Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Chương 117: Kéo đứt áo mơ không thể giữ[1]

/144


[1] Trích Mộc lan hoa, Án Thù, dịch thơ Điệp Luyến Hóa. Nguyên văn Hán Việt: Vãn đoạn la y bất lưu bất trụ – ND.

Năm mới cứ như thế trôi qua trong lặng lẽ, bấm ngón tay tính thử, chỉ còn năm, sáu ngày nữa thôi là y sẽ quay về.

Nghĩ tới đây, lòng tôi vừa vui vẻ vừa phấn chấn. Hôm nay tuyết bắt đầu tan, trời quang nắng đẹp, tôi vừa mới tới An Tê quán thăm Thư Quý thái phi quay về, đang ngồi uống trà trong phòng, chợt nghe bên ngoài vang lên một tiếng bẩm báo the thé chói tai: “Mạc Sầu sư thái, có quý nhân trong cung tời thăm.”

Tôi và Hoán Bích nhìn nhau ngơ ngẩn rồi mới chợt nhớ ra “Mạc Sầu sư thái” chính là tôi chứ không phải ai khác. Nhưng còn quý nhân trong cung thì là ai đây? Phương Nhược mỗi lần tới thăm tôi đều không phô trương thế này.

Có điều rất nhanh sau đó, một nữ tử ăn mặc hoa lệ đã chậm rãi bước vào với sự dìu đỡ của hai người thị nữ. Nữ tử đó khoác một chiếc áo lông hạc viền vàng, trên đầu đội mũ nên nhất thời khó có thể nhìn rõ tướng mạo, nhưng hai người thị nữ đi bên cạnh hầu hạ chính là Thái Nguyệt và Bạch Sầm.

Tôi cả mừng, gần như không dám tin người trước mắt lại là My Trang nhưng lúc này Thái Nguyệt đã hô lên: “Huệ Quý tần tới!”

My Trang lúc này đã bỏ mũ và cởi áo khoác ngoài, thoạt nhìn qua trông tỷ ấy đẫy đà hơn một chút so với trước đây, mái tóc bới theo kiểu như ý, bên trên được điểm xuyết bằng mấy bông hoa lục diệp tinh xảo, lại cài thêm một cây trâm vàng hình bông sen có mấy sợi tua đính phỉ thúy, ngoài ra thì không còn gì khác, nhìn đơn giản mà không kém phần trang trọng. Trên người tỷ ấy là một chiếc áo gấm cổ cao màu vàng, kèm theo chiếc váy dài màu xanh biếc bên dưới, tuy đều là loại trang phục bình thường nhưng lại càng tôn lên khí chất cao quý, trang nhã của tỷ ấy.

Tôi thầm cảm thấy mừng rỡ, hai mắt cay cay, vội quỳ xuống bái lạy. “Quý tần nương nương kim an!”

Lời còn chưa dứt, My Trang đã đưa tay tới đỡ lấy tôi, trong mắt rưng rưng ánh lệ. “Hoàn Nhi, là ta không tốt, mãi bây giờ mới tới thăm muội.”

Nghe thấy những lời này, nước mắt của tôi bất giác lã chã tuôn rơi, chẳng biết phải nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát My Trang sau một thời gian dài xa cách.

My Trang thấy tôi rơi nước mắt, vội đưa tay tới lau giúp. “Hai tỷ muội chúng ta gặp lại sau mấy năm trời xa cách, muội nên cười mới phải chứ.” Sau đó lại lấy khăn tay ra đưa cho tôi. My Trang nhìn quanh nơi ở của tôi, không kìm được hơi cau mày, nhìn qua hướng trụ trì Tĩnh Ngạn vừa mới bước vào. “Tại sao lại để muội muội của bản cung tới ở tại một nơi hẻo lánh thế này? Bản cung từ chùa Cam Lộ tới đây, cho dù ngồi kiệu cũng mất tới một tuần hương, chùa Cam Lộ đối xử với một vị nương tử rời cung tu hành như thế này sao?”

Giọng của My Trang không hề nghiêm khắc nhưng lại không giận mà uy, thêm vào đó còn có thân phận của một quý tần đè xuống, Tĩnh Ngạn còn chưa nói gì, Tịnh Bạch đứng bên cạnh đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Tôi được gặp lại My Trang thì đã mừng rỡ vô cùng, không muốn vì mấy người này mà mất hứng, cũng không đành lòng làm khó trụ trì, vì vậy bèn nói: “Thời gian trước muội bị bệnh, do đó mới dọn tới đây tĩnh dưỡng, việc này không liên quan gì tới trụ trì đâu.”

Tĩnh Ngạn nhẹ nhàng cất tiếng: “Đa tạ Mạc Sầu nói giúp.”

Tịnh Bạch cũng gật đầu lia lịa, nói: “Phải phải phải, Mạc Sầu bị bệnh nên mới dọn ra ngoài.”

My Trang hơi cau mày nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Các ngươi hãy ra ngoài trước đi, bản cung có mấy lời muốn nói với Mạc Sầu.” Mọi người đang định rời đi, My Trang lại nói: “Tịnh Bạch sư thái thân thể tráng kiện, hãy giúp bản cung dọn sạch chỗ tuyết đọng trên quãng đường núi cần phải đi qua để hồi cung đi.”

Thái Nguyệt mím môi cười, nói: “Để tỏ lòng thành với Quý tần nương nương, xin sư thái hãy một mình hoàn thành công việc này.”

Khuôn mặt Tịnh Bạch tái nhợt, lúc này tuy tuyết đã tan nhưng tuyết đọng trên đường vẫn còn khá nhiều, vả lại quãng đường núi My Trang phải đi qua để hồi cung không hề ngắn, bà ta muốn một mình quét dọn xong xuôi thực chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

Tôi thấy đám người Tịnh Bạch đều đã ra ngoài, liền cười, nói với My Trang: “Việc gì phải làm khó bà ta như vậy chứ?”

My Trang không trả lời, mà đưa tay kéo tôi ngồi xuống. “Muội ở trong chùa Cam Lộ đã phải chịu rất nhiều nỗi ấm ức đúng không?”

Tôi lắc đầu. “Đâu có!”

“Muội đúng là tốt tính quá đấy, đến bây giờ mà còn giấu ta, làm như ta không biết gì hết vậy. Muội bị trục xuất khỏi cung, trên đời này có mấy ai mà không giậu đổ bìm leo, cho dù là nơi cửa Phật, ta cũng không tin có thể khác được, huống chi chùa Cam Lộ còn là ngôi chùa của hoàng gia.” My Trang cười lạnh một tiếng. “Muội không biết đó thôi, vừa rồi khi ta muốn tới thăm muội, mụ ni cô tên Tịnh Bạch kia cứ liên tục kiếm cớ ngăn cản, lúc thì nói trời lạnh, lúc thì nói đường trơn. Ta vừa gặp muội, nói được vài câu mà mụ ta đã chột dạ đến mức như vậy, có thể thấy thường ngày mụ ấy đã ức hiếp muội rất nhiều. Đã biết muội bị ức hiếp, sao ta có thể để yên được, trừng trị mụ ngay trước mặt muội thứ nhất là dạy cho mụ một bài học, thứ hai là cho mụ biết rằng không phải muội xúi bẩy ta, để rồi sau đó lại làm khó muội thêm.”

Tôi thầm cảm thấy ấm áp. “Tỷ suy nghĩ cho muội thực chu đáo quá!”

