Đăng Dương vẫn cẩm thận giấu người sau một đống tủ gỗ đổ nát, âm thầm chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.
Cuộc chiến căn thẳng nơi xa vẫn tiếp tục kịch liệt tiếp diễn trong máu và lửa. Rồi sau một lần va chạm mạnh, hai người La Quốc Hùng mỗi người đều trúng một đao của Vương Nguyên Bân mà bị đánh bay ra xa năm sáu mét, trượt dài trên đống vụn gỗ đổ nát, thụ thương không nhẹ.
Còn Vương Nguyên Bân cũng bị thanh loan đao Địa Nguyên Binh của Triệu Dũng cứa qua chân, kéo theo một dòng máu tươi, đồng thời cũng phải liên tục chật vật lùi về sau năm bước mới có thể đứng vững. Bất quá so sánh hai bên, thế thượng phong vẫn thuộc về hắn.
Run nhẹ thanh hoàng kim đao rực sáng trên tay, Vương Nguyên Bân nhìn hai người La Quốc Hùng nằm một đống nơi xa mà cười lạnh
“Ha ha, các ngươi tưởng có Địa Nguyên Binh mà ngon à, không phải cuối cùng vẫn chết trên tay ta sao? Đừng phản kháng làm gì vô ích, để ta tiễn các ngươi lên đường bình …!”
Thế nhưng còn không đợi Vương Nguyên Bân nói hết lời, đột nhiên
Pằng… pằng… pằng…! Sáu tiếng súng nổ liên tiếp vang lên.
Chỉ thấy Đăng Dương lúc này đã bước ra khỏi nơi ẩn nấp, một tay nắm chặt hắc kiếm Địa Nguyên Binh – Bình Minh, một tay cầm khẩu FN Five-seven chỉa thẳng vào Vương Nguyên Bân, nòng súng vẫn còn bốc lên khói trắng nghi ngút.
Sáu viên đạn được Đăng Dương dứt khoát bắn ra, chỉ trúng đích 4 viên, lần lượt găm vào đùi, bụng, ngực và bả vai Vương Nguyên Bân, khiến cho hắn nói chưa hết lời đã học máu mồm ngã quỵ xuống đất, chết không kịp ngáp.
Trong đống đổ nát, hai người La Quốc Hùng còn tưởng bản thân sắp rơi vào địa ngục, không ngờ không biết từ đâu vang lên hàng loạt tiếng nổ lớn như tiếng sấm, sau đó Vương Nguyên Bân đang chuẩn bị lao lên lại đột ngột đổ ầm xuống đất nằm im bất động, dưới người hắn, một vũng máu đỏ tươi bắt đầu hình thành và lan rộng.
Chợt Triệu Dũng nhận ra sự hiện diện của Đăng Dương ở nơi này liền cất tiếng gọi “Đăng Dương, ngươi đến rồi sao?”. Sau đó, hắn tựu như liên tưởng đến chuyện gì đó, ánh mắt thoáng cái mở lớn, hiện ra không thể tin nổi, nói “A, chuyện vừa rồi, Vương Nguyên Bân chính là do ngươi ….”
Đã làm đến nước này, Đăng Dương tất nhiên là biết khó có thể che dấu, liền mỉm cười gật đầu. Hắn nắm trên tay hắc sắc trường kiếm cùng khẩu súng lục, bước qua xác Vương Nguyên Bân đi đến chỗ hai người Triệu Dũng
Nhìn thương thế không phải là nhẹ trên người cả hai, Đăng Dương hơi lo lắng hỏi “Hùng ca, Triệu ca, hai người không sao chứ?”
La Quốc Hùng chống hỏa diễm chiến đao đứng lên, khẽ lắc đầu cưới nói “Thương tổn hơi nặng nhưng còn chưa đủ để giết chết chúng ta đâu”
Triệu Dũng cũng chống đao đứng dậy, ánh mắt có chút kinh dị rơi trên người Đăng Dương, không ngừng quét lên quét xuống, cười như không cười, nói
“Hai chúng ta còn chưa chết được. Ngược lại, thằng nhóc ngươi cũng ẩn giấu đủ sâu, nếu ta đoán không lầm thì chính ngươi là kẻ đã liên tục giết người Lôi gia ở trấn Lạc Ngôn phải không?”
