Xe của “Đoàn Chính Thuần” là một chiếc Range Rover màu bạc. Cho dù Diệp Phàm không hiểu gì về xe cũng nhìn ra được đây là một chiếc xe giá không hề rẻ, không khỏi có vài suy đoán đối với thân phận của anh ta: hơn ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công, còn có một đứa con đáng yêu như thế. Chắc hẳn vợ anh ta cũng là một phụ nữ rất xuất sắc nhỉ? Song, hai lần gặp mặt ngẫu nhiên, cô chưa từng thấy bên cạnh anh ta có phụ nữ, nói không chừng đã ly dị rồi cũng nên. Giống như Mã Ly hay nói: “Đàn ông phổ biến hiện nay là vợ không có, người yêu thì nhiều, trợ thủ không có, tình nhân thì nhiều, tóc không có, eo thì bự…
Ai da, cô đang suy nghĩ cái gì thế này? Diệp Phàm lắc đầu, cố gắng đem những tư tưởng bất lương mà Mã Ly đã nhồi nhét vào đầu cô quăng ra ngoài. Nhưng bản thân cô vẫn không kiềm được khẽ liếc mắt trộm nhìn người đàn ông đã mở cửa xe cho cô.
Tóc đen dày óng ả, vòng eo tiêu chuẩn, vóc người cao lớn… Ngay lúc này, “Đoàn Chính Thuần” quay đầu nhìn về phía cô, vừa vặn đụng vào ánh mắt trần trụi của Diệp Phàm. Cái cảm giác này giống như đúng lúc tên trộm đang hành nghề bị người ta tóm được. Mặt Diệp Phàm thoáng cái đã nóng lên.
“Lên xe đi! Nhà cô ở chỗ nào, bây giờ tôi sẽ đưa cô về.” Người đàn ông đó cũng không để ý đến biểu hiện của cô, từ đầu đến cuối đều cười nói.
Diệp Phàm nhỏ giọng nói cho biết địa chỉ, vội vã chui vào sau thùng xe. Một lúc sau, người đàn ông ôm cậu bé đặt vào ghế bên cạnh tay lái, ngay sau đó khởi động xe.
Với việc trên xe bỗng nhiên có thêm một người lạ, cậu bé dường như rất hiếu kỳ. Không phút nào nhàn rỗi, cậu bé liên tục quay đầu nhìn ghế sau: “Cô ơi, chân của cô có đau không?”
Diệp Phàm cười lắc đầu: “Không đau đâu.”
“Không phải con cố ý làm rách tất của cô, con kêu ba con mua cho cô một đôi tất mới, có được không ạ?”
“Không cần đâu, con đã nói con không cố ý mà, cô không trách con.”
“Thế nhưng ba con nói rằng làm hư đồ của người ta thì phải đền. Hôm trước con đã làm hỏng đồ chơi của bạn ở nhà trẻ, thì con đã đền lại cho bạn ấy một cái mới rồi…”
Đối với một đứa trẻ mà nói, chủ đề của bé mãi mãi không bao giờ cạn kiệt. Diệp Phàm cứ như vậy trò chuyện với cậu bé suốt đường đi, mãi đến khi xe chạy tới dưới khu nhà của cô.
“Cô này, là ở đây sao?” Người đàn ông quay đầu sang hỏi cô, một mặt kéo con trai đang gần như trèo lên lưng ghế xuống, ôm vào lòng.
Cậu bé trái lại rất nghe lời, vừa rồi vẫn còn loi đông choi tây. Vừa bị ba tóm một cái, ấy vậy mà cậu cũng không kêu gào, ngoan ngoãn ngồi trên đùi người đàn ông. Bàn tay nhỏ bé vịn cánh tay ba, chớp mắt với Diệp Phàm.
“Vâng, đúng là ở đây. Cảm ơn Đoàn tiên sinh.”
“Đừng khách sáo. Ngược lại tôi còn phải nói tiếng xin lỗi với cô mới đúng. Tiểu Dự nó thực sự quá bướng bỉnh. Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cô là gì?”
