“Để xem ngươi còn chịu được bao lâu, mau đền mạng cho các huynh đệ của ta” một trong hai tên võ giả thuộc tiểu đội Vương Tinh gọi là Uyển Quân hung ác nói, tay nắm lấy một thanh đường đao hai lưỡi đâm thẳng đến Trọng Tuấn.
Đối mặt với chiêu đao của Uyển Quân, Trọng Tuấn liền hừ lạnh, dù thụ trọng thương nhưng trường thương Địa Nguyên Binh trên tay vẫn vô cùng hữu lực, quỷ dị như độc xà mà cuốn quanh đường đao của Uyển Quân, sau đó hướng tới cổ hay của hắn mà đâm đến. Một thương này nếu như trúng đích, động mạch tay của Uyển Quân chắc chắn sẽ bị cắt đứt.
Thế nhưng sau một khoản thời gian giao chiến với nhau, Uyển Quân đã ngầm hiểu thủ đoạn công kích quỷ dị khó đoán của Trọng Tuấn nên lập tức thu đao trở về, chân đạp mặt đất lui nhanh ra đằng sau, né tránh trường thương truy đuổi. Hắn đâm ra một đao này cũng không phải là thật sự nhắm vào Trọng Tuấn, cốt yếu chỉ là để tạo khoản trống cho tên võ giả còn lại ra chiêu.
Chỉ thấy sau khi Trọng Dũng đâm ra một thương thì tên võ giả còn lại gọi là Tấn Đạt đã múa kiếm từ đằng sau đâm tới cực nhanh.
Một lúc đối mặt với hai hướng giáp công, Trọng Tuấn đúng là khổ không cách gì cho thấu, trường thương đâm ra chưa dứt lực đã vội thu về, cán thương nhanh chóng xoay vòng ra đằng sau hòng chống đỡ mũi kiếm âm hiểm của Tấn Đạt.
Chỉ là Trọng Tuấn xưa nay lấy linh hoạt làm đầu, tốc độ lại không phải là sở trường, cộng với thương thế cực nặng trên người nên cán thương thu về vẫn chậm hơn Tấn Đạt một nhịp, khiến cho tấm lưng của hắn vốn dĩ đã không nguyên vẹn, nay lại có thêm một vết đâm sâu nữa.
Khẽ rên một tiếng đau đớn, Trọng Tuấn bị dồn vào đường cùng liền bất chất tất cả, dùng toàn bộ sức mạnh dồn vào cái chân duy nhất còn đứng được, bật mạnh người đuổi theo Tấn Đạt đang thoái lui, trường thương nháy mắt điểm ra mười mấy thương chiêu tựa như bông sen nở rộ, xé gió ập thẳng đến địch thủ.
Trọng Tuấn đỏ hau ánh mắt, trán nổi gân xanh, hoang dại tựa mãnh thú mà hét lớn “Muốn giết lão tử, được, lão tử dù chết cũng phải kéo theo một cái đệm thịt làm tiền lời”
Tấn Đạt thấy Trọng Tuấn điên cuồng lao người đuổi theo, vần trán tức khắc túa mồ hôi lạnh, vội vàng quát lớn “Uyển Quân, ngươi còn đợi cái gì nữa, còn mau giết chết con chó điên này!”
“Muốn kéo theo một cái đêm thịt? Ngươi quên là ta vẫn còn có mặt ở đây à? Chết đi … Phong Tiếu Đao!” ở phía bên kia, Uyển Quân liền cười lạnh, thúc giục phong hệ đấu khí trút vào đường đao hai lưỡi, tung ra tuyệt chiêu tất sát của mình mà chém đến.
Uyển Quân chuyên tu chính là phong hệ đấu khí, bởi vậy dù hắn ra chiêu sau nhưng chắc chắn sẽ giết chết Trọng Tuấn trước khi Trọng Tuấn bắt kịp và công kích Tấn Đạt. Trong mắt hắn, trận chiến này đã chính thức kết thúc kể từ khi Trọng Tuấn liều chết đuổi theo Tấn Đạt.
Thế nhưng điều bất ngờ luôn luôn biết chọn thời điểm tối hậu nhất để mà xuất hiện, Uyển Quẩn vừa mới đâm đao ra thì cũng chính là lúc Đăng Dương xông đến.
