" Thả tôi ra !!" Vương Lâm la hét, giãy dụa cũng vô dụng, hai chàng vệ sĩ vẫn mặt lạnh nắm lấy hai tay cô ta.
Cảnh Triệt vẫn giữ vững nụ cười ôn nhu như ánh dương quang trên môi, bước chân vẫn không di chuyển. Dù vậy, mọi người xung quanh không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác sợ hãi bất tận, tựa như họ đang nhìn thấy không phải là Cảnh tổng ôn nhu, nho nhã mà là một con sư tử khát máu đang lẫn trốn trong bụi rậm, chờ đợi thời cơ để xé xác con mồi đã định.
Vương Lâm run rẫy mở to mắt, trong lòng vẫn không ngừng sinh ra sự sợ hãi bất tận, tay chân cô cũng không nghe theo sự khống chế của mình nữa, chỉ biết mở to đôi mắt mà nhìn con người phía trước.
Lam Thương nâng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ. Nhìn qua như đang xem kịch vui, nhưng thật ra đôi mắt phượng của anh không ngừng đảo qua mọi người xung quanh để quan sát biểu cảm của họ. Tầm mắt anh bỗng dừng lại trên cô gái ' dối trá '.
Theo tư liệu mà anh điều tra được thì tên cô ta là Ngô Mẫn Mẫn, là con rơi của Lý Hùng. Đã từng một thời vào quán bar phục vụ vì không đủ tiền chu cấp cho gia đình, hay nói cách khác vì tính tình lẵng lơ không thể tự 'thõa mãn' bản thân hằng đêm đi. Sau được Lý Hùng đưa về nhà, nhưng lại không được sủng. Ỷ mình là tiểu thư nên đi đâu cũng ra vẻ ' ta đây là nhà có tiền ', trước mặt những chàng trai tuấn tú thì là một bộ dạng ' Bạch Liên Hoa '.
Anh ghét nhất là những người như vậy !
Sau đó tầm mắt khẽ đảo qua Dao Dao. Trong mắt cô không có vẻ gì là hoảng sợ khi vừa bị ám sát, đổi lại là các tiểu thư phu nhân khác chắc giờ này đã sợ run lên rồi. Khuôn mặt thiên sứ của cô rất bình tĩnh, trong mắt sâu thẳm đến nỗi làm cho người ta không hiểu được cô đang nghĩ cái gì. Đôi môi mê người khẽ nhếch lên một độ cung hoàn mĩ.
Lam Thương khẽ cười.
Hảo ! Không hổ là người con gái anh để ý ! Rất thú vị !
Như cảm nhận được tầm mắt của Lam Thương, Dao Dao xoay đầu qua nhìn hắn.
Tầm mắt giao nhau giữa không trung. Dao Dao khẽ cười gật đầu với hắn một cái rồi tiếp tục xem kịch vui. Trong lòng thầm nghĩ Lâm Uyển Nghi đã chuẩn bị chu đáo chưa.
Lam Thương thất thần nhìn nụ cười của Dao Dao. Nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, đôi mắt phượng xẹt qua một tia ánh sáng không rõ.
Hắn định rồi ! Cô sẽ phải là người của hắn !
.....
" Vương Lâm tiểu thư, tôi hỏi lại lần cuối cùng...người sai khiến cô là ai ! " Cảnh Triệt trên môi mất đi nụ cười, ánh mắt khẽ nhắm lại rồi mở ra, bên trong tràn đầy sự tàn nhẫn.
" Tôi nói ! Tôi nói ! Xin hãy buông tha tôi ! " Vương Lâm cuối cùng không chịu nổi sự giày vò tinh thần này nữa, hét to lên, hai hàng lệ sợ hãi không ngừng rơi xuống " Là...là..."
" Là ai ?!? " Cảnh Triệt nhìn thẳng vào Vương Lâm khiến cô có cảm giác mình như một con kiến hôi nhỏ bé đang nằm trong bờ vực giữ sự sống và cái chết.
Mẫn Mẫn đôi mắt đẹp khẽ xẹt qua một tia tàn nhẫn, trong đó cũng có không ít sự sợ hãi cùng hoang mang lo lắng.
Con khốn !!! Nếu mày dám khai tao ra thì tao nhất định sẽ không để cho mày được sống yên thân !!!
" Là Mẫn Mẫn !!!!!" Vương Lâm cuối cùng nhịn không được nữa hét lớn. Không gian im ắng tràn đầy tiếng vang vọng.
