Hạt Mưa Ngày Ấy

Chương 43

/60


(2) Giải mã mật thư

Hương Anh cầm tờ giấy đưa cho các bạn, nhưng lần này không ai có thể nghĩ ra nổi, một chữ cũng không thể hiểu đang viết về cái gì. Nhóm bạn lần này bó tay thật sự, họ điên cả đầu không biết kẻ nào đứng sau chuyện này.

Đúng lúc đấy Tùng Lâm bất chợt nhìn ra phía sau thì thấy hai thằng tay chân đã tỉnh dậy và co cẳng chạy. Nhóm bạn giật mình vội đuổi theo chúng. Nhưng hai tên này võ vẽ không giỏi nhưng chạy thì rất đỉnh, vụt một phát chúng đã nhảy lên cái xe ô tô và phóng đi. Nhóm bạn cũng chạy ra đường lớn, vẫy ngay một cái taxi. Taxi nhanh chóng đuổi theo hai tên kia. Cũng may là hai tên đó chạy nhanh đến mấy thì vẫn đau vì cú đá của Hoàng Vũ nên không bị mất dấu. Xe cứ đuổi nhau như thế gần như suốt đêm, tốc độ thì cũng giống như nhau.

Anh tài xế tốt bụng nói:

“Mấy em cứ ngủ đi cho đỡ mệt, tôi vẫn sẽ chạy không để mất tích chúng nó đâu!”

“Cám ơn anh nhưng chúng em không ngủ được.” – Hương Anh quả quyết.

Vậy mà sau đó do quá mệt ai nấy đều thiếp đi, mỗi người ngủ đủ tư thế, xiên xẹo một góc vì taxi không được rộng. Tùng Lâm, Bảo Nam, Thiên Duy chẳng ai thức được. Hương Ly cũng ngủ, cô gật một cái gục ngay lên vai Tú Phong lúc nào không biết. Cậu cũng chẳng hay gì vì cậu cũng đã ngủ mất rồi. Hoàng Vũ vẫn thức, cậu quay lại nhìn Hương Ly. Cô đang ngồi ngay cạnh cậu, nhưng cô lại ngả sang bờ vai bên kia…

Bỗng bờ vai cậu nằng nặng. Cậu giật mình quay sang thì thấy Hương Anh đang dựa vào:

“Tôi nhận ra là Hoàng Vũ có một bờ vai rất vững chắc đấy.” – Cô vẫn mở mắt, chưa ngủ.

“Nói thế là có ý gì chứ? Bỏ ra đi, đau hết cả vai rồi!”

“Nhưng nếu là Hương Ly thì không đau đúng không?”

“…”

“Bây giờ tớ đoán được ra rồi đấy…”

“Đoán ra cái gì?”

“Cậu nói dối tớ để tớ chụp ảnh Tú Phong với Ngọc Thuỷ cốt để chia rẽ Tú Phong và Hương Ly phải không…”

Hoàng Vũ quay mặt đi:

“Sao cậu biết…?”

“Chẳng cái gì qua mắt được tớ. Nhưng tớ vẫn tin cậu…”

“…” – Hoàng Vũ không nói được gì.

“Nếu Hương Ly không dựa vào vai cậu, thì cứ để tớ đi…” – Hương Anh nhắm mắt, ngồi sát Hoàng Vũ hơn.

Cô thiếp dần sau một ngày mệt mỏi.

Nhưng trong giấc mơ, cô vẫn nhìn thấy cậu.

Ai biết đâu, Hương Anh không còn nghĩ về một Hoàng Vũ xấu xa độc ác như ngày xưa nữa…

Nhóm bạn giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm thì thấy mình đã về đến thành phố của họ. Sao hai tên kia lại về đây nhỉ? Chẳng lẽ bí mật nằm ở ngay tại chỗ này sao? Chiếc xe taxi của họ càng đuổi nhanh hơn hai tên kia. Vì cả hai xe cùng mở cửa sổ và đang ở khoảng cách gần nên Hương Anh nghe thấy tiếng cãi cọ của hai tên kia:

“Chết! Mày đi đứng kiểu gì không thấy tụi nó bám theo mình nãy giờ à???”

