Ánh mắt Tam Phúc đảo một vòng quanh người Lăng Nhã rồi mới chắp tay thưa: “Nô tài phụng mệnh của chủ tử tới tiễn chân nương tử, chủ tử còn dặn dò, nương tử đã bị phế làm thứ dân, không còn quan hệ gì với Vương phủ, không được phép mang theo những gì thuộc về Vương phủ, thế nên mong nương tử để lại tất cả trang sức đang đeo. Chủ tử niệm tình từng ở chung mới cho phép ngươi giữ lại y phục trên người.” Hắn phớt lờ ánh mắt căm hận của mấy người Ôn Như Ngôn, nói tiếp: “Xin nương tử tự mình cởi bỏ, đừng để nô tài phải khó xử.”
Ôn Như Ngôn định nói lí lẽ với hắn thì đã bị Lăng Nhã ngăn lại, lạnh lùng trừng mắt liếc Tam Phúc đang giễu võ dương oai: “Tỷ tỷ đừng phí lời với một tên nô tài hèn mọn, mắc công hạ thấp thân phận của mình.” Dứt lời, nàng gỡ toàn bộ trâm cài, điểm thúy châu hoa, vòng tay vứt thẳng vào mặt Tam Phúc đang tức muốn hộc máu, rồi mới phun ra một câu: “Được chưa?”
Tam Phúc hầm hừ nhặt mớ trang sức trên đất lên, lẩm bẩm trong miệng: “Chết đến nơi rồi mà còn ra vẻ chủ tử, chờ đi, để xem được bao lâu.”
Dù hắn nói rất nhỏ, nhưng Ôn Như Ngôn vẫn nghe trọn vẹn, mặt đẹp thoáng buồn, nhân lúc Tam Phúc cúi xuống nhặt đồ, nàng lén cởi chiếc vòng vàng nạm ngọc đông châu nhét vào tay Lăng Nhã, tình hình ở biệt viện ra sao vẫn chưa ai biết được, nhưng dù sao có ít vàng bạc phòng thân cũng yên tâm hơn.
Nhặt xong cây trâm cuối cùng, Tam Phúc nhướn mắt nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới một lần nữa, sau khi xác định trên người nàng không còn bất cứ trang sức đáng giá nào nữa thì mới gằn giọng: “Được rồi, đi đi, chỗ này vẫn thuộc Ung Quận vương phủ, không phải nơi để thứ a miêu a cẩu đứng đần mặt ra đó.”
Hắn vậy là muốn đích thân nhìn thấy Lăng Nhã rời đi, có lẽ đây cũng là trọng trách mà Na Lạp thị giao cho hắn, Lăng Nhã xoay người lại, lúc đi ngang qua Qua Nhĩ Giai thị, nàng nói nhanh một câu gì đó rồi vịn tay Lý Vệ bước lên xe ngựa, đợi Lý Vệ và Mặc Ngọc cũng lên xe, xa phu mới vung roi, thúc ngựa phóng đi.
Từ đầu tới cuối, Lăng Nhã chưa một lần ngoái đầu nhìn lại nơi nàng đã sinh sống suốt hai năm, Ung Quận vương phủ, nhìn để làm gì khi trước sau gì nàng cũng sẽ quay về... về để lấy lại tất cả những gì thuộc về nàng!
Đợi xe ngựa đưa Lăng Nhã rời phủ đã khuất hẳn, Qua Nhĩ Giai thị dợm bước trở về, ngay lúc này, Tam Phúc chợt ngăn nàng lại, cười hì hì: “Vân phúc tấn khoan đi đã, chủ tử nhà ta muốn gặp người.”
Nghe vậy, tròng mắt Qua Nhĩ Giai thị bất chợt co rụt lại, rồi quay qua ra hiệu cho Ôn Như Ngôn trở
Ôn Như Ngôn định nói lí lẽ với hắn thì đã bị Lăng Nhã ngăn lại, lạnh lùng trừng mắt liếc Tam Phúc đang giễu võ dương oai: “Tỷ tỷ đừng phí lời với một tên nô tài hèn mọn, mắc công hạ thấp thân phận của mình.” Dứt lời, nàng gỡ toàn bộ trâm cài, điểm thúy châu hoa, vòng tay vứt thẳng vào mặt Tam Phúc đang tức muốn hộc máu, rồi mới phun ra một câu: “Được chưa?”
Tam Phúc hầm hừ nhặt mớ trang sức trên đất lên, lẩm bẩm trong miệng: “Chết đến nơi rồi mà còn ra vẻ chủ tử, chờ đi, để xem được bao lâu.”
Dù hắn nói rất nhỏ, nhưng Ôn Như Ngôn vẫn nghe trọn vẹn, mặt đẹp thoáng buồn, nhân lúc Tam Phúc cúi xuống nhặt đồ, nàng lén cởi chiếc vòng vàng nạm ngọc đông châu nhét vào tay Lăng Nhã, tình hình ở biệt viện ra sao vẫn chưa ai biết được, nhưng dù sao có ít vàng bạc phòng thân cũng yên tâm hơn.
Nhặt xong cây trâm cuối cùng, Tam Phúc nhướn mắt nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới một lần nữa, sau khi xác định trên người nàng không còn bất cứ trang sức đáng giá nào nữa thì mới gằn giọng: “Được rồi, đi đi, chỗ này vẫn thuộc Ung Quận vương phủ, không phải nơi để thứ a miêu a cẩu đứng đần mặt ra đó.”
Hắn vậy là muốn đích thân nhìn thấy Lăng Nhã rời đi, có lẽ đây cũng là trọng trách mà Na Lạp thị giao cho hắn, Lăng Nhã xoay người lại, lúc đi ngang qua Qua Nhĩ Giai thị, nàng nói nhanh một câu gì đó rồi vịn tay Lý Vệ bước lên xe ngựa, đợi Lý Vệ và Mặc Ngọc cũng lên xe, xa phu mới vung roi, thúc ngựa phóng đi.
Từ đầu tới cuối, Lăng Nhã chưa một lần ngoái đầu nhìn lại nơi nàng đã sinh sống suốt hai năm, Ung Quận vương phủ, nhìn để làm gì khi trước sau gì nàng cũng sẽ quay về... về để lấy lại tất cả những gì thuộc về nàng!
Đợi xe ngựa đưa Lăng Nhã rời phủ đã khuất hẳn, Qua Nhĩ Giai thị dợm bước trở về, ngay lúc này, Tam Phúc chợt ngăn nàng lại, cười hì hì: “Vân phúc tấn khoan đi đã, chủ tử nhà ta muốn gặp người.”
Nghe vậy, tròng mắt Qua Nhĩ Giai thị bất chợt co rụt lại, rồi quay qua ra hiệu cho Ôn Như Ngôn trở
/195
|