“Tuân lệnh.” Lưu bà bà gật đầu, vừa tính mở miệng thì Lý thị đã nhìn bà bằng một ánh mắt trầm buồn: “Lưu bà bà, bà cần phải nói sự thật, nếu dám hồ ngôn loạn ngữ, dù chỉ một chữ thôi, ta tuyệt đối không tha.” Nàng biết rõ, nói vậy sẽ càng khiến cho Dận Chân nghi ngờ, nhưng giờ khắc này đã chẳng thể câu nệ nhiều như vậy, nếu không dọa được Lưu bà bà, để bà ta nói thật mọi chuyện, thì kết cục của mình sẽ vô cùng thê thảm.
Niên thị ngồi trên ghế, đưa khăn lên che miệng, cười: “Lời của tỷ tỷ không có gì kỳ lạ, nhưng lại giống như đang uy hiếp Lưu bà bà, không lẽ trong lòng tỷ tỷ đang run sợ?” Đối với Niên thị mà nói, hiện giờ, Lý thị đang có nhi có nữ, là người uy hiếp tới địa vị của nàng nhất so với bất kỳ ai, có thể bỏ đá xuống giếng, đương nhiên nàng rất sẵn lòng.
Lưu bà bà nghe Lý thị nói xong thì ánh mắt vô cùng sợ hãi, bà không hề quên mấy ngày qua tại sao mình lại trốn chui trốn nhủi, cả đời làm bà mụ, phú quý không nhiều nhưng ít ra cũng không phải lo cái ăn cái mặc, chưa từng nghĩ cuối cùng lại xém không được chết già.
Na Lạp thị nhàn nhạt nhìn Lưu bà bà, mở miệng nói: “Bà không cần sợ, cứ việc nói đúng sự thật, Vương gia và ta sẽ làm chủ cho bà.”
Lời của Na Lạp thị giúp Lưu bà bà lấy lại tinh thần, cuối cùng, bà hạ quyết tâm, nếu nàng ta đã bất nhân, thì cũng đừng trách sao bà bất nghĩa, bà dập mạnh đầu: “Hồi bẩm Vương gia phúc tấn, khuya hôm đó, Lý phúc tấn lén triệu lão bà tới chỗ của nàng ta, sau đó cởi bỏ y phục, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, sau lớp y phục đó là một cái gối bông, bụng của nàng vẫn rất bằng phẳng, vốn là chưa từng mang thai.”
Dù đã biết qua, nhưng giờ nghe chính miệng Lưu bà bà kể lại thật chi tiết, mọi người vẫn vô cùng chấn động, còn Lý thị thì mặt mày tái nhợt, không có chút huyết sắc, hai tay nắm chặt lấy tà áo.
“Lý phúc tấn nói, chỉ cần lão bà đỡ đẻ cho nàng ta, giấu kín bí mật này, thì sẽ cho lão bà một ngàn lượng bạc, bằng không thì sẽ lập tức lấy mạng của lão bà, tuy lão bà không muốn nối giáo cho giặc, nhưng vì cái mạng hèn này mà đành phải đồng ý yêu cầu của nàng ta.”
“Khoan đã.” Niên thị bỗng chau mày khó hiểu: “Lúc đó Lý phúc tấn mới mang thai có bảy tháng, sao lại tìm bà sớm như vậy, còn nữa, nếu Lý phúc tấn không mang thai, thì Hoằng Thời kia ở đâu ra?” Ánh mắt của nàng quét qua hài tử trong lòng Na Lạp thị, giọng lạnh như băng: “Chẳng lẽ là dã chủng?”
Na Lạp thị trìu mến vuốt ve gương mặt bụ bẫm của Hoằng Thời: “Nó không phải là cốt nhục của Lý thị, nhưng chính xác là cốt nhục của Vương gia, không có hề giả dối.”
Diệp Tú vốn đang đau đớn vì mất đi ái nữ, không biết tại sao, nghe xong những lời này của Na Lạp thị, trong lòng bỗng kích động, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoằng Thời đang nằm trong tã lót.
