Dao Dao cất một khẩu súng vào túi để súng bên hông, hai tay một cầm đèn pin, một cầm cây súng còn lại đi vào căn nhà hoang.
Căn nhà hoang nằm ở giữa đồng, muốn đến đó phải đi qua một đồng cỏ cao tận hông cô.
Dao Dao vừa soi đèn vừa đi, khẩu súng trên tay không ngừng nắm chặt lại.
Ngọn gió đêm không ngừng thổi qua những bụi cỏ khiến chúng đung đưa, phát ra những tiếng xào xạt vang vọng trong đêm đen yên tĩnh.
Nếu là ban ngày thì có lẽ nơi đây sẽ là một nơi lí tưởng để giải tỏa những mệt nhọc trong cuộc sống. Nhưng tiếc rằng...nó là ban đêm...
Dao Dao đã đi được hơn phân nữa đoạn đường. Quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy chiếc xe One- 77 của cô chỉ còn như một tảng đá nhỏ.
Dao Dao quay đầu đi tiếp đến căn nhà hoang. Ngọn gió lạnh không ngừng thổi qua, như có một thứ gì đó chạy qua thật nhanh sau tấm lưng của cô. Từng tế bào trên người Dao Dao như nở ra, các giác quan càng nhạy bén hơn bình thường, đề phòng cảm nhận sự lưu động của mọi thứ xung quanh.
Trong lòng cô dâng lên một nỗi hưng phấn khó tả.
Lâu rồi mới có cảm giác mạo hiểm như thế này, bản tính lãnh huyết làm cho cô không kiền chế được một cỗ vui sướng cùng thõa mãn đang không ngừng dâng lên.
Dao Dao dùng tốc độ như điện xẹt, không tiếng động chạy đến căn nhà hoang.
Dao Dao núp vào một góc tối bên cạnh chiếc hàng rào sắt, đôi mắt sắt bén thăm dò tình hình bên trong.
Bên trong cỏ cây mọc um tùm, có lẽ nơi đây từng là chỗ sản xuất cái gì đó.
Có tổng cộng ba căn nhà cũ kĩ bằng gạch xi băng, bị trầy xướt khắp nơi, những cánh cửa sổ làm bằng thủy tinh vỡ nát, bên trong tối thui, không thấy gì cả. Bên ngoài căn nhà có vài ba thùng sắt bị xướt, một chiếc xe tải đã bị văng một bánh nằm trước sân. Nhìn chiếc xe này cũng không củ lắm, chỉ phủ một tầng bụi mỏng, hẳn là chỉ mới xuất hiện cách đây một tuần.
Dao Dao âm thầm quan sát hết thảy, xác định không có người mới đi lại cánh cổng đã rỉ sét, mở ra đi vào trong.
Mặc dù đã xác định trong phạm vi căn nhà này không có người, nhưng cô cũng không thả lỏng cảnh giác. Cô núp vào đầu chiếc xe tải để quan sát vào trong căn nhà.
Khoẳng khắc Dao Dao không để ý, chiếc cổng sắt vốn bị cô mở ra lại tự nhiên đóng lại, chiếc ổ khóa cũ như có sinh mệnh lập tức khóa lại.
Như cảm nhận được có điều gì đó không ổn, Dao Dao quay đầu lại thì thấy giữa khu đồng cỏ trống vắng lúc nãy có rất nhiều người, những người này rất ăn ý với nhau, họ không nói một câu nào, im lặng đi qua đi lại, họ có hình dáng giống y hệt con người nhưng cô lại không thể nào thấy rõ khuôn mặt họ, như có một lá chắn vô hình đang che giấu nó vậy...
Dao Dao trong lòng cả kinh, chân khẽ lùi một bước, những người đó như cảm nhận được sự di động của cô, đều ngước lên nhìn cô từ tứ phía. Dù họ đã ngước mặt lên, nhưng cô vẫn không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt họ, chỉ thấy được cái miệng rộng hơn người bình thường gấp hai lần đang dương lên, y như bọn họ đang cười nhìn cô.