Tôi tỉ mỉ quan sát, thấy khí sắc My Trang khá tốt, không kìm được mừng rỡ nói: “Trông tỷ bây giờ càng xinh đẹp hơn rồi!”

My Trang nhìn rôi chăm chú, cứ như thể nhìn mãi cũng không đủ, chợt lại rơi nước mắt. “May quá, may quá, ta cứ ngỡ muội đã phải chịu khổ rất nhiều, lại nghe trụ trì nói muội bị ốm nặng một phen, phải dọn khỏi chùa Cam Lộ, trên đường tới đây, lòng ta hết sức hoang mang. Bây giờ thấy muội khí sắc tốt thế này, còn duyên dáng hơn cả ngày xưa, ta rốt cuộc đã có thể yên tâm rồi.”

Tôi vui vẻ nói: “Quãng thời gian trước, nghe nói tỷ được thăng lên làm quý tần, muội đã vui mừng suốt mấy ngày đấy!”

My Trang hơi nhếch môi: “Quý tần thì sao chứ? Nếu không có việc bị cấm túc năm xưa, có lẽ ta sẽ hớn hở vui mừng. Còn bây giờ, với ta mà nói, ngôi vị quý tần này có khác gì so với thường tại, thái nữ đâu, ta căn bản chẳng để tâm!”

My Trang vốn xinh đẹp, yêu kiều, tính tình hiền dịu, bây giờ lại trở nên lạnh lùng đến mức này, khiến người ta sinh lòng tiếc nuối. Tôi chợt nghĩ tới một việc, bất giác càng cảm thấy khó chịu. “Dù không để ý đến ngôi vị quý tần nhưng tỷ hà tất phải một mình dọn đến Đường Lê cung chứ?”

My Trang cười mà như không cười, nhẹ nhàng mân mê chuỗi mã não đeo trên cổ tay, nói: “Muội nắm tin cũng nhanh nhạy thật đấy. Đường Lê cung là nơi muội từng ở, y ắt sẽ không đặt chân vào nữa, càng không gọi một người đang ở tại Đường Lê cung như ta tới thị tẩm, với ta mà nói, đây là chuyện tốt. Hơn nữa muội đi rồi, ta chẳng còn người bạn tri âm nào trong cung, Kính Phi tuy tốt nhưng dù sao cũng là người ngoài, bây giờ ta sống tại nơi ở cũ của muội, nỗi nhớ nhung cũng nguôi ngoai phần nào.”

Tôi thổn thức nói: “Tỷ việc gì phải vậy?”

My Trang đưa tay khẽ vuốt ve bờ má. “Như vậy thực sự rất tốt mà. Sau khi muội đi, Hoàng thượng có triệu ta tới hai lần, nhưng giờ ta chỉ cảm thấy ghê tởm y. Tấm thân thanh bạch này của ta, việc gì phải giao cho một kẻ bạc tình như y chứ. Chỉ cần nghĩ tới việc này, ta liền thấy căm ghét cả bản thân mình. Do đó, có thể giữ được ngôi vị quý tần để cùng Kính Phi chăm sóc cho Lung Nguyệt, lẳng lặng chờ thời cơ giúp cho muội, lại không cần thị tẩm, với ta mà nói thực không còn gì tốt hơn.” Trên mặt My Trang lộ nét cười lạnh lẽo. “Gần đây không ngừng có người mới xuất hiện, Hoàng thượng chẳng còn thời gian để ý đến ta nữa. Nhưng như thế cũng tốt, có thân phận Quý tần này rồi, làm một số việc cũng phần nào thuận tiện hơn.”

My Trang chợt để ý tới lối ăn mặc của tôi lúc này, liền im lặng không nói gì thêm.

Từ sau khi định tình với Huyền Thanh, vì thiền phòng trên đỉnh Lăng Vân này chẳng có mấy ai qua lại nên tôi ít khi mặc đồ ni cô. Hôm nay tôi mặc một bộ váy màu xanh lam, lại búi gọn mái tóc lên đầu và cài thêm một cây trâm nhỏ để cố định, trông chẳng khác gì một nữ tử dân gian bình thường.

My Trang tò mò hỏi: “Không phải muội đã xuất gia sao? Cớ sao còn ăn mặc thế này?”

Lòng tôi thoáng chút bất an, thế nhưng duyên cớ bên trong sao có thể nói với My Trang được chứ, thế là tôi đành mỉm cười che đậy. “Hoàng thượng muốn muội xuất gia, nhưng việc gì muội phải nghe theo lời y. Bây giờ trời lạnh, lại thiếu quần áo để thay, do đó muội mới lấy quần áo ngày xưa ra mặc tạm.”

Vừa khéo lúc này Hoán Bích bưng trà tới, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa chúng tôi thì liền nói chen vào: “Huệ chủ tử không biết đấy thôi, tiểu thư nhà nô tỳ cũng nhớ người lắm, mỗi lần Phương Nhược cô cô tới dây, tiểu thư ngoài hỏi han về Công chúa ra thì chỉ hỏi xem chủ tử có khỏe không thôi.”

Thái Nguyệt gạt lệ, nói: “Tiểu thư nhà ta cũng nào có khác gì, vì việc nương tử bị trục xuất khỏi cung mà nghĩ đủ mọi cách để cầu xin Hoàng thượng, cầu xin Thái hậu, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng ích gì, còn chọc giận Hoàng thượng nữa. Nếu không vì thế, tiểu thư hẳn đã được thăng lên quý tần từ lâu rồi.”

Nghe thấy vậy, lòng tôi không khỏi thầm chua xót. “Lúc rời cung muội đã dặn đi dặn lại rồi, tỷ nhớ phải để ý tới An Lăng Dung và Hoàng hậu, cũng cần cẩn thận Quản thị, đừng vì muội mà hành động theo cảm tính, bảo vệ bản thân quan trọng hơn, sao tỷ không chịu nghe, còn chọc giận Hoàng thượng nữa thế?”

Sắc mặt My Trang bất giác hơi tái. “Nếu không vì lời dặn của muội, chắc ta đã phát tác từ lâu rồi. Nhưng dù ta có kìm nén đến đâu đi nữa, có không muốn cầu xin Hoàng thượng đến đâu đi nữa, vì muội, ta cũng phải cố thử một lần. Những ngày muội bị cấm túc trong Đường Lê cung, ta đã không giúp được gì, khi muội bị trục xuất khỏi cung, ta cũng chẳng làm gì được, nhưng dù sao cũng phải cố xin cho muội một chút danh phận để muội không bị người ở chùa Cam Lộ ức hiếp.” Trong mắt My Trang ánh lên một tia lạnh lùng. “Đáng tiếc dạ vua khó đoán, y không những không chịu nể mặt Lung Nguyệt mà khôi phục danh phận cho muội, còn chẳng để ý đến món nợ vẫn còn thiếu ta từ thuở xưa, ta mấy lần cầu xin, thiếu chút nữa bị cấm túc lần nữa. Ta vẫn luôn nghĩ y chỉ bạc tình với ta, năm xưa dù gì cũng có chút tình cảm với muội, nhưng không ngờ y bạc bẽo đến mức này!”

Tôi cắn chặt môi, hờ hững nói: “Sự bạc tình của y, cả tỷ và muội đều biết rõ, sao còn nhắc lại làm gì?”

My Trang khẽ nở nụ cười, thế nhưng trong mắt lại chẳng có nét cười nào, còn ánh lên những tia lạnh lùng khiến người ta không kìm được phải rùng mình. “Đúng vậy, quả thực không cần nhắc tới loại người bạc tình ấy làm gì nữa.”

