình ta đi lên là được rồi”
Mỹ nữ tiếp viên nhìn đến bộ dạng lưu manh giả danh tri thức của Đăng Dương thì liền cười lạnh một tiếng trong lòng, tuy nhiên mặt ngoài thì vẫn giữ dáng vẻ tươi cười lấy lòng mà đáp
“Khanh khách, Lạc công tử không cần để ý đến chúng em đâu, chúng em tự biết bản thân nên làm gì mà. Với lại xin Lạc công tử mau mau một chút, Ngũ Nương Nương vẫn đang mòm mỏi mong chờ công tử ở trên a, Lục Nhi chúc hai người có một đêm xuân tiêu hạnh phúc!”
“Ha ha, đa tạ Lục tiểu thư, bổn công tử và Ngũ Nương Nương nhất định… nhất định… a ha ha ha”
Đắc ý cười lớn một hồi, Đăng Dương cũng không lãng phí thời gian nữa, bỏ lại mấy mỹ nữ tiếp viên sắc nước hương trời sau lưng mà phong lưu tiêu sái bước chân lên lâu chín.
Sau khi thấy bóng dáng của Đăng Dương đã hoàn toàn biến mất sau tấm rèm che đỏ hồng ở cuối thang lầu, nét tươi cười trên mặt các mỹ nữ tiếp viên liền đồng loạt biến mất, thay vào đó là sự khinh miệt và lạnh lẽo đến tận cùng.
……..
Vạch ngang rèn che đỏ hồng qua một bên, Đăng Dương chính thức đặt chân lên tầng trên cùng của Lụy Tình Lâu và khung cảnh ở nơi này hoàn toàn không làm cho hắn ngạc nhiên một chút nào.
Giống như những gì hắn đã nghe ngóng được, lầu chín của Lụy Tình Lâu lấy tông màu đỏ hồng đầy sắc dục làm chủ đạo, vô số rèm mỏng và lụa đào dài ngắn khác nhau, rũ xuống từ trần nhà, cộng với hương tinh dầu hoa hồng thoang thoảng trong không gian, tạo nên một cảm giác ma mị đến khó tả.
Xung quanh lầu đặt rất nhiều tủ gổ và tủ gương san sát nhau, nhìn sơ qua liền biết là tủ đựng quần áo, nếu như tính trong một tủ chứa khoảng hai chục bộ thì tất cả số tủ này cộng lại cũng phải trên dưới năm trăm, so với một kẻ thường xuyên thay qua thay lại chỉ vài bộ đồ như Đăng Dương, thực sự là rất… rất nhiều.
Ngoài hai mươi mấy cái tủ đựng quần áo xảo ra, tại lầu chín còn có bàn trang điểm, một bộ bàn ghế và một chiết giường trắng siêu lớn, tất cả đều được thiết kế phi thường tinh xảo theo trường phái quý tộc.
Lúc này, đang ngồi bên cạnh chiếc bàn chính giữa lầu là một thân hình cực kỳ nóng bỏng, lúc ẩn lúc hiện sau các rèn che.
Nàng có gương mặt xinh đẹp và quyết rũ, tuy không thuộc dạng chim sa cá lặn như Thủy Linh Lung hay Nguyệt Yên Lan nhưng dung nhan của nàng lại nhiều hơn hai người kia một phần thành thục đê mê, tựa một quả đào chín mọng lay động lòng người, nhìn vào liền muốn cắn một miếng thật to.
Có lẽ là vì nghề nghiệp, nàng vận trên người một bộ trang phục vừa kín kẽ lại vừa táo bạo, áo lụa mỏng trễ vai màu trắng với cổ áo cực sâu, để lộ xương quai xanh tinh tế và bầu ngực căn tròn thuộc dạng lớn nhất mà Đăng Dương từng nhìn thấy, khi quan sát nó, cảm giác giống như bị hai quả bưởi đập thẳng vào mặt vậy.
