– Hãy giữ thái tử Đông Thần Quốc ở lại đây làm khách!!!
Trần Hạo Thiên vừa dứt lời, bốn phương tám hướng đồng loạt giơ gươm xông vào tấn công Đông Phương Thần.
Đông Phương Thần cũng không nao núng, nụ cười tự mãn vẫn thường trực trên môi. Nếu hắn lo sợ chút chuyện cỏn con này, hôm nay hắn đã không tới đây rồi. Dù sao đi nữa, Trần Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không giết hắn! Đó là chưa kể, liệu Trần Hạo Thiên có đủ sức để bắt hắn không.
Trần Hạo Thiên nhanh như chớp xông vào giữa Đông Phương Thần và Vô Danh, Đông Phương Thần né người tránh khỏi kiếm của Trần Hạo Thiên, hắn cũng đã nhận ra Trần Hạo Thiên muốn kéo dài khoảng cách giữa hắn và Vô Danh.
Trần Hạo Thiên liếc mắt nhìn Vô Danh, Vô Danh liền hiểu ý, lập tức chạy ra sau tránh nạn.
Đông Phương Thần cười cợt:
– Dường như ngươi rất xem trọng nữ nhân này?
Trần Hạo Thiên không đáp, tập trung toàn bộ tinh thần vào trận chiến.
Roẹt
Mũi gươm của Trần Hạo Thiên lướt ngang qua cánh tay Đông Phương Thần, dù chưa làm hắn bị thương nhưng tay áo cũng bị cắt đứt một mảng. Sắc mặt Đông Phương Thần hơi trùng xuống, hắn dần trở nên nghiêm túc.
– Trần Hạo Thiên, ngươi tốt lắm!
Âm thanh của Đông Phương Thần rít qua kẽ răng nói. Trần Hạo Thiên lớn tiếng quát:
– Đông Phương Thần, ngươi đã dám bén mảng đến Thánh Thiên Quốc, chắc ngươi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần trả giá chứ. Ngươi đừng mơ tưởng không tổn hao một cọng lông tóc mà có thể rời khỏi Thánh Thiên Quốc!
Đông Phương Thần đưa mắt nhìn Trần Hạo Thiên, một kẻ võ công kỳ ba, cũng am hiểu mưu lượt, nếu hắn sinh ra ở Đông Thần Quốc, hắn nhất định sẽ được trọng dụng hết mực, trở thành một dũng tướng anh dũng quyết chiến, trợ giúp rất lớn cho sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ghi danh muôn đời trong sử sách…
Nhưng đáng tiếc, hắn không phải, không phải là con dân của Đông Thần Quốc mà lại là một vương giả nho nhỏ của một đất nước hủ bại thậm lậu: Thánh Thiên Quốc!
Thánh Thiên Quốc đến giờ vẫn còn đứng vững, phần nhiều điều nhờ vào công lao của nam nhân này, nhưng hoàng đế Thánh Thiên Quốc hiện tại lại không cảm thấy vui vẻ vì điều đó mà khắp nơi hạch sách, cản trở hắn. Tâm tư của hoàng đế Thánh Thiên Quốc hiện giờ cũng không phải khó hiểu. Một hôn quân vô dụng, hèn nhát chỉ biết sống trong nhung lụa và những lời tâng bốc của nịnh thần đương nhiên sẽ cảm thấy chướng mắt với một kẻ có thân phận thấp hơn mình nhưng tài hoa lại cao hơn bản thân không biết bao nhiêu lần. Đường đường là hoàng đế, người đứng đầu nắm trong tay quyền sinh tử của toàn Thánh Thiên Quốc làm sao có thể cam tâm chịu được mối nhục đó?
Trần Hạo Thiên thân là tướng soái của Thánh Thiên Quốc, là bia ngắm của biết bao thế lực thù địch nên việc bị ám sát, phục kích là thường xuyên xảy ra. Nhưng mấy ai biết được, một nửa trong số những lần hắn bị mưu tính đó lại chính là người của Thánh Thiên Quốc phái tới chứ!
Đông Phương Thần âm trầm mở miệng nói:
– Thánh Thiên Quốc vốn dĩ không xứng đáng với ngươi, mục tiêu của ngươi không sai chính là cuộc sống ấm no của con dân thiên hạ đi. Đã vậy, vì sao ngươi còn “trợ Trụ vi xuyết”…
Đứng trước lời lung lay dụ dỗ của Đông Phương Thần, Trần Hạo Thiên vẫn kiên tâm nói:– Đông Phương Thần, ta là vương cũng là con dân của Thánh Thiên Quốc, nhiệm vụ và trách nhiệm của ta là bảo vệ lãnh thổ của Thánh Thiên Quốc, không để cho dị quốc xâm lấn dù chỉ một tấc đất! Những lời xảo biện của ngươi là phí tâm rồi!