“Tôi họ Diệp, Diệp Phàm.” Diệp Phàm lễ phép trả lời.
“Vâng. Cô Diệp, lần tới lúc đến thư viện, tôi sẽ mua đôi tất mới cho cô.”
“Không cần! Không cần đâu!” Diệp Phàm vội vàng xua tay, “Đôi tất đó vốn cũng đã cũ rồi, không đáng là bao. Huống hồ ngài đã đưa tôi về, xem như huề rồi.”
Thấy thái độ kiên quyết của Diệp Phàm, người đàn ông cũng không tiếp tục chấp nhất vấn đề này nữa. Mà anh thân thiết xuống xe mở cửa cho cô: “Cô Diệp, cảm ơn cô hôm nay đã nói chuyện với con trai tôi. Cháu nó rất lâu rồi không nói nhiều với người khác như vậy.”
Sao cơ? Sao tôi lại thấy con trai anh có thể nói chuyện với bất kỳ ai à? Diệp Phàm oán thầm, thẹn thùng cười cười với anh: “Đoàn tiên sinh, áo của của ngài tôi để trên xe. Hôm nay cảm ơn ngài đã đưa tôi về nhà. Tôi về đây, tạm biệt.”
“Vâng, tạm biệt.” Người đàn ông cười, vẫy tay chào với cô.
“Tạm biệt cô!” Cậu bé trèo xuống xe, nắm tay ba cùng chào cô.
Đến tận lúc đi vào tòa nhà, Diệp Phàm vẫn còn thấy chiếc xe đậu dưới tán cây nhãn thơm ngát bên cạnh cổng tiểu khu, hai cái bóng dáng một lớn một nhỏ đang đứng đó nhìn theo cô. Ánh mặt trời chiều xuyên qua đám lá cây rậm rạp, rọi lên trên người hai người họ, khiến Diệp Phàm vô tình nghĩ đến một từ - thân sĩ.
Không sai, từ lần đầu tiên gặp mặt đến trên dường đưa cô về nhà vừa rồi, mỗi một tấc trên người, mỗi một hành động của người đàn ông này đều tỏa ra khí chất thân sĩ nồng đậm. Ngay cả con trai nghịch ngợm của anh ấy dường như cũng bị ảnh hưởng từ ba, đều là có tĩnh có động, khôn ngoan đáng yêu.
Nhất thời cô rất hâm mộ đôi cha con như vậy. Nếu như sau này chồng và con trai cô cũng được như vậy, thật là tốt biết bao? Trong đầu Diệp Phàm bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái như thế.
Bởi vì gặp mặt không thành công, lại còn không may làm hư đôi tất đen do mẫu thân đại nhân ban cho. Dẫn đến việc sau khi về đến nhà, Diệp Phàm bị mẹ càm ràm cả buổi. Nội dung càm ràm không nằm ngoài những câu sau: “Con đã hai mươi tư tuổi, còn chưa có một người bạn trai nào. Nháy mắt một cái đã tới ba mươi tuổi, không ai thèm. Vậy phải làm sao bây giờ, trời ơi…” Như vầy rồi như vầy, thế này rồi thế này, Diệp Phàm gần như đã có thể thuộc làu làu.
Sống trong sự lải nhải của mẹ, từ ngày rồi đến đêm, ngày này qua ngày khác.
Chẳng mấy chốc lại đến thứ sáu, Cuộc gặp mặt thất bại lần trước trên cơ bản đã được cằn nhằn xong. Vì vậy mẹ cô lại nắm chắc thời cơ, thay cô sắp xếp cuộc hẹn kế tiếp.
Lần này là một anh chàng họ Vương hai mươi tám tuổi. Có người nói lúc còn đi học, gia đình anh ta rất nghèo, tất cả đều dựa vào nỗ lực học tập của bản thân. Hiện tại cuối cùng đã học hành thành tài. Sau khi lấy bằng thạc sĩ, bây giờ anh ta được giữ lại trường giữ chức trợ giảng. Một mặt anh ta làm việc, mặt khác học lên nữa, tương lai có triển vọng trở thành một giáo sư đại học tiền đồ rộng mở.
