Vào buổi sáng đẹp trời, có tiếng nói của Vân Khánh vang lên:
– Đại hiệp à, lại có việc cho huynh làm đây…
Không hiểu sao, Kiến Văn hiện tại rất dị ứng với hai chữ “đại hiệp” này, mỗi lần Vân Khánh hô lên y như rằng hắn sẽ có chuyện không lành.
Kiến Văn lẽo đẽo từ trong nhà bước ra, Vân Khánh đang đứng ngoài cổng chờ hắn. Bây giờ hắn đã biết nguyên do nàng gọi hắn rồi, một bạch diện thư sinh té xỉu trước cửa nhà, Kiến Văn liền đến kiểm tra.
– Hắn còn sống chứ?
Vân Khánh lên tiếng hỏi.
Kiến Văn cau mày đáp:
– Chưa chết! hắn chỉ bị kiệt sức mà ngất xỉu thôi.
Kiến Văn cúi xuống khoác tay thư sinh lên vai, bế thốc hắn vào nhà. Đúng lúc đó, lại nghe thêm Vân Khánh bồi thêm một câu:
– Quả nhiên ngôi nhà này phong thủy tốt, hành nghề “đại hiệp” cũng có người tìm đến cửa.
Kiến Văn hai chân lảo đảo, mém xíu té ngã.
Căn nhà nhỏ của Kiến Văn chỉ có một phòng nhỏ phía sau, trước kia là phòng của mẫu thân hắn, sau này bị Vân Khánh chiếm cứ, còn Kiến Văn thì ngủ tại chiếc giường tre đặt ở phòng khách. Bây giờ, Kiến Văn đặt thư sinh kia lên chiếc giường tre, cho uống tí nước, tiếp theo thế nào còn phải chờ hắn tỉnh dậy đã.
Sau đó, Vân Khánh bê thức ăn sáng lên, đây hoàn toàn là do Kiến Văn làm, nàng chẳng hề động tay vào. Ngày đầu tiên đến đây, Vân Khánh đã từng nói sẽ nấu nướng, dọn dẹp cho Kiến Văn, xem như trả chi phí cho những ngày nàng ở đây, Kiến Văn cũng gật đầu đồng ý. Nhưng ngay sau đó, hắn liền hối hận! Nàng hoàn toàn chẳng làm được gì ngoại trừ việc phá hư thêm! Thế là, Kiến Văn phải bắt tay vào thu dọn tàn cuộc của Vân Khánh bày ra, rồi miễn cho nàng vào bếp luôn. Vân Khánh cảm thấy áy náy nên xung phong giành phần dọn cơm ra bàn, xem như là góp sức.
Cơm trắng cùng với hai món rau xào và canh nhạt. Rất là đơn sơ, nhưng trước nay Kiến Văn đã sống thành thói quen, còn Vân Khánh không có yêu cầu cao lắm với thức ăn nên hai người hoàn toàn hài lòng, dù sao tay nghề của Kiến Văn cũng không tệ.
Tên thư sinh nằm trên giường tre một lúc thì nghe mùi thức ăn mà dần dần tỉnh lại.
– Cơm… cơm…
Vân Khánh ngồi đối diện với chiếc giường liền phát hiện tên thư sinh đang động đậy.
– Í, hắn tỉnh lại rồi kìa!
Kiến Văn buông đũa, đến xem xét, vừa đến gần, Kiến Văn đã bị tên thư sinh chụp lấy tay, hai mắt đầy tia máu mở trừng ra.
– Cơm!
Kiến Văn đen mặt, hóa ra tên thư sinh này là bị đói tới ngất xỉu!
Tiếp theo là cảnh tượng vô cùng bi đát, Kiến Văn và Vân Khánh ngồi sững sờ nhìn thư sinh ăn lấy ăn để như ma đói từ mấy kiếp. Sau khi ăn hết nồi cơm và toàn bộ thức ăn trên bàn, tên thư sinh mới lấy tay áo quẹt ngang miệng một cách thỏa mãn. Đến bây giờ, hắn mới giật mình nhớ ra sự có mặt của hai ân nhân, nhớ tới hành động thô lỗ ban nãy, thư sinh đứng bật dậy, lùi về sau mấy bước, cung kính chấp tay hành lễ với hai người.
– Xin hai vị ân nhân thứ lỗi cho hành động vô phép nãy giờ của tiểu sinh…
Kiến Văn khóe miệng co giựt, miễn cưỡng nói:
– Không… không có gì.
Tên thư sinh vẫn áy náy không thôi, bắt đầu giới thiệu bản thân:
– Tiểu sinh tên gọi là Thụ Nhân, là người từ Bắc Bình đến.
Bắc Bình? Nơi đó cách đây cũng khá xa, một thư sinh yếu đuối như Thụ Nhân có thể bình an tới được Kinh Thành cũng không phải chuyện dễ. Vân Khánh nổi lên lòng tò mò, hỏi:
– Tại sao ngươi lại lang thang tới đây?