La Quốc Hùng nghe Triệu Dũng nói thế, ánh mắt cũng phát sáng nhìn chằm chằm Đăng Dương chờ đợi câu trả lời.
Nhìn bộ dạng hóng chuyện của hai người, Đăng Dương biết mình muốn giấu cũng giấu không được nên đành thành thật gật đầu
“Không sai, tên sát thủ trong lời nói của mọi người chính là ta. Hai huynh có nhớ ta thường hay nhắc đến người ông đã mất của mình không, có điều ta còn chưa nói rõ, ông ta mất chính là do người của Lôi gia hạ thủ, bởi vậy giữa bọn ta đã kết xuống mối thù không đội trời chung, chính là không chết không thôi”
Dừng lại một chút, Đăng Dương lại hài hước nói “Hai người các huynh sẽ không đi tố cáo ta cho Lôi gia đó chứ?”
La Quốc Hùng tuy biết là Đăng Dương chỉ nói giỡn, thế nhưng vẫn khịt mũi vỗ ngực, quang minh chính đại nói
“A Dương, ngươi cứ yên tâm mà trả thù cho ông, La Quốc Hùng ta tuy rằng không phải dạng hiền lành gì nhưng còn chưa làm việc phản bội anh em bao giờ. Thù giết ông chắc chắn phải báo, đây là cái hiếu của con người, ta hoàn toàn ủng hộ ngươi”
Triệu Dũng thì không có biểu hiện khoa trương như La Quốc Hùng nhưng cũng gật đầu “Ngươi yên tâm, bọn ta tuy rằng không thể giúp ngươi nhưng chắc chắn là sẽ không mang ngươi đem bán”
“Có lời hứa của hai người, vậy là ta yên tâm rồi!” Đăng Dương mỉm cười sâu lắng, tuy nhiên trong đầu hắn có thật sự tin vào lời hứa của hai người Triệu Dũng hay không thì còn chưa biết được.
Mà La Quốc Hùng cùng Triệu Dũng khi đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Đăng Dương, bất giác cảm thấy một trận ớn lạnh trong lòng, tựa như Đăng Dương đang dùng ánh mắt để cảnh cáo hai người vậy.
Giống như là đang muốn nói “Ta có thể dễ dàng giết chết Vương Nguyên Bân, vậy thì cũng sẽ dễ dàng giết các ngươi, liệu hồn mà giữ kín mồm kín miệng, nếu không thì đừng trách ta vô tình!”
Tuy rằng câu nói này chỉ là do hai người La Quốc Hùng từ trong ánh mắt Đăng Dương suy diễn mà ra, thế nhưng lại thật đến không tưởng. Mà câu nói này cũng không phải là sai, ngược lại nó phản ánh chính xác những chuyện đang diễn ra trước mắt, Đăng Dương không phải vừa rồi còn mới giết chết Vương Nguyên Bân hay sao?
Hai người bọn họ đấu với Vương Nguyên Bân vẫn còn khổ lên khổ xuống, vậy thì càng không có khả năng chiến thắng khi đối đầu với thủ đoạn giết người kỳ dị của Đăng Dương. Tốt nhất vẫn là nên giữ mồm giữ miệng, không nên chọc cho tên sát thần này điên lên.
Những suy nghĩ biến hóa trong đầu hai người La Quốc Hùng, Đăng Dương chắc chắn là không thể nào biết được, hắn giắt khẩu súng lục vào lại thắt lưng, cười nói
“Trận chiến ở đây đã kết thúc, chỗ Trọng Tuấn, ta cũng đã giải quyết xong trước khi đến đây, chỉ còn lại cuộc chiến xạ tiễn của Cẩm Tú tỷ nữa mà thôi, chúng ta đi giúp nàng chứ?”
“Được, đi thôi, tốc chiến tốc thắng”
Hai người La Quốc Hùng liền gật đầu, cầm lên vũ khí của mình, theo Đăng Dương chạy đến vị trí nơi cuộc chiến của Cẩm Tú đang diễn ra.