Thịt bò thượng hạng lần này từng trải quá. Diệp Phàm cầm bản tài liệu mà mẹ cô điều tra giúp cô lại mất hết hứng thú, hoàn toàn là trạng thái chết lặng sau khi gặp mặt quá nhiều.
“Đang xem cái gì đó?” Mã Ly đến gần cô, từ cách ăn vận, trang điểm hôm nay của cô, chắc chắn chút nữa cô sẽ trốn việc đi hẹn hò.
“Không có gì, mẹ tớ lại tìm đối tượng xem mặt.”
“Lại nữa hả? Để tớ xem sao.” Mã Ly không cần nói nhiều, cầm lấy phần tư liệu trên tay Diệp Phàm, mới xem một tí đã đưa ra kết luận, “Ôi chao, đây là phượng hoàng nam nè!”
“Phượng hoàng nam, là có ý gì?” Diệp Phàm nhất thời nghe không hiểu.
“Phượng hoàng nam có ý nghĩa giống như mặt chữ. Phượng hoàng cao quý bay ra từ vùng núi hẻo lánh, mang theo kỳ vọng của tất cả già trẻ gái trai trong nhà, hăng hái học tập hơn mười năm, liều mạng tiến vào thành phố lấy một khổng tước nữ, càng không ngừng nỗ lực tính toán cho bản thân và hồi báo gia đình, keo kiệt muốn chết, hơi một chút là sưng sỉa vì đụng chạm lòng tự trọng ngút trời, vợ lúc nào cũng thấp hơn cha mẹ, anh chị em, vì tư lợi bản thân cố chấp điên cuồng… Nếu cậu tìm một người đàn ông như vậy để kết hôn, có khổ cũng không than được!”
Mã Lỵ một hơi nói ra một tràng dài, dọa Diệp Phàm một chập.
“Cậu nghe ở đâu ra mấy ý kiến này vậy hả? Không phải đàn ông kiểu này hẳn là rất có ý thức trách nhiệm sao?”
“Có trách nhiệm cũng không đến lượt cậu. Ý thức trách nhiệm của phượng hoàng nam đều đặt trên người cha mẹ, anh em. Cậu nhiều lắm chỉ được xếp thứ ba, ngộ nhỡ sau này có con, thì cậu còn bị xếp sau cả con cái. Làm một người vợ như thế, cậu sẽ bị ngột ngạt đến chết! Diệp Phàm à, tớ nói cậu nghe. Chọn đàn ông giống như chọn quần áo vậy. Cậu không nên chỉ xem bề ngoài nó có bao nhiêu gọn gàng; cần phải sờ chất liệu, kín đáo thì không thoáng khí, thoáng khí thì khó giữ ấm, giữ ấm thì không phô bày được vóc dáng, mà phô bày được vóc dáng thì màu sắc chưa chắc đã hợp với cậu. Cho nên phải cẩn thận, vô cùng cẩn thận!”
Rốt cuộc, Diệp Phàm đã bị chấn động trầm trọng, một lúc sau mới phun ra được một câu: “Vậy sao cậu… Sao còn tìm nhiều như vậy?”
“Đương nhiên phải tìm, không tìm thì sao có thể rút ra quy tắc chứ? Tớ đây là đang tích lũy kinh nghiệm, chuẩn bị để gặp vương tử thuộc về tớ chứ! A Di Đà Phật!”
“Sư thái, người quá trâu bò à! Tiểu nữ xin bái phục sát đất!” Diệp Phàm không kiềm được chắp tay tán tụng.
“Bình thường, bình thường thôi, đệ nhị thế giới mà.”
“Đệ nhất là ai?”
Mã Ly: “Phan Kim Liên[1] à!”
“…” Thực ra người cậu muốn tìm không phải là vương tử, mà là Tây Môn Khánh đúng không? Diệp Phàm vỗ trán.