“Em cứ thục mạng chạy biết đâu được!”

“Quẹo đi, không được để tụi nó phát hiện ra đâu!”

Chiếc xe của chúng bỗng nhanh hơn bất thường, quẹo một phát sang đường khác và biến mất hút nhanh đến nỗi chưa ai kịp nhìn thấy thì con đường đã vắng tanh rồi. Anh tài xế lúng túng:

“Xin lỗi các em, tôi không nghĩ chúng nó lẩn nhanh như vậy…”

“Không sao đâu anh, cho tụi em xuống ở đây được rồi.”

Nhóm bạn trả tiền cho anh tài xế rồi lủi thủi mỗi đứa đi về. Con đường vắng tanh không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng. Không khí đêm lạnh lẽo vô cùng. Gió thổi rất mạnh, ở Hạ Long là biển nên đã lạnh rồi, về đây làm gì có biển mà còn rét hơn. Hương Ly vốn không chịu được rét, cô co ro không bước đi nổi. Nhóm bạn quay lại, Hoàng Vũ nhanh chóng đi tới cởi chiếc áo khoác của mình ra choàng lên người cô, nhờ chiếc áo mà Hương Ly thấy ấm hơn. Cô ngẩng lên nhìn cậu, Hoàng Vũ khi bỏ cái áo đen bí hiểm này ra chỉ còn chiếc áo phông trắng thì lại thật dịu dàng.

“Cám ơn…”

Cậu cũng khẽ mỉm cười nhẹ:

“Trong một lúc nào đó, vẫn có cái áo của tôi…”

Ai nấy nhìn họ, lặng lẽ chẳng biết nói gì. Chỉ có Hương Anh lại buồn hơn ai hết. Đằng sau cặp kính cận là đôi mắt đẹp đang rưng rưng lệ…

Thiên Duy không hiểu cảm giác của Hương Anh, cậu thắc mắc:

“Hương Anh, cậu sao thế?”

“À không, tớ không sao…”

“Thế cậu đang nhìn gì vậy?”

“Ơ ơ tớ có nhìn gì đâu…” – Hương Anh cố nghĩ ra một câu nói dối – “Tớ đang nghĩ, biết đâu chuyện này cũng liên quan đến Hương Ly…”

“Hả? Liên quan đến Hương Ly?”

“Ờ đúng vậy…” – Hương Anh cố nói để các bạn tin câu nói dối của mình.

Nhưng chính cô cũng không biết cô không nói dối…

“Vậy chúng ta càng phải nhan chóng giải được mật mã này!”

“Đúng vậy Thiên Duy, hì hì…”

“Hương Anh, rốt cuộc là cậu lạ quá đấy! Cười cười như thế là sao?”

“Không sao mà…”

“Cứ cười như che giấu cái gì đi vậy.”

Hương Anh nghe thế bỗng giật mình:

“Che giấu à? Đúng rồi!”

“Đúng cái gì vậy?” – Nhóm bạn quay lại sốt sắng.

“Có một người là thám tử rất giỏi, suy luận cực kỳ siêu nhưng luôn che giấu đi sau lớp vỏ bọc một người bình thường.”

“Ai vậy?”

“Thầy Hưng – thầy chủ nhiệm của các cậu đó!”

Ai nấy ngã ngửa lần nữa:

“Hương Anh, cậu có học cùng chúng tớ đâu mà biết thầy Hưng?” – Bảo Nam trố mắt.

“Cậu kỵ trường B. lắm mà????” – Tùng Lâm ngạc nhiên.

“Cậu dựa vào đâu mà hiểu biết về ông thầy đã “trù” bọn tôi kia?” – Hoàng Vũ quàu quạu.

Hương Anh thở dài:

“Haizz đó là thầy dạy thêm Toán cho tôi đấy!”

“Hả?”

“Các cậu nghĩ là tôi mấy năm cận lòi mắt trên đèn sách chẳng lẽ không đi học thêm hả?”

“Nhưng sao cậu lại học thầy Hưng của trường mà cậu chẳng ưa gì…?”