Đông Phương Thần khinh bỉ:
- Vậy chỉ cần lãnh thổ của Thánh Thiên Quốc được bảo toàn, ngươi mặc kệ cho cuộc sống lầm than của bánh tỉnh?
Trần Hạo Thiên cau mày, Đông Phương Thần đã chọt đúng cái gai trong tim của hắn. Trần Hạo Thiên cay nghiến nói:
- Đông Phương Thần, những lời chia sẻ của ngươi không có tác dụng ở đây đâu...
Đông Phương Thần bật cười:
- Những lời của ta nói thật chỉ là chia rẻ sao?
Vô Danh đứng nấp một bên đã nghe hết toàn bộ những lời Trần Hạo Thiên và Đông Phương Thần, nàng cũng biết trong Thánh Thiên Quốc có người muốn lấy mạng của Trần Hạo Thiên, không muốn để hắn tiếp tục phát triển nữa, nhưng nàng lại không thể ngờ được kẻ đó lại là hoàng đế cảu Thánh Thiên Quốc!
Từ mình diệt đi tướng tài, trụ cột của Thánh Thiên Quốc thì hắn sẽ được lợi ích gì chứ?
- Đông Phương Thần, đừng dài dòng nữa, ngươi có kéo dài thời gian cũng không giúp gì được cho ngươi đâu! Ngày hôm nay, ngươi định sẽ ở Thanh Thiên Quốc này rồi!
Trần Hạo Thiên hét lớn rồi xông lên tấn công.
Đông Phương Thần vẫn không đổi thần sắc, nụ cười tự mãn vẫn nở trên môi,nói:
- Thật vậy sao?
Đông Phương Thần lách người nhẹ tránh đón hiểm của Trần Hạo Thiên, thuận miệng huýt gió một tiếng.
Ngay lập tức, từ bốn phương tám hướng hơn hai mươi hắc y nhân hiện thân và có xu hướng tiếp tục xuất hiện bao quay lấy đoàn người Trần Hạo Thiên vào giữa.
Trần Hạo Thiên quắt mắt nhìn, vẫn không nao núng.
- Đông Phương Thần, lẽ nào chỉ có một mình ngươi là có chuẩn bị hay sao?
Đông Phương Thần nghe lời nói của Trần Hạo Thiên có điều không ổn, liền cảnh giác. Tiếp theo đó, lại một toán ẩn sĩ của Trần Hạo Thiên từ trong bóng tối lao ra, số lượng tương đương với số lượng của Đông Phương Thần.
Đông Phương Thần cau mày, xem ra không thể tránh được một trận chiến.
Trần Hạo Thiên vừa dứt lời, bốn phương tám hướng đồng loạt giơ gươm xông vào tấn công Đông Phương Thần.
Đông Phương Thần cũng không nao núng, nụ cười tự mãn vẫn thường trực trên môi. Nếu hắn lo sợ chút chuyện cỏn con này, hôm nay hắn đã không tới đây rồi. Dù sao đi nữa, Trần Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không giết hắn! Đó là chưa kể, liệu Trần Hạo Thiên có đủ sức để bắt hắn không.
Trần Hạo Thiên nhanh như chớp xông vào giữa Đông Phương Thần và Vô Danh, Đông Phương Thần né người tránh khỏi kiếm của Trần Hạo Thiên, hắn cũng đã nhận ra Trần Hạo Thiên muốn kéo dài khoảng cách giữa hắn và Vô Danh.
Trần Hạo Thiên liếc mắt nhìn Vô Danh, Vô Danh liền hiểu ý, lập tức chạy ra sau tránh nạn.
Đông Phương Thần cười cợt:
– Dường như ngươi rất xem trọng nữ nhân này?
Trần Hạo Thiên không đáp, tập trung toàn bộ tinh thần vào trận chiến.
Roẹt
Mũi gươm của Trần Hạo Thiên lướt ngang qua cánh tay Đông Phương Thần, dù chưa làm hắn bị thương nhưng tay áo cũng bị cắt đứt một mảng. Sắc mặt Đông Phương Thần hơi trùng xuống, hắn dần trở nên nghiêm túc.
– Trần Hạo Thiên, ngươi tốt lắm!
Âm thanh của Đông Phương Thần rít qua kẽ răng nói. Trần Hạo Thiên lớn tiếng quát:
– Đông Phương Thần, ngươi đã dám bén mảng đến Thánh Thiên Quốc, chắc ngươi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần trả giá chứ. Ngươi đừng mơ tưởng không tổn hao một cọng lông tóc mà có thể rời khỏi Thánh Thiên Quốc!
Đông Phương Thần đưa mắt nhìn Trần Hạo Thiên, một kẻ võ công kỳ ba, cũng am hiểu mưu lượt, nếu hắn sinh ra ở Đông Thần Quốc, hắn nhất định sẽ được trọng dụng hết mực, trở thành một dũng tướng anh dũng quyết chiến, trợ giúp rất lớn cho sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ghi danh muôn đời trong sử sách…
Nhưng đáng tiếc, hắn không phải, không phải là con dân của Đông Thần Quốc mà lại là một vương giả nho nhỏ của một đất nước hủ bại thậm lậu: Thánh Thiên Quốc!