Một ngọn gió thổi qua, bóng người lần lượt biến mất như chưa từng tồn tại. Dao Dao chưa kịp thở ra một hơi thì mùi máu tanh truyền đến. Khắp đồng cỏ bên ngoài chiếc hàng rào rỉ sét, những thân hình người dần đứng lên, không ! Không phải ! Họ căn bản không là con người, họ là những xác sống, phải, là những xác sống.
Toàn thân bê bếch máu, những con mắt lòi ra tới mũi, máu chảy đầm đìa, tóc như bị cháy hết, chỉ còn vài cọng lưa thưa, những bộ não lòi ra hơi phân nữa, toàn thân xanh xao trắng bệch, quần áo rách tả tơi, tay chân như bị dị tật, điều đó khiến tốc độ di chuyển của họ chậm hơn, miệng không thể nói được, liên tục phát ra những tiếng ' ư, ư '.
Dao Dao bình tĩnh nhìn bọn họ đang tiến dần đến hàng rào, những con mắt lòi lõm tràn đầy khát vọng nhìn cô, tay với với vào những chiếc lỗ của hàng rào sắc như muốn nắm lấy đến cô.
' Bang, bang ' Dao Dao không chút lưu tình bắt ngay hai phát đạn vào mi tâm của hai xác sống, máu phun ra từ mi tâm xối xả. Những xác sống khác bỗng quay lại nhìn hai xác sống đó, đôi mắt ánh lên sự khát vọng tột độ.
Những xác sống khác lập tức lê lếch từng bước đi lại hai xác sống, không lưu tình cắn xuống.
Kì lạ là hai xác sống đó cũng không phản khán, thậm chí còn tự cắn từng tấc da trên tay mình mà ăn một cách ngon lành. Mùi máu tanh nồng tràn lan làm họ bắt đầu điên cuồng, ngấu nghiến ăn hai xác sống. Chẳng bao lâu, hai cái xác sống phút chốc đã thành một cái không khí.
......
Mọi người đừng hiểu lầm là Tin viết truyện kinh dị nhá. Đây chẳng qua là chuẩn bị cho nam chính tiếp theo lên sàn mà thôi.
Căn nhà hoang nằm ở giữa đồng, muốn đến đó phải đi qua một đồng cỏ cao tận hông cô.
Dao Dao vừa soi đèn vừa đi, khẩu súng trên tay không ngừng nắm chặt lại.
Ngọn gió đêm không ngừng thổi qua những bụi cỏ khiến chúng đung đưa, phát ra những tiếng xào xạt vang vọng trong đêm đen yên tĩnh.
Nếu là ban ngày thì có lẽ nơi đây sẽ là một nơi lí tưởng để giải tỏa những mệt nhọc trong cuộc sống. Nhưng tiếc rằng...nó là ban đêm...
Dao Dao đã đi được hơn phân nữa đoạn đường. Quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy chiếc xe One- 77 của cô chỉ còn như một tảng đá nhỏ.
Dao Dao quay đầu đi tiếp đến căn nhà hoang. Ngọn gió lạnh không ngừng thổi qua, như có một thứ gì đó chạy qua thật nhanh sau tấm lưng của cô. Từng tế bào trên người Dao Dao như nở ra, các giác quan càng nhạy bén hơn bình thường, đề phòng cảm nhận sự lưu động của mọi thứ xung quanh.
Trong lòng cô dâng lên một nỗi hưng phấn khó tả.
Lâu rồi mới có cảm giác mạo hiểm như thế này, bản tính lãnh huyết làm cho cô không kiền chế được một cỗ vui sướng cùng thõa mãn đang không ngừng dâng lên.
Dao Dao dùng tốc độ như điện xẹt, không tiếng động chạy đến căn nhà hoang.
Dao Dao núp vào một góc tối bên cạnh chiếc hàng rào sắt, đôi mắt sắt bén thăm dò tình hình bên trong.
Bên trong cỏ cây mọc um tùm, có lẽ nơi đây từng là chỗ sản xuất cái gì đó.