My Trang vì tôi mà không lo nghĩ gì cho bản thân như vậy, tôi thầm cảm động không thôi, dịu dàng nói: “Phương Nhược cô cô có thể thường xuyên tới thăm muội cũng là vì tỷ cầu xin Thái hậu, tỷ thực đã hết lòng hết sức vì muội rồi…”

My Trang khẽ xua tay, nói: “Nếu đổi lại là ta phải chịu khổ, muội nhất định cũng sẽ vì ta mà làm như vậy thôi. Ta nghe theo lời khuyên của muội, những năm nay luôn sống ẩn mình, không để đám người của Hoàng hậu chú ý, chỉ một lòng hầu hạ Thái hậu và cùng Kính Phi chăm sóc Lung Nguyệt. Vì muốn giải oan cho muội, mấy năm nay ta vẫn luôn chú ý tới mấy kẻ đáng ngờ kia, hiềm rằng bọn họ chẳng để lộ bất cứ sơ hở nào nên đến giờ vẫn chưa có kết quả.” My Trang hơi nhướng mày, chợt lại khẽ mỉm cười. “Có điều dù như thế, ta cũng không phải là chưa làm được việc gì.”

Tỷ ấy khẽ cười hờ hững, khiến dung mạo càng trở nên xinh đẹp hơn, những sự sắc bén đều ẩn vào sau nụ cười.

Tôi vô thức đưa ngón tay vẽ mấy vòng tròn trên mặt bàn, đồng thời chậm rãi nói: “Hiện giờ trong hậu cung có người nào có thể cự lại phe phái của Hoàng hậu không?”

My Trang khẽ vuốt ve mép áo, hờ hững cất tiếng: “Trên đời liệu có được mấy Mộ Dung Phi đây? Mà ngoài cô ta ra, đâu còn ai dám cự lại Hoàng hậu. Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung, Đoan Phi và Kính Phi tiếng là hiệp trợ quản lý nhưng căn bản không có thực quyền, chỉ có thể ngoan ngoãn nuôi dưỡng Công chúa của mình, mong được sống những ngày bình an.”

Tôi thản nhiên nói: “Vậy Xương Quý tần nhà Tấn Khang Quận chúa thì sao?”

“Muội muốn nói tới Hồ Uẩn Dung à? Lai lịch của cô ta đúng là không vừa, con gái của Tấn Khang Quận chúa, cháu ngoại của Vũ Dương Đại trưởng công chúa, gia thế hiển hách chỉ kém Hoàng hậu, lại sinh được Hòa Mục Công chúa, ngay đến hoàng thượng cũng rất xem trọng cô ta. Tuy khi mới vào cung, địa vị của cô ta có hơi kém nhưng giờ cũng đã là quý tần rồi.” My Trang có chút trầm ngâm. “Ta thấy cô ta cũng là loại người không yên phận, hiện giờ Tam phi vẫn còn thiếu một người, cô ta hẳn vẫn đang nhắm đến vị trí đó. Nếu lần vừa rồi sinh được con trai, chỉ e cô ta sẽ nảy sinh ý đồ với cả cái bảo tọa hoàng hậu kia.”

Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ cô ta không thể sinh con được nữa, đúng không?”

My Trang hơi nhướng máy, điềm đạm nói: “Cho nên cô ta chỉ có thể lo lắng suông thôi, chẳng còn cách nào hết.” My Trang cầm chén trà, khẽ nhấp một ngụm, nói tiếp: “Ta kỳ thực rất mong cô ta có thể sinh được một đứa con trai, sau đó tranh đấu với Hoàng hậu, tiếc rằng bây giờ cô ta đã chẳng thể sinh nở được nữa rồi.”

Tôi hơi cau mày, khẽ hỏi: “Ôn Thực Sơ nói với tỷ rồi sao?”

“Nói rồi, có điều vẫn giấu Hồ Uẩn Dung, mà ta cũng không cho phép Ôn Thực Sơ nói với người khác, thứ nhất là sợ Hồ Uẩn Dung nổi nóng rồi mất chừng mực, thứ hai là sợ cô ta không còn lòng tranh đấu nữa, như thế thì khó mà mượn sức cô ta được.”

Tâm tư My Trang đã ngày một chín chắn hơn, tôi không kìm được cất tiếng khen ngợi: “Tốt lắm, tỷ thế đơn lực bạc, đúng là phải cẩn thận như thế mới xong.”

My Trang tao nhã khoát tay, trầm giọng nói: “Sau khi Phó Như Kim chết đi, cuộc sống của Hoàng hậu đã ngày một an nhàn hơn rồi.”

“Phó Như Kim?” Tôi hơn nheo mắt lại, lòng thầm nghi hoặc.

“Không biết Phương Nhược đã nói với muội chưa, cô ta chính là Phó Tiệp dư vào cung từ lần tuyển tú trước, được sủng ái vô cùng. Có điều, vì việc ngũ thạch tán nên cô ta đã bị Thái hậu ban cho cái chết, cả gia tộc cũng bị liên lụy.” Trong mắt My Trang ánh lên những tia lửa âm u. “Kỳ thực trong hôm tuyển tú, mọi người đều cho rằng Phó Như Kim nhất định sẽ không được chọn.” Tỷ ấy nói với giọng thổn thức: “Bởi vì cô ta trông quá giống muội, tuy không phải mười phần giống cả mười nhưng những đường nét trên khuôn mặt cô ta khiến người ta vừa nhìn đã nghĩ tới muội ngay. Mấy năm nay, Hoàng thượng vẫn rất giận muội, ngay đến Kính Phi vô tình nhắc đến mà cũng bị trách mắng nặng nề. Bây giờ có một người giống muội xuất hiện, Hoàng hậu lập tức biến hẳn sắc mặt.”

“Ấy thế mà cô ta lại được chọn, còn đắc sủng vô cùng.” Tôi hơi nhếch khóe môi, để lộ nụ cười lạnh lẽo như có như không. My Trang chưa từng gặp Thuần Nguyên Hoàng hậu, mà Hoàng hậu lại giữ kín như bưng việc này nên tỷ ấy đương nhiên không biết Phó Như Kim được chọn trúng không phải ì giống tôi, mà là vì giống một nữ nhân khác có dung mạo khá giống tôi, khiến Huyền Lăng nhớ mãi không quên suốt bao năm trời.

“Đúng thế, khi đó mọi người đều nghĩ Hoàng thượng vẫn còn giận muội, Phó Như Kim nhất định sẽ không được chọn, duy có Đoan Phi nói là nữ nhân này nhất định sẽ được chọn vào cung với ngôi vị cao.” My Trang thoáng đảo mắt, trong mắt lấp lánh những tia sắc lạnh. “Trong số các tú nữ được chọn vào lần đó, ngôi vị của cô ta cao nhất, ngay hôm vào cung đã được triệu tới sủng hạnh, tuy không có cái ơn Tiêu phòng như muội trước đây nhưng từ sau khi có được cô ta, Hoàng thượng liền ngày đêm bầu bạn, trong một năm mà thăng cấp cho cô ta mấy lần, còn chuẩn bị thăng cô ta lên làm quý tần nữa, Hồ Uẩn Dung và An Lăng Dung vốn đắc sủng thì đều bị vứt qua một bên. Nếu không có quần thần dâng sớ can gián, chỉ e ngay cả đến việc triều chính, Hoàng thượng cũng chẳng thèm để ý đến.”

