Quân Phi Vũ ngước mắt nhìn Mạch Thiên Hàn, khẽ cười hỏi- Ngươi đang hướng ta khiêu chiến?
Mạch Thiên Hàn gật gật đầu.
Nàng nhàn nhạt cười, để chén trà tro tay xuống, nhìn về phía Mạch Thiên Hàn- Được rồi! Ngươi muốn đấu cái gì? Luật đấu như thế nào? Thắng thì làm sao? Thua sẽ như thế nào?
Mạch Thiên Hàn nhìn trên mặt nàng thong dong tự nhiên yếu ớt cười, đẹp như tuyết liên nở rộ, nhưng cũng lại tựa như tuyết liên, sinh ra 1 cỗ băng sơn tuyết hàn lạnh lẽo, lần đầu tiên, luôn luôn bình tĩnh Mạch Thiên Hàn tro đáy lòng có chút do dự.
Quân Phi Vũ thấy hắn chỉ là lẵng lặng nhìn mình chằm chằm, lại nửa ngày ko nói lời nào, nhịn ko được trêu tức nói- Ngươi nói a! Tại sao ko nói chuyện? Thiên Hàn, ngươi ko phải phu thị của bản công chúa sao? Giữa chúng ta, còn phải dùng tới khách khí như vậy sao?
Trình Nhất Đao ngồi ở 1 bên tính nôn nóng ha hả cười- Nhị ca, có việc gì cứ nói đi, có chuyện gì mấy huynh đệ ta ủng hộ ngươi.
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Mạch Thiên Hàn hiện lên vẻ đỏ sậm, liền lập tức khôi phục lạnh lùng xa cách- Thiên Hàn thông hiểu chỉ có âm luật, mấy ngày trước nghe nói công chúa điện hạ khúc nghệ tiến nhanh, cho nên muốn mượn cơ hội này cùng công chúa điện hạ khiêu chiến 1 phen.
Quân Phi Vũ nhíu mày, lười biếng đem thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, vươn ngón tay chỉ, ko dừng 1 chút địa điểm nào trên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi- Ngươi kêu bản công chúa làm cái gì?
Lời vừa nói ra, mọi người đồng thời chấn động, lập tức ôm tâm tư nhìn 2 người bọn họ, đặc biệt phản ứng của Mạch Thiên Hàn.
Mạch Thiên Hàn căn bản cũng thật ko ngờ, Quân Phi Vũ sẽ làm khó dễ hắn như vậy, quan sát nàng từ lúc bước vào cửa, hắn đều tinh tường cảm giác được, Quân Phi Vũ thay đổi!
Nhưng lời của nàng đột nhiên trở nên sắc bén châm chọc, hắn mày kiếm vừa nhíu, lập tức thẳng thắn nói- Chẳng lẽ công chúa điện hạ quên mất, vào cái cửa này, mặc kệ ngươi thân phận địa vị gì đều phải buông, bình đẳng tương giao, luận bàn tỷ thí.
_ Nga, phải ko? Như thế bản công chúa thật ko phải- Quân Phi Vũ đứng lên, đến gần bên người Mạch Thiên Hàn, thân thủ liền đặt ở tay hắn, mâu quang đi qua nơi nào, tất cả đều bị vẻ mặt nàng dọa đến kinh hoàng.
Nàng dưới đáy lòng cười trộm, ta chính là muốn ở chỗ này hiệu quả như thế đó!
Nhìn Mạch Thiên Hàn, mặt nàng mang theo thông minh tươi cười, cảm giác trên cánh tay truyền đến mềm mại, nghe thấy nàng dùng kiều nhu thanh âm mềm mại hỏi- Thiên Hàn, ngươi muốn cùng ta đấu cái gì?
Mùi thơm quanh quẩn chóp mũi, Mạch Thiên Hàn khuôn mặt tuấn tú càng trướng càng hồng- Ngươi mau buông tay! (Bắt quả tang chị trêu chọc trai nhà lành nhe!- Milk)
Mắt thấy Quân Phi Vũ thực sự buông hắn ra, hắn lại cảm thấy buồn vô cớ như thiếu mất gì đó.
