Lăng Nhã đoán quả không sai, biết được Dận Chân muốn đưa Lăng Nhã hồi phủ, trong phủ liền nổi lên sóng gió. Nên nhớ, người Dận Chân đưa về là một nữ nhân đã bị phế làm thứ dân, lại từng bị điên, đối với gia đình hào môn bình thường đã là điều cấm kỵ, chứ đừng nói chi tới một thân Vương Hoàng gia.
Lệnh này ban xuống khiến toàn bộ nữ nhân trong phủ đứng ngồi không yên, nhất là Na Lạp thị và Đồng Giai thị. Na Lạp thị thì hận Lăng Nhã tới tận xương, không bao giờ muốn nữ nhân này lại xuất hiện trong tầm mắt. Còn Đồng Giai thị, ngày xưa là mình rắp tâm hãm hại Nữu Hỗ Lộc thị, bày mưu tính kế đuổi nàng ta ra khỏi phủ, nay, nếu nàng ta trở về, người đầu tiên đối phó sẽ là mình, nhất định không được để nàng ta quay lại.
Đồng Giai thị nhắm mắt nằm trên trường kỷ, mặc cho thị nữ xoa bóp chân cho nàng, đôi mày được vẽ tỉ mỉ đang nhíu chặt. Nàng nghĩ tới nát đầu vẫn không hiểu, sao tự dưng Dận Chân không truy cứu chuyện năm đó nữa, lẽ nào hắn yêu Nữu Hỗ Lộc thị đến mức bỏ qua mọi chuyện?
Suy nghĩ này vừa manh nha liền bị nàng gạt đi ngay lập tức, nàng đã từng lén thấy Dận Chân đối mặt với Nạp Lan Mi Nhi, đó mới là nữ nhân duy nhất ở trong tim hắn, nếu không thì nàng đã chẳng thể nào ngồi lên vị trí trắc phúc tấn như hôm nay.
Nếu không phải vậy thì… Nàng chợt giật mình, hai mắt mở to đầy sợ hãi, lẽ nào… Dận Chân đã biết chân tướng của sự việc năm xưa?
Không, không thể nào! Theo những gì nàng hiểu về Dận Chân, ngay cả một hạt cát hắn cũng không dung được, nếu đã biết nàng hãm hại Nữu Hỗ Lộc thị, hắn không thể im lặng tới tận lúc này. Huống chi, sự việc năm xưa nàng sắp xếp không một chỗ hở, ngoài những người ở đó ra, không có thêm bất cứ nhân chứng vật chứng nào, Dận Chân sẽ không bao giờ tin lời nói một phía của Nữu Hỗ Lộc thị.
Vậy rốt cuộc là sao?
Còn đang khó hiểu trùng trùng thì hạ nhân chạy vào bẩm báo, Na Lạp thị tới. Đồng Giai thị vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Phỉ Thúy đang đỡ tay Na Lạp thị chậm rãi tiến vào, nàng phất khăn hành lễ, sau đó tự mình đỡ Na Lạp thị ngồi xuống ghế, rồi đích thân dâng trà. Đợi Na Lạp thị nhấp một ngụm trà, Đồng Giai thị mới lên tiếng: “Lần trước thiếp thân có đưa trà bích loa xuân qua chỗ của người, không biết đích phúc tấn đã uống thử chưa?”
Na Lạp thị gật đầu: “Đã thử rồi, mà thật ra ngươi không cần cứ mỗi lần có gì tốt đều đem tới chỗ của ta đâu, nhất là loại trà đó, ngay cả bản thân ngươi cũng chỉ được mấy lạng, vậy mà lại đưa hết cho ta, còn mình thì uống trà năm ngoái, như thế coi sao được.”
Đồng Giai thị cúi đầu cười khiêm tốn: “Đích phúc tấn đừng nói vậy, từ lúc nhập phủ tới nay, thiếp thân luôn được phúc tấn chiếu cố, phúc tấn chưa từng chê xuất thân hèn mọn của thiếp thân, ơn này thiếp thân luôn ghi lòng tạc dạ, mãi vẫn chưa có cơ hội báo đáp, nên chỉ biết mượn mấy thứ này tỏ chút thành ý. Vả lại, hiếu kính với phúc tấn là phúc phần của thiếp thân, mong phúc tấn đừng lấy mất phúc phần này.”