[1] Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh là nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử của nhà văn Thi Nại Am. Phan Kim Liên vốn tính lẳng lơ nên đã giết Võ Đại Lang để ngoại tình với Tây Môn Khánh bằng thạch tín. Khi Võ Tòng về nhà biết chuyện, đã giết đôi gian phu dâm phụ này.
Hết chương 3
Ai da, cô đang suy nghĩ cái gì thế này? Diệp Phàm lắc đầu, cố gắng đem những tư tưởng bất lương mà Mã Ly đã nhồi nhét vào đầu cô quăng ra ngoài. Nhưng bản thân cô vẫn không kiềm được khẽ liếc mắt trộm nhìn người đàn ông đã mở cửa xe cho cô.
Tóc đen dày óng ả, vòng eo tiêu chuẩn, vóc người cao lớn… Ngay lúc này, “Đoàn Chính Thuần” quay đầu nhìn về phía cô, vừa vặn đụng vào ánh mắt trần trụi của Diệp Phàm. Cái cảm giác này giống như đúng lúc tên trộm đang hành nghề bị người ta tóm được. Mặt Diệp Phàm thoáng cái đã nóng lên.
“Lên xe đi! Nhà cô ở chỗ nào, bây giờ tôi sẽ đưa cô về.” Người đàn ông đó cũng không để ý đến biểu hiện của cô, từ đầu đến cuối đều cười nói.
Diệp Phàm nhỏ giọng nói cho biết địa chỉ, vội vã chui vào sau thùng xe. Một lúc sau, người đàn ông ôm cậu bé đặt vào ghế bên cạnh tay lái, ngay sau đó khởi động xe.
Với việc trên xe bỗng nhiên có thêm một người lạ, cậu bé dường như rất hiếu kỳ. Không phút nào nhàn rỗi, cậu bé liên tục quay đầu nhìn ghế sau: “Cô ơi, chân của cô có đau không?”
Diệp Phàm cười lắc đầu: “Không đau đâu.”
“Không phải con cố ý làm rách tất của cô, con kêu ba con mua cho cô một đôi tất mới, có được không ạ?”
“Không cần đâu, con đã nói con không cố ý mà, cô không trách con.”
“Thế nhưng ba con nói rằng làm hư đồ của người ta thì phải đền. Hôm trước con đã làm hỏng đồ chơi của bạn ở nhà trẻ, thì con đã đền lại cho bạn ấy một cái mới rồi…”
Đối với một đứa trẻ mà nói, chủ đề của bé mãi mãi không bao giờ cạn kiệt. Diệp Phàm cứ như vậy trò chuyện với cậu bé suốt đường đi, mãi đến khi xe chạy tới dưới khu nhà của cô.
“Cô này, là ở đây sao?” Người đàn ông quay đầu sang hỏi cô, một mặt kéo con trai đang gần như trèo lên lưng ghế xuống, ôm vào lòng.
Cậu bé trái lại rất nghe lời, vừa rồi vẫn còn loi đông choi tây. Vừa bị ba tóm một cái, ấy vậy mà cậu cũng không kêu gào, ngoan ngoãn ngồi trên đùi người đàn ông. Bàn tay nhỏ bé vịn cánh tay ba, chớp mắt với Diệp Phàm.
“Vâng, đúng là ở đây. Cảm ơn Đoàn tiên sinh.”
“Đừng khách sáo. Ngược lại tôi còn phải nói tiếng xin lỗi với cô mới đúng. Tiểu Dự nó thực sự quá bướng bỉnh. Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cô là gì?”
“Tôi họ Diệp, Diệp Phàm.” Diệp Phàm lễ phép trả lời.
“Vâng. Cô Diệp, lần tới lúc đến thư viện, tôi sẽ mua đôi tất mới cho cô.”
“Không cần! Không cần đâu!” Diệp Phàm vội vàng xua tay, “Đôi tất đó vốn cũng đã cũ rồi, không đáng là bao. Huống hồ ngài đã đưa tôi về, xem như huề rồi.”