Cuộc chiến căn thẳng nơi xa vẫn tiếp tục kịch liệt tiếp diễn trong máu và lửa. Rồi sau một lần va chạm mạnh, hai người La Quốc Hùng mỗi người đều trúng một đao của Vương Nguyên Bân mà bị đánh bay ra xa năm sáu mét, trượt dài trên đống vụn gỗ đổ nát, thụ thương không nhẹ.
Còn Vương Nguyên Bân cũng bị thanh loan đao Địa Nguyên Binh của Triệu Dũng cứa qua chân, kéo theo một dòng máu tươi, đồng thời cũng phải liên tục chật vật lùi về sau năm bước mới có thể đứng vững. Bất quá so sánh hai bên, thế thượng phong vẫn thuộc về hắn.
Run nhẹ thanh hoàng kim đao rực sáng trên tay, Vương Nguyên Bân nhìn hai người La Quốc Hùng nằm một đống nơi xa mà cười lạnh
“Ha ha, các ngươi tưởng có Địa Nguyên Binh mà ngon à, không phải cuối cùng vẫn chết trên tay ta sao? Đừng phản kháng làm gì vô ích, để ta tiễn các ngươi lên đường bình …!”
Thế nhưng còn không đợi Vương Nguyên Bân nói hết lời, đột nhiên
Pằng… pằng… pằng…! Sáu tiếng súng nổ liên tiếp vang lên.
Chỉ thấy Đăng Dương lúc này đã bước ra khỏi nơi ẩn nấp, một tay nắm chặt hắc kiếm Địa Nguyên Binh – Bình Minh, một tay cầm khẩu FN Five-seven chỉa thẳng vào Vương Nguyên Bân, nòng súng vẫn còn bốc lên khói trắng nghi ngút.
Sáu viên đạn được Đăng Dương dứt khoát bắn ra, chỉ trúng đích 4 viên, lần lượt găm vào đùi, bụng, ngực và bả vai Vương Nguyên Bân, khiến cho hắn nói chưa hết lời đã học máu mồm ngã quỵ xuống đất, chết không kịp ngáp.
Trong đống đổ nát, hai người La Quốc Hùng còn tưởng bản thân sắp rơi vào địa ngục, không ngờ không biết từ đâu vang lên hàng loạt tiếng nổ lớn như tiếng sấm, sau đó Vương Nguyên Bân đang chuẩn bị lao lên lại đột ngột đổ ầm xuống đất nằm im bất động, dưới người hắn, một vũng máu đỏ tươi bắt đầu hình thành và lan rộng.
Chợt Triệu Dũng nhận ra sự hiện diện của Đăng Dương ở nơi này liền cất tiếng gọi “Đăng Dương, ngươi đến rồi sao?”. Sau đó, hắn tựu như liên tưởng đến chuyện gì đó, ánh mắt thoáng cái mở lớn, hiện ra không thể tin nổi, nói “A, chuyện vừa rồi, Vương Nguyên Bân chính là do ngươi ….”
Đã làm đến nước này, Đăng Dương tất nhiên là biết khó có thể che dấu, liền mỉm cười gật đầu. Hắn nắm trên tay hắc sắc trường kiếm cùng khẩu súng lục, bước qua xác Vương Nguyên Bân đi đến chỗ hai người Triệu Dũng
Nhìn thương thế không phải là nhẹ trên người cả hai, Đăng Dương hơi lo lắng hỏi “Hùng ca, Triệu ca, hai người không sao chứ?”
La Quốc Hùng chống hỏa diễm chiến đao đứng lên, khẽ lắc đầu cưới nói “Thương tổn hơi nặng nhưng còn chưa đủ để giết chết chúng ta đâu”
Triệu Dũng cũng chống đao đứng dậy, ánh mắt có chút kinh dị rơi trên người Đăng Dương, không ngừng quét lên quét xuống, cười như không cười, nói
“Hai chúng ta còn chưa chết được. Ngược lại, thằng nhóc ngươi cũng ẩn giấu đủ sâu, nếu ta đoán không lầm thì chính ngươi là kẻ đã liên tục giết người Lôi gia ở trấn Lạc Ngôn phải không?”