“Thế nên mới có việc ngũ thạch tán đúng không?”

“Đúng vậy. Kỳ thực dù không có chuyện ngũ thạch tán, e là cô ta cũng khó mà sống lâu được, vì gần như đã đắc tội với toàn bộ hậu cung rồi.” Chẳng biết vô tình hay hữu ý, My Trang cào móng tay giả lên mặt bàn, để lại mấy vệt mờ mờ trên chiếc bàn gỗ. “Ý của Thái hậu chỉ có một chữ, chết!”

Tôi cúi xuống, hít một hơi thật sâu. “Thái hậu tuyệt đối không cho phép có người chuyên sủng.” Hơi định thần lại, tôi nói tiếp: “Nếu Hoàng thượng thực sự thương yêu cô ta thì không nên sủng ái cô ta như vậy, khiến Thái hậu nảy sinh sát ý.”

My Trang khẽ “hừ” một tiếng, nói với giọng khinh thường: “Sau khi Thái hậu ban cho cô ta cái chết, Hoàng thượng thậm chí còn chẳng than thở lấy một câu, như chưa từng sủng ái nữ nhân đó vậy.” Hơi dừng một chút, tỷ ấy nói tiếp với vẻ nghi hoặc: “Kỳ thực tới bây giờ, ta vẫn chưa hiểu tại sao Hoàng thượng lại sủng hạnh cô ta. Hoàng thượng rõ ràng chưa thôi trách muội, vậy mà lại sủng ái một nữ tử có vẻ ngoài giống muội, rồi sau khi cô ta chết còn chẳng thương tiếc chút nào.”

Sao Huyền Lăng có thể thương tiếc được chứ, bởi Phó Như Kim chỉ có vẻ ngoài giống Thuần Nguyên Hoàng hậu mà thôi. Dù cô ta có nhiều tài hoa và trí tuệ đến đâu đi chăng nữa, trong mắt Huyền Lăng cũng chỉ là một cái bóng của người khác không hơn.

My Trang lại nói: “Phó Như Kim kỳ thực ngoài dung mạo xinh đẹp ra thì chẳng biết gì, thật là một mỹ nhân rỗng tuếch. Nhưng cô ta càng đắc sủng, Hoàng hậu lại càng có vẻ buồn bực không vui.”

Tôi nở nụ cười đầy ý vị, ngón tay khẽ vuốt ve nắp chén trà. “Hẳn là tỷ đã xúi giục Phó Như Kim đi tranh sủng rồi!”

My Trang hơi nheo mắt, cũng nở nụ cười tinh quái. “Đúng vậy, ta chẳng qua chỉ dùng chút kế mọn, thế là cô ta lại càng đắc sủng. An Lăng Dung và Quản thị phong quang đã lâu, rốt cuộc đã có ngày phải nếm trải mùi vị bị ghẻ lạnh.”

Tôi tiện tay với lấy một cành mai xanh đưa lên mũi ngửi, cười nói: “Muội vốn cho rằng cô ta có mấy phần giống muội, tỷ sẽ sinh lòng xót thương cô ta.”

My Trang bật cười. “Ban đầu thì quả là như vậy, có điều cô ta sao có thể so với muội được, muội ở ngoài cung chỉ cần dùng chút mưu kế đã có thể giúp Lung Nguyệt củng cố sự ân sủng, còn cô ta thì chỉ có cái mẽ bên ngoài và lòng háo thắng mà thôi!” My Trang chợt ngưng tiếng cười, buồn bã nói: “Chỉ là sau khi vị mỹ nhân rỗng ruột này bị ban cho cái chết, trong cung không còn ai có thể khiến địa vị của Hoàng hậu bị lung lay nữa rồi. Thật đáng tiếc!”

Tôi khẽ vuốt ve bàn tay tỷ ấy, cất giọng trìu mến: “Kỳ thực tỷ không cần suy nghĩ cho muội nhiều như vậy, ngày tháng của tỷ còn dài, nên lo cho bản thân nhiều hơn.”

Hôm nay được gặp lại My Trang, đây là việc mà tôi chưa từng nghĩ tới, tất nhiên mừng rỡ vô cùng. Thế nhưng đằng sau sự mừng rỡ ấy còn có một nỗi chua xót khó tả. Xa cách bốn năm, chúng tôi rốt cuộc đã có ngày gặp lại, thế nhưng khi Huyền Thanh quay về, sau khi uống Thất nhật thất hồn tán, tôi sẽ phải rời khỏi chùa Cam Lộ, rời khỏi đỉnh Lăng Vân, sau đó mai danh ẩn tích, không thể gặp lại My Trang. Nghĩ đến đây, lòng tôi bất giác trào dâng nỗi sầu ly biệt, lạnh giá tột cùng, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi từ lúc nào chẳng hay.

My Trang xót xa nói: “Muội sao vậy? Đang yên đang lành sao lại khóc thế này?”

Tôi rơm rớm nước mắt, nói: “Tỷ lúc nào cũng lo nghĩ cho muội như thế…”

My Trang vội vàng lau nước mắt giúp tôi, cất giọng dịu dàng: “Việc này có đáng kể gì đâu, hai chúng ta vốn còn thân hơn tỷ muội ruột thịt mà. Lung Nguyệt của muội, ta coi như con gái của mình vậy.” Kế đó, tỷ ấy lại nở một nụ cười rạng rỡ. “Muội không biết đâu, Lung Nguyệt bây giờ đáng yêu lắm. Nếu không có nó, cuộc sống của ta trong cung hẳn sẽ nhạt nhẽo vô cùng, ngày dài như năm.”

Tôi thực sự không biết ư? Cứ cách hai tháng, Huyền Thanh lại mang tranh của Lung Nguyệt tới cho tôi một lần, nó cao lên bao nhiêu, béo hay gầy, tôi đều biết rõ. Thế nhưng những lời này tôi không thể nói với My Trang được, chỉ đành khẽ mỉm cười. “Có tỷ và Kính Phi tận tâm chăm sóc, muội có thể yên tâm được rồi!” Sau khi bình tĩnh lại, tôi chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi: “Xuất cung chẳng dễ dàng gì, sao hôm nay tỷ lại có thể ra ngoài vậy? Lại còn là trong tháng Giêng nữa.”

Sắc mặt My Trang bỗng trở nên phức tạp khó tả, u ám tựa bầu trời lúc sắp có tuyết rơi. Tỷ ấy khẽ thở dài một tiếng, hỏi: “Muội còn nhớ Thụy Tần không?”

Tôi ngẩn ra, một quãng hồi ức xuất hiện trong đầu. Thụy Tần Lạc thị, đó là một nữ tử cương liệt mà rực rỡ tựa sao băng, nàng ta từng nói “nếu rơi vào giữa bụi trần, nguyện ôm cành khô mà chết”, ánh mắt trong veo và bình lặng tột cùng. Cuối cùng thì những lời kia cũng trở thành sự thật, nàng ta tìm đến cái chết để tỏ sự thanh bạch của mình.

