Khi đoạn phim chiếu đã hết, đèn bỗng bật lại. Mọi người ánh mắt lúc này đều đổ dồn lên người Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn sắc mặt trắng bệch, tay chân bủn rũn không sức lực mà ngã ngồi xuống.
Không thể nào, không thể nào. Cô không tin, rõ ràng kế hoạch của cô hoàn hảo như vậy...
Vương Lâm nhếch môi khinh bỉ nhìn Mẫn Mẫn vô sức lực mà ngồi dưới đất.
" hahaha...tiểu Mẫn à~ cậu có thích không ?~ Đây là món quà ' đáp lễ ' của mình dành cho cậu. Thật cảm tạ cậu, cảm tạ cậu vì đã làm cho mình tỉnh ngộ khỏi thứ tình bạn dối trá ấy...thật cảm tạ cậu hahaha..." giọng cười đầy tuyệt vọng nhưng cũng rất khoái trá vang vọng trong không gian im ắng của khu vườn, trên mặt Vương Lâm giờ đã lệ tràn đầy, khi nói, giọt lệ nóng hổi không ngừng lăn ra khỏi hốc mắt cô, làm mọi người cũng cảm nhận được sự chua xót trong đó.
Một người bạn thân thiết như ruột thịt từ nhỏ cho tới bây giờ phản bội bạn, bạn sẽ có cảm giác như thế nào ?
Huống chi Vương Lâm chỉ là một cô gái bình thường không hơn những cô gái khác, cô chỉ là một cô gái 14 tuổi mới bước vào đời, chưa nhận ra được sự hắc ám của xã hội. Mà bài học đầu tiên cô dành cho mình chính là sự phản bội, sự phản bội của bạn thân !
Những kí ức xưa không ngừng tràn vào đầu Vương Lâm. Những giọng nói ngây thơ mà chân thành của đôi bạn trẻ...
" tiểu Lâm ! Mình sau này sẽ trở thành một tiểu thư giàu có xinh đẹp. Và lúc đó mình có tiền nhiều rồi, mình sẽ đem cho cậu chữa bệnh cho em cậu và mẹ cậu ! "
" vậy lúc đó mình sẽ làm một cô người hầu bên cạnh tiểu thư, để bảo vệ cho cậu suốt đời vậy "
" không được tiểu Lâm ! "
" tại sao ? "
" vì tiểu Lâm phải làm tiểu thư giống mình, mình sẽ không để tiểu Lâm làm một con hầu thấp hèn như vậy !"
" nhưng.. "
" không nhưng dị gì cả ! "
" vậy được rồi, tiểu Mẫn cùng tiểu Lâm sẽ cùng là một tiểu thư, sẽ bên nhau mãi mãi, mãi mãi..."
......
....Đúng...bên nhau mãi mãi...nhưng tiểu Mẫn...tại sao ?..tại sao ?...
Mẫn Mẫn sắc mặt trắng bệch nhìn Vương Lâm.
Con khốn đó đang đắc ý ! Không được, không được ! Cô không thể để nó đắt ý như vậy được !
Dao Dao nhướng mày nhìn thần sắc oán độc của Mẫn Mẫn.
Nữ chủ tính làm gì nữa đây ? Hình như món quà này của cô chưa ' thõa mãn ' được cô ta a~
Mẫn Mẫn không tha đứng lên, đôi mắt kiên định hòa thất vọng nhìn Vương Lâm.
" tiểu Lâm, sao cậu có thể làm vậy với mình chứ ! Tại sao ?!? Tại sao lại dựng ra đoạn video này để hãm hại mình !?! Tình bạn của chúng ta bao năm qua là giả sao ?!? Mình đối với bạn tồi lắm à !!? Tại sao hả tiểu Lâm.... Cậu nói gì đi chứ ! "
Nhìn khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Mẫn Mẫn, Dao Dao cười khẽ quay sang hỏi nhỏ Lâm Uyển Nghi.