Bên dưới một chút là vong eo con kiến, được che phủ bởi váy liền thân dính sát vào cơ thể và giống như nửa thân trên, chiếc váy mỏng manh này cũng một đường xẻ dọc từ gót chân thẳng lên đến xương chậu, như có như không để lộ nội y đỏ tươi chói mắt.
Tóc dài đen láy nửa búi nửa xỏa, ánh mắt mê li, bờ hôi tô son gợi cảm, nàng khẽ tựa người vào chiếc bàn xa hoa, một tay chống cằm, một tay nâng nhẹ ly rượu nhỏ, bộ dạng lười biếng hướng về phía cầu thang nơi Đăng Dương đang đứng mà nở nụ cười hớp hồn
“Lạc công tử, đã đến sao còn đứng đó, ngài thực để cho ta chờ đợi mòm mỏi nha!”
Đối với nam nhân, nàng đơn giản là một lọ độc dược trí mạng.
“Người ta đồn quả không sai, Ngũ Nương Nương của Lụy Tình Lâu, mỹ nhân đệ nhất thành Lang Sa, nàng đúng là cực phẩm!”
Đăng Dương cười đến hứng khỏi, bộ dạng có chút không nhịn được mà nóng lòng đi nhanh đến chiếc bàn đặt giữa phòng, vô cùng tự nhiên ngồi xuống đối diện vị mỹ nữ có nét đẹp phong tao khó cưỡng.
“Không, phải là cực phẩm trong cực phẩm mói đúng. Nói thật, trong số vô số mỹ nữ mà ta đã từng gặp, không có lấy một ai có thể từ cái nhìn đầu tiên liền khiến cho ta sinh ra ham muốn quan hệ thể xác mạnh mẽ như nàng”
Câu nói từ tận đáy lòng cùng với bộ dạng thành khẩn đến không thể thành khẩn hơn của Đăng Dương, lập tức làm cho Ngũ Nương Nương bật cười rạng rỡ
“Lạc công tử thật biết nói đùa, thân gái già như ta, làm sao so được với mấy tiểu cô nương xanh non mơn mởn chứ”
Vừa nói, Ngũ Nương Nương cũng tự mình uống cạn ly rượu của bản thân rồi rót tiếp cho mỗi người một ly
“Đêm còn dài, nếu công tử không vội, hay là thưởng thức thử một chút rượu Yên Cơ này thử xem”
Mỹ nhân mời, Đăng Dương cũng không ngại, liền nhận lấy ly rượu rồi một hơi nốc cạn, sau đó khà nhẹ một tiếng rồi làm bộ nghiền ngẩm nói
“Rượu hơi chát nhưng lại có vị ngọt diệu thơm nồng, vừa xuống bụng thì khiến cơ thể nóng rang như lửa đốt. Ngũ Nương Nương, nàng kiếm ở đâu ra loại rượu trái cây này thế, uống thực ngon a!”
Nghe Đăng Dương bình phẩm, Ngũ Nương Nương liền chớp chớp đôi mắt quyến rũ, có chút sững người…
Trên đường đi, bằng vào kỹ năng Giám Định và Thiên Đạo Chi Nhãn, Đăng Dương về cơ bản đã có một sự hiểu biết cơ bản về bộ mặt thật sự của tòa thanh lâu nổi tiếng nhất thành Lang Sa này.
Lụy Tình Lâu có tổng cộng chín lầu, trong đó, từ lầu một đến lầu năm là dùng để tiếp khác thông thường, chỉ cần có tiền là được hưởng dụng khoái hoạt thoải mái.
Hai lầu sáu-bảy tiếp theo được dành cho khách VIP, cũng chính là mấy tên tai to mặt lớn, những kẻ đứng đầu các đại thế lực thống trị thành Lang Sa, dịch vụ hậu hạ ở hai lầu này, phải nói là vũ khúc tiêu hồn, sướng đến lên mây.
Ngược lại, lầu tám lại là địa phương an dưỡng và hậu cầu của các mỹ nữ tiếp viên, nếu không có sự cho phép của Ngũ Nương Nương thì tuyệt đối không để bất kỳ ngoại nhân nào tiến vào.