Nhưng Mạch Thiên Hàn tính tình vẫn là bình tĩnh tự giữ, rất nhanh liền khôi phục trạng thái, nhìn Quân Phi Vũ ko tự ti cũng ko kiêu ngạo nói- Công chúa điện hạ, Thiên Hàn muốn cùng công chúa điện hạ so tài đánh đàn. Nếu như công chúa thắng, Thiên Hàn thỏa mãn công chúa điện hạ bất luận cứ điều kiện nào; nếu như Thiên Hàn thắng, thỉnh công chúa điện hạ phóng Thiên Hàn cùng với mấy vị huynh đệ khác tự do!
Theo ngón tay Mạch Thiên Hàn, Quân Phi Vũ hướng Tiêu Bạch bọn họ nhất nhất nhìn theo.
Bọn họ liền thực sự nghĩ như vậy ly khai nàng? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy làm bọn hắn chán ghét?
Rất tốt! Nếu bọn họ đều là thân đang ở Tào lòng lại theo Hán, nàng cũng ko cần phải giữ lại bọn họ, lại càng ko tiếc hận cái gì. Mỹ nam nếu ko có, sẽ lại đi tìm! Lấy thân phận của nàng, còn sợ gì tìm ko được so với bọn họ tốt hơn sao?
Sau này, nàng bắt bọn họ phải quỳ xuống cầu nàng!
Đối mặt với nàng mang theo ánh mắt 1 chút đau thương như vậy, Tiêu Bạch cúi đầu, 3 người còn lại, cũng ko ngoại lệ.
_ Hảo! Ta đáp ứng ngươi!
Quân Phi Vũ vừa dứt lời, Quân Phi Vân liền “Đằng” đứng dậy- Ko thể! Phi Vũ, việc này ko phải chuyện đùa, ngươi ko thể chính mình tự quyết định! Mấy người bọn hắn đều là mẫu hoàng tự mình chọn, là đi hay ở, tất cả phải đợi mẫu hoàng quyết định.
Quân Phi Vũ nhìn Quân Phi Vân, tay chỉ về phía ngũ đại phu thị của nàng, khóe môi lộ ra 1 tia cay đắng cười- Tỷ tỷ, bọn họ là ngũ đại phu thị của ta, thế nhưng hôm nay trước mặt mọi người lại tới khiêu chiến thê chủ như ta, nếu bọn họ sớm ko có đem ta để vào mắt, nếu bọn họ khát vọng ly khai ta như thế, vậy ta vì sao ko để cho bọn họ được đền bù mong muốn đi? Nam nhân tro thiên hạ, chẳng lẽ chỉ có 5 người bọn họ sao?
Cảm giác được ngữ khí của mình có chút kích động, Quân Phi Vũ hít sâu 1 hơi- Tỷ tỷ, việc này ngươi đừng quản, nếu như ta thật thua, ta thì sẽ hướng mẫu hoàng chịu tội.
Nàng tựa như là ko nhìn thấy ánh mắt khác thường đang quan sát nàng của mọi người, thẳng quay người lại, trực tiếp đối mặt Mạch Thiên Hàn- Bắt đầu thi đấu đi! Là ngươi tới trước, hay là bản công chúa tới trước?
Nàng tro mắt Mạch Thiên Hàn đồng dạng thấy được ko hiểu cùng xem kỹ. Ko sai! Nếu như hắn ko cảm thấy Quân Phi Vũ hiện tại hành vi bất đồng so với dĩ vãng, đó mới thực sự là kỳ quái.
_ Vẫn là Thiên Hàn tới trước đi!- Mạch Thiên Hàn nhìn nàng thật sâu 1 cái, mặc dù trên khuôn mặt tuấn tú biểu tình vẫn là lạnh lùng, nhưng tro con ngươi đen nhánh lại rõ ràng thiếu 1 loại xa cách khi nãy, hơn nữa lại có 1 tia sáng.
Toàn bộ tro đại sảnh, vắng vẻ ko tiếng động.
1 đôi mắt, đều đảo quanh trên người Mạch Thiên Hàn cùng Quân Phi Vũ.
Lực chú ý của Quân Phi Vũ lại toàn bộ tập trung ở trên người Mạch Thiên Hàn, nhìn hắn bày cầm, nhìn hắn vén y an vị, nhìn hắn 10 ngón tay thon dài khẽ vuốt dây đàn, biểu tình tro nháy mắt ôn nhu, làm cho người ta ko tự chủ cho rằng, trước mặt hắn ko phải là đàn cổ, mà chính là tình nhân của hắn!