“Đúng là tôi chẳng thích gì trường B., nhưng mà tôi rất quý thầy Hưng vì có một lần tôi đi thi một cuộc thi học sinh giỏi toán hồi cấp II, tôi nhớ ra còn một dạng bài nữa quên chưa ôn. Đúng lúc đó tôi gặp thầy ấy, dù thầy dạy cấp III mà giảng cho cấp II hay cực kỳ ấy. Thế là lên cấp III tôi vẫn học thêm ở nhà thầy ấy. Tôi được biết thầy ấy hồi trẻ có là một thám tử đấy, nhưng mà cái nghề này thì chẳng được biết đến rộng rãi nên thầy ấy bỏ làm thầy giáo, nhưng cái khả năng suy luận tài tình của thầy ấy thì không thể lẫn vào đâu được.”

“Haizz cái ông thầy trù dập đó mà lại giỏi thế à? Tin sao nổi?” – Hoàng Vũ xì một cái.

“Rồi cậu sẽ tin! Giờ về đi ngủ đi, mai sẽ đến gặp thầy ấy.”

Nhóm bạn quay lại Hương Ly:

“Hương Ly, còn chuyến đi của cậu…”

“Hoãn lại mấy ngày cũng được, tớ cũng cần phải tìm hiểu chuyện này.”

“Thế thì lại về nhà tôi hả?” – Tú Phong nhìn cô.

“Nếu như cậu không thích thì tớ sang chỗ Hương Anh vậy…”

“Tôi nói không thích bao giờ?” – Tú Phong bước tới nắm tay Hương Ly cùng đi về phía con đường vắng.

Hương Ly nhìn cậu, cậu cũng đang che giấu sự đau buồn đến tột cùng trong trái tim kia phải không?

Cô phải ở lại, để giải thoát nỗi buồn đó cho cậu…

Nhưng chuyện này rốt cuộc có liên quan đến cô như Hương Anh nói không?

***

“Đại…đại ca…” – Hai gã đệ tử chạy vào.

“Mấy giờ sáng rồi mà chúng mày mới vác xác về?” – Một giọng nói hằn học phát lên trong bóng tối.

“Em xin lỗi, nhưng con bé Ngọc Thuỷ đó sao rồi đại ca?”

“Nó làm sao chúng mày hỏi làm gì? Thứ đó đâu?” – Bóng đen đó vẫn ngồi trong góc tối.

“Đại…đại ca, tụi em làm mất…làm mất tờ giấy đó rồi…”

“CÁI GÌ!!!??? HAI THẰNG NGU, CHÚNG MÀY TỚI SỐ RỒI!!!” – Tiếng hét vang lên.

“Ấy ấy đại ca, xin đừng đánh tụi em. Tụi em vẫn nhớ được cái mật thư đó. Trí nhớ tụi em lướt qua là nhớ mà…”

“Đọc tao nghe?”

“Dạ hình như là “Nước chảy vào dòng sông, trôi đến nơi có tiếng hát. Nhiều ngã rẽ ở dòng sông. Tới nơi nào có xích sắt. Mê cung hiện lên trong bóng đen u tối của kẻ chạy trốn.” Đại ca, câu này có nghĩa gì vậy?”

“Hai tên ngu như chúng mày thì đòi gì hiểu?”

“Ơ chúng tôi…”

Bóng đen đó quay lại, cất tiếng gọi:

“Ông Trọng!”

“Cậu chủ gọi tôi hả?” – Gã đàn ông đó bước ra.

“Thằng Hero đâu rồi?”

“Cậu biết là nó đi đâu mà.”

“Khốn kiếp! Nó si mê con bé Hương Ly đó quá rồi à???”

“Có lẽ vậy đấy. Con trai mà, ai chẳng thích con gái, há há! Đến cậu chủ không ngày nào là không để ý đến nó nói gì là Hero…”

“Ông cũng câm họng lại đi, tôi để ý cô ta không phải vì tôi cần gì cô ta. Không làm xong việc thì đừng có trách tôi. Đừng có để lộ thân phận đấy, cứ phải làm bố nuôi của con bé đó cho tôi. Tôi thề sẽ cho nó biết thế nào là sự trả giá!”