" uy, tiểu Nghi, cậu có nghĩ là trên người Mẫn Mẫn có thuốc nhỏ mắt không nhỉ ? Sao lúc nào cô ta cũng chảy nước mắt như mưa được a. Hay thiệt "
" tiểu Dao à~ thánh mẫu phải thánh mẫu cho chót, đóng thánh mẫu mà không có chiêu ' lệ như mưa ' này thì có lẽ rớt màn lâu rồi, mình kinh nghiệm dày dặn khi đấu với thánh mẫu nên cậu cứ yên tâm, mình nói không sai đâu. Biết không, tiếp theo cô ta sẽ nói tới a Hùng gì gì đó vốn không tồn tại rồi một lần nữa dẫn đến sự đồng tình của mọi người, khiến ai cũng ủng hộ cô ta rồi tha cho cô ta. Mà mình nói thiệt, như thế có khác nào ' thả hổ về rừng ' đâu ?" giọng nói của Lâm Uyển Nghi không biết cố ý hay là vô tình đều để mọi người xung quanh nghe được rõ ràng, rành mạch.
Mẫn Mẫn sắc mặt thoát cái trắng bệch như trang giấy trắng, âm thầm cắn răng.
Lý Minh Hiên bất đắc dĩ nhìn hai cô gái xinh đẹp đang kẻ xướng người họa, tay ôn nhu xoa xoa đầu Dao Dao.
Dao nhi à ! Em cũng thật nghịch ngợm đi.
Lúc này có một đoàn cảnh sát cảnh sát chạy vào, một người có vẻ là đội trưởng trong đó nói.
" Mẫn Mẫn tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ hạ độc hãm hại Lý tiểu thư, mời cô theo chúng tôi về đồn để tiến hành cuộc điều tra. Xin hãy hợp tác cùng chúng tôi, nếu không chúng tôi buộc phải thất lễ "
Dao Dao khẽ liếc mắt nhìn Lâm Uyển Nghi.
" là cậu sắp xếp ? "
Lâm Uyển Nghi chỉ cười thần bí không nói.
Có anh trai làm Thượng Tá thật tiện lợi a...
Mẫn Mẫn sắc mặt trắng bệch, tay chân bủn rũn không sức lực mà ngã ngồi xuống.
Không thể nào, không thể nào. Cô không tin, rõ ràng kế hoạch của cô hoàn hảo như vậy...
Vương Lâm nhếch môi khinh bỉ nhìn Mẫn Mẫn vô sức lực mà ngồi dưới đất.
" hahaha...tiểu Mẫn à~ cậu có thích không ?~ Đây là món quà ' đáp lễ ' của mình dành cho cậu. Thật cảm tạ cậu, cảm tạ cậu vì đã làm cho mình tỉnh ngộ khỏi thứ tình bạn dối trá ấy...thật cảm tạ cậu hahaha..." giọng cười đầy tuyệt vọng nhưng cũng rất khoái trá vang vọng trong không gian im ắng của khu vườn, trên mặt Vương Lâm giờ đã lệ tràn đầy, khi nói, giọt lệ nóng hổi không ngừng lăn ra khỏi hốc mắt cô, làm mọi người cũng cảm nhận được sự chua xót trong đó.
Một người bạn thân thiết như ruột thịt từ nhỏ cho tới bây giờ phản bội bạn, bạn sẽ có cảm giác như thế nào ?
Huống chi Vương Lâm chỉ là một cô gái bình thường không hơn những cô gái khác, cô chỉ là một cô gái 14 tuổi mới bước vào đời, chưa nhận ra được sự hắc ám của xã hội. Mà bài học đầu tiên cô dành cho mình chính là sự phản bội, sự phản bội của bạn thân !
Những kí ức xưa không ngừng tràn vào đầu Vương Lâm. Những giọng nói ngây thơ mà chân thành của đôi bạn trẻ...