Mấy lời này của Đồng Giai thị khiến cho Na Lạp thị cảm động, nàng nắm lấy tay của Đồng Giai thị: “Trong phủ nhiều muội muội, nhưng cũng chỉ có ngươi là đối tốt với ta, không hề cậy sủng sinh kiêu, hèn chi Vương gia lại yêu thích ngươi đến vậy.”
Đồng Giai thị được khen thì đỏ bừng hai má, nói rất khẽ: “Thiếp thân chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi, nào có quá tốt như đích phúc tấn nói.”
“‘Làm đúng bổn phận’, bốn chữ này nói thì rất dễ, nhưng không phải ai cũng làm được. Người khác…” Chẳng biết Na Lạp thị nghĩ tới chuyện gì mà lại thở dài thườn thượt, ngừng một lát rồi mới nhìn Đồng Giai thị, dịu dàng: “Vương gia tính đón Nữu Hỗ Lộc thị hồi phủ, ngươi đã biết chưa?”
Đồng Giai thị cúi đầu buồn bã: “Dạ, hai ngày trước thiếp thân cũng có nghe rồi.”
“Haìzz, làm khó ngươi rồi, trước đây Nữu Hỗ Lộc thị hại ngươi, vì vậy mới bị phế truất, giam cầm ở biệt viện, những tưởng vậy là xong, ai ngờ mấy năm sau Vương gia lại đột nhiên muốn đón nàng ta hồi phủ. Trước giờ Vương gia làm gì cũng công chính liêm minh, sao lần này…” Tuy Na Lạp thị chỉ lắc đầu rồi không nói thêm gì, nhưng ý tứ đã quá rõ, nàng vốn không đồng tình với quyết định của Dận Chân.
Vành mắt của Đồng Giai thị ửng đỏ, giọng trầm buồn: “Nghe đâu mấy năm nay ở biệt viện Nữu Hỗ Lộc thị chịu nhiều cực khổ, đã vậy còn thương nhớ nữ nhi đến phát điên, khó khăn lắm mới hồi phục, chắc Vương gia cũng niệm tình phu thê, nên không đành lòng.”
“Đồng ý là Vương gia nhân từ, nhưng ngài làm vậy thì đặt ngươi ở đâu?”
Na Lạp thị chạm chạm vào đóa hoa thược dược sau búi tóc, chậm rãi: “Tội lỗi của Nữu Hỗ Lộc thị ngập trời, giam cầm nàng ta ở biệt viện đã là khai ân lắm rồi, dù có phát điên cũng là do nàng ta tự mình khúc mắc, lý nào lại vin vào đó để hồi phủ? Còn chưa kể, không lẽ mai này ngươi phải ngày ngày đối mặt với hung thủ đã từng hại mình.
Đồng Giai thị cúi đầu, xoắn khăn lụa trong tay, hai mắt nàng mờ nhạt: “Nhưng Vương gia đã quyết định rồi, thiếp thân…”
Na Lạp thị nhìn thẳng vào mắt Đồng Giai thị, buông những lời đầy ngụ ý: “Biết là vậy, nhưng hiện tại Nữu Hỗ Lộc thị vẫn chưa hồi phủ, mọi chuyện còn có thể xoay chuyển được. Ngươi là người Vương gia yêu thương nhất, hãy tìm cơ hội phù hợp khuyên giải ngài ấy một câu. Cho một người điên hồi phủ, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh của Ung Vương phủ chúng ta.”
Đồng Giai thị tính mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, nàng gật đầu: “Thiếp thân biết rồi.”
Na Lạp thị vừa rời đi, nét mặt Đồng Giai thị liền đanh lại, nàng xoay người ngồi xuống, cười lạnh: “Rõ ràng là bản thân mình không muốn Nữu Hỗ Lộc thị hồi phủ, mà lại bảo ta khuyên giải Vương gia, tính toán cũng hay lắm.”
