Cừu Thiên Xích lạnh lùng :
- Này người họ Quách, với bản lãnh “Song Thủ Hỗ Bác” kể ra cũng cừ khôi trong làng võ lâm đấy, nay ta phải về nghiên cứu trong ba hôm để tìm cách hóa giải của lối tuyệt học này, vậy ta hẹn với ngươi ba hôm sau sẽ giao tranh lại, ngươi chịu không?
Châu, Quách đều ngẩn ngơ về câu đề nghị của Cừu Thiên Xích, Quách Tỉnh không nói gì, nhưng Châu Bá Thông đã cười ha hả :
- Lối “Song Thủ Hỗ Bác” vốn là bản lãnh của ta truyền lại cho hắn, cả mười năm trời nay chưa hề gặp đối thủ, thế mà ngươi muốn trong ba hôm sẽ tìm ra lối phá sao? Khéo nói chuyện mộng, vậy ta cho ngươi cứ về nghĩ ba mươi hôm xem liệu có kết quả gì không?
Quách Tỉnh thấy Châu Bá Thông huyênh hoang nói “dóc”, sợ mắc bẫy lừa của địch, chàng vội lên tiếng :
- Kìa đại ca!
Châu Bá Thông đưa tay xua và tươi tỉnh nói với Cừu Thiên Xích :
- Mụ về muốn nghĩ cách gì thì nghĩ, nhưng có một điều con ngựa của hiền đệ ta bị ngươi đả thương, ngươi phải thân hành chữa trị cho nó, nếu không đừng hòng ra khỏi đây!...
Cừu Thiên Xích ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao?
Châu Bá Thông chẳng nói gì, lão tung vọt người phi thân nhảy sang đám nữ binh, dùng lối “Song Thủ Hỗ Bác” bấu ngay vào huyệt đạo của hai tên nữ binh, và dùng lối “Phân Kinh Thác Cốt” bẻ thòng lọng ngay bốn cánh tay của hai nữ binh này, động tác tàn bạo và nhanh kinh người.
Cừu Thiên Xích cả giận, quát :
- Sao vậy?
Châu Bá Thông cười ha hả :
- Sao ư?... Đây là lối “một vay một trả”, mụ đã đả thương con ngựa của Quách hiền đệ ta, vậy ta cũng có quyền vặn sái tay lũ thủ hạ của mụ chơi ; đây là lối giao dịch công bình, không ai bị “lỗ vốn”, nếu mụ chữa bệnh ngựa, ta sẽ chữa bệnh người!
Quách Tỉnh không ngờ Châu Bá Thông chơi khăm vậy, suýt bật cười ; Cừu Thiên Xích vừa kinh vừa giận ; nếu là lối điểm huyệt thông thường, Cừu Thiên Xích còn có thể giải cứu được, nhưng đằng này Lão Ngoan Đồng lại dùng lối “Phân Kinh Thác Cốt”, lối này chỉ có người sử dụng mới giải nổi!
Đành chịu bó tay và bước ngay lại phía “bảo mã”; ngựa khôn nhận ngay ra kẻ thù, nó bung chân lên đá thốc sang Cừu Thiên Xích!
Vì bất ngờ, Cừu Thiên Xích suýt bị trúng đòn ngựa đá ; quái phụ đã kịp nhoáng mình lướt tránh, đồng thời lên tiếng quát :
- Nghiệt Súc! Muốn chết sao!
Quách Tỉnh cười ngay rằng :
- Con “bảo mã” của ta thù dai lắm, đương nhiên nó không để mụ đụng vào mình nó! Chẳng còn cách nào hơn là mụ cứ nói rõ cách thức giải cứu về Thiết chưởng pháp cho ta, để ta chữa cho nó và khỏi cần ngươi nhọc công!
Cừu Thiên Xích vốn là người nham hiểm, chỉ nghe mụ ta lạnh lùng :
- À! Nên thế, càng hay, đây ta có ba gói thuốc giải độc, vậy ngươi cứ mang về chia cho nó uống làm ba buổi sáng, trưa, chiều; còn dấu bàn tay tím bầm dưới bụng nó, hãy tìm kim vàng chích ngay bốn lỗ để cho máu độc ra, như vậy sẽ khỏi hết, nhưng trong ba hôm chưa nên cưỡi nó ngay!
Dứt lời, Cừu Thiên Xích vung tay hất ngay ba gói thuốc sang trước mặt Quách Tỉnh!