Không có thời gian để lên tiếng, ngay khi trông thấy tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của Trọng Tuấn, Đăng Dương liền rút ra Bình Minh kiếm, không có võ kỹ uy lực, chỉ có tốc độ tận cùng như một mũi tên phá không bắn tới.
Nếu Uyển Quân tự tin vào tốc độ của bản thân, vậy thì Đăng Dương càng hiểu rõ tốc độ của chính mình, so với Uyển Quân, hắn biết tốc độ của hắn vẫn là nhanh hơn một bậc, đường kiếm ra sau nhưng đến trước, chưa đến một hơi thở đã xuất hiện sát đít Uyển Quân.
Đăng Dương vừa xuất hiện, Uyển Quân cũng liền nhận ra, cảm nhận lưỡi gươm lạnh lẽo đang truy đuổi sau lưng, đối mặt với uy hiếp của tử vong, không còn cách nào khác, hắn phải buông tha cho việc giết chết Trọng Tuấn, thu lại đường đao, xoay người chặn lại một kiếm đoạt mạng của Đăng Dương.
Keng! Đao kiếm nháy mắt đụng vào nhau vang lên âm thanh chát chúa.
Và dĩ nhiên với ưu thế hơn người của một thanh Địa Nguyên Binh, trường kiếm hắc sắc – Bình Minh liền dễ dàng chém gãy đường đao Nhân Nguyên Binh của Uyển Quân, tiếp đến liền khai mở lồng ngực, xuyên thủng trái tim của hắn.
Cùng lúc đó, Trọng Tuấn dường như hóa thành một đầu mãnh thú thứ thiệt, điên cuồng truy đuổi và đã thành công đâm thủng Tấn Đạt thành một cái sàn thịt đúng nghĩa, khắp người đều lưu lại vô số lỗ máu như tổ ong do mũi thương sắc bén đâm thủng, chết đến không thể chết hơn.
Giải quyết xong Tấn Đạt, Trọng Tuấn cũng là nỏ mạnh hết đà mà đổ nhào trên mặt đất, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, gần như đã bước một chân qua quỷ môn quan.
Đăng Dương vừa rút kiếm khỏi người Uyển Quân thấy vậy liền chạy nhanh đến, dùng 5 điểm tích lũy mua một Bình Sinh Lực Nhỏ cho Trọng Tuấn uống vào.
Ừng ực một ngụm uống hết Bình Sinh Lực, Trọng Tuấn lập tức trở nên khá hơn rất nhiều, tuy rằng không thể nháy mắt chữa khỏi tất cả thương thế nhưng cũng đã ổn định được một hai, níu kéo lại mạng sống khỏi cơn hấp hối.
Hít sâu một ngụm lương khí thanh mát, Trọng Tuấn cảm kích nhìn Đăng Dương, nói “A Dương, cảm ơn đệ, nếu ngươi mà không xuất hiện kịp thời, cái mạng nhỏ của ta xem như cũng không còn rồi!”
Đăng Dương nghe vậy thì hơi xấu hổ, gãi mũi đáp “Cảm ơn gì chứ, Trọng ca rơi vào tình huống ba mặt giáp công này, phần nhiều cũng là do ta đề nghị chia ra chạy trốn. Cho nên không cần cảm ơn, đây là việc ta phải làm a”
Nhìn bộ dạng thành thành thật thật của Đăng Dương, Trọng Tuấn đành vô lực mà bật cười “Được rồi, ngươi nói sao thì cứ như thế, có điều đợi khi chuyện này qua đi, đệ nhất định phải để ta mời một chầu đấy, không được từ chối đâu”
Bộ dạng Trọng Tuấn quyết tâm, Đăng Dương cũng chỉ đành cười cười gật đầu đáp ứng “Được được, đến lúc đó ta sẽ không khách sáo đâu. Bây giờ, ta đưa huynh tìm một chỗ kín đáo để dưỡng thương trước, sau đó thì ta sẽ đi giúp đỡ những người còn lại”
Trọng Tuấn mỉm cười lắc đầu, vỗ về thanh trường thương Địa Nguyên Binh trên tay, nói “Không cần rắc rối như vậy, cứ để ta ở đây. Ngươi cứ yên tâm, ta dù bị thương nặng nhưng còn chưa tàn phế, vẫn có thể bảo hộ được bản thân, cứ yên tâm mà đi đi, sớm một chút giúp đỡ bọn Hùng ca.”
