Hạt Mưa Ngày Ấy

Chương 49

/60


(8) Ánh mắt của Hương Ly

Một đoàn người với những chiếc xe máy to lớn rất “thượng hạng” chở những kẻ bịt mắt đang phóng đi rất nhanh. Ngồi trên chiếc xe lớn nhất là kẻ cầm đầu và cô gái trẻ. Cô gái mặc quần áo bó màu đen, mái tóc dài rất đẹp được buộc gọn lên, đôi mắt của cô đẹp y như chiếc vòng rubi mà cô đang đeo trên cổ nhưng đôi mắt đó toát ra sự thù hằn đáng sợ.

Bỗng cô gái lên tiếng:

“Dừng!”

Đoàn xe dừng ngay lại. Trước mặt chúng là một bóng đen nhỏ đang lại gần. Trời buổi sáng lại xầm xì và âm u nên cũng thật khó nhìn. Nhưng cô gái trên xe nhận ra ngay đó là ai.

“Ngọc Thuỷ, ai thế? Tao không nhìn rõ.”

“Còn ai vào đây nữa!”

Cô gái ấy đang lại gần về phía đoàn xe. Ngọc Thuỷ giật mình, suýt nữa thốt lên khi nhìn thấy gương mặt người đó. Chiếc băng quấn trên mắt đã mất đi, mái tóc dài che nửa mặt để lộ ra con mắt sáng, đẹp long lanh nhưng lạnh lùng và rất đáng sợ, ánh mắt đó có thể giết chết bất cứ ánh mắt khác, kể cả ánh mắt của Ngọc Thuỷ hiện tại.

Cô gái càng lại gần và tên cầm đầu nhận ra cô, hắn lên giọng:

“Mày được bỏ băng mắt ra rồi sao, Hương Ly? Và dẫn xác đến gặp bọn tao hả?”

Hương Ly không đáp, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận. Hắn rùng mình trước sự lạnh giá của cô, không nói gì nữa, nhường cho Ngọc Thuỷ.

“Chị không sợ đến gặp chúng tôi sẽ bị mất luôn cả hai mắt đó hả?”

Hương Ly vẫn im lặng không đáp. Cô biết chứ, biết việc bỏ băng mắt ra nguy hiểm với cô thế nào. Đêm qua, cô đã lén mò mẫm ra khỏi nhà, căn phòng của cô gần cửa ra vào nên cô mò ra được. May mắn cô gặp một người nông dân vừa đi làm đêm về, người đó đã dẫn cô ra trạm xá gần đó. Cô kể mọi sự tình và mong bác sĩ tháo cho cô cái băng ra, bác sĩ nói cô chưa đến thời hạn nên nếu bỏ ra thì chỉ cần một tác động bị thương lần nữa thì có thể vĩnh viễn cô mù cả hai mắt chứ không phải một. Ngày xưa, khi bị chiếc xe tải đâm, cô bị hất tung và va mạnh vào bức tường một ngôi nhà khiến con mắt bên phải bị thương nặng, cô không thể nhìn được, có thể nói là mù luôn một mắt. Cô đã trải qua một quãng thời gian quá dài để hồi phục được cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng vết thương trên mắt thì mãi mãi không thể chữa được nữa. Nếu như mất cả đôi mắt, liệu cô sẽ sống thế nào chứ? Nhưng không! Mất đôi mắt, hay thậm chí mất cả tính mạng cũng được, cô đã khiến nhiều người hy sinh vì cô quá nhiều…Cô không xứng đáng được yêu thương như vậy!

Và cuối cùng, bác sĩ đã bỏ băng mắt ra cho cô, còn cẩn thận cho cô uống thuốc. Cô đã nhìn được, vẫn chỉ nhìn bằng một ánh sáng, nhưng cô hy vọng đây sẽ lần cuối cùng và lần cuối cùng này cô sẽ làm sáng tỏ được hết mọi chuyện đang xảy ra với cô cùng những người bạn. Cô đã viết thư rồi ném qua cửa sổ vào phòng, mong Bảo Nam đọc được rồi đi. Bằng trực giác, cô có thể biết đám người đó đang ở đâu. Chúng lúc nào mà chẳng theo sát cô.