“Haizz vẫn phải đóng giả hả, đến bao giờ đây?”

“Không lâu đâu, bây giờ tôi biết chỗ rồi…”

“Cậu hiểu cái mật thư đó?”

“Ông nghĩ tôi là ai mà không hiểu chính mật thư của cha tôi?”

“Hả? Là của ông chủ…?”

“Đúng vậy! Cha đã quay lại rồi!” – Trong bóng đêm loé lên nụ cười nham hiểm.

Bóng đen đó lầm lũi đi vào trong, bỗng dừng lại:

“Nhớ chặn hết bọn nhà báo đấy, đừng có để lộ chuyện gì. Nhà báo là chúng nó truyền phát thông tin nhanh lắm!”

“Cậu chủ yên tâm!”

***

Trường H. lại ồn ào như mọi ngày. Học sinh lại bắt đầu bàn tán về 5 anh chàng BOD sa ngày nghỉ học kỳ. Trông họ có vẻ rất căng thẳng, suy nghĩ, khác hẳn với cái vẻ “bụi đời”, “playboy” mọi người thường thấy.

“Chào 5 lão già và cô bạn Hương Ly của tôi!” – Có tiếng con gái lanh lảnh.

Chẳng ai thèm quay lại luôn, họ nghe cũng biết là cái giọng chanh chua của Kiều Diễm rồi. Nhưng Kiều Diễm chẳng quan tâm, cô ton ton chạy đến bên Thiên Duy:

“Sau một ngày thi học kỳ mà trông Angel buồn bã thế, chẳng đẹp trai tí nào cả!”

“Cậu không thể xê ra khỏi tôi một ngày à?”

“Chết thật, tôi là người mà, tôi rất cần có một thiên thần bảo vệ chứ bộ.”

“Bực mình quá, tránh ra đi!” – Thiên Duy cáu kỉnh.

Hoàng Vũ cau mày:

“Này Thị Diễm!”

“Ai cho cậu nói tên tôi ra thế!!!???”

“Đi ra chỗ khác mà lau cái mắt của cậu đi. Kẻ mắt ghê quá nên không nhìn thấy chúng tôi đang có việc sao?”

Kiều Diễm hậm hực đành đứng ra một chỗ. Hương Ly cười xoa dịu:

“Đừng tức giận, họ đang có việc nên không thích bị làm phiền thôi.”

“Hứ, việc mà tôi không được tham gia chắc? Đáng ghét!”

Hương Ly mỉm cười nhìn Kiều Diễm. Cô bạn này đúng là chẳng có điểm gì để người ta yêu thích, điệu đà, chảnh choẹ, nhưng rất quan tâm đến người khác. Cô rất muốn mình được chú ý, nhất là Thiên Duy. Ngồi cạnh Kiều Diễm lâu lâu rồi nên Hương Ly cũng biết Thiên Duy đối với Kiều Diễm quan trọng thế nào. Chẳng biết vì sao cô ta lại thích Thiên Duy nhỉ? Cậu quá đẹp trai? Hiền lành? Cẩn thận? Giỏi giang? Nói chung là Thiên Duy hoàn hảo đến mức chẳng ai là không thích.

Bỗng Kiều Diễm hắng giọng nói với mấy đứa bạn gái nhưng thực chất là nói to cho BOD phải chú ý:

“A ông thầy đó lại đến, làm toán chưa nhờ?”

Ai cũng đều quay lại nhìn ra cổng trường.

“Thầy Hưng kìa!” – Thiên Duy kêu lên.

Thầy Hưng nhìn mấy chàng BOD đó mà chẳng thèm nói gì, ông quay ngoắt đi chỗ khác. Bỗng có tiếng nói trong trẻo từ đằng sau:

“Thầy ơi!”

Thầy Hưng nghe tiếng cô nữ sinh đó vội vàng quay ngay lại. Cả trường tròn mắt. Đó chẳng phải là học sinh Hương Anh của trường H. sao? Một nữ sinh giỏi nhất trường H. như vậy sao lại sang trường B. gặp thầy Hưng làm cái gì chứ?

“Hương Anh, sao em lại đến đây vậy?”