Thấy thái độ kiên quyết của Diệp Phàm, người đàn ông cũng không tiếp tục chấp nhất vấn đề này nữa. Mà anh thân thiết xuống xe mở cửa cho cô: “Cô Diệp, cảm ơn cô hôm nay đã nói chuyện với con trai tôi. Cháu nó rất lâu rồi không nói nhiều với người khác như vậy.”
Sao cơ? Sao tôi lại thấy con trai anh có thể nói chuyện với bất kỳ ai à? Diệp Phàm oán thầm, thẹn thùng cười cười với anh: “Đoàn tiên sinh, áo của của ngài tôi để trên xe. Hôm nay cảm ơn ngài đã đưa tôi về nhà. Tôi về đây, tạm biệt.”
“Vâng, tạm biệt.” Người đàn ông cười, vẫy tay chào với cô.
“Tạm biệt cô!” Cậu bé trèo xuống xe, nắm tay ba cùng chào cô.
Đến tận lúc đi vào tòa nhà, Diệp Phàm vẫn còn thấy chiếc xe đậu dưới tán cây nhãn thơm ngát bên cạnh cổng tiểu khu, hai cái bóng dáng một lớn một nhỏ đang đứng đó nhìn theo cô. Ánh mặt trời chiều xuyên qua đám lá cây rậm rạp, rọi lên trên người hai người họ, khiến Diệp Phàm vô tình nghĩ đến một từ - thân sĩ.
Không sai, từ lần đầu tiên gặp mặt đến trên dường đưa cô về nhà vừa rồi, mỗi một tấc trên người, mỗi một hành động của người đàn ông này đều tỏa ra khí chất thân sĩ nồng đậm. Ngay cả con trai nghịch ngợm của anh ấy dường như cũng bị ảnh hưởng từ ba, đều là có tĩnh có động, khôn ngoan đáng yêu.
Nhất thời cô rất hâm mộ đôi cha con như vậy. Nếu như sau này chồng và con trai cô cũng được như vậy, thật là tốt biết bao? Trong đầu Diệp Phàm bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái như thế.
Bởi vì gặp mặt không thành công, lại còn không may làm hư đôi tất đen do mẫu thân đại nhân ban cho. Dẫn đến việc sau khi về đến nhà, Diệp Phàm bị mẹ càm ràm cả buổi. Nội dung càm ràm không nằm ngoài những câu sau: “Con đã hai mươi tư tuổi, còn chưa có một người bạn trai nào. Nháy mắt một cái đã tới ba mươi tuổi, không ai thèm. Vậy phải làm sao bây giờ, trời ơi…” Như vầy rồi như vầy, thế này rồi thế này, Diệp Phàm gần như đã có thể thuộc làu làu.
Sống trong sự lải nhải của mẹ, từ ngày rồi đến đêm, ngày này qua ngày khác.
Chẳng mấy chốc lại đến thứ sáu, Cuộc gặp mặt thất bại lần trước trên cơ bản đã được cằn nhằn xong. Vì vậy mẹ cô lại nắm chắc thời cơ, thay cô sắp xếp cuộc hẹn kế tiếp.
Lần này là một anh chàng họ Vương hai mươi tám tuổi. Có người nói lúc còn đi học, gia đình anh ta rất nghèo, tất cả đều dựa vào nỗ lực học tập của bản thân. Hiện tại cuối cùng đã học hành thành tài. Sau khi lấy bằng thạc sĩ, bây giờ anh ta được giữ lại trường giữ chức trợ giảng. Một mặt anh ta làm việc, mặt khác học lên nữa, tương lai có triển vọng trở thành một giáo sư đại học tiền đồ rộng mở.
Thịt bò thượng hạng lần này từng trải quá. Diệp Phàm cầm bản tài liệu mà mẹ cô điều tra giúp cô lại mất hết hứng thú, hoàn toàn là trạng thái chết lặng sau khi gặp mặt quá nhiều.