My Trang nói: “Thụy Tần tự vẫn mà chết, phi tần tự vẫn vốn đã mang tội rồi, lại có An Lăng Dung đứng bên đâm chọc, thành ra nàng ta phải chịu tội uy hiếp quân vương, sau khi chết, quan tài bị đặt ở Diên Niên điện, đến cả tư cách an táng ở Phi lăng cũng không có. Những năm nay, vì Hoàng thượng và Hoàng hậu đều không nói gì nên chẳng ai quản đến việc này, cứ để mặc quan tài nàng ta ở Diên Niên điện. Đến tháng Giêng năm nay, Hòa Mục Công chúa của Xương Quý Tần đột nhiên sốt cao, tuy thái y đã tới khám rồi nhưng pháp sư ở Thông Minh điện lại nói việc này là do có linh hồn của phi tần nào đó chưa được siêu độ mà ra. Tính đi tính lại thì phi tần đó chỉ có thể là Thụy Tần, nhưng vì nàng ta chết rồi mà còn mang tội nên việc siêu độ không thể tiến hành ở Thông Minh điện, thành ra chỉ còn cách đưa linh cữu của nàng ta đến chùa Cam Lộ.”

Tôi nói: “Dù gì việc này làm vào tháng Giêng cũng không may mắn, sao lại được giao cho tỷ vậy?”

“Pháp sư ở Thông Minh điện nói việc này phải do một nữ tử thanh tịnh đã lâu không được Hoàng thượng sủng hạnh đứng ra làm mới được… Đương nhiên người như vậy không chỉ có mình ta, có điều các phi tần khác đều ngại việc này xui xẻo không chịu làm, do đó mới đến lượt ta. Ta thứ nhất nghĩ Thụy Tần đúng là một nữ tử đáng thương, nên muốn giúp đỡ phần nào, thứ hai là cũng muốn tới đây thăm muội, do đó mới đồng ý.”

Tôi khẽ “ồ” một tiếng, chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng vấn đề rốt cuộc là ở đâu thì lại không nói rõ được. Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ, bỗng liếc thấy khóe mắt My Trang hoe đỏ, vẻ như muốn nói gì đó mà còn ngập ngừng.

My Trang bây giờ đã trở nên lạnh lùng, tính cách lại cứng cỏi, không phải là một người dễ rơi lệ. Hơn nữa… tỷ ấy xưa nay luôn rất thận trọng với việc sinh tử, theo lẽ thường thì quyết không chịu dính dáng đến việc đưa linh cữu đi làm lễ siêu độ thế này.

Tôi bất giác nảy lòng nghi hoặc. “My Trang, có thật là tỷ chỉ đưa linh cữu của Thụy Tần tới chùa Cam Lộ rồi tiện đường ghé qua thăm muội không?”

My Trang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ buông tiếng thở dài. Lúc này tuyết đã tan, nhưng ngoài trời vẫn còn rét lạnh, có rất nhiều mảng tuyết đọng trên những tảng đá ven đường, vì ở đó lâu rồi nên màu tuyết trở nên xám xịt, dính vô số bụi bặm, hết sức gai mắt, sự thuần khiết ban đầu đã hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt tỷ ấy trầm lặng tột cùng, tựa mặt nước hồ thu không một gợn sóng. Tỷ ấy nhìn tôi chăm chú, chậm rãi nói ra từng từ: “Muội đã phát hiện ra rồi, ta cũng không giấu muội thêm nữa, lần này để có thể gặp muội, ta đã phải bỏ ra rất nhiều tâm sức. Ta cho Hòa Mục Công chúa uống chút thuốc gây sốt, lại mua chuộc pháp sư ở Thông Minh điện, đồn thổi linh hồn của Thụy Tần cần được siêu độ, và người đưa quan tài tới chùa Cam Lộ phải là một phi tần đã không được sủng hạnh từ đâu, nhờ thế chúng ta mới có thể trùng phùng.”

Trái tim tôi trở nên nặng nề vô hạn, cổ họng nhói đau, tâm trạng bất an tràn ngập trong lòng. “Tỷ tiêu hao nhiều tâm sức như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng rồi… Có phải là Lung Nguyệt bị ốm không? Hay… hoàng hậu đã ra tay với nó?” Tôi không dám suy nghĩ tiếp nữa, Lung Nguyệt, Lung Nguyệt của tôi… Không!

Thân thể tôi run lẩy bẩy, My Trang đưa tay giữ lấy tôi, nhìn đăm đăm vào mắt tôi. “Không phải là Lung Nguyệt, nó vẫn khỏe, không xảy ra chuyện gì hết.” Tôi thở phào một hơi, may mà không phải Lung Nguyệt. My Trang cắn chặt răng, khuôn mặt đầy vẻ ưu lo và nôn nóng, sau một hồi do dự mới nhắm mắt lại, nói: “Là huynh trưởng của muội, Chân hành… Huynh ấy bị điên rồi!”

Tôi ngây người ra đó, gần như không dám tin vào đôi tai của mình. Ca ca của tôi, vị ca ca bừng bừng khí khái của tôi, sao hunh ấy lại điên được? Sao có thể chứ? Huynh ấy chỉ bị lưu đày tới Lĩnh Nam thôi mà, Huyền Thanh vẫn luôn phái người chiếu cố cho huynh ấy, sao có thể chứ?

Trái tim tôi không ngừng đập thình thịch, hàm răng vô thức cắn chặt môi, truyền tới từng cơn đau nhói. Cơn đau ấy khiến tôi biết mình không nằm mơ, và My Trang cũng sẽ không đùa với tôi trong việc này. Nước mắt tôi lã chã tuôn rơi, mỗi giọt đều nóng bỏng.

Tôi ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Không đâu… Không thể nào… Ca ca đang yên đang lành sao có thể phát điên được chứ!”

My Trang nói: “Theo lẽ thường thì đúng là như thế, ca ca muội tuy bị lưu đày nhưng thân thể vẫn luôn rất tốt. Thanh Hà Vương thương xót ca ca của muội, đã ngầm phái người chiếu cố, việc này ta và Kính Phi đều biết. Nhưng sau khi Thanh Hà Vương vâng chỉ đến Điền Nam chừng mười ngày, người được an bài tới Lĩnh Nam chiếu cố ca ca muội báo tin về, nói ca ca muội sau khi hay tin về cái chết của tẩu tẩu và cháu muội Trí Ninh thì nhất thời không chịu nổi đả kích mà nôn ra máu, sau khi tỉnh lại thì thần trí bất thường. Tin tức này vốn được báo về Thanh Hà Vương phủ, nhưng Thanh Hà Vương đã đi Điền Nam, bọn họ không biết phải làm sao, đành tới bẩm báo với Kính Phi, rồi Kính Phi vội vàng nói cho ta biết.”

Tôi im lặng lắng nghe, cơ thể chẳng hề nhúc nhích, những giọt nước mắt nóng hổi không ngớt tuôn rơi, tựa như vô số con rết gớm ghiếc đang bò qua mặt tôi vậy.

My Trang nói: “Bản thân ta đã do dự mất mấy ngày, không biết có nên nói với muội không. Muội dù sao cũng đang tu hành, biết chuyện này chỉ thêm đau lòng. Nhưng ta lo lắng cho sự an nguy của muội nên không thể không nói. Ta vốn có thể nhờ Ôn Thực Sơ nói với muội, nhưng y cứ gặp chuyện về muội là lại mềm lòng, không dám đưa ra chú ý, càng không nhẫn tâm nói với muội, thế là ta bèn dứt khoát chẳng nói chuyện này với y luôn. Ta cũng có thể nhờ Phương Nhược chuyển lời nhưng lại không yên tâm lắm. Bây giờ ở trong cung, ngoài bản thân ra, ta chẳng yên tâm về ai hết, một chuyện lớn bằng trời thế này chỉ có thể do ta tự tới nói với muội thôi.”