Thánh Thiên Quốc đến giờ vẫn còn đứng vững, phần nhiều điều nhờ vào công lao của nam nhân này, nhưng hoàng đế Thánh Thiên Quốc hiện tại lại không cảm thấy vui vẻ vì điều đó mà khắp nơi hạch sách, cản trở hắn. Tâm tư của hoàng đế Thánh Thiên Quốc hiện giờ cũng không phải khó hiểu. Một hôn quân vô dụng, hèn nhát chỉ biết sống trong nhung lụa và những lời tâng bốc của nịnh thần đương nhiên sẽ cảm thấy chướng mắt với một kẻ có thân phận thấp hơn mình nhưng tài hoa lại cao hơn bản thân không biết bao nhiêu lần. Đường đường là hoàng đế, người đứng đầu nắm trong tay quyền sinh tử của toàn Thánh Thiên Quốc làm sao có thể cam tâm chịu được mối nhục đó?
Trần Hạo Thiên thân là tướng soái của Thánh Thiên Quốc, là bia ngắm của biết bao thế lực thù địch nên việc bị ám sát, phục kích là thường xuyên xảy ra. Nhưng mấy ai biết được, một nửa trong số những lần hắn bị mưu tính đó lại chính là người của Thánh Thiên Quốc phái tới chứ!
Đông Phương Thần âm trầm mở miệng nói:
– Thánh Thiên Quốc vốn dĩ không xứng đáng với ngươi, mục tiêu của ngươi không sai chính là cuộc sống ấm no của con dân thiên hạ đi. Đã vậy, vì sao ngươi còn “trợ Trụ vi xuyết”…
Đứng trước lời lung lay dụ dỗ của Đông Phương Thần, Trần Hạo Thiên vẫn kiên tâm nói:– Đông Phương Thần, ta là vương cũng là con dân của Thánh Thiên Quốc, nhiệm vụ và trách nhiệm của ta là bảo vệ lãnh thổ của Thánh Thiên Quốc, không để cho dị quốc xâm lấn dù chỉ một tấc đất! Những lời xảo biện của ngươi là phí tâm rồi!
Đông Phương Thần khinh bỉ:
- Vậy chỉ cần lãnh thổ của Thánh Thiên Quốc được bảo toàn, ngươi mặc kệ cho cuộc sống lầm than của bánh tỉnh?
Trần Hạo Thiên cau mày, Đông Phương Thần đã chọt đúng cái gai trong tim của hắn. Trần Hạo Thiên cay nghiến nói:
- Đông Phương Thần, những lời chia sẻ của ngươi không có tác dụng ở đây đâu...
Đông Phương Thần bật cười:
- Những lời của ta nói thật chỉ là chia rẻ sao?
Vô Danh đứng nấp một bên đã nghe hết toàn bộ những lời Trần Hạo Thiên và Đông Phương Thần, nàng cũng biết trong Thánh Thiên Quốc có người muốn lấy mạng của Trần Hạo Thiên, không muốn để hắn tiếp tục phát triển nữa, nhưng nàng lại không thể ngờ được kẻ đó lại là hoàng đế cảu Thánh Thiên Quốc!
Từ mình diệt đi tướng tài, trụ cột của Thánh Thiên Quốc thì hắn sẽ được lợi ích gì chứ?
- Đông Phương Thần, đừng dài dòng nữa, ngươi có kéo dài thời gian cũng không giúp gì được cho ngươi đâu! Ngày hôm nay, ngươi định sẽ ở Thanh Thiên Quốc này rồi!
Trần Hạo Thiên hét lớn rồi xông lên tấn công.
Đông Phương Thần vẫn không đổi thần sắc, nụ cười tự mãn vẫn nở trên môi,nói:
- Thật vậy sao?
Đông Phương Thần lách người nhẹ tránh đón hiểm của Trần Hạo Thiên, thuận miệng huýt gió một tiếng.
Ngay lập tức, từ bốn phương tám hướng hơn hai mươi hắc y nhân hiện thân và có xu hướng tiếp tục xuất hiện bao quay lấy đoàn người Trần Hạo Thiên vào giữa.
Trần Hạo Thiên quắt mắt nhìn, vẫn không nao núng.
- Đông Phương Thần, lẽ nào chỉ có một mình ngươi là có chuẩn bị hay sao?
Đông Phương Thần nghe lời nói của Trần Hạo Thiên có điều không ổn, liền cảnh giác. Tiếp theo đó, lại một toán ẩn sĩ của Trần Hạo Thiên từ trong bóng tối lao ra, số lượng tương đương với số lượng của Đông Phương Thần.
Đông Phương Thần cau mày, xem ra không thể tránh được một trận chiến.
/24
|