Mạch Thiên Hàn thật xuất sắc! Điểm này, Quân Phi Vũ ko phải ko thừa nhận!
Sau khi nghe được hắn đánh ra khúc đàn, điểm lại thêm cao!
Tiếng đàn của hắn thanh âm giống như lời nói nhỏ nhẹ, chậm rãi gieo lên vui sướng như giục ngựa chạy, sau đó thanh âm lại gấp gáp như kiếm rít, cuối cùng, trở về 1 loại tri âm tri kỷ nhân gia tối cao ý cảnh, mọi người theo tiếng đàn của hắn, dường như đã trải qua 1 câu chuyện về người nam nhân đi vào binh doanh, lại huấn luyện, lại chiến tranh, sau đó sẽ trở về điền viên cùng thê tử lại gắn bó như trước.
Tro chuyện này mỗi 1 cái âm phù, mỗi 1 cái tiết tấu, đều bị hắn diễn dịch thành kinh điển! Hoàn mỹ tới nỗi chuyên gia như Quân Phi Vũ cũng ko thể xoi mói.
1 cao thủ có tài đánh đàn, nếu như là ở bình thường gặp phải, Quân Phi Vũ nhất định phải hô to mấy tiếng thống khoái, nhân sinh có được 1 tri kỷ, tâm nguyện đã hoàn thành!
Chỉ tiếc, bọn họ coi như là gặp nhau ko hợp lúc, duyên phận, có lúc thật đúng là nhất kiện làm cho người ta cảm thấy phiền não a!
1 khúc tấu xong, Kinh Phi Vũ dẫn đầu gọi “Hảo”, ánh mắt chờ xem kịch vui quét về phía trên người Quân Phi Vũ, chế nhạo nói- Công chúa điện hạ, kế tiếp chính là tới ngài! Bất quá, nếu như thua cũng ko quan hệ, dù sao Thiên Hàn tài đánh đàn vốn được xưng danh là kinh thành đệ nhất cầm, hắn đến nay chưa từng bại tích! Ngươi nếu như thua, cũng ko oan uổng.
Đầu Quân Phi Vũ cảm giác lại bị 1 loại đau đớn như xé kéo tập kích, nàng nên tuyển trạch 1 thủ từ khúc nào, mới có thể thắng được hắn đây?
Mạch Thiên Hàn gật gật đầu.
Nàng nhàn nhạt cười, để chén trà tro tay xuống, nhìn về phía Mạch Thiên Hàn- Được rồi! Ngươi muốn đấu cái gì? Luật đấu như thế nào? Thắng thì làm sao? Thua sẽ như thế nào?
Mạch Thiên Hàn nhìn trên mặt nàng thong dong tự nhiên yếu ớt cười, đẹp như tuyết liên nở rộ, nhưng cũng lại tựa như tuyết liên, sinh ra 1 cỗ băng sơn tuyết hàn lạnh lẽo, lần đầu tiên, luôn luôn bình tĩnh Mạch Thiên Hàn tro đáy lòng có chút do dự.
Quân Phi Vũ thấy hắn chỉ là lẵng lặng nhìn mình chằm chằm, lại nửa ngày ko nói lời nào, nhịn ko được trêu tức nói- Ngươi nói a! Tại sao ko nói chuyện? Thiên Hàn, ngươi ko phải phu thị của bản công chúa sao? Giữa chúng ta, còn phải dùng tới khách khí như vậy sao?
Trình Nhất Đao ngồi ở 1 bên tính nôn nóng ha hả cười- Nhị ca, có việc gì cứ nói đi, có chuyện gì mấy huynh đệ ta ủng hộ ngươi.
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Mạch Thiên Hàn hiện lên vẻ đỏ sậm, liền lập tức khôi phục lạnh lùng xa cách- Thiên Hàn thông hiểu chỉ có âm luật, mấy ngày trước nghe nói công chúa điện hạ khúc nghệ tiến nhanh, cho nên muốn mượn cơ hội này cùng công chúa điện hạ khiêu chiến 1 phen.
Quân Phi Vũ nhíu mày, lười biếng đem thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, vươn ngón tay chỉ, ko dừng 1 chút địa điểm nào trên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi- Ngươi kêu bản công chúa làm cái gì?
Lời vừa nói ra, mọi người đồng thời chấn động, lập tức ôm tâm tư nhìn 2 người bọn họ, đặc biệt phản ứng của Mạch Thiên Hàn.