Đối mặt với chiêu đao của Uyển Quân, Trọng Tuấn liền hừ lạnh, dù thụ trọng thương nhưng trường thương Địa Nguyên Binh trên tay vẫn vô cùng hữu lực, quỷ dị như độc xà mà cuốn quanh đường đao của Uyển Quân, sau đó hướng tới cổ hay của hắn mà đâm đến. Một thương này nếu như trúng đích, động mạch tay của Uyển Quân chắc chắn sẽ bị cắt đứt.
Thế nhưng sau một khoản thời gian giao chiến với nhau, Uyển Quân đã ngầm hiểu thủ đoạn công kích quỷ dị khó đoán của Trọng Tuấn nên lập tức thu đao trở về, chân đạp mặt đất lui nhanh ra đằng sau, né tránh trường thương truy đuổi. Hắn đâm ra một đao này cũng không phải là thật sự nhắm vào Trọng Tuấn, cốt yếu chỉ là để tạo khoản trống cho tên võ giả còn lại ra chiêu.
Chỉ thấy sau khi Trọng Dũng đâm ra một thương thì tên võ giả còn lại gọi là Tấn Đạt đã múa kiếm từ đằng sau đâm tới cực nhanh.
Một lúc đối mặt với hai hướng giáp công, Trọng Tuấn đúng là khổ không cách gì cho thấu, trường thương đâm ra chưa dứt lực đã vội thu về, cán thương nhanh chóng xoay vòng ra đằng sau hòng chống đỡ mũi kiếm âm hiểm của Tấn Đạt.
Chỉ là Trọng Tuấn xưa nay lấy linh hoạt làm đầu, tốc độ lại không phải là sở trường, cộng với thương thế cực nặng trên người nên cán thương thu về vẫn chậm hơn Tấn Đạt một nhịp, khiến cho tấm lưng của hắn vốn dĩ đã không nguyên vẹn, nay lại có thêm một vết đâm sâu nữa.
Khẽ rên một tiếng đau đớn, Trọng Tuấn bị dồn vào đường cùng liền bất chất tất cả, dùng toàn bộ sức mạnh dồn vào cái chân duy nhất còn đứng được, bật mạnh người đuổi theo Tấn Đạt đang thoái lui, trường thương nháy mắt điểm ra mười mấy thương chiêu tựa như bông sen nở rộ, xé gió ập thẳng đến địch thủ.
Trọng Tuấn đỏ hau ánh mắt, trán nổi gân xanh, hoang dại tựa mãnh thú mà hét lớn “Muốn giết lão tử, được, lão tử dù chết cũng phải kéo theo một cái đệm thịt làm tiền lời”
Tấn Đạt thấy Trọng Tuấn điên cuồng lao người đuổi theo, vần trán tức khắc túa mồ hôi lạnh, vội vàng quát lớn “Uyển Quân, ngươi còn đợi cái gì nữa, còn mau giết chết con chó điên này!”
“Muốn kéo theo một cái đêm thịt? Ngươi quên là ta vẫn còn có mặt ở đây à? Chết đi … Phong Tiếu Đao!” ở phía bên kia, Uyển Quân liền cười lạnh, thúc giục phong hệ đấu khí trút vào đường đao hai lưỡi, tung ra tuyệt chiêu tất sát của mình mà chém đến.
Uyển Quân chuyên tu chính là phong hệ đấu khí, bởi vậy dù hắn ra chiêu sau nhưng chắc chắn sẽ giết chết Trọng Tuấn trước khi Trọng Tuấn bắt kịp và công kích Tấn Đạt. Trong mắt hắn, trận chiến này đã chính thức kết thúc kể từ khi Trọng Tuấn liều chết đuổi theo Tấn Đạt.
Thế nhưng điều bất ngờ luôn luôn biết chọn thời điểm tối hậu nhất để mà xuất hiện, Uyển Quẩn vừa mới đâm đao ra thì cũng chính là lúc Đăng Dương xông đến.
Không có thời gian để lên tiếng, ngay khi trông thấy tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của Trọng Tuấn, Đăng Dương liền rút ra Bình Minh kiếm, không có võ kỹ uy lực, chỉ có tốc độ tận cùng như một mũi tên phá không bắn tới.