Đối mặt với chất vấn của Niên thị, Lưu bà bà cắn răng nói ra một sự thật động trời: “Lý phúc tấn muốn cướp hài tử của Diệp phúc tấn làm nhi tử của mình, chỉ có như vậy thì kế hoạch mới hoàn hảo, dù sau này muốn nghiệm thân, cũng chẳng có vấn đề gì. Cho nên, khi nàng ta biết đích phúc tấn mời lão bà tới đỡ đẻ cho Diệp phúc tấn, thì lập tức cho gọi lão bà
Niên thị ngồi trên ghế, đưa khăn lên che miệng, cười: “Lời của tỷ tỷ không có gì kỳ lạ, nhưng lại giống như đang uy hiếp Lưu bà bà, không lẽ trong lòng tỷ tỷ đang run sợ?” Đối với Niên thị mà nói, hiện giờ, Lý thị đang có nhi có nữ, là người uy hiếp tới địa vị của nàng nhất so với bất kỳ ai, có thể bỏ đá xuống giếng, đương nhiên nàng rất sẵn lòng.
Lưu bà bà nghe Lý thị nói xong thì ánh mắt vô cùng sợ hãi, bà không hề quên mấy ngày qua tại sao mình lại trốn chui trốn nhủi, cả đời làm bà mụ, phú quý không nhiều nhưng ít ra cũng không phải lo cái ăn cái mặc, chưa từng nghĩ cuối cùng lại xém không được chết già.
Na Lạp thị nhàn nhạt nhìn Lưu bà bà, mở miệng nói: “Bà không cần sợ, cứ việc nói đúng sự thật, Vương gia và ta sẽ làm chủ cho bà.”
Lời của Na Lạp thị giúp Lưu bà bà lấy lại tinh thần, cuối cùng, bà hạ quyết tâm, nếu nàng ta đã bất nhân, thì cũng đừng trách sao bà bất nghĩa, bà dập mạnh đầu: “Hồi bẩm Vương gia phúc tấn, khuya hôm đó, Lý phúc tấn lén triệu lão bà tới chỗ của nàng ta, sau đó cởi bỏ y phục, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, sau lớp y phục đó là một cái gối bông, bụng của nàng vẫn rất bằng phẳng, vốn là chưa từng mang thai.”
Dù đã biết qua, nhưng giờ nghe chính miệng Lưu bà bà kể lại thật chi tiết, mọi người vẫn vô cùng chấn động, còn Lý thị thì mặt mày tái nhợt, không có chút huyết sắc, hai tay nắm chặt lấy tà áo.
“Lý phúc tấn nói, chỉ cần lão bà đỡ đẻ cho nàng ta, giấu kín bí mật này, thì sẽ cho lão bà một ngàn lượng bạc, bằng không thì sẽ lập tức lấy mạng của lão bà, tuy lão bà không muốn nối giáo cho giặc, nhưng vì cái mạng hèn này mà đành phải đồng ý yêu cầu của nàng ta.”
“Khoan đã.” Niên thị bỗng chau mày khó hiểu: “Lúc đó Lý phúc tấn mới mang thai có bảy tháng, sao lại tìm bà sớm như vậy, còn nữa, nếu Lý phúc tấn không mang thai, thì Hoằng Thời kia ở đâu ra?” Ánh mắt của nàng quét qua hài tử trong lòng Na Lạp thị, giọng lạnh như băng: “Chẳng lẽ là dã chủng?”
Na Lạp thị trìu mến vuốt ve gương mặt bụ bẫm của Hoằng Thời: “Nó không phải là cốt nhục của Lý thị, nhưng chính xác là cốt nhục của Vương gia, không có hề giả dối.”
Diệp Tú vốn đang đau đớn vì mất đi ái nữ, không biết tại sao, nghe xong những lời này của Na Lạp thị, trong lòng bỗng kích động, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoằng Thời đang nằm trong tã lót.
Đối mặt với chất vấn của Niên thị, Lưu bà bà cắn răng nói ra một sự thật động trời: “Lý phúc tấn muốn cướp hài tử của Diệp phúc tấn làm nhi tử của mình, chỉ có như vậy thì kế hoạch mới hoàn hảo, dù sau này muốn nghiệm thân, cũng chẳng có vấn đề gì. Cho nên, khi nàng ta biết đích phúc tấn mời lão bà tới đỡ đẻ cho Diệp phúc tấn, thì lập tức cho gọi lão bà
/195
|