Lăng Nhã lấy từ trong ngực ra một cái túi thơm, trên nền gấm thượng hạng màu đỏ tím là hình Kim long và tường vân được thêu bằng năm loại chỉ khác nhau, túi thơm này nàng thêu để tặng Dận Chân, tưởng sẽ cho hắn một bất ngờ, ai dè lúc thêu xong chưa kịp đưa thì đã gặp phải một trời đại họa.
“Chủ tử! Chủ tử!” Thủy Nguyệt cuống quýt chạy vào, trên mặt đầy vẻ vui mừng quỳ xuống nói: “Thập Tam gia tới.” Lúc nàng nhìn thấy Dận Tường thì thật sự giật mình, từ lúc Dận Chân hạ lệnh cấm túc, trừ bỏ người đưa cơm thì không hề có ai đặt chân tới đây.
“Tiểu tẩu tử, ta tới thăm tẩu đây.” Thủy Nguyệt vừa dứt lời thì đã thấy một dáng người bước chân qua bậc cửa của Tịnh Tư cư, vẻ mặt tỏa ra một nụ cười vô tư cùng giọng nói sang sảng đó, không phải Dận Tường thì còn là ai.
Lăng Nhã vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Sao Thập Tam gia lại tới đây?”
Dận Tường vào tới nơi, phủi phủi bụi bám trên tà áo, nói: “Trước đó Hoàng A Mã phái ta rời kinh làm chút việc, vừa đi đã hơn cả tháng, nào ngờ đâu vừa về đã nghe nói tẩu xảy ra chuyện, ngay cả y phục còn chưa thay, ta đã vội chạy tới đây ngay.”
“Tứ gia có biết ngài tới đây không?” Nét mặt Lăng Nhã hơi lo lắng, Dận Chân đã hạ lệnh, không có lệnh của hắn thì dù là ai cũng không được phép tới lui thăm hỏi.
Dận Tường chẳng quan tâm phất phất tay nói: “Không sao, nếu Tứ ca biết thì cùng lắm mắng ta một trận thôi, huống chi ta đâu có cố tình qua mặt huynh ấy, tại vì vừa lúc huynh ấy không có trong phủ, trách được ai chứ.” Hắn ngừng lại một lát rồi tiếp: “Tiểu tẩu tử, mà rốt cuộc là có chuyện gì, bọn họ kể với ta là tẩu bỏ hoa hồng vào trong trà hòng mưu hại Lý phúc tấn và Hoằng Thời, việc này đổi lại là người khác thì ta còn tin, nhưng nếu là tẩu thì trăm lần ngàn lần ta cũng không tin. Dận Tường ta không có bản lĩnh gì, nhưng nhìn người thì cũng có vài phần chính xác, nếu tẩu thật sự làm những chuyện điên rồ này, thì chứng tỏ mắt của Dận Tường ta mù rồi.”
“Thập Tam gia không mù, người mù là Vương gia.” Mặc Ngọc ở bên cạnh ấm ức thốt lên.
“Mặc Ngọc.” Lăng Nhã mắng nhỏ một câu, lắc đầu nói: “Thập Tam gia đừng trách, là do ngày thường ta quá dung túng bọn họ, cho nên lúc nói chuyện không biết phân nặng nhẹ.”
Dận Tường thường ngày thích nhất là đấu võ mồm với Mặc Ngọc, nhưng lúc này lại chẳng có tâm trạng đùa giỡn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Nhã, Lăng Nhã đành
“Chủ tử! Chủ tử!” Thủy Nguyệt cuống quýt chạy vào, trên mặt đầy vẻ vui mừng quỳ xuống nói: “Thập Tam gia tới.” Lúc nàng nhìn thấy Dận Tường thì thật sự giật mình, từ lúc Dận Chân hạ lệnh cấm túc, trừ bỏ người đưa cơm thì không hề có ai đặt chân tới đây.
“Tiểu tẩu tử, ta tới thăm tẩu đây.” Thủy Nguyệt vừa dứt lời thì đã thấy một dáng người bước chân qua bậc cửa của Tịnh Tư cư, vẻ mặt tỏa ra một nụ cười vô tư cùng giọng nói sang sảng đó, không phải Dận Tường thì còn là ai.
Lăng Nhã vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Sao Thập Tam gia lại tới đây?”
Dận Tường vào tới nơi, phủi phủi bụi bám trên tà áo, nói: “Trước đó Hoàng A Mã phái ta rời kinh làm chút việc, vừa đi đã hơn cả tháng, nào ngờ đâu vừa về đã nghe nói tẩu xảy ra chuyện, ngay cả y phục còn chưa thay, ta đã vội chạy tới đây ngay.”
“Tứ gia có biết ngài tới đây không?” Nét mặt Lăng Nhã hơi lo lắng, Dận Chân đã hạ lệnh, không có lệnh của hắn thì dù là ai cũng không được phép tới lui thăm hỏi.
Dận Tường chẳng quan tâm phất phất tay nói: “Không sao, nếu Tứ ca biết thì cùng lắm mắng ta một trận thôi, huống chi ta đâu có cố tình qua mặt huynh ấy, tại vì vừa lúc huynh ấy không có trong phủ, trách được ai chứ.” Hắn ngừng lại một lát rồi tiếp: “Tiểu tẩu tử, mà rốt cuộc là có chuyện gì, bọn họ kể với ta là tẩu bỏ hoa hồng vào trong trà hòng mưu hại Lý phúc tấn và Hoằng Thời, việc này đổi lại là người khác thì ta còn tin, nhưng nếu là tẩu thì trăm lần ngàn lần ta cũng không tin. Dận Tường ta không có bản lĩnh gì, nhưng nhìn người thì cũng có vài phần chính xác, nếu tẩu thật sự làm những chuyện điên rồ này, thì chứng tỏ mắt của Dận Tường ta mù rồi.”
“Thập Tam gia không mù, người mù là Vương gia.” Mặc Ngọc ở bên cạnh ấm ức thốt lên.
“Mặc Ngọc.” Lăng Nhã mắng nhỏ một câu, lắc đầu nói: “Thập Tam gia đừng trách, là do ngày thường ta quá dung túng bọn họ, cho nên lúc nói chuyện không biết phân nặng nhẹ.”
Dận Tường thường ngày thích nhất là đấu võ mồm với Mặc Ngọc, nhưng lúc này lại chẳng có tâm trạng đùa giỡn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Nhã, Lăng Nhã đành
/195
|