Giờ cô đứng trước đám người đó, không một chút run sợ, không một chút lưỡng lự. Cô lãnh đạm, lạnh lùng và thách thức. Cái vẻ đó của cô khiến lũ đầu trâu mặt ngựa kia cũng phải chùn bước, không dám ra tay với cô. Ánh mắt cô đẩy lùi được cả Ngọc Thuỷ ương bướng, cứng đầu, cô bé cũng chỉ dám ngồi đó nói chuyện chứ không hùng hổ nhảy xuống kề dao vào cổ cô như lần trước nữa.

Phải nói, ánh mắt Hương Ly gần như là vũ khí duy nhất của cô.

“Chắc hẳn có chuyện gì thì chị mới dám thò mặt ra trước bọn tôi đúng không? Mà cũng biết chúng tôi sắp đến cái làng đó đấy, thông minh ra phết!” – Ngọc Thuỷ vẫn cao giọng hỏi.

“Tôi không muốn nói chuyện với em!”

“Hả? Chị coi thường tôi thế à?”

“Phải, tôi rất khinh là đằng khác! Để tôi nói chuyện với kẻ đang chở em.”

“Chị dám sao? Tôi sẽ cho chị đi đời luôn đấy, tôi không thể nguôi giận với chị được. Cái tên Bảo Nam khốn kiếp làm hỏng kế hoạch của tôi lần trước!” – Ngọc Thuỷ hét lên.

“Thôi đi Ngọc Thuỷ!” – Kẻ bịt mặt cầm đầu nhóm người đang ngồi trên xe Ngọc Thuỷ nhảy xuống – “Mau đi về đi.”

“Cái gì? Tôi phải…”

“Biết rồi, không về thì đi chơi đâu đó đi, miễn là tránh xa chỗ này càng tốt.”

“Nhưng…”

“Mày dám cãi lệnh tao à?”

“Ờ thì…Nhưng anh ở đây thì ai chở tôi về…?”

“Đừng có lấy cớ! Nhảy sang xe thằng khác, để cái xe này lại, tí tao còn phải đi chứ? Cứ như tao là người hầu phải chuyên chở mày đi đi về về ấy!”

Ngọc Thuỷ không dám cãi, đành sang xe của người khác và đoàn người đó phóng đi. Con đường vắng chỉ còn Hương Ly và kẻ bí ẩn đó. Hương Ly nhìn hắn. Cái dáng vẻ của hắn khá giống Hero, chắc hẳn hắn là anh hoặc người thân của Hero, nhưng đôi mắt độc ác để lộ ra kia so với đôi mắt Hero thì khác hẳn. Dù cũng lạnh lùng như đôi mắt này, nhưng đôi mắt Hero không độc ác như vậy mà có cái gì đó rất dịu dàng.

Cô lên tiếng:

“Anh là người thân của Hero?”

“Hắc, tao là anh trai nó, hỏi gì không?”

“Anh trai thật sao?”

“Cũng không hẳn là như thế, tao và nó không cùng mẹ.”

“Nghĩa là anh em cùng cha khác mẹ?”

“Đúng! Nhưng tao chẳng muốn coi nó là em trai nữa. Nó vì mày mà phản bội chúng tao, trong khi cái trò trả thù cũng là trả thù cho nó chứ cho ai!”

“Tôi không hiểu…”

“Ồ thế tao nói cho mày biết một bí ẩn động trời nhé, mày có dám nghe không? Đảm bảo nghe xong mày không dám nhắc đến tên nó luôn.”

“Bí ẩn gì?”

“Là…” – Tên đó cười. Nhưng chưa kịp nói thì có tiếng chuông điện thoại – “Cái gì thế? Hả? Thật à? Tốt!”

Hương Ly nghi ngại nhìn hắn cho đến khi hắn bỏ chiếc điện thoại xuống:

“Bí ẩn gì anh nói đi?”

“Thôi tao nhận ra trò chơi chưa kết thúc nên chưa nói vội đâu. Tao nghĩ tao có trò mới hay hơn rồi đây.”

“Anh nói thế nghĩa là sao?” – Hương Ly bắt đầu sợ.

“Mày có biết cuộc điện thoại tao vừa nhận là về cái gì không?” – Hắn giơ chiếc điện thoại lên.

“Về cái gì…?”

“Cái thằng hoàng tử của mày đã tỉnh rồi đấy!”

Hương Ly bàng hoàng:

“Anh nói gì!!!??? Tôi chẳng hiểu gì cả!”

“Haizz con Ngọc Thuỷ nó ngốc đến mức tao không tưởng tượng được nó ngốc hơn nữa. Nó ở với bọn tao 5 tháng mà cứ khăng khăng thằng Tú Phong đó chết rồi trong khi nó nằm lù lù ở bệnh viện của chúng tao mà không bao giờ để ý!”