Cuối cùng, toàn bộ lầu chín, lầu cao nhất của Lụy Tình chính là phòng ngủ của Ngũ Nương Nương đại danh đỉnh đỉnh.
Bên cạnh việc phân biệt công năng của các tầng, chiến lực tổng thể của Lụy Tình Lâu cũng là một điểm được Đăng Dương vô cùng lưu ý. Và theo như hắn cẩn thận kiểm tra và tính toán thì, lực lượng võ giả của Lụy Tình Lâu được chia làm hai bộ phận riêng biệt.
Bộ phận thứ nhất, đồng thời cũng là bộ phận để lộ ra cho người ngoài nhìn ngắm là một đội hộ vệ gần trăm người, trong đó, hơn hai phần ba có tu vi dừng lại ở cảnh giới Võ Giả, trên dưới ba mươi tên Võ Sư và năm tên Võ Tướng với đầu lĩnh là một tên Võ Tướng trung cấp. Với cỗ lực lượng này, Lụy Tình Lâu tuy chỉ là một thanh lâu nhưng đã có thể che chân vào hàng ngũ các đại thế lực trong thành Lang Sa rồi, một chút cũng không hề thua kém Bàng gia.
Tuy nhiên, bấy nhiêu đây còn chưa phải là toàn bộ chiến lực của Lụy Tình Lâu. Ẩn giấu sau lớp vẻ bề ngoài đó, còn có một cỗ lực lượng còn khủng bố hơn rất… rất nhiều.
Bộ phận thứ hai, bao gồm năm mươi mỹ nữ tiếp viên mang trên người bảo vật ẩn giấu tu vi. Nếu Đăng Dương không sử dụng đến hai đại nhãn thuật của mình để kiếm tra mà chỉ nhìn bề ngoài, hắn… chắc chắc sẽ không thể nào nhận ra được thân phận Võ Tướng cực kỳ mạnh mẽ của tất cả bọn họ.
Đúng vậy, không sai… toàn bộ năm mươi mỹ nữ tiếp viên này, tất cả các nàng đều là những Võ Tướng hàng thật giá thật, thậm chí, có đến mười người đạt đến cảnh giới Võ Tướng cao cấp, năm người đạt đến Võ Tướng đỉnh phong, tương đương với các tuyệt thế thiên tài như Thủy Linh Lung, Nguyệt Yên Lan hay Ngọc Cổ Thanh.
Thực ra mà nói, với chiến lực hùng hậu cỡ này, nếu như thích, Lụy Tình Lâu có thể đem thành Lang Sa nhét vào túi bất cứ lúc nào, cơ bản là đơn giản như đan giỡn mà thôi.
Bất quá, đó là nói trong mắt thường dân hoặc là đám thế lực thống lĩnh thành Lang Sa, còn đối với Đăng Dương hắn, một kẻ có thể đánh tay đôi và thậm chí là giết chết cả cường giả Kình Quân lục trọng thiên, bao nhiêu đây chiến lực ẩn giấu của Lụy Tình Lâu còn chưa là cái đinh gì.
Nếu như hắn muốn, san phẳng Lụy Tình Lâu trong một nốt nhạc cũng không phải là việc gì khó. Có điều, mục đích khi hắn đến đây cũng không phải là muốn xóa sổ nơi này mà chỉ nhắm đến duy nhất một mình Ngũ Nương Nương, người có cái đầu trị giá 300.000 vina mà thôi, không hơn cũng không kém.
Chính vì vậy, thẳng một đường đi lên lầu chín, Đăng Dương vẫn tỏ vẻ vô cùng tự nhiên và nhàn nhã, làm như hoàn toàn không hề nhận biết bất kỳ bí ẩn nào ở nơi đây, chỉ là chốc chốc nhìn đông ngó tây với ánh mắt to mò, đôi khi lại tùy ý hỏi này hỏi nọ, chọc cho hai mỹ nữ tiếp viên cười lên khanh khách không ngừng.