“Đang xem cái gì đó?” Mã Ly đến gần cô, từ cách ăn vận, trang điểm hôm nay của cô, chắc chắn chút nữa cô sẽ trốn việc đi hẹn hò.
“Không có gì, mẹ tớ lại tìm đối tượng xem mặt.”
“Lại nữa hả? Để tớ xem sao.” Mã Ly không cần nói nhiều, cầm lấy phần tư liệu trên tay Diệp Phàm, mới xem một tí đã đưa ra kết luận, “Ôi chao, đây là phượng hoàng nam nè!”
“Phượng hoàng nam, là có ý gì?” Diệp Phàm nhất thời nghe không hiểu.
“Phượng hoàng nam có ý nghĩa giống như mặt chữ. Phượng hoàng cao quý bay ra từ vùng núi hẻo lánh, mang theo kỳ vọng của tất cả già trẻ gái trai trong nhà, hăng hái học tập hơn mười năm, liều mạng tiến vào thành phố lấy một khổng tước nữ, càng không ngừng nỗ lực tính toán cho bản thân và hồi báo gia đình, keo kiệt muốn chết, hơi một chút là sưng sỉa vì đụng chạm lòng tự trọng ngút trời, vợ lúc nào cũng thấp hơn cha mẹ, anh chị em, vì tư lợi bản thân cố chấp điên cuồng… Nếu cậu tìm một người đàn ông như vậy để kết hôn, có khổ cũng không than được!”
Mã Lỵ một hơi nói ra một tràng dài, dọa Diệp Phàm một chập.
“Cậu nghe ở đâu ra mấy ý kiến này vậy hả? Không phải đàn ông kiểu này hẳn là rất có ý thức trách nhiệm sao?”
“Có trách nhiệm cũng không đến lượt cậu. Ý thức trách nhiệm của phượng hoàng nam đều đặt trên người cha mẹ, anh em. Cậu nhiều lắm chỉ được xếp thứ ba, ngộ nhỡ sau này có con, thì cậu còn bị xếp sau cả con cái. Làm một người vợ như thế, cậu sẽ bị ngột ngạt đến chết! Diệp Phàm à, tớ nói cậu nghe. Chọn đàn ông giống như chọn quần áo vậy. Cậu không nên chỉ xem bề ngoài nó có bao nhiêu gọn gàng; cần phải sờ chất liệu, kín đáo thì không thoáng khí, thoáng khí thì khó giữ ấm, giữ ấm thì không phô bày được vóc dáng, mà phô bày được vóc dáng thì màu sắc chưa chắc đã hợp với cậu. Cho nên phải cẩn thận, vô cùng cẩn thận!”
Rốt cuộc, Diệp Phàm đã bị chấn động trầm trọng, một lúc sau mới phun ra được một câu: “Vậy sao cậu… Sao còn tìm nhiều như vậy?”
“Đương nhiên phải tìm, không tìm thì sao có thể rút ra quy tắc chứ? Tớ đây là đang tích lũy kinh nghiệm, chuẩn bị để gặp vương tử thuộc về tớ chứ! A Di Đà Phật!”
“Sư thái, người quá trâu bò à! Tiểu nữ xin bái phục sát đất!” Diệp Phàm không kiềm được chắp tay tán tụng.
“Bình thường, bình thường thôi, đệ nhị thế giới mà.”
“Đệ nhất là ai?”
Mã Ly: “Phan Kim Liên[1] à!”
“…” Thực ra người cậu muốn tìm không phải là vương tử, mà là Tây Môn Khánh đúng không? Diệp Phàm vỗ trán.
[1] Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh là nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử của nhà văn Thi Nại Am. Phan Kim Liên vốn tính lẳng lơ nên đã giết Võ Đại Lang để ngoại tình với Tây Môn Khánh bằng thạch tín. Khi Võ Tòng về nhà biết chuyện, đã giết đôi gian phu dâm phụ này.
Hết chương 3
/52
|