Quách Tỉnh không ngờ Cừu Thiên Xích lại dùng thủ pháp đánh ám khí ném thuốc ra như vậy ; đối với lối tiếp nhận ám khí, chàng không được thành thạo cho lắm, tay chân lúc này cuống quít lên! Nhưng Châu Bá Thông đã tinh mắt nhanh tay, tung mình vọt ngay lại phía trước Quách Tỉnh, vụt ngay ống tay áo ra quấn, hứng luôn ba gói thuốc, cười rằng :
- Mụ đã đưa ra thuốc giải, vậy ta cũng tặng lại thuốc giải huyệt đạo cho mụ vậy!
Cừu Thiên Xích ngạc nhiên :
- Ủa! “Phân Kinh Thác Cốt” mà cũng có thuốc giải sao?
Mụ ta chưa hết ngạc nhiên, Châu Bá Thông đã khạc ngay một bãi đờm nhổ toẹt vào bàn tay, nhanh như điện chớp nhắm ngay mặt hai nữ binh bồi tới!
Hai nàng nữ binh chỉ bị điểm huyệt hai cánh tay, toàn thân đều vẫn cử động được, thấy Lão Ngoan Đồng chơi gớm ghiếc bẩn thỉu như vậy, vừa thẹn vừa ức, vội ngoảnh đầu né tránh ; nhân ngay lúc đó, Châu Bá Thông đã vung chân đá thẳng ra một ngọn “Uyên ương liên hoàn thoái”... chỉ nghe hai tiếng “bịch, bịch”, cả hai nữ binh đều bị bật tung khỏi mặt đất, cao bổng lên sáu bảy thước, ngã nhoài ra xa hơn trượng, cả hai đều nhờ ngọn đá mà được giải thoát huyệt đạo!
Cừu Thiên Xích lạnh lùng cười gằn :
- Bản lãnh Châu lão gia quả là tuyệt diệu, vậy xin hẹn sẽ lãnh giáo thêm vào một ngày khác!
Dứt lời, ra lệnh cho mấy chục nữ binh rút đi luôn, mặc cho xác chết của nữ binh phơi thây tại đó, Quách Tỉnh thấy vậy không khỏi lắc đầu!...
Quách Tỉnh chiếu y theo cách thức của Cừu Thiên Xích để chăm lo thuốc thang cho “bảo mã”, dần dần ngựa quý của chàng đã mạnh hẳn, chàng bèn hỏi Châu Bá Thông :
- Này Châu đại ca, chúng mình đã hẹn với mụ quái phụ ấy ba ngày sau thí võ, vậy trong ba ngày này, anh em mình nên tạm nghỉ chân nơi đâu cho tiện?
- Này người họ Quách, với bản lãnh “Song Thủ Hỗ Bác” kể ra cũng cừ khôi trong làng võ lâm đấy, nay ta phải về nghiên cứu trong ba hôm để tìm cách hóa giải của lối tuyệt học này, vậy ta hẹn với ngươi ba hôm sau sẽ giao tranh lại, ngươi chịu không?
Châu, Quách đều ngẩn ngơ về câu đề nghị của Cừu Thiên Xích, Quách Tỉnh không nói gì, nhưng Châu Bá Thông đã cười ha hả :
- Lối “Song Thủ Hỗ Bác” vốn là bản lãnh của ta truyền lại cho hắn, cả mười năm trời nay chưa hề gặp đối thủ, thế mà ngươi muốn trong ba hôm sẽ tìm ra lối phá sao? Khéo nói chuyện mộng, vậy ta cho ngươi cứ về nghĩ ba mươi hôm xem liệu có kết quả gì không?
Quách Tỉnh thấy Châu Bá Thông huyênh hoang nói “dóc”, sợ mắc bẫy lừa của địch, chàng vội lên tiếng :
- Kìa đại ca!
Châu Bá Thông đưa tay xua và tươi tỉnh nói với Cừu Thiên Xích :
- Mụ về muốn nghĩ cách gì thì nghĩ, nhưng có một điều con ngựa của hiền đệ ta bị ngươi đả thương, ngươi phải thân hành chữa trị cho nó, nếu không đừng hòng ra khỏi đây!...
Cừu Thiên Xích ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao?
Châu Bá Thông chẳng nói gì, lão tung vọt người phi thân nhảy sang đám nữ binh, dùng lối “Song Thủ Hỗ Bác” bấu ngay vào huyệt đạo của hai tên nữ binh, và dùng lối “Phân Kinh Thác Cốt” bẻ thòng lọng ngay bốn cánh tay của hai nữ binh này, động tác tàn bạo và nhanh kinh người.
Cừu Thiên Xích cả giận, quát :
- Sao vậy?
Châu Bá Thông cười ha hả :
- Sao ư?... Đây là lối “một vay một trả”, mụ đã đả thương con ngựa của Quách hiền đệ ta, vậy ta cũng có quyền vặn sái tay lũ thủ hạ của mụ chơi ; đây là lối giao dịch công bình, không ai bị “lỗ vốn”, nếu mụ chữa bệnh ngựa, ta sẽ chữa bệnh người!