– Đại hiệp à, lại có việc cho huynh làm đây…
Không hiểu sao, Kiến Văn hiện tại rất dị ứng với hai chữ “đại hiệp” này, mỗi lần Vân Khánh hô lên y như rằng hắn sẽ có chuyện không lành.
Kiến Văn lẽo đẽo từ trong nhà bước ra, Vân Khánh đang đứng ngoài cổng chờ hắn. Bây giờ hắn đã biết nguyên do nàng gọi hắn rồi, một bạch diện thư sinh té xỉu trước cửa nhà, Kiến Văn liền đến kiểm tra.
– Hắn còn sống chứ?
Vân Khánh lên tiếng hỏi.
Kiến Văn cau mày đáp:
– Chưa chết! hắn chỉ bị kiệt sức mà ngất xỉu thôi.
Kiến Văn cúi xuống khoác tay thư sinh lên vai, bế thốc hắn vào nhà. Đúng lúc đó, lại nghe thêm Vân Khánh bồi thêm một câu:
– Quả nhiên ngôi nhà này phong thủy tốt, hành nghề “đại hiệp” cũng có người tìm đến cửa.
Kiến Văn hai chân lảo đảo, mém xíu té ngã.
Căn nhà nhỏ của Kiến Văn chỉ có một phòng nhỏ phía sau, trước kia là phòng của mẫu thân hắn, sau này bị Vân Khánh chiếm cứ, còn Kiến Văn thì ngủ tại chiếc giường tre đặt ở phòng khách. Bây giờ, Kiến Văn đặt thư sinh kia lên chiếc giường tre, cho uống tí nước, tiếp theo thế nào còn phải chờ hắn tỉnh dậy đã.
Sau đó, Vân Khánh bê thức ăn sáng lên, đây hoàn toàn là do Kiến Văn làm, nàng chẳng hề động tay vào. Ngày đầu tiên đến đây, Vân Khánh đã từng nói sẽ nấu nướng, dọn dẹp cho Kiến Văn, xem như trả chi phí cho những ngày nàng ở đây, Kiến Văn cũng gật đầu đồng ý. Nhưng ngay sau đó, hắn liền hối hận! Nàng hoàn toàn chẳng làm được gì ngoại trừ việc phá hư thêm! Thế là, Kiến Văn phải bắt tay vào thu dọn tàn cuộc của Vân Khánh bày ra, rồi miễn cho nàng vào bếp luôn. Vân Khánh cảm thấy áy náy nên xung phong giành phần dọn cơm ra bàn, xem như là góp sức.
Cơm trắng cùng với hai món rau xào và canh nhạt. Rất là đơn sơ, nhưng trước nay Kiến Văn đã sống thành thói quen, còn Vân Khánh không có yêu cầu cao lắm với thức ăn nên hai người hoàn toàn hài lòng, dù sao tay nghề của Kiến Văn cũng không tệ.
Tên thư sinh nằm trên giường tre một lúc thì nghe mùi thức ăn mà dần dần tỉnh lại.
– Cơm… cơm…
Vân Khánh ngồi đối diện với chiếc giường liền phát hiện tên thư sinh đang động đậy.
– Í, hắn tỉnh lại rồi kìa!
Kiến Văn buông đũa, đến xem xét, vừa đến gần, Kiến Văn đã bị tên thư sinh chụp lấy tay, hai mắt đầy tia máu mở trừng ra.
– Cơm!
Kiến Văn đen mặt, hóa ra tên thư sinh này là bị đói tới ngất xỉu!
Tiếp theo là cảnh tượng vô cùng bi đát, Kiến Văn và Vân Khánh ngồi sững sờ nhìn thư sinh ăn lấy ăn để như ma đói từ mấy kiếp. Sau khi ăn hết nồi cơm và toàn bộ thức ăn trên bàn, tên thư sinh mới lấy tay áo quẹt ngang miệng một cách thỏa mãn. Đến bây giờ, hắn mới giật mình nhớ ra sự có mặt của hai ân nhân, nhớ tới hành động thô lỗ ban nãy, thư sinh đứng bật dậy, lùi về sau mấy bước, cung kính chấp tay hành lễ với hai người.
– Xin hai vị ân nhân thứ lỗi cho hành động vô phép nãy giờ của tiểu sinh…
Kiến Văn khóe miệng co giựt, miễn cưỡng nói:
– Không… không có gì.
Tên thư sinh vẫn áy náy không thôi, bắt đầu giới thiệu bản thân:
– Tiểu sinh tên gọi là Thụ Nhân, là người từ Bắc Bình đến.
Bắc Bình? Nơi đó cách đây cũng khá xa, một thư sinh yếu đuối như Thụ Nhân có thể bình an tới được Kinh Thành cũng không phải chuyện dễ. Vân Khánh nổi lên lòng tò mò, hỏi:
– Tại sao ngươi lại lang thang tới đây?
/24
|