Nếu Uyển Quân tự tin vào tốc độ của bản thân, vậy thì Đăng Dương càng hiểu rõ tốc độ của chính mình, so với Uyển Quân, hắn biết tốc độ của hắn vẫn là nhanh hơn một bậc, đường kiếm ra sau nhưng đến trước, chưa đến một hơi thở đã xuất hiện sát đít Uyển Quân.
Đăng Dương vừa xuất hiện, Uyển Quân cũng liền nhận ra, cảm nhận lưỡi gươm lạnh lẽo đang truy đuổi sau lưng, đối mặt với uy hiếp của tử vong, không còn cách nào khác, hắn phải buông tha cho việc giết chết Trọng Tuấn, thu lại đường đao, xoay người chặn lại một kiếm đoạt mạng của Đăng Dương.
Keng! Đao kiếm nháy mắt đụng vào nhau vang lên âm thanh chát chúa.
Và dĩ nhiên với ưu thế hơn người của một thanh Địa Nguyên Binh, trường kiếm hắc sắc – Bình Minh liền dễ dàng chém gãy đường đao Nhân Nguyên Binh của Uyển Quân, tiếp đến liền khai mở lồng ngực, xuyên thủng trái tim của hắn.
Cùng lúc đó, Trọng Tuấn dường như hóa thành một đầu mãnh thú thứ thiệt, điên cuồng truy đuổi và đã thành công đâm thủng Tấn Đạt thành một cái sàn thịt đúng nghĩa, khắp người đều lưu lại vô số lỗ máu như tổ ong do mũi thương sắc bén đâm thủng, chết đến không thể chết hơn.
Giải quyết xong Tấn Đạt, Trọng Tuấn cũng là nỏ mạnh hết đà mà đổ nhào trên mặt đất, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, gần như đã bước một chân qua quỷ môn quan.
Đăng Dương vừa rút kiếm khỏi người Uyển Quân thấy vậy liền chạy nhanh đến, dùng 5 điểm tích lũy mua một Bình Sinh Lực Nhỏ cho Trọng Tuấn uống vào.
Ừng ực một ngụm uống hết Bình Sinh Lực, Trọng Tuấn lập tức trở nên khá hơn rất nhiều, tuy rằng không thể nháy mắt chữa khỏi tất cả thương thế nhưng cũng đã ổn định được một hai, níu kéo lại mạng sống khỏi cơn hấp hối.
Hít sâu một ngụm lương khí thanh mát, Trọng Tuấn cảm kích nhìn Đăng Dương, nói “A Dương, cảm ơn đệ, nếu ngươi mà không xuất hiện kịp thời, cái mạng nhỏ của ta xem như cũng không còn rồi!”
Đăng Dương nghe vậy thì hơi xấu hổ, gãi mũi đáp “Cảm ơn gì chứ, Trọng ca rơi vào tình huống ba mặt giáp công này, phần nhiều cũng là do ta đề nghị chia ra chạy trốn. Cho nên không cần cảm ơn, đây là việc ta phải làm a”
Nhìn bộ dạng thành thành thật thật của Đăng Dương, Trọng Tuấn đành vô lực mà bật cười “Được rồi, ngươi nói sao thì cứ như thế, có điều đợi khi chuyện này qua đi, đệ nhất định phải để ta mời một chầu đấy, không được từ chối đâu”
Bộ dạng Trọng Tuấn quyết tâm, Đăng Dương cũng chỉ đành cười cười gật đầu đáp ứng “Được được, đến lúc đó ta sẽ không khách sáo đâu. Bây giờ, ta đưa huynh tìm một chỗ kín đáo để dưỡng thương trước, sau đó thì ta sẽ đi giúp đỡ những người còn lại”
Trọng Tuấn mỉm cười lắc đầu, vỗ về thanh trường thương Địa Nguyên Binh trên tay, nói “Không cần rắc rối như vậy, cứ để ta ở đây. Ngươi cứ yên tâm, ta dù bị thương nặng nhưng còn chưa tàn phế, vẫn có thể bảo hộ được bản thân, cứ yên tâm mà đi đi, sớm một chút giúp đỡ bọn Hùng ca.”
/461
|