Móng tay My Trang bấu chặt vào bờ vai tôi, cơn đau nhói cứ thế lan truyền từng chút, rốt cuộc đã khiến tôi giật mình tỉnh táo trở lại. “Sao ca ca lại biết tin về cái chết của tẩu tẩu và Trí Ninh, việc này không phải vẫn luôn giấu huynh ấy sao? Sao huynh ấy lại đột nhiên biết được?”

Sắc mặt My Trang trở nên âm trầm, tỷ ấy hạ giọng nói: “Vấn đề chính là ở chỗ đó, việc này rõ ràng đã được che giấu rất cẩn thận, sao Thanh Hà Vương vừa mới đi thì phía trên Lĩnh Nam đã để lọt tin tức rồi?”

Lòng tôi xoay chuyển liên hồi, sau nháy mắt đã hiểu ra, hậm hực nói: “Bọn họ đã có chuẩn bị từ trước! Nhất định là người trong cung, bọn họ biết Lục Vương gia đã đi Điền Nam, bèn thừa cơ tiết lộ tin tức về cái chết của tẩu tẩu và Trí Ninh cho ca ca biết!”

“Đúng thế!” My Trang thoáng trầm ngâm rồi mới nói tiếp: “Ta chỉ e chính Hoàng hậu đã giở trò, mà ngoài nàng ta ra thì còn có người của Quản thị ở bên ngoài nữa. Chỉ là việc này dù sao cũng đã trôi qua khá lâu rồi, không ngờ bọn họ vẫn còn đeo bám không buông như vậy.”

Thân thể bất giác lạnh toát từng cơn, tôi cất giọng khàn khàn: “Càng khiến người ta khó hiểu hơn là tại sao khi ca ca mới bị lưu đày tới Lĩnh Nam, tin tức không bị tiết lộ, đến bây giờ lại có người đứng ra giở trò?”

Bao nhiêu đau đớn và nghi hoặc bên trong, cộng thêm việc từng gặp Cố Giai Nghi từ mùa thu năm ngoái, đầu óc tôi nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn, gần như chẳng thể suy nghĩ được gì.

My Trang kéo tôi ngồi xuống, mắt ánh lên những tia sắc lẹm như dao. “Bây giờ không phải là lúc đau khổ khóc lóc. Việc quan trọng nhất là huynh trưởng của muội đã bị người ta ám toán, ai mà biết được người tiếp theo mà họ muốn đối phó có phải là muội hay không. Tuy muội hiện đang tu hành, đã rời xa chốn hậu cung nhưng vẫn cẩn thận đề phòng, đây cũng chính là nguyên nhân khiến ta phải tìm đủ mọi cách để ra ngoài gặp muội. Ngoài ra chúng ta cũng cần nghĩ cách đón ca ca muội từ Lĩnh Nam về đây chữa trị, nếu tận tâm chăm sóc, chưa biết chừng có thể chữa khỏi. Muội không mấy khi qua lại với Thanh Hà Vương nên chắc không quen y, ta sẽ tìm cách nói với y chuyện này, đợi sau khi y quay về, sẽ lập tức cùng suy nghĩ tìm cách đón ca ca muội về kinh.”

Tôi cố trấn định tâm thần, bàn tay nắm chặt lấy góc áo. “My Trang, tỷ nói đúng lắm, người chết thì đã chết rồi, việc quan trọng bây giờ là phải tính toán cho người sống. Muội sẽ cố gắng nghĩ cách chữa trị cho ca ca.”

My Trang đang định nói thêm, Bạch Sầm vốn đứng chờ bên ngoài đã đi vào thưa: “Bẩm nương nương, thời gian tới rồi, chúng ta không khởi hành ngay bây giờ thì khó mà về cung trước khi trời tối được.”

My Trang khẽ gật đầu, nói: “Bản cung biết rồi, ngươi ra ngoài chuẩn bị kiệu trước đi, bản cung nói chuyện với Mạc Sầu sư thái thêm vài câu nữa.”

Bạch Sầm khom người một cái thật sâu. “Dạ, nương nương nhớ đừng để lỡ thời gian là được”, sau đó liền cung kính lui đi.

My Trang nắm chặt lấy bàn tay tôi, bình tĩnh nói: “Ta phải đi đây, muội chỉ cần nhớ lấy một câu này của ta, hãy cố gắng bảo vệ bản thân, đây mới là điều quan trọng nhất.”

Tôi gật đầu thật mạnh, những giọt nước mắt nóng hổi không ngớt tuôn rơi. “Muội hiểu mà, nếu ngay đến bản thân cũng không bảo vệ được, sao muội có thể giúp đỡ người khác được chứ. Muội nhất định sẽ không việc gì đâu.”

My Trang nói, giọng kiên định: “Dù sao huynh trưởng của muội cũng đã xảy ra chuyện rồi, có thương tâm đến mấy thì cũng chẳng ích gì, việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm cách giúp huynh ấy.”

Tôi gật đâu, rơm rớm nước mắt, nói: “Cung đình hiểm ác, tỷ cũng phải cẩn thận mới được. Thật chẳng biết tới bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại nhau.”

My Trang nghe thế thì thương cảm không thôi, ngoảnh mặt đi, khẽ nói: “Chỉ cần chúng ta đều được bình an, có gặp mặt hay không thì cũng đâu có gì khác biệt.”

Thái Nguyệt khoác áo choàng và mũ lên cho My Trang, lại gọi Bạch Sầm vào, hai người một trái một phải dìu My Trang bước đi. My Trang ngoảnh lại, nhìn tôi không ngớt, hiềm vì lễ nghi nên không thể nói thêm câu nào, chỉ có thể lẳng lặng lên kiệu rời đi.

Kiệu của My Trang chẳng bao lâu đã mất bóng, tôi đưa mắt nhìn về hướng xa, núi non nay đã trở lại màu xanh biếc, chỉ còn lác đác mấy nơi tuyết phủ, tựa như mấy vết nứt trên một mảng màu xanh, khiến người ta không đành lòng nhìn.

Tôi đau đớn ngoảnh đầu qua hướng khác, vận hạn của nhà họ Chân chúng tôi sao cứ kéo dài mãi thế này?

Vì chuyện ca ca, nỗi nhớ nhung của tôi với Huyền Thanh lại càng thêm da diết. Hoán Bích và tôi mỗi lần nhìn nhau đều không kìm được tuôn rơi nước mắt, trong lòng thầm suy tính xem phải làm thế nào mới có thể lén đón ca ca về kinh chữa bệnh.

Thế nhưng sau mấy ngày dài đằng đẵng, kỳ hạn một tháng đã qua, vậy mà Huyền Thanh vẫn chưa về. Y không chỉ không quay về đúng hẹn, còn không có chút tin tức nào, Thanh Hà Vương phủ và Thanh Lương Đài đều không biết khi nào y về, ngay đến Thư Quý thái phi cũng không biết. Y giống như một con diều đứt dây, đã hoàn toàn bặt tăm bặt tích.

Mười ngày trôi qua, mười lăm ngày trôi qua.

Lòng tôi nôn nóng tột cùng, Thư Quý thái phi dịu dàng an ủi: “Điền Nam cách chỗ chúng ta tới mấy ngàn dặm, đường sá xa xôi, mà việc quan sát dân tình lại không thể làm qua loa được, chắc nó bị vướng phải chuyện gì nên không thể không nán lại đó thôi.”

