Ngày tháng chậm rãi trôi, trời cũng đã vào cuối thu, các nữ nhân trong phủ bối lặc tuy rất bất mãn với việc Lăng Nhã được tấn phong thành thứ phúc tấn, nhưng vì đây là chỉ dụ của Đức phi, nên các nàng cũng phải chấp nhận, cùng lắm chỉ có thể oán trách trong lòng.
Mấy ngày gần đây, Dận Chân có vẻ bận hơn trước, thường hồi phủ vào lúc nửa đêm, về tới phủ thì cũng chỉ ở lì trong thư phòng, mệt quá mới ngủ có vài canh giờ, đừng nói chi tới việc triệu ai tới thị tẩm. Na Lạp thị đã khuyên hắn giữ gìn sức khỏe, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, cuối cùng chỉ còn cách dặn dò phòng bếp ngày nào cũng phải hầm một thố canh sâm đưa đến thư phòng, dù Bối lặc gia hồi phủ trễ mấy cũng không được quên.
Dận Chân bận đến mức không màng tới chuyện trong phủ, Lăng Nhã biết điều này vì nàng thường tới thư phòng hầu hạ, đôi khi làm bộ vô tình nhìn qua công văn, hơn nữa Dận Tường cũng hay ra vào phủ đệ, trong lúc trò chuyện với Dận Chân, thường nhắc tới hai chuyện, đó là binh phí và Hoàng Hà. Số bạc cấp cho Binh bộ cũng xem như là gần đủ, chỉ thiếu một ít, theo tình hình thực tế, hiện giờ là thời gian thu thuế, quan phủ khắp nơi đều trưng thu bạc để nộp vào quốc khố triều đình, lẽ ra Hộ bộ đã có thể trả phần lương của binh sĩ mà họ đã nợ Bộ binh trước kia, thế nhưng Hộ bộ vẫn cứ nói thiếu ngân lượng, Thái tử thì không chịu giải quyết, khi bị ép quá thì bảo bọn họ tự mình điều tra, nhưng không có thủ lệnh của Thái tử thì sao bọn họ có thể tra xét Hộ bộ được, thế là cứ kéo dài ngày này qua ngày khác, thật khiến người ta đau đầu.
Nơi đây chuyện này chưa ổn, thì ở Hà Nam lại báo tin về, nơi đó khí hậu bất thường, mưa lớn mấy ngày khiến mực nước sông Hoàng Hà ngày càng cao. Sông Hoàng Hà vốn nhiều phù sa bù đắp, vì phòng vỡ đê nên triều đình liên tục gia cố đê điều, nhiều năm qua mực nước sông Hoàng Hà đã cao hơn nhà cửa ruộng đồng xung quanh, một khi Hoàng Hà vỡ đê, hậu quả ra sao không ai dám tưởng tượng. Triều đình đã phái khâm sai tới tận nơi xem xét tình hình, nhưng mưa lớn không ngừng, chỉ lo đê điều không chịu nổi.
Một khi lũ lụt, không chỉ phá hoại của cải mà còn lấy đi tính mạng của bá tánh, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiều gia đình tan cửa nát nhà, trôi dạt khắp nơi, Lý Vệ đã từng
Mấy ngày gần đây, Dận Chân có vẻ bận hơn trước, thường hồi phủ vào lúc nửa đêm, về tới phủ thì cũng chỉ ở lì trong thư phòng, mệt quá mới ngủ có vài canh giờ, đừng nói chi tới việc triệu ai tới thị tẩm. Na Lạp thị đã khuyên hắn giữ gìn sức khỏe, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, cuối cùng chỉ còn cách dặn dò phòng bếp ngày nào cũng phải hầm một thố canh sâm đưa đến thư phòng, dù Bối lặc gia hồi phủ trễ mấy cũng không được quên.
Dận Chân bận đến mức không màng tới chuyện trong phủ, Lăng Nhã biết điều này vì nàng thường tới thư phòng hầu hạ, đôi khi làm bộ vô tình nhìn qua công văn, hơn nữa Dận Tường cũng hay ra vào phủ đệ, trong lúc trò chuyện với Dận Chân, thường nhắc tới hai chuyện, đó là binh phí và Hoàng Hà. Số bạc cấp cho Binh bộ cũng xem như là gần đủ, chỉ thiếu một ít, theo tình hình thực tế, hiện giờ là thời gian thu thuế, quan phủ khắp nơi đều trưng thu bạc để nộp vào quốc khố triều đình, lẽ ra Hộ bộ đã có thể trả phần lương của binh sĩ mà họ đã nợ Bộ binh trước kia, thế nhưng Hộ bộ vẫn cứ nói thiếu ngân lượng, Thái tử thì không chịu giải quyết, khi bị ép quá thì bảo bọn họ tự mình điều tra, nhưng không có thủ lệnh của Thái tử thì sao bọn họ có thể tra xét Hộ bộ được, thế là cứ kéo dài ngày này qua ngày khác, thật khiến người ta đau đầu.
Nơi đây chuyện này chưa ổn, thì ở Hà Nam lại báo tin về, nơi đó khí hậu bất thường, mưa lớn mấy ngày khiến mực nước sông Hoàng Hà ngày càng cao. Sông Hoàng Hà vốn nhiều phù sa bù đắp, vì phòng vỡ đê nên triều đình liên tục gia cố đê điều, nhiều năm qua mực nước sông Hoàng Hà đã cao hơn nhà cửa ruộng đồng xung quanh, một khi Hoàng Hà vỡ đê, hậu quả ra sao không ai dám tưởng tượng. Triều đình đã phái khâm sai tới tận nơi xem xét tình hình, nhưng mưa lớn không ngừng, chỉ lo đê điều không chịu nổi.
Một khi lũ lụt, không chỉ phá hoại của cải mà còn lấy đi tính mạng của bá tánh, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiều gia đình tan cửa nát nhà, trôi dạt khắp nơi, Lý Vệ đã từng
/195
|