Có tổng cộng ba căn nhà cũ kĩ bằng gạch xi băng, bị trầy xướt khắp nơi, những cánh cửa sổ làm bằng thủy tinh vỡ nát, bên trong tối thui, không thấy gì cả. Bên ngoài căn nhà có vài ba thùng sắt bị xướt, một chiếc xe tải đã bị văng một bánh nằm trước sân. Nhìn chiếc xe này cũng không củ lắm, chỉ phủ một tầng bụi mỏng, hẳn là chỉ mới xuất hiện cách đây một tuần.
Dao Dao âm thầm quan sát hết thảy, xác định không có người mới đi lại cánh cổng đã rỉ sét, mở ra đi vào trong.
Mặc dù đã xác định trong phạm vi căn nhà này không có người, nhưng cô cũng không thả lỏng cảnh giác. Cô núp vào đầu chiếc xe tải để quan sát vào trong căn nhà.
Khoẳng khắc Dao Dao không để ý, chiếc cổng sắt vốn bị cô mở ra lại tự nhiên đóng lại, chiếc ổ khóa cũ như có sinh mệnh lập tức khóa lại.
Như cảm nhận được có điều gì đó không ổn, Dao Dao quay đầu lại thì thấy giữa khu đồng cỏ trống vắng lúc nãy có rất nhiều người, những người này rất ăn ý với nhau, họ không nói một câu nào, im lặng đi qua đi lại, họ có hình dáng giống y hệt con người nhưng cô lại không thể nào thấy rõ khuôn mặt họ, như có một lá chắn vô hình đang che giấu nó vậy...
Dao Dao trong lòng cả kinh, chân khẽ lùi một bước, những người đó như cảm nhận được sự di động của cô, đều ngước lên nhìn cô từ tứ phía. Dù họ đã ngước mặt lên, nhưng cô vẫn không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt họ, chỉ thấy được cái miệng rộng hơn người bình thường gấp hai lần đang dương lên, y như bọn họ đang cười nhìn cô.
Một ngọn gió thổi qua, bóng người lần lượt biến mất như chưa từng tồn tại. Dao Dao chưa kịp thở ra một hơi thì mùi máu tanh truyền đến. Khắp đồng cỏ bên ngoài chiếc hàng rào rỉ sét, những thân hình người dần đứng lên, không ! Không phải ! Họ căn bản không là con người, họ là những xác sống, phải, là những xác sống.
Toàn thân bê bếch máu, những con mắt lòi ra tới mũi, máu chảy đầm đìa, tóc như bị cháy hết, chỉ còn vài cọng lưa thưa, những bộ não lòi ra hơi phân nữa, toàn thân xanh xao trắng bệch, quần áo rách tả tơi, tay chân như bị dị tật, điều đó khiến tốc độ di chuyển của họ chậm hơn, miệng không thể nói được, liên tục phát ra những tiếng ' ư, ư '.
Dao Dao bình tĩnh nhìn bọn họ đang tiến dần đến hàng rào, những con mắt lòi lõm tràn đầy khát vọng nhìn cô, tay với với vào những chiếc lỗ của hàng rào sắc như muốn nắm lấy đến cô.
' Bang, bang ' Dao Dao không chút lưu tình bắt ngay hai phát đạn vào mi tâm của hai xác sống, máu phun ra từ mi tâm xối xả. Những xác sống khác bỗng quay lại nhìn hai xác sống đó, đôi mắt ánh lên sự khát vọng tột độ.
Những xác sống khác lập tức lê lếch từng bước đi lại hai xác sống, không lưu tình cắn xuống.
Kì lạ là hai xác sống đó cũng không phản khán, thậm chí còn tự cắn từng tấc da trên tay mình mà ăn một cách ngon lành. Mùi máu tanh nồng tràn lan làm họ bắt đầu điên cuồng, ngấu nghiến ăn hai xác sống. Chẳng bao lâu, hai cái xác sống phút chốc đã thành một cái không khí.
......
Mọi người đừng hiểu lầm là Tin viết truyện kinh dị nhá. Đây chẳng qua là chuẩn bị cho nam chính tiếp theo lên sàn mà thôi.
/53
|