Ca ca tôi giờ đang một thân một mình ở Lĩnh Nam, còn mang bệnh trên người nên tôi càng thêm lo lắng, miệng đắng ngắt từng cơn, như thể ngậm một củ hoàng liên trong miệng mà không sao nhổ ra được. Tôi ngồi kế bên, tựa người vào đầu gối Thư Quý thái phi, Thái phi khẽ xoa đầu tôi, bình tĩnh nói: “Hoàn Nhi, con đừng nôn nóng. Đợi Thanh Nhi quay về, nó sẽ đón con rời khỏi nơi đây, lại đưa ca ca con về kinh chữa bệnh, tuy thần trí hỗn loạn là một chứng nan y nhưng cũng không phải là không thể chữa khỏi. Đất kinh thành này có rất nhiều bậc thánh thủ y thuật, ắt sẽ có người có thể chữa khỏi bệnh cho ca ca con, con đừng lo nghĩ quá làm gì.” Giọng Thái phi chứa chan vẻ trìu mến: “Đợi Thanh Nhi quay về là mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Trên chiếc đạo bào của Thái phi có mùi đàn hương thoang thoảng, chất vải mềm mại dán sát vào má tôi, vô cùng thoải mái. Bây giờ đã là tháng Hai, thời tiết ấm dần lên, vạn vật bắt đầu bừng tỉnh sau giấc ngủ dài, cỏ cây nhú mầm non, khắp nơi lác đác những đốm màu nửa xanh nửa vàng, hoa nhị nguyệt lan nở khắp nơi nơi, tựa những vì sao nhỏ màu xanh vui mắt, hơi thở của mùa xuân đã kéo tới rất gần.

Nhưng lúc này đây lòng tôi lại nóng như lửa đốt, nếu Huyền Thanh còn không quay về… hai bờ má tôi thoáng ửng đỏ, cảm giác buồn nôn lần nữa trào lên trong lồng ngực, tôi không chịu nổi cái cảm giác nhộn nhạo nơi dạ dày đó nữa, rốt cuộc phải bụm miệng, chạy vội ra ngoài.

Cơn buồn nôn đã qua nhưng cảm giác choáng váng trong đầu tôi vẫn chưa giảm chút nào. Thư Quý thái phi vội vàng chạy tới xoa lưng giúp tôi, nôn nóng hỏi: “Sao vậy? Có phải ăn nhằm thứ gì rồi không?”

Tôi đưa mắt liếc Thái phi, ngay sau đó đã vội cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng như màu san hô. Thư Quý thái phi suy nghĩ một chút, rồi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng thốt lên: “Lẽ nào con… Chuyện này là từ bao giờ vậy?”

Tôi thẹn thùng cúi đầu, ngón tay bất giác khẽ vuốt ve mép áo, đáp giọng nhỏ như muỗi kêu: “Từ khi huynh ấy đi… đã được hơn một tháng rồi.”

Thái phi không kìm được mừng rỡ. “Tốt, tốt, tốt lắm! Xem ra ta sắp được làm bà rồi”, sau đó lại nắm lấy bàn tay tôi. “Hoàn Nhi, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi!” Vành mắt Thái phi lúc này đã hơi ươn ướt. “Con ngoan, chỉ khổ cho con thôi, phải đi theo Thanh Nhi mà không có danh phận gì.”

Tôi cúi gằm mặt, tì cằm vào vạt áo của chiếc áo màu hồng, trên vạt áo có thêu một bông ngọc lan, những đường kim dày và kín cọ vào da thịt mang tới cảm giác khá thoải mái. Tôi khẽ nói: “Trong lòng con, danh phận kỳ thực không hề quan trọng.”

Trong mắt Thái phi lóe lên một tia sáng dịu dàng. “Con ngoan, tính cách này của con thực sự rất giống ta. Trên thế gian này, những thứ vinh hoa phú quý phù phiếm đó căn bản không thể so sánh với một chữ tình.”

Tôi thấp giọng lẩm bẩm: “Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.”

Thái phi kéo tôi cùng ngồi xuống, lại gọi Tích Vân bảo mang tới cho tôi một chiếc đệm lông ngỗng, sau đó mới bộc bạch: “Hoàn Nhi, ta không biết Thanh Nhi đã hứa với con những gì, nhưng đứa con này của ta, ta hiểu rõ nhất, nếu nó thật lòng thích một người nào, nhất định sẽ một lòng một dạ đối xử với người đó, dù con không có danh phận, nó cũng sẽ không cưới ai khác nữa đâu, cứ để nó làm một vị Thanh Hà Vương cô độc trong mắt người ngoài là được rồi. Sau này chỉ cần bọn con có thể mãi mãi ở bên nhau, không phải lén lút thế này nữa, bất kể là ở tại vương phủ hay Thanh Lương Đài đều tốt cả. Làm người ấy mà, vẫn là có miếng hơn có tiếng.”

Một tương lai như vậy, có lẽ thực sự có thể mong chờ. Đứa bé đầu tiên tôi không thể sinh ra, Lung Nguyệt thì tôi không thể tự tay nuôi dưỡng, còn đứa bé trong bụng tôi bây giờ, đứa bé của tôi và Thanh, tôi rốt cuộc đã có thể tự mình bầu bạn bên nó cho tới lúc nó trưởng thành, cảm nhận niềm vui và niềm hạnh phúc của một người mẹ.

Lòng tôi bất giác mềm đi, dịu dàng cất tiếng: “Tình cảm của Thanh với con thế nào, tình cảm của con với Thanh thế nào, Thái phi đều đã thấy rõ. Con không phụ huynh ấy, huynh ấy cũng sẽ không phụ con đâu.” Thoáng ngập ngừng, tôi thẹn thùng nói tiếp: “Khi Thanh quay về, Thái phi đừng nói với huynh ấy vội nhé!”

Thái phi cất tiếng cười vang. “Tất nhiên rồi, việc này hai vợ chồng bọn con tự nói với nhau là được, còn ta thì chỉ chờ bế cháu thôi!”

Tôi đưa tay khẽ vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào vô hạn, chỉ chờ Thanh quay về là tất cả đều sẽ tốt đẹp thôi.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua trong sự chờ đợi, hồi này Hoán Bích thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn vào bụng tôi, đôi mắt có chút đờ đẫn, như thể một áng mây trôi bị níu giữa bầu trời.

Gút thắt trong lòng muội ấy không phải tôi không biết, thế là tôi bèn vẫy tay gọi muội ấy lại, nắm lấy bàn tay muội ấy, đặt lên bụng tôi, ôn tồn nói: “Muội sờ thử xem này, bên trong chính là cháu của muội đấy. Hoán Bích, cả Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu đều ở nơi xa, phần đời còn lại e là chỉ có hai tỷ muội chúng ta nương tựa vào nhau thôi. Con của ta, cũng chính là con của muội, sau này chúng ta cùng nuôi nấng nó, được không?” Tôi nói với giọng rất chân thành và tha thiết, còn mang theo sự trìu mến thương yêu của một người tỷ tỷ với muội muội.

Đôi mắt Hoán Bích bỗng hơi ươn ướt, như một nhành hoa lê thấm đẫm nước mưa, giọng nói đầy vẻ xúc động: “Thật thế sao?” Bàn tay đang đặt trên bụng tôi kia hơi run rẩy. “Con của trưởng tỷ và Vương gia, cũng là con của muội?”