" tiểu Lâm ! Mình sau này sẽ trở thành một tiểu thư giàu có xinh đẹp. Và lúc đó mình có tiền nhiều rồi, mình sẽ đem cho cậu chữa bệnh cho em cậu và mẹ cậu ! "
" vậy lúc đó mình sẽ làm một cô người hầu bên cạnh tiểu thư, để bảo vệ cho cậu suốt đời vậy "
" không được tiểu Lâm ! "
" tại sao ? "
" vì tiểu Lâm phải làm tiểu thư giống mình, mình sẽ không để tiểu Lâm làm một con hầu thấp hèn như vậy !"
" nhưng.. "
" không nhưng dị gì cả ! "
" vậy được rồi, tiểu Mẫn cùng tiểu Lâm sẽ cùng là một tiểu thư, sẽ bên nhau mãi mãi, mãi mãi..."
......
....Đúng...bên nhau mãi mãi...nhưng tiểu Mẫn...tại sao ?..tại sao ?...
Mẫn Mẫn sắc mặt trắng bệch nhìn Vương Lâm.
Con khốn đó đang đắc ý ! Không được, không được ! Cô không thể để nó đắt ý như vậy được !
Dao Dao nhướng mày nhìn thần sắc oán độc của Mẫn Mẫn.
Nữ chủ tính làm gì nữa đây ? Hình như món quà này của cô chưa ' thõa mãn ' được cô ta a~
Mẫn Mẫn không tha đứng lên, đôi mắt kiên định hòa thất vọng nhìn Vương Lâm.
" tiểu Lâm, sao cậu có thể làm vậy với mình chứ ! Tại sao ?!? Tại sao lại dựng ra đoạn video này để hãm hại mình !?! Tình bạn của chúng ta bao năm qua là giả sao ?!? Mình đối với bạn tồi lắm à !!? Tại sao hả tiểu Lâm.... Cậu nói gì đi chứ ! "
Nhìn khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Mẫn Mẫn, Dao Dao cười khẽ quay sang hỏi nhỏ Lâm Uyển Nghi.
" uy, tiểu Nghi, cậu có nghĩ là trên người Mẫn Mẫn có thuốc nhỏ mắt không nhỉ ? Sao lúc nào cô ta cũng chảy nước mắt như mưa được a. Hay thiệt "
" tiểu Dao à~ thánh mẫu phải thánh mẫu cho chót, đóng thánh mẫu mà không có chiêu ' lệ như mưa ' này thì có lẽ rớt màn lâu rồi, mình kinh nghiệm dày dặn khi đấu với thánh mẫu nên cậu cứ yên tâm, mình nói không sai đâu. Biết không, tiếp theo cô ta sẽ nói tới a Hùng gì gì đó vốn không tồn tại rồi một lần nữa dẫn đến sự đồng tình của mọi người, khiến ai cũng ủng hộ cô ta rồi tha cho cô ta. Mà mình nói thiệt, như thế có khác nào ' thả hổ về rừng ' đâu ?" giọng nói của Lâm Uyển Nghi không biết cố ý hay là vô tình đều để mọi người xung quanh nghe được rõ ràng, rành mạch.
Mẫn Mẫn sắc mặt thoát cái trắng bệch như trang giấy trắng, âm thầm cắn răng.
Lý Minh Hiên bất đắc dĩ nhìn hai cô gái xinh đẹp đang kẻ xướng người họa, tay ôn nhu xoa xoa đầu Dao Dao.
Dao nhi à ! Em cũng thật nghịch ngợm đi.
Lúc này có một đoàn cảnh sát cảnh sát chạy vào, một người có vẻ là đội trưởng trong đó nói.
" Mẫn Mẫn tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ hạ độc hãm hại Lý tiểu thư, mời cô theo chúng tôi về đồn để tiến hành cuộc điều tra. Xin hãy hợp tác cùng chúng tôi, nếu không chúng tôi buộc phải thất lễ "
Dao Dao khẽ liếc mắt nhìn Lâm Uyển Nghi.
" là cậu sắp xếp ? "
Lâm Uyển Nghi chỉ cười thần bí không nói.
Có anh trai làm Thượng Tá thật tiện lợi a...
/53
|