Trong khi ba người Đăng Dương vừa đi vừa nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh như tên bắn, chớp mắt một cái thì đã đến trước cầu thang dẫn lên lầu chín.
“Lạc công tử, Ngũ Nương Nương đang đợi ngài ở lầu trên!”
Một trong hai mỹ nữ tiếp viên dẫn đường khẽ nói cái gì đó với vài mỹ nữ tiếp viên canh cửa rồi quay ra, nở nụ cười quyến rũ với Đăng Dương mà làm động tác mời, cả người nàng cũng theo đó mà hơi cuối xuống, như có như không phơi bày ra vòng một cực kỳ no đủ, quyến rũ nhân tâm của mình.
Như một phản xạ tự nhiên, Đăng Dương ngay tức khắc bị khe rãnh sâu hun hút giữa hai quả đồi trắng nõn của mỹ nữ tiếp viên hút trọn tâm trí, nhưng rồi rất nhanh, hắn đã vội vàng thu hồi ánh mắt háo sắc của mình lại, từ tốn đưa tay đẩy kính, làm bộ khí định thần nhàn cười nói
“Vậy… được, các nàng không cần theo đâu, một mình ta đi lên là được rồi”
Mỹ nữ tiếp viên nhìn đến bộ dạng lưu manh giả danh tri thức của Đăng Dương thì liền cười lạnh một tiếng trong lòng, tuy nhiên mặt ngoài thì vẫn giữ dáng vẻ tươi cười lấy lòng mà đáp
“Khanh khách, Lạc công tử không cần để ý đến chúng em đâu, chúng em tự biết bản thân nên làm gì mà. Với lại xin Lạc công tử mau mau một chút, Ngũ Nương Nương vẫn đang mòm mỏi mong chờ công tử ở trên a, Lục Nhi chúc hai người có một đêm xuân tiêu hạnh phúc!”
“Ha ha, đa tạ Lục tiểu thư, bổn công tử và Ngũ Nương Nương nhất định… nhất định… a ha ha ha”
Đắc ý cười lớn một hồi, Đăng Dương cũng không lãng phí thời gian nữa, bỏ lại mấy mỹ nữ tiếp viên sắc nước hương trời sau lưng mà phong lưu tiêu sái bước chân lên lâu chín.
Sau khi thấy bóng dáng của Đăng Dương đã hoàn toàn biến mất sau tấm rèm che đỏ hồng ở cuối thang lầu, nét tươi cười trên mặt các mỹ nữ tiếp viên liền đồng loạt biến mất, thay vào đó là sự khinh miệt và lạnh lẽo đến tận cùng.
……..
Vạch ngang rèn che đỏ hồng qua một bên, Đăng Dương chính thức đặt chân lên tầng trên cùng của Lụy Tình Lâu và khung cảnh ở nơi này hoàn toàn không làm cho hắn ngạc nhiên một chút nào.
Giống như những gì hắn đã nghe ngóng được, lầu chín của Lụy Tình Lâu lấy tông màu đỏ hồng đầy sắc dục làm chủ đạo, vô số rèm mỏng và lụa đào dài ngắn khác nhau, rũ xuống từ trần nhà, cộng với hương tinh dầu hoa hồng thoang thoảng trong không gian, tạo nên một cảm giác ma mị đến khó tả.
Xung quanh lầu đặt rất nhiều tủ gổ và tủ gương san sát nhau, nhìn sơ qua liền biết là tủ đựng quần áo, nếu như tính trong một tủ chứa khoảng hai chục bộ thì tất cả số tủ này cộng lại cũng phải trên dưới năm trăm, so với một kẻ thường xuyên thay qua thay lại chỉ vài bộ đồ như Đăng Dương, thực sự là rất… rất nhiều.
Ngoài hai mươi mấy cái tủ đựng quần áo xảo ra, tại lầu chín còn có bàn trang điểm, một bộ bàn ghế và một chiết giường trắng siêu lớn, tất cả đều được thiết kế phi thường tinh xảo theo trường phái quý tộc.