“Đúng thế!” Tôi trịnh trọng nói: “Hoán Bích, có một số chuyện không thể nào thay đổi, bởi những sự thay đổi sẽ chỉ khiến cho tất cả mọi người bị tổn thương. Nhưng thứ gì có thể cho muội được, ta nhất định sẽ không keo kiệt.”

Hoán Bích cúi đầu, buồn bã nói: “Muội hiểu chứ, mọi chuyện đều phải trông vào vận mệnh, không thể cưỡng cầu.”

Tôi đưa tay ôm muội ấy vào lòng, khẽ thở dài một tiếng.

Gió lúc này đã tan đi cái lạnh, thổi tới từng cơn ấm áp vào giữa màu xanh. Thế nhưng trong sự tha thiết đợi chờ, người tới chỗ tôi lại là Ôn Thực Sơ.

Trong ngày hắn tới, gốc đào già ngoài sân vừa nở bông hoa đầu tiên. Cận Tịch không kìm được cất lời phàn nàn: “Năm nay đúng là kỳ lạ, rõ ràng còn đang tháng Hai, thời tiết trong núi lại lạnh hơn một chút, thế mà hoa đào đã nở rồi.”

Bông hoa đào đó cô độc trên cành, rung rinh giữa làn gió nhẹ, cánh hoa đỏ tươi mà mỏng manh, nhìn từ xa toát ra một vẻ diễm lệ và kỳ dị đến khó tả.

Ôn Thực Sơ mang tới cho tôi mấy thang thuốc an thai, nói: “Thuốc này ta mới cắt cho muội, muội uống tạm đi.” Thấy hai mắt tôi đều đang thâm quầng, hắn không kìm được mà xót xa, nói: “Mấy ngày nay đều ngủ không ngon sao? Ta đã dặn muội là phải uống thuốc an thai đúng giờ rồi cơ mà?”

Hoán Bích lo lắng nói: “Vương gia nói là đi một tháng rồi về, nhưng bây giờ đã năm mươi ngày rồi, vậy mà chẳng có chút tin tức nào cả. Tiểu thư bây giờ đang rất lo lắng, đêm qua lại vừa gặp ác mộng, không phải chỉ là không ngủ ngon thôi đâu.”

Tôi đưa tay vuốt nhẹ lớp giấy dán cửa sổ dày và trắng muốt, nở nụ cười mỉm tựa bông lê giữa làn gió xuân. “Ác mộng không thể coi là thật được, Hoán Bích, chẳng bao lâu nữa y nhất định sẽ quay về thôi!”

Ôn Thực Sơ vốn đang ngồi im không nói, nghe thấy câu này thì mí mắt bỗng nẩy lên một cái, đột ngột ngẩng đầu, bật thốt ra một câu: “Y không quay về được đâu.”

Tôi nhất thời không nghe rõ, ngoảnh đầu cười hỏi: “Huynh nói gì cơ?”

Sắc mặt Ôn Thực Sơ càng lúc càng trở nên u ám, rồi hắn nhắm nghiền đôi mắt, đột nhiên khàn giọng nói: “Thanh Hà Vương chết rồi, y vĩnh viễn không thể quay về nữa rồi!”

Lời của hắn từng từ, từng từ lọt vào tai tôi, tựa vô số con côn trùng màu xám vỗ cánh bay loạn xạ, phát ra những âm thanh ong ong hỗn tạp, khiến tôi đầu choáng mắt hoa. Khuôn mặt tôi lúc này nhất định đã trở nên tái nhợt, toàn thân lạnh toát, sau một thoáng ngẩn ngơ, tôi bèn giận dữ quát lên: “Huynh nói bậy cái gì đó?” Giọng nói của tôi thê lương tới tột cùng, tôi hoàn toàn không dám tin vào lời của Ôn Thực Sơ, lớn tiếng chất vấn: “Sao huynh có thể rủa huynh ấy như vậy? Huynh ấy là cha của con muội đấy!”

Ôn Thực Sơ nắm lấy bàn tay tôi, tha thiết nói: “Sống đến từng này tuổi, ta đã từng gạt muội bao giờ chưa? Hoàn Nhi, trước đây ta cứ sợ không dám nói với muội việc này. Thanh Hà Vương đi Điền Nam mãi không quay về, lại không có chút tin tức nào cả, thế là Hoàng thượng liền phái người đi tìm, mới hay thuyền của Thanh Hà Vương đã bị lật ở sông Đằng Sa, ngay đến thi thể cũng không tìm về được.”

Tôi ngẩn ngơ nghe hắn nói, cảm thấy thân thể mình như đang bị những lưỡi dao cùn liên tiếp cứa vào, đau đớn tột cùng, đau đến tê dại. Tôi cắn chặt môi đến tứa máu, mùi tanh nồng và vị ngòn ngọt của máu tràn ngập giữa những kẽ răng, sự sục sôi trong lòng ngực không sao kiềm chế được. Ôn Thực Sơ vẫn đang nói liên miên không nghỉ, nhưng tôi lại chẳng nói năng gì, làm như không nghe thấy.

Thanh chết rồi! Thanh đã chết rồi! Cứ thế đột ngột bỏ tôi mà đi, còn chưa kịp nói với tôi một tiếng, vậy mà y đã chết rồi!

Ôn Thực Sơ rơm rớm nước mắt, nói: “Nước sông Đằng Sa chảy xiết lắm, bị dòng nước cuốn đi, ngay đến con thuyền cũng khó mà còn nguyên vẹn được, dù có tìm được thi thể thì cũng…”

Trái tim tôi dường như đang nứt toạt ra, một chút hy vọng cuối cùng bị người ta nghiền nát thành bột vụn, tung ra đầy trời, không sao thu về được.

Lúc này Hoán Bích bưng theo bát thuốc an thai vừa sắc xong đi vào, nghe thấy lời của Ôn Thực Sơ thì sững người, bát thuốc tuột tay rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh, nước thuốc đen ngòm bắn đầy vào chiếc váy màu xanh, vô cùng nhếch nhác. Hoán Bích cứ thế đờ người ra đó, mặc kệ nước thuốc nóng bỏng dính vào váy mà chẳng buồn lau, một lúc sau mới đột nhiên ngồi bệt xuống đất mà kêu lên những tiếng chói tai, khiến người nghe lòng đau như xé.

Nước mắt của tôi lã chã tuôn rơi, lan đầy khắp mặt, trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ, y chết rồi, y đã chết rồi, thậm chí còn không thể gặp mặt y lần cuối!

Ôn Thực Sơ ra sức lay mạnh thân thể tôi. “Hoàn Nhi! Muội hãy tỉnh táo lại một chút, tỉnh táo một chút! Người chết không thể sống lại!”

Người chết không thể sống lại? Hồn phách y còn chưa từng hiện về báo mộng cho tôi cơ mà! Suy nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy đau đớn hơn, lục phủ ngũ tạng như bị vô số móng vuốt không ngừng cào xé. Mùi máu tanh trong miệng tôi lan dần tới cổ họng, tôi không kìm được nữa, nôn ra một ngụm máu tươi. Khi dòng dịch thể tanh nồng, nhơm nhớp đó bị nhổ ra khỏi miệng, tôi cảm thấy trái tim mình đã theo đó mà rời khỏi thân thể rồi.

Nỗi tuyệt vọng lớn lao đó khiến thân thể tôi giống như chiếc lá cuối cùng trên cành bị cơn gió lạnh của mùa đông thổi rụng, cứ thế đổ gục xuống.


/144

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status