Ánh mắt của mọi người một khắc đều đổ dồn về phía Mẫn Mẫn.
Con khốn !!!!
Mẫn Mẫn cắn chặt răng cúi đầu, khi ngẩng mặt lên thì đôi mắt to đã tràn ngập nước, đôi môi mím chặt nhìn về phía Vương Lâm.
" đúng, đúng, là tôi đã làm. Tôi...đã hãm hại đứa em gái của tôi vì ghen tị với nó. Tại sao !?! Tại sao đều cùng chung một dòng máu mà cha lại sủng nó hơn chứ !?! Tại sao !?! " Mẫn Mẫn hét to lên trong làn nước mắt giàn dụa trông khá đáng thương. Tiếp theo, cô ta quỳ xuống trước mặt Vương Lâm trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, che lại mặt, phát ra những tiếng khóc nhỏ thương tâm "...tiểu Lâm...tiểu Lâm...mình xin lỗi, xin lỗi về tất cả...mình thật sự không có quyến rũ a Hùng, mình cũng không biết tại sao cậu ấy lại nói thích mình, mình... Nhưng cái chết của a Hùng thật sự không liên quan đến mình...đây là lời nói cuối cùng của mình..tiểu Lâm..hãy tha thứ cho mình..được không ? " Mẫn Mẫn ngước mặt lên dùng đôi mắt khát khao cùng hi vọng nhỏ nhoi nhìn biểu tình kinh ngạc trên khuôn mặt thanh tú của Vương Lâm.
Cô ta đang nói gì vậy ? A Hùng ? A Hùng nào ?
Hành động vừa thú nhận vừa xin lỗi này của Mẫn Mẫn làm mọi người suy ra một câu chuyện khác.
Mẫn Mẫn và Vương Lâm là đôi bạn thân. Nhưng bạn trai của Vương Lâm cũng là a Hùng lại yêu Mẫn Mẫn. Đến lúc a Hùng chết thì Vương Lâm mới biết điều này. Lòng ghen tị cùng hận thù bùng cháy lên. Tình bạn của hai người chia đôi. Vì muốn hãm hại Mẫn Mẫn nên Vương Lâm mới bày ra vỡ kịch ' hãm hại Lý tiểu thư ' này rồi đỗ oan cho Mẫn Mẫn.
Cảnh Triệt vẫn giữ vững nụ cười ôn nhu như ánh dương quang trên môi, bước chân vẫn không di chuyển. Dù vậy, mọi người xung quanh không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác sợ hãi bất tận, tựa như họ đang nhìn thấy không phải là Cảnh tổng ôn nhu, nho nhã mà là một con sư tử khát máu đang lẫn trốn trong bụi rậm, chờ đợi thời cơ để xé xác con mồi đã định.
Vương Lâm run rẫy mở to mắt, trong lòng vẫn không ngừng sinh ra sự sợ hãi bất tận, tay chân cô cũng không nghe theo sự khống chế của mình nữa, chỉ biết mở to đôi mắt mà nhìn con người phía trước.
Lam Thương nâng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ. Nhìn qua như đang xem kịch vui, nhưng thật ra đôi mắt phượng của anh không ngừng đảo qua mọi người xung quanh để quan sát biểu cảm của họ. Tầm mắt anh bỗng dừng lại trên cô gái ' dối trá '.
Theo tư liệu mà anh điều tra được thì tên cô ta là Ngô Mẫn Mẫn, là con rơi của Lý Hùng. Đã từng một thời vào quán bar phục vụ vì không đủ tiền chu cấp cho gia đình, hay nói cách khác vì tính tình lẵng lơ không thể tự 'thõa mãn' bản thân hằng đêm đi. Sau được Lý Hùng đưa về nhà, nhưng lại không được sủng. Ỷ mình là tiểu thư nên đi đâu cũng ra vẻ ' ta đây là nhà có tiền ', trước mặt những chàng trai tuấn tú thì là một bộ dạng ' Bạch Liên Hoa '.
Anh ghét nhất là những người như vậy !
Sau đó tầm mắt khẽ đảo qua Dao Dao. Trong mắt cô không có vẻ gì là hoảng sợ khi vừa bị ám sát, đổi lại là các tiểu thư phu nhân khác chắc giờ này đã sợ run lên rồi. Khuôn mặt thiên sứ của cô rất bình tĩnh, trong mắt sâu thẳm đến nỗi làm cho người ta không hiểu được cô đang nghĩ cái gì. Đôi môi mê người khẽ nhếch lên một độ cung hoàn mĩ.