La Quốc Hùng nghe Triệu Dũng nói thế, ánh mắt cũng phát sáng nhìn chằm chằm Đăng Dương chờ đợi câu trả lời.
Nhìn bộ dạng hóng chuyện của hai người, Đăng Dương biết mình muốn giấu cũng giấu không được nên đành thành thật gật đầu
“Không sai, tên sát thủ trong lời nói của mọi người chính là ta. Hai huynh có nhớ ta thường hay nhắc đến người ông đã mất của mình không, có điều ta còn chưa nói rõ, ông ta mất chính là do người của Lôi gia hạ thủ, bởi vậy giữa bọn ta đã kết xuống mối thù không đội trời chung, chính là không chết không thôi”
Dừng lại một chút, Đăng Dương lại hài hước nói “Hai người các huynh sẽ không đi tố cáo ta cho Lôi gia đó chứ?”
La Quốc Hùng tuy biết là Đăng Dương chỉ nói giỡn, thế nhưng vẫn khịt mũi vỗ ngực, quang minh chính đại nói
“A Dương, ngươi cứ yên tâm mà trả thù cho ông, La Quốc Hùng ta tuy rằng không phải dạng hiền lành gì nhưng còn chưa làm việc phản bội anh em bao giờ. Thù giết ông chắc chắn phải báo, đây là cái hiếu của con người, ta hoàn toàn ủng hộ ngươi”
Triệu Dũng thì không có biểu hiện khoa trương như La Quốc Hùng nhưng cũng gật đầu “Ngươi yên tâm, bọn ta tuy rằng không thể giúp ngươi nhưng chắc chắn là sẽ không mang ngươi đem bán”
“Có lời hứa của hai người, vậy là ta yên tâm rồi!” Đăng Dương mỉm cười sâu lắng, tuy nhiên trong đầu hắn có thật sự tin vào lời hứa của hai người Triệu Dũng hay không thì còn chưa biết được.
Mà La Quốc Hùng cùng Triệu Dũng khi đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Đăng Dương, bất giác cảm thấy một trận ớn lạnh trong lòng, tựa như Đăng Dương đang dùng ánh mắt để cảnh cáo hai người vậy.
Giống như là đang muốn nói “Ta có thể dễ dàng giết chết Vương Nguyên Bân, vậy thì cũng sẽ dễ dàng giết các ngươi, liệu hồn mà giữ kín mồm kín miệng, nếu không thì đừng trách ta vô tình!”
Tuy rằng câu nói này chỉ là do hai người La Quốc Hùng từ trong ánh mắt Đăng Dương suy diễn mà ra, thế nhưng lại thật đến không tưởng. Mà câu nói này cũng không phải là sai, ngược lại nó phản ánh chính xác những chuyện đang diễn ra trước mắt, Đăng Dương không phải vừa rồi còn mới giết chết Vương Nguyên Bân hay sao?
Hai người bọn họ đấu với Vương Nguyên Bân vẫn còn khổ lên khổ xuống, vậy thì càng không có khả năng chiến thắng khi đối đầu với thủ đoạn giết người kỳ dị của Đăng Dương. Tốt nhất vẫn là nên giữ mồm giữ miệng, không nên chọc cho tên sát thần này điên lên.
Những suy nghĩ biến hóa trong đầu hai người La Quốc Hùng, Đăng Dương chắc chắn là không thể nào biết được, hắn giắt khẩu súng lục vào lại thắt lưng, cười nói
“Trận chiến ở đây đã kết thúc, chỗ Trọng Tuấn, ta cũng đã giải quyết xong trước khi đến đây, chỉ còn lại cuộc chiến xạ tiễn của Cẩm Tú tỷ nữa mà thôi, chúng ta đi giúp nàng chứ?”
“Được, đi thôi, tốc chiến tốc thắng”
Hai người La Quốc Hùng liền gật đầu, cầm lên vũ khí của mình, theo Đăng Dương chạy đến vị trí nơi cuộc chiến của Cẩm Tú đang diễn ra.
/461
|