Mạch Thiên Hàn căn bản cũng thật ko ngờ, Quân Phi Vũ sẽ làm khó dễ hắn như vậy, quan sát nàng từ lúc bước vào cửa, hắn đều tinh tường cảm giác được, Quân Phi Vũ thay đổi!
Nhưng lời của nàng đột nhiên trở nên sắc bén châm chọc, hắn mày kiếm vừa nhíu, lập tức thẳng thắn nói- Chẳng lẽ công chúa điện hạ quên mất, vào cái cửa này, mặc kệ ngươi thân phận địa vị gì đều phải buông, bình đẳng tương giao, luận bàn tỷ thí.
_ Nga, phải ko? Như thế bản công chúa thật ko phải- Quân Phi Vũ đứng lên, đến gần bên người Mạch Thiên Hàn, thân thủ liền đặt ở tay hắn, mâu quang đi qua nơi nào, tất cả đều bị vẻ mặt nàng dọa đến kinh hoàng.
Nàng dưới đáy lòng cười trộm, ta chính là muốn ở chỗ này hiệu quả như thế đó!
Nhìn Mạch Thiên Hàn, mặt nàng mang theo thông minh tươi cười, cảm giác trên cánh tay truyền đến mềm mại, nghe thấy nàng dùng kiều nhu thanh âm mềm mại hỏi- Thiên Hàn, ngươi muốn cùng ta đấu cái gì?
Mùi thơm quanh quẩn chóp mũi, Mạch Thiên Hàn khuôn mặt tuấn tú càng trướng càng hồng- Ngươi mau buông tay! (Bắt quả tang chị trêu chọc trai nhà lành nhe!- Milk)
Mắt thấy Quân Phi Vũ thực sự buông hắn ra, hắn lại cảm thấy buồn vô cớ như thiếu mất gì đó.
Nhưng Mạch Thiên Hàn tính tình vẫn là bình tĩnh tự giữ, rất nhanh liền khôi phục trạng thái, nhìn Quân Phi Vũ ko tự ti cũng ko kiêu ngạo nói- Công chúa điện hạ, Thiên Hàn muốn cùng công chúa điện hạ so tài đánh đàn. Nếu như công chúa thắng, Thiên Hàn thỏa mãn công chúa điện hạ bất luận cứ điều kiện nào; nếu như Thiên Hàn thắng, thỉnh công chúa điện hạ phóng Thiên Hàn cùng với mấy vị huynh đệ khác tự do!
Theo ngón tay Mạch Thiên Hàn, Quân Phi Vũ hướng Tiêu Bạch bọn họ nhất nhất nhìn theo.
Bọn họ liền thực sự nghĩ như vậy ly khai nàng? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy làm bọn hắn chán ghét?
Rất tốt! Nếu bọn họ đều là thân đang ở Tào lòng lại theo Hán, nàng cũng ko cần phải giữ lại bọn họ, lại càng ko tiếc hận cái gì. Mỹ nam nếu ko có, sẽ lại đi tìm! Lấy thân phận của nàng, còn sợ gì tìm ko được so với bọn họ tốt hơn sao?
Sau này, nàng bắt bọn họ phải quỳ xuống cầu nàng!
Đối mặt với nàng mang theo ánh mắt 1 chút đau thương như vậy, Tiêu Bạch cúi đầu, 3 người còn lại, cũng ko ngoại lệ.
_ Hảo! Ta đáp ứng ngươi!
Quân Phi Vũ vừa dứt lời, Quân Phi Vân liền “Đằng” đứng dậy- Ko thể! Phi Vũ, việc này ko phải chuyện đùa, ngươi ko thể chính mình tự quyết định! Mấy người bọn hắn đều là mẫu hoàng tự mình chọn, là đi hay ở, tất cả phải đợi mẫu hoàng quyết định.
Quân Phi Vũ nhìn Quân Phi Vân, tay chỉ về phía ngũ đại phu thị của nàng, khóe môi lộ ra 1 tia cay đắng cười- Tỷ tỷ, bọn họ là ngũ đại phu thị của ta, thế nhưng hôm nay trước mặt mọi người lại tới khiêu chiến thê chủ như ta, nếu bọn họ sớm ko có đem ta để vào mắt, nếu bọn họ khát vọng ly khai ta như thế, vậy ta vì sao ko để cho bọn họ được đền bù mong muốn đi? Nam nhân tro thiên hạ, chẳng lẽ chỉ có 5 người bọn họ sao?