Lúc này, đang ngồi bên cạnh chiếc bàn chính giữa lầu là một thân hình cực kỳ nóng bỏng, lúc ẩn lúc hiện sau các rèn che.
Nàng có gương mặt xinh đẹp và quyết rũ, tuy không thuộc dạng chim sa cá lặn như Thủy Linh Lung hay Nguyệt Yên Lan nhưng dung nhan của nàng lại nhiều hơn hai người kia một phần thành thục đê mê, tựa một quả đào chín mọng lay động lòng người, nhìn vào liền muốn cắn một miếng thật to.
Có lẽ là vì nghề nghiệp, nàng vận trên người một bộ trang phục vừa kín kẽ lại vừa táo bạo, áo lụa mỏng trễ vai màu trắng với cổ áo cực sâu, để lộ xương quai xanh tinh tế và bầu ngực căn tròn thuộc dạng lớn nhất mà Đăng Dương từng nhìn thấy, khi quan sát nó, cảm giác giống như bị hai quả bưởi đập thẳng vào mặt vậy.
Bên dưới một chút là vong eo con kiến, được che phủ bởi váy liền thân dính sát vào cơ thể và giống như nửa thân trên, chiếc váy mỏng manh này cũng một đường xẻ dọc từ gót chân thẳng lên đến xương chậu, như có như không để lộ nội y đỏ tươi chói mắt.
Tóc dài đen láy nửa búi nửa xỏa, ánh mắt mê li, bờ hôi tô son gợi cảm, nàng khẽ tựa người vào chiếc bàn xa hoa, một tay chống cằm, một tay nâng nhẹ ly rượu nhỏ, bộ dạng lười biếng hướng về phía cầu thang nơi Đăng Dương đang đứng mà nở nụ cười hớp hồn
“Lạc công tử, đã đến sao còn đứng đó, ngài thực để cho ta chờ đợi mòm mỏi nha!”
Đối với nam nhân, nàng đơn giản là một lọ độc dược trí mạng.
“Người ta đồn quả không sai, Ngũ Nương Nương của Lụy Tình Lâu, mỹ nhân đệ nhất thành Lang Sa, nàng đúng là cực phẩm!”
Đăng Dương cười đến hứng khỏi, bộ dạng có chút không nhịn được mà nóng lòng đi nhanh đến chiếc bàn đặt giữa phòng, vô cùng tự nhiên ngồi xuống đối diện vị mỹ nữ có nét đẹp phong tao khó cưỡng.
“Không, phải là cực phẩm trong cực phẩm mói đúng. Nói thật, trong số vô số mỹ nữ mà ta đã từng gặp, không có lấy một ai có thể từ cái nhìn đầu tiên liền khiến cho ta sinh ra ham muốn quan hệ thể xác mạnh mẽ như nàng”
Câu nói từ tận đáy lòng cùng với bộ dạng thành khẩn đến không thể thành khẩn hơn của Đăng Dương, lập tức làm cho Ngũ Nương Nương bật cười rạng rỡ
“Lạc công tử thật biết nói đùa, thân gái già như ta, làm sao so được với mấy tiểu cô nương xanh non mơn mởn chứ”
Vừa nói, Ngũ Nương Nương cũng tự mình uống cạn ly rượu của bản thân rồi rót tiếp cho mỗi người một ly
“Đêm còn dài, nếu công tử không vội, hay là thưởng thức thử một chút rượu Yên Cơ này thử xem”
Mỹ nhân mời, Đăng Dương cũng không ngại, liền nhận lấy ly rượu rồi một hơi nốc cạn, sau đó khà nhẹ một tiếng rồi làm bộ nghiền ngẩm nói
“Rượu hơi chát nhưng lại có vị ngọt diệu thơm nồng, vừa xuống bụng thì khiến cơ thể nóng rang như lửa đốt. Ngũ Nương Nương, nàng kiếm ở đâu ra loại rượu trái cây này thế, uống thực ngon a!”
Nghe Đăng Dương bình phẩm, Ngũ Nương Nương liền chớp chớp đôi mắt quyến rũ, có chút sững người…
/461
|