“Anh…”

“Cái thằng khốn ấy dám đánh sập căn phòng trung tâm của chúng tao, nhưng chúng tao được lệnh không được để nó chết dễ dàng như vậy nên đã cứu nó đấy, nếu không nó chết lâu rồi. Nhưng mà nó thương nặng lắm, bất tỉnh suốt 5 tháng nay không tỉnh lại. Và hôm nay nó đã tỉnh rồi, có vẻ nó đang rất muốn tìm mày đấy. Nó luôn nhớ mày mà, nó bất tỉnh nhưng đôi lúc vẫn mê man và nói mơ tên mày mà. Hương Ly, đi tìm nó đi, đưa nó về với mày đi! Yên tâm, nó tỉnh rồi, nó khoẻ mạnh lắm, không sợ nó chết đâu. Chúng tao cứu được Ngọc Thuỷ thì sao lại không cứu được Tú Phong? Haha!!!” – Nói xong tên đó quay ngay lên chiếc xe máy.

“Đợi đã, Tú Phong ở đâu!!??”

“Ở căn cứ của bọn tao chứ ở đâu, hỏi ngố quá, haha!” – Vừa nói hắn vừa nổ máy phóng đi, nhưng từ trong túi hắn rơi ra một tờ giấy.

Hương Ly giật mình nhặt lên. Hắn làm rơi tờ giấy. Vô tình hay cố tình vậy?

“Hương Ly!” – Có tiếng gọi từ đằng sau.

Cô quay lại. Bảo Nam đã đuổi đến nơi sao?

“Hương Ly, sao cậu lại chạy đi như vậy? Hả? Cậu bỏ băng mắt rồi á?”

“Ừ, tớ bỏ ra có sao đâu?”

“Nhưng cậu gặp chúng nó rồi à?”

“Ừ…”

“Chúng nó nói gì? Không làm gì cậu sao?”

“Tú Phong đang ở chỗ bọn chúng…”

“Cái gì!!???”

“Tớ phải tìm được Tú Phong! Tên cầm đầu làm rơi cái tờ giấy này, liệu có manh mối gì không?”

“Để tớ xem!”

Bảo Nam mở tờ giấy và toát mồ hôi khi nhận ra lại là một mật thư “siêu hại não”:

“Vỡ tan hết rồi! Mặt trời lặn. Chạy về nơi ánh sáng sắp tàn. Lại một nơi nữa đang chờ đợi. Đau đớn không lường trước. Thật chật hẹp và đông đúc. Chẳng ai nhận ra bóng tối đang bao trùm ánh sáng lẻ loi.”

Bảo Nam và Hương Ly đau đầu luôn. Có vẻ mật thư này không khó nhưng họ quá mệt khi giải mã như thế này rồi.

“Rốt cuộc là phải hiểu mật thư này như thế nào?” – Bảo Nam ngửa mặt lên trời.

“Tớ hiểu!” – Một người từ đâu bước ra.

Cả hai không tin vào mắt mình nữa:

“Tùng Lâm!”

“Một ngày trời rồi vẫn không tìm thấy Hương Ly sao?” – Hoàng Vũ tức giận ngồi xuống bãi cỏ.

“Tên Trọng đó đi đến chỗ cái bệnh viện này rồi mới mất dấu vết mà, nhưng bác sĩ lại bảo Hương Ly không thấy đâu nữa. Tớ đi hỏi khắp nơi cũng không thấy.” – Hương Anh buồn rầu.

“Khốn kiếp! Rốt cuộc Hương Ly đang ở đâu?”

“Hoàng Vũ, mày muốn tìm Hương Ly lắm hả?” – Một giọng nói vang lên.

Hoàng Vũ quay lại. Đó là kẻ cầm đầu nhóm người đã bắt Ngọc Thuỷ. Hắn cũng cùng một giuộc với lão Trọng.

“Mày biết Hương Ly ở đâu sao? Nói!”

“Sao không biết? Đi theo tao đi không tao đi mất đây!” – Hắn quay xe.

“Đứng lại!” – Hoàng Vũ và Hương Anh lên xe đuổi theo.

Kẻ bịt mặt vẫn cứ phóng xe đi, đôi mắt hắn loé lên tia lửa độc ác:

“Sắp có chuyện vui để xem rồi!”

/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status