Cảm giác được ngữ khí của mình có chút kích động, Quân Phi Vũ hít sâu 1 hơi- Tỷ tỷ, việc này ngươi đừng quản, nếu như ta thật thua, ta thì sẽ hướng mẫu hoàng chịu tội.
Nàng tựa như là ko nhìn thấy ánh mắt khác thường đang quan sát nàng của mọi người, thẳng quay người lại, trực tiếp đối mặt Mạch Thiên Hàn- Bắt đầu thi đấu đi! Là ngươi tới trước, hay là bản công chúa tới trước?
Nàng tro mắt Mạch Thiên Hàn đồng dạng thấy được ko hiểu cùng xem kỹ. Ko sai! Nếu như hắn ko cảm thấy Quân Phi Vũ hiện tại hành vi bất đồng so với dĩ vãng, đó mới thực sự là kỳ quái.
_ Vẫn là Thiên Hàn tới trước đi!- Mạch Thiên Hàn nhìn nàng thật sâu 1 cái, mặc dù trên khuôn mặt tuấn tú biểu tình vẫn là lạnh lùng, nhưng tro con ngươi đen nhánh lại rõ ràng thiếu 1 loại xa cách khi nãy, hơn nữa lại có 1 tia sáng.
Toàn bộ tro đại sảnh, vắng vẻ ko tiếng động.
1 đôi mắt, đều đảo quanh trên người Mạch Thiên Hàn cùng Quân Phi Vũ.
Lực chú ý của Quân Phi Vũ lại toàn bộ tập trung ở trên người Mạch Thiên Hàn, nhìn hắn bày cầm, nhìn hắn vén y an vị, nhìn hắn 10 ngón tay thon dài khẽ vuốt dây đàn, biểu tình tro nháy mắt ôn nhu, làm cho người ta ko tự chủ cho rằng, trước mặt hắn ko phải là đàn cổ, mà chính là tình nhân của hắn!
Mạch Thiên Hàn thật xuất sắc! Điểm này, Quân Phi Vũ ko phải ko thừa nhận!
Sau khi nghe được hắn đánh ra khúc đàn, điểm lại thêm cao!
Tiếng đàn của hắn thanh âm giống như lời nói nhỏ nhẹ, chậm rãi gieo lên vui sướng như giục ngựa chạy, sau đó thanh âm lại gấp gáp như kiếm rít, cuối cùng, trở về 1 loại tri âm tri kỷ nhân gia tối cao ý cảnh, mọi người theo tiếng đàn của hắn, dường như đã trải qua 1 câu chuyện về người nam nhân đi vào binh doanh, lại huấn luyện, lại chiến tranh, sau đó sẽ trở về điền viên cùng thê tử lại gắn bó như trước.
Tro chuyện này mỗi 1 cái âm phù, mỗi 1 cái tiết tấu, đều bị hắn diễn dịch thành kinh điển! Hoàn mỹ tới nỗi chuyên gia như Quân Phi Vũ cũng ko thể xoi mói.
1 cao thủ có tài đánh đàn, nếu như là ở bình thường gặp phải, Quân Phi Vũ nhất định phải hô to mấy tiếng thống khoái, nhân sinh có được 1 tri kỷ, tâm nguyện đã hoàn thành!
Chỉ tiếc, bọn họ coi như là gặp nhau ko hợp lúc, duyên phận, có lúc thật đúng là nhất kiện làm cho người ta cảm thấy phiền não a!
1 khúc tấu xong, Kinh Phi Vũ dẫn đầu gọi “Hảo”, ánh mắt chờ xem kịch vui quét về phía trên người Quân Phi Vũ, chế nhạo nói- Công chúa điện hạ, kế tiếp chính là tới ngài! Bất quá, nếu như thua cũng ko quan hệ, dù sao Thiên Hàn tài đánh đàn vốn được xưng danh là kinh thành đệ nhất cầm, hắn đến nay chưa từng bại tích! Ngươi nếu như thua, cũng ko oan uổng.
Đầu Quân Phi Vũ cảm giác lại bị 1 loại đau đớn như xé kéo tập kích, nàng nên tuyển trạch 1 thủ từ khúc nào, mới có thể thắng được hắn đây?
/118
|