“Em có việc muốn nhờ thầy!”

“Nhờ? Việc gì thế? Thầy sẽ sẵn lòng giúp!”

BOD và Hương Ly ngẩn mặt ra. Hương Anh công nhận là “trò cưng” của thầy Hưng thật.

“Chuyện dài lắm ạ, chúng ta đi ra chỗ khác đi thầy!”

Tại sân sau của trường.

“Tóm lại là cô bé Ngọc Thuỷ nào đó bị bắt cóc đi và mấy em muốn tôi giải cái mật thư này chứ gì?”

“Vâng!”

“Tôi cũng nghe về em Ngọc Thuỷ trường V. đó rồi.”

“Thầy biết em ấy?” – Tú Phong kinh ngạc.

“Đó là một cô nữ sinh bị bệnh từ nhỏ nhưng lại rất chăm học, lúc nào cũng được tuyên dương, là niềm tự hào của trường V. đó đấy. Chậc, sao cô bé ấy lại quen với người dốt như Tú Phong vậy?”

“Thầy…” – Tú Phong nóng mặt.

Hương Ly vội kéo cậu ngồi xuống, ra hiệu: “Có muốn được giúp không thì bảo?”. Tú Phong hậm hực nhìn cô như muốn nói: “Chả tin được vào thầy này!”

Bảo Nam cũng đành phải giở “võ mồm”:

“Thầy à, thầy giúp chúng em được không, đi mà thầy!”

“Tôi không thể giúp cho những đứa học sinh vô kỷ luật như mấy em.”

“Thầy! Thầy không giúp cả em sao?” – Hương Anh nói.

“Tôi không thể vì em cũng chơi với mấy đứa này.”

“Thầy à, thầy không hiểu các bạn ấy rồi!”

“Có gì mà không hiểu? Qua lời thầy Phú nói tôi biết rõ mấy em luôn!”

“Thầy Phú thì biết gì chứ? BOD đều là những người tốt cả! Chỉ là các cậu ấy gặp quá nhiều biến động trong cuộc sống thôi thầy!” – Hương Ly gắt.

“Biến động?”

“Bố mẹ Tú Phong thì ly dị, cậu ấy lại không có khả năng học tốt nữa. Mẹ Thiên Duy thì phải vào bệnh viện tâm thần. Tùng Lâm bị trêu chọc vì xấu xí, cậu ấy luôn phải sống trong mặc cảm. Nhà Bảo Nam thì nghèo quá đỗi, cậu ấy còn mắc bệnh béo phì nhưng cậu ấy đã phải cố gắng để sống lạc quan như vậy. Hoàng Vũ còn thảm hơn, mẹ cậu ấy mất ngay khi cậu ấy còn quá nhỏ, cha thì đi tù mà còn thảm hơn là mẹ cậu ấy do cha cậu ấy giết nữa!”

Thầy giáo sững sờ trước những gì Hương Ly nói. BOD cũng quay mặt đi, họ thở dài nghĩ đến nỗi đau của riêng mình.

“Những chuyện này…là thật sao?”

“Đúng vậy! Họ đã cố gắng để tồn tại là quá tốt rồi thầy! Thầy còn mong họ học tốt, làm những điều tốt sao? Phải có động lực chứ thầy! Nếu như ai cũng chối bỏ họ, họ sẽ khó mà đứng lên được. Đó đều là những người bạn tốt, em tin họ sẽ đứng lên được, thầy hãy giúp họ đi!” – Hương Ly khẩn khoản.

5 cậu thiếu niên nhìn Hương Ly, họ không biết nói gì hơn nữa ngoài việc quá cảm động bởi lời nói chân thành của cô.

Thầy giáo thở dài, suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Được rồi, các em hãy về học đi, tôi sẽ giúp các em!”

“Thật sao?” – Ai nấy vui mừng ra mặt.

Nhưng những tiết học trôi qua chẳng thấy hồi âm của thầy Hưng.

Ai cũng lo lắng, cái mật thư đó phải nói là quá khó, nhưng họ chỉ có vài manh mối, làm sao để thầy Hưng đoán ra được nhỉ? Thầy có phải là thám tử tài ba không đây?