Lam Thương khẽ cười.
Hảo ! Không hổ là người con gái anh để ý ! Rất thú vị !
Như cảm nhận được tầm mắt của Lam Thương, Dao Dao xoay đầu qua nhìn hắn.
Tầm mắt giao nhau giữa không trung. Dao Dao khẽ cười gật đầu với hắn một cái rồi tiếp tục xem kịch vui. Trong lòng thầm nghĩ Lâm Uyển Nghi đã chuẩn bị chu đáo chưa.
Lam Thương thất thần nhìn nụ cười của Dao Dao. Nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, đôi mắt phượng xẹt qua một tia ánh sáng không rõ.
Hắn định rồi ! Cô sẽ phải là người của hắn !
.....
" Vương Lâm tiểu thư, tôi hỏi lại lần cuối cùng...người sai khiến cô là ai ! " Cảnh Triệt trên môi mất đi nụ cười, ánh mắt khẽ nhắm lại rồi mở ra, bên trong tràn đầy sự tàn nhẫn.
" Tôi nói ! Tôi nói ! Xin hãy buông tha tôi ! " Vương Lâm cuối cùng không chịu nổi sự giày vò tinh thần này nữa, hét to lên, hai hàng lệ sợ hãi không ngừng rơi xuống " Là...là..."
" Là ai ?!? " Cảnh Triệt nhìn thẳng vào Vương Lâm khiến cô có cảm giác mình như một con kiến hôi nhỏ bé đang nằm trong bờ vực giữ sự sống và cái chết.
Mẫn Mẫn đôi mắt đẹp khẽ xẹt qua một tia tàn nhẫn, trong đó cũng có không ít sự sợ hãi cùng hoang mang lo lắng.
Con khốn !!! Nếu mày dám khai tao ra thì tao nhất định sẽ không để cho mày được sống yên thân !!!
" Là Mẫn Mẫn !!!!!" Vương Lâm cuối cùng nhịn không được nữa hét lớn. Không gian im ắng tràn đầy tiếng vang vọng.
Ánh mắt của mọi người một khắc đều đổ dồn về phía Mẫn Mẫn.
Con khốn !!!!
Mẫn Mẫn cắn chặt răng cúi đầu, khi ngẩng mặt lên thì đôi mắt to đã tràn ngập nước, đôi môi mím chặt nhìn về phía Vương Lâm.
" đúng, đúng, là tôi đã làm. Tôi...đã hãm hại đứa em gái của tôi vì ghen tị với nó. Tại sao !?! Tại sao đều cùng chung một dòng máu mà cha lại sủng nó hơn chứ !?! Tại sao !?! " Mẫn Mẫn hét to lên trong làn nước mắt giàn dụa trông khá đáng thương. Tiếp theo, cô ta quỳ xuống trước mặt Vương Lâm trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, che lại mặt, phát ra những tiếng khóc nhỏ thương tâm "...tiểu Lâm...tiểu Lâm...mình xin lỗi, xin lỗi về tất cả...mình thật sự không có quyến rũ a Hùng, mình cũng không biết tại sao cậu ấy lại nói thích mình, mình... Nhưng cái chết của a Hùng thật sự không liên quan đến mình...đây là lời nói cuối cùng của mình..tiểu Lâm..hãy tha thứ cho mình..được không ? " Mẫn Mẫn ngước mặt lên dùng đôi mắt khát khao cùng hi vọng nhỏ nhoi nhìn biểu tình kinh ngạc trên khuôn mặt thanh tú của Vương Lâm.
Cô ta đang nói gì vậy ? A Hùng ? A Hùng nào ?
Hành động vừa thú nhận vừa xin lỗi này của Mẫn Mẫn làm mọi người suy ra một câu chuyện khác.
Mẫn Mẫn và Vương Lâm là đôi bạn thân. Nhưng bạn trai của Vương Lâm cũng là a Hùng lại yêu Mẫn Mẫn. Đến lúc a Hùng chết thì Vương Lâm mới biết điều này. Lòng ghen tị cùng hận thù bùng cháy lên. Tình bạn của hai người chia đôi. Vì muốn hãm hại Mẫn Mẫn nên Vương Lâm mới bày ra vỡ kịch ' hãm hại Lý tiểu thư ' này rồi đỗ oan cho Mẫn Mẫn.
/53
|