Quách Tỉnh không ngờ Châu Bá Thông chơi khăm vậy, suýt bật cười ; Cừu Thiên Xích vừa kinh vừa giận ; nếu là lối điểm huyệt thông thường, Cừu Thiên Xích còn có thể giải cứu được, nhưng đằng này Lão Ngoan Đồng lại dùng lối “Phân Kinh Thác Cốt”, lối này chỉ có người sử dụng mới giải nổi!
Đành chịu bó tay và bước ngay lại phía “bảo mã”; ngựa khôn nhận ngay ra kẻ thù, nó bung chân lên đá thốc sang Cừu Thiên Xích!
Vì bất ngờ, Cừu Thiên Xích suýt bị trúng đòn ngựa đá ; quái phụ đã kịp nhoáng mình lướt tránh, đồng thời lên tiếng quát :
- Nghiệt Súc! Muốn chết sao!
Quách Tỉnh cười ngay rằng :
- Con “bảo mã” của ta thù dai lắm, đương nhiên nó không để mụ đụng vào mình nó! Chẳng còn cách nào hơn là mụ cứ nói rõ cách thức giải cứu về Thiết chưởng pháp cho ta, để ta chữa cho nó và khỏi cần ngươi nhọc công!
Cừu Thiên Xích vốn là người nham hiểm, chỉ nghe mụ ta lạnh lùng :
- À! Nên thế, càng hay, đây ta có ba gói thuốc giải độc, vậy ngươi cứ mang về chia cho nó uống làm ba buổi sáng, trưa, chiều; còn dấu bàn tay tím bầm dưới bụng nó, hãy tìm kim vàng chích ngay bốn lỗ để cho máu độc ra, như vậy sẽ khỏi hết, nhưng trong ba hôm chưa nên cưỡi nó ngay!
Dứt lời, Cừu Thiên Xích vung tay hất ngay ba gói thuốc sang trước mặt Quách Tỉnh!
Quách Tỉnh không ngờ Cừu Thiên Xích lại dùng thủ pháp đánh ám khí ném thuốc ra như vậy ; đối với lối tiếp nhận ám khí, chàng không được thành thạo cho lắm, tay chân lúc này cuống quít lên! Nhưng Châu Bá Thông đã tinh mắt nhanh tay, tung mình vọt ngay lại phía trước Quách Tỉnh, vụt ngay ống tay áo ra quấn, hứng luôn ba gói thuốc, cười rằng :
- Mụ đã đưa ra thuốc giải, vậy ta cũng tặng lại thuốc giải huyệt đạo cho mụ vậy!
Cừu Thiên Xích ngạc nhiên :
- Ủa! “Phân Kinh Thác Cốt” mà cũng có thuốc giải sao?
Mụ ta chưa hết ngạc nhiên, Châu Bá Thông đã khạc ngay một bãi đờm nhổ toẹt vào bàn tay, nhanh như điện chớp nhắm ngay mặt hai nữ binh bồi tới!
Hai nàng nữ binh chỉ bị điểm huyệt hai cánh tay, toàn thân đều vẫn cử động được, thấy Lão Ngoan Đồng chơi gớm ghiếc bẩn thỉu như vậy, vừa thẹn vừa ức, vội ngoảnh đầu né tránh ; nhân ngay lúc đó, Châu Bá Thông đã vung chân đá thẳng ra một ngọn “Uyên ương liên hoàn thoái”... chỉ nghe hai tiếng “bịch, bịch”, cả hai nữ binh đều bị bật tung khỏi mặt đất, cao bổng lên sáu bảy thước, ngã nhoài ra xa hơn trượng, cả hai đều nhờ ngọn đá mà được giải thoát huyệt đạo!
Cừu Thiên Xích lạnh lùng cười gằn :
- Bản lãnh Châu lão gia quả là tuyệt diệu, vậy xin hẹn sẽ lãnh giáo thêm vào một ngày khác!
Dứt lời, ra lệnh cho mấy chục nữ binh rút đi luôn, mặc cho xác chết của nữ binh phơi thây tại đó, Quách Tỉnh thấy vậy không khỏi lắc đầu!...
Quách Tỉnh chiếu y theo cách thức của Cừu Thiên Xích để chăm lo thuốc thang cho “bảo mã”, dần dần ngựa quý của chàng đã mạnh hẳn, chàng bèn hỏi Châu Bá Thông :
- Này Châu đại ca, chúng mình đã hẹn với mụ quái phụ ấy ba ngày sau thí võ, vậy trong ba ngày này, anh em mình nên tạm nghỉ chân nơi đâu cho tiện?
/55
|