Trống tan học. Vẫn chẳng biết tin gì.

Thầy Hưng dắt xe ra cổng, quay lại nhìn nhóm bạn nói:

“Tôi xin lỗi, thực sự là mật thư này rất khó, mới đoán ra một chút thôi. Tôi phải về suy nghĩ một ngày rồi mới nói cho các em được!”

Nhưng ngay lúc đó, thầy đã đứng im bặt lại.

Vì đang quay mặt lại nên thầy vô tình nhìn lên cái biển trường. Cái biển đó làm thầy giật bắn mình quay ra nhìn con đường phía trước trường với vẻ mặt khác hẳn. Nhóm bạn giật mình:

“Thầy đoán ra cái gì rồi chăng?”

“Ra rồi!” – Thầy Hưng reo lên.

Nhóm bạn chạy vội đến chỗ thầy. Thầy mở tờ giấy ra:

“Tôi sẽ phân tích từng chữ cho các em. Hãy đọc thử đoạn “Nước chảy vào dòng sông” trước tiên. Các em thấy gì?”

“Ơ thì…”

“Câu này là đơn giản nhất mà không nghĩ ra sao các học trò của tôi? “Nước” có nghĩa là “thuỷ”…”

“A đúng rồi, có nghĩa là người viết cái mật thư này muốn bọn bắt cóc đưa Ngọc Thuỷ đến một nơi nào đó.”

“Đúng rồi, “nước” là chỉ Ngọc Thuỷ, “dòng sông” ám chỉ nơi nào đó. Và nơi đó chính là “trôi đến nơi có tiếng hát”.”

“Là sao thầy?”

“Các em thử nhìn cái biển trường!”

Thiên Duy nhìn biển trường, đoán ngay ra:

“Không phải “tiếng hát” là “Trường H.” của chúng ta chứ?”

“Chuẩn! Bọn này ẩn ý đó mà, các em phải quan sát kỹ tí là được.”

“Nhưng biết đâu chúng nó nói đến nơi nào khác có từ “H” thì sao thầy?”

“Hãy nhìn ra phía trước trường!”

Nhóm bạn nhìn ra phía trước trường. Họ ồ lên khi thấy có rất nhiều ngã rẽ, ngõ ngách khéo phải dùng đến từ “chằng chịt” luôn. Hoá ra đây là bí mật của “nhiều ngã rẽ ở dòng sông”.

“Trong này nó bảo “tới nơi nào có xích sắt”, chắc từ “xích sắt” là từ quan trọng. Nhưng làm gì có cái xích sắt nào?” – Hương Ly nói.

“Tôi nghĩ là dù dạy toán nhưng tôi cũng biết tiếng Anh chứ bộ.”

“Hả? Thầy nói gì vậy?”

“Nào nhìn ra chưa các cô cậu! “Xích” không chỉ cái xích đâu mà là chỉ số 6 – six trong tiếng Anh đấy. Có nghĩa là các cô cậu hãy đến cái ngõ số 6 kia. Mà đó, ngõ nào cũng có số hết, mấy cô cậu khỏi phải tìm nhiều.”

“Ôi trời ơi!!!!” – Nhóm bạn ngã ngửa. Sao họ không để ý nhỉ?

“Công nhận đứa nào viết cái này thâm thuý đấy, liên tưởng rất phong phú, làm tôi đau hết cả đầu. Lâu rồi chưa làm thám tử mà…”

“Nhưng câu cuối cùng “Mê cung hiện ra trong bóng đêm u tối của kẻ chạy trốn” là sao hả thầy?”

“Điều đó thì các em cần phải tự tìm hiểu, câu này muốn nói là trong ngõ số 6 kia bí ẩn đang chờ các em! Tôi không thể biết “kẻ chạy trốn” là ai được. Thôi tôi về đây, các em hãy cẩn thận nhé.”

“Cám ơn thầy! Cám ơn thầy rất nhiều!” – Hương Anh gọi với theo.

Khi chiếc xe máy của thầy Hưng đi khuất, nhóm bạn hướng về cái ngõ số 6. Điều gì đang chờ đợi họ?

/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status