Họa Mi sai người dẹp chén trà đi, tiếp tục ngồi xuống xoa bóp chân cho Đồng Giai thị, giọng có vài phần ngưỡng mộ: “Dù cho đích phúc tấn có tính toán kiểu nào thì cũng không qua được pháp nhãn của chủ tử.” Họa Mi là người thay thế Hàm Hương hầu hạ bên cạnh Đồng Giai thị mấy năm nay, đc Đồng Giai thị đặc biệt coi trọng, có thể xem là tâm phúc.
Đồng Giai thị xoa xoa thái dương, ngón tay vô tình chạm phải viên hồng thạch đang rũ xuống trán, cảm giác lành lạnh, lạnh như giọng nói của nàng: “Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, Na Lạp thị mới là người nhiều thủ đoạn nhất trong phủ này, dù ta biết rõ, nhưng vẫn không thể tránh.” So với minh thương, ám tiễn đáng sợ hơn nhiều.
“Tại sao?” Họa Mi không hiểu, nếu đã biết thì tại sao không tránh?
Đồng Giai thị dựa lưng vào ghế, giọng đầy bế tắc: “Vì đúng như nàng ta nói, khi hồi phủ, người Nữu Hỗ Lộc thị quan tâm nhất chính là ta, cho nên, dù không khuyên nhủ Vương gia, ta cũng phải hỏi cho ra lẽ, tại sao lại cho hung thủ hại ta hồi phủ, Vương gia không phải là người tính khí thất thường, không thể vô duyên vô cớ mà cho nàng ta hồi phủ, chắc chắn trong chuyện này còn có nguyên nhân.”
Cùng lúc này, trên đường quay về Hàm Nguyên cư, Phỉ Thúy hỏi nhỏ Na Lạp thị: “Chủ tử, người nghĩ Đồng phúc tấn có chịu ra mặt không?”
Na Lạp bấm nhẹ vào chiếc lá non vừa mới ngắt trên tay, nhìn nhựa lá rướm ra, ánh mắt nàng âm u khó đoán: “Yên tâm đi, nhất định sẽ làm, trừ phi, trong lòng nàng ta không có âm mưu.”
Lệnh này ban xuống khiến toàn bộ nữ nhân trong phủ đứng ngồi không yên, nhất là Na Lạp thị và Đồng Giai thị. Na Lạp thị thì hận Lăng Nhã tới tận xương, không bao giờ muốn nữ nhân này lại xuất hiện trong tầm mắt. Còn Đồng Giai thị, ngày xưa là mình rắp tâm hãm hại Nữu Hỗ Lộc thị, bày mưu tính kế đuổi nàng ta ra khỏi phủ, nay, nếu nàng ta trở về, người đầu tiên đối phó sẽ là mình, nhất định không được để nàng ta quay lại.
Đồng Giai thị nhắm mắt nằm trên trường kỷ, mặc cho thị nữ xoa bóp chân cho nàng, đôi mày được vẽ tỉ mỉ đang nhíu chặt. Nàng nghĩ tới nát đầu vẫn không hiểu, sao tự dưng Dận Chân không truy cứu chuyện năm đó nữa, lẽ nào hắn yêu Nữu Hỗ Lộc thị đến mức bỏ qua mọi chuyện?
Suy nghĩ này vừa manh nha liền bị nàng gạt đi ngay lập tức, nàng đã từng lén thấy Dận Chân đối mặt với Nạp Lan Mi Nhi, đó mới là nữ nhân duy nhất ở trong tim hắn, nếu không thì nàng đã chẳng thể nào ngồi lên vị trí trắc phúc tấn như hôm nay.
Nếu không phải vậy thì… Nàng chợt giật mình, hai mắt mở to đầy sợ hãi, lẽ nào… Dận Chân đã biết chân tướng của sự việc năm xưa?
Không, không thể nào! Theo những gì nàng hiểu về Dận Chân, ngay cả một hạt cát hắn cũng không dung được, nếu đã biết nàng hãm hại Nữu Hỗ Lộc thị, hắn không thể im lặng tới tận lúc này. Huống chi, sự việc năm xưa nàng sắp xếp không một chỗ hở, ngoài những người ở đó ra, không có thêm bất cứ nhân chứng vật chứng nào, Dận Chân sẽ không bao giờ tin lời nói một phía của Nữu Hỗ Lộc thị.
Vậy rốt cuộc là sao?
Còn đang khó hiểu trùng trùng thì hạ nhân chạy vào bẩm báo, Na Lạp thị tới. Đồng Giai thị vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Phỉ Thúy đang đỡ tay Na Lạp thị chậm rãi tiến vào, nàng phất khăn hành lễ, sau đó tự mình đỡ Na Lạp thị ngồi xuống ghế, rồi đích thân dâng trà. Đợi Na Lạp thị nhấp một ngụm trà, Đồng Giai thị mới lên tiếng: “Lần trước thiếp thân có đưa trà bích loa xuân qua chỗ của người, không biết đích phúc tấn đã uống thử chưa?”
Na Lạp thị gật đầu: “Đã thử rồi, mà thật ra ngươi không cần cứ mỗi lần có gì tốt đều đem tới chỗ của ta đâu, nhất là loại trà đó, ngay cả bản thân ngươi cũng chỉ được mấy lạng, vậy mà lại đưa hết cho ta, còn mình thì uống trà năm ngoái, như thế coi sao được.”
Đồng Giai thị cúi đầu cười khiêm tốn: “Đích phúc tấn đừng nói vậy, từ lúc nhập phủ tới nay, thiếp thân luôn được phúc tấn chiếu cố, phúc tấn chưa từng chê xuất thân hèn mọn của thiếp thân, ơn này thiếp thân luôn ghi lòng tạc dạ, mãi vẫn chưa có cơ hội báo đáp, nên chỉ biết mượn mấy thứ này tỏ chút thành ý. Vả lại, hiếu kính với phúc tấn là phúc phần của thiếp thân, mong phúc tấn đừng lấy mất phúc phần này.”
Mấy lời này của Đồng Giai thị khiến cho Na Lạp thị cảm động, nàng nắm lấy tay của Đồng Giai thị: “Trong phủ nhiều muội muội, nhưng cũng chỉ có ngươi là đối tốt với ta, không hề cậy sủng sinh kiêu, hèn chi Vương gia lại yêu thích ngươi đến vậy.”
Đồng Giai thị được khen thì đỏ bừng hai má, nói rất khẽ: “Thiếp thân chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi, nào có quá tốt như đích phúc tấn nói.”
“‘Làm đúng bổn phận’, bốn chữ này nói thì rất dễ, nhưng không phải ai cũng làm được. Người khác…” Chẳng biết Na Lạp thị nghĩ tới chuyện gì mà lại thở dài thườn thượt, ngừng một lát rồi mới nhìn Đồng Giai thị, dịu dàng: “Vương gia tính đón Nữu Hỗ Lộc thị hồi phủ, ngươi đã biết chưa?”
Đồng Giai thị cúi đầu buồn bã: “Dạ, hai ngày trước thiếp thân cũng có nghe rồi.”
“Haìzz, làm khó ngươi rồi, trước đây Nữu Hỗ Lộc thị hại ngươi, vì vậy mới bị phế truất, giam cầm ở biệt viện, những tưởng vậy là xong, ai ngờ mấy năm sau Vương gia lại đột nhiên muốn đón nàng ta hồi phủ. Trước giờ Vương gia làm gì cũng công chính liêm minh, sao lần này…” Tuy Na Lạp thị chỉ lắc đầu rồi không nói thêm gì, nhưng ý tứ đã quá rõ, nàng vốn không đồng tình với quyết định của Dận Chân.
Vành mắt của Đồng Giai thị ửng đỏ, giọng trầm buồn: “Nghe đâu mấy năm nay ở biệt viện Nữu Hỗ Lộc thị chịu nhiều cực khổ, đã vậy còn thương nhớ nữ nhi đến phát điên, khó khăn lắm mới hồi phục, chắc Vương gia cũng niệm tình phu thê, nên không đành lòng.”
“Đồng ý là Vương gia nhân từ, nhưng ngài làm vậy thì đặt ngươi ở đâu?”
Na Lạp thị chạm chạm vào đóa hoa thược dược sau búi tóc, chậm rãi: “Tội lỗi của Nữu Hỗ Lộc thị ngập trời, giam cầm nàng ta ở biệt viện đã là khai ân lắm rồi, dù có phát điên cũng là do nàng ta tự mình khúc mắc, lý nào lại vin vào đó để hồi phủ? Còn chưa kể, không lẽ mai này ngươi phải ngày ngày đối mặt với hung thủ đã từng hại mình.
Đồng Giai thị cúi đầu, xoắn khăn lụa trong tay, hai mắt nàng mờ nhạt: “Nhưng Vương gia đã quyết định rồi, thiếp thân…”
Na Lạp thị nhìn thẳng vào mắt Đồng Giai thị, buông những lời đầy ngụ ý: “Biết là vậy, nhưng hiện tại Nữu Hỗ Lộc thị vẫn chưa hồi phủ, mọi chuyện còn có thể xoay chuyển được. Ngươi là người Vương gia yêu thương nhất, hãy tìm cơ hội phù hợp khuyên giải ngài ấy một câu. Cho một người điên hồi phủ, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh của Ung Vương phủ chúng ta.”
Đồng Giai thị tính mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, nàng gật đầu: “Thiếp thân biết rồi.”
Na Lạp thị vừa rời đi, nét mặt Đồng Giai thị liền đanh lại, nàng xoay người ngồi xuống, cười lạnh: “Rõ ràng là bản thân mình không muốn Nữu Hỗ Lộc thị hồi phủ, mà lại bảo ta khuyên giải Vương gia, tính toán cũng hay lắm.”
Họa Mi sai người dẹp chén trà đi, tiếp tục ngồi xuống xoa bóp chân cho Đồng Giai thị, giọng có vài phần ngưỡng mộ: “Dù cho đích phúc tấn có tính toán kiểu nào thì cũng không qua được pháp nhãn của chủ tử.” Họa Mi là người thay thế Hàm Hương hầu hạ bên cạnh Đồng Giai thị mấy năm nay, đc Đồng Giai thị đặc biệt coi trọng, có thể xem là tâm phúc.
Đồng Giai thị xoa xoa thái dương, ngón tay vô tình chạm phải viên hồng thạch đang rũ xuống trán, cảm giác lành lạnh, lạnh như giọng nói của nàng: “Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, Na Lạp thị mới là người nhiều thủ đoạn nhất trong phủ này, dù ta biết rõ, nhưng vẫn không thể tránh.” So với minh thương, ám tiễn đáng sợ hơn nhiều.
“Tại sao?” Họa Mi không hiểu, nếu đã biết thì tại sao không tránh?
Đồng Giai thị dựa lưng vào ghế, giọng đầy bế tắc: “Vì đúng như nàng ta nói, khi hồi phủ, người Nữu Hỗ Lộc thị quan tâm nhất chính là ta, cho nên, dù không khuyên nhủ Vương gia, ta cũng phải hỏi cho ra lẽ, tại sao lại cho hung thủ hại ta hồi phủ, Vương gia không phải là người tính khí thất thường, không thể vô duyên vô cớ mà cho nàng ta hồi phủ, chắc chắn trong chuyện này còn có nguyên nhân.”
Cùng lúc này, trên đường quay về Hàm Nguyên cư, Phỉ Thúy hỏi nhỏ Na Lạp thị: “Chủ tử, người nghĩ Đồng phúc tấn có chịu ra mặt không?”
Na Lạp bấm nhẹ vào chiếc lá non vừa mới ngắt trên tay, nhìn nhựa lá rướm ra, ánh mắt nàng âm u khó đoán: “Yên tâm đi, nhất định sẽ làm, trừ phi, trong lòng nàng